Hạ Dung hỏi thách thức :
- Chú sẽ trả lời với bác Hảo thế nào khi không nhận cháu vào làm ?
Ông Trường ung dung :
- Có rất nhiều cách , nhưng chú sẽ chọn cách vẫn giữ được danh dự của cháu.
Hạ Dung đanh đá :
- Chú mới là người cần bảo vệ danh dự ấy . Khi biết Quỳnh My là con mình , chú đã thay đổi cách đối xử với tôi nhanh đến mức đáng xấu hổ . Cũng may , bác Hảo đối với tôi trước sau như một . Chú không ngăn được tôi thực hiện mục đích đâu.
Nhìn thẳng vào mặt Dung , ông nói :
- Chi . Hảo vẫn tốt , vì chị ấy chưa biết con người thật của cháu.
- Tôi và Phúc lớn lên bên nhau từ bé tới giờ , có điều gì của tôi mà dì Hảo không biết.
Khẽ mỉm cười , ông Trường nhẹ nhàng :
- Chị ấy làm sao biết cháu đã bán bí mật công ty cho ông Sơn , càng không biết cháu từng đăng ký kết hôn với Diệp Kỳ.
Mặt Hạ Dung biến sắc nhưng giọng vẫn còn cứng :
- Chú vu khống tôi , chớ làm gì có chuyện đó.
Giọng Ông Trường vẫn bình thản :
- Nói có sách , mách có chứng . Chú đã tình cờ tìm thấy bằng chứng ầy trong nhà bà Lam Thúy , nơi trước kia Diệp Kỳ thuê để mở văn phòng.
Thấy Dung im lặng , ông Trường nói tiếp :
- Yên tâm đi . Chú không đưa ai xem đâu . Nhưng tốt nhất , cháu nên từ bỏ ý định quay về Trường Thuận , cũng như dựa vào chi . Hảo để ràng buộc Phúc đi . Chú không làm hậu thuẫn tốt cho cháu nữa.
Hạ Dung vụt khóc òa lên :
- Nhưng cháu mất tất cả rồi . Diệp Kỳ đúng là khốn nạn . Hắn gạt luôn số tiền ít ỏi cháu dành dụm bao nhiêu năm . Giờ cháu chẳng biết phải trông cậy vào ai , phải làm gì để sống qua ngày đây.
Dù thấy ái ngại , nhưng Ông Trường không hề xúc động vì những giọt nước mắt đầy giả tạo của Hạ Dung . Có lẽ tại ông đã chai quá rồi.
Trước đây , Hạ Dung bo ? Phúc sang làm cho Kỳ , ông không trách , vì mọi người có quyền chọn hướng đi của mình . Nhưng ông không thể nhận lại một nhân viên đã đem bán bí mật của công ty cũ để lấy lòng công ty mới , cho dù kẻ ấy có tài cỡ nào chăng nữa.
Ngần ngừ một chút , ông nói :
- Chú sẽ giới thiệu cho cháu một chỗ làm , hy vọng cháu nhanh chóng tiến thân.
Hạ Dung vẫn cố vớt vát :
- Với cháu , không nơi nào bằng Trường Thuận . Cháu đã gắn bó với công ty ngay từ buổi đầu thành lập . Cháu đã bỏ biết bao công sức , tâm trí vào đó.
Ông Trường ngắt lời cô :
- Chú không phủ nhận điều ấy , tiếc rằng chính cháu đã phá hủy những cái mình làm nên.
Sa sầm mặt xuống , Hạ Dung nói :
- Cháu rất ghét Quỳnh My . Sao hôm đó người chết không phải là nó chớ ?
Ông Trường ôn tồn :
- ĐDừng nguyền rủa kẻ khác mà nên tự trách mình.
Hạ Dung chua chát :
- Trách số phận khe khắt với mình thì đúng hơn . Nhưng dù sao cháu cũng cám ơn chú đã hứa giúp cháu một chỗ làm , cũng như đã cho cháu một lời khuyên.
Tiễn Dung ra cửa xong , Ông Trường quay vào văn phòng với tất cả nhọc nhằn của một người vừa trải qua một cú sóc lớn.
