Tiểu công chúa mỉm cười:
- Đánh có đau lắm không? Phải chi ngươi tự nói ngay lúc đầu, thì ta đâu phí công xuất thủ, mà ngươi cũng chẳng đau đớn!
Lý Danh Sanh dù đau đớn vô tưởng nhưng cũng cố gắng chịu đựng, hấp tấp thốt:
- Không đau! Không đau! Tại hạ...
Tiểu công chúa vẫn cười:
- Ngươi không đau? Thế ra ta đánh nhẹ à? Vậy ta tái diễn môt lần nữa xem!
Lý Danh Sanh kêu lên:
- Đau! Đau! Bây giờ mới nghe đau đây, cô nương ơi! Đau quá đi thôi! Đau có thể chết được đó!
Phương Bửu Ngọc đứng bên cạnh bật cười.
Thực ra là chàng cũng nhận rõ là Lý Danh Sanh có ẩn dấu một sự việc gì, chàng không cần xuất thủ gạn hỏi ra, bởi chàng thừa hiểu mẫu người như Lý Danh Sanh chẳng có gì sâu sắc kỉên quyết cả, vả lại tài nghệ của hắn cũng vào loại tầm thường, Tiểu công chúa thừa sức chế ngự hắn.
Ngưu Thiết Oa vốn tánh thành phác, chẳng biết cái gian giảo của ai cả, nghe Lý Danh Sanh chẳng biết gì cũng tin như vậy, nên thấy tiểu công chúa đánh hắn không nương tay, gã cũng bất bình thay cho Lý Danh Sanh.
Song gã nhìn sang Phương Bửu Ngọc, thấy chàng khoanh tay bất động, cũng nín luôn.
Bỗng tiểu công chúa gằn từng tiếng:
- Thật sự, trong mấy năm nay ngươi làm nghề đốn củi?
Lý Danh Sanh đáp nhanh:
- Thật vậy đó cô nương! Tại hạ nào dám lừa...
Tiểu công chúa trừng mắt:
- Nói nhảm! Nơi đây là rừng dâu, ai cho phép ngươi vào đây đốn củi? Mà, trong một khu rừng dâu, làm gì có củi cho ngươi đốn đủ cho ngươi mua bán nuôi sống?
Lý Danh Sanh giải thích:
- Tại hạ...tại hạ đi nơi khác đốn củi, sở dĩ tại hạ có mặt trong rừng này là vì tại hạ có nhà cửa tại đây.
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Cũng được đi! Vậy có nghĩa là ngươi cư ngụ trong khu rừng dâu này? Ta hỏi ngươi, trong hai hôm nay, việc gì đã xảy ra tại đây? Ta tin chắc là ngươi phải biết, có đúng thế chăng?
Lý Danh Sanh vẫn giọng hấp tấp, đáp:
- Không!.... Có chứ! Có cô nương ạ! Tại hạ biết! Tại hạ biết!
Hắn muốn nói không, song tiểu công chúa nhìn hắn, thành ra hắn trở lại, phải nhận là mình biết, biết hết mọi chuyện!
Tiểu công chúa cười hì hì:
- Đã biết, ngươi cứ nói, nói cho ta nghe, nói hết nhé! Tất cả những gì ngươi biết! Không được giấu một chi tiết nhỏ mọn nào nhé!
Lý Danh Sanh đưa tay xoa má, rồi bóp chóp mũi, hai nơi đó xưng vù.
Hắn khóc rưng rưng, hắn mếu máo:
- Tại hạ...nói ra rồi...chỉ sợ không sống được nữa, cô nương ơi!
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Nếu ngươi không nói, hẳn ngươi sống được chăng?
Lý Danh Sanh khóc tiếng to hơn, vừa khóc vừa thốt:
- Tại hạ...tại hạ...
Hắn rên rỉ:
- Nói! Tại hạ nói...
Tiểu công chúa đang lạnh mặt đó liền nở nụ cười, gật đầu:
- Vậy là ngươi thông minh đó! Thôi! Nói đi!
Lý Danh Sanh tiếp:
- Ngôi nhà bên ngoài đó là của bằng hữu tại hạ, họ Trần, tại hạ gọi hắn là Hồng Ti Tử, cứ mỗi chiều, nhân nhàn rỗi, tại hạ đến với hắn chuyện trò, uống năm ba chén rượu.
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Lão Trần có vợ con chăng?
Lý Danh Sanh đáp:
- Hắn có vợ và hai người con gái!
Hắn liếc nhanh sang Phương Bửu Ngọc, đoạn tiếp:
- Nhưng tại hạ đến đó để đàm đạo với hắn chứ chẳng phải để chú ý tới con hắn!
Tiểu công chúa thốt:
- Xem cử động của ngươi vừa rồi ta biết rõ ngươi chẳng phải là kẻ có tâm địa lương thiện gì. Được rồi, ngươi đến đó tìm bạn hay tìm con bạn, mặc kệ ngươi, cứ nói tiếp đi!
Lý Danh Sanh tiếp:
- Hôm qua, vào giờ ngọ, tại hạ định đến với lão Trần để cho lão biết, chiều lại, tại hạ dùng cơn với lão. Song vừa đến trước cửa, tại hạ nghe trong nhà có tiếng la kêu cứu mạng.
Hắn thở dài rồi tiếp:
- Tại hạ nhận ra ngay, chính là thanh âm của lão Trần. Không dám vào nhà vội, tại hạ nấp sau một thân cây nhìn vào, xem cho biết việc gì xảy ra trong nhà...
Ngưu Thiết Oa nổi giận:
- Bằng hữu kêu la cứu mạng, ngươi không vào ngay mà tìm chỗ ẩn nấp à?
Lý Danh Sanh đáp:
- Tại hạ không đủ sức cứu hắn, tại hạ...
Ngưu Thiết Oa quát:
- Hèn! Ngươi hèn lắm! Mà thôi cũng được đi, bởi ngươi sợ chết, không ai cấm ngươi sợ chết, chỉ có lương tâm ngươi cấm ngươi thôi! Cứ nói tiếp ngươi thấy gì nào?
