Buổi sáng hôm sau, trước khi đi, Mộng Hiên dặn dò Bội Thanh:
- Em ở nhà đừng buồn rầu gì nha! Chiều nay anh về trễ!
- Anh bận ở sở.
- Không! Anh phải đưa Tiểu Phụng đi xem hát.
- Còn bé Trúc?
- Trúc theo mẹ đến Tư Hiền. Hôm nay bên nhà ấy có sinh nhật của đứa nào. Tiểu Phụng không chịu theo đi. Nó đòi anh thôi!
Bội Thanh tươi cười:
- Anh là người cha không công bình! Em biết anh thích Tiểu Phụng hơn.
- Không phải! anh yêu cả Trúc nữa.
- Nhưng, con gái thì ưu đãi hơn. Phải không?
- Con gái thích sống cạnh cha hơn. Còn con trai thì bao giờ cũng thích mẹ.
- Ai bảo anh vậy?
- Thật mà!
Bội Thanh hình dung khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt to tròn của bé Phụng dễ thương làm sao ấy! Nàng nhớ hôm nó từ biệt, từ trong xe nhô đầu ra, kéo nàng xuông hôn một cái thật kêu. Chính nụ hôn này làm nàng nhớ mãi.
Bất giác Bội Thanh đề nghị:
- Thế thì anh mang Tiểu Phụng đến đây với em đi.
Mộng Hiên do dự:
- Em muốn...
- Đừng từ nan, anh! Chúng ta cùng yêu trẻ. Tại sao anh lại cấm em được cận kề con cái anh?
Một ý nghĩ thoáng quạ Nếu Tiểu Phụng yêu mến nàng và nàng cũng yêu mến Tiểu Phụng thì là một cơ hội để... Chàng mang Bội Thanh đến gặp gỡ Mỹ Thuyên... Ta sẽ tìm cách dàn xếp cảnh được sống chung dưới một mái nhà.
- Ờ! Cũng được. Tối nay anh sẽ đưa nó theo.
- Nó thích gì anh? Bánh bông lan? Kẹo chocolate?
- Thôi! Đừng bày vẽ. Nó chỉ là đứa bé thơ ngây, cần tình thương mà tình thương thì em đã có rồi.
Mộng Hiên cười tiếp theo:
- Anh thấy em đang muốn trở thành bà mẹ rồi.
- Chỉ sợ nó từ chối!
- Không bao giờ! Anh bảo đảm...
Sau khi Mộng Hiên ra đi, nàng cùng vú Ngô lăng xăng lo việc bánh trái.
- Cứ làm luôn mấy thứ vừa bánh vừa kẹo. Nó thích cái gì thì có cái đó.
Thấy nàng bày làm nhiều thứ, bà Ngô cười:
- Cô làm nhiều quá! Chỉ có mình nó thôi mà...
Nhưng nàng chỉ cười không đáp lại!
Mặt trời vừa xế bóng. Khí hậu trở thành oi bức. Mây đen vẫn vũ trên vòm trời. Bỗng tiếng giông ùn ùn vang dội. Sấm nổ liên hồi! Mưa đổ xuống như cầm chĩnh. Kéo dài từ chiều cho đến đêm. Bội Thanh buồn bã nhìn ra ngoài trời.
- Mưa to gió lớn thế này làm thế nào Mộng Hiên đưa bé Phụng đi được?
Nhưng sau đó một giờ, trong lúc ngoài trời vẫn còn vang dội tiếng mưa thì tiếng kèn xe ngoài công vọng vào. Bội Thanh vội lấy áo mưa chạy ra. Cánh cổng mở. Mộng Hiên nhìn Bội Thanh cười:
- Em có thấy gì trên mặt kiếng không?
Bội Thanh thật tình:
- Đâu có gì?
- Có chứ? Những hàng lê... trời ròng ròng chạy xuống...
- Em thấy đó là những dòng thác nhỏ.
Tiểu Phụng từ trong xe nhô đầu ra, nhưng mưa quá nó lại rụt cổ vào. Bội Thanh mở cửa cười gọi:
- Bé Phụng ơi! Lại đây, dì bế vào...
