Có khoảng hơn nửa tháng nay, Tâm Nhụy không gặp những người nhà họ Lương, càng không hề gặp Chí Trung. Từ hôm xem phim ciné xảy ra chuyện không vui, nàng đã lặng lẽ rút người vào vỏ ốc cô đơn của mình. Năm thứ tư của khoa Triết học, đã đến thời kỳ nghiên cứu những chuyên đề, ngoài môn "Hình Thượng Học" và "Chuyên Đề Triết Học", nàng không hề có một môn nào khác để phải đến giảng đường. Do đó, thời gian nàng đến trường cũng ít đi. Nếu như không hẹn trước, nàng không hề có cơ hội để gặp Hạnh Tú. Tuy rằng, Hạnh Tú cũng đã gọi điện thoại cho nàng mấy lần, hỏi nàng:
- Mi thật sự tuyệt giao với nhà tao rồi à, phải không?
Nàng chỉ thở ra một hơi dài thật nhẹ, trả lời rằng:
- Không!
- Như vậy, tại sao lại không đến nhà tao chơi nữa?
Nàng cắn cắn răng. Ông anh Ba của mi không hề đến để xin lỗi mà! Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ trong tình yêu, cần phải dẹp bỏ lòng tự tôn và cái tôi của mình sao? Cần phải lúc nào cũng chìu chuộng và nhịn nhục hay sao? Nếu như nàng thật sự có thể vì Chí Trung mà làm cho mất đi cái tôi của mình, thì "con người" của nàng có còn một giá trị nào? Vả lại, nàng có thể làm được như thế chăng? Không, nàng hiểu rõ rằng, nàng không thể nào làm được như thế, nàng quá háo thắng, lòng tự ái của nàng quá cao, tính tự tôn của nàng quá mạnh... mà Chí Trung, chàng đã đem tất cả sự háo thắng, lòng tự ái và tính tự tôn của nàng, chà đạp đến nát tan rồi. Bao nhiêu ngày nay, trong lòng nàng cứ không khỏi suy nghĩ lẩn quẩn đến những vấn đề này, và trong sự tủi nhục vì bị chà đạp đó, nàng không hề tìm được trong cái tình yêu mơ hồ này của mình, một chút cơ hội nào để sống còn.
Nàng thở ra một hơi dài:
- Hạnh Tú, đừng nên ép buộc tao, hãy để cho tao bình tĩnh trở lại, tao cần phải suy nghĩ cho kỹ càng đã.
Hạnh Tú nói một cách đơn giản, nhanh nhẩu:
- Mi không cần phải suy nghĩ gì nữa, tao hiểu, mi chỉ nuốt không trôi cục hơi ngay cổ chứ gì, mi yên tâm đi, tao nhất định sẽ thuyết phục cho được anh Ba đến xin lỗi mi!
Thì ra, chàng còn cần phải được "thuyết phục" nữa kia. Nàng cúp điện thoại, càng cảm thấy buồn bã, càng cảm thấy chán chường.
Chí Trung vẫn không hề đến để xin lỗi.
Trong những ngày tháng "trầm tư" này, Tâm Nhụy rất ít khi đến trường, và cũng rất ít khi đi ra ngoài, gần như ngày ngày nàng đều ở nhà, đôi khi, nàng cũng đi ra khu rừng nhỏ phía sau nhà, tản bộ một mình. Ở nhà lâu ngày, nàng mới kinh hoàng khám phá ra rằng, căn nhà này tương đối lạnh lẽo. Mỗi ngày, cha ra đường từ sáng sớm, mãi cho đến nửa đêm khuya khoắc mới trở về, thậm chí, khi "trong bệnh viện quá bận", "có bệnh nhân cần phải mổ", "phải khám bệnh khẩn cấp"... ông đi suốt cả đêm không về. Đồng thời, không biết bắt đầu từ bao giờ, mẹ hủy bỏ tất cả các lệnh cấm, bà cho gắn thêm điện thoại vào mỗi phòng.
- Để hai cha con khỏi phải leo cầu thang vào lúc nửa đêm.
Thế là, cơ hội đi khám bệnh khẩn cấp vào ban đêm của cha lại càng nhiều hơn.