Lý Danh Sanh thở ra:
- Tiếng kêu cứu vang lên một lần rồi tắt lịm. Kế đó, tại hạ thấy mấy người đi ra, họ lùa hai con gái của lão và vợ chồng lão đi!
Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Mấy người đó có hình dáng như thế nào?
Lý Danh Sanh trầm ngâm một chút:
- Mũi to, mắt lớn, họ có vẻ hung ác lắm, mặt họ bừng bừng sát khí, họ đồng vóc, đồng dạng, chẳng khác những hình tượng được chung đúc chung khuôn.
Phương Bửu Ngọc và Tiểu công chúa đưa mắt nhìn nhau, Lý Danh Sanh lấy làm lạ, hỏi:
- Các vị nhận ra họ?
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Ngươi cứ nói, việc của ngươi là nói hết nhừng gì nghe và thấy, đừng để ý đến bọn ta làm gì!
Lý Danh Sanh tiếp:
- Vợ chồng, con cái lão Trần khóc sướt mướt, rên rỉ nghe thảm thương quá, tuy nhiên, chẳng một ai bị thương tích gì, mà họ cũng chẳng bị trói. Tại hạ thở phào, hơi nhẹ lo cho họ.
Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Rồi bọn người áo đen dẫõn gia quyến lão Trần đi đâu?
Lý Danh Sanh lắc đầu:
- Tại hạ không được biết! Có tất cả năm người áo đen, ba người đưa gia quyến lão Trần đi, hai người ở lại trong nhà.
Ngưu Thiết Oa thở dài:
- Hai tên đó xấu số quá chừng! Chứ phải chúng dành đi để bọn kia ở lại thì đã sao!
Gã giục:
- Rồi sao nữa, nói tiếp đi?
Lý Danh Sanh thốt:
- Tại hạ nấp xa xa, tuy khá xa song vẫn không dám thở mạnh, lòng vừa sợ vừa lấy làm kỳ. Bởi lão Trần nào phải giàu có gì mà những người đó bắt đi khảo của?
Hắn thở dài, dừng một chút rồi tiếp:
- Tại hạ muốn biết sự tình thế nào, nên cố lách mình theo mấy thân cây, tìm một chỗ thuận tiện nhìn vào. Hai người áo đen đó chẳng làm gì khác hơn là khuân bàn dọn chén đĩa, rồi đặt trên bàn đó có một giỏ lớn. Trong đó có những thố, những đĩa, khói bốc lên nghi ngút. Tại hạ biết ngay họ đang dọn bữa ăn, song lạ lùng thay họ dọn rồi song chẳng ngồi ăn, một người lấy chiếc đèn lồng màu đỏ đốt lên, đem treo nơi cửa, còn người kia thì nhóng cổ nhìn ra xa, chừng như y trông đợi ai vậy. Thỉnh thoảng họ nói với nhau một vài câu...
Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Họ nói với nhau những gì?
Lý Danh Sanh lắc đầu:
- Tại hạ không nghe được. Bất quá lúc đó tại hạ hiểu mang máng được là cả năm người bọn họ hợp sức với nhau làm một việc hết sức tầm thường là họ mượn nhà của lão Trần để tiếp khách. Vì một việc nhỏ mọn như vậy, họ phải phí bao nhiêu công lực thời gian, lại mang tiếng là bức bách chủ gia rời bỏ nhà đi nơi khác. Tại sao họ không chi ra một số tiền, thiết tưởng lão Trần cũng ưng thuận trong một thời gian chứ? Đuổi người ta đi làm chi như vậy?
Tiểu công chúa lại hừ một tíêng:
- Đừng tìm hiểu vô ích. Ngươi chẳng hiểu được gì đâu, cứ nói tiếp cho ta nghe đi!
Lý Danh Sanh thốt:
- Hai người đó đứng lại cửa đón, chờ khách, ngờ đâu khách lại do cửa sau mà vào thẳng ra phía trước, họ đi rất nhẹ, họ đến sát bên lưng hai người áo đen, mà cả hai vẫn không hay biết gì cả. Con tim tại hạ lúc đó đập mạnh, suýt rơi khỏi lồng ngực...
Phương Bửu Ngọc chớp mắt:
- Bốn năm người khách có hình dáng như thế nào?
Lý Danh Sanh đáp:
- Họ vận y phục đen, đầu bao kín vải đen, chẳng trông thấy mặt mũi họ ra sao. Thoạt đầu, tại hạ tưởng hai người trước và mấy người sau cùng một tổ chức nào đó, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy bọn người sau ai ai cũng cầm kiếm mặt bốc bừng sát khí. Một người trong bọn họ bảo hai người kia quay đầu lại. Hai người kia giật mình, cấp tốc quay mình, nhưng thân hình vừa nhích động, thép kiếm chớp lên, cả hai ngã nhào.
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Họ không hỏi hai người kia một tiếng sao?
Lý Danh Sanh thốt:
- Họ chẳng hỏi một tiếng nào. Họ vung kiếm quét nhanh vô tưởng, bình sanh tại hạ chưa từng thấy ai có thủ pháp nhanh như thế!
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc:
- Các hạ có nhận ra kiếm pháp của họ thuộc môn phái nào không?
Lý Danh Sanh lắc đầu:
- Tại hạ không nhận ra nổi!
Phương Bửu Ngọc lại suy nghĩ một lúc:
- Theo các hạ nhận xét thì kiếm pháp người đó được bao nhiêu năm tu vi?
Lý Danh Sanh cũng suy nghĩ một lúc như chàng rồi đáp:
- Theo xét đoán của tại hạ thì kiếm pháp của hai người đó ít lắm cũng được bốn năm mươi năm hoa? hầu, người nào chưa luyện trong một thời gian dài như vậy đừng hòng thành tựu như họ, và nhất là phải luyện tập không ngừng mới mong đạt cái kết quả phi thường đó. Kỳ quái hơn hết cả là cả hai cùng sử dụng một kiếm pháp, lại cùng một mức độ, chẳng ai kém ai. Tại hạ nghĩ một người luyện được kiếm pháp như vậy, thật là hiếm có trên đời, bỗng dưng xuất hiện đến hai người cùng một lúc. Trên thế gian này sao lại có nhiều người tài ba không tưởng nổi như thế?
