Thổ Long Tử dừng tay lại, miệng điểm nụ cười quái ác, rồi tiếp tục dùng cương tiên đánh xuống, nhưng lần này lão lại đánh vào mình Phương Bửu Nhi, bởi hắn nằm bên trên Thiết Ôn Hầu, hắn hứng trọn ngọn roi bằng sắt cứng.
Hắn cắn răng, không cần né tránh.
Trong khi Thổ Long Tử đánh xuống, có tiếng thét kinh hoàng vang lên, rồi tiếp theo đó, có nhiều tiếng hét phẫn nộ, tiếng thét chưa im lặng, nhiều bóng người lao vút tới, trong số có hai bóng người nhào lên mình Phương Bửu Nhi, như để che chở cho hắn.
Coong!
Ngọn cương tiên trong tay Thổ Long Tử, bị ngọn roi của Chiến Thường Thắng chận lại.
Hai ngọn roi chạm nhau, lửa bắn tung tóe.
Lửa lóe lên, lửa chưa tắt, Lý Anh Hồng và Thổ Long Tử đã trao đổi một chưởng.
Cuộc chiến ác liệt chẳng những do chiêu thức tàn độc, mà thủ pháp của những người tham gia hết sức nhanh nhẹn, dụng ý mà tưởng cũng chẳng nhanh bằng.
Thì ra, Chiến Thường Thắng và Lý Anh Hồng thấy Phương Bửu Nhi sắp sửa bị Thổ Long Tử hạ sát, bởi nếu ngọn roi đó giáng xuống trúng hắn, thì thân xác của hắn cầm như tan vụn thành cám, cả hai bất chấp nguy hiểm nhào tới can thiệp liền.
Lạ lùng nhất là Vạn lão phu nhân và Mộc Lang Quân lại không ngăn trở họ.
Có lẻ cả hai trước cảnh nguy của Phương Bửu Nhi, xúc động mối từ tâm, nên mặc nhiên cho Chiến Thường Thắng và Lý Anh Hồng rời cuộc chiến, ra tay cứu hắn.
Hai bóng người nhào lên mình Phương Bửu Nhi, chính là hai thiếu nữ, còn một thiếu nữ khác, ôm tiểu công chúa như bế một đứa bé cũng ra tới nơi. Tất cả bốn nàng đều khóc thét lên.
Một thiếu nữ che bên trên Phương Bửu Nhi vừa khóc vừa rên rĩ:
- Các người có thể giết chết bất cứ ai dưới gầm trời nầy, nhưng tuyệt đối không giết được hắn! Các người không thể động đến lông chân của hắn được.
Chiến Thường Thắng và Lý Anh Hồng luân phiên nhau xuất chiêu tấn công Thổ Long Tử, cốt làm cho lão phải vướng bận tự vệ không còn rảnh tay sát hại Phương Bửu Nhi.
Nhưng vốn tính nóng nảy, khi nào Thổ Long Tử lại chịu kẹt trong sự kềm chế của đối phương, lão tung bổng người lên không vọt ra ngoài xa một trượng.
Lão tung người lên được, bởi vì lúc Phương Bửu Nhi nhào xuống ôm Thiết Ôn Hầu, thì chẳng hiểu tại sao Thiết Ôn Hầu lại há miệng, không còn cắn cứng đùi của lão nữa.
Mộc Lang Quân bước tới bên cạnh bọn thiếu nữ, lạnh lùng hỏi:
- Tại sao không ai được giết hắn?
Thiếu nữ thốt lên câu đó, nghe Mộc Lang Quân hỏi, lập tức đáp:
- Vì vận kiếp của vũ lâm sau nầy, hoàn toàn do hắn!
Mộc Lang Quân hừ lạnh:
- Dù cao thủ vũ lâm có tận diệt, vận số của vũ lâm cũng chẳng bao giờ nằm trong tay một tiểu tử chưa ráo máu đầu!
Thiếu nữ trầm giọng:
- Tuy hắn còn nhỏ tuổi, song Hầu gia đã đem cái bí mật duy nhất chế ngự người áo trắng, tiết lộ với hắn, nếu hắn chết đi thì bảy năm sau, người áo trắng trở lại, còn ai đâu là đối thủ của y?
Tiểu công chúa vụt hét to:
- Tất cả dừng tay ngay! Các người vì bốn chúng ta mà đến đây, chỉ cần các người buông tha hắn, là bốn người chúng ta sẵn sàng đi theo các ngươi!
Thiếu nữ ôm nàng, rung rung giọng kêu lên:
- Công chúa… sao công chúa… Tiểu công chúa nức nỡ:
- Hắn từng liều chết để cứu chúng ta, tại sao chúng ta chẳng dám hy sinh để cứu hắn?
Thiếu nữ đó khóc to, cúi đầu mà khóc, chẳng nói thêm tiếng gì nửa.
Tiểu công chúa cố cất cao giọng tiếp nối, cho mọi người nghe rõ:
- Bốn chúng ta theo các ngươi rồi, thì tất cả bạc vàng châu ngọc trên chiếc thuyền buồm ngũ sắc sẽ thuộc về các ngươi, thiết tưởng các ngươi cũng mãn nguyện lắm chứ, không lẽ các ngươi lại chẳng buông tha cho hắn?
Cơn bão biển đã tàn phá chiếc thuyền ngũ sắc, trên giang hồ chưa ai biết được việc đó.
Nhưng, Vạn lão phu nhân hay tin tiểu công chúa và bọn thiếu nữ sa vào Thiên Phong Bang, bà không thể không tìm đến nơi đoạt lại. Bà đến đây có cả Mộc Lang Quân cùng theo là vì bà gợi việc chiếm hữu cả tài vật cùng các pho bí kíp vũ công trên thuyền buồm ngũ sắc, khích động lòng tham của lão, do đó lão chấp thuận đi theo bà, chứ nếu không vì tánh tham đó lão đã tìm cách sát hại bà rồi, mối hận của lão đối với bà, không phút giây nào lão quên được.
Còn như tại sao Vạn lão phu nhân muốn đoạt tiểu công chúa và bọn thiếu nữ, thì điều đó chỉ có mỗi mình bà biết mà thôi.
Tiểu công chúa có dại gì mà tiết lộ cho bọn Mộc Lang Quân biết là con thuyền buồm ngũ sắc đã bị bão biển tàn phá? Chẳng những như thế nàng còn nhắc đến những số tài vật trên thuyền, cốt khiêu gợi tham tâm của đối phương, nàng chắc chắn là bất cứ ai cũng nuôi tham vọng chiếm hữu di vật của Tử Y Hầu cả.
Đúng như nàng dự đoán, Mộc Lang Quân đang hờm tay định sát hại Phương Bửu Nhi nghe nàng nói thế thoáng do dự một chút rồi buông tay xuống.
Vạn lão phu nhân giục:
- Các ngươi muốn đi theo ta, thì chuẩn bị ngay nếu dần dà sẽ không còn cơ hội nửa.
Tiểu công chúa nhìn ra, thấy Chiến Thường Thắng và Lý Anh Hồng còn say đấu với Thổ Long Tử, xa xa trên khắp mặt hồ lửa đã cháy mạnh, khoảng hồ rộng lớn đả biến thành biển lửa ngút trời.
Từ bốn phía, tiếng người hét la, vang dội, bóng người xuôi ngược nhốn nháo.
Người của song phương quá đông, chạy càng, chạy quẩn, tất cả đều chạy lửa, đã có kẻ hấp tấp quá đâm vào người khác, bất kể người đó là đồng bọn hay thù.
Tiêu Phối Thu chỉ ra lịnh đốt lửa ba phía Đông, Tây và Nam, chừa một lối hẹp nơi phía Bắc, nơi đó chính y và hơn mười đệ tử thân tín của y và các thuộc hạ chạy ra, vì lối chừa quá hẹp và ai ai cũng tranh thoát gấp khỏi biển lửa, ai ai cũng sợ chết, nên bất chấp kỷ luật chạy càng ra phía đó.
Ác độc hơn, sau khi y và mười mấy đệ tử ra khỏi biển lửa rồi cũng có một vài thuộc hạ nhanh chân chạy theo y kịp, y lại ra lịnh đốt luôn phía Bắc, không màng đến số thuộc hạ còn kẹt trong vùng lửa.
Dùng sách lược tiêu thổ, định tiêu diệt địch, bang chủ họ Tiêu quả thật tàn nhẩn đến độ hy sinh luôn thuộc hạ đã vâng lịnh y đuổi theo Ngưu Thiết Oa để rồi chính y ra lịnh đốt cháy.
Tiếng hét, tiếng la, tiếng rú thảm càng phút càng vang dội, chấn động cả một vùng rộng lớn, nước hồ nhuộm máu đỏ, ánh lửa chiếu sáng, màu nước đỏ ánh ngời, trông vừa hãi hùng vừa ngoạn mục.
Tiểu công chúa nhìn cảnh đó, nghe tiếng la hét của bọn đó, lòng tê lạnh, mặt tái xanh.
Lâu lắm nàng mới ấp úng được mấy tiếng, gọi Ngưu Thiết Lan:
- Ngươi… ngươi chiếu… cố hắn… nhé!
Ngưu Thiết Lan cũng quá sợ hãi như nàng, mà thân hình run bần bật, còn nói năng gì được thành lời!