Với ông , đúng là thời gian vừa qua dài hơn cả nửa đời người . Đột ngột biết mình có một đứa con , chưa kịp mừng đã nghe tin nó chết thảm . Trái tim cô đơn tưởng chừng hết biết xúc động của ông đã không chịu nổi sự hụt hẫng đến choáng ngợp này . Nó đã làm ông ngất đi để không phải đối diện với nỗi đau đớn khủng khiếp đó . ..
Phúc bước vào với một xấp tài liệu trong tay . Để lên bàn , anh nói :
- Kế hoạch phát triển cao ốc Bình Minh đã được duyệt , xem như chúng ta đã đi đúng hướng rồi . Về dài lâu , cháu tin công ty sẽ đứng vững.
Ông Trường liếc sơ qua bản kế hoạch với tất cả hững hờ :
- Sau này , cháu sẽ toàn quyền quyết định mọi việc ơ ? Trường Thuận . Chú mệt mỏi rồi . Chú muốn được nghỉ ngơi.
Phúc ngạc nhiên :
- Sao lại thế ? Chú vẫn còn rất khỏe . Vả lại , Trường Thuận là của chú . Cháu chỉ theo phụ chú thôi.
Ông Trường lắc đầu :
- ĐDừng nên nghĩ vậy . Cháu mới là chủ thật sự của TT . Ngày xưa , chú đã nhận ơn cứu mạng của ba cháu.
Giọng ngậm ngùi , Ông Trường nói tiếp :
- Chú đã thực hiện lời hứa với ba cháu . Chú không muốn nghĩ tới oán hận nữa khi chú đã có Quỳnh My . Nhiều đêm nằm suy ngẫm mà kinh hoàng . Nếu hôm đó không phải cô gái nghiện ma túy đã giật xách tay của Quỳnh My bị đụng xe chết , mà chính thật người chết là con bé , thì bây giờ chú và cháu sẽ sống như thế nào ? Nhất là chú ? Nhắm chú chịu nổi những dằn vặt , giày vò của lương tâm không ? Rồi Lam Thúy nữa , chắc cô ấy sẽ điên mất.
Phúc buột miệng :
- Cháu cũng vậy.
Ông Trường mỉm cười :
- Nhưng tất cả sóng gió qua rồi , anh chàng si tình ạ.
Phúc thở dài :
- Mẹ cháu vẫn chưa chấp nhận Quỳnh My . Mãi đến nay , bà vẫn buộc cháu cưới Hạ Dung . Thật khó.
Ông Trường lấp lửng :
- Chuyện này cháu không phải lo . Hạ Dung nhất định sẽ rút lui.
- Sao chú biết ?
- Vì chú đả nói chuyện với Dung , con bé như đã hiểu ra không cách nào cứu vãn mối tình đả tan vở.
Phúc than :
- Nhưng Quỳnh My còn giận cháu . Từ hôm xảy ra chuyện tới nay , cô bè trốn biệt , cháu không làm sao gặp được.
Nheo nheo đôi mắt có nhiều dấu chân chim , ông Trường hỏi :
- Phong lưu , từng trải như cháu , lẻ nào không có cách vuốt giận người mình yêu ?
Phúc nói :
- Cháu muốn My phải tự hiểu , giận như thế là vô lý.
Ông Trường ân hận :
- Củng tại chú đả nói với Quỳnh My , cháu không thật lòng yêu mà chỉ đùa chơi với nó để thỏa lòng oán hận , nên con bé mới không muốn gặp cháu.
Phúc bướng bỉnh :
- Đả yêu phải tin chứ.
- Nhưng càng yêu , người ta càng ghen tương , nghi ngờ . Quỳnh My còn rất trẻ con nên đa nghi củng phải . Cháu nên sớm vổ về con bé thì tốt hơn.
Phúc thản nhiên :
- Chú từng bảo : "Xem nặng tình yêu quá sẽ hỏng bét tương lai" . Thời gian này cháu được toàn quyền quyết định mọi việc ở Trường Thuận , nên cháu cần đặt sự nghiệp lên trên.