Phương Bửu Ngọc cau mày, lẩm nhẩm:
- Bốn năm mươi năm...
Ngưu Thiết Oa lại hỏi:
- Rồi sau đó?
Lý Danh Sanh tiếp ; - Giết xong hai người áo đen, cả hai lục soát trong người chúng, tại hạ cho rằng họ là những tay cường đạo mới lục soát như vậy, và lấy hết sức làm lạ, tại sao người có kiếm thuật cao siêu như thế lại hành nghề cường đạo. Bỗng một người kêu lên:
- Đây rồi! Ở đây rồi!
Hắn thở dài rồi tiếp:
- Cả hai giết người để đoạt lấy một mảnh giấy!
Phương Bửu Ngọc hấp tấp hỏi:
- Đọc mảnh giấy rồi, họ có nói chi với nhau chăng?
Lý Danh Sanh đáp:
- Một người hỏi:
Từ đây đến phủ Đại Danh có bao nhiêu dặm đường? Người kia đáp:
Không xa lắm. Y không nói rõ số dặm đường, chỉ đáp gọn như vậy thôi. Người kia giục:
Thế thì chúng ta đi ngay.
Phương Bửu Ngọc giật mình:
- Đại Danh phủ! Thì ra là Đại Danh phủ!
Tiểu công chúa lại hỏi:
- Rồi họ đi liền?
Lý Danh Sanh thở dài:
- Phải chi họ đi liền!
Phương Bửu Ngọc trố mặt:
- Chứ họ còn làm chi nữa? Họ nói với nhau những gì nữa?
Lý Danh Sanh thốt:
- Một người trong bọn họ bỗng cất tiếng:
các vị thư thả một chút, đợi tại hạ tìm gốc cây làm cái việc đại tiện.
Ngưu Thiết Oa bật cười ha hả:
- Hắn đại tiện không đúng lúc cho ngươi đó!
Lý Danh Sanh cười khổ:
- Bây giờ nhắc lại, thì phải buồn cười, song lúc đó tại hạ kinh hãi, tưởng Diêm vương sai quỷ sứ đi tìm mình song phải chịu vậy chứ chạy đi đâu cho kịp? Tại hạ nghĩ quanh đó có nhiều gốc cây, nào phải chỉ có một gốc cây của tại hạ đâu? May thay hắn không đến gần tại hạ và tại hạ mong mỏi y làm cái việc đó cho gấp gấp rồi kéo nhau đi cho rồi. Ngờ đâu y đi đến bìa rừng, phóng mình lao vút lên không uốn vài vòng rồi đáp xuống...
Ngưu Thiết Oa cười khanh khách:
- Hắn đại tiện ngay giữa không trung, một một lối đại tiện hi hữu!
Chắc ngươi lúc đó chết điếng trong lòng?
Lý Danh Sanh thở dài:
- Y đâu có đại tiện! Y đã phát hiện ra tại hạ từ lúc trước, y nói đến đại tiện là để trấn an tại hạ, cho tại hạ đừng chạy đi đâu vậy thôi, cho tại hạ đừng phòng bị vậy thôi!
Phương Bửu Ngọc kinh ngạc:
- Người đó có thính giác và nhãn lực tinh vi vô tường! Mà hành động lại trầm tĩnh cũng sợ! Người đó là ai chứ? Chúng ta có thể đoán ra được chăng?
Ngưu Thiết Oa hỏi:
- Ngươi có bị hắn chụp chăng?
Lý Danh Sanh đáp:
- Tự nhiên là phải bị!
Ngưu Thiết Oa trố mắt:
- Sao họ không làm thịt ngươi?
Lý Danh Sanh cười khổ:
- Tại hạ nghĩ mình phải số chết rồi! Nhưng chẳng một ai trong bọn họ nhận ra tại hạ, họ đinh ninh tại hạ là một tiều phu chân thật.
Tiểu công chúa mím cười:
- Ngươi đóng kịch khéo lắm mà!
Lý Danh Sanh tiếp:
- Tại hạ nằm sát đất, như con vịt chờ người đồ tể khai đao, tại hạ luôn miệng van xin, một người trong bọn thốt:
gã này không phải là người trong giới giang hồ, gã chẳng hiểu chi đâu, buông tha cho gã đi.
Tại hạ hết sức hân hoan, nhưng một người bảo:
buông tha không được đâu, gã đã nghe và thấy tất cả những việc của chúng ta rồi!
Tiểu công chúa cười nhẹ:
- Ngươi lại chỉ trời chỉ đất, thề sống thề chết, là không bao giờ tiết lộ những gì đã được nghe với ai, thấy ngươi van xin khẩn thiết, có thể là ngươi viện dẫn là nhà có mẹ già hơn chín mươi tuổi chẳng ai nuôi, con còn nhỏ được ba tháng và vợ mới chết lúc sinh đứa bé!
Lý Danh Sanh cười như mếu:
- Thì cũng phải vậy, chứ sao cô nương? Nhưng người đó do dự, y muốn giết tại hạ, may thay trong số cũng có người muốn tha... trong tình trạng lơ lửng đó, tại hạ nghe con tim ngừng lại, hơi thở muốn đứt ngang...!
Tiểu công chúa rùn vai:
- Xem ra bọn người đó hẳn thuộc chính phái, nên không muốn giết lầm kẻ vô cớ. Gặp ta chắc chắn là ngươi mất mạng rồi! Đáng lý ra, họ phải nhận thấy mẫu người như ngươi chẳng thể nào giữ kín như bình!
Lý Danh Sanh biến sắc, run run giọng:
- Nhưng việc đó có liên quan đến cô nương thì tại hạ nhất định giữ bình, tuyệt đối không hề tiết lộ với ai dù dưới một áp lực nào. Yên trí đi cô nương, nếu tại hạ không giữ lời hứa thì xin...