Khi vào đến bên trong nhà, nó mới nhìn Bội Thanh chăm chú. Nó không biết người dì này khác với dì Tư Hiền của nói thế nào!
Nắm tay Bội Thanh, nó hỏi một cách ngây thơ:
- Di Bội Thanh ơi! Dì là chị hay em với dì Tư Hiền?
Bội Thanh cười ngặt nghẽo không đáp lại:
- Dì Thanh ơi! Lúc nãy xe ba đến giữa đường... mưa to ghê gớm. Chút xíu nữa xe ba chạm với chiếc cam nhông to tướng gần bằng cái nhà bếp này.
Bội Thanh vội quay sang Mộng Hiên:
- Thật thế hả anh?
- Ừ! Nhưng nhờ ơn phước hiền lành của em nên tai nạn qua khỏi.
Bé Phụng nghe có mùi thơm của bánh, lên tiếng hỏi:
- Cái gì mà thơm ghê đi?
- Bánh, Kẹo! Đủ mọi thứ cho con. Con có thích không?
Mộng Hiên chen vào:
- Được rồi! Bội Thanh! Em đi thay áo đi.
Nàng đi thay áo rồi mang thức ăn ra bày từng món trên mặt bàn. Đúng là một bàn tiệc trà đủ thứ, đủ loại.
- Trời ơi! Em tưởng bé Phụng ăn nhiều như thế sao?
Nói xong, chàng xoa đầu con khẽ bảo:
- Đấy! Dì Bội Thanh thương yêu con như thế đấy.
Bé Phụng nhoẻn miệng cười. Nụ cười của nó khiến mọi mệt mỏi của Bội Thanh tan biến cả. Nàng hết đưa đĩa này cho bé Phụng thì lại đưa đĩa bánh hoặc kẹo khác đến.
Mộng Hiên vô cùng cảm động. Bội Thanh quả thật chân tình.
- Em hãy để nó tự nhiên!
- Được mà! Em cần phải chiều nó.
Bé Phụng nhìn sang Mộng Hiên:
- Ba à! Dì Bội Thanh dễ thương hơn dì Nhã. Con thương dì Bội Thanh như thương má vậy!
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một lớn hơn. Khu vừờn Thanh được dựng lên lưng chừng sườn núi. Nhìn xuống hồ Bich Đầm chỉ thấy một màu đen phủ kín. Cảnh vật như mờ hẳn. Bên ngoài tiếng gió rú lên từng cơn, nghe như ma hờn quỷ khốc. Tiểu Phụng quỳ trên chiếc ghế bọc nệm nhìn ra ngoài trời.
- Ba ơi! Mưa lớn thế này làm sao mình về được?
- Thì ở lại ngủ... với dì Bội Thanh.
- Con ngại má lo quá.
- Ba điện thoại về xin phép.
- Còn bả Ba không về ngủ với má à? Thôi, không được đâu! Ba về con cũng về!
- Ba cũng ở lại.
- Ngủ với ai?
Mộng Hiên và Bội Thanh cùng cười lớn.
- Ngủ một mình! cô đơn!
Nó cũng quay mặt cười. Thì ra, đầu óc ngây thơ của nó nghĩ rằng ba nó cũng thích dì Thanh như nó thích.
- Ba ơi! Tại sao ba không thích dì Nhã?
- Bởi vì dì Nhã lắm mồm.
- Còn dì Bội Thanh?
- Dì Thanh hiền hòa, vui vẻ.
Bé Phụng mỉm cười đảo mắt nhìn quanh phòng khách. Bỗng nó sững sờ dán chặt mắt mình vào bức ảnh mà ba nó chụp chung cùng người đàn bà đang ngồi cạnh nó. Tay ba nó choàng qua vai dì Bội Thanh như đã choàng qua vai má nó. Tuy không đọc được mấy hàng chữ bên dưới nhưng nó đã hiểu được ý nghĩa của bức hình.
Ngẩng đầu lên nhìn Bội Thanh bằng đôi mắt kinh ngạc. Linh tính cho Mộng Hiên biết ắt sẽ có chuyện bất thường.