Tiểu công chúa đã lấy lại bình tỉnh, dậm chân kêu lên:
- Các ngươi đã buông tha cho hắn, nhưng hắn làm sao ra khỏi chỗ này?
Nhưng Vạn lão phu nhân đã vươn tay, bế xốc nàng lên.
Thiếu nữ đứng bên cạnh tiểu công chúa, hấp tấp thét:
- Buông! Buông tiểu công chúa ngay!
Vạn lão phu nhân lạnh lùng:
- Hãy theo ta đi ngay, nếu chậm trễ ta sẽ giết Phương Bửu Nhi!
Bà vọt mình ra tận mũi thuyền.
Mộc Lang Quân nhanh tay chụp tóc của hai thiếu nữ đang che chở bên trên mình Phương Bửu Nhi, giở hổng hai nàng lên, bật cười rợn:
- Chúng ta đi thôi!
Lão vung tay tả, quăng một thiếu nữ sang Thổ Long Tử, còn nàng kia thì lão kẹp vào nách, vọt mình ra theo Vạn lão phu nhân.
Bên ngoài, tiểu công chúa thét lên:
- Buông ta! Buông ngay! Bửu nhi không thoát đi được thì ta ở lại cùng chết với hắn.
Dùng tay tả tung một chưởng, đẩy bạt Lý Anh Hồng ra xa, tay hữu vung ngọn cương lên một vòng, rồi phóng đến Chiến Thường Thắng, làm xong hai động tác đó lão nhún chân nhảy vọt lên không, hứng thiếu nữ do Mộc Lang Quân quăng sang.
Còn lại một nàng lão đáp xuống, với hai tay xớt lấy, cặp vào nách tung mình chạy đi liền.
Cả ba nhảy xuống mặt hồ, chuyền nhanh trên đầu bọn đại hán rải rác khắp nơi.
Mộc Lang Quân và Thổ Long Tử nhanh chân, ra khỏi vòng lửa trước, Vạn lão phu nhân chậm hơn, bị một nhọn lửa phía trước mặt bốc cao tạt ngược lại. Bà cấp tốc cúi xuống, nắm tóc một đại hán nhấc khỏi mặt nước, quăng hắn ngay nơi ngọn lửa.
Khoảng lau cháy bị chiếc xác của đại hán đè lên, lửa thấp ngọn Vạn lão phu nhân vọt qua liền.
Dĩ nhiên gã đại hán đó phải bị cháy, hắn rú lên một tiếng, rồi lịm luôn.
Trên thuyền, Chiến Thường Thắng vung gọn roi đánh bay chiếc roi của Thổ Long Tử lao tới, bật thành tiếng coong rùng rợn y chỉ kịp thốt:
- Hay!
Rồi ngã xuống.
Y đã dùng tận lực bình sinh, tinh thần quá căng thẳng, tinh thần đó còn vững khi địch thủ còn phản ứng, giờ đây sức kháng cự không còn, tinh thần y vỡ tan, như vật rỗng bị căng phồng, mất sức ép giữ bên ngoài phải nổ.
Do đó, y phải ngã.
Lý Anh Hồng bị chưởng kình của Thổ Long Tử đánh bạt ra xa, lảo đảo đôi chân, cố kềm lại mới khỏi ngã. Y đưa mắt nhìn ra bốn phía.
Bốn cao thủ Trung Nguyên tràn đầy sinh lực cùng đến đây, giờ chỉ còn lại một mình y là còn đứng được, nhưng đứng chẳng vững gì… Đau thể xác, đau tâm hồn, y vô cùng thống khổ, tưởng chừng bình sanh chưa có niềm thống khổ nào thấm thía như hôm nay!
Chung quanh hồ, số người thoát nạn rất ít, vì quá ít nên tiếng la tiếng hét cũng thưa thớt, không còn vang dội như trước.
Nhưng lửa lại cháy mạnh, lan rộng ra hầu như khắp vùng lau rậm bốc ngọn ngất trời, hơi nóng đạt đến độ cao hãi hùng.
Lửa càng cháy càng mạnh, ánh sáng càng rực rỡ, mặt nước ngời màu đỏ, những cơn sóng dợn do thuộc hạ song phương tranh sống chạy chết quậy lên, chưa lắng dịu, đẩy vật vờ những thân hình chưa chìm hẳn, dật dờ rủ tóc lêu bêu, tóc đen càng phản chiếu với màu máu đỏ.
Có những xác người nằm vắt ngang be thuyền, có những xác trên thuyền, những xác đó, hoặc cháy xém nửa phần, hoặc cháy vuột làn da, có vài xác chỉ còn vài mảnh y phục… Cái chết của số thuộc hạ dĩ nhiên không tránh khỏi khi những bang hội, môn phái tương tranh, nhưng bất quá đứt đầu, gãy tay, què chân, bị những vết tử thương nhìn qua không lấy làm ghê rợn bao nhiêu. Cái chết hiện tại của đệ tử Tiêu Phối Thu và Khương Phong mới thật hãi hùng vô tưởng.
Những kẻ thoát chết, có khác nào kẻ đã chết? Hoặc tranh sống mà bị thương tích, hoặc bị cháy xém một vài nơi trên thân thể, chẳng tên nào còn đủ sức thở đều, chứ nói chi đến việc làm một cử động nhỏ.
Nếu chúng còn leo lên thuyền được, là do một siêu lực tiềm tàng, cái bản năng tự tồn điều động, chứ sinh lực thực sự của chúng tan mất từ lâu.
Cũng có những tên không leo lên thuyền nổi, những tên đó quá kiệt sức rồi, hoặc không có thuyền nhà mà chẳng dám leo lên thuyền địch.
Một thanh đao dài cắm phập nơi mũi thuyền, chuôi đao có chùm tơ đỏ, gió thổi qua, chùm tơ phơ phất, tơ đỏ màu máu, hòa với màu nước hồ, hòa với ánh lửa, tất cả đều nhuộm đỏ một khung trời.
Lửa càng lúc càng cháy mạnh, bốc cao ngọn, lửa sanh gió, gió tiếp lửa lau nổ bốp bốp lửa bốc bùng bùng, bầu tử khí nặng trùm khắp mặt hồ, lan ra một vùng rộng lớn.
Lý Anh Hồng nhìn chùm tơ đỏ nơi chuôi đao phất phơ theo gió, trầm lặng, mơ màng… Từ khi dấn bước trên giang hồ, từng giao đấu hàng trăm trận, mủi từng ngửi máu, mắt từng thấy thây rơi, nhưng chẳng có cảnh nào thê thảm như cảnh trước mắt.
Khai Bi thủ Tống Quang đã chết, Thiết Táng Kích Thiết Ôn Hầu còn hoi hóp hơi thở, Vạn nhân Địch Chiến Thường Thắng hôn mê trầm trầm, tiểu công chúa bị bắt đi, Thiên Phong bang tan vỡ… Trời!
Một cuộc chiến chẳng bao lâu, cái kết thúc rợn rùng bi đát… Giờ đây chỉ còn một mình y, còn đủ lý trí để thấm thía niềm thảm bại! Dù có can trường một đại hào kiệt, họ Lý vẫn không đủ sức chịu nổi cái dao động tâm tư!
Trong lúc đó Phương Bửu Nhi vùng rên mấy tiếng, rồi vặn mình, rồi đứng lên, nhìn ra bốn bên giòng máu vừa nóng, lại vụt lạnh ngay.
Đột nhiên Ngưu Thiết Lan nhào tới, chụp hai bàn tay giá lạnh của Lý Anh Hồng gặc gặc:
- Cầu đại hiệp… mang hắn đi ngay! Nếu chần chờ e chẳng còn kịp nữa!
Lý Anh Hồng cúi xuống nhìn nàng:
- Còn ngươi!
Ngưu Thiết Lan đáp nhanh:
- Tôi thì chẳng đáng ngại, có ra sao thì ra, đại hiệp đừng lo chi cho tôi!
Phương Bửu Nhi hét lên:
- Đại thúc hãy cứu nàng! Đưa nàng thoát khỏi nơi nầy đi! Phần tôi chẳng đáng ngại, đừng lo gì cho tôi!
Lý Anh Hồng trố mắt:
- Ngươi không sợ chết?
Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Ai không thích sống? Nhưng … Ngưu Thiết Lan chận lại:
- Mọi người đều có thể chết, riêng ngươi không thể chết!
Phương Bửu Nhi lại hét:
- Mạng sống, mạng nào cũng như mạng nào. Nếu ta không thể chết, thì nàng cũng không thể chết, mà Thiết đại thúc cũng không thể chết!....
Hắn gằn từng tiếng:
- Một người may mắn còn sống, không thể chết!
Lý Anh Hồng thở dài lắc đầu:
- Chỉ sợ tất cả đều phải chết!....
Y ngã xuống sàn thuyền, uất tức, khẩn trương đã làm cho y dao động tâm thần quá mạnh.
Ngưu Thiết Lan biến sắc, vội hướng sang Phương Bửu Nhi giục:
- Không thể đợi Lý đại hiệp được đâu, ngươi cứ đi đi, đi gấp, vô luận thế nào cũng phải thoát khỏi nơi nầy, thoát bằng mọi cách!
Phương Bửu Nhi lạnh lùng lắc đầu:
- Ta không đi đâu hết, ta chẳng thể bỏ họ trong tình trạng đó!
