Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Hạt Đậu Tương Tư

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 21388 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Hạt Đậu Tương Tư
QUỲNH DAO

Chương 1
Buổi sớm mai.
Trời mới vừa hơi hừng hừng sáng. Thế nhưng, Hạ Tâm Nhụy đã thức dậy từ lâu rồi. Dùng tay gối đầu, nàng hơi hé mở đôi mi cong, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, chú ý nhìn vào chiếc màn cửa màu đỏ sậm nơi cửa sổ, đang từ từ bị ánh mặt trời buổi sáng nhuộm thành một màu đỏ tươi, sáng láng. Trong lòng nàng đang mơ hồ nghĩ ngợi nhiều chuyện khác nhau, những chuyện đó như những đốm sáng rực rỡ, lấp lánh nhảy múa trước mặt nàng. Cũng giống như vòm trời của những buổi sớm mai nắng ấm chan hòa, màu sắc tươi vui và quyến rũ. Những chuyện đó làm cho lồng ngực thanh xuân của nàng, cảm thấy căng tràn nhựa sống, làm cho nàng cảm thấy mình không thể nào ngủ thật say mê, không thể nào yên lặng cho được. Cho dù nàng nằm ở đó, không nhúc nhích động đậy gì hết, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy được máu huyết trong người nàng đang cuồn cuộn một nhịp chảy vui tươi, cũng giống như những ngọn sóng ào ạt dâng tràn không ngừng nghỉ.
Hôm nay nàng có hẹn.
Hôm nay, nàng có hẹn đi chơi với anh em nhà họ Lương, ngoài ra còn có tên ngố Triệu Chấn Á! Nghĩ đến Triệu Chấn Á là nàng đã muốn cười, đầu to, vai rộng, gương mặt dài như mặt ngựa. Thế nhưng, Lương Chí Trung lại thích hắn ta, nói rằng hắn đẹp trai, có khí chất nam nhi, "thông minh không để lộ", dĩ nhiên là không để lộ rồi, nàng không thể nào tìm được một mảy may thông minh nào trên gương mặt đó. Lương Chí Trung, Lương Chí Trung, Lương Chí Trung... Lương Chí Trung là gã con trai phóng khoáng, thô lỗ, hào sảng như một tên lãng tử, Triệu Chấn Á là một gã con trai ngốc nghếch, ngơ ngáo như một thằng ngố! Như vậy, Lương Chí Văn thì sao? Không, Lương Chí Văn không thể kể là "thằng" được, Lương Chí Văn là một chàng "quân tử" không hơn không kém, anh ấy và Lương Chí Trung gần như không phải do một mẹ sinh ra, Chí Trung thô lỗ hào sảng, Chí Văn nho nhã khiêm tốn. Cả hai anh em, người nào cũng có sở trường riêng của họ! Nếu như đem cả hai người ra, "đập cho bể đi, dùng nước hòa tan", cho trở thành chỉ một người, thì chắc chắn sẽ là loại người "tiêu chuẩn".
Nghĩ đến đây, nàng bất giác cười lên khúc khích, tiếng cười của nàng làm cho chính nàng bị kinh động, lúc này, nàng mới cảm thấy rằng cánh tay mình bị chính cái đầu của mình đè cho tê hẳn đi. Rút cánh tay ra, nàng nhìn nhìn đồng hồ, sao vậy? Chưa sáu giờ nữa à? Thời gian sao mà qua một cách chậm chạp quá thế! Lăn người qua, nàng đưa tay kéo chiếc mền lên, đắp kín cả người, bây giờ không thể thức dậy được, nếu như nàng thức dậy giờ này, thế nào cũng bị cha cười cho, bảo rằng nàng là "con bé điên đầu thai từ loại mèo đêm" cho mà xem!
