Vạn lão phu nhân hết sức lấy làm lạ, không hiểu tại sao một mỹ nhân lại có thể tha thiết với lão to đầu.
Từ cổ chí kim, gái sắc phải sánh với trai tài, gái sắc cũng phải có học, trai tài cũng phải khôi ngô.
Trai tài, không khôi ngô cũng đừng mong có mắt xanh để ý.
Huống chi, Thủy Thiên Cơ từng nổi tiếng là vô tình?
Một nữ nhân vô tình, khi động tình hẳn phải có một động cơ phi thường chứ?
Con người được lọt vào mắt xanh của nàng hẳn phải phi phàm về tài, cũng như về mạo.
Người trong vuông phòng kia, về tướng mạo cầm như dưới mức bình thường.
Còn về tài?
Bà lẩm bẩm:
- Thì ra hắn!.... Hừ!.... Hắn thông minh, hắn trầm tĩnh, hắn biết gây hoan hỉ nơi người... Hắn xứng đáng cho một thiếu nữ giao phó trọn cuộc đời trong tay hắn!
Bà nói thế nghĩa là làm sao?
Bà có mỉa mai chăng hay bà vuốt ve tự ái của Thủy Thiên Cơ? Dù sao nàng không bao giờ thấu đáo nội tâm và ý của mụ hồ ly này.
Bởi giọng nói của bà êm dịu quá, thái độ của bà thành thật quá!
Thủy Thiên Cơ thốt:
- Tôi chẳng biết làm sao tôi lại có thể...
Vạn lão phu nhân mỉm cười:
- Làm gì cô nương hiểu được tại sao mình bỗng nhiên lại có cảm tình tha thiết với hắn? Loại cảm tình đó, đến với chúng ta bất ngờ hơn một tiếng sét nữa cô nương ơi! Chính những lúc bất ngờ nhất, nó lại đến với ta! Cho nên, có những trường hợp thiếu nữ ghét cay ghét đắng một nam nhân, bỗng chốc phát hiện ra mình không thể thiếu vắng nam nhân đó được. Và thời thường thì quá muộn, bởi nam nhân kia, có gan đâu chịu đựng sự phũ phàng của thiếu nữ mà ôm ấp sự khinh miệt chờ đợi một ân huệ bố thí?
Thủy Thiên Cơ mơ màng:
- Tôi như vậy có là bạc không hở bà?
Vạn lão phu nhân vội trấn an nàng:
- Không đâu, cô nương không lầm! Chỉ cần biết tình yêu có chân thành hay không, chính đó là điểm chánh, chứ còn việc chọn người, đứng ngoài cuộc còn ai dám có ý kiến gì? Huống chi đã chắc đâu ý kiến của người người là đúng? Cho nên luận tình nên luận chân hay giả, và điều đó chỉ có mỗi một cô nương biết cho cô nương thôi, già đành chịu?
Rồi bà hỏi:
- Tại sao hắn tự giam mình trong phòng kín suốt bảy năm dài?
Thủy Thiên Cơ không đáp câu đó, chỉ thở dài:
- Tôi sợ khi ra ngoài rồi hắn không sống nổi!
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- A! Tại sao?
Thủy Thiên Cơ thốt:
- Vuông phòng đó là kho sách của Tử Y Hầu!
Vạn lão phu nhân kêu lên:
- Kho sách?
Bà lộ vẻ khích động mạnh, run giọng tiếp:
- Nếu thế trong đó hẳn có những bí kíp võ công của Tử Y Hầu?
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Sở học bình sanh của Tử Y Hầu đều thu gọn trong gian phòng đó!
Vạn lão phu nhân biến đổi thần sắc đến không còn là bà nữa.
Trên thế gian, những người học võ có ai nghe tin đó mà chẳng rung động cả tâm thần?
Và bất cứ ai cũng phải biến đổi thần thái như Vạn lão phu nhân cả.
Lâu lắm bà mới lấy lại bình tĩnh.
Rồi bà từ từ thốt:
- Cô nương nói phải! Giam mình trong suốt bảy năm đó, hẳn hắn học hết những sách của Tử Y Hầu, hắn sẽ đọc hết sở học của Tử Y Hầu, hắn am tường tất cả tinh túy của võ công, có điều công lực của hắn kém phần nào đó. Một khi hắn ra khỏi phòng, thì Già Tinh đại sư sẽ hạ thủ đoạn, hắn sẽ không thoát khỏi tay lão ấy. Thật ra chẳng phải một mình Già Tinh đại sư có ý đó mà thôi, già sợ tất cả những luyện võ trên thế gian này...
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Ai ai cũng có ý sát hại hắn. Chính tôi đây ngày sau có cơ hội trở lại lục địa, tôi cũng không dám để cho hắn trở về.
Vạn lão phu nhân gật đầu:
- Vậy là chu đáo! Hiện tại chỉ có mỗi một mình Già Tinh đại sư có ý sát hại hắn, nhưng khi trở về Trung Thổ rồi cái số người mong tàn diệt hắn không nhỏ đâu, nếu già chẳng nói là có thể tất cả hào kiệt võ lâm đều có ý đó!
Ánh mắt của Thủy Thiên Cơ ngời tia sáng kỳ dị, chẳng rõ trong tâm tư nàng có những ý niềm gì đột hiện.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, cánh buồm ngũ sắc lộng gió phần phật, mơ màng một lúc, sau cùng thong thả buông từng tiếng:
- Tuy nhiên khi hắn lãnh hội trọn vẹn sở học của Tử Y Hầu thì trên thế gian này có ai thừa sức lấy tánh mạng của hắn? Đành là như bà nói, công lực cũng dự một phần trong cái thế bại thành, song võ thuật vẫn thắng võ lực!