Phát hiện ra cha hình như vĩnh viễn không bao giờ ở nhà, Tâm Nhụy mới bắt đầu hơi cảm nhận được sự cô đơn của mẹ. Nhà ít người, công việc trong nhà bếp đã có chị Tư lo. Buổi sáng, mẹ thường hay thức rất sớm, chải chuốt, sửa soạn thật gọn ghẽ, tươi mát, sau đó, bà trải qua suốt một ngày dài lặng lẽ, trong căn nhà rộng lớn, yên tịnh. Tâm Nhụy không còn nhớ từ bao giờ, mình đã có lần bắt gặp cha mẹ âu yếm nhau trên giường, hình như đó là chuyện xảy ra từ một thế kỷ trước, lúc đó, nàng vẫn chưa từ một cô gái nhỏ vô tư vui vẻ, trở thành một thiếu nữ u sầu, trưởng thành như bây giờ. Chẳng lẽ, nàng thay đổi, và cha mẹ cũng thay đổi hay sao?
Buổi sáng hôm đó, nàng nhìn thấy mẹ đang ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, chơi bói bài, bà ngồi một mình, xào bài, chia bài, lật bài, rồi lại trầm ngâm nghiên cứu những triết lý trong con bài trước mặt. Mẹ có một quyển sách chuyên nói về bói bài, giải thích về những ý nghĩa của con bài, mẹ dùng quyển sách đó và những con bài để bói vận mạng. Nàng thường nghĩ, đó là một chuyện vô cùng nhàm chán, vì, nếu như mình suốt ngày ngồi bói bài, thì tất cả những con bài trong quyển sách, đều đã bị mình hỏi hết cả rồi. Như vậy, có câu trả lời cũng như không, chẳng phải là chán lắm sao!
Nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Niệm Bình:
- Mẹ! Mẹ đang hỏi gì vậy?
Nàng nhướng dài cổ, nhìn vào quyển sách trên tay mẹ.
- Ồ, mẹ chỉ hỏi chơi vậy thôi.
Niệm Bình định gấp quyển sách lại. Tâm Nhụy đưa tay lấy quyển sách từ tay mẹ, vẫn tiếp tục hỏi:
- Mẹ hỏi quẻ nào vậy?
Niệm Bình đưa mắt nhìn con gái một cái, bà lặng lẽ đưa tay ra chỉ cho nàng quẻ bói. Tâm Nhụy nhìn vào, đó là quẻ "trung bình, trung hạ, trung bình". Nhìn vào hàng chữ tiếp theo sau đó, thì thấy là một bài thơ không phải thơ, vè không phải vè như sau:
z- Rõ ràng con đường bằng phẳng, cần giữ những lúc gập ghềnh,
zCẩn thận để không sai trái, dù vướng không vượt vòng vây.
Nàng đọc lại hai lần liên tiếp, không hiểu lắm. Tiếp tục nhìn xuống phần "giải" của quẻ này, lại là một đoạn như sau:
z- Ngọc đẹp không vướng bụi, nhưng nay mây khói ám,
zNếu được người lau rửa, vẫn có thể sáng ngời!
Bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ, gọi là "đoạn":
z- Lưng ong gối hạc, khuất mà không dãn,
zNhìn thỏ lo mèo, đừng giữ gốc cây,
zMất đi một mối, được lại bằng hai.
Nàng đọc xong, trong lòng như có hơi rúng động, ngẩng đầu lên, nàng nhìn Niệm Bình, hỏi một cách trầm ngâm:
- Mẹ hỏi về chuyện gì? Sự nghiệp của ba chăng?
Niệm Bình mỉm cười, đóng sách lại, gom lại bộ bài đang sắp thành hàng dài ngay ngắn trước mặt, bà đứng dậy nói:
- Không việc gì, hỏi chơi vậy thôi.
Tâm Nhụy nhìn vào bộ bài trước mặt, đột nhiên nói:
- Cái này chơi như thế nào? Con cũng muốn hỏi một quẻ.
- Vậy à?
Niệm Bình đưa mắt nhìn con gái, trầm ngâm, bà nhìn thấy lúc gần đây nàng tiều tụy và gầy đi rất nhiều, và cũng thấy rõ đôi mắt hơi trũng sâu vào của nàng vì những đêm mất ngủ, cùng ánh mắt mơ màng, hoang mang suốt ngày của nàng. Bà lại ngồi xuống:
- Con xào bài lại đi, hỏi thầm trong lòng về vấn đề muốn hỏi, mẹ bói cho con.
