Lương Chí Văn nằm trên giường hút thuốc.
Chàng nhả ra một vòng khói to, lại nhả ra một vòng khói nhỏ. Sau đó, chàng nhìn trừng trừng vào hai vòng khói đó đang từ từ lan rộng ra... lan rộng ra... lan rộng ra khắp cả phòng, cuối cùng lan rộng ra thành một màn khói mờ mờ ảo ảo, mông mông lung lung dưới ánh sáng yếu ớt của một ngày sắp tàn. Chàng nhìn trừng trừng vào đám khói này, trong đám khói hiện lên một gương mặt thật rõ ràng, thật sắc nét, đôi chân mày đen sậm, đôi con mắt to long lanh, linh hoạt, đôi môi mỏng nhỏ, chiếc miệng thích cười thích nói... ký ức của chàng trong nhất thời bị kéo về mấy năm trước đây.
Nàng kinh ngạc nhướng đôi chân mày, gương mặt nàng mang đầy nét tinh nghịch, phá phách và háo thắng:
- Anh học Văn Học Trung Quốc à?... Như vậy, anh có dám đua đọc Đường Thi với em không? Chúng ta cùng đọc bài "Trường Hận Ca", xem ai đọc nhanh hơn!
Chàng nói:
- Anh không đọc được đâu, đã lâu lắm rồi, anh nào có đọc bài thơ này nữa đâu.
Hạnh Tú kêu lên:
- Anh Hai, anh tỏ ra hào sảng một chút được không? Ngay cả sự thách thức mà cũng không có can đảm nhận nữa sao?
Chí Trung xen vào, nói bằng một giọng khiêu khích:
- Không phải là anh ấy không có can đảm, mà là vì anh ấy lịch sự đấy thôi! Hạ Tâm Nhụy, cô đừng nên mắc mớp anh ấy, từ bé, anh ấy đã nổi tiếng là con mọt sách, cô có thể thi bơi lội, thi chạy nhảy với anh ấy, nhưng đừng bao giờ thi trả bài!
Tâm Nhụy vừa cười, vừa la liên tục, vừa đưa tay ra đẩy Hạnh Tú:
- Chúng ta đua xem sao! Đua ngay bây giờ! Hạnh Tú, mi làm trọng tài nhé! Đi tìm quyển "Ba Trăm Bài Đường Thi" đem đến đây! Nhanh lên!
Hạnh Tú chạy ào đi lấy quyển "Ba Trăm Bài Đường Thi" đem đến, cầm lấy quyển sách, nàng kêu to lên:
- Rồi! Tôi nói bắt đầu là bắt đầu nhé, hai người cùng đọc một lượt, xem ai đọc xong trước! Một hai ba!
Hạnh Tú vừa kêu xong tiếng ba, tiếng đọc sang sảng của Tâm Nhụy đã ào ào tuôn ra như nước nguồn suối đổ:
- Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc,
Ngự vũ đa niên cầu bất đắc,
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành,
Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức,
Thiên sinh lệ chất nan tự khí,
Nhất triều tuyển tại quân vương trắc,
Hồi mâu nhất tiếu bá mị sinh,
Lục cung phấn đại vô nhan sắc...
Tạm dịch:
- Vua Hán say mê sắc mỹ nhân,
Cầu đã bao năm chẳng được gì,
Cô gái họ Dương vừa mới lớn,
Sống nơi khuê các chẳng ai ngờ,
Tư chất giai nhân nào dấu được,
Tuyển đến cung vua đã cận kề,
Liếc mắt cười vui trăm yểu điệu,
Tam cung lục viện có ai bì...
Vừa bắt đầu, chàng đã thua nàng một bước, cũng may, chàng vẫn còn bình tĩnh, rượt theo nàng từng câu, từng câu một. Thế nhưng, nàng càng đọc càng nhanh, càng đọc càng lưu loát, thanh âm thoát ra từ cửa miệng nàng sang sảng, vang vang, như thể dòng nước chảy từ ghềnh thác cao đổ xuống tảng nham thạch bắn văng những giọt nước tung tóe mọi nơi, lại như chiếc xe đập nước, quay ra từng vòng, từng vòng âm thanh réo rắc, nhịp nhàng. Miệng lưỡi lanh lẹ, gần như không thể nào tưởng tượng nổi, vừa mới bô lô ba la một hồi, chưa kịp nghe rõ nàng đọc những gì, nàng đã đọc tới câu:
- Quân vương yểm mặt cứu bất đắc,
Hồi khán huyết lệ tương hòa lưu.
Tạm dịch:
- Nhà vua che mặt không sao cứu,
Ngoảnh mặt nhìn sang máu lệ hòa.
Chàng chịu thua rồi, dừng tiếng lại, chàng ngẩn ngơ nhìn hai phiến môi mỏng của nàng đang rung động, ngẩn ngơ lắng nghe tiếng đọc bài bô lô ba la của nàng đang vang vang. Nàng trở thành độc diễn, thế nhưng nàng vẫn không dừng lại, thanh âm đã nhanh đến độ không ai bắt được kịp nàng đang đọc những gì, chỉ một lát sau, nàng thở hắt ra một hơi, đã đọc tới mấy câu chót:
- Uyên ương ngã lãnh sương hoa trọng,
Phỉ thúy niệm hàn thùy dữ cộng,
Du du sinh tử biệt kinh niên,
Hồn phách bất tằng lai nhập mộng...