Vạn lão phu nhân cười nhẹ:
- Và đến lúc đó, hắn đương nhiên trở thành một môn đệ tiếp nhận y bát chân truyền của Tử Y Hầu, hắn sẽ trương cánh buồm ngũ sắc lộng gió khơi... hắn sẽ giương oai khắp giang hồ!
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Chỉ mong được như lời bà!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Cho nên, cô nương cam tâm chờ đợi, âm thầm với tịch mịch mà chờ đợi. Thọ nhận mọi gian khổ mà chờ đợi. Cô nương không oán hận phong ba bão táp đưa đẩy mình đến hoang đảo này, đương đầu với mọi thiếu thốn, chẳng qua niềm hy vọng đẹp trong tâm kia tạo nghị lực cho cô nương!
Thủy Thiên Cơ mơ màng:
- Thật ra tôi không tha thiết chi lắm đến một viễn ảnh huy hoàng... mà chỉ vì tôi...
Vạn lão phu nhân mỉm cười:
- Làm sao cô nương không tha thiết? Tất cả những gì thuộc về tương lai hắn, phải có liên hệ đến cô nương chứ! Khi cái danh của hắn gây chấn động bốn phương trời, thì nơi chiếc thuyền có cánh buồm ngũ sắc phải có một nữ chủ nhân!
Thủy Thiên Cơ thở ra:
- Nhưng tôi... tôi lại...
Vạn lão phu nhân cười khanh khách:
- Ngôi vị nữ chủ nhân, ngoài cô nương ra còn ai chiếm được?
Đột nhiên Thủy Thiên Cơ thoáng đỏ mặt.
Rồi nàng cúi đầu.
Vạn lão phu nhân chớp liền ánh mắt mấy lượt vụt thốt:
- Còn một vài điểm già chưa được hiểu!
Thủy Thiên Cơ hỏi:
- Những điểm chi đó bà?
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Già Tinh đại sư sợ có người tranh đoạt bí kíp võ công của Tử Y Hầu nên cam tâm tình nguyện ở lại hoang đảo này, chịu khổ, chịu cực suốt bảy năm qua, không chịu trở lại Trung Nguyên.
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Bà đoán đúng thâm ý của lão ta!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Tại sao lão vâng lời cô nương như một tên nô lệ? Điều khiển được một người cỡ đó, nào phải dễ dàng?
Thủy Thiên Cơ mỉm cười:
- Tự nhiên là phải khó khăn, song tôi có phương pháp!
Không đợi Vạn lão phu nhân hỏi. nàng giải thích luôn:
- Già Tinh đại sư dù cao cường, vẫn còn dục vọng. Khi lão muốn chiếm đoạt một cái gì, lão phải thủ đắc vật đó, nếu vật chưa về tay, lão không chịu bỏ cuộc!
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- Cô nương muốn nói đến bí kíp võ công của Tử Y Hầu?
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Phải! Nếu lão ta không vâng lời tôi, tôi bảo Hồ Bất sầu hủy diệt những bí kíp đó ngay. Trước khi lão nhìn qua những bí kíp đó, vô luận làm sao lão không để bất cứ ai hủy diệt. Cho nên lão nhẫn nại, chờ đến khi nào thấy được rồi hãng hay!
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Đợi như vậy khi Hồ Bất Sầu ra khỏi phòng kín, chẳng những lão không mong chiếm đoạt gì, mà đến tánh mạng lão cũng chẳng bảo toàn nổi!
Thủy Thiên Cơ cười khổ:
- Biết vậy rồi, song lão còn làm sao khác hơn?
Nàng dừng lại một chút đoạn tiếp luôn:
- Bỏ nơi đây, về lục địa là không hy vọng được gì. Ở lại đây lão còn hy vọng, dù là mỏng manh. Miễn có hy vọng là đủ, lão cần gì mỏng manh hay vững chắc? Bởi có hy vọng bao giờ cung dễ chịu hơn là vô vọng!
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Cô nương nói đúng? Con người có dục vọng là có nhược điểm. Vì dục vọng, họ phô bày rõ rệt nhược điểm cho đối phương lợi dụng dễ dàng. Sở dĩ thế, Già Tinh đại sư mới bị cô nương chế ngự.
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Đó là nhược điểm của nhân tánh!
Vạn lão phu nhân trầm ngâm một chút:
- Thế ra, ai ai cũng có nhược điểm?
Thủy Thiên Cơ cười nhẹ:
- Ai có nhân tánh là có nhược điểm. Trừ khi mất nhân tánh thì lại khác!
Vạn lão phu nhân chớp mắt:
- Không ngờ cô nương lại am tường nhân tánh hơn cả già, hơn nhiều!
Thủy Thiên Cơ không nói gì nữa.
Một lúc lâu, nàng vụt hỏi:
- Bà từ Trung Thổ đến đâu chắc bà hiểu rõ tình hình võ lâm nơi đó chứ? Bà có thể cho biết đại khái như thế nào chăng?
Vạn lão phu nhân cười hì hì:
- Có khác gì như trước đâu, cô nương còn phải hỏi? Cũng hỗn loạn, cũng kết oán gây thù chém giết lẫn nhau, cũng tranh giành đoạt lợi cũng đuổi bắt, trốn tránh, khiêu khích nhau trên khắp bốn phương trời.