Tâm Nhụy nghe lời mẹ xào bài, chia bài, lật bài, làm tất cả mọi việc theo như lời mẹ nói, và cũng theo lời chỉ dẫn đó, nhắm mắt thầm xin với trời cao, cho nàng một câu trả lời. Sau đó, quẻ bài nàng hỏi xuất hiện, lại là "thượng thượng, trung bình, trung hạ". Nhìn vào thì thấy đó là quẻ bài đi từ cao xuống thấp, trong lòng nàng có vẻ không vui. Lật sách ra, quẻ bài in một câu như thế này:
- Trước kia sai, nay cảnh giác, bỏ cũ theo mới là chính xác.
Nàng hơi ngẩng người ra, lại nhìn vào bài thơ:
z- Trời sinh vạn vật vốn khó bằng, tốt xấu tùy người tự chọn thôi,
zGia Cát tam quân long hổ cẩu, quạ bay khỏi núi có gà thay.
Đôi chân mày nàng hơi chau lại, đưa quyển sách đến trước mặt mẹ:
- Mẹ, trong sách viết gì thế, con xem mà không biết gì hết! Cái gì mà hết chó rồi lại cọp, rồi lại quạ lại gà thế này, con đâu có hỏi chuyện đi săn!
- Thế thì, con hỏi về chuyện gì?
Niệm Bình dịu dàng hỏi nàng, đưa tay ra vuốt ve mái tóc con gái.
Gương mặt của Tâm Nhụy đột nhiên đỏ bừng lên. Nàng cầm lấy quyển sách, lại tự mình nhìn vào hai hàng chữ "giải":
- Nghi nghi nghi, một trận cười vui một trận kêu,
Việc đời nhiều biến ảo, ý nghĩ vững vàng đừng si dại!
Nàng nhìn vào hai hàng chữ đó, đọc đi đọc lại mấy lần, đầu óc mơ hồ lộn xộn, lại nhìn vào hàng chữ "đoạn" in thật nhỏ bên cạnh:
- Quyết định vẫn nghi ngờ, một trận cười vui một trận kêu,
Chim nhỏ vốn là loài kim tước, bị người đem đặt kiếp gà rừng!
Nàng gấp sách lại, quăng lên mặt bàn, ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ. Niệm Bình lặng lẽ quan sát nàng, cất tiếng hỏi bâng quơ:
- Quẻ này nói gì?
Tâm Nhụy đứng lên từ bộ ghế salon:
- Con không hiểu lắm! Ý của nó đại khái nói là, con vốn là một con thiên nga, thế nhưng có người lại cho con là một chú vịt con xấu xí!...
Nàng lắc lắc đầu, cười lên:
-... Trò chơi này có vẻ hơi tà đạo! Nó là một quyển tâm lý học, dù sao những người hỏi quẻ bói bài đều có những nghi ngờ, gút mắc, nó bèn để vào trong những bài thơ giải, những lời mơ mơ hồ hồ, ẩn ẩn hiện hiện, làm cho người ta cảm thấy như bị gải đúng vào ngay chỗ ngứa, họ bèn cho rằng nó linh nghiệm vô cùng.
- Như vậy, có phải là nó đã vô tình gải đúng vào ngay chỗ ngứa của con chăng?
Gương mặt của Tâm Nhụy lại hơi đỏ lên, nàng quay người định bỏ đi:
- Không nói cho mẹ nghe đâu!
Niệm Bình mỉm một nụ cười thật nhẹ, từ từ sắp bộ bài vào trong hộp, từ từ lấy lại quyển sách, lại từ từ nói một câu thật nhẹ:
- Bây giờ, không có người nào chịu đem tâm sự nói với ta nữa hết!
