Ông Trường tái mặt ngắt lời Hạ Dung :
- Cháu nói cô gái đó là con của lão Minh Sơn sao ?
Hạ Dung rơm rớm nước mắt :
- Đạ , đúng vậy . Cháu không ngờ Phúc đành đoạn bỏ cháu để cặp với con bé đó.
Ông Trường lẩm bẩm :
- Thảo nào , vừa nhìn thấy nó , chú đã ngờ ngợ . ..
Hạ Dung ngắt lời ông :
- Chú đã thấy Quỳnh My rồi à ?
Ông Trường ngập ngừng :
- Chú nghĩ chắc là con bé ấy . Quỳnh My rất giống mẹ.
- Chú gặp nó ở đâu ?
- Trong phòng của Phúc , chiều hôm qua.
Hạ Dung mím môi :
- Hôm qua mưa rất to . Họ lại ấm cúng bên nhau . Con nhỏ ấy đúng là đê tiện.
Ông Trường hối hả bập mạnh điếu thuốc . Ông hơi choáng vì những gì vừa nghe . Tại sao Phúc lại làm thế ? Từ sáng đến giờ , ông vào công ty rất sớm mong gặp Phúc để nghe ở anh một lời giải thích , nhưng chẳng thấy anh đâu.
Ông không hiểu Phúc đang đùa chơi , hay lao vào một cuộc tình mới vì đã quá mệt mỏi với Hạ Dung . Nếu vì lý do thứ hai , Phúc phải chọn lựa thật kỹ chứ đâu thể yêu cuồng như thế được.
Giọng Hạ Dung đều đều :
- Cháu đã nghỉ việc ở đây , vì cháu thấy sau bao nhiêu năm cống hiến tuổi xuân cho P , cho công ty , cháu không được gì ngoài sự bạc bẽo của người mình từng tin yêu.
Ông Trường nhíu mày :
- Cháu bỏ đi thật à ?
- Vâng . Mong chú hiểu và đừng trách cháu.
- Không nên như vậy . Đàn ông cứ như con thuyền , có đi tới chân trời góc bể nào rồi cũng trở về bến cũ . Tin chú đi . Chán chê rồi , Phúc cũng quay về với cháu thôi.
Hạ Dung nhếch môi :
- Cháu muốn làm thuyền chớ không thích làm bến đò . Cháu sẽ tìm cho mình chân trời mới xanh hơn , cao hơn , rộng hơn cái cháu đã từ bỏ . Nhất định cháu sẽ làm được điều đó.
Ông Trường chép miệng :
- Thiếu cháu , công ty như mất một cánh tay.
- Chú quá lời rồi . Cháu chỉ là hạt cát trên bãi biển , làm sao sánh với viên ngọc mà anh Phúc vừa rước về công ty.
- Chú cần những hạt cát như cháu , chú không cần viên ngọc lấp lánh nhưng vô dụng.
Hạ Dung có vẻ tự nhiên :
- Nhưng công ty Châu Á cần cháu hơn . Cháu đã ký hợp đồng với họ rồi.
Ông Trường ngỡ ngàng :
- Thật vậy à ? Phúc biết chưa ?
Dung nhún vai :
- Ảnh đâu còn quan tâm tới cháu nữa , nên đâu tìm hiểu làm gì . Sáng nay , cháu lấy một số đồ còn để quên . Không ngờ gặp chú . Nói hết với chú những ấm ức , lòng cháu nhẹ nhõm.
Nhìn đồng hồ , Hạ Dung đứng dậy :
- Cháu phải đi đây.
Ông Trường nói :
- Vài hôm nữa , chú sẽ mời cháu dùng cơm.
Mỉm cười , Hạ Dung bảo :
- Vâng . Cháu sẽ chờ bữa cơm của chú.
Cánh cửa phòng vừa khép lại là ông Trường đã ngả người ra ghế . Ký ức từ xa xưa bỗng ào ạt tuôn về.