Trừ khi nào người trong võ lâm chết sạch, thì võ lâm mới cải biến bộ mặt. Mà người trong võ lâm chết sạch thì còn gì là võ lâm nữa?
Thủy Thiên Cơ đưa ánh mắt ra phương trời xa thẳm một lúc lâu nàng cất giọng trầm buồn hỏi:
- Còn... tiểu tử đó... giờ đây hắn đã trưởng thành rồi?
Hỏi như thế là hỏi làm sao?
Con người nếu chưa chết, thì năm tháng trôi qua cũng có lúc phải trưởng thành chứ?
Có ai bảy năm trước là một đứa bé, bảy năm sau vẫn là một đứa bé được sao?
Chắc là nàng muốn hỏi về sự đắc thất, bại thành trên đường dời hơn là sự lớn lên của tiểu tử!
Tiểu tử mà nàng nhắc nhở đây là ai?
Vạn lão phu nhân mỉm cười:
- Cô nương hỏi đến cái tên chồng nhỏ bé của cô nương?
Chồng nhỏ là chồng trẻ vợ già, chứ chẳng phải chồng hai, chồng bạ..
Bất giác, Thủy Thiên Cơ đỏ mặt cười gượng:
- Hắn ra sao?
Vạn lão phu nhân đáp:
- Tự nhiên hắn phải trưởng thành, hắn đâu có đứng một chỗ cho thời gian đi qua?
Thủy Thiên Cơ lại hỏi:
- Tôi muốn biết về tình huống của hắn kìa?
Vạn lão phu nhân lại cười:
- Chẳng những càng lớn lên hắn càng tuấn tú, khôi ngô, mà tánh tình hắn càng ôn nhu, hòa dịu vô cùng. Già đây lăn lộn trên giang hồ hơn mấy mươi năm, chưa từng trông thấy một chàng trai nào đẹp bằng hắn. Hắn đúng là đệ nhất mỹ nam tử ngày nay! Ngoài ra, hắn...
Thủy Thiên Cơ chớp mắt, chận lời:
- Ngoài ra, hắn có vũ công rất khá!
Vạn lão phu nhân bật cười ha hả:
- Nếu chỉ là khá thôi, thì còn nói làm gì? Cho cô nương biết hiện nay hắn là đệ nhất anh hùng trong võ lâm đấy!
Thủy Thiên Cơ hân hoan ra mặt điểm nụ cười nhẹ:
- Tôi biết lắm mà! Ngày trước tôi đã nhận ra hắn có phẩm chất phi phàm!
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:
- Sở dĩ thế cô nương mới ưng thuận làm vợ hắn!
Thủy Thiên Cơ cũng cười:
- Ngày trước đùa vui, ngờ đâu lại thích thú quá độ. Có thể... có thể giờ đây hắn đã quên mặt người vợ già của hắn ngày nào...
Rồi nàng thở dài đứng lên, vụt hỏi:
- Bây giờ hắn ở đâu?
Vạn lão phu nhân chớp mắt rồi cũng thở dài:
- Hắn là bậc đại anh hùng, đại hào kiệt, khi nào tiếp xúc với cỡ người như già mà già biết được hành tung của hắn?
Thủy Thiên Cơ nhìn ra bên ngoài cửa, trông thấy ánh dương quang lung linh trên cành lá mơ màng, một lúc lâu, rồi lẩm bẩm:
- Chỉ mong hắn sống được yên lành!
Phương Bửu Ngọc cứ đi lên, lên mãi.
Đột nhiên chàng không còn nghe tiếng chân vang lên từ phía hậu, bất giác giật mình quay lại trông thấy tiểu công chúa lẽo đẽo ở sau xa.
Chàng bước không nhanh lắm, tại sao tiểu công chúa chẳng theo kịp?
Chàng hết sức kỳ quái, đứng lại đó chờ.
Tiểu công chúa hấp tấp bước lên, ngực nàng phập phồng, hơi thở dập dồn, màu đỏ nơi gương mặt biến thành sắc trắng, trông đáng sợ.
Phương Bửu Ngọc kinh hãi kêu lên thất thanh:
- Cô nương làm sao thế?
Tiểu công chúa vừa thở hào hển vừa đáp:
- Không sao cả... Chẳng sao cả...
Phương Bửu Ngọc trầm giọng:
- Cô nương bệnh?
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Thế ngươi mong ta mắc bệnh à?
Phương Bửu Ngọc cười khổ:
- Đâu phải! Tại hạ lo sợ cho cô nương mà?
Tiểu công chúa cười lạnh:
- Đa tạ ngươi! Ta chết hay sống mặc ta, ngươi quan tâm làm chi?
Phương Bửu Ngọc thở dài, không nói gì nữa quay mình lặng lẽ bước đi.
Thang mây cao vút, vút tận nền trời, thang dẫu dài, cũng có lúc phải tận cùng.
Và cuối cùng Phương Bửu Ngọc cũng lên đến tận đầu thang trên đỉnh núi.
Đến nơi rồi đảo mắt nhìn quanh chàng giật mình sững sờ tại chỗ.
Theo sự tưởng tượng của chàng, một nơi có nhiều sự tích trở thành thần thoại, được truyền thuyết trên giang hồ từ nhiều năm qua, dù không được kiến tạo với châu ngọc, với bạc vàng thì ít nhất cũng có một vẻ huy hoàng hùng vĩ nào đó.