Tâm Nhụy đang chuẩn bị đi lên lầu, nghe câu nói này, nàng lập tức dừng chân lại, quay đầu nhìn mẹ, Niệm Bình cầm lấy sách và bộ bài trên tay, đi ngang qua nàng, cũng bước lên cầu thang. Bước chân lên lầu của bà trông nặng nề và gượng gạo, phần lưng của bà trông mảnh mai và yếu ớt. Trong khoảnh khắc đó, nàng thể nghiệm được một cách sâu xa sự cô đơn của mẹ, thể nghiệm một cách sâu xa sự cô độc vì bị "bỏ rơi" và "lãng quên" của bà. Từ trong đáy lòng nàng bất giác dâng lên một sự thương xót và ăn năn thật sâu xa. Nàng kêu lên nho nhỏ:
- Mẹ!
Niệm Bình quay đầu lại nhìn nhìn nàng, mỉm miệng cười, bà cất tiếng an ủi ngược lại nàng:
- Không sao đâu con, không phải đứa con gái nào cũng đều muốn nói tâm sự của mình cho mẹ nghe, mẹ cũng đã lớn lên như thế. Mẹ hiểu! Tâm Nhụy, mẹ không trách con đâu!
Niệm Bình tiếp tục đi lên lầu.
Tâm Nhụy đứng tựa vào thành cầu thang, một mình đứng nơi phòng khách ngẩn ngơ. Một lúc sau, nàng hơi dậm dậm chân, tự lẩm bẩm một mình:
- Có một cái gì đó không được ổn lắm, phải gặp ba để nói chuyện một lần mới được!
Nàng bước lên một bực thang, trong lòng vẫn còn hoang mang mơ hồ, hôm nay lại không có giờ học, hôm nay phải làm gì đây? Nàng đứng tựa vào thành cầu thang, ngẩn ngơ xuất thần. Nàng nghe hình như có tiếng chuông cửa đang reo, nàng vẫn không động đậy, cũng không chú ý đến. Sau đó, nàng nghe tiếng chị Tư người làm nói:
- Cô Nhụy, có cậu nhà họ Lương đến tìm cô kìa!
Trái tim nàng đập lên thật mạnh, nàng quay phắt người lại, nói thật to tiếng:
- Chị Tư, nói với anh ta là tôi không có ở nhà!
Có một tiếng nói trầm ấm và thở dài vang lên:
- Chi cho khổ vậy! Chí Trung có lỗi với em, chứ đâu phải cả một nhà họ Lương anh có lỗi với em đâu!
Nàng lập tức ngẩng đầu lên, thì ra là Chí Văn! Chàng đứng tựa người vào tường, đang dùng đôi mắt biết nói chuyện của mình, nhìn thẳng vào nàng thật sâu, thật sâu. Trái tim vẫn còn đập bình bịch của nàng, lại còn đập mạnh thêm nữa. Có một thứ tình cảm vui mừng nào đó, đột nhiên xâm nhập thẳng vào huyết quản của nàng, làm cho cả người nàng đều cảm thấy nóng bừng lên. Nàng xông xuống thang lầu, đi thẳng đến trước mặt chàng:
- Thì ra là anh? Em không biết là anh chứ!
Đôi mắt chàng nhìn nàng càng sâu hơn, chàng hỏi:
- Em ngỡ rằng Chí Trung đến hở?... Như vậy, anh làm em thất vọng phải không?
- Nói bậy! Nếu như là Chí Trung, em không để cho anh ấy vào đâu!
Nàng thân mật nắm lấy tay chàng, kéo chàng đến bên bộ ghế salon. Chí Văn ngồi vào ghế. Chị Tư đem đến một ly trà, sau đó lặng lẽ rút lui. Tâm Nhụy tỉ mỉ quan sát Chí Văn, nàng nhìn thấy phía dưới cằm chàng có dán một miếng băng keo cá nhân, nguyên cả một phần dưới cằm hình như có hơi sưng đỏ lên, nàng kinh hoàng đưa tay ra sờ sờ vào cằm chàng, hỏi bằng một giọng ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy? Anh đánh nhau với ai à?
Chàng hơi nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt chàng hơi chớp một chút, giọng chàng ngập ngừng:
- Không, không phải!
Nàng nhìn chàng thật quan tâm, hơi nghiêng đầu qua, nghiên cứu vết thương đó:
- Như vậy thì tại sao lại bị thương chứ?... Bị té à? Hay là bị đụng xe?