Tạm dịch:
- Uyên ương đôi ngã như sương lạnh,
Phỉ thúy hai đàng tựa mây trôi,
Sống chết từ đây đành cách biệt,
Hồn phách gặp nhau chỉ mộng thôi...
Sau đó, nàng dừng lại, không đọc nữa, đôi con ngươi đen lay láy long lanh chuyển động, đảo một vòng mắt nhìn tất cả mọi người đang đứng ngẩn ngơ trong phòng. Tiếp theo đó, nàng cất tiếng cười dòn tan, rộn rã, cười đến độ lăn quay lên trên bộ ghế salon, cười đến độ thở hơi không nổi, cười đến độ phải vịn vào Hạnh Tú vừa đẩy, vừa lắc, vừa kéo, cười đến độ ôm lấy bụng mình, cười đến độ mái tóc ngắn cũn cỡn phủ lòa xòa trước trán... nàng vừa cười vừa nói:
- Tất cả mọi người đều bị tôi gạt hết cả rồi, tôi nào có thuộc hết cả bài đâu, ngoài đoạn thứ nhất ra, tôi chỉ thuộc lỏm bỏm vài câu phía dưới, tôi cứ đọc bô lô ba la, lốp bốp lộp bộp, mọi người chẳng nghe rõ gì hết, gặp nhằm câu tôi thuộc, tôi bèn đọc thật lớn tiếng ra, những câu không thuộc, tôi bèn cứ: Nam mô a di đà Phật, A di đà Phật đại từ đại bi, đại từ đại bi a di đà Phật... thế mà mọi người cũng chẳng có ai nghe ra, ha ha ha! Ha ha ha...
Nàng cười một cách vô cùng đắc ý, vô cùng buông thả, vô cùng tinh nghịch, không một chút giữ gìn. Làm cho cả nhà đều cười theo hăng hắc. Một lúc sau, khi đã kềm lại được tiếng cười, nàng nghiêm sắc mặt lại, nói với chàng:
- Chúng ta làm lại từ đầu nhé, lần này em ăn gian, coi như chúng ta hòa nhé. Bây giờ, chúng ta thi đọc bài Tỳ Bà Hành đi!
Chàng bị một bài học, học được một lần khôn:
- Được. Em đọc trước, chúng ta một người đọc trước, một người đọc sau. Phải đọc từng chữ cho rõ, tính theo giờ, Hạnh Tú, em lo tính giờ đi nhé!
Nàng trừng mắt nhìn chàng hết mấy giây, sau đó, nàng hơi xốc lại quần áo, nghiêm sắc mặt, ngồi thật ngay ngắn trên ghế salon. Sắc mặt nàng trang trọng và nghiêm túc, đoan trang và thùy mị, nàng bắt đầu đọc từng câu từng chữ, rõ ràng, mạch lạc:
- Tầm Dương giang đầu dạ tống khách,
Phong diệp lô hoa thu sắt sắt,
Chủ nhân hạ mã khách tại thuyền,
Cử tửu dục ẩm vô quản huyền...
Tạm dịch:
- Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách,
Gió Thu sang xào xạc lá vàng,
Người đi kẻ ở quan san,
Rượu không uống cạn, nào mang tiếng đàn...
Nàng đọc một hơi đến hai câu cuối cùng:
- Tọa trung khấp hạ thùy tối đa,
Giang Châu Tư Mã thanh sam thấp!
Tạm dịch:
- Ai là người khóc thật nhiều,
Giang Châu Tư Mã ngậm ngùi áo xanh!
Thế mà không sai một chữ, không sót một lời, làm cho cả nhà đang có mặt trong phòng đều phải ngẩn ngơ, há hốc mồm kinh ngạc, đành phải chào thua!
Đó là chuyện bao lâu trước rồi? Hơn ba năm rồi! Thời gian trôi qua sao mà nhanh quá, lúc đó, nàng mới vừa lên đại học năm thứ nhất, từ một cô bé học trò thành sinh viên đại học, nét ngây thơ vẫn còn chứa đầy trong ánh mắt nụ cười, trông nàng tươi non như nụ hoa hàm tiếu. Và cũng chính ngày hôm đó, ngày thi đọc thơ Đường đó, chàng đã tự hiểu một cách sâu xa rằng, định mệnh đã an bài cho cô gái này sẽ đóng vai chính trong cuộc đời chàng! Đúng vậy, nàng quả thật đã trở thành vai chính trong cuộc đời chàng, thế nhưng, chàng lại chỉ là vai phụ trong cuộc đời nàng! Chỉ tại vì, đã có người nhanh chân chiếm đi cái chỗ của vai chính đó - mà người đó lại là em trai chàng, Lương Chí Trung.