Tiểu công chúa khoát tay:
- Được rồi, khỏi phải thề, còn gì nữa thì ngươi cứ nói hết ra đi Lý Danh Sanh thở ra mấy lượt, hơi trấn tĩnh tâm thần, tiếp:
- Bốn năm người đó chưa quyết định nên tha hay giết tại hạ, đột nhiên một người vận y phục đen từ bên ngoài rừng chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa thốt:
Phương Bửu Ngọc và Tiểu công chúa đã đến.
Tiểu công chúa à lên một tiếng:
- Thì ra, họ có dặn người ở bên ngoài canh chừng!
Lý Danh Sanh tiếp:
- Tại hạ nghe họ nói đến danh hiệu của hai vị hết sức sợ hãi mà họ cũng hoang mang thoảng thốt, họ lập tức khiêng hai xác chết vào nhà.
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Vì gấp quá, nên họ không kịp vùi hai thi thể đó!
Lý Danh Sanh lại tiếp:
- Tại hạ thấy họ khẩn trương, vừa mừng vừa sợ, là vì họ gấp quá không kịp nghĩ suy, có thể giết tại hạ cho rảnh tay rảnh trí, mừng là vì họ lo cho việc của họ, có thể họ quên tại hạ lắm và như vậy là tại hạ thoát chết.
Hắn đưa tay áo lau mồ hôi trán rồi tiếp:
- Do đó tại hạ lại càng kêu van, càng khẩn cầu cố làm ra vẻ thảm thiết. Cuối cùng một người bảo tại hạ:
chạy đi, chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối không nên trở lại. Một người căn dặn:
sự việc ngày nay, ngươi thấy gì, nghe gì, phải giữ bí mật tuyệt đối giữ bí mật xem như chẳng nghe thấy gì cả, từ nay không nên đề cập với bất kỳ ai nhé! Tại hạ mừng quá, mừng đến nỗi quên cả cảm tạ, phóng chân chạy liền.
Tiểu công chúa thốt:
- Cái số của ngươi còn dài đấy!
Ngưu Thiết Oa nói:
- Ngươi đã chạy đi sao còn trở lại?
Lý Danh Sanh ấp úng:
- Tại hạ...tại hạ...thì tại... hạ... trở lại xem...
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Hay cho tên gian hoạt như hồ ly. Ngươi định nói ngoa đấy phải không? Ngươi quay trở lại để nhìn thôi à? Hừ! Chẳng phải ngươi đưa đường cho Thiết Kim Đao đến đây à? Nếu ngươi không đưa đường thì hắn làm sao biết được Phương Bửu Ngọc có mặt ở đây mà tìm?
Lý Danh Sanh sửng sốt, há hốc mồm, lưỡi cứng lại, lâu lắm hắn mới lấy lại bình tĩnh, hắn thở dài lẩm nhẩm:
- Chẳng việc gì tại hạ giấu cô nương đựơc! Chẳn ai giấu cô nương được việc chi cả!
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Đó là lẽ dĩ nhiên, ngươi còn phải nói?
Lý Danh Sanh tiếp:
- Tại hạ chạy chết, chạy không cần nhận định phương hướng, bởi còn thì giờ đâu mà nhận định phương hướng! Cốt làm sao càng xa nơi đó là được rồi, xa càng sớm càng hay! Tại hạ chạy không nhìn trước mặt, bất thình lình chạm mặt một người. Thì ra chẳng phải tại hạ vô tình chạm người đó mà là người đó cố ý chặn tại hạ lại.
Tiểu công chúa mỉm cười:
- Thật là tấu xảo! Tấu xảo tuyệt diệu!
Lý Danh Sanh thở dài:
- Tấu xảo hay không tấu xảo, tại hạ chẳng hề nghĩ đến, có điều thấy người đó vận y phục đen, tại hạ hoảng kinh rồi. Tại hạ định quay người chuyển hướng tiếp tuc chạy, người đó chụp tại hạ, giữ lại hỏi. Y hỏi:
đêm hôm nơi rừng vắng, ngươi làm gì chạy chết như vậy? Tại hạ níu lưỡi nói mãi chẳng được tiếng nào rõ ràng. Bỗng người đó kêu lên:
thì ra ngươi!
Tiểu công chúa trố mắt:
- Thiết Kim Đao nhận ra ngươi?
Lý Danh Sanh gật đầu:
- Tại hạ và y quen nhau hai mươi năm trước.
Tiểu công chúa à lên một tiếng:
- Các ngươi là lão bằng hữu!
Lý Danh Sanh tiếp:
- Nhận ra hắn là bạn cũ, tại hạ thở phào, nhẹ nhõm người. Tại hạ hỏi hắn đến đây làm gì, y nói là theo dõi Phương Bửu Ngọc suốt lộ trình dài nhưng đến vùng phụ cận, Phương Bửu Ngọc bỗng nhiên mất hút.
Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Rồi các hạ đưa hắn đến đây?
Lý Danh Sanh đáp:
- Tại hạ nghĩ, hắn đến tìm các hạ, các hạ cũng chẳng có ý bại hoại gì đó, cho nên nể tình bằng hữu, tại hạ đưa hắn đến đây. Nào ngờ đến đây rồi, hắn không cho tại hạ ra mặt, mà lại bắt tại hạ nấp mình sau một thân cây chờ y. Tại hạ cũng vui lòng làm theo ý muốn của y. chừng thấy y và các hạ động thủ, tại hạ hết sức kinh hoàng, sau đó thấy các hạ giết y, tại hạ lại càng sợ hãi, không còn dám xuất đầu lộ diện nữa.
Khổ thay tại hạ chưa kịp chạy đi thì các hạ phát hiện ra tại hạ.
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Ngươi thấy đó, sự việc nào có liên quan gì đến ngươi đâu! Thế tại sao ngay từ đầu ngươi chẳng chịu nói thật đi?
Lý Danh Sanh thở dài:
- Tại hạ đã thoát ly giang hồ từ lâu, không muốn dính dấp đến bất cứ việc gì của ai cả. Cô nương phải biết những điều thị phi ân oán trên giang hồ, một khi vướng phải rồi thì vĩnh viễn chẳng cởi mở ra được, và oan nghiệt sẽ truyền đời truyền kiếp. Ly khai giang hồ là cái may vô tưởng, còn ai muốn quay trở lại cái luẩn quẩn đó nữa? Cơm ngày hai bữa, ngủ đêm năm canh là ước nguyện của tại hạ, miễn sao chuỗi ngày còn lại mãi mãi được an nhàn.