Mới đó thôi mà đã hơn 20 năm , thời trai trẻ qua nhanh hơn gió . Ông đã có tất cả những gì ông muốn trừ tình yêu và người đàn bà ấy.
Ông Trường nhếch môi chua chát . Ngày xưa , với ông , tiền tài , danh vọng là trên hết . Nhưng nếu bây giờ được lựa chọn , ông sẽ chọn tình yêu , cái mà ông đã đánh mất và sẽ không bao giờ tìm lại được.
Đang trầm ngâm với những suy tư trong đầu . Ông Trường hơi giật mình khi cửa xịch mở . Phúc bước vào.
Anh hơi bối rối :
- Chú đến sớm quá.
Ông Trường hờ hững :
- Chú đến đúng giờ , tại cháu đến muộn nên thấy thế.
Rồi ông hỏi mỉa mai :
- Tối hôm qua vui vẻ chứ ?
Phúc gãi ót :
- Sao chú hỏi thế ? Quỳnh My là nhân viên mới của công ty.
Ông Trường ngắt lời anh :
- Chú biết rồi và đang cố tìm hiểu xem động cơ nào khiến cháu nhận con gái rượu của ông Sơn vào công ty và sa thải Hạ Dung ?
Phúc bình thản đáp :
- Cháu chỉ có một động cơ duy nhất là trả hận . Con bé ấy là con cưng của lão Sơn , nên cũng đáng được nhận cái quả mà xưa kia ông bố đã gieo nhân.
Trán ông Trương nhíu lại :
- Như vậy có đáng không ?
Phúc từ tốn phà khói thuốc và nhìn khói lan toa? khắp phòng :
- Sao bỗng dưng chú lại cân nhắc ? Chẳng phải chú rất ghét họ sao ?
Ông Trường ngập ngừng :
- Nhưng con bé ấy vô tội ?
Phúc cười nhạt :
- Cháu cũng thế . Tại sao mọi người bắt cháu gánh nặng trên hai vai cái trách nhiệm trả hận ? Tại sao cháu phải khốn khổ trong khi Quỳnh My lại vô tư , nhởn nhơ , sung sướng ?
Ông Trường khe khẽ thở dài . Ông nhớ tới gương mặt trong sáng của Quỳnh My và thấy nhức nhối.
Con bé giống mẹ quá , giống đến mức ông tưởng mình gặp lại người xưa . Hồi đó , ông yêu cô gái ấy biết bao nhiêu . Vì hoàn cảnh , ông không thể ở lại . Người ta đi lấy chồng , ông không dám trách . Nhưng sao Lam Thúy lại lấy gã đàn ông mà ông ghét nhất chứ ?
Càng suy nghĩ , ông Trường càng khó chịu . Nhìn Phúc đang trầm tư chả kém mình , ông hỏi :
- Cháu định làm gì con bé ấy ?
Phúc nói bằng giọng vô cảm :
- Cháu sẽ yêu và bỏ con bé y như một tên sở khanh . Để xem lúc ấy lão Sơn sẽ thế nào ? Cười , khóc , hận thì cũng đều đã muộn.
Ông Trường chợt dè dặt :
- Cháu đã đạt được mục đích rồi à ?
Môi Phúc mím lại :
- Cháu nghĩ sẽ được , vì vờ yêu một cô bé đâu có khó , trái lại còn lời là khác.
Ông Trường đứng phắt dậy :
- Đàn ông không thể làm như thế . Hèn lắm.
- Chính chú đã dạy cháu : "Cứu cánh biện minh cho phương tiện" . Với cháu , sử dụng thủ đoạn chỉ là chuyện nhỏ , đạt được mục đích mới quan trọng.
Ông Trường tức tối nhìn Phúc . Dường như trong lời nói của Phúc có chút gì mỉa mai , chua chát . Cậu ta nói thật hay đùa , ông không đoán được , trong khi mới cách đây không lâu , trong một tiệc rượu , sau khi đã uống ngà ngà , Phúc chợt thốt lên nhiều lời chứng tỏ anh đã chán lắm rồi chuyện oán hận . Ông không tin anh l .ai đổi ý . Nếu vậy thì tại sao Phúc lại chọn Quỳnh My làm đối tượng trả thù ?