- Tiểu Phụng! Hãy sang bên kia ngồi đi con. Dì Bội Thanh sẽ cho con ăn món cà ri ngon lắm!
Vô ích. Nụ cười trên môi nó đã tắt hẳn. Nó đâu còn thiết gì đến chuyện ăn uống. Người đàn bà trước mặt nó... chính là người mà dì Nhã nói với má nó rồi... Đó là con vợ bé! Nó cảm thấy mình bị lường gạt mang đến đây ăn bánh uống nước và hôn kẻ đã làm cho mẹ nó khóc hết nước mắt.
Nghĩ đến đây, nó đưa tay lên phủi đôi má phúng phính rồi òa lên khóc.
- Tôi biết bà rồi!
Bội Thanh lo lắng. Nàng đến gần bé Phụng vỗ về:
- Đừng! Đừng để ý đến cái đó... Dì là ai cũng được, miễn là thương con, con thương dì.
Quả đúng rồi! Đây là người đàn bà mà dì Nhã, chú Tư Hiền đều bảo là giật chồng của má nó. Đúng là người làm cho mẹ nó ngày đêm kêu than khóc lóc. Chính người đàn bà này làm cho ba nó đi ngày đi đêm không về với nó.
Đôi mắt nó đỏ au lên nhìn đăm đăm vào mặt Bội Thanh. Đích thị bà này là hồ ly tinh, là quỷ dạ xoa. phá hoại gia cang của nó. Nó bỗng đưa hai móng tay móc vào họng mình làm ọe tung tóe các thức ăn vừa ăn xong ra bên ngoài.
- Tôi không ăn bánh của bà đâu! Bà là con hồ ly tinh giật chồng người. Bà là con quỷ dạ xoa chín từng địa ngục phá nát gia cang...
Vừa nói nó vừa hẩt mạnh cả mâm bánh xuống đất. Bội Thanh vừa tủi hổ, vừa ngạc nhiền cúi xuống nhặt từng chiếc bánh văng bữa bãi trên mặt thảm.
Mộng Hiên thét lên nhảy chồm lại:
- Tiểu Phụng! Điên rồi sao?
Tiếng la hét của chàng làm có thêm kích động. Bỗng dưng mọi lời lẽ của dì Nhã nói gì về Bội Thanh nó đều nhớ lại. Nó cũng hét lên lập lại.
- Bà là loại cướp chồng người. Chồng bà không yêu thương bà nữa, đuổi xô hất hủi bà. Bà bỏ lấy chồng người khác. Bà chạy theo ba tôi vì ba tôi có tiền...
Nghe đến đây, Bội Thanh choáng váng. Nàng không thể nào tin đây là sự thật Bội Thanh đưa cánh tay yếu ớt của mình ra như van xin nó:
- Đừng! Đừng mắng nữa! Dì xin con!
Bội Thanh lảo đảo như muốn ngã xuống, nhưng vú Ngô đã đỡ ngay lại được.
- Phụng! Tao cấm mày!
Mộng Hiên nhảy xổ lại nắm chặt lấy vai bé Phụng lắc mạnh:
- Mày điên rồi sao? Sao dám thế? Đến vòng tay xin lỗi dì ngay.
Nó vùng thoát khỏi tay chàng, òa lên khóc.
- Không! Tới chết cũng không!
Thế là, những lời nặng nề của dì Nhã lại vẳng vọng đến.
- Bà hư thối, ươn hèn! Bà là đồ đĩ thượng lưu, đi cướp chồng người!
Mộng Hiên giận điếng cả người. Chàng thẳng tay tát vào mặt bé Phụng. Nó xoay tròn rồi ngã xuống.
- Mày hỗn xược. Mày không còn là con tao nữa. Con tao không bao giờ có lời lẽ hạ cấp, bẩn thỉu này.
Từ bé đến lớn, bé Phụng không hề bị cha đánh. Nó không khóc, không van xin. Nó chỉ đưa mắt nhìn. Trong đầu óc nó hiện lên các câu hỏi. Tại sao ba nó đánh nó? Tại sao ba nó quyền rủa nó, không thừa nhận nó? à! Nó biết rồi! Chỉ tại người đàn bà này. Bội Thanh! Tôi thù bà.