Nói như thế là hắn giải thích sự im lặng của hắn.
Bởi cái miệng kiện cái thân con người, ham nói thì luôn luôn gặp cái họa bất kỳ. Hắn không chịu nói gì là do cái chủ trương đó.
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc lâu.
Ngưu Thiết Oa gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng lập luận đó.
Tiểu công chúa luôn chớp mắt, nàng chớp vì tâm tư nàng dao động vì nhiều ý niệm chợt hiện.
Đôi mắt của nàng hướng sang Ngưu Thiết Oa, dừng lại, ngừng một chút rồi hỏi:
- Hắn nói thế ngươi tin được chăng?
Ngưu Thiết Oa đáp nhanh:
- Hắn nói thật, toàn là sự thật, tại sao tôi không tin được?
Tiểu công chúa lại nhìn sang Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Ngươi tin hay không tin lời hắn?
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:
- Tin hay không tin, cái gì cũng chỉ nửa phần thôi!
Lý Danh Sanh thong thả thốt:
- Tại hạ nói toàn sự thật, không một tiếng sai ngoa!
Tiểu công chúa mỉm cười:
- Hắn tin nửa phần, nhưng ta thì tin hoàn toàn, tin trọn vẹn!
Lý Danh Sanh mừng rỡ:
- Nếu vậy, cô nương buông tha cho tại hạ đi?
Công chúa điềm nhiên:
- Cũng được, nhưng ngươi chờ ta một chút để ta thương lượng với Phương Bửu Ngọc.
Nàng day qua Ngưu Thiết Oa:
- Ngươi ở đây giữ hắn nhé!
Đoạn nàng nắm tay Phương Bửu Ngọc kéo chàng đi xa xa.
X Ra đến bên ngoài rừng rồi, Tiểu công chúa buông tay.
Bên ngoài là nơi trống trải, đên thu dù lạnh nhưng bầu trời thì trong vắt đẹp vô cùng, ngàn sao cẩn nơi nền xanh chiếu sáng dịu xuống trần gian, ánh sao phủ quanh mình nàng, nàng hiện ra như một nàng tiên rời cung trời dạo quanh trần thế...
Phương Bửu Ngọc nhìn mái tóc đen huyền phất phơ theo chiều gió, lòng chàng man mác bâng khuâng...
Khung trời đẹp, ngàn sao lớn nhỏ đẹp, song mọi vẻ đẹp đều không hấp dẫn chàng, chàng chỉ nhìn cái đẹp trước mắt, cái đẹp trong tầm tay.
Dù cái đẹp đó hữu hoại, không sánh bằng cái đẹp thiên nhiên, cái đẹp đó vẫn quyến rũ chàng như thường, bởi chàng chẳng phải thiên nhiên thì đương nhiên chàng phải đắm say cái gì hữu hoại, có giới hạn sinh tồn.
Là con người, ai ai cũng có dục vọng, khác chăng là thanh cao hay thô tục.
Còn đam mê dục vọng thì khoan nói đến thiên nhiên, bởi thiên nhiên dành cho hạng siêu nhiên.
Tài nghệ của chàng là siêu nhiên, nhưng lòng chàng còn trần tục, đừng ai trách hiện nay chàng lờ đi cái đẹp thiên nhiên để chuyên chú vào cái đẹp hữu hoại, Tiểu công chúa biết rõ Phương Bửu Ngọc đang nhìn mình song nàng vờ vĩnh hỏi:
- Ngươi nhìn gì? Ngươi đang tưởng gì?
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Tại hạ tưởng gì, cô nương hỏi làm chi? Cô nương nào hiểu được!
Đêm là đồng lõa của mọi liều lĩnh.
Có những việc người ta không dám làm ban ngày, thì đêm đến, bóng đêm, không khí đêm như khuyến khích người ta làm.
Có những lời người ta ngượng nói ban ngày nhưng đến đêm thì thao thao bất tuyệt.
Đêm nẩy tội lỗi, ngày cảnh cáo, sửa chữa con người tội lỗi.
Trên thế gian này, nếu có ai làm thống kê, hẳn đã thấy những tội lỗi do người đời phạm, đều lấy đêm làm bối cảnh cho một số trường hợp.
Tiểu công chúa vụt cúi đầu, lâu lắm mới ngẩng lên, một nụ cười điểm nơi vành môi, nhưng nụ cười đó tan biến ngay khi đầu đã ngẩng lên tròn tư thế.
Gương mặt tươi như hoa chợt lạnh lùng.
Mặt đã lạnh lùng thì lời nói cũng lạnh lùng:
- Ta không cần biết ngươi đang tưởng gì, ta bất chấp điều đó.
Ngươi có tưởng như thế nào, mặc ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi Lý Danh Sanh nói như vậy ngươi có tin hay không tin? Tin thì ngươi tin điểm nào, không tin thì điểm nào làm cho ngươi hoài nghi?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Những việc hắn thấy có thể là đúng như hắn nói. Hắn bị bắt rồi được tha, có thể sự thật là như vậy. Hai điểm đó theo tại hạ nghĩ có thể là sự thật. Nghĩa là chúng ta tin được hai điểm đó.
Tiểu công chúa gật đầu:
- Ừ! Còn nhừng gì hắn nói ngoa?
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Điều thứ nhất:
hắn không thể kham nổi một cuộc sống bạc nhươc như hắn khoa trương, cái việc hắn ly khai giang hồ, cam chịu sống ở một khu rừng tịch mịch, cái điểm đó tại hạ chẳng tin được...
Tiểu công chúa điềm nhiên:
- Ngươi nói thứ nhất, hẳn phải có thứ hai thứ ba?
Phương Bửu Ngọc gật đầu, rồi chàng tiếp:
- Thứ hai:
con người như Thiết Kim Đao làm gì lại đi kết giao với hắn, mà hắn cho rằng Thiết Kim Đao là bằng hữu của hắn, lại là lão bằng hữu. Cho nên nghe hắn nói là nể tình một lão bằng hữu, nên hắn đưa người đến gặp chúng ta là tại hạ đã hoài nghi rồi.