Chí Trung, cái tên đó thoáng qua trong lòng chàng, đem lại một cảm giác đau đớn đến xót xa, chàng bất giác đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ khuya rồi. Chí Trung vẫn chưa về nhà, những lúc gần đây, hình như Chí Trung vô cùng bận rộn, mỗi đêm đều đến nửa khuya mới về đến nhà. Nó đang lưu luyến ở chốn nào? Xảy ra câu chuyện quyết liệt như thế với Tâm Nhụy, vậy mà trông nó có vẻ vẫn bình chân như vại, không chút buồn phiền. Chí Văn hơi cắn cắn răng, trong sự phẩn nộ đến gần như đau khổ, chàng thấu hiểu được một điều rằng: sự nồng nhiệt của Chí Trung đối với Tâm Nhụy đã qua đi rồi. Cũng giống như những cô bạn gái mà nó đã quen biết trước đây, sự nồng nhiệt của nó chỉ duy trì được có ba phút. Tâm Nhụy, cái ba phút mà nàng có được đã đến hạn kỳ rồi.
Tại sao Tâm Nhụy lại chọn Chí Trung? Tại sao mình lại trở thành vai phụ? "Người anh", đúng rồi, người anh! Nàng chỉ xem chàng như một người anh, một đối tượng để kể lể, một đối tượng để nói chuyện, chứ không phải là một đối tượng để yêu đương! Chàng giận dữ và buồn bực hít vào một hơi thuốc thật dài, bên tai chàng lại nghe tiếng của nàng thét lên giận dữ với chàng:
- Cút đi! Lương Chí Văn! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Hận cả hai anh em anh!
Chàng cắn chặt lấy đầu lọc của điếu thuốc lá, trong lòng chàng có một cảm giác co rút đớn đau, đau đến độ chàng bất giác phải hít vào một hơi dài xuyên qua kẻ răng. Tại sao? Chàng giận dữ tự hỏi mình: tại sao mình lại lỗ mãng đến như thế? Tại sao lại phá hoại đi cái địa vị của mình trong lòng nàng? Tại sao lại làm mất đi sự kính yêu của nàng đối với mình? Thế nhưng... chàng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại nét dịu dàng trên bờ môi nàng, thân hình run rẩy nhè nhẹ của nàng, đôi môi nóng bỏng của nàng, mùi hương thoang thoảng mê đắm thoát ra từ da thịt thiếu nữ ngây thơ của nàng... đột nhiên chàng ngồi bật dậy từ trên giường, tuy rằng là mùa Đông, thế nhưng chàng cảm thấy như dọc xương sống của mình có một luồng mồ hôi lạnh đang nườm nượp tiết ra. Lương Chí Văn, mi không thể nghĩ đến chuyện này nữa, mi không hề có quyền nghĩ đến nó nữa!
Chàng loạng choạng bước chân xuống giường, loạng choạng xông về hướng phòng rửa mặt, chàng đút đầu xuống ngay phía dưới vòi nước, xả một hơi nước lạnh lên đầu, lên mặt mình. Sau đó, chàng xông trở về phòng, xông đến phía trước bàn học, cần phải tìm một cái gì để làm mới được! Cần phải tìm cái gì để làm mới được! Chàng tìm được một khúc cây, lại tìm được cây dao dùng để điêu khắc của mình, bắt đầu cắt đẻo khúc cây đó một cách vô ý thức, chàng khoét đi một mảnh cây, lại khoét đi mảnh thứ hai, lại khoét đi mảnh thứ ba... khi chàng phát giác ra rằng mình đã cắt đẻo khúc cây đó ra thành mảnh vụn một cách vô ý thức, chàng bèn thiểu não quăng đi cây dao điêu khắc trên tay mình.
Đem tất cả những mảnh vụn của khúc cây quăng vào sọt rác, chàng ngồi tựa sát vào chiếc ghế bên cạnh bàn học, đưa tay thọc vào túi áo tìm gói thuốc lá, ở tận cùng của túi áo, có một hạt gì tròn nhỏ đang di động, bất giác chàng đưa tay móc nó lên, đó chính là hạt hồng đậu ngày nào!
Xòe lòng bàn tay ra, chàng dán mắt nhìn vào hạt đậu màu đỏ tươi, tròn trịa bóng loáng. Hạt tương tư? Tại sao hạt hồng đậu lại được gọi là hạt tương tư? Chàng lại loáng thoáng nhớ đến buổi chiều ngày nào, trong sân trường của Tâm Nhụy, chàng đã nhặt lên một trái đậu khô nằm khép nép trên sân, và cũng từ đó trồng xuống một đoạn tương tư mong nhớ! Một hạt hồng đậu, sao lại tương tư? Chàng lại nhớ đến sắc mặt ngây thơ của Tâm Nhụy, nàng nhướng đôi chân mày lên, nói với chàng:
- Hôm nào, anh phải kể cho em nghe câu chuyện này, một hạt hồng đậu!
Nói cho nàng nghe câu chuyện này? Làm sao nói cho nàng nghe bây giờ? Không không, đây là một câu chuyện không bao giờ có kết quả, một câu chuyện không đầu không đuôi. Một câu chuyện vĩnh viễn không có cách gì kể lại cho nàng nghe. Chàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, chàng cầm hạt hồng đậu trên tay, định quăng ra cửa sổ, đột nhiên, bàn tay của chàng bổng dừng lại, đầu chàng thoáng qua một bài từ về cây hồng đậu của người xưa, trong đó có hai câu như thế này:
- Nê lý hưu phao thủ,
Pha tha sinh tác tương tư thụ!
Tạm dịch:
- Đừng nên quăng xuống đất mềm,
E rằng đậu sẽ lên mầm tương tư!