- Ba! - Nó gọi lớn - Con giận bạ Con giận cả hai người.
Nói xong nó bất thần đẩy mạnh cửa bỏ chạy ra ngoài. Mộng Hiên hoảng hốt đuổi theo.
- Tiểu Phụng! Con đi đâu? Đứng lại.
- Tôi về nhà! Tôi về với mẹ tôi!
Trời càng về đêm càng nặng hạt. Bé Phụng chạy dưới cơn mưa tầm tã. Quả tim nó đã chảy máu, nát tan. giờ đây nó chỉ cần hơn ấm của mẹ nó. Nó chỉ cần làm sao ngã ngay vào lòng mẹ mình. Nó muốn khóc thật lớn... thật nhiều. Nó băng qua khu vườn đầy bụi rậm. Nó đẩy mạnh cổng, băng qua bên kia đường. Mộng Hiên chạy theo gọi thất thanh.
- Tiểu Phụng! Con trở lại! Con ơi!
Mưa lại đổ xuống thêm. Sấm chớp liên hồi. Vườn Thanh xây cheo leo giữa lưng đồi. Một bên, đường lắm đá cuội lại thêm có dốc. Bên kia, là một cái hố sâu thăm thẳm. Mộng Hiên vẫn không đuổi kịp. Chàng chỉ thấy một chiếc bóng mờ nhạt đang chạy theo triền của dốc núi.
- Tiểu Phụng!
Tiếng chàng vừa dứt thì... cũng vừa lúc bé Phụng trượt chân lăn tròn như trái vụ. Mộng Hiên choáng váng. Cõi lòng chàng chết hẳn. Bé Phụng nằm yên bất động. Chàng vừa chạy đến đã cúi ngay xuống bế lên. Tiếng chàng như đông đặc lại trong cổ họng.:
- Phụng ơi!... Con đừng đi!. Hãy ở lại với ba.
Mộng Hiên lảo đảo mang bé Phụng đặt nằm trong xe. Ngoài con ra, chàng không còn thiết đến những người chung quanh nữa.
- Anh! anh ơi! Nó có làm sao không?
Không có tiếng đáp lại.
- Anh cho em theo với... Em phải theo nó đến bệnh viện.
- Tránh đi nơi khác!
- Cho em theo với anh...
- Không! - Mộng Hiên quát lớn rồi đẩy mạnh Bội Thanh sang bên, chàng nhảy lên xe lao vút dưới con mưa tầm tã...
Ngoài trời gió giật từng cơn. tấm màn cửa đập vào song kêu lên phần phật. Bội Thanh nằm co ro trên giường không tài nào chợp mắt. Khí lạnh tràn ngập cả phòng ngủ. Nàng có cảm tưởng đang trải qua một đêm dài vô tận. Nàng muốn khóc lên cho vơi bớt nỗi đau khổ đang dằn vặt tâm can mình.
Hình ảnh bé Phụng cứ chập chờn trước mắt. Đôi má phúng phính lúm đồng tiền với đôi mắt hạt huyền đen láy ẩn hiển dưới rèm mi cong vòng phủ xuống, trông nó dễ thương làm sao! Càng nghĩ đến bé Phụng, lòng Bội Thanh càng đau như cắt. Nàng cố quên đi mọi việc vừa xẩy ra lúc đầu hôm nhưng không thể nào xua đuổi được những lời hằn học và thái độ thù nghịch của nó.
- Không! Tôi không ăn bánh của bà! Bà là hồ ly tinh cướp giật chồng người.
Tim nàng nhói lên. Bịt chặt tai lại như tuồng không muốn để những âm thịnh đó dằn vặt thêm mình nữa. Nhưng nàng vẫn nghe nó thánh thót xỉa xói mình:
- Bà hư thối! Ươn hèn! Bà là con đĩ thượng lưu. Bà phá hoại gia cang người...