Nhắm nghiền mắt lại, nàng đang định ngủ thêm một lúc nữa, đột nhiên, chuông điện thoại từ phía phòng khách ở nhà dưới reo vang lên, tiếng chuông vang vang đánh tan đi sự yên tịnh của buổi sớm mai. Nàng ngồi bật dậy từ trên giường thật nhanh, trực giác cảm thấy rằng, hẳn là anh em nhà họ Lương gọi đến tìm nàng! Nhảy phóc xuống giường, nàng không kịp xỏ đôi dép vào, đã ba chân bốn cẳng xông ra hướng cửa phòng, mở nhanh cửa, nàng để đôi chân trần, vừa đi vừa chạy vừa nhảy xuống cầu thang, miệng nàng bất giác không ngưng được lời cằn nhằn:
- Cũng chỉ tại mẹ rắc rối quá, không cho để thêm điện thoại ở phòng ngủ, báo hại người ta nghe cái điện thoại cũng phải mất công thế này!
Xông vào phòng khách, chuông điện thoại đã reo chừng hơn chục tiếng, chụp nhanh lấy ống nghe, nàng thở hổn hển kêu lên:
- Hello! Xin lỗi ai đó?
Tiếng người ở đầu dây bên kia thật nhỏ nhẹ, một người đàn bà:
- Hello! Xin lỗi... đây có phải là nhà họ Hạ không ạ?
Trong giọng nói e dè đó, hình như có xen lẫn sự cấp bách và lo lắng.
- Đúng vậy!
Tâm Nhụy hơi chau đôi chân mày, trong lòng hơi có chút bực bội, lại đưa mắt nhìn đồng hồ, mới có năm giờ năm mươi phút! Ai mà gọi điện thoại đến sớm như thế này?
Giọng của người bên kia có vẻ ái ngại, thanh âm nhẹ nhàng, mềm mại, trầm ấm, nghe thật êm tai và quyến rũ:
- Xin lỗi, tôi muốn được nói chuyện với bác sĩ Sơn, bác sĩ Hạ... Hạ Hàn Sơn.
Tâm Nhụy nhìn về phía cầu thang, còn sớm như thế này, gọi cha thức dậy nghe điện thoại không phải là một chuyện tàn nhẫn lắm sao? Đêm qua, ở nhà thương lại có trường hợp khẩn cấp, làm cho cha đến nửa đêm mới về tới nhà.
- Ồ!... Ông vẫn còn đang ngủ, khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, bà hãy gọi lại được không?
Nàng nói một cách thẳng thừng, định bỏ điện thoại xuống ngay.
- Ê ê... xin lỗi cô, xin lỗi là tôi đã làm phiền, thế nhưng, tôi có chuyện khẩn cấp cần phải nói với bác sĩ, tôi họ Đỗ...
- Bà là bệnh nhân của ông hở?
- Không, không, không phải tôi, mà là con gái tôi. Xin cô... xin cô vui lòng cho tôi nói chuyện với bác sĩ, được không?
Giọng nói của người đàn bà đó đã chứa đầy sự bồn chồn, lo lắng.
À, thì ra con gái bà ta bị bệnh khẩn cấp, các bà mẹ trên cõi đời này đều giống nhau! Sự đồng tình thương hại đã bao trùm lấy sự bất mãn và không vui của Tâm Nhụy.
Nàng nói thật nhanh:
- Được rồi, bà Đỗ, tôi đi gọi ông ngay. Bà đợi một tí nhé!
Để ống nghe lên bàn, nàng nhanh nhẹn phóng thẳng lên lầu, chạy thẳng đến phòng của cha mẹ, không nghĩ đến chuyện gõ cửa, nàng xoay mạnh tay nắm, một mặt đẩy cửa bước vào, một mặt kêu lên ầm ĩ:
- Ba, có một bà họ Đỗ gọi điện thoại cho ba, nói rằng con của bà ta bị bệnh gấp lắm, ba...
Thanh âm của nàng đột nhiên ngưng bặt, vì, nàng vừa nhìn thấy cha đang hôn mẹ! Đầu của cha và đầu của mẹ đang tựa sát vào nhau. Trời ạ! Thì ra cha mẹ đến từng tuổi đó, vẫn còn yêu nhau ra rít đấy chứ! Nàng không dám nhìn kỹ, vội vàng rút lui ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, đứng ở ngoài dương gân cổ lên kêu:
- Cha mẹ "mi" nhau xong rồi gọi con một tiếng nhé!