Tiểu công chúa vẫn thản nhiên:
- Thứ ba...?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Có một, có hai phải có ba. Nhất quá tam mà! Tuy vậy, trong trường hợp này, có hai cũng đủ lắm rồi, cần gì đến ba?
Tiểu công chúa gật đầu, tiếp:
- Cũng được, bây giờ ta hỏi ngươi, hắn nói ngoa hẳn phải có mục đích gì? Tại sao hắn dấu chân tướng sự việc, hắn nói như vậy có ích gì cho hắn? Việc của người mà mình dấu trước hết có lợi cho người, hắn làm lợi cho người, hắn có lợi gì riêng cho hắn?
Phương Bửu Ngọc cười khổ:
- Điều đó... tại hạ chịu thôi, không đoán nổi!
Tiểu công chúa cười lạnh:
- Ngươi thường tự hào là thông minh, thế ra ngươi thông minh cũng có lúc chẳng hiểu gì cả!
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Tại hạ không biết, còn cô nương? Cô nương biết được à?
Tiểu công chúa không đáp câu hỏi chỉ buông gọn:
- Ta không tự hào ta thông minh, chẳng ai cho ta là thông minh, ta khác ngươi!
Phương Bửu Ngọc hừ một tiếng:
- Bỏ qua hai tiếng thông minh ấy đi! Bây giờ tại hạ xin hỏi, cô nương muốn xử trí hắn như thế nào đây?
Tiểu công chúa chớp mắt:
- Ngươi muốn xử trí hắn làm sao?
Phương Bửu Ngọc thầm nghĩ:
- Sao ta lại không biết ý ngươi! Ngươi định bụng tha hắn rồi âm thầm theo hắn!
Nhưng, chàng mỉm cười đáp:
- Tại hạ không đoán nổi ý tứ của cô nương!
Tiểu công chúa thốt:
- Ta muốn phóng thích hắn, rồi âm thầm theo dõi hắn xem hắn đi về đâu. Xem hắn có mục đích gì lại cố giấu sự thât với chúng ta?
Phương Bửu Ngọc vỗ tay:
- Hay quá! Hay quá! Tại hạ thật tình không nghĩ ra phương pháp tuyệt diệu như vậy nổi!
Tiểu công chúa mỉm cười.
Lần thứ nhất nàng hân hoan vô cùng.
Phải chứ, ít nhất cũng phải có một lần, nàng sáng suốt hơn Phương Bửu Ngọc chứ?
Chẳng lẽ nàng kém chàng, kém luôn luôn kém ở mọi phương diện hay sao?
Thương hại cho nàng quá, sao nàng mãi đấu trí với Phương Bửu Ngọc thế?
Nàng cười hì hì tiếp:
- Ta là kẻ ngốc, lắm lúc kẻ ngốc cũng có ý kiếm hay. Ngươi là bậc thông minh, lắm lúc bậc thông minh cũng ngán kẻ ngốc!
Phương Bửu Ngọc nhìn nàng cười nhẹ, chàng cười nghe quái dị vô cùng.
Tiểu công chúa sừng sộ:
- Ngươi cười gì?
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:
- Giọng cười của tại hạ kỳ quái là vì con người của cô kỳ quái quá!
Tiểu công chúa trừng mắt:
- Ta có chi kỳ quái?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Trước mặt người ngoài có lúc cô nương tỏ ra rất thân thiện với tại hạ, nhưng khi người ngoài đó đi mất rồi thì cô nương lại sừng sộ, gắt gỏng, chỉ trích, mỉa mai, tại hạ không chịu nổi.
Tiểu công chúa chỉ hừ một tiếng:
- Ta cao hứng thế nào thì làm thế ấy, tùy hứng của ta, hoặc ta buông tha ngươi, hoặc ta đuổi theo ngươi, có thế thôi, chẳng có gì đáng cho là kỳ quái!
Phương Bửu Ngọc vẫn cười:
- Còn nữa cô nương ạ! Giữa chúng ta là một cuộc so trí liên tục, chúng ta luôn luôn đấu tranh với nhau, chúng ta luôn phục vụ cho tự ái của nhau. Nhưng nếu cần đối phó với ai khác thì lập tức cô nương đứng sau tại hạ liền, sẵn sàng tiếp trợ tại hạ về mọi mặt!
Tiểu công chúa dậm chân:
- Ta hiệp tác với ngươi? Hừ! Đừng nuôi mộng!
Bỗng, nàng quay mình thoắt đi như muốn đi xa gấp gấp.
X Ngưu Thiết Oa trợn tròn đôi mắt, to như hai chiếc lục lạc, gã nhìn trừng trừng Lý Danh Sanh không chớp.
Lý Danh Sanh mỉm cười bắt chuyện:
- Mấy năm không gặp nhau, bây giờ tại hạ nhận ra ngươi đã lớn, lớn quá rồi đó!
Ngưu Thiết Oa điềm nhiên:
- Có khi nào ta thấp nhỏ đâu? Trước, ta cũng cao lớn như thường!
Lý Danh Sanh tiếp:
- Trước, ngươi có tâm địa rất tốt!
Ngưu Thiết Oa điềm nhiên:
- Bây giờ, dù tâm địa ta có tốt hơn, ta cũng chẳng phóng thích ngươi!
Lý Danh Sanh giật mình.
Hắn không cười nổi nữa. Hắn biết là mình thổi kèn bên cạnh tai trâu, điệu kèn có huyền dịêu cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Một lúc lâu bỗng hắn lấy tay vỗ bụng bình bịch, rồi hắn há rộng miệng kêu lên:
- Trời ơi! Đau bụng quá! Đau suýt...
Ngưu Thiết Oa cười khì khì:
- Kẻ nào lừa ta, ta còn có thể mắc mưu, chứ như ngươi, hà hà! Đại ca ta chưa trở lại đây, thì ngươi đừng hòng giở trò gì! Chỉ cần ngươi làm một cử động nhỏ thôi ta cũng đập vỡ sọ ngươi liền!