Không! Nơi đây chẳng có gì đặc biệt cả!
Sương trắng lạnh lùng, chỗ dày chỗ mỏng, sương bao phủ khắp đầu non, sương giăng mắc trọn mặt hồ bởi hình ảnh trước nhất đập vào mắt chàng là một mặt hồ, vì sương giăng che khuất tầm mắt, không không rõ mặt hồ rộng lớn được bao trượng, vuông, tròn.
Sương trắng, nước hồ cũng trắng.
Trong tầm mắt chàng một màu trắng đục hiện ra.
Bạch Thủy Cung? Ở đâu? Nói đến cung phải nghĩ ra những nhà ngang, nhà lầu, nhà trệt có tường, có hoa viên... Tóm lại phải nghĩ đến một công trình kiến trúc đại quy mô, bởi cung phải chứa đựng hàng trăm, hàng ngày người.
Cung ở đâu?
Chàng nhìn quanh quẩn cố vận dụng nhãn lực soi màn sương tìm một hình ảnh, chứng thật sự hiện diện của cung.
Vô ích !
Trước mắt chàng là nước, chung quanh chàng, là sương!
Phương Bửu Ngọc đứng bên bờ hồ, quan sát một lúc lâu, rồi chờ đợi một lúc, cuối cùng chàng cao giọng thốt:
- Cho Bạch Thủy Cung chủ hay Phương Bửu Ngọc đã đến đây, và Phương Bửu Ngọc cầu kiến!
Âm thinh của chàng vọng vào khoảng không nhưng mặt hồ phản dội lồng lộng.
- Phương Bửu Ngọc cầu kiến!.... Phương Bửu Ngọc cầu kiến!....
Chỉ có tiếng dội, không có tiếng hồi đáp.
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Rống mãi mà kêu, kêu mãi đến rách toạc cổ cũng chẳng có ai đáp ứng đâu!
Phương Bửu Ngọc trố mắt:
- Tại sao?
Tiểu công chúa cười mỉa:
- Tại vì bà ấy đưa ra một vấn đề khó cho ngươi. Một vấn đề thứ nhất đây, dẫn đầu cho vô số vấn đề khác, cũng nan giải như nhau!
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- A ! Nhưng...
Bỗng chàng cười tiếp:
- Cô nương cho rằng chẳng ai chú ý đến tại hạ? Cô nương xem kìa, cái gì lướt đến đó?
Trong màn sương trắng, trên mặt hồ, có bóng một chiếc thuyền.
Con thuyền từ từ rẽ nước tiến về phía chàng Nhưng chẳng thấy bóng người trên thuyền.
Chờ con thuyền đến sát bờ rồi, Phương Bửu Ngọc nhảy xuống.
Trong thuyền có người, song người nằm sát lườn thuyền, phần có sương mờ che khuất nên từ xa Phương Bửu Ngọc không thấy rõ.
Người trong thuyền, thuyền tiến đến phía chàng tức nhiên người đến nghinh tiếp chàng, thế tại sao lại nằm sát lườn thuyền?
Chàng hết sức lấy làm lạ, bước tới lật ngửa người đó lên.
Mặt người đó trắng nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, chừng như hắn đã ngưng thở.
Gương mặt đó, không lạ lùng gì đối với Phương Bửu Ngọc.
Trời ! Có thể như thế được sao?
Phương Bửu Ngọc kêu lên:
- Thiết Nhiệm đạo trưởng!
Đạo nhân hôn mê trầm trầm.
Tiểu công chúa cũng đã xuống thuyền, lạnh lùng thốt:
- Thế là xong cho lão?
Phương Bửu Ngọc không nói gì, quan sát khắp người đạo nhân.
Không có dấu vết chi cả. Chàng làm mọi phương pháp cấp cứu, song vẫn vô hiệu quả, đạo nhân mê man trầm trầm.
Bên trong, người lo cho người, bên ngoài con thuyền cứ bềnh bồng trên mặt nước.
Phương Bửu Ngọc nóng lòng như ngọn lửa đốt cao ngọn bên trong, song chẳng làm gì được cho đạo nhân, chàng lại nhìn khắp mặt hồ, chẳng thấy một chiếc thuyền nào khác.
a xa hơn phía bờ cũng không có một mái nhà.
Bạch Thủy Cung ở đâu?
Còn cung chủ? Đã trở lên đây trước chàng, bà ta hiện giờ ở đâu? Về cung hay còn lẩn khuất đâu đây, theo dõi từng cử động của chàng?
Chàng lẩm bẩm thành lời cái ý nghĩ đó.
Tiểu công chúa nhìn chàng chăm chú.
Chàng lại lẩm bẩm:
- Phải chi có nàng tại đây!
Tiểu công chúa bĩu môi:
- Ngươi nhắc đến người vợ già của ngươi?
Phương Bửu Ngọc thở dài buông tình theo ý nghĩ của chàng:
- Phải chi có nàng tại đây, nàng không...
Tiểu công chúa cười lạnh:
- Nàng không thể để ngươi nguy khốn? Đúng vậy chăng?
Phương Bửu Ngọc cười khổ:
- Ít nhất nàng cũng...
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Còn ta, ta an nhiên để ngươi thọ khốn nguy?
Phương Bửu Ngọc lắc đầu:
- Tại hạ đâu có ý nghĩ như vậy, cô nương ! Tại hạ chỉ...
Tiểu công chúa đột nhiên hét lớn:
- Ngươi có ý nghĩ đó ! Đã có ý nghĩ đó, sao ngươi còn giữ ta nơi đây.
Ngươi... ngươi.....ngươi...
Bất thình lình nàng nhún chân, nhảy xuống hồ.
Một tiếng ùm vang lên, bọt nước bắn tung tóe, bọt nước rơi xuống rồi mặt nước khép lại, vùi sâu tiểu công chúa mất dạng.
Lâu lắm, nàng vẫn chưa trồi lên mặt nước.
Sương xuống dày hơn trước đó. Phương Bửu Ngọc còn nhìn được xa, bây giờ chàng nhìn không ngoài mấy trượng.
Trong màn sương đó, Phương Bửu Ngọc đơn độc với con thuyền bềnh bồng...
Tại hoang đảo, dương quang càng lúc càng sáng..
Thủy Thiên Cơ nhìn ánh dương quang một lúc lâu, bỗng quay đầu lại điểm phớt nụ cười:
- Đã đến giờ ăn rồi! Hôm nay, có món ăn ngon, tôi có thể làm một bụng no nê bù trừ những lúc thiếu thốn. em ra, bà cũng tốt phúc lắm đấy nhé. Bây giờ bà ngồi đây, hơn nữa...
Tốt phúc? Cái đó đã hẳn rồi! Bởi vật thực, là của bọn Vạn lão phu nhân, Công Tôn Hồng, Mai Khiêm.
Quái nhân cướp đoạt bắt bà mang về cho nàng dùng, bất quá nàng lấy của người đãi người chứ nào phải của gì nàng mà nàng mang ra đãi người khác, lại gọi người ta tốt phúc?
Chẳng khác nào kẻ cướp thu đoạt tài sản của người, bắt luôn người về trại, dùng tài sản đó nuôi lại người để cho người sống người phục dịch cho, rồi lại gọi là nhờ mình mà người được ấm no!
Vạn lão phu nhân làm gì có thể ngồi bất động tại chỗ mà chờ ăn?
Bà thốt:
- Già muốn dạo quanh bên ngoài một lúc!
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Cũng được nhưng phải lưu ý đấy nhé bà. Lạc đường thì khổ!
Vạn lão phu nhân cười lớn:
- Già xuôi ngược trên giang hồ từ lúc mười tám tuổi, sáu Bắc bảy Nam mười ba tỉnh khắp Trung Nguyên, nơi nào cũng có dấu chân già, già vẫn thuộc đường như lòng bàn tay! Không lạc đường tại một lãnh thổ lớn, thì khi nào lại lạc tại một chỗ nhỏ hẹp như thế này?
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Vậy càng hay cho bà. Nhưng phải nhớ là về sớm, nếu bữa ăn xong rồi mà bà chưa về, thì mặc bà đấy.
Nàng thốt với giọng vui, hứng thú dâng tràn, miệng nở nụ cười...
Trông nàng đẹp rạng rỡ quá chừng.
Vạn lão phu nhân chắp tay sau lưng ung dung bước ra ngoài, bà từ từ bước, như người vô sự rời nhà ra đi là một cuộc nhàn du, song vừa khuất tầm mắt Thủy Thiên Cơ, bà bước gấp liền.
Không lâu lắm bà rời khỏi khu rừng.
Nơi miệng bà một nụ cười bí hiểm hiện lên, bà lẩm bẩm:
- Mỗi cá nhân đều có ít nhất cũng một nhược điểm. Ngươi nói phải đấy Thủy Thiên Cơ. Nhưng ngươi cũng biết là ngươi cũng có nhược điểm như mọi người chăng?
Bỗng bà ngưng câu nói.
Lưỡi bà cũng cứng lại bởi bà thấy một sự kiện hết sức hãi hùng và cái điều bà trông thấy nếu chẳng ai chính mắt trông thấy như bà chắc chắn là chẳng hề tin được nếu chỉ nghe thuật lại thôi.
Bà thấy điều gì?
Thái dương lên cao, chiếu sáng rực bờ hải đảo, cái vàng khô ướt lẫn lộn, chớp ngời óng ánh.
Trên bãi cát, có chiếc đầu người. Đầu người cũng chẳng phải là một sự lạ, bởi những nhân vật võ lâm có ai chẳng hơn một lần thấy xác chết? ác toàn vẹn hoặc xác cụt chân cụt tay, hoặc xác không dầu, hoặc một chiếc đầu thôi còn xác đã thất lạc nơi nào.
Song sự lạ là một chiếc đầu ở trên bãi cát hoang vu và chiếc đầu đó lại chuyển động.
Chiếc đầu đó đưa ót về phía bà, và giờ đây nó từ từ quay lại, quay về hướng bà.
Bà kinh khiếp cực độ, thân hình run run, đôi chân như nhũn lại.
Thoạt trông thấy chiếc đầu, bà còn sợ là mình hoa mất vì ánh nắng thành trông lầm.
Chà đôi mất mấy lượt, bà nhìn lúc đó bà mới chắc chắn là một chiếc đầu người thật sự.
Đầu người chẳng những chuyển động được đến chiếc miệng cũng chuyển động luôn.
Miệng lại thốt thành lời, và chiếc đầu đó bảo:
- Ai? Lại đây xem nào!
Vạn lão phu nhân nghe tim mình ngừng đập, cặp mắt chẳng còn hạt máu.