Không lý giải được điều mình thắc mắc , ông Trường chuyển sang vấn đề khác :
- Sao cháu đê ? Hạ Dung nghỉ việc ?
Phúc nói :
- Tại cô ấy muốn thế . Người ta đã tìm được nơi có điều kiện hơn , mình giữ lại e họ sẽ trách.
Ông Trường lắc đầu :
- ĐDó không phải là lý do.
Phúc im lặng rít thuốc . Anh không muốn phân bua , giải thích việc Hạ Dung rời xa mình.
Ông Trường chép miệng :
- Mất Hạ Dung là mất một cánh tay đắc lực đấy.
Phúc vẫn im lặng . Thái độ của anh làm ông Trường phật ý.
Ông tằng hắng :
- ĐDịnh bàn công việc với cháu , nhưng có lẽ để hôm khác thì tốt hơn ..
Phúc nói :
- Với cháu , công việc là trên hết . Chú không nên để tới hôm khác.
Tới bàn lấy tập hồ sơ , ông Trường đưa cho P :
- ĐDây là kế hoạch phát triển chung cư theo hình thức bán trả chậm . Cháu nghiên cứu xong cho chú biết ý kiến . Theo chú , đã tới lúc ta chuyển ngành rồi . Kế hoạch tương lai phải tuyệt đối bí mật . Chú nói thế , cháu hiểu chứ ?
Phúc cười gượng :
- Chú không phải lo . Quỳnh My cũng rời khỏi công ty rồi.
Ông Trường ngạc nhiên :
- Sao vậy ?
Phúc không trả lời vào vấn đề , anh lơ lửng :
- Như thế vẫn tốt hơn mà . Quỳnh My lá cô gái thông minh , cô ta thừa hiểu rằng bước với cháu chẳng đi tới đâu.
Ông Trường nhếch môi giễu cợt :
- Sao lúc nãy cháu bảo vờ yêu một cô bé không khó ?
Phúc tự tin :
- Thì đúng là vậy . Sớm muộn gì cháu cũng đạt được mục đích.
Ông Trường chua cay :
- Chúc mục đích đen tối của cháu sớm thành hiện thực.
Phúc cười khảy :
- Lúc đây , chắc chú cũng hả hê khi thấy vợ chồng lão Minh Sơn đau đớn.
Anh chợt ngập ngừng :
- Có điều này , không biết cháu nên nói hay không ?
Ông Trường cau mày :
- Chú ghét nhất là úp mở.
Phúc liếm môi :
- Vợ chồng lão MS đã ly dị cách đây bốn năm , ông ta đã có vợ khác . Hiện nay , Quỳnh My sống với mẹ.
Mặt Ông Trường chợt đổi sắc :
- Thật vậy à ? Thế mà chú không hề biết . Nhưng tại sao họ ly dị ?
Phúc lắc đầu :
- Cháu chưa tìm hiểu chuyện này . Lâu nay bà Lam Thúy đi hợp tác lao động ở nước ngoài . Bà mới trở về mấy tháng nay . Giữa bà và Quỳnh My không được êm ấm lắm . Cô bé nhất định không làm việc ở những nơi do mẹ giới thiệu , cũng chả vào làm ở công ty của bố . Đã có một dạo , My phu . Minh Như ở tiệm kem . Chính Minh Như giới thiệu My với cháu . Khi nhận con bé , cháu không hề biết My là con gái của lão Sơn.
Giọng ông bồn chồn :
- Chuyện gì đã xảy ra mà lão Sơn lại bỏ cô ấy để cưới người đàn bà khác kìa ?
Phúc không trả lời . Anh đang chìm trong cõi riêng của mình , một cõi riêng đầy mâu thuẫn.