Lý Danh Sanh thực sự đâu có đau bụng.
Hắn nhìn lom khom Ngưu Thiết Oa một lúc lâu, hắn thở dài:
- Mấy năm không gặp nhau! Bây giờ ngươi biến đổi rất nhiều! Bây giờ ngươi thông minh hơn ngày trước nhiều!
Một người cười nhẹ, đáp thay Ngưu Thiết Oa:
- Hắn không thông minh đâu, dù là một điểm nhỏ! Hắn là ngốc tử, nhưng ngươi phải biết, ngốc tử chẳng phải là con người dễ bị lừa, bởi càng thông minh càng dễ bị lừa, chỉ có ngốc tử chẳng hề tin ai nên không dễ bị lừa!
Người phát ra câu nói là Tiểu công chúa.
Câu nói vừa buông dứt, nàng đã đến nơi.
Nàng chạy đi, rời biệt Phương Bửu Ngọc, không phải để đi đâu cả mà để trở lại nơi này.
Nàng đảo mắt nhìn quanh xem có việc gì khác lạ xảy ra trong lúc nàng và Phương Bửu Ngọc vắng mặt, đoạn mỉm cười tiếp:
- Người thông minh, lòng lo nghĩ quá nhiều thành đa nghi, mắt muốn nhìn tất cả thành hoang mang, do đó tâm tư không vững chắc dễ bị dao động, nếu nghe được chuyện gì hữu lý là người thông minh dễ bị dao động tâm thần ngay. Còn kẻ ngu ngốc chẳng cần nhìn ra xa, chẳng cần nghe nhiều việc, do đó chẳng cần tìm hiểu ngoài những cái gì ngu ngốc cho dễ hiểu. Huống chi kẻ ngu ngốc đã đinh ninh là ngươi sắp lừa hắn, hắn đã lập sẵn sàng rào ngăn chặn, dù ngươi có làm gì cũng chẳng làm dao động nổi kẻ ngu ngốc. Ngươi lừa dĩ nhiên là không mong gì thành công rồi, mà ngươi nói thật hắn cũng chẳng nghe. Hắn không nghe thì làm sao hắn tin?
Lý Danh Sanh thở dài:
- Cô nương nói phải, thật ra tại hạ chỉ nói những lời chân thật, tại hạ chẳng nói một lời sai ngoa. Vậy mà hắn vẫn không tin! Cô nương nghĩ, có tức chết cho tại hạ không?
Tiểu công chúa bước tới, vỗ lên vai hắn, cười nhẹ, tiếp:
- Chẳng có quan hệ gì cả! Ngươi nói lời chân thật, hắn không tin, ta tin! Hắn không tin, ngươi chẳng thiệt thòi gì, ta tin ngươi lại có lợi hơn...
Lý Danh Sanh cả mừng:
- Cô nương.. cô nương và Phương thiếu hiệp bằng lòng phóng thích tại hạ?
Tiểu công chúa gật đầu:
- Đúng đó! Ngươi muốn đi cứ đi!
Lý Danh Sanh vụt đứng lên, chớp mắt:
- Tại hạ...tại hạ đi được chứ hở cô nương?
Tiểu công chúa mỉm cười:
- Tự nhiên! Ngươi muốn đi lúc nào tùy ý, ngay từ phút giây này người được tự do rồi đó!
Lý Danh Sanh mừng vô tưởng, hắn muốn tin lại không dám tin, hắn không muốn tin thì sự tình rõ rệt quá, không tin không được.
Hắn đưa tay chà mắt, hắn nhìn Phương Bửu Ngọc.
Chàng chẳng nói gì cả.
Bỗng hắn vụt chạy đi, sợ họ đổi ý.
Tiểu công chúa nhìn theo bóng của hắn, điểm phớt một nụ cười.
Phương Bửu Ngọc chợt hỏi:
- Chúng ta chưa đuổi theo?
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Ngươi gấp gì chứ?
Phương Bửu Ngọc thốt:
- Dù thuật khinh công của hắn tầm thường, song hắn gian hoạt vô tưởng, hà huống hiện tại đang đêm, hắn thuộc đường lối, chúng ta là người lạ cảnh lạ vùng, giả như hắn lấp đâu đó, chúng ta làm sao tìm ra hắn?
Tiểu công chúa cười nhẹ:
- Ngươi yên trí! Hắn chẳng thoát đi đâu mất dấu!
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Bằng vào đâu?
Tiểu công chúa mỉm cười:
- Vô luận hắn trốn ở đâu, ta cũng có cách tìm ra hắn.
Phương Bửu Ngọc nhìn sững nàng:
- Công nương có ma thuật chi?
Tiểu công chúa khoat tay:
- Thôi! Đừng hỏi nữa! Ngươi nóng nảy thì chúng ta cứ đuổi theo hắn. Rồi ngươi sẽ biết là tại sao hắn không thể trốn tránh chúng ta được!
Nàng day qua Ngưu Thiết Oa căn dặn:
- Ngươi đợi ở đây nhé! Đừng đi đâu cả!
Ngưu Thiết Oa cau mày ; - Đại ca! vị cô nương đó dựa vào đâu mà ra lệnh đến cả tôi như vậy?
Phương Bửu Ngọc an ủi gã:
- Lần này, hiền đệ nên nghe lời nàng đi!
Ngưu Thiết Oa nhìn theo bóng hai người khuất dần, miệng lẩm nhẩm:
- Không hiểu nổi! Thả người ra để theo dõi người ta, bắt lại! Nàng ấy có cái tật quái dị thế?
Gã ngồi xuống nhìn lên nền không đếm sao.
X Trong một khu rừng, nếu có ánh sao chiếu xuống, ánh sao đó đương nhiên phải mờ nhạt, bởi phải vượt qua nhiều chướng ngại, bởi phải len qua nhiều ngăn trở.
Qua ánh sáng mờ mờ đó, dù Phương Bửu Ngọc có nhãn lực hơn người, chàng cũng chẳng nhìn xa đúng như ý muốn.
Nhãn lực của chàng hiện tại, giới hạn trong vòng bốn năm trượng.