Niệm Bình đẩy chồng ra, ngồi dậy từ trên giường, nhìn Hạ Hàn Sơn, đôi chân mày bà hơi chau lại, lộ vẻ bất mãn và ngượng nghịu, bà thấp giọng nói như trách móc:
- Đã nói với anh là đừng có lộn xộn, đừng có lộn xộn, vậy mà anh cứ không nghe! Anh xem, để cho con nó thấy, phải kỳ không?
- Con gái nhìn thấy cha mẹ "mi" nhau, có gì mà phải xấu hổ đâu!
Hạ Hàn Sơn nói, hơi có chút thiểu não, hơi có chút buồn bã, hơi có chút thất vọng. Bất giác ông đưa mắt nhìn kỹ Niệm Bình, kỳ lạ, lấy nhau đã hơn hai mươi năm, thế mà mỗi buổi sáng, đều trông bà thật tươi mát, như thể một ly sữa tươi mới vừa được nặn ra.
Dù đã bốn mươi tuổi, trông bà vẫn xinh đẹp. Nét đẹp chín chắn, yên tĩnh, và điềm đạm. Có một cảm giác đau đớn, từ trong tận cùng tâm hồn ông vạch ngang qua, ông chăm chú nhìn bà, bất giác buột miệng hỏi một câu:
- Em có biết đã bao lâu rồi chúng ta không gần gũi với nhau không?
Niệm Bình nói như trốn tránh:
- Tại vì anh bận mà! Suốt ngày anh bận bịu chuyện xem mạch, khám bệnh, không đến nửa khuya, anh vẫn chưa về, về đến nhà rồi, anh lại mệt mỏi rã rời...
Ông Sơn nói như giận dỗi:
- Nói như vậy, đó là vì anh lãnh đạm với em à?
Niệm Bình nhìn ông chăm chú:
- Sao vậy? Anh không cố ý gây chuyện rắc rối phải không? Vợ chồng già với nhau rồi, chẳng lẽ anh...
Lời nói của bà bị ngắt ngang vì tiếng kêu inh ỏi của Tâm Nhụy từ phía ngoài vọng vào:
- Ui cha, ba mẹ còn "mi" nhau bao lâu nữa? Người đàn bà họ Đỗ kia nói rằng, con gái bà ta bệnh sắp chết đến nơi rồi kìa!
Người đàn bà họ Đỗ? Hạ Hàn Sơn đột nhiên như bị ong chích vào người một cái, ông hơi nhảy nhỏm lên, nụ cười biến mất trên môi ông. Ông đứng dậy, khoác lên người chiếc áo ngoài, mở cửa phòng, ông bước ra ngoài dưới đôi mắt theo dõi bén nhạy và dí dỏm của cô con gái. Tâm Nhụy nhìn ông cười hi hi, đôi con ngươi lém lĩnh xoay tròn.
Tâm Nhụy cười hóm hỉnh:
- Xin lỗi, ba! Không phải con muốn phá đám ba mẹ, mà là người đàn bà họ Đỗ kia!
Người đàn bà họ Đỗ! Không biết vì sao, Hạ Hàn Sơn cảm thấy trong lòng rúng động, sắc mặt tự dưng biến hẳn đi. Ông đi thật nhanh xuống lầu, gần như muốn trốn tránh ánh mắt của Tâm Nhụy. Ông đi đến bên chiếc bàn để điện thoại, cầm ống nghe lên.