Chàng lắc lắc đầu, nắm lấy bàn tay nàng đang sờ nhè nhẹ lên cằm của mình:
- Không, không phải, không phải như vậy. Mà là... mà là trong khi anh đang làm điêu khắc, không cẩn thận bị dao điêu khắc đâm phải.
Nàng hỏi một cách hiếu kỳ:
- Điêu khắc? Anh lại khắc gì nữa vậy?
- Khắc... khắc... khắc một con thú nhỏ.
- Con thú nhỏ gì?
- Một con... một con thỏ con! Ồ không, anh đang khắc một con gấu nhỏ.
Nàng nhìn chàng thật sâu, thật sát, đôi mắt to đen nhìn chàng trừng trừng không chớp, nàng dùng tay xoa nhẹ lên bàn tay của chàng, hỏi thật dịu dàng:
- Hôm nay anh sao vậy? Tại sao câu nói nào cũng ngập ngừng, ấp úng?... Anh không bao giờ biết nói dối, Chí Trung khi nói dối, sắc mặt không hề thay đổi, còn anh, anh không làm như thế được, khi anh nói dối, sắc mặt anh khác đi, giọng nói cũng không đúng. Chỉ có điều là, em không biết câu nói nào của anh là giả!
Chàng đón lấy ánh mắt nàng, thở ra một hơi dài, chàng lại quay đầu sang chỗ khác, nụ cười trên môi chàng biến đi:
- Trước mặt em, anh không dấu được một bí mật nào hết, phải không?...
Chàng ngồi tựa sát người vào thành ghế, rút ra từ trong túi áo gói thuốc lá, giọng chàng buồn bực:
-... Đúng vậy, anh đánh nhau với người ta!
Nàng hơi nhảy nhỏm lên:
- Sao anh lại đánh nhau với người ta? Nhất định là anh đánh thua rồi!
- Đúng vậy, đánh thua rồi. Nếu không, anh cũng không bị thương như thế này!
- Anh đánh nhau với ai?
- Chí Trung.
Nàng ngớ người ra. Miệng hơi há hốc, nàng nhìn chàng ngớ ngẩn, lại hỏi một câu thật ngớ ngẩn:
- Tại sao?
Chàng đốt điếu thuốc lên, không nói chuyện. Ánh mắt chỉ nhìn trừng trừng vào điếu thuốc trước mặt. Một làn khói nhẹ, đang chầm chậm, uốn éo dâng lên từ điếu thuốc lá, dần dần tỏa rộng ra, tản mạn khắp cả phòng. Nàng ngẩn ngơ hết mấy giây, cuối cùng, nàng thốt ra hai chữ bằng một giọng chùng thấp, lo lắng, cẩn thận, nhỏ nhẹ:
- Vì em?
Chàng vẫn không nói chuyện, mà chỉ hút vào từng hơi thuốc dài. Thế là, nàng đưa tay ra giật lấy điếu thuốc từ trên tay chàng, dụi tắt đi, nàng nhìn chàng chăm chú, nói như ra lệnh:
- Nói cho em nghe!
Chàng kéo ánh mắt mình lại, nhìn thẳng vào nàng. Đôi mắt chàng lại long lanh thứ ánh sáng đặc biệt làm nàng ngơ ngẩn, sâu hun hút như hai miệng giếng thăm thẳm, nàng nhìn không rõ giếng sâu bao nhiêu, lại càng nhìn không rõ đáy giếng chứa đựng những gì. Bất giác, nàng có cái cảm giác căng thẳng, cuống quýt dưới ánh mắt nhìn đó của chàng, hơi thở nàng bắt đầu gấp rút lên, lồng ngực nàng phập phồng bất định.
Chàng cất tiếng nói, giọng chàng khàn đục, thẳng thắn:
- Đúng vậy, vì em! Anh bắt nó đến để xin lỗi em, nhưng nó không chịu!