Đành thôi! Đành thôi! Đành thôi! Chàng lại để hạt đậu đỏ đó trở vào túi áo, nặng nề ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh bàn học. Suy nghĩ hồi lâu, chàng rút ra một xấp giấy viết thư, cầm bút lên, chàng bắt đầu viết nguệch ngoạc trên giấy:
- Tính ra một hạt đậu kia,
Được bao nhiêu gánh tương tư hở trời?
Muốn buông mà chẳng nở rời,
Nghe chăng tiếng gió mưa rơi não nề!
o0o
Chỉ là một hạt đậu thôi,
Sao đem tình ý mềm môi rượu nồng!
Muốn buông mà chẳng nở rời,
Lòng sầu sao để bời bời mối tơ!
o0o
Tại sao một hạt đậu thơ?
Để cho người mãi ngẩn ngơ không lời!
Muốn buông mà chẳng nở rời,
Để cho muôn kiếp trọn đời xanh xao!
o0o
Chỉ như một hạt đậu sao?
Trơn tròn tươi đẹp như bao nhiêu đời!
Muốn buông mà chẳng nỡ rời,
Hỏi người có biết cho lời tình chăng?
Viết xong, chàng đọc đi đọc lại! Đành thôi! Đành thôi! Đành thôi! Thật là vô duyên, nhạt nhẽo biết mấy! Chàng đút nguyên xấp giấy trở vào hộc tủ, đứng dậy, chàng bắt đầu đi vòng vòng quanh phòng. Tự cảm thấy rằng, mình giống như một thứ côn trùng bị bao vây trong cái kén tằm kiên cố, chung quanh đều là những mối tơ giăng giăng, bao vây trùng trùng điệp điệp, xông xáo thế nào cũng không thoát khỏi vòng vây. Chàng đứng dừng lại bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài, bên ngoài, trời đang lất phất rơi những giọt mưa nhỏ, dần dần hạt mưa trở nên nặng nề hơn, tiếng mưa rơi đều đều trên mái ngói, phát ra tiếng tí tách buồn tẻ. Chàng giật mình nhớ ra, mùa mưa ở Đài Loan lại đến nữa rồi! Năm ngoái cũng vào lúc bắt đầu mùa mưa, trời lạnh đất hàn, chàng đã từng cùng Tâm Nhụy, Hạnh Tú, Triệu Chấn Á, Chí Trung, mọi người ngồi quây quần bên bếp lửa ăn món lẩu, trời lạnh thức ăn nóng, ai nấy suýt soa hít hà. Bắt đầu từ bao giờ, Triệu Chấn Á và Hạnh Tú chia tay nhau, giữa đường có anh chàng Phương Hạo xen vào. Còn Tâm Nhụy? Tâm Nhụy và Chí Trung yêu nhau chớp nhoáng, lại chớp nhoáng gây gỗ nhau, như thể trò chơi con trẻ. Sao vậy? Chỉ trong vòng có một năm, mà đã cảnh cũ còn đây, người xưa đâu tá?
Có tiếng động ở ngoài cửa ra vào, Chí Trung rút cuộc cũng đã trở về rồi! Chàng nghe tiếng Chí Trung đang cởi giày, đóng cửa, miệng phát ra tiếng hát ư ử, nhẹ nhàng... đồ khốn nạn! Thế mà hắn vẫn còn hát hò được à! Ngó bộ hắn vô cùng thoải mái, vô cùng vui vẻ thế kia! Chí Văn nhảy dựng lên, mở cửa phòng, chàng chận ngay trước mặt Chí Trung:
- Vào đây nói chuyện một tí được không?
Chí Trung nhìn chàng bằng đôi mắt phòng bị:
- Em mệt mỏi dữ lắm rồi, em phải đi ngủ ngay đây!
Chàng đưa tay kéo Chí Trung vào phòng, đóng cửa lại, chàng dán mắt nhìn vào Chí Trung.
Chí Trung mặc trên người chiếc áo khoác ngoài bằng vải jean, trên tóc, trên vai, đều thấm đẫm nước mưa, ướt mèm. Trên gương mặt hồng hào, khỏe mạnh của chàng, dù bị gió gay gắt thổi làm đỏ bừng, thế nhưng đôi mắt trông vẫn hừng hực có thần. Đầu mày đuôi mắt chàng, nhìn không ra có một chút gì phiền muộn, một chút gì bất an, hoặc một chút gì tương tư đau khổ. Chí Văn hít vào một hơi thật sâu, thật dài, lửa giận dữ từ trái tim chàng bừng bừng nổi dậy, lan truyền thật nhanh ra khắp tứ chi chàng. Chàng trầm giọng hỏi:
- Em vừa đi đâu về đó?
Chí Trung tháo đôi găng tay ra cầm trên tay, chàng dùng đôi găng tay đập đập lên trên thành ghế một cách hững hờ, chán nãn, đôi mắt chàng tránh tiếp xúc với Chí Văn, chàng quay đầu nhìn vào chiếc đèn trên bàn, nói một cách bất mãn:
- Sao vậy? Ba còn không canh xem em đi đâu, làm gì, vậy mà anh lại canh em à?