Trái tim của Tâm Nhụy đang ca hát vui vẻ, sự bất ngờ nhìn thấy cảnh thân mật của cha mẹ làm cho nàng vô cùng vui vẻ, nhất là buổi sáng hôm nay, khi trái tim nàng đang căng đầy những đốm sáng tươi vui, lấp lánh như hiện nay, sự ân ái của cha mẹ hình như cũng là một trong những đốm sáng đó; một đốm sáng thật to. Miệng nàng cất tiếng hát ư ư nho nhỏ, đi vòng đến phía sau lưng Hạ Hàn Sơn, nàng chú ý nhìn phần lưng của cha. Ở vào tuổi bốn mươi lăm, Hạ Hàn Sơn vẫn còn giữ được một thân hình cân đối, ông không hề mập ra, phần lưng của ông vẫn còn rất thẳng đứng, những đường cong trên lưng vẫn còn tương đối rất "tiêu chuẩn", ông thật là "đẹp trai"! Tâm Nhụy nghĩ ngợi, trông ông lúc nào cũng giống như đang ở lứa tuổi ba mươi, ông không có sự hời hợt của tuổi thanh niên, cũng không có sự già nua của những người ở vào tuổi trung niên. Ông phóng khoáng, dí dỏm, đồng thời rất hiểu biết ý người. Trái tim vui ca của nàng chứa đầy những nhiệt tình sôi nổi, làm cho nàng bất giác vòng tay ôm ngang eo cha từ phía sau lưng, âu yếm đặt gương mặt mình lên phần lưng dài rộng của cha.
Hạ Hàn Sơn đang nói chuyện vào ống nghe:
- Lại ngất đi nữa à?... Tại vì bị kích thích! Đừng nên tỏ ra nghiêm trọng như thế... được lắm, tôi biết rồi. Cô lấy thuốc mà tôi cho lần trước cho nó uống tạm đi... không, tôi e rằng không thể đến ngay đâu... tôi nhận thấy... được... được... tôi nhận thấy rằng không cần phải quan trọng hóa vấn đề đến như vậy... được rồi, tí nữa tôi sẽ ghé qua xem sao...
Tâm Nhụy lắng nghe tiếng nói của cha, tiếng nói đó phát ra từ trong tận cùng thâm sâu của lồng ngực, nghe như thể tiếng vang vọng từ một sơn cốc trống trải. Cuối cùng, Hạ Hàn Sơn buông ống nghe xuống, vỗ vỗ vào bàn tay của Tâm Nhụy đang ôm vòng ngang eo ông.
Giọng nói của Hạ Hàn Sơn đong đầy sự thương yêu:
- Tâm Nhụy, năm nay con đã hai mươi tuổi rồi phải không?
Tâm Nhụy hừ ra bằng giọng mũi:
- Hừ... ý ba muốn nói là, con không nên đeo dính vào ba như một đứa con nít nữa, phải không?
Hạ Hàn Sơn bật cười nói:
- Thì ra con đã biết ý của ba rồi!
Tâm Nhụy vẫn ôm cứng lấy ngang hông Hàn Sơn, thân hình xoay một vòng, từ phía đàng sau cha, vòng qua phía trước mặt ông, nàng không thấp lắm, thế nhưng vì Hàn Sơn quá cao, nên trông nàng có vẻ nhỏ nhắn, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn cha cười hì hì, như thể đang nhìn ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật thú vị.
- Ba, ba đã không giữ đúng lời hứa.
- Lời hứa gì?
- Ba đã hứa với con và mẹ, thời gian ba ở nhà là của hai mẹ con, không thể có bệnh nhân nào đến tìm ba, thế mà bây giờ, lại có bệnh nhân tìm tới nhà nữa rồi! Nếu như chuyện này thành một cái lệ, thì mọi người đều không thể nào yên ổn được đâu. Do đó, ba phải nói với cái bà họ Đỗ nào đó, từ đây về sau không được gọi điện thoại đến nữa đó nhé!
Hàn Sơn dùng tay nâng cằm con gái lên:
- Hừ! Nghe nghe xem cái giọng của con, con không giống con gái của ba, mà giống như chị hai của ba không bằng!
Tâm Nhụy phì cười, dụi đầu vào phần ngực to rộng của cha, lắc lấy lắc để. Khi ngẩng đầu lên, gương mặt trẻ trung của nàng bừng sáng như đóa hoa rực rỡ.
Đột nhiên nàng kềm lại nụ cười, hơi chau đôi chân mày, nàng nghiêm sắc mặt nói:
- Ba. Con mới vừa phát hiện ra là tâm lý con hình như không được bình thường.