Nàng đứng phắt dậy từ bộ ghế salon, gương mặt của nàng đỏ bừng lên. Sự bực tức, phẩn nộ, đau khổ, khó chịu... tất cả đủ thứ tình cảm hợp lại, ào ạt kéo ập vào nàng như một ngọn sóng biển cao ngất, nghều nghệu, cuốn hút, kéo trôi, kinh thiên động địa, mà điều làm cho nàng không thể chịu đựng nổi, là cái tự ái đang bị quất mạnh vào một roi rướm máu, là niềm kiêu hãnh lại thêm một lần bị chà đạp thẳng tay. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn chàng, hung hăng cung tay lại, hung hăng kêu lên thật to:
- Ai mượn anh nhiều chuyện như thế? Ai mượn anh đi tìm anh ấy đến đây xin lỗi em? Chuyện giữa em và anh ấy là chuyện riêng của tụi em, không cần anh phải tỏ lòng quan tâm đến thế, không cần anh phải xen vào! Anh chỉ nên trốn trong phòng anh, để đọc những bài thơ của anh, viết luận án của anh! Anh lo cho tụi em làm gì? Em không cần, không cần, không cần...
Chàng hơi nhắm mắt lại, sắc mặt chàng trở nên trắng bệch trong khoảnh khắc. Không nói thêm một tiếng nào, chàng đứng lên từ bộ ghế salon, quay người đi thẳng về hướng cửa phòng khách. Nàng sựng người lại, dừng tiếng kêu la, nàng đứng đó, ngạc nhiên mở miệng ra, trừng mắt nhìn theo bóng dáng chàng đang cương quyết bỏ đi, trong lòng đột nhiên có cái cảm giác đau như dao cắt, nàng kêu lên thật to:
- Chí Văn!
Chàng hơi dừng lại, nhưng không quay đầu. Chàng lại cất bước đi về hướng ngoài phòng khách.
- Chí Văn!
Nàng lại kêu, âm thanh yếu hẳn lại.
Chàng vẫn tiếp tục đi về phía cửa.
- Chí Văn!
Nàng kêu lần thứ ba, thanh âm thấp nhỏ như thể tiếng thì thầm bên tai.
Chàng đã đi đến bên cánh cửa, đưa tay ra vặn tay nắm.
Nàng ngã nhào ra chiếc ghế salon, dùng tay ôm lấy đầu, để nguyên cả khuôn mặt của mình vùi sâu vào một chiếc gối tựa ở đó. Nàng nghe tiếng cửa mở, lại nghe tiếng cửa đóng. Chàng đi rồi! Chàng đi rồi! Nàng đã đuổi chàng đi rồi! Nàng đã mắng cho chàng đi rồi! Nàng đã làm cho chàng tức giận bỏ đi rồi! Nàng rên rỉ dùng hàm răng cắn chặt vào chiếc gối tựa, quay quắt, đớn đau, hối hận đến độ muốn chết đi cho rồi. Đừng! Đừng! Đừng! Trái tim nàng đang kêu lên như điên, như cuồng. Chí Văn, xin anh hãy ở lại, xin anh hãy ở lại, xin anh hãy ở lại! Trái tim nàng đang kêu lên thật thống thiết. Em không muốn mắng anh, người em mắng là Chí Trung, em không muốn mắng anh! Chí Văn, tại sao anh lại ngố như thế, tại sao anh lại bỏ đi? Em cần anh! Em cần anh! Em cần anh!...
Có người đang lặng lẽ tiến đến gần nàng, có một bàn tay đưa ra, lấy đi chiếc gối tựa đang ép sát trên gương mặt nàng. Ai vậy? Chị Tư? Hay là mẹ? Nàng do dự, hồ nghi. Nhưng lại ôm lấy chiếc gối tựa chặt hơn nữa theo bản năng. Thế là, nàng nghe một tiếng thở dài não nuột, cái thanh âm quen thuộc, trầm thấp, hơi có chút khàn đục đó vang lên bên tai nàng:
- Em muốn tự làm cho mình ngộp thở hay chăng? Tâm Nhụy?
Chí Văn! Chàng chưa đi! Nàng ngẩng đầu lên thật nhanh, thảy chiếc gối tựa đi thật xa. Lập tức, gương mặt nàng đối diện với khuôn mặt chàng, sắc mặt của chàng vẫn trắng bệch, đôi mắt của chàng vẫn sâu thăm thẳm, hai đầu chân mày của chàng vẫn nhíu chặt lại... thế nhưng trong đáy mắt đuôi mày của chàng, lại tràn đầy một nét thâm tình nồng nhiệt, cuống quýt, sôi nổi. Nàng kêu lên một tiếng thật thấp, lập tức ngã nhào ngay vào lòng chàng, dùng tay ôm ngang eo chàng thật chặt, thật chặt.