- Phải! Phải! Đừng nguyền rủa ta thêm nữa! Ta đã làm nên tội. Ta là người xui xẻo đem lại sự đau thương sầu thảm cho gia đình con. Nhưng mà bé Phụng ơi! Con đừng chết! Dì chỉ xin con bấy nhiêu. Con hãy ở lại với ba con, an ủi ba con. Dì xin trả lại cho con tất cả tình thương mà ba con đã mang lại cho dì...
Rồi hình ảnh bé Phụng bị Mộng Hiên đánh ngã xuống nền nhà chập chờn trước mắt.
- Anh Mộng Hiên ơi! Anh đừng đánh nó. Đừng đánh nó anh ơi! Em van xin anh. Chính em mới là kẻ gây nên tội lỗi. Anh hãy đánh em đi thay vì đánh nó. Nó đâu có tội tình gì? anh ơi! Nếu bé Phụng vạn nhất mệnh hệ thế nào chăc em phải ân hận suốt đời!
Bội Thanh cố xua đuổi tất cả những ý tưởng trên để lấy lại sự bình thản cho tâm hồn, nhưng nó vẫn đến, vẫn dày xéo tâm can nàng.
- Ta dã làm cho chàng gặp bao nhiêu điều rắc rối. Ta hèn hạ độc ác, ích kỷ, xấu xạ Cuộc tình giữa chúng ta đã đem lại cho nhau những gì? Sung sướng chăng? Hạnh phúc chăng? Không! Nó chỉ là những đau thương sầu thảm.
Bội Thanh lại nghĩ đến những cảnh bão bùng sắp đến. cơ nghiệp chàng, hạnh phúc gia đình chàng sắp phải sụp đổ chỉ vì quá yêu nàng mà ra nông nỗi. Nàng ôm đầu cúi gầm xuống. Cơn đau nhức bất thần dồn nén lên. Nàng có cảm tưởng nó sắp vỡ tung ra từng mảnh nhỏ.
- Anh ơi! Chúng ta đang đứng trên bờ vực thẳm. Hãy ngừng ngay lại. Chúng ta không có quyền tiếp tục phiêu lưu nữa. chúng ta không có quyền khơi sâu thêm nữa. Dừng lại nhe anh! Đừng để cảnh trái ngang này thêm ngang trái nữa. Anh hãy cứu vãn hạnh phúc gia đình. Anh hãy vỗ về đùm bọc con anh. Ôi! Ma lực của tình yêu nó làm cho con người mù quáng.
Vật vã với bao nhiêu ý nghĩ trong đầu, mồ hôi toát ra cả người. Nàng lại nghĩ đến bé Phụng. Nó ra sao rồi? Xin ơn trên phù hộ cho nó. Xin trời phạt con chứ đừng phạt nó. Nó chỉ chỉ là một đứa bé thơ ngây vô tội.
- Đừng đi nhe, bé Phụng! Hãy để phần chết cho dì.
Sau những phút giây bị kích động mạnh cũng có những khoảng thời gian để hình ảnh Mộng Hiên chế ngự được lòng nàng:
- Tại sao chàng không điện thoại cho mình? Mộng Hiên quên ta rồi chăng? Nếu vạn nhất bé Phụng có điều gì ắt chàng sẽ oán hận ta, ghét bỏ ta! Quy tội lỗi về ta! Ừ! Thì là tạ Mà thật vậy. Ta đã làm nên tội. Ta đã phá gia cang chàng.
Chẳng có ai nghe lời than thở của nàng giữa đêm khuya vắng, ngoại trừ con thạch sùng trên trần nhà vô tình chắc lưỡi. Bội Thanh mở to mắt ra nhìn quanh quất, nhưng tứ bề đều đen tối. Bóng dêm đã dành trọn vẹn. Nàng muốn hét to lên để đánh tan cảnh tịch mịch rợn người này. Hình ảnh bé Phụng lại ám ảnh nàng.
- Tôi giận cả hai người... Tôi về với mẹ tôi...
- Ừ! Tiểu Phụng ơi! con có quyền giận, nhưng chỉ xin con giận mỗi mình dì. Chớ giận ba con vì tất cả đều do dì làm nên tội!