Ông Trường gật gù :
- Nếu vậy Quỳnh My quyết định theo chú sang định cư ở Mỷ là khôn ngoan . Chú phải nhanh chóng hoàn tất hồ sơ cho nó mới được.
Phúc sững người :
- My đi Mỷ à ?
- Đúng vậy . Như thế sẻ tiện cho việc cháu phát triển công danh sự nghiệp , đúng không ?
Phúc gượng gạo cười trong lúc Ông Trường ôn tồn nói tíêp :
- Đừng bao giờ tự ái mà đánh mất nhau . Hồi xưa , chú và Lam Thúy vì hoàn cảnh đã xa nhau . Khi bỏ đi , chú tự ái không cho cô ấy biết để hậu quả thật đau lòng . Suốt bao năm Quỳnh My không có cha , còn chú không hề biết mình có con . Yêu và được yêu là hạnh phúc lớn nhất đời người . Đừng bao giờ dại dột làm tan vỡ nó , cháu ạ.
Thấy Phúc ngồi im , ông nhỏ nhẹ :
- Giờ này , chắc Quỳnh My đang ở nhà , và có lẻ nó đang ngóng cháu đấy.
Nhìn đồng hồ , ông bảo :
- Chú cần nghỉ ngơi một chút , già rồi mau mệt thật.
Biết ông vờ đuổi khéo mình , Phúc đứng dậy :
- Cháu xin phép về đây.
Lái xe chạy lòng vòng ngoài phố một hồi rồi Phúc củng ngừng trước nhà My . Đưa tay bấm chuông , anh thắc thỏm chờ.
Cửa mở , Quỳnh My ló đầu ra với một chút sửng sốt . Môi hơi bỉu ra giận dổi , My quay nhanh vào , mặc cho Phúc lẻo đẻo theo sau . Tới hành lang , Phúc vươn tay kéo mạnh , My ngã vào lòng anh mà không gượng dậy được . Chỉ chờ có thế , Phúc hối hả cúi xuống . My nghiêng đầu tránh , nhưng nụ hôn của anh vẩn rơi trúng môi cô nồng nàn say đắm . My yếu ớt chống đối để rồi sau đó bị anh khuất phục hoàn toàn.
Khi Phúc dứt môi mình ra , Quỳnh My bẻn lẻn vùi mặt vào ngực anh.
Vừa vuốt tóc cô , anh vừa hỏi :
- Giận anh bao lâu đả đủ chưa ?
My nghênh mặt lên :
- Dỉ nhiên là chưa . Mà như vừa rồi không phải cách xin lổi . . . người ta đâu nha.
Mắt Phúc nheo nheo tinh quái :
- Thế em muốn phải nhiều hơn vừa rồi à ?
Lườm anh , mặt cô đỏ ửng lên :
- Xí ! Ai mà thèm.
Giọng Phúc âu yếm :
- Anh . . . thèm . Nhất là thèm nghe tiếng "xí" chanh chua của em , thèm nhìn gương mặt đanh đá hay hờn dổi của em.
Quỳnh My chớp mắt :
- Em có phải ly kem bốn mùa đâu mà thèm lắm thế.
Phúc tủm tỉm cười làm My phụng phịu cấu vào tay anh . Được yêu nhau và giận nhau thật là hạnh phúc . Nhưng nếu giận rồi mãi mất nhau luôn thì thật đáng sợ.
Dẫu biết ông Trường vờ bảo My đồng ý theo ông sang Mỷ để hù doa. mình , Phúc vẩn nghiêm mặt hỏi :
- Em sẻ sang My sống à ?
Quỳnh My ngơ ngác :
- Sao anh lại hỏi vậy ?
- Vì chú Trung đã nói thế với anh.
My lơ lửng :
- Sang Mỷ rồi bỏ . . . Sài Gòn cho ai ? Em còn bà ngoại phải chăm sóc , đi làm sao đành.
Phúc ganh tỵ :
- Thì ra em ở lại vì ngoại và mẹ chớ không có tý xíu nào vì anh.