Ngưu Thiết Lan sôi giận:
- Ngươi biết không, bao nhiêu người chết đi chỉ vì muốn cho ngươi sống, họ đã hy sinh cho ngươi như vậy, ngươi lại không chịu thoát đi, chẳng hóa ra sự hy sinh của họ vô nghĩa? Cái trách nhiệm ngươi đang mang trên vai, bằng mọi giá, ngươi phải làm tròn, ngươi không thể chết được.
Phương Bửu Nhi xúc động mạnh, đôi mắt đỏ ngầu chực khóc.
Lý Anh Hồng ngã xuống qua phút giây dao động, từ từ tĩnh lại, buông từng tiếng:
- Dù hắn không chết, hắn cũng chẳng còn cách nào thoát ra khỏi biển lửa nầy!
Thấy Lý Anh Hồng tỉnh lại Ngưu Thiết Lan mừng rở, nhưng nghe y nói thế, nàng giật mình hỏi gấp:
- Vậy còn đại hiệp? Đại hiệp không thể… Lý Anh Hồng lắc đầu, chận ngang lời nàng:
- Ta thì cầm như bất lực!
Ngưu Thiết Lan òa lên khóc.
Chí khí anh hùng của họ Lý lúc đó hoàn toàn tan biến mất, y ngồi lên, nhưng đầu cúi xuống, ủ rũ thê thảm.
Lửa đã cháy nửa phần sau chiếc thuyền trong khoảnh khắc, lửa sẽ lan ra tận mũi, hiện tại hơi nóng từ bốn phía hồ bốc hơi nóng gần, từ lái thuyền bị gió đùa tới, không khí bắt đầu ngột ngạt, khó thở vô cùng.
Cả ba đều nghe cổ họng khô, lưởi khô.
Lý Anh Hồng không buồn lưu ý đến ngoại cảnh, chỉ nhìn Thiết Ôn Hầu, thở dài, lẩm nhẩm:
- Ta cùng ngươi, sóng bước trên giang hồ ngay từ thời thơ ấu chúng ta đến đâu là tạo thành tích đến oanh liệt đến đó, giờ thì oai phong ngày củ còn đâu? Chúng ta có tưởng là phải có ngày như hôm nay đâu?
Chết! Chết trong cảnh huống nầy chết thê thảm quá!
Rồi y bật cười ha hả, tiếng cười vang to, lệ bi hoài tuông trào như suối!
Vừa lúc đó, người bí mật từng dùng pháp truyền âm chỉ điểm y trước đây trong khi tương trì với Mộc Lang Quân, lại vang lên tai y:
- Có lão nhân gia tiếp trợ, ngươi chết thế nào được?
Lý Anh Hồng giật mình, ngẩng nhanh đầu lên.
Người bí mật thong thả tiếp:
- Phải! Ngẩng cao đầu lên, ưỡn ngực tới, đứng thẳng lên đi, ngươi đã không chết trong trường ác chiến vừa qua, thì sá gì mấy ngọn lửa kia mà ngươi thối chí. Ngươi cam tâm chết trong lửa đỏ, chẳng sợ giang hồ hào kiệt sỉ tiếu ngươi hay sao?
Lý Anh Hồng cắn răng, vụt đứng lên.
Y thẳng người như cán bút dựng đứng, y ngửa mặt lên không hét lớn:
- Phải! Cứ lướt đi! Lướt khỏi hay không khỏi, chẳng cần! Cứ lướt, phải lướt! Thà lướt mà vô hiệu quả, còn hơn ngồi tại đây mà chờ chết!
Ngưu Thiết Lan vừa mừng vừa kinh ngạc, phụ họa ngay:
- Phải! Có như vậy mới được chứ! Là một đại hiệp có đâu lại ủy mỵ chờ thời như bọn tục lục thường tài?
Lý Anh Hồng cao giọng:
- Ngươi theo sau ta, còn Phương Bửu Nhi thì đeo nơi lưng ta. Chúng ta… Phương Bửu Nhi vụt thốt:
- Không được!
Lý Anh Hồng phẩn nộ:
- Ngươi không dám đi à?
Phương Bửu Nhi dõng dạc giải thích:
- Làm gì lại chẳng dám đi? Nhưng muốn đi, chúng ta phải mang luôn Chiến đại thúc và Thiết đại thúc cùng đi. Chúng ta không thể để họ Ở đây!
Ngưu Thiết Lan dậm chân:
- Trời! Họ thọ thương trầm trọng như vậy, đưa họ qua khỏi vòng lửa đỏ rồi, liệu họ còn sống được với tình trạng tuyệt vọng đó chăng?
Phương Bửu Nhi chan òa lệ thảm:
- Vô luận làm sao, chúng ta cũng không thể để họ Ở đây, chờ lửa đốt cháy! Nếu không đưa họ ra khỏi nơi nầy, thì nhất định là tôi chẳng đi đâu hết!
Lý Anh Hồng thở dài:
- Tiểu tử tốt quá! Ta không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà hào khí cao khỏi mây xanh! Chỉ vì..., chỉ vì… Ngưu Thiết Lan chận lời:
- Chỉ vì… ba chúng ta, ai lo thân nấy còn không xong, làm thế nào đèo thêm một người bên mình nổi?
Phương Bửu Nhi cao giọng thốt:
- Họ vì chúng ta mà chiến đấu ác liệt, đến đỗi phải ra thân thể như vậy đó, thì chúng ta phải hy sinh để làm một cái gì cho họ chứ! Dù có lướt qua vòng lửa để ra ngoài, thì tất cả phải cùng đi, đi mà chết, tất cả cùng chết một nơi, một lúc! Không thể tự mình đi tìm cái sống mà để mặc họ nằm đây chờ chết!
Lý Anh Hồng bật cười vang:
- Hay! Tiểu tử đáng phục quá! Ta bôn tẩu giang hồ hơn mấy mươi năm, chưa hề trông thấy một nhân vật nào có đảm khí cao minh như ngươi, đừng nói là hạng người trong lứa tuổi của ngươi. Dù ra chẳng khỏi, dù chết tại đây, ngươi cũng sẽ được người đời ca ngợi, tôn sùng… Ngưu Thiết Lan cười nhẹ:
- Có danh mà làm gì, khi chúng ta về sâu trong lòng đất lạnh?
Lý Anh Hồng theo ý tưởng của y tiếp luôn:
- Vô luận làm sao ta cũng không thể để cho tiểu tử thất vọng! Lại đây, phần ngươi cõng Chiến Thường Thắng, phần ta cõng Thiết Ôn Hầu. Còn tiểu tử… cứ theo sát ta. Chúng ta lướt đi, đi đến đâu hay đến đó!
Y cúi xuống, bế xốc Thiết Ôn Hầu, đoạn quát to:
- Nào! Chúng ta vọt!
Ngưu Thiết Lan cũng nâng Chiến Thường Thắng lên lưng nàng, có lẽ vì quá xúc động, nàng khóc.
Phương Bửu Nhi trái lại bật cười lớn:
- Cho đến hôm nay ta mới thấy cái ý vị của câu đồng sanh cộng tử!
Cao đẹp thay cho những tấm lòng vị tha, xả kỷ!
Bỗng từ nơi một góc thuyền, có tiếng rên ư ử, rồi bằng một giọng thê thảm, người nào đó gọi:
- Ngươi… ngươi nỡ bỏ ta ở đây sao? Ta già rồi, thiếu chi cách chết, lại phải chết cháy sao?
Phương Bửu Nhi giật mình quay nhìn lại, nhận ra chính là Cẩm Y Hầu Châu Phương, lão chập choạng bước từng bước khó khăn đến gặp họ.
Ngưu Thiết Lan kêu lên:
- Lão là một tên lưu manh, chuyên lường gạt người đời, đừng… Phương Bửu Nhi bước tới, đón đở lão, dìu lão từ bước một an ủi:
- Đừng lo chi cả. Có tôi dìu đây!
Hắn làm theo cái ý muốn của hắn, hắn không hề nghĩ là sức hắn quá yếu không thể làm trụ cốt cho Châu Phương nương mình.
Ngưu Thiết Lan thốt chưa dứt câu, đã thấy Phương Bửu Nhi sốt sắng lo liệu cho Châu Phương, lại càng bối rối hơn, dậm chân thình thịch, hấp tấp tiếp:
- Ngươi có bao nhiêu sức lực mà hòng nâng đỡ lão ấy? Ngươi không lo cho thân, lại lo cho người khác, thế là không sợ chết à?
Phương Bửu Nhi điềm nhiên khoát tay:
- Đừng lo gì cho ta cả! Mặc ta!
Ngưu Thiết Lan định nói thêm gì đó, nhưng lửa đã cháy trọn phần sau chiếc thuyền, lửa lan rộng ra đến phần trước, hiện tại chỉ còn khoảng trống nơi họ đứng mà thôi. Và cái khoảng trống đó, bất quá chỉ trong phút giây sau sẽ bị lửa thiêu hủy luôn.
Nếu không đi gấp, cả bọn sẽ chịu chết hết.
Châu Phương nhìn quanh vùng lau, lửa bốc cao ngọn lão lắc đầu thốt:
- Chắc không hy vọng rồi! Nơi nào lửa mỏng, ít nhất cũng có mấy trượng, vượt qua khoảng đường mấy trượng lửa lại lội càn dưới nước, không phải là việc dễ làm! Thà cứ ở đây chờ, liều mà chờ, khi nào lửa tắt mình sẽ thoát đi!