Chí Văn cắn cắn răng, nói một cách kiên nhẫn:
- Không phải anh canh em, mà anh chỉ muốn biết xem em đi đâu? Sao lại đi đến khuya dữ vậy?
Chí Trung nói:
- Ở nhà một người bạn đánh bài chơi, được không? Không giết người cướp của, cũng chẳng làm chuyện gì quấy, được chưa?
Chí Văn nhìn chàng trừng trừng:
- Em vẫn không đến thăm Tâm Nhụy, phải không? Ngay cả điện thoại cũng không gọi cho người ta một tiếng? Em dự định... rồi im hơi lặng tiếng như thế luôn sao?
Ánh mắt của Chí Trung từ ngọn đèn trên bàn đưa qua nhìn vào Chí Văn, chàng nhìn nhìn vào phía cằm của Chí Văn, vết thương ở đó vẫn còn chưa lành hẳn, chàng nói:
- Anh Hai, chẳng lẽ anh định đánh nhau với nhau em vì Tâm Nhụy nữa hay sao? En nghĩ rằng, em đã nói rất rõ lập trường của mình cho anh nghe rồi mà! Trong tự điển của cuộc đời em không bao giờ có hai chữ xin lỗi, anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện thuyết phục em đi xin lỗi ai cả! Nếu như nàng muốn chia tay với em như thế, chẳng lẽ em lại phải đi năn nỉ, van xin nàng hãy hồi tâm chuyển ý hay sao? Hai anh em chúng ta sống với nhau từ nhỏ đến lớn, anh có thấy em cầu cạnh ai bao giờ không? Lúc đầu nàng và em đến với nhau, là cũng do bởi nàng cam lòng tình nguyện, chứ em có miễn cưỡng nàng bao giờ đâu! Thậm chí, em cũng đã có theo đuổi nàng đâu!
Chí Văn hít vào một hơi thật nặng nề:
- Hừ! Chẳng lẽ em muốn nói rằng, nàng theo đuổi em sao?
Chí Trung ngưng đập đôi găng tay vào thành ghế, chàng nghiêm sắc mặt nói:
- Cũng không phải! Anh Hai, để em nói cho anh nghe, chuyện của em và Tâm Nhụy, thành thật mà nói, đã không còn hy vọng gì rồi! Anh đừng nên hao hơi tổn sức, tìm cách kéo chúng em lại với nhau làm gì!
Chí Văn trừng mắt lên:
- Hừ! Cái gì gọi là không còn hy vọng nữa? Mi nói cho rõ xem, như vậy là nghĩa lý gì?
Chí Trung nói một cách trầm tư:
- Em công nhận, Tâm Nhụy là một cô gái rất dễ thương, lúc đầu, nàng cười đùa rất vui vẻ, tính tình hoạt bát, ngổ ngáo, vì vậy quả thật là có một khoảng thời gian nàng đã thu hút được em, làm cho trái tim em vô cùng rung động. Thế nhưng, đến khi em và nàng chính thức chơi với nhau, thì nàng lại thay đổi hoàn toàn, nàng trở nên thích khóc lóc, thích giận hờn. Suốt ngày, nếu không khóc bù lu bù loa thì cũng giận hờn mặt mày sưng sỉa, anh Hai, anh biết tính em mà, em là một người xuề xòa dễ dãi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không bao giờ câu nệ tiểu tiết, em không biết nịnh hót người, và cũng chẳng biết chìu chuộng ai. Lúc đầu, nàng giận dỗi em còn có đau lòng chút ít, còn chìu chuộng theo nàng chút ít, đợi đến khi nàng cứ giận dữ suốt ngày, thì em không còn chịu đựng nổi nữa. Em cảm thấy rằng, về sau này, khi em và nàng ở cạnh bên nhau, là một sự chịu đựng, là một cực hình, chứ không còn là sự vui vẻ nữa! Mấy lúc sau này, nàng không đến làm phiền em, em cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh xem, tình trạng đã đi đến nước đó, thì còn hy vọng gì nữa?
Chí Văn nói một cách thật thành khẩn:
- Em có bao giờ nghĩ rằng, nàng trở nên thích khóc, thích giận dữ, cũng tại vì em đã quá hung hăng, quá bướng bỉnh mà ra không?
Chí Trung gật gật đầu:
- Có thể là như vậy. Thế nhưng, từ trước tới nay em là như thế, nếu như nàng không thích sự hung hăng, bướng bỉnh của em, thì ngay từ lúc đầu nàng đừng nên chơi với em, nếu đã chơi với em, thì nàng phải chấp nhận em như thế chứ!
Chí Văn càng thêm thành khẩn, càng thêm tha thiết, giọng nói của chàng gần như van xin:
- Chẳng lẽ em không thể vì nàng mà sửa đổi mình lại một tí sao? Đàn bà con gái, trời sinh ra là yếu đuối hơn đàn ông, em nhường nàng một tí, có thiệt thòi gì đâu! Tình yêu, bản thân nó là phải nhường nhịn, nếu như em quả thật lòng yêu nàng, thì đối với từng ánh mắt, nụ cười của nàng, từng cái quơ tay, múa chân của nàng, đều có thể làm cho em quan tâm, chú ý đến, thậm chí, ngay cả những khuyết điểm của nàng, em cũng có thể xem thành những ưu điểm...