Hàn Sơn giật nảy mình, ông trố mắt nhìn vào gương mặt trẻ trung, nghiêm túc đó của nàng:
- Sao vậy? Có chuyện gì vậy?
- Ba, ba có xem tiểu thuyết của Trương Ái Linh không?
(Trương Ái Linh cũng là một nữ văn sĩ rất nổi tiếng của Trung Hoa, cùng một thời với Quỳnh Dao, bà sở trường về truyện ngắn - chú thích của người dịch)
Hàn Sơn nhìn trừng trừng vào con gái:
- Trương Ái Linh?... Có thể có xem, ba không nhớ nữa.
Tâm Nhụy chu mỏ lên tỏ dấu bất mãn:
- Ngay cả Trương Ái Linh mà ba cũng không biết, ba thật là không có văn hóa chút nào!
Hàn Sơn nói một cách nhẫn nại:
- Được rồi, Trương Ái Linh với tâm lý của con có liên quan gì với nhau?
- Bà ấy có một truyện ngắn, tựa đề gọi là "Tâm Kinh", ba có biết không?
- Ba không hề có văn hóa, làm sao biết cái gì gọi là "tim gân"? Thật sự, trái tim không hề có gân, trên cơ thể con người ta, gân cốt đều có những vị trí nhất định của nó, thí dụ như trên chân mới có gân...
Tâm Nhụy la toáng lên, ngắt lời cha:
- Ba! Ba cố ý nói bậy nói bạ với con! Ba cố ý nói vẹo đi để che cái dốt của ba...
Hàn Sơn tằng hắng một tiếng như cảnh cáo, ông trừng mắt nhìn con gái:
- Hừm... hứ... đừng có vui miệng mà nói quá trớn như vậy, ai đời con gái mà đi mắng cha mình dốt bao giờ? Thật là không giống ai chút nào hết!...
Ông bắt lấy cánh tay của Tâm Nhụy, nụ cười lại hiển hiện trên môi:
- Tâm Nhụy, con không phải là vai nữ chính của truyện "Tâm Kinh" đâu, nếu như ba đoán không lầm, thì cô bé ấy yêu chính cha của mình, phải không?
Tâm Nhụy kinh ngạc trừng to mắt lên:
- Ha! Ba, thì ra ba đã đọc truyện đó rồi!
Nụ cười trên môi Hàn Sơn càng lúc càng rộng ra, ông tiếp tục nói:
- Còn con ấy à, con nào có yêu "ông già" của con đâu! Vấn đề của con là do bởi hai anh em nhà họ Lương đấy thôi, thằng anh cũng tốt, mà thằng em cũng không tệ, con không biết phải chọn ai, lại không thể nào chọn hết cả hai...
-Ba!...
Tâm Nhụy hét toáng lên, nàng buông vòng tay đang ôm cha ra, quay người xông thẳng lên lầu, vừa chạy, vừa đỏ mặt la to lên:
-... Con không thèm nói chuyện với ba nữa đâu! Ba nói không có chứng cớ gì hết, chỉ đoán mò thôi!
Hàn Sơn tựa người trên ghế, ngước mắt nhìn theo bóng dáng con gái đang phóng đi như bay, cái thân hình mảnh mai, yểu điệu đó như thể một cánh bướm sắc màu sặc sỡ, đang dần dần bay khuất vào một góc của cầu thang. Ông đứng ở đó, tiếp tục nhìn về phía thang lầu, trong lòng có một thoáng ngẩn ngơ, có một lúc thật lâu, ông rơi vào trạng thái trầm tư mặc tưởng, tâm tình hơi có chút lộn xộn. Mãi cho đến khi có những tiếng sột soạt của y phục kéo ông trở về thực tại, ông mới phát hiện rằng, không biết từ lúc nào, Niệm Bình đã từ trên lầu đi xuống, đứng ngay trước mặt ông rồi.
Niệm Bình hỏi:
- Sao? Anh nói chuyện gì với con gái mà ngẩn ngơ thế?