Nàng khóc nức lên, nước mắt không chịu nghe theo sự điều khiển mà cứ không ngừng trào ra:
- Chí Văn, anh đừng đi, đừng giận em, xin anh đừng giận em... anh xem, anh nói anh sẽ không bao giờ làm cho em khóc, vậy mà anh vẫn làm cho em khóc rồi...
Nàng cứ nói huyên thiên không dứt, tự mình cũng không biết mình đang nói những gì:
-... Anh hư lắm, anh hư dữ lắm! Anh biết rõ rằng em không hề cố ý muốn mắng anh, vậy mà anh vẫn làm cho em khóc rồi đây... anh xem, anh làm cho em khóc rồi đây...
Chàng hơi đẩy nàng ra, dùng hai tay nâng nhẹ lấy khuôn mặt nàng, những giọt nước mắt trong vắt, long lanh như những hạt trân châu quý giá, đang từng dòng từng dòng nối tiếp nhau chảy dài xuống đôi gò má nàng. Chàng thở hắt ra một hơi dài, giọng chàng chùng thấp:
- Không được khóc nữa!
Nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài.
Chàng nói bằng một giọng dịu dàng, nhưng đầy sự uy hiếp:
- Em khóc nữa, em mà khóc nữa, anh sẽ hôn em!
Nàng có hề nghe rõ chàng nói gì đâu, nước mắt vẫn tiếp tục chảy xuống. Sau đó, đột nhiên, chàng ôm chầm lấy nàng vào lòng, để đôi môi mình, gắn chặt vào đôi môi nàng. Có một khoảnh khắc, tư tưởng nàng như ngưng đọng lại, chỉ cảm thấy trong đầu mình như thể hôn hôn mê mê, nàng bất giác hưởng ứng lại chàng, gần như tham lam, ham hố đón nhận lấy cái cảm giác làm cho từng sợi thần kinh trong nàng trở thành huyền hoặc, ngọt ngào. Nàng cảm thấy cả người mình nóng bừng lên, hình như nàng đang trở thành một chiếc lò hừng hực lửa, đang được bừng bừng đốt cháy lên, đốt cháy lên, đốt cháy lên... ngọn lửa điên cuồng biết mấy, ngọn lửa hoàn hảo biết mấy... nàng cất tiếng rên rỉ, hận sao mình không được đốt cháy thành tro bụi trong cái cảm giác ngọt ngào cuồng nhiệt đó.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng, đầu chàng cũng đã ngẩng lên. Đôi mắt nàng vẫn còn cúi xuống, đôi mi dài cong vút vẫn còn rủ xuống ở đó. Đôi gò má nàng ửng hồng như vừa chếch choáng hơi men, đôi môi mọng đỏ, ướt mềm của nàng, như hai cánh hoa đào ngâm trong rượu nồng mê đắm. Trên đôi má nàng vẫn còn sót lại một giọt nước mắt, như hạt sương buổi sớm mai còn đọng lại, lấp lánh trên nụ hoa hàm tiếu. Chàng cúi đầu xuống, hôn đi hạt sương mai đó, đôi mắt nàng mới từ từ, từ từ ngước lên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều như đang trong trạng thái thôi miên, dần dần, chậm chạp bừng tỉnh dậy. Trong ánh mắt hai người đều từ từ dâng đầy sự sợ hãi và bàng hoàng, sau đó, đột nhiên nàng đẩy mạnh chàng ra, lùi về một góc của bộ ghế salon.
Nàng rung giọng nói:
- Anh... tại sao lại làm như thế?
Nàng sợ hãi, rùng mình lạnh lẽo, co rút người lại thành một cuộn tròn. Đừng! Trái tim nàng gào lên: Chí Văn, đừng nên dùng cách này để an ủi em! Em có thể chịu đựng được sự "ruồng rẫy" của Chí Trung, thế nhưng, em không thể chịu đựng được sự "thương hại" của anh! Đừng! Chí Văn! Đừng nên dùng cách này để an ủi em!