Chí Trung kêu to lên:
- Ồ! Như thế mới gọi là tình yêu chăng? Anh đừng làm cho em cảm thấy mệt mỏi đến như thế chứ, được không? Anh xem, em có giống loại người như thế không? Đồng thời, nếu như thế mới gọi là tình yêu, thì giữa em và nàng, chưa có ai yêu ai cả!
- Nói như vậy là thế nào?
- Em không thể đem những khuyết điểm của nàng xem thành ưu điểm, nàng cũng không đem những khuyết điểm của em, xem thành ưu điểm được! Nếu không, đối với nhất cử nhất động của em, từng lời từng chữ của em nói ra, từng nụ cười từng cái chau mày của em... nàng cũng sẽ đều thưởng thức một cách tận tình, em nói đi xem phim kinh dị, nàng sẽ nói là em gan dạ, có khí phách nam nhi, em nói đi xem phim kiếp hiệp, nàng sẽ nói là em có bản sắc anh hùng, như vậy, không phải là mọi người đều vui vẻ hết hay sao? Như vậy thì sẽ không có cải nhau, sẽ không có khóc lóc ỉ ôi, cũng sẽ không có màn lôi lôi kéo kéo trên đường phố, xấu hổ cả lũ với nhau như thế!
- Thì ra, em cần một loại chó vuốt đuôi!
Chí Trung dùng sức đấm mạnh lên bàn một cái bốp:
- Không phải! Em chỉ dùng cái công thức của anh đưa ra, để chứng minh cho anh thấy một điều rằng, giữa em và nàng, chưa hề có ai yêu ai cả!
Chí Văn không còn chịu đựng nổi nữa, chàng bất giác cất cao giọng lên:
- Tại sao em lại dễ dàng chối bỏ một đoạn đời tình cảm như thế? Em làm cho con người ta từ một cô gái vui vẻ, yêu đời, lạc quan, dằn vặt cho thành một cô gái tội nghiệp, đáng thương như thế, rồi bây giờ, em nói trắng trợn một câu, là chưa hề bao giờ yêu nhau, vậy là coi như xong rồi à? Tại sao em lại không có một chút tinh thần trách nhiệm gì cả vậy? Làm như cuộc đời là một trò đùa, tình yêu là một cuộc chơi thế này? Em chẳng khác nào như một đao phủ thủ! Em có biết em đã làm cho Tâm Nhụy trở thành như thế nào không? Em làm cho nàng mất đi lòng tự tôn, mất đi sự kiêu ngạo, mất đi nụ cười, mất đi sự tự tin...
Chí Trung ngắt lời Chí Văn:
- Khoan đã, khoan đã!... Tốt nhất là anh đừng nên chụp cho em nhiều thứ mũ như thế! Em biết rõ một điều, là trong lòng anh yêu thích Tâm Nhụy, nhiều hơn em yêu thích nàng rất nhiều, bây giờ không phải là lúc tốt nhất hay sao? Em nhường nàng lại cho anh...
Chí Văn đập tay lên bàn một cái thật mạnh, sắc mặt chàng biến đi, trở nên trắng bệch:
- Nói bậy! Đối với em mà nói, chẳng lẽ nàng chỉ là một món đồ chơi hay sao? Có thể tùy ý nhường nhịn? Tùy ý tặng người? Tùy ý quăng bỏ đi...
Chí Trung cũng cất cao giọng chống chế lại, sự trách cứ của Chí Văn làm cho chàng nóng mặt:
- Anh dám nói là anh không yêu nàng không? Anh dám nói là anh không thích nàng chăng? Anh nói đi! Anh nói đi!
Chí Văn nổi giận lên, chàng cũng nói thật to tiếng:
- Đúng vậy! Đúng là anh thích nàng, đúng là anh yêu nàng, anh muốn lấy nàng! Thế nhưng, nàng đã chọn em!
- Đó là sự bất hạnh của nàng, mà cũng là sự bất hạnh của em!
Chí Văn thét lên giận dữ:
- Chí Trung, mi là một thằng khốn nạn không hơn không kém!
Chí Trung nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Chí Văn, nói:
- Kỳ lạ, tại sao anh lại nhất định bắt em phải tiếp tục chơi với Tâm Nhụy chứ? Chẳng lẽ anh không hiểu rằng, cái đoạn đường tình cảm đó đã chấm dứt rồi hay sao? Chẳng lẽ anh không hiểu rằng, nàng cần có một người đàn ông dịu dàng, đa tình, mà em thì không hề là loại người đàn ông mà nàng cần hay sao? Nàng cũng không phải là loại người yêu mà em cần, chúng em, từ lúc bắt đầu đã là một sự sai lầm to lớn, tại sao lại nhất định phải tiếp tục sai thêm nữa? Bây giờ kết thúc như thế này, không phải là tốt hơn để sau này tạo thành nhiều cái sai hơn nữa, rồi ngồi đó hối hận, nuối tiếc hay sao? Anh Hai, nếu như anh nhất định bắt em phải chính miệng nói ra, em quyết định...
Chí Văn tiếp lời một cách lạnh lùng:
- Quyết định không tiếp tục tới lui với Tâm Nhụy nữa chứ gì!