Ngưu Thiết Lan sôi giận:
- Người ta cứu lão, lão lại thốt những lời vô ý thức như vậy, còn ai nghe được chứ?
Một ý nghĩ chợt phát sanh trong tâm tư, Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Đúng đó! Châu lão nói đúng! Chúng ta nên ở đây chờ là phải hơn!
Ngưu Thiết Lan trừng mắt:
- Ngươi nói gì?
Phương Bửu Nhi lặp lại:
- Ta nói, mình nên ở lại đây là hơn. Chẳng những ở lại mà còn gom tất cả những con thuyền nhẹ kia dàn thành một vòng bao quanh bên ngoài chúng ta, rồi nổi lửa đốt hết.
Ngưu Thiết Lan giương tròn mắt, suýt rách khóe, kêu lên:
- Ngươi có điên không?
Châu Phương mỉm cười:
- Hắn không điên đâu, hắn sáng suốt hơn bất cứ ai trong chúng ta đó!
Ngưu Thiết Lan phẩn nộ:
- Ngươi biết gì mà nói? Ngoài cái việc lừa gạt thiên hạ ngươi còn hiểu gì khác mà phê bình?
Lý Anh Hồng chăm chú nhìn Châu Phương từ lúc lão rời góc thuyền bước ra, đến lúc đó vụt thốt to:
- Vị lão gia đó nói đúng! Bửu nhi không điên đâu, hắn sáng suốt hơn chúng ta nhiều! Chúng ta nên tuân theo ý kiến của hắn vậy!
Ngưu Thiết Lan sửng sốt, không ngờ một vị đại hiệp có cái thinh danh chấn động giang hồ lại đưa một nhận xét như vậy!
Y tán đồng sự phê phán của Châu Phương! Sự phê phán của một tay chuyên lường gạt người đời?
Y đã có nhận xét đó, thì Ngưu Thiết Lan còn dám nói gì, bởi nàng rất mực kính trọng y, khâm phục y.
Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Lấy lửa, chế lửa! Hủy diệt những vật bén lửa chung quanh ta, gần ta, lửa sẽ không bắt cháy tới cạnh ta được! Ta sợ chết vì lửa, ta tìm cái sống trong lửa!
Hắn hô to:
- Nào, chúng ta bắt tay vào việc ngay!
Nội bọn, ai làm được gì, cứ làm, làm theo sự điều khiển của hắn.
Vòng thuyền bao bọc bên ngoài, bị cháy hết rồi, lửa từ các bụi lau không còn vật gì để bắt cháy vào trong, lại chuyển hướng cháy trở ra, lửa càng đi xa, hơi nóng càng dịu lại. Họ đã thấy khỏe nhiều, chẳng còn ngột ngạt như trước, Rồi, một lúc sau, toàn khu lau bị cháy trọn vẹn, lửa dịu dần rồi tắt hẳn.
Giới ngư phủ trên sông thấy rõ cuộc hỏa hoạn tại vùng lau, song chẳng ai dám vào chữa lửa, bởi vì họ biết Thiên Phong Bang đặt căn cứ trong đó họ nào muốn vào, lỡ ra thuộc hạ Thiên Phong Bang nghi ngờ họ dọ thám thì nguy.
Tuy nhiên họ tưởng là cuộc hỏa hoạn lớn lao như vậy, hẳn phải thiêu rụi các cơ sỏ của Thiên Phong Bang, và lửa cháy rất lâu mà chẳng có một người nào thoát ra ngoài thì nhất định là toàn bang đều thọ hại trong lửa.
Đến lúc một bọn gồm sáu người vượt vùng cháy chạy ra ngoài, họ giật mình thầm hỏi tại sao đoàn người đó lại còn sóng sót được.
Đoàn người đó, không ai khác hơn bọn Lý Anh Hồng, Phương Bửu Nhi, Ngưu Thiết Lan, Châu Phương, và hai người bị trọng thương là Thiết Ôn Hầu và Chiến Thường Thắng.
Ra đến bên ngoài, cầm như được an toàn rồi, Ngưu Thiết Lan thở dài:
- Phương pháp thoát nạn xem ra thì rất đơn giản, bất cứ ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng nghĩ được ngay trong lúc nguy cấp cửu tử vô nhất sanh, thì trên thế gian này, có lẽ chỉ có mỗi mình ngươi!
Lý Anh Hồng buột miệng tán:
- Lâm nguy bất loạn, tùy cơ ứng biến, giữ tâm thần trấn định như vậy, thiết tưởng, cái dũng khí của ngươi quá cao, càng đáng ngợi hơn nữa là dũng khí đó lồng trong số tuổi đời rất nhỏ! Tiểu tử! Ta thành thật thú nhận là còn kém ngươi nhiều!
Phương Bửu Nhi cúi đầu:
- Đa tạ đại thúc khen tặng!
Châu Phương vụt thốt:
- Thương thế của Chiến đại hiệp và Thiết đại hiệp rất trầm trọng, phải lo liệu chữa trị gấp cho họ mới được. Lúc nầy không nên nói chuyện phiếm, Lý đại hiệp hãy đi tìm y sư ngay.
Lý Anh Hồng giật mình:
- Lão gia nói đúng đấy!
Y quay mình toan bước đi.
Châu Phương gọi giật lại:
- Hãy khoan! Xương vai của Thiết đại hiệp vỡ vụn, nếu không phải là con người dày công tập luyện, hẳn đã chết rồi. Bây giờ, tuy còn hoi hóp thở, song hơi thở có thể đứt bất cứ trong phút giây nào, dù Lý đại hiệp có gấp đi tìm y sư, chỉ sợ khi trở lại, Thiết đại hiệp sẽ là người thiên cổ mất!
Lão vừa thốt, vừa mở nắp rương nơi ngực, lấy ra một cái hộp bằng gỗ, đoạn tiếp:
- Ta có thứ thuốc nầy, tuy chẳng có công hiệu cải tử hoàn sanh, nhưng cũng cầm hơi người bịnh trong một thời gian, bây giờ trước hết Lý đại hiệp hãy tìm nước, cho Thiết đại hiệp uống thứ thuốc nầy, sau đó sẽ đi tìm y sư.
Lão dừng lại một chút, lại tiếp:
- Trong uống ngoài thoa, Thiết đại hiệp sẽ đỡ đau nhiều.
Lý Anh Hồng luôn miệng cám ơn, làm y theo lời Châu Phương.
Cho Thiết Ôn Hầu uống thuốc, thoa thuốc xong, Lý Anh Hồng nhìn sững Châu Phương một lúc rồi hỏi:
- Vãn bối có sự thắc mắc, muốn nhờ tiền bối chỉ điểm… Châu Phương cười nhẹ:
- So lòng là hiểu còn hỏi làm gì! Chúng ta đi thôi!
Lý Anh Hồng không hỏi, nhưng lòng hoang mang, có lẽ còn hoang mang hơn nữa.
Tại sao một bậc đại hiệp như Lý Anh Hồng lại có vẻ kính trọng một lão già chuyên môn lừa gạt người đời?
Phương Bửu Nhi chốc chốc lại nhìn thoáng qua Châu Phương, càng nhìn hắn càng nhận lão già nầy có vẻ thần bí quá.
Họ theo con đường trước mặt đi tới, một lúc sau, gặp một đại hán đón chận.
Đại hán đó là Ngưu Thiết Oa. Gã đứng đó, nhìn dáo dác như tìm ai.
Chừng thấy dạng Phương Bửu Nhi, gã mừng rỡ, chạy đến.
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Chừng như ngươi đứng đây để chờ đợi người nào, phải vậy chăng?
Ngưu Thiết Oa gật đầu:
- Phải!
Phương Bửu Nhi hỏi:
- Đợi ai?
Ngưu Thiết Oa cười hì hì:
- Đợi đại ca chớ đợi ai nữa?
Phương Bửu Nhi hừ một tiếng:
- Trong cơn nguy cấp, ngươi chỉ cố lấy bản thân quên mất đại ca, rồi bây giờ chờ đợi đại ca, chờ để làm gì? Nếu đại ca bị lửa đốt cháy thì ngươi sẽ làm gì?
Ngưu Thiết Oa cười hì hì:
- Bản lĩnh của đại ca như thế đó, làm gì chết trong lửa được mà tiểu đệ phải lo sợ? Cho nên tiểu đệ vững tâm, tự lo cho mình rồi chạy đến đây chờ đại ca!
Đối với kẻ nào thì Phương Bửu Nhi còn hoài nghi sự dối trá tìm cách chạy tội, nhưng hắn thừa hiểu Ngưu Thiết Oa, chẳng khi nào gã xảo quyệt đến mức tắc trách một hành động bằng lối tâng bốc như vậy.
Hắn thấy thương hại cho gã hơn, vội điểm một nụ cười cho gã an lòng đoạn thốt:
- Thực sự thì ngươi cũng chẳng có gì phải khẩn trương!
Ngưu Thiết Lan hỏi:
- Còn nhị ca đâu hở đại ca?
Ngưu Thiết Oa chớp mắt:
- Hắn đang bầu bạn với chị dâu tiểu muội đấy!
Ngưu Thiết Lan thoáng biến sắc:
- Nhị tẩu… có đến đây?
Ngưu Thiết Oa lắc đầu:
- Không! Ta nói chị dâu, là chị dâu lớn của tiểu muội đó, chứ chẳng phải nhị tẩu của tiểu muội đâu!