Một nụ cười thoáng nở trên đôi vành môi khô héo. Nàng bước xuống giường. Tiếng động khẽ vang lên. Vú Ngô năm bên ngoài vội chạy vào.
- Tiểu thư! Làm gì thế?
- Làm gì?
Chính nàng cũng chẳng biết là mình đang làm gì nữa? Đầu óc nàng giờ phút này hoàn toàn trống rỗng. Nàng nắm tay vú Ngô nói như rên rỉ:
- Vú ơi! Vú có thấy gì không? Thượng đế đã trừng phạt những kẻ đã làm nên tội.
- Nhưng tiểu thư có làm gì nên tội đâu? Nếu có đau khổ âu cũng chỉ là định mệnh an bài. Tiểu thư đừng quá ưu tư mà sinh bệnh hoạn.
Bội Thanh chán chường gieo mình xuống ghế. Đầu nàng đau như búa bổ.
- Vú ơi! chắc tôi không còn sống được nữa. Tôi đã bước đến chốn đường cùng rồi.
- Đừng dại mồm dại miệng tiểu thư!
- Thật mà vú. chẳng biết bé Phụng giờ như thế nào?
- Chắc chẳng hề hấn gì đâu! Tiểu thư an lòng.
Vú Ngô đưa tay sờ trán của Bội Thanh kêu lên:
- Đầu tiểu như nóng quá. Bệnh rồi. Uống viên thuốc đi. Đừng ưu tư nữa. Mọi việc rồi cũng sẽ qua đi.
Bội Thanh úp mặt vào lòng vú Ngô nấc lên nhưng không có lấy một giọt nước mắt:
- Tôi vẫn khóc được, mặc dù nguồn suối lệ đã khô cạn hoàn toàn. Tôi khóc vì tình cảm tôi chưa khô héo hẳn. Đã là con người ai cũng muốn xa lánh đi nỗi dau khổ, tuy nhiên muốn được thế nếu khi nào người ta đánh mất đi con người thật của mình hoặc giả không còn ưu tư sầu muộn gì nữa.
Ngoài trời ánh bình mình ló dạng. Mưa vẫn còn đổ xuống. Nàng tựa người vào thành ghế đợi chờ tiếng máy diện thoai reo. Nhưng vô ích. Nàng hoàn toàn mất công chờ đợi. Bội Thanh lẩm bẩm:
- Nếu bé Phụng bình an vô sự thì chàng đã điện thoại ngay cho ta rồi. Có lẽ... bé Phụng chết. Bé Phụng chết rồi sao?
Nghĩ đến đây Bội Thanh đứng ngay dậy. Nàng đi đi lại lại trong phòng. Đầu óc nàng cực kỳ căng thẳng. Nhưng làm sao bây giờ?
Trời đã bắt đầu sáng hẳn. Tiếng nhạc thật êm tai từ chiếc đồng hồ mạ vàng phát ra. Bảy giờ rồi. Mưa hoàn toàn tạnh hẳn. Vài con ong vò vẽ lượn vành trên các đóa hoa trà trắng xóa. Tại sao chàng vẫn bặt tăm hơi? Không còn chần chờ được. Bội Thanh thắt gọn mái tóc bằng mảnh vải hoa màu tím. Xong xuôi nàng đến trước cửa bếp gọi vào:
- Vú ơi! Tôi đi đến bệnh viện xem bé Phụng có hề hấn gì không?
- Xong đồ dùng điểm tâm rồi. Tiểu thư hãy ăn cái đã. Đi bụng đói gió máy thì khốn.
- Thôi! cám ơn vú. Tôi gọi xe rồi.
Mặc vú Ngô ngăn cản nàng vẫn cương quyết ra đi.
Đến trước cổng bệnh viện nàng xuống xe vào thẳng phòng thăm hỏi tin tức. Tim nàng đập mạnh.
- Không! Phụng ơi! con đừng bỏ đi đâu cả! Hãy để phần ấy cho dì. Đời con mới bắt đầu. Nơi con ánh bình minh vừa ló dạng. Con cần phải đợi ngày thụ hưởng. Phụng ơi! Nếu được tin con chẳng hề hấn gì như vú Ngô bảo thì dì sung sướng biết bao nhiêu?