Chí Trung đón nhìn ánh mắt của Chí Văn, nói một cách thẳng thắn:
- Đúng vậy! Em nói cho anh biết, Tâm Nhụy hoàn toàn không thích hợp với em, em cần có một cô gái hoàn toàn tôn sùng em, như anh đã nói vậy đó, một cô gái có thể đem những khuyết điểm của em xem thành ưu điểm! Một cô gái không hề biết nói chữ "không" với em! Một cô gái có thể xem em như thần tượng...
Chí Văn hừ một tiếng bằng giọng mũi:
- Trên đời này có một người con gái như thế chăng? Chỉ e rằng đến kiếp sau em cũng chưa tìm được!
Chiếc cằm của Chí Trung hất cao lên, trong lúc cuống quýt, chàng nói không suy nghĩ:
- Ai nói thế chứ? Sao anh biết rằng không có người tôn sùng em? Yêu em? Luôn luôn lúc nào cũng nghe theo những lời em nói, không bao giờ phản đối em bất cứ chuyện gì? Em có quen với một cô gái như thế, nàng dịu dàng như nước, đẹp như tranh vẽ, ngoan ngoãn như con cừu non...
Chí Văn nổi giận xung thiên, đôi chân mày chàng nhướng lên thật cao, đưa tay ra, chàng chụp ngay lấy phần áo trước ngực của Chí Trung, giận không thể kềm chế được, chàng la lên thật to:
- Thì ra là vậy! Bây giờ mi mới chịu nói thật lòng mình, thì ra là tại vì mi thay lòng đổi dạ! Thảo nào mà mi không thèm đến với Tâm Nhụy nữa, thảo nào mà mi nói xấu Tâm Nhụy đủ điều! Thì ra mi đã có bạn gái mới! Thì ra mi có mới nới cũ! Vì vậy mà mi cải nhau với Tâm Nhụy, mi cố ý cải nhau với nàng...
Chí Trung cũng kêu lên:
- Không phải như vậy! Anh đừng có ngậm máu phun người như thế! Em quen với Vũ Đình là chuyện sau khi cãi nhau với Tâm Nhụy kia, chưa được một tháng nữa mà, thật sự, nếu như Tâm Nhụy không cãi nhau với em, thì em sẽ không hề có dịp để quen với Vũ Đình! Anh đừng nên đem nguyên nhân hậu quả ra làm đảo lộn như thế...
Chí Văn kêu to lên:
- Tao không cần nguyên nhân hậu quả gì hết! Vì dù sao thì mi cũng đã thay lòng đổi dạ, dù sao thì cũng là do bởi một cô gái khác xen vào! Mi! Mi là một thằng khốn nạn vô tình bạc nghĩa! Mi là một thằng khốn nạn không có tinh thần trách nhiệm! Mi là một thằng khốn nạn đùa giỡn với tình cảm! Tâm Nhụy vì mi, gầy sụt đi không còn ra hình dạng người, thế mà mi lại suốt ngày lưu luyến bên cạnh một cô gái khác! Mi! Mi có phải là người hay không? Mi...
Chí Trung vùng vẫy, chàng bị mắng đến nóng mặt, bắt đầu phản công lại bất kể mọi việc:
- Buông tôi ra! Anh yêu nàng, tại sao anh không theo đuổi nàng? Mà lại nhất định phải gán nàng vào cho tôi? Anh mới là thằng khốn nạn! Chẳng những khốn nạn, mà còn hồ đồ nữa! Chẳng những hồ đồ, mà còn là một thằng ngốc! Anh không dám theo đuổi người con gái anh yêu, mà lại ở đây làm bộ như là mình thanh cao dữ lắm! Nói toàn là những chuyện đạo đức ruồi bu! Hủ lậu, lỗi thời! Đúng lý ra anh phải sống vào thế kỷ thứ mười tám mới phải, anh là một người đầu óc không tỉnh táo, không chịu phân biệt trắng đen...
Chí Văn giận đến run rẩy cả người, giọng nói của chàng cũng biến đi:
- Đầu óc tao không tỉnh táo, tao không biết phân biệt trắng đen? Tốt lắm, tốt lắm, tao đáng chết, tao khốn nạn, chỉ tại vì tao nghĩ tình anh em, nên mới để cho Tâm Nhụy lâm vào tình trạng thê thảm như thế này! Mi mắng rất đúng, lẽ ra tao phải biết từ trước mi không phải là người, lẽ ra tao phải theo đuổi nàng ngay từ lúc đầu tiên!...
Chàng cắn lấy đôi môi, sắc mặt xanh mét:
-... Tao biết rằng tao đánh không lại mi! Tao cũng biết rằng vết thương dưới cằm tao vẫn chưa lành hẳn! Thế nhưng, tao không thể không đánh mi được!
Chàng cung tay lên đấm một cái ngay vào cằm của Chí Trung, Chí Trung bật ngửa người ra phía sau, tránh được cú đấm đó. Thế nhưng, căn phòng quá nhỏ, cái bật người đó làm cho chàng ngã nhào lên giường. Chí Văn lập tức nhào theo lên giường, nguyên cả thân mình đè lên người chàng, không ngừng cung tay nắm lại đấm vào cằm chàng, Chí Trung né bên phải, tránh bên trái, dùng tay đẩy đầu của Chí Văn lên phía trên, miệng không ngừng thét lên ỏm tỏi:
- Anh đừng có nổi điên! Tôi đang nhịn anh đấy nhé! Nếu muốn đánh nhau, hai thằng anh hợp lại cũng đánh không lại tôi đâu! Anh còn đánh nữa hử! Anh còn đánh nữa hử! Anh làm tôi nổi giận lên, thì tôi không nghĩ tình anh em đâu đó nhá! Anh vẫn còn đánh hử? Anh đúng là đồ điên mà!