Ngưu Thiết Lan sửng sốt, trố mắt nhìn.
Ngưu Thiết Oa cười lớn:
- Cho tiểu muội biết, đại ca của tiểu muội muốn lấy vợ đấy!
Rồi gã nắm tay Ngưu Thiết Lan, lôi nàng đi.
Gã đưa nàng đến chiếc thuyền quái dị của gã, nơi đó hiện có bang chủ Thiên Phong Bang là Khương Phong, đang nằm hôn mê trầm trầm.
Khương Phong nằm đó, vẻ anh dũng của một bang chủ tiêu tan, hiện tại nàng chỉ còn là một nữ nhân thông thường, với tất cả vẻ đẹp trời cho, đẹp vô tưởng.
Ngưu Thiết Lan vừa mừng vừa sợ, quay sang Ngưu Thiết Oa:
- Đại ca… muốn… lấy… bang chủ làm vợ?
Ngưu Thiết Oa thản nhiên gật đầu:
- Phải!
Ngưu Thiết Lan trố mắt:
- Bang chủ đáp ứng rồi?
Ngưu Thiết Oa giật mình:
- Còn phải có nàng đáp ứng nữa mới được sao? Một mình ta muốn lấy nàng, ta thích nàng thì ta lấy, cần gì phải có ý kiến của nàng?
Ngưu Thiết Lan cười khổ:
- Đâu có giản đơn như vậy được, đại ca! Đại ca thích, nhưng bang chủ không thích, cũng chẳng thành vợ chồng được! Việc vợ chồng cần phải có sự thỏa thuận của song phương chứ, một mình đại ca muốn, mà người ta không muốn, thì lấy người ta làm vợ sao được?
Ngưu Thiết Oa há hốc mồm:
- Thế à? Vậy mà ta cứ tưởng một mình ta muốn cũng được rồi chứ!
Ngưu Thiết Lan suy nghĩ một chút:
- Nếu đại ca muốn bang chủ đáp ứng, thì phải nghe lời tiểu muội, tuyệt đối nghe lời mới được. Khi nào bang chủ tỉnh lại, đại ca đừng nói gì hồ đồ nhé, cần nhất là phải hết lòng phục thị người, người sai khiến điều chi, phải làm ngay điều đó, phần tiểu muội thì tùy cơ, tùy lúc, thuyết phục người. Nên nhớ là nếu đại ca nóng nảy, thì mọi sự cầm như hỏng hết đấy!
Ngưu Thiết Oa mừng rở:
- Nhất định đại ca phải nghe lời tiểu muội rồi! Có nghe lời mới lấy được vợ chứ, phải không tam muội?
Ngưu Thiết Lan gật đầu:
- Phải! Phải lắm!
Bọn Lý Anh Hồng, và Phương Bửu Nhi đã đến nơi, tất cả đều lên thuyền.
Thuyền không đẹp, không sang trọng, nhưng được cái lợi là chở rất nhiều người, lại rất ổn, cả bọn đông đảo như thế, thuyền vẫn còn rộng chán.
Ngưu Thiết Oa bật cười ha hả:
- Lúc đóng chiếc thuyền này, tôi nghĩ là có một ngày nào đó tôi sẽ chở hết gia quyến, cả cha lẫn mẹ, em trai em gái, em dâu em rể, cháu, ý muốn đó chưa được thực hiện, ngờ đâu hôm nay lại có dịp chở tất cả các vị! Nếu không có chiếc thuyền nầy, thì giờ đây chẳng biết phải làm sao!
Gã vụt quay sang Ngưu Thiết Lan, hỏi:
- Cha và mẹ hiện tại mạnh giỏi thế nào, hở tam muội? Năm năm rồi còn gì! Trong năm năm cách xa gia đình, đại ca nhớ cha nhớ mẹ vô cùng!
Ngưu Thiết Lan cúi đầu, cất giọng u buồn:
- Tiểu muội trong mấy năm sau nầy, không gặp mẹ, gặp cha, chẳng biết cả hai mạnh giỏi như thế nào nữa!
Phương Bửu Nhi nhớ đến một việc, vội hỏi:
- Tại sao ngươi gia nhập Thiên Phong Bang? Còn nhị tẩu của ngươi, vì lý do gì lại ưng lấy nhị ca ngươi làm chồng?
Nhớ lại buổi chiều, nàng nói với Phương Bửu Nhi, Ngưu Thiết Lan thoáng lộ vẻ thẹn, nàng cúi thấp một chút, nhẹ giọng đáp:
- Nghe nói nhị tẩu là em gái của gã họ Tiêu nào đó, chính ta cũng hết sức kỳ quái, chẳng hiểu tại sao, thân phận nàng là thế lại đành cam làm vợ một ngư phủ nghèo đói, quê mùa. Mãi đến sau này, khi ta gia nhập vào Thiên Phong Bang ta mới biết được sự uẩn khúc bên trong. Thì ra ngôi nhà của cha mẹ ta ở nhằm một nơi hết sức thuận lợi nhìn ra bốn phía, bất cứ con thuyền nào dù xuôi ngược Nam Bắc Đông Tây đều phải qua nơi đó, ngồi trong nhà cũng có thể quan sát ngoài mấy dặm thủy lộ. Có một ngôi nhà tại đó, thì nhất cử nhất động gì của Thiên Phong Bang cũng không qua khỏi tầm mắt quan sát nổi… Phương Bửu Nhi tỉnh ngộ ngay.
- Đúng vậy. Nếu bọn họ Tiêu dùng uy lực bức hiếp gia đình ngươi dời đi nơi khác, chiếm đoạt ngôi nhà thì dễ làm cho ngoại nhân nghi ngờ, và rất có thể Thiên Phong Bang tìm đến nơi sanh sự. Quả thật chúng có thủ đoạn cao đấy, nhị tẩu của ngươi vào nhà đó rồi cứ theo lịnh mà quan sát hành động của Thiên Phong Bang, rồi mỗi bữa liên lạc viên của họ Tiêu đến tiếp nhận tin tức, cho nên nhị tẩu ngươi có khách mỗi ngày.
Hắn tặc lưởi tiếp:
- Nàng hy sinh như vậy kể cũng quá đáng, nhưng cũng góp công rất lớn cho bang hội của nàng.
Ngưu Thiết Lan đỏ mặt, bâng quơ với ý nghĩ sắp nói ra, lâu lắm mới lấy được bình tĩnh thốt:
- Sau ngày thành hôn, đêm đêm nhị ca ta cứ nằm dưới sàn giường, chứ nào ngủ chung chạ gì mà cho nàng ấy hy sinh quá đáng!
Phương Bửu Nhi trố mắt:
- Thực thế à?
Ngưu Thiết Hùng cười hi hi, đáp thay cho em gái:
- Trước ngày lấy vợ, mẹ tôi có dặn, chồng thì phải nằm trên, vợ thì phải nằm dưới, nhưng đêm động phòng tôi bảo vợ tôi xuống sàn, còn tôi nằm trên giường y như mẹ tôi dặn nam trên nữ dưới. Ngờ đâu nàng cương quyết đòi nằm trên giường, thành ra tôi phải nằm dưới giường!
Trừ Phương Bửu Nhi ra, hắn còn nhỏ tuổi quá, chưa hiểu được sự việc trong phòng kín, còn thì tất cả đều cười ồ.
Đặc biệt hơn hết, chính Ngưu Thiết Oa lại càng cười lớn hơn mọi người, có lẽ gã thích thú với cái việc tranh nằm trên nằm dưới.
Phương Bửu Nhi nhìn gã, trừng mắt hỏi:
- Ngươi cười gì chứ?
Ngưu Thiết Oa ngưng cười, rồi trố mắt, sửng sốt một lúc đoạn đáp:
- Tiểu đệ không hiểu… Con thuyền quái dị của Ngưu Thiết Oa, theo gió đưa đi, lúc đó trời đã sáng tỏ. Qua một đêm nhọc nhằn kinh khủng, giờ đây có gió mát, có không khí trong lành, mọi người cảm thấy sảng khoái vô cùng, tinh thần vươn lên rất mạnh.
Riêng Phương Bửu Nhi nhớ lại cuộc chiến đêm qua, hắn nghĩ là mình vừa trải qua một cơn ác mộng, rồi liên tưởng đến số phận của tiểu công chúa hiện sa vào tay nữ đại ma đầu! Bất giác hắn xúc động thương tâm lệ thảm đột nhiên tuôn tràn.
Đối với hắn, hắn nghĩ, tại sao trên thế gian nầy, nhiều tấu xảo lạ lùng xảy đến cho hắn?
Gặp Ngưu Thiết Lan rồi từ Ngưu Thiết Lan lại hội ngộ tiểu công chúa, hội ngộ để rồi phải chia ly. Mà hai lần chia ly đều thảm cả, cái thảm từ cảnh sanh ra, không kể cái thảm của chia ly… Lòng hắn man mác tình hoài, càng suy nghĩ, lệ càng nặng hạt.
Bỗng Châu Phương lẩm nhẩm:
- Tiêu Phối Thu còn sống, thì con đường thủy nầy không được an ninh cho chúng ta rồi! Giả sử, bây giờ có người ngăn chận phía trước thì cầm chắc chúng ta khó thoát chết!
Phương Bửu Nhi giật mình thầm nghĩ:
- Rất có thể là như vậy lắm chứ!