Ngoài khoảng cách đó chàng chẳng trông thấy được gì.
Nhưng, Lý Danh Sanh đâu còn luẩn quẩn trong vòng bốn năm trượng.
Cả hai vọt đi, qua một đoạn đường, Phương Bửu Ngọc chợt hỏi:
- Cái tài truy nã của cô nương đâu? Bỏ quên tại Vạn Trúc Sơn trang rồi phải không?
Thay vì hận, Tiểu công chúa phì cười:
- Đừng gấp chứ...
Rồi nàng chỉ tay về phía trước:
- Cái gì đó, ngươi nhìn xem!
Phương Bửu Ngọc nhìn theo tay nàng, thấy xa xa trong bóng tối có một điểm xanh biếc như lân tinh, mường tượng như lửa ma.
Điểm xanh biếc đó di động chứ không ở nguyên một chỗ.
Phương Bửu Ngọc lấy làm kỳ:
- Cái gì thế?
Hỏi rồi chàng không đợi tiểu công chúa đáp, điểm nụ cười tươi thốt:
- Thì ra cô nương dùng thuật mọn!
Tiểu công chúa gật đầu:
- Đúng vậy! Vừa rồi ta vỗ tay lên vai hắn, cốt lưu ký hiệu nơi hắn, ký hiện đó là Phụ Cốt Lân Đinh, loại đinh đó bám vào mình hắn, dính mãi mãi như liền với xương. Nên hắn đi đến đâu, chất lân tinh chớp chớp đến đó, ta cứ theo đốm lân tinh mà đi theo hắn, làm gì hắn phát giác nổi. Chính chúng ta đây vận dụng nhãn lực mà không thấy hắn, ngoài cái điểm lân tinh ra thì hắn làm sao phát hiện ra chúng ta đang đi theo sau?
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Tại hạ kém cô nương về cái điểm đó!
Tiểu công chúa nhìn chàng:
- Nghĩa là về các điểm khác thì ngươi hơn ta?
Phương Bửu Ngọc chỉ cười khổ chứ không nói gì.
Tiểu công chúa cũng bĩu môi chứ không nói gì nữa.
Cả hai âm thầm theo dõi Lý Danh Sanh, hay đúng hơn, nhắm điểm lân tinh làm hướng đạo mà đi tới.
Điểm lân tinh di động nhanh lắm, thỉnh thoảng lại dừng dừng rồi tắt. Hiển nhiên lúc điểm lân tinh tắt là lúc Lý Danh Sanh quay nhìn lại phía sau. Bờ vai chuyển ra phía trước, bị áng khuất.
Cũng như có lúc hắn đi quanh co như để đánh lạc dấu nếu như có ai theo dõi, cũng chẳng có ai hiểu là hắn chuyển hướng về nơi nào.
Phương Bửu Ngọc thốt:
- Con người đó gian hoạt phi thường, hắn biết rõ là thuật khinh công còn kém, hắn không sánh được với chúng ta, nên thay vì hắn đi nhanh, hắn lại bước chậm. Phàm một người chạy chốn, có ai chạy chậm bao giờ? Do đó, nếu chúng ta cứ tưởng hắn chạy mau, rồi giở thuật khinh công chạy theo hắn, phải bỏ hắn lại dọc đường, trong khi đó, hắn ung dung thay đổi lộ trinh, là chúng ta mất dấu. Nếu không nhờ cô nương sáng suốt, thì hành tung của chúng ta phải bị hắn phát hiện.
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Ta có ra gì đâu? Ta làm sao sánh được với ngươi? Nói chi cái việc có nhờ ta hay không nhờ?
Phương Bửu Ngọc cười vuốt:
- Cô nương...
Bỗng chàng ngưng bặt câu nói.
Phía trước, điểm lân tinh đã tắt.
Họ đã đến bìa rừng dâu, bên ngoài bìa rừng có một ngọn núi nhỏ, cây cối mọc thành rừng, che khuất ngọn núi, cánh rừng đó có phần dày hơn rừng dâu nhiều.
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Hắn đã phát hiện ra chúng ta?
Tiểu công chúa không đáp, nhún chân nhảy lên một cành cây.
Phương Bửu Ngọc cũng nhảy theo nàng. Họ cúi đầu nhìn xuống, thấy điểm lân tinh vẫn còn sáng, có điều, Lý Danh Sanh nằm sát mặt đất, do đó nếu đứng dưới nhìn tới thì chẳng phát hiện ra, chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống thì mới thấy.
Phương Bửu Ngọc thì thầm:
- Bỗng nhiên hắn lại nằm xuống như vậy, hắn có nghi ngờ gì đó!
Tiểu công chúa lắc đầu:
- Chẳng bao giờ hắn nghi ngờ có chúng ta theo dõi đâu. Bởi hắn nhìn về phía đó, chứ nào phải về phía sau hắn đâu. Có thể là con đường trước mặt không ổn cho hắn, sự gì phát sanh gây bất lợi cho hắn sao đó. Hoặc giả hắn nằm đây, chờ người mà hắn có ước hẹn, đến nơi gặp hắn. Mà cũng có thể hắn phát hiện ra một biến cố gì xảy ra cho người ước hẹn với hắn, thành ngăn trở kẻ đó, và hắn chưa giám tiếp tục đi tới.
Phương Bửu Ngọc gật gù:
- Rất đúng! Rất đúng! Bây giờ chúng ta làm sao đây?
Tiểu công chúa đáp:
- Chúng ta chờ xem động tĩnh thế nào rồi hãy tính. Nếu ở đây không tiện thì mình lại đi nơi kia!
Nàng đưa tay chỉ.
Phương Bửu Ngọc tán đồng liền:
- Phải! Phải! Chúng ta phải chờ xem động tịnh.
Bỗng tiểu công chúa bật cười:
- Ngươi biến thành con sâu nhái tiếng từ lúc nào thế? Ta nói chi là ngươi lập lại y như vậy! Ta không tin là ngươi chẳng chỉ ra, ta cũng không tin là ngươi không quyết định như vậy trước khi ta nói. Tại sao ngươi còn hỏi ta?