Nàng đến ngay bàn từ lúc nào cũng chẳng hay biết. Mãi đến khi có tiếng hỏi mới giật mình để tay chận ngang ngực mình.
- Thưa bà! Bà muốn gì? Tôi có thể giúp bà không?
- Dạ. da... tôi... Tôi... - Bội Thanh run sợ hỏi - Muốn biết cô bé tên Tiểu Phụng nằm ở phòng số mấy?
- Tiểu Phụng? Có phải cô bé bị ngã đó không?
- Thưa đúng! Hiện giờ như thế nào thưa cô?
- Không sao cả. Bà yên lòng. Chỉ bị trật khớp xương. Băng bột lối một tháng thì khỏi hẳn. Bà hãy đến phòng số 10 tầng dưới cùng.
Bội Thanh nhắm nghiềm mắt lại. Sự sung sướng đã làm cho nàng ngộp thở. Khi đến trước phòng nàng tự nhủ thầm:
- Ta vào thăm hôn bé Phụng một cái xong về ngay.
Nhưng Bội Thanh lặng cả người khi vừa đẩy nhẹ cánh cửa phòng. Một bức tranh hạnh phúc trưng bày ngay trước mặt. Bé Phụng nằm ngủ yên trên giường mặt hướng ra phía cửa nàng đang đứng. Gương mặt vẫn bẫu bĩnh. Đôi mất hấp háy. Có lẽ nó đang đi vào giấc mộng, vẫn như dạo nào nó vẫn dễ thương. Mộng Hiên thì nằm trên ghế sofa cạnh đó. Có lẽ vì quá mệt nên chàng say ngủ. Đứng dưới chân chàng là một người đàn bà thùy mị hao hao giống bé Phụng. Người thiếu phụ này đang nhẹ nhàng đắp tấm chăn bông lên người Mộng Hiên. Khỏi phải nghĩ mông lung nàng cũng thừa biết đó là ai rồi?
- Mỹ Thuyên! - Vợ chàng. Trông nàng đẹp quá.
Tuy lần đầu tiên thoáng nhìn thấy, nàng đã có ngay cảm tình. Đúng là hình ảnh một người đàn bà hiền hòa dễ mến. Nàng lùi lại không để gây tiếng động. Mình không nên bước vào phòng.
- Hãy tôn trọng hình ảnh đẹp đẽ này! - Bội Thanh lẩm bẩm.
Hai tay ôm lồng ngực. Đúng là một bức tranh tuyệt hảo. Cảnh gia đình xum họp yên vui như thế này, mình không có quyền chen chân vào. Ta không có quyền phá hoại. Ta cũng không có quyền mang đến cho họ sự xáo trộn. Hãy dừng ngay lại từ giờ phút này. Phải giữ ánh bình mình đó cho bé Phụng làm món quà đầu tay giữa nàng với nó, giữa nàng với người đàn bà tội nghiệp chưa hề quen biết kia. Thế rồi! Bao nhiêu ước vong của buổi ban đầu đã tan thành những đám sương mờ dưới ánh sáng của mặt trời. Nhìn làn mưa bụi phất phơ giữa bầu trời làm tê buốt cả những ước mơ để rồi nó biến thành những bông hoa tuyết tản mát bay đi tan dần trở về với cái hư không của nó. Không còn một giải pháp nào khác ngoài sự trốn chạy. Nàng lùi dần. Bước ra khỏi thềm nhằm hướng xe của Mộng Hiên đang đậu mà khi vừa đến phòng nàng đã lưu ý.
Bé Phụng bỗng la lên:
- Dì Bội Thanh! Dì ơi!
Bội Thanh đã leo được vào bên trong xe của Mộng Hiên nhờ cửa không khóa và xâu chìa khóa còn giữ nguyên tại ổ khóa. Khi Mộng Hiên hay được chạy theo ra thì nàng đã cho xe chạy bay biến mất nơi nào rồi.
- Bội Thanh! Bội Thanh!