Chàng cảm thấy hoang mang, luống cuống dưới ánh mắt chứa đựng chút trách móc và u uất của nàng, cảm giác thua sút và tổn thương úp chụp lấy chàng. Người nàng yêu vẫn là Chí Trung! Mình đang làm gì đây? Muốn thừa nước đục thả câu chăng? Bần tiện! Khốn nạn! Dù sao, nàng cũng là bạn gái của Chí Trung kia mà! Gương mặt chàng đỏ bừng lên, đôi mắt chàng cúi thấp xuống, giọng nói chàng yếu ớt và vô hồn:
- Xin lỗi em, Tâm Nhụy, xin em tha thứ cho anh! Anh... chỉ tại vì anh...
Chàng loay hoay, cuống quýt, bàng hoàng, quay quắt:
-... không kềm chế được mình!
Không kềm chế được mình? Tại sao? Vì mình đã khóc? Vì mình trông giống như một con bé ngơ ngáo thất tình? Vì mình đã năn nỉ chàng trở lại?... Không kềm chế được mình? Nàng đang quyến rũ chàng cho mình một giải an ủi đây mà! Nàng quay đầu đi nơi khác.
Chàng chú ý nhìn nàng, lòng đau như dao cắt. Chàng đã xúc phạm đến nàng! Chàng đã thừa cơ hội tâm tình nàng đang ở vào giai đoạn yếu đuối nhất mà tấn công vào, xâm nhập vào, lợi dụng nàng! Nhất định là nàng đang nghĩ như thế, nếu không, gương mặt nhỏ nhắn đó của nàng sao lại bổng dưng trở nên lạnh lùng băng giá thế kia? Trái tim chàng bất giác dâng lên một luồng khí lạnh, chàng bất giác thụt lùi ra phía cửa. Chàng cất tiếng nói, giọng chàng chùng thấp:
- Tâm Nhụy, em yên tâm!
Giọng nàng khàn đi:
- Yên tâm cái gì?
- Chí Trung chỉ hồ đồ nhất thời mà thôi, rồi nó sẽ suy nghĩ thông suốt thôi!
Ồ! Trái tim nàng phát ra một tiếng kêu to cuồng nộ, nàng cảm thấy mình như muốn mất thở. Lương Chí Văn, anh là một tên khốn nạn! Sau khi anh hôn tôi xong, mà vẫn còn nói với tôi là Chí Trung chỉ "hồ đồ nhất thời"! Như vậy, cái hôn ban nãy của anh là như thế nào? Cũng là "hồ đồ nhất thời" hay sao? Anh hối hận rồi chăng? Anh sợ hãi rồi chăng? Anh sợ rằng tôi sẽ dùng tình yêu để trói buộc anh lại hay sao? Anh lại muốn đẩy tôi về với Chí Trung nữa rồi chăng? Anh sợ là tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh chăng? Anh lùi về phía cửa, anh muốn bỏ chạy rồi chăng? Anh nghĩ rằng tôi muốn anh nhận trách nhiệm về cái hôn ban nãy chăng? Anh, anh cũng khả ố ngang hàng với Chí Trung mà thôi, anh cũng không dám nhận lấy trách nhiệm trong tình yêu, cũng ích kỷ, cũng kỳ cục vô duyên như thằng em của anh, các người cũng chỉ là cá mè một lứa! Anh... anh... nàng giận đến run rẩy cả người, thuận tay chụp lấy một chiếc gối tựa, nhắm ngay đầu chàng ném mạnh tới, miệng la to lên:
- Cút đi! Lương Chí Văn! Tôi hận anh, tôi hận anh, hận cả hai anh em anh!
Chàng chạy ra khỏi căn phòng khách đó, tựa lưng vào tường, chàng cố gắng đè nén cái nỗi đau như bị xé nát tan ra thành từng mảnh vụn của trái tim. Nàng hận chàng! Chàng cắn lấy hàm răng thật chặt, nghĩ đến những lời nàng nói, nàng hận chàng! Chàng "đã từng" là một "người anh tốt", bây giờ, chàng là "kẻ thù" rồi! Chàng loạng choạng bước đi về hướng đầu đường, trong lòng là một khoảng trống chứa đầy những nỗi bi thương và sầu khổ!