- Anh là người dưng , sao em phải vì anh chứ ?
Thấy Phúc xìu mặt xuống , Quỳnh My khúc khích cười . Đầu ngả lên vai anh , My thấy tiếc khoảng thời gian dài giận dổi đã qua . Nhưng sao cô lại không ghen , không giận cho được khi tận mắt thấy tai nghe cảnh người yêu đang ôm cô gái khác.
Cô dài giọng :
- Me anh bảo với em sẻ cưới Hạ Dung cho anh . Thế chừng nào đám cưới vậy ?
Phúc nhún vai :
- Nếu anh bảo với em như thế , em hảy hỏi tiếp xem bao giờ cưới . Còn người khác nói thì hãy xem như không có.
- Không có lửa sao có khói.
Phúc nhăn nhó :
- Anh xin em mà nhóc . Đừng thắc mắc chuyện tưởng tượng ấy nữa . Hảy nói về chúng mình đi . Em thấy chú Trường và mẹ em thế nào ?
Quỳnh My ngập ngừng :
- Không hiểu tình cảm ba em ra sao . Có còn yêu mẹ như xưa không . Riêng mẹ em chắc . . . trái tim đã khô cằn rồi.
- Sao em nghĩ thế ?
Quỳnh My trầm ngâm :
- Mẹ bảo hai người đàn ông qua đời mẹ đả bóp chết tình yêu của bà . Gặp lại ba , mẹ xúc động thật , nhưng bà không thề nối lại tình xưa đựơc . Giửa hai người chỉ còn là tình bạn.
Ngước lên nhìn anh , My nói :
- Nếu đúng vậy thì thật đáng buồn.
Vòng tay ôm anh , My thầm thì :
- Em rất sợ điều bất hạnh ấy xảy đến cho chúng ta.
Phúc tự tin :
- Giửa chúng ta không có và sẻ không bao giờ có điều bất hạnh nào cả.
Quỳnh My ngỡ ngàng :
- Sao anh dám chắc như vậy ?
Phúc nhìn sâu vào mắt cô :
- Vì anh yêu em.
Cô chớp mi :
- Chỉ đơn giản vậy à ?
Nhẹ gật đầu , Phúc nói :
- Đơn giản nhưng với anh rất mực thiêng liêng . Em hiểu không ?
Quỳnh My mỉm cười thay câu trả lời . Tình yêu thật đơn giản nhưng củng thật thiêng liêng . Thật tội nghiệp cho nhửng ai lại đùa giởn với điều thiêng liêng ấy.
Phúc dịu dàng hỏi :
- Em đang nghỉ gì vậy ?
My bứt rứt :
- Em nghỉ tới ba Sơn , tới mẹ , tới ba Trường và thấy thương tất cả . Nếu gạt bỏ nhửng tham vọng , những âm mưu , những tội lổi , sai lầm của ba Sơn qua một bên , thì ông đáng tội nghiêp nhất.
Phúc nhẹ nhàng :
- Người ta bảo : "Gieo nhân nào hưởng quả ấy" . Chắc chắn trong quảng đời còn lại , ông Sơn sẽ phải dằn vặt , ân hận vì việc làm ác độc của mình khi xưa.
- Củng may ba không thiệt hại nhiều lắm . Nhưng về tinh thần thì suy sụp hẳn.
- Em nên thường về thăm ông ấy.
Quỳnh My nhướng mày :
- Anh cũng biết nói thế sao ?
Phúc nói :
- Anh đâu phải người nhỏ nhặt . Hãy để cuộc đời đòi nợ những ai đả vay mượn . Anh tin có luật nhân quả đấy.
Quỳnh My lặng thinh . Cô biết để xoá những định kiến , nhửng oán hận đả ăn sâu vào suy nghỉ của nhiều người thân quanh cô , phải cần có thời gian chứ không thể một sớm một chiều được.
Nhưng với tấm chân tình , với tình yêu tha thiết và với lòng rộng lượng của phúc , Quỳnh My tin tất cả sóng gió rồi sẻ lãng quên để trên cao trời mãi xanh , một màu xanh thăm thẳm.
Hết