Chí Trung cung tay phản công lại rồi, Chí Văn từ trên giường bị té lăn quay xuống đất, đôi mắt Chí Trung cũng đỏ ngầu, đôi chân mày dựng ngược lên, anh chàng đã thật sự nổi giận, nhào lên trên, chàng chụp lấy Chí Văn, cũng nắm tay lại đấm tới tấp. Trong nhất thời, chiếc bàn trong phòng bị ngã nghiêng, chiếc ghế cũng bị lăn quay ra, chiếc đèn rớt xuống đất bể tan tành, ly tách trên bàn bể nằm ngổn ngang trên đất... trong phòng, tiếng loảng xoảng của đồ đạc bể va chạm vào nhau nghe đến đinh tai nhức óc...
Mọi người trong nhà đều đã bị tiếng hỗn loạn, ồ ào trong phòng làm cho thức giấc, Hạnh Tú là người đầu tiên nhào vào đến phòng, hai vợ chồng ông Lương vào theo sau. Hạnh Tú thét lên:
- Anh Hai, anh Ba! Hai người điên hết rồi hả? Dừng tay lại! Mau dừng tay lại đi không? Dừng tay lại!
Nàng xông đến bên cạnh họ, ôm chầm lấy Chí Trung. Vì, Chí Trung đang cưởi lên người Chí Văn, đấm chàng lia lịa.
Bà Lương thét lên kinh hoàng:
- Trời ơi! Tại làm sao mà ra đến nông nổi này? Một tuần lễ mà đánh nhau hai lần rồi! Lúc còn bé hai anh em thương nhau lắm mà, sao khi lớn lên lại trở thành kẻ thù như thế này?
Ông Lương giận đến phùng mang trợn mắt:
- Hai đứa chúng bây có biết xấu hổ không? Anh em đánh nhau vì một đứa con gái? Con gái trên cõi đời này hằng hà sa số, tại làm sao mà cả hai anh em đều chỉ biết có Hạ Tâm Nhụy thế kia!
Chí Trung nhảy dựng lên, vẫn còn giận không thể tả, chàng nói bằng một giọng bực bội:
- Ba! Ba đừng nên lẫn lộn như thế, không phải tụi con đang "dành" Hạ Tâm Nhụy! Mà là tụi con đang "nhường" Hạ Tâm Nhụy! Anh Hai không cho con bỏ nàng kia kìa! Đúng là kỳ cục không giống ai!
Nói xong, chàng xông một mạch ra khỏi phòng của Chí Văn.
Chí Văn nằm trên đất, phía dưới cằm của chàng lại bị rách, miệng cũng bị rách, có một dòng máu đang ri rỉ chảy ra bên khóe miệng. Bà Lương lo lắng cúi người xuống xem xét:
- Sao con? Bị thương có nặng lắm không? Có cần phải gọi bác sĩ đến không?
Chí Văn cố gượng ngồi dậy, dựa vào tường thở hào hển, một mặt lắc đầu lia lịa:
- Con không sao cả! Ba, mẹ, ba mẹ đi ngủ đi! Xin lỗi, con giận quá nên mất khôn!
Bà Lương vẫn còn lo lắng:
- Con thật sự không việc gì phải không?
Hạnh Tú nói:
- Ba, mẹ! Ba mẹ đi ngủ đi, để con lo cho anh Hai! Yên tâm đi, chút thương tích bên ngoài này mà có nghĩa lý gì!
Ông Lương thở dài thườn thượt, hai vợ chồng già lùi ra khỏi phòng. Hạnh Tú đứng dậy, đi theo đóng cửa phòng lại, nàng dìu Chí Văn đến ngồi bên giường, dùng khăn lông ấn lên trên vết thương ở miệng của chàng. Nàng nhìn chàng chăm chú, thở ra một hơi dài:
- Anh Hai, anh cũng hồ đồ quá đi thôi, phải không? Đánh nhau, có giải quyết được vấn đề không? Anh có thể "đánh" được anh Ba cho Tâm Nhụy không?
Chí Văn nhìn Hạnh Tú, trong lòng chàng có nghìn lời vạn tiếng, nhưng không mở miệng nói được câu nào. Thế nhưng Hạnh Tú có thể từ đôi mắt của anh mình, đọc ra muôn nghìn nổi đắng cay. Nàng trừng trừng nhìn Chí Văn, bất giác buột miệng nói:
- Anh Hai! Tại sao anh không theo đuổi nàng?
Chàng cũng nhìn nàng trừng trừng, đáy mắt chàng thẳng thắn, chân thành, giọng chàng khàn hẳn đi:
- Anh có thử, nhưng đã thất bại! Trong lòng nàng chỉ có Chí Trung, anh... anh chỉ tự rước cái nhục vào thân mà thôi!
Thật vậy sao? Hạnh Tú càng thêm ngẩn ngơ hơn nữa!