Chợt, hắn phát giác ra, cái lão già từng mang tiếng là lừa gạt thiên hạ giang hồ, có những ngôn từ hàm ý sâu xa, cứ mỗi lúc thập tử vô nhất sanh là lão nói lên một câu, câu nói của lão là một phương thuốc thần chữa bịnh nan y, lâm vào cảnh tuyệt vọng, ai nghe lão nói rồi liền cảm thấy hy vọng tràn đầy, niềm tin bừng sống mãnh liệt.
Câu nói của lão cũng đề cao cảnh giác những kẻ mơ màng viễn ảnh chóng quên hiện tại.
Ai thì không rõ họ sẽ có thái độ nào, chứ Phương Bửu Nhi thì luôn luôn chú ý đến những gì lão nói ra, thực sự thì lão rất ít nói, chỉ khi nào cần thấy mở miệng, nhưng mở miệng lại có vẻ tự lẩm nhẩm với mình, ai lưu ý nghe cũng được, không nghe cũng xong.
Lý Anh Hồng trầm ngâm một chút, bỗng chụp lấy thanh cương đao của Ngưu Thiết Hùng bước đến mũi thuyền, ngồi xuống xếp bằng tròn, bứt chòm tơ đỏ nơi chuôi đao, lau sạch thép đao, rồi cắm phập xuống đầu thuyền, thái dương lên cao ánh nắng chiếu thân đao chớp ngời lấp lánh một màu sáng ghê lạnh.
Khi đêm tàn, vầng thái dương trở lại với thế gian, mọi sinh hoạt bắt đầu, trên đất liền cũng như trên mặt nước, những con thuyền to, nhỏ ngược xuôi, qua lại trông thấy ánh đao, bên cạnh đao lại có một đại hán khôi vĩ, kiêu hùng, không một chiếc thuyền nào dám đến gần, gặp từ xa là bẻ lái tách ra.
Người ta không rõ đại hán đó là ai, và trên thuyền có bọn thuộc hạ của Tiêu Phối Thu hay chăng.
Thuyền xuôi theo giòng, gió sớm đưa đi, qua một đoạn đường chẳng có gì xảy ra cả.
Con sông dần dần hẹp lại.
Lý Anh Hồng quay lại hỏi ý kiến toàn bọn:
- Chiến huynh và Thiết huynh thọ thương như thế đó, phải sớm liệu cách nào cho có thuốc chữa trị cho họ. Chẳng biết chúng ta có thể cặp thuyền vào bờ tại vùng này chăng? Tại hạ cần đi tìm một vị y sư… Ngưu Thiết Lan đảo mắt nhìn quannh một vòng, đoạn đáp:
- Phía trước kia, có bến sông, nếu muốn thì chúng ta sẽ đỗ lại bến đó.
Nàng rất quen sinh hoạt trên sông, biết rõ từng địa điểm, thuộc nằm lòng vùng nầy. Có lẽ nàng từng được Thiên Phong trại chủ giao phó nhiều công tác thi hành tại đây.
Đúng như lời nàng nói, một lúc sau, toàn bọn đều thấy bến sông.
Thuyền từ từ rẽ mũi hướng về bến đỗ.
Phương Bửu Nhi lưu ý, nhận ra nàng luôn tay chân, nhưng đôi mày chừng như nặng trĩu ưu tư… Hắn nghĩ ngay là nàng đang lo ngại về sự an toàn của song thân nàng.
Bởi dù Thiên Phong Bang có vỡ tan thê thảm như vậy, Tiêu Phối Thu thực sự cũng chẳng thu hoạch được kết quả nào đúng như mong muốn. Mà tất cả niềm thất vọng, sự bất mãn, đều phát nguyên từ Ngưu Thiết Hùng, nếu hắn đừng nghe tiếng gọi của Ngưu Thiết Oa mà quăng thuyền, thì sự tình chưa hẳn có một kết thúc như vừa rồi… Sau khi thoát hiểm rồi, dĩ nhiên Tiêu Phối Thu sẽ đổ trút niềm oán hận lên đầu lên cổ của cha mẹ của gã.
Nghĩ như vậy, Phương Bửu Nhi cũng đâm lo cho ba anh em Ngưu Thiết Oa, hắn thừa hiểu, bằng thực lực, cã ba anh em họ không hy vọng gì đối phó với họ Tiêu nổi.
Hà huống Lý Anh Hồng còn phải đi, lão đi tìm y sư để chữa trị cho Thiết Ôn Hầu và Chiến Thường Thắng.
Vì quá chất phác thật thà, Ngưu Thiết Oa và Ngưu Thiết Hùng chẳng hề lo xa, cã hai cùng hiệp sức đưa con thuyền vào bờ, Ngưu Thiết Oa còn cười toe toét, vừa cười vừa thốt:
- Từ bến sông nầy, đến nhà của tiểu đệ, đường đi không xa lắm, tiểu đệ muốn về đó, thăm qua cha và mẹ.
Xưng là tiểu đệ, tự nhiên câu nói của gã hướng về Phương Bửu Nhi, gã thốt xong không đợi nghe Phương Bửu Nhi đáp làm sao, lại quay sang Ngưu Thiết Hùng, tiếp nối:
- Cố gắng lên, cho thuyền cặp bờ nhanh một chút, nhị đệ. Về nhà gấp, xem lão bà của nhị đệ ra sao, ngu huynh chỉ sợ nàng ấy đã cuốn gói mà đi mất rồi cũng nên!
Châu Phương lẩm nhẩm:
- Lão bà của hắn không bỏ đi đâu! Chẳng cần phải nỗ lực vì lý do đó! Việc khác còn quan trọng hơn, xứng đáng cho các ngươi nỗ lực hơn, hảy dành sức lại, để dùng cho đúng việc, đúng lúc.
Không hẹn mà cả Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Lan ngẩng đầu lên nhìn lão, cả hai ức đoán là lão đã nghĩ đến một việc gì có thể sẽ xảy ra trong chốc lát và việc đó phải quan trọng lắm, hoặc giả nguy hại cho cả bọn.
Lão mượn cái cớ, nói với anh em họ một câu, để thức tỉnh những người đáng thức tỉnh, và hẳn những người đó là hắn và nàng.
Vừa lúc đó một con thuyền nhẹ xuôi giòng lướt xuống, nhắm vào thuyền Ngưu Thiết Oa lao vút tới, thuyền lướt đi như có một sức đẩy vô hình mầu nhiệm.
Tuy thái dương đã lên cao, thuyền đó vẫn có đèn đuốc sáng choang.
Với tốc độ đó, nếu thuyền chạm vào chiếc bè vuông dài của Ngưu Thiết Oa, chắc chắn chiếc bè phải tan vở.
Mọi người trên bè của Ngưu Thiết Oa đều giật mình thất sắc, anh em Thiết Oa, Thiết Hùng luôn miệng mắng ầm lên, cả hai vớ mỗi người một chiếc sào dài, bước ra trước mũi nơi Lý Anh Hồng cũng đã đứng lên rồi.
Chờ cho con thuyền lạ kia đến vừa tầm, Lý Anh Hồng vung tay phóng qua một thanh đao, đao bay vút đi, chém ngang đường giây buồm đảo vòng vòng, con thuyền chuyển hướng, mũi trịch qua, lướt sát bên cạnh thuyền của Ngưu Thiết Oa.
Chiếc thuyền đó tuy đã quay mũi rồi, nhưng đi sát quá, rất có thể chạm vào thuyền của Ngưu Thiết Oa.
Phóng thanh đao qua chém đứt lèo buồm rồi. Lý Anh Hồng cũng vọt mình sang con thuyền đó, nhưng lão không thạo chèo, nên chẳng biết làm cách nào giữ cho thuyền đừng quay.
Thuyền còn quay là có thể đâm mũi vào thuyền của Ngưu Thiết Oa, và sự đụng chạm sẽ gây tai hại không nhỏ.
Lập tức Ngưu Thiết Lan nhún chân nhảy vọt qua thuyền đó, chụp tay lái bẻ xuôi, thuyền đảo mũi, xếp theo chiều song song với thuyền kia.
Nước bắn tung tóe, văng ướt cả Khương Phong, Phương Bửu Nhi.
Đang mê man trầm trầm, bị nước lạnh tạt ướt mình, Khương Phong bừng tỉnh. Phương Bửu Nhi cũng hãi hùng hết sức, tưởng đâu thuyền chạm, vỡ tan, cả bọn lại chịu cái nạn trầm tịch, dù có sống sót, vị tất sẽ hiệp nhau lại như thế nầy.
Hắn an ủi Khương Phong mấy câu.
Từ bên con thuyền kia, Lý Anh Hồng và Ngưu Thiết Lan gọi lớn:
- Lại đây mà xem, lại gần chiếc quỷ thuyền nầy mà xem!
Họ gọi quỷ thuyền, bởi không còn danh từ nào đúng hơn nữa, giữa ban ngày, ban mặt, thuyền lại có đèn đuốc sáng rực, trên thuyền lại vắng bóng người, thuyền lại lao đi vun vút. Nếu chẳng có quỷ điều khiển thì làm sao thuyền di chuyển được? Mà di chuyển thẳng đường, chẳng phải trôi bềnh bồng như thuyền không người lái, đứt dõi cột bờ.