Ông bàng hoàng như tỉnh mộng:
- Ừm... đúng vậy, con bé này lớn rồi!
Niệm Bình mỉm cười nói:
- Hôm nay anh mới thấy sao?
- Không, anh thấy từ lâu rồi.
Niệm Bình đi vào phòng ăn, mở tủ lạnh, lấy ra sữa tươi, bơ, và bánh mì, nói một cách điềm đạm:
- Đừng nên lo cho Tâm Nhụy, nó sống một cách phong phú và vui vẻ. Anh...
Bà nuốt vội vào những lời muốn nói, liếc mắt nhìn ông, ông đang tựa nửa người vào bộ salon, gương mặt vẫn mang đầy nét trầm tư mặc tưởng. Ánh nắng mặt trời buổi sáng từ phía cửa sổ chiếu xuyên vào, tạo thành một vệt sáng màu vàng óng ánh, di động trên khuôn mặt của ông. Bà lấy ra lò nướng bánh mì, để hai miếng bánh mì vào, nói một cách hững hờ:
- Anh nên đi rửa mặt, thay đồ là vừa rồi đó! Em làm điểm tâm cho anh đây, nếu như đã nhận lời đến nhà người ta coi bệnh cho con họ, thì đi cho sớm vậy! Để cho bà mẹ đó đỡ lo!
Hàn Sơn giật nảy mình ngẩng đầu lên, nhìn Niệm Bình chăm chú. Mái tóc đen dài của bà rủ xuống, như một dòng suối đổ dài trên lưng, bộ đồ ngủ bằng the mỏng, cột thắt ngang lưng, bà vẫn mảnh mai, thon nhỏ, vẫn quyến rũ, xinh tươi. Bất giác, ông tiến đến bên bà, hương thơm của miếng bánh mì nướng tỏa lan trong phòng, thế nhưng vẫn không lấn áp được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ da thịt, tóc tai bà. Ông nhìn bà chăm chú, tỉ mỉ, bà đón lấy ánh mắt ông, cũng nhìn lại ông không chớp mắt. Ông lại nghe trái tim mình thoáng qua một thoáng đau nhói, bất giác, ông đưa tay ra, ôm choàng lấy bà vào lòng, đầu ông tựa nhẹ vào tai bà, thì thầm:
- Niệm Bình, em có bao giờ nghĩ rằng, chúng ta có thể có thêm một đứa con nữa không?
Niệm Bình giật nảy mình đẩy chồng ra, trừng thật to đôi mắt:
- Cái gì? Anh khùng rồi à? Tại sao lại đột nhiên nghĩ ra chuyện kỳ cục vậy? Tâm Nhụy đã hai mươi tuổi rồi, em cũng đã già rồi, làm sao lại sinh con nữa? Huống chi, bây giờ anh muốn có con để làm gì?
Hàn Sơn thở ra một hơi dài thật nhẹ:
- Từ lâu anh vẫn thích trẻ con, Tâm Nhụy lớn rồi, thế nào rồi cũng có một ngày nó sẽ rời khỏi chúng ta, có thể, thêm một đứa con, sẽ làm cho sinh hoạt của chúng ta thêm chút thú vị...
- Anh cảm thấy rằng... sinh hoạt của chúng ta khô khan, nhàm chán lắm sao?
Bà hỏi, trong giọng nói bà chứa đựng một nỗi sầu man mác.
Ông vội vàng nói:
- Không phải khô khan, nhàm chán! Mà là đơn điệu. Rất lâu rồi, sinh hoạt của chúng ta như thể một chiếc đồng hồ điện, mỗi ngày xoay tròn đều đặn, không nhanh không chậm, thứ tự ngăn nắp...
Bà buồn bã ngắt lời ông, đôi mi cong cúi thấp xuống, nỗi sầu trong giọng nói của bà càng lúc càng tăng thêm:
- Chỉ cần chiếc đồng điện không dừng lại, anh cũng không nên cảm thấy không thỏa mãn, có thể, điều chúng ta thiếu sót, không phải là trẻ con. Cuộc hôn nhân hai mươi năm là một con đường dài thăm thẳm, có phải là anh đi đã mệt mỏi rồi không? Có thể, anh đã cảm thấy nhàm chán? Em già rồi...
