Đó là một đêm tuyệt vời... Chàng và nàng ngồi bên bờ hồ Bích Đầm yên lặng nắm tay nhau. Mặt trăng trong vằng vặc như tráng gương tỏa xuống dòng sông xanh gợn sóng như muôn ngàn con rắn bạc... Vòm trời xanh ngắt lốm đốm dăm ba đốm sao hệt như một giấc mơ không nặng khí ưu phiền...
Chàng và nàng ngồi tựa bên nhau, trước mặt là một ấm trà đã được pha sẵn phảng phất mùi hoa sen. Họ ngắm cảnh, uống trà thả mặc cho con thuyền lững lờ trôi theo dòng nước... Càng về dêm, gió càng lộng. Chàng lấy chiếc áo khoác choàng lên vai nàng. Tiếng nước róc rách từ các kẽ dá vang vọng lại. Thuyền vẫn lặng lẽ trôi ven theo bờ đá. Thỉnh thoảng ánh trăng bị che khuất. Họ có cảm tưởng như đang lạc vào hố thẳm của bóng đêm. Nhưng rồi... họ trở ra vùng ánh sáng vàng nhạt màu váng sữa...
Một chiếc đèn kính nhỏ vuông vức, bên trong là một đốm lửa leo lét cháy. Chàang xiết chặt tay nàng. Tay trong tay cả hai đều yên lặng. Xa xa, muôn ngàn bóng đèn lấp lánh của khu chợ mới trông hệt như đêm hội hoa đăng...
Chàng xiết tay nàng thì thầm gọi tên:
- Bội Thanh!
- Mộng Hiên! - Nàng ngẩng mặt lên nhìn người yêu đáp lại.
- Em đẹp quá!
Bội Thanh cười. Đôi mắt nàng long lanh trông tợ hai hạt kim cương.
- Em ơi! - Mộng Hiên khẽ nói - Lắm lúc anh không tin đây là sự thật. Lần thứ nhất, khi chiếc khăn nơi bàn ăn rơi xuống, anh nhặt trao cho em... Từ phút đó đã có linh cảm ngay rằng... bóng hình em bắt đầu ngự trị nơi quả tim mình. Anh thú thật đã yêu em bắt đầu từ ngày đó. Em như vành trăng trong sáng ở mãi tận vòm trời xanh ngắt. Em là muôn ngàn vì sao được kết tinh lại... mà hồn anh đang say mềm với ánh sáng diệu huyền nào!
- Đẹp thế sao anh?
- Đẹp lắm! Hoặc đẹp còn hơn thế nữa!
- Đẹp bằng hồ Bích đầm này không anh?
Mộng Hiên đứa mắt mơ màng nhìn lên mặt hồ, nói trong hơi thở:
- Mãi đến ngày em sống trong cõi chết, anh nhìn em vật lộn với tử thần mà lòng anh quặn thắt, anh sợ quá.
- Sợ gì hả anh?
- Anh sợ em đi về bên kia cõi chết. Nhưng bây giờ thì hết sợ rồi. Em thoát khỏi mọi điều rủi ro và em thật sự đã sống. Bây giờ thì chúng ta cùng ngồi trên thuyền, cùng nhau uống trà, thưởng trăng. Ấy thế mà anh vẫn chưa tin đây là sự thật. Lúc bấy giờ anh cảm thấy một năm trôi qua dài lê thê như một thế kỷ... Ôi! Thưở ấy, anh cảm thấy sao mà nó xa vời vợi...
- Rồi sao nữa hả anh?
- Rồi bây giờ thì mâu thuẫn thay, thời gian sao trôi đi nhanh quá... Đôi khi anh tưởng đó là một giấc mơ ngắn ngủi... Em ơi! Có bao giờ em nghĩ thế không?
Bội Thanh nhìn xuống dòng nước lóng lánh màu bạc chậm rãi nói:
- Vâng! Cuộc gặp gỡ giữa con người với con người thật lạ lùng. Tất cả đều do định mệnh an bài. Một sợ tóc trên đầu rơi rụng xuống cũng đều có sự sắp xếp. Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định". Thánh nhân không sai. Đêm ấy, em miễn cưỡng hết sức mới đến nhà ông Trình dự tiệc. Nếu không có chuyện Bá Nam bức bách thì đã chắc gì chúng ta được sống cạnh nhau như ngày hôm nay?
- Anh còn nhớ rõ câu hắn đã nói với em khi ngang qua mặt mình "Mặc hắn! chuyện trò làm gì với thứ trọc phú hôi tanh mùi đồng ấy"!
Bội Thanh cười:
- Anh có giận lắm không?
- Có chứ! Anh giận rất lâu.
Bội Thanh im lặng ngửa mặt nhìn lên vòm trời dõi mắt theo đám mây bạc đang dần dần tiến đến vầng trăng tròn vành vạch.
- Anh à! Em yêu anh từ lúc đọc xong quyển "Những Ngày Đã Mất". Em mơ ước tác giả... Rồi em tự trách mình khéo mộng mơ hão huyền.
- Tư tưởng anh chẵng lẽ lại phù hợp với ý tưởng của em sao?
- Không hoàn toàn.
- Thế chỉ có môt phần?
- Vâng!
- Chắc còn kém hơn những điều em nghĩ?
- Hơn! Hơn nhiều.
Bội Thanh cầm tay Mộng Hiên đưa lên má mình. Thì ra nàng đang khóc.
- Em vừa yêu lại vừa hâm mộ anh. Anh ơi! Đừng bỏ em, nhe anh! Cho dù đến khi đầu em bạc, tuổi đời chồng chất, mặt mày xấu xí, anh cũng một lòng một da... Nhe anh!
- Ừ! Anh thề. Nhưng phải nói là mái đầu chúng ta cùng bạc... răng đã long và da mặt nhăn nheo. Lúc đó, anh là "cụ Ông" còn em là "cụ bà"! Chúng ta cùng ngồi bên bờ dậu ven hàng cúc rực rỡ đầy hoa! Chúng ta cùng tắm nắng mai và hồi tưởng lại những ngày xa xưa, gợi lại cho nhau một thời dĩ vãng. anh sẽ kể em chuyện nhặt khăn tay cho em... hoặc thuật lại chuyện sóng biển Đông chuyện nắng thôn Đoài, chuyện mảnh vỏ sò màu tím hoa sim...
- Anh làm như chúng mình đang già vậy!
- Chứ sao? Sống đến bạc đầu mà. Bạc đầu thì không còn mơ tưởng tương lai nữa, mà lại vọng về những hình ảnh của thời dĩ vàng xa xưa. Em thử tưởng tượng hai mái đầu bạc, tựa vào nhau như hai mái đầu xanh của thời son sắt. Chúng ta, lúc ấy đã trở thành "cụ Ông", "cụ bà" ngồi bên khung cửa ngắm ráng đỏ chiều tà, ngắm cảnh màn đêm, dõi mắt nhìn theo từng đàn đom đóm, lập lèo chớp sáng... Ôi! Như thế chẳng đẹp lắp sao em?
- Nhưng mà...
Bội Thanh nghẹn ngào để mặc hai dòng lệ tuôn tràn trên má.
- Kìa! Tại sao em lại khóc? Nhưng mà thế nào hả em?
- Chắc gì có được những