Thiết Oa cố gắng chèo thuyền của gã đến gần quỷ thuyền, khi hai thuyền cặp vào nhau, người bên nầy bước sang bên kia.
Mắt vừa đảo nhìn vào quỷ thuyền, mọi người đều kinh hãi, thất thần.
Trong thuyền, nằm ngổn ngang hơn hai mươi xác chết, có xác nằm ngay trên mặt bàn, có xác nằm vắt nửa trong nửa ngoài nơi cửa sổ khoang thuyền… Tình hình đó chứng tỏ người trên thuyền bị tập kích, không kịp làm một phản ứng nhỏ nhặt, không kịp nghĩ đến sự thoát thân!
Khương Phong nhảy đến đống xác người, moi ra một chiếc, Phương Bửu Nhi lấy làm lạ, vụt hỏi:
- Ngươi định làm gì với chiếc xác đó?
Khương Phong bật cười lớn:
- Thì ra ngươi! Ha ha! Ngươi!
Giọng cười nàng nghe thê lương làm sao! Chẳng khác nào tiếng vượn hú giữa đêm trường vắng lặng… Mọi người đều kinh hãi, cùng chú mắt nhìn cái xác do Khương Phong vừa moi lên.
Xác của Tiêu Phối Thu! Y dã chết rồi, xác lạnh, cứng nhưng gương mặt còn giữ vẻ hãi hùng, khủng khiếp.
Không rỏ nàng sợ hay nàng mừng, Ngưu Thiết Lan rung rung giọng hỏi:
- Ai … ai hạ thủ đoạn?
Lý Anh Hồng bước tới, dùng mũi đao vẹt áo của Tiêu Phối Thu, thấy nơi ngực có một dấu tay, dấu đã xám xịt.
Lảo soát trọn thân thể y, chẳng tìm thấy thêm một vết tích nào khác. Như vậy, họ Tiêu bị chưởng lực chấn động, đứt tâm mạch, chết ngay. Người phát xuất chưởng lực hẳn phải là một tay phi thường!
Ai có chưởng lực phi thường như thế?
Mọi người đều nín thở vì quá hãi hùng. Lâu lắm Ngưu Thiết Lan mới lẩm nhẩm:
- Ai? ... Mộc Lang Quân? Thổ Long Tử? ...
Châu Phương hừ một tiếng:
- Trừ hai lão ấy ra, còn ai nữa?
Lý Anh Hồng trầm giọng:
- Người trong Ngũ Hành Ma Cung ai ai cũng cố chấp, bất cứ gặp sự bất bình nào cũng chẳng bỏ qua. Tiêu Phối Thu đã nổi lửa đốt vùng lau, khiến cả hai phải chật vật trong biển lửa, tự nhiên khi thoát nạn rồi họ phải hỏi tội kẻ đã gây nên khốn khổ cho họ. Có lẽ Tiêu Phối Thu cũng biết mình làm liên lụy đến hai lão ác ma đó, sợ tội nên liền đêm lướt thuyền chạy nạn nhưng không may cho hắn, hắn bị họ đuổi theo kịp!
Cái chết của Tiêu Phối Thu, dù không phải do họ gây nên, mọi người trên thuyền đều cho là một may mắn, họ thỏa mãn phần nào, song nhìn cái chết thảm của họ Tiêu, tất cả đều không tránh khỏi thê nhiêu, lòng vô cùng xót xa thương cảm.
Bỗng Ngưu Thiết Hùng hét lên một tiếng lớn, nhảy vọt vào khoang thuyền, rồi trở ra, giương mắt ngây ngây si si, nhìn mọi người, bật cười hì hì:
- Lão bà của tôi không có tại đây!
Không có tại đây, là không có trong đống xác chết, mà cũng không có ẩn nấp ở đâu cả, tại bất cứ góc thuyền nào.
Châu Phương cười nhẹ:
- Con người của Tiêu Phối Thu làm gì nghĩ đến kẻ khác trong lúc chạy sống chạy chết nổi? Mặc ai ra sao, hắn chỉ cố lấy an toàn cho hắn thôi, tự nhiên hắn không thể nghĩ đến em gái hắn!
Ngưu Thiết Hùng đồng ý với lập luận đó, gã hoan hô, gã nhảy vút lên cao ba thước.
Ngưu Thiết Lan lẩm nhẩm:
- Tiêu Phối Thu chết, em gái hắn mất tung, vậy là mình an toàn trở về nhà!
Phương Bửu Nhi cững mừng cho ba anh em họ Ngưu, hắn mừng thật sự, hắn rơi lệ vì cảm động.
Rồi thuyền cặp bờ.
Lý Anh Hồng tìm một cỗ xe êm, dự bị đưa Thiết Ôn Hầu và Chiến Thường Thắng đến nhà y sư, Khương Phong mặt đẫm lệ, quỳ xuống đưa đón.
Lý Anh Hồng vỗ tay lên vai Phương Bửu Nhi, một lúc lâu mà chẳng nói được thành lời, niềm bi cảm dâng tràn, lão nghe có cái gì ngăn chận nơi yết hầu, vừa cay, vừa đắng.
Chính Phương Bửu Nhi cất tiếng trước:
- Lý đại thúc từ Trung Nguyên đến, chắc có biết tin tức về ngoại công của tôi chứ? Ngoại công tôi là Thanh Bình Kiếm Khách!
Lý Anh Hồng thoáng biến sắc, lão tránh câu hỏi của hắn, lão chỉ trầm giọng:
- Sự nghiệp của bậc anh hùng, toàn bằng tự lực cấu tạo! Ngươi tiền đồ bảo trọng, sự tiến bộ không thể lường, hãy cẩn thận nhé!
Cuộc chia tay sao bi thảm thế nầy? Dù bình thủy tương phùng, song đồng cảnh tương liên, Phương Bửu Nhi xúc động tình hoài, lệ trào lai láng.
Lý Anh Hồng đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên thì thầm bên tai Phương Bửu Nhi:
- Cái lão họ Châu đó, hẳn là một bậc phi thường, ngươi không nên vô lễ với lão!
Phương Bửu Nhi gật đầu, Lý Anh Hồng nhảy lên xe, đoạn vòng tay, hướng về nội bọn:
- Sông không dời, núi chẳng đổi, ngày gặp lại nhau hẳn phải có!
Lão ra roi, ngựa vừa cất vó, lão cao giọng:
- Tại hạ tạm biệt, các vị trân trọng!
Lý Anh Hồng đi rồi, Ngưu Thiết Lan day qua Khương Phong:
- Giờ bang chủ định đi đâu?
Khương Phong cười lớn:
- Đi đâu? Khách anh hùng lấy bốn biển làm nhà, đi nơi nào mà chẳng được?
Nàng xuất phát câu đó, bất quá chỉ để biểu lộ khí phách một người hùng chứ thực ra, nàng cũng bi thương về hoàn cảnh của nàng, khẩu khí cao, nhưng âm thinh đượm nhiều thê thảm.
Ngưu Thiết Lan từ từ thốt:
- Giang hồ là nơi hung hiểm, mà bang chủ lại độc lực đơn thân, làm sao tiếp tục con đường xuôi ngược? Ngôi nhà cũ của tôi… bang chủ hiểu chứ, nơi đó bang chủ có thể dừng chân một thời gian chăng?
Khương Phong đưa mắt nhìn dòng sông dài, nước sông cuồn cuộn chảy, nước sông chảy mà giòng tâm tư của nàng cũng cuồn chảy bao nổi ẩn hiện triền miên, như sóng sau đùa sóng trước… Lâu lắm nàng mới thốt qua mơ màng:
- Đơn thân, độc lực! Đi không được, thì đừng đi! Mà đừng đi không được, cũng phải đi!
Ngưu Thiết Oa định mở miệng nói gì đó, song bắt gặp ánh mắt của em gái gã, gã nín lặng.
Ngưu Thiết Lan đưa tay vuốt lại mớ tóc rối của Khương Phong nhẹ giọng thốt:
- Nhưng bang chủ… Bỗng Khương Phong dậm chân gằn giọng:
- Ngươi còn nói gì nửa? Chẳng lẽ ngươi không biết là ta không còn một chỗ dung thân?
Khoát đôi tay, xô xẹt Ngưu Thiết Lan ra xa, nàng chạy tới trước.
Ngưu Thiết Lan kịp thời nắm áo nàng, giữ lại kêu lên:
- Bang chủ… Khương Phong vọt mhạnh một chút, Ngưu Thiết Lan vuột tay nắm, mất thăng bằng ngã xuống.
Khương Phong bước tới một bước, đột nhiên trở lại cúi xuống ôm Ngưu Thiết Lan, rồi cả hai quyện vào nhau, òa lên khóc Ngưu Thiết Lan nức nở:
- Nhà tôi, có chỗ cho bang chủ an thân, nếu bang chủ không hiềm tỵ xin cứ đến đó, tạm náu nương một vài ngày… Khương Phong chan òa lệ thảm:
- Ta là kẻ không nhà, ngươi sẵn sàng chứa chấp ta chăng?
Ngưu Thiết Lan vừa mừng vừa kinh ngạc:
- Bang chủ bằng lòng đến nhà tôi?
Khương Phong trầm gương mặt:
- Ngươi nghĩ, ta còn thích bôn tẩu giang hồ nữa à? Giang hồ làm ta sợ lắm! Giang hồ có quá nhiều cạm bẫy, mỗi bước đi đều có thể dẫm lên cạm bẫy! Ta chẳng muốn bước một bước nào nữa?