Ông kêu nhẹ lên, hơi giận:
- Nói bậy! Em biết rõ rằng em vẫn còn xinh đẹp!
- Thế nhưng, em không còn hấp dẫn anh được nữa! Không còn cảm giác mới mẻ nữa...
- Đừng nói!
Ông chận lời bà, đặt bàn tay mình lên đầu bà, vuốt ve mái tóc bà một cách trìu mến. Trong nhất thời, cả hai đều cùng không nói chuyện, chỉ yên lặng đứng đó, lặng lẽ tựa vào nhau, căn phòng thật yên tĩnh, thật êm ả, ánh mặt trời chiếu đầy ánh sáng, lan tràn khắp cả phòng.
Tâm Nhụy từ trong phòng ngủ của nàng chạy ra ngoài, nàng đã thay xong bộ y phục đơn giản, gọn ghẽ và tươi mát, chiếc áo sọc đỏ và cái quần jean bó sát đôi chân thon thả, chân nàng mang đôi giày boot bằng da mềm mại. Hôm nay đi chơi ở ngoài trời, hôm nay đi biển ăn barberque, nàng đeo trên vai chiếc túi bằng vải jean gọn nhẹ, vừa đi vừa nhảy xuống cầu thang.
Đột nhiên, nàng dừng chân lại, chiếc túi vải trên tay rớt xuống đất, lăn long lóc, phát ra tiếng bình bình lăn quay xuống chân thang. Tiếng động đó làm cả hai vợ chồng Hàn Sơn giật mình, họ vội vàng rời nhau, cùng ngẩng đầu lên, Tâm Nhụy đang đứng như trời trồng trên đầu cầu thang, chiếc miệng nhỏ của nàng đang há hốc, như thể đang nhìn thấy chuyện gì đó thật quái dị. Một lúc, nàng mới đưa tay lên vỗ vỗ vào trán mình, bắt đầu la toáng lên một cách kinh thiên động địa:
- Trời ạ! Hôm nay là ngày gì vậy? Là ngày của những tình nhân hở? Hay là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ?
Gương mặt của Niệm Bình bất giác bừng đỏ lên. Đi đến bên bàn ăn, bà ngượng nghịu cầm hai miếng bánh mì lên, nói lãng đi:
- Tâm Nhụy, con ăn bánh mì không?
- Dạ ăn! Dĩ nhiên là ăn chứ!
Tâm Nhụy cười hì hì, từ cầu thang chạy xuống, cả người nàng toát ra một sức sống trẻ trung, tươi mát, gương mặt ngây thơ của nàng tràn đầy ánh sáng mặt trời, cả người nàng như thể một ngọn gió Xuân, mang theo hương vị quyến rũ, thơm tho của mùa Xuân thanh bình đôi lứa. Nàng chạy thẳng đến bên mẹ, chụp lấy miếng bánh mì mới vừa nướng xong:
- Con đi ngay bây giờ, không làm phiền ba mẹ đâu!... Ba mẹ trông giống như đôi vợ chồng mới cưới quá!...
Nàng vừa nói, vừa nhe miệng ra cười toe với mẹ thật hóm hĩnh. Nàng bỏ miếng bánh mì vào miệng nhai ngồm ngoàm, đưa mắt nhìn nhìn mẹ, lại đưa mắt nhìn nhìn cha, thở ra một hơi dài nhẹ nhàng, thỏa mãn.
-... Thì ra hạnh phúc là như thế này đây!
Nàng mở miệng nói, miếng bánh mì vướng trong mồm làm cho những chữ quyện vào nhau, lùng bùng không rõ. Bước tới chân thang, nhặt chiếc túi vải của mình, nàng quay người sang nhìn ra cửa sổ.
Phía ngoài cửa sổ, là một phiến nắng vàng chan hòa, sáng láng.

<< Chương kết |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 153

Return to top