Lạ lùng thay, đôi chân nhũn, lại nặng. Giá như bà nhấc chân lên được có thể bà thoát chạy liền và chạy rất xa.
Đôi mắt ma quái đó, nhìn bà trừng trừng.
Và đôi mắt đó, chẳng phải của ai xa lạ, chính là Già Tinh đại sư.
Tại sao?
Già Tinh đại sư chỉ còn lại một chiếc đầu? Ai sát hại lão? Cắt đầu lão bỏ lại đây, người đó mang xác lão đi đâu?
Vạn lão phu nhân sợ hãi đến lặng người.
Bình sanh bà gặp nhiều cảnh gian nguy, hung hiểm, song mỗi lần hoạn nạn bà có thừa cơ trí tự giải thoát lấy mình.
Nhưng ra đến hoang đảo này bà biến thành một kẻ ngu xuẩn nhất đời. Bao nhiêu trí tuệ như để lại tại cửa sông trước khi ra khơi, cái linh lợi biến ứng giờ đây nhụt cùn, chẳng khác nào một mũi dùi nhọn ngày ngày đục đá, lâu dần trở thành một thỏi sắt thô kệch.
Sự việc trước mất rất giản đơn, thế mà bà không nghĩ ra!
Cát thì mềm, cát vun lên, có khác nào một tấm nệm êm, Già Tinh đại sư vùi mình trong cát để ló độc một chiếc đầu, và chiếc đầu xoay theo hướng tùy thích.
Bất chợt lão trông thấy Vạn lão phu nhân nhìn trừng trừng.
Dù cho ai cũng biết rõ, hiện tại lão bực tức phi thường sự bực tức đó lão nuôi dưỡng từ bảy năm qua, càng ngày nó càng lớn mạnh và lão đâm hằn học với bất kỳ ai, với tất cả mọi người.
Lão có đổ sự bực tức đó lên đầu Vạn lão phu nhân kể cũng chẳng lạ lùng gì.
Già Tinh đại sư nhe hai hàm răng trắng nhởn phát lên một tràng cười khanh khách hỏi:
- Ngươi sợ?
Vạn lão phu nhân ấp úng:
- Già... già...
Bà quen miệng, đối với ai, cũng xưng già, đối tượng là ai có bao nhiêu tuổi.
Trừ ra, những người uy hiếp được bà, những người đó mới được nể trọng phần nào và bà đổi lối xưng hô.
Già Tinh đại sư gọi:
- Ngươi bước lại đây xem thử đi!
Như mất cả tự chủ Vạn lão phu nhân từ từ bước tới chân bà như đeo đá, nặng chình chịch. Bước được một bước là đổ mồ hôi, khi bà đến gần Già Tinh đại sư thì y phục bà ướt sũng, chảy nước ròng ròng.
Già Tinh đại sư hỏi:
- em kỹ chưa? Có cái gì đáng sợ chăng?
Vạn lão phu nhân run run giọng:
- Đại sự.. đại sự..
Bỗng bà hét lên một tiếng nhún chân nhảy cao bật cười ha hả:
- Già đã thấy rồi!
Cát chơm chớp lấp lánh như sao.
Sóng cuộn vào bờ, ào ào trườn trên cát, rút lui để rồi trở lại sóng và cát đùa cợt nhau muôn đời, chạm nhau ầm ĩ song vẫn hòa thuận nhau, bởi chẳng bên nào bị bên nào gây thiệt hại.
Vì song phương cùng êm dịu, song phương cùng chịu nhau, chịu để mãi mãi giữ hòa khí với nhau.
Gần đây là bãi cát vàng, xa kia là trùng dương, trên cao là nền xanh thẳm trong veo chăng một vầng mây vấy bợn...
Cảnh đẹp bao la có đệm tiếng nhạc hải triều giữa cảnh đó, con người thấy khí hùng bốc mạnh.
Trong khung cảnh đó hiện lại có hai người, hay đúng hơn một người và một chiếc đầu lâu. Hai người đó có thưởng thức cảnh đẹp chăng? Hai người đó, có cảm thấy khí hùng bốc mạnh chăng?
Hay tâm tư của mỗi người có một cuộn tơ rối? Và nhiều ý niệm phức tạp đang dâng lên, xáo trộn tâm tư họ mãnh liệt phi thường?
Nhưng họ là những tay thừa kinh nghiệm, họ không hề để lộ một cảm nghĩ nào...
Vạn lão phu nhân trấn định tấm thần rồi bật cười vang, tiếp:
- Không ngờ đại sư ở đây khổ luyện võ công, già này nghe cũng lắm, thấy cũng nhiều, song không hiểu nổi đại sư luyện môn công thần bí gì. Chẳng hay đại sư có thể cho già biết qua?
Già Tinh đại sư cười khanh khách:
- Luyện công? Ta luyện công gì chứ?
Vạn lão phu nhân chớp mắt:
- Nếu đại sư không luyện công, thì đang làm gì? Chẳng lẽ đại sư làm một trò đùa cho già xem?
Già Tinh đại sư cũng cười, nhưng giọng cười có vẻ hằn học:
- Trò đùa? Ta còn tâm tình để đùa với ngươi được à?
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- Thế thì đại sư làm gì đấy?
Già Tinh đại sư hừ một tiếng:
- Cho ngươi biết, con người ta lúc đói lả, không chịu nổi, nếu tìm chỗ cát ấm vùi mình, thì cảm thấy khỏe liền, khỏe như vừa ăn xong một bữa ăn ngon, ăn no vậy!
Vạn lão phu nhân giật mình, rồi vụt bật cười lớn:
- Thì ra là thế!
Già Tinh đại sư gạt ngang:
- Bao nhiêu đó đủ rồi, ta chẳng còn khí lực tiếp chuyện với ngươi lâu hơn. Ngươi đi đi!
Lão nhắm mắt liền.
Vạn lão phu nhân nhìn chiếc đầu tóc theo gió, lất phất phủ kín.
Bà chớp chớp mắt, điểm một nụ cười thốt:
- Tuân mạng!
Bà từ từ đứng lên, từ từ quay mình song mắt vẫn còn nhìn chiếc đầu.
Già Tinh đại sư tựa hồ không hề nhướng mí mắt.
Đi được hai bước, đột nhiên Vạn lão phu nhân quay nhanh mình lại, phóng chân đá mạnh vào mặt đại sư, ngay huyệt Nghinh Hương...
Tay, chân thân mình vùi sâu trong cát, chẳng những không thể tránh né mà còn vô phương đón đỡ cái đá bất ngờ đó.
Như vậy, Vạn lão phu nhân cầm chắc đắc thủ rồi.
Ngờ đâu Già Tinh đại sư bật cười ha hả, tràng cười vang lên lồng lộng, cát bắn lên tung tóe.
Từ trong cát, lão vụt đứng lên.
Lão đứng lên, đầu xê xích, cái đá của Vạn lão phu nhân dĩ nhiên tung vào khoảng không.
Chẳng những bà không thành công trái lại bà còn khó chịu vì cát bắn vào người bà từ đầu xuống chân, cát tạo thành một bức màn che khuất tầm mắt bà...
Bà chưa kịp làm một phản ứng gì, bàn tay của Già Tinh đại sư đã chụp vào yết hầu bà...
Vạn lão phu nhân hoảng sợ, song yết hầu bị chận nghẹt chẳng nói năng gì được chỉ ú ớ:
- Đại... đại... sư Bà nín luôn nói mà cũng nín thở.
Già Tinh đại sư bật cười ghê rợn:
- Ngươi là cái quái chi? Một lão súc sanh như ngươi làm gì hại ta nổi chứ?
Vạn lão phu nhân nghẹt thở, lè lưỡi dài thòng ú ớ:
- Thạ.. thạ..
Đại sư cười hắc hắc:
- Tha cho ngươi? Ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn lấy mạng ngươi Điều đó rất công bình, điều đó rất công bình, bất quá ngươi không đắc thủ, còn ta lại thành công. Giả như ta chết thì giờ đây ngươi đâu mở miệng van xin ta, có phải vậy không?
Vạn lão phu nhân nghe đầu choáng váng, mắt hoa lên, óc nóng bừng bừng, tai khởi sự nổ lùng bùng. Kế tiếp, đôi mắt bà sôi ra như hai quả chanh, bà cố hết sức để nói mấy tiếng, song chẳng tiếng nào nói thoát ra được, chỉ nghe khét khét như khi gào.
Già Tinh đại sư càng phút càng bóp mạnh tay hơn.
Vạn lão phu nhân thấy bóng tối phủ trước mắt, tay chân run run, mồ hôi trán khởi đổ lấm tấm.
Bỗng Già Tinh đại sư buông tay.
Vạn lão phu nhân ngã xuống cát liền.
Già Tinh đại sư bật cười ha hả:
- Nếu ta giết ngươi như thế này, thì có khác nào cho ngươi chết sướng. Ngươi chết sướng ta lại không khoái! Cho nên ta định vùi đầu ngươi dưới cát sâu, cho ngươi...
Đang mất hết khí lực qua cái bóp cổ vừa rồi, Vạn lão phu nhân lại nhảy dựng lên được, song nhảy lên rồi, liền ngã xuống không đứng nổi, bà run run giọng kêu vang:
- Đại sư lầm rồi! Già này chẳng hề có ý hãm hại đại sư! Tại sao già phải có ý đó chứ? Đại sư! Già đang cần thương lượng với đại sư đây mà!
Một việc quan trọng lắm, đại sư ơi!
Già Tinh đại sư cười lạnh:
- Ngươi tưởng ta có thể nghe ngươi nói ma nói quỷ đấy à?
Vạn lão phu nhân lắc đầu:
- Không! Già không bịa chuyện đâu! Việc quan trọng lắm!
Già Tinh đại sư bắt đầu chú ý:
- Hừ!
Bỗng, lão chụp Vạn lão phu nhân nhấc cao, chân lên trời đầu xuống đất.
Lão muốn vùi đầu bà ta vào cát, cứ thế ấn xuông mãi bà sẽ bị chôn vùi.
Thân xác của bà chẳng nặng cho lắm, trong tay đại sư bà như một con gà, con thỏ. Vạn lão phu nhân kêu lên thất thanh:
- Đại sư! Buông già đi! Đại sư ơi ! Già vừa có một chủ ý giúp đại sư có gấp bí kíp võ công của Tử Y Hầu!
Câu nói đó có hiệu lực phi thường.
Già Tinh đại sư cấp tốc buông tay. Vạn lão phu nhân rơi phịch xuống cát ngồi thở dài.
Già Tinh đại sư trừng mắt hét:
- Ngươi nói thật hay bịa chuyện lừa ta?
Vạn lão phu nhân vừa thở,vừa đáp:
- Thật! Thật! Già có gan bao lớn lại dám lừa đại sư!
Già Tinh đại sư lại hét:
- Nếu vậy hãy nói gấp! Ngươi có phương pháp gì?
Vạn lão phu nhân lí nhí như có vẻ sợ hãi - Dễ! Dễ! Rất dễ đại sư ạ!
Bà ta đúng là một lão hồ ly, biết rõ Già Tinh đại sư mắc mưu rồi, bà trấn định thần sắc từ từ đứng lên.
Bà điểm một nụ cười bí hiểm.
Già Tinh đại sư gằn giọng:
- Dễ? Ngươi cho là dễ? Bảy năm qua ta nghĩ ngàn phương vạn phương song chẳng phương nào hữu dụng cả. Liễu đầu Thủy Thiên Cơ đó chẳng phải là một kẻ dễ đối phó!
Vạn lão phu nhân mỉm cười:
- Nàng lợi hại cách nào, võ công của nàng cũng kém, bì với đại sư sao được chứ?...Đại sư cứ vươn tay ra là chế ngự nàng ngay?
Già Tinh đại sư cười lạnh:
- Điều đó ta há chẳng biết sao? Nhưng ta chế ngự nàng rồi, Hồ Bất Sầu bên trong vuông phòng hủy diệt các pho sách liền. Ta còn hy vọng gì chứ?...
Vạn lão phu nhân cười nhẹ:
- Họ dùng oai bức hiếp đại sư, tại sao đại sư không trở mặt bức hiếp lại họ? Bức hiếp cách nào cho Hồ Bâ l Sầu không dám hủy diệt các pho bí kíp võ công.
Già Tinh đại sư thở dài:
- Ta có phương pháp gì bức hiếp lại họ được?
Vạn lão phu nhân quả quyết:
- Có! Phải có mới được ! Có cái chắc đó, đại sư!
Già Tinh đại sư sáng mắt lên:
- Như thế nào? Ta phải làm sao?
Vạn lão phu nhân chợt kêu lên:
- Sao lạ thế này...
Bà vỗ tay vào trán chách chách, tặc lưỡi:
- Lạ quá ! Chẳng trách già này hay lãng trí là thường. Mới nghĩ ra phương pháp đó, bỗng quên mất!
Già Tinh đại sư nhảy dựng lên, rồi giậm chân thình thịch:
- Quên? Quên cái gì nhanh chóng thế? Quên cái gì lạ thế?
Vạn lão phu nhân lại đấm tay vào đầu thình thịch thốt:
- Càng cao tuổi, già càng dễ quên!.... song nếu đại sư đáp ứng ruột điều kiện cho già vui, già nhớ lại liền.
Già Tinh đại sư hừ một tiếng:
- Điều kiện gì nói mau?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Đại sư sát hại Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ đoạt bí kíp võ công già không có lợi chi trong đó, hơn nữa có thể già cũng bị đại sư sát hại luôn.
Già Tinh đại sư trừng mắt:
- Ta thề không giết ngươi ?
Vạn lão phu nhân lắc đầu:
- Già tin nổi sao? Lấy gì bảo chứng lời thề của đại sư?
Già Tinh đại sư trầm giọng:
- Giá trị của lời nói bảo chứng cho lời nói!
Vạn lão phu nhân lại lắc đầu:
- Rất tiếc, bình sanh già có tánh đa nghi, bất cứ ai nói gì già cũng không tin. Mấy mươi năm qua cái tánh đa nghi của già có tăng chứ không có giảm...
Già Tinh đại sư bực tức:
- Được rồi! Ngươi muốn có sự bảo chứng như thế nào?
Vạn lão phu nhân điểm một nụ cười:
- Chỉ cần đại sư khuất phục một chút, quỳ huống lạy già nhận già là mẹ nuôi, già...
Già Tinh đại sư hét:
- Câm! Câm ngay! Ăn nói hồ đồ là có chết với ta!
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Đại sư không chịu thì thôi! Già chẳng còn biết làm sao!
Già Tinh đại sư tức uất, nhảy lên xoi xói, nhảy mãi vẫn không hết tức, lão vừa nhảy vừa quát tháo ầm lên, rồi túm Vạn lão phu nhân bật cười ha hả:
- em ra ngươi cũng trọng tuổi. em ra kẻ xuất gia có thể kính những thí chủ khắp bốn phương như cha nuôi mẹ dưỡng, ta có lạy ngươi nhận làm mẹ nuôi cũng chẳng quan hệ gì!
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:
- Phải đó! Phải đó!
Già Tinh đại sư quỳ xương lạy mấy lạy thốt:
- Mẹ nuôi, con lạy mừng mẹ đây!
Lão muốn có pho bí kíp võ công, muốn đến phát điên, lão còn sợ nhục nhã chi nữa? Huống chi ở đây có ai trông thấy lão lạy Vạn lão phu nhân? Và một khi lão chiếm được pho bí kíp rồi, thì lo gì Vạn lão phu nhân không lạy lão đến sói đầu van xin tha tội?
Vạn lão phu nhân gật đầu:
- Được! Con đứng lên đi! Con của mẹ có hiếu để quá chừng?
Bà moi trong túi moi mãi một lúc lâu mới lấy ra được một quả ô mai, bà trao cho Già Tinh đại sư bảo:
- Mẹ chẳng có vật gì cả, mẹ tặng con vật này làm cái lễ mừng con!
Già Tinh đại sư cung kính tiếp nhận bỏ vào miệng nhai ngay?