Bao lâu nay nàng cao mặt nhìn đời, nàng kiêu hãnh khoác cái lốt nữ trung hào kiệt, giờ đây thì nàng muốn vất bỏ tất cả, để trở thành một nữ nhân thông thường, một nữ nhân an phận, không nuôi nhiều tham vọng.
Ngưu Thiết Lan tuôn trào lệ xúc cảm, ấp úng:
- Bang chủ….
Khương Phong vụt đứng lên, đưa tay áo lau ráo lệ, nhếch một nụ cười đầy gắng gượng:
- Bang chủ? Ta còn là bang chủ nửa chăng? Ngươi hãy đổi lối xưng hô đi, có vậy ta mới sẳn sàng đi! Đi theo ngươi về nhà ngươi!
Đang khóc mùi mẫn, Ngưu Thiết Lan vụt cười nhanh nhẹn thốt:
- Được! Được! Tiểu muội xin vâng lời thơ thơ!
Phương Bửu Nhi mục kích cảnh tình, hết sức cảm động, thầm nghỉ!
- Con người trong cơn hoạn nạn mới hiển lộ chân tánh rỏ rệt!
* * * Người khoái trá hơn hết, chính là Ngưu Thiết Oa, gã há rộng mồm cười như pháo nổ gã lại định nói gì đó, nhưng Ngưu Thiết Lan lại trừng mắt nhìn, gã lại nín lặng.
Ngưu Thiết Lan gắt!
- Sao chưa đi trước dẩn đường? Còn đợi chừng nào nữa mới về nhà?
Ngưu Thiết Oa cười hì hì:
- Tam muội đừng la! Ngu huynh đi ngay!
Gã nắm tay Phương Bửu Nhi giục:
- Đi, đại ca! Đi về nhà tiểu đệ sẽ giới thiệu với cha với mẹ tiểu đệ.
Gã và Phương Bửu Nhi chạy trước, Ngưu Thiết Lan dìu Khương Phong theo sau. Châu Phương nắm áo Thiết Hùng thốt:
- Vợ ngươi nghe tin ca ca nàng đã chết, chắc nàng không còn ở đây nữa đâu, thiết tưởng, ngươi có muốn lấy vợ lượt nữa không phải dễ vậy.
Ngưu Thiết Hùng giật mình hỏi:
- Thế thì tôi phải làm sao?
Châu Phương mỉm cười:
- Nếu ngươi bằng lòng nghe lời ta, thì ta chỉ cho một phương pháp!
Gã rít lên:
- Lão gia ơi! Giúp tôi! Giúp tôi! Không có vợ, tôi làm sao sống tôi quen nếp sống có vợ rồi, độc thân là cầm như tự tử!
Châu Phương hừ một tiếng:
- Nàng không muốn ở lại ngươi có se giây mà trói, nàng cũng bứt đi luôn!
Rồi lão chớp mắt tiếp:
- Nhưng ta, ta có cách cột nàng lại!
Rồi lão đưa tay, làm mấy các chụp vào người nàng, dạy cho gã thành thuộc.
Chỉ dạy xong lão cười thốt:
- Nhất định là vợ ngươi chẳng chạy vuột nổi. Nhưng người hãy nhớ điều nầy, chụp nàng lần thứ nhất rồi, ngươi có thể buông nàng ra, để sau đó chụp lại lần nữa, lần sau thì phải giữ chắc nàng đừng bao giờ buông. Nhớ làm đúng theo lời ta, thì chẳng bao giờ ngươi mất vợ.
Ngưu Thiết Hùng trợn tròn đôi mắt:
- Lão gia nói có chắc không?
Châu Phương cười nhẹ:
- Ai lừa gạt ngươi làm gì?
Lúc đó, mọi người đã đến đầu đường lên núi.
Đột nhiên, từ trên đỉnh núi, một thiếu nữ chạy xuống. Ngưu Thiết Hùng lướt tới nghinh đón nàng.
Gã rối rít kêu lên:
- A! Nàng đi đón chồng đó phải không?
Thiếu nữ vận áo xanh, xinh đẹp vô cùng, đưa mắt nhìn qua đoàn người thần sắc hơi biến đổi, trừng mắt ngó thẳng Ngưu Thiết Hùng:
- Tại sao chỉ có mỗi một mình ngươi về đây? Còn các người kia đâu?
Ngưu Thiết Hùng cười hì hì:
- Họ chạy tứ tán hết rồi, còn đâu mà về đây với ta? Họ có cần gì tìm nàng đâu?
Thiếu nữ áo xanh nổi giận:
- Câm ngay, ta phải đi tìm họ mới được.
Nàng quay mình toan chạy đi.
Nhưng, Ngưu Thiết Hùng đả quát lớn:
- Đứng lại đó!
Thiếu nữ áo xanh xì một tiếng:
- Đứng lại để làm gì? Ta đi đâu mặc ta, ngươi can gì đến ta mà ngăn chận?
Ngưu Thiết Hùng hừ một tiếng:
- Ta không can còn ai can chứ? Ta là chồng ngươi mà!
Ngưu Thiết Oa đứng xa xa, nghe em trai đáp cứng như thế khoái trá vô cùng, rao lên:
- Khá lắm đó! Khá lắm! Không ngờ nhị đệ hôm nay lại có đầy đủ can trường dám sờ đến râu sư tử cái!
Thiếu nữ áo xanh cười lạnh:
- Coi chừng bị mấy cái tát như ngày nào đấy, ông mãnh ngu ngốc ơi!....
Không rõ Ngưu Thiết Hùng làm động tác gì, chỉ thấy đôi tay gã chớp lên, thiếu nữ áo xanh bị gã nắm cứng.
Thiếu nữ cố vùng vẫy cách nào, cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của gã.
Ngưu Thiết Hùng bật cười ha hả:
- Ngươi thấy chưa? Ta cũng có thủ đoạn chứ?
Gã nhìn sang Ngưu Thiết Oa, cao giọng giới thiệu:
- Đại ca, vợ của tiểu đệ đấy, nàng tên là Tiêu tố Thu đấy, trước thì tiểu đệ ngán nàng, từ nay thì nàng phải ngán lại tiểu đệ!
Tiêu tố Thu vùng vẫy mãi, không thoát khỏi tay gã, bất giác đỏ mặt xì một tiếng thốt:
- Thừa dịp người ta không để ý, rồi chụp người ta, giỏi gì chứ? Như vậy đâu phải là nam tử? Hèn! Hèn lắm!
Ngưu Thiết Hùng cao giọng:
- Ngươi không phục? Được lắm! Đây, ta buông ngươi, rồi cố mà giữ mình, ta chụp lại cho mà xem.
Gã buông tay liền.
Tiêu tố Thu nhanh như chớp, vung tay tát qua mặt gã.
Y theo cách thức do Châu Phương đã chỉ dạy, Ngưu Thiết Hùng lại chụp nàng, và giữ cứng như trước.
Là em của Tiêu Phối Thu, tự nhiên nàng phải biết vũ công, vậy mà nàng vẫn không tránh khỏi một thủ pháp của một gã ngư phủ thô kệch chất phác, chẳng hiểu Châu Phương đã chỉ dạy cho gã như thế nào, thủ pháp đó hết sức ảo diệu, nàng không kịp nhìn rõ, chứ đừng nói là phản ứng đúng lúc.
Ngưu Thiết Hùng cười hì hì hỏi:
- Bây giờ nàng phục chồng của nàng chưa?
Gã vừa lôi nàng đi, vừa thốt tiếp:
- Về! Về theo ta, có chồng thì phải ở nhà chồng, không được đi đâu cả.
Thiếu nữ áo xanh không còn phản kháng nổi, bắt buộc phải đi theo gã.
Phương Bửu Nhi, Ngưu Thiết Oa và Ngưu Thiết Lan đều sửng sốt, nhưng thâm tâm họ hết sức vui mừng. Cả ba đều quay lại nhìn Châu Phương, chỉ thấy lão thản nhiên như thường, miệng lão phớt một nụ cười!
Lên đến đỉnh núi là tới nhà, đúng như Ngưu Thiết Lan đã tả, ngôi nhà ở vào một vị tri hết sức thuận lợi, nhìn ra thấy rõ bốn phía, riêng về hai đầu sông thì có thể quan sát những diễn tiến ngoài mười dặm.
Phương Bửu Nhi nghĩ thầm:
- Thảo nào Tiêu Phối Thu chẳng tìm cách cho em gái đến đây!
Cha mẹ Ngưu Thiết Oa gặp lại con, con gặp lại cha mẹ, gia đình họ là những con người thuần phác, thì tình cảm phải chân thành nên cuộc trùng phùng phải vui lắm, ai nói cứ nói, có gì muốn nói cứ nói, nói chẳng ai nghe cũng được, nói qua tiếng cười, vừa khóc cảm động vừa nói.
Trong khi người trong nhà đang vui mừng thì Phương Bửu Nhi lại bước ra ngoài, nhìn xuống giòng sông.
Chợt hắn trông thấy từ xa xa hai con thuyền khá lớn, ngược nước tiến lên chèo rất nhanh, trên mỗi con thuyền có ít nhất cũng từ năm mươi người trở lên, người nào người nấy tóc rối bồng, áo rách xác xơ.
Đúng là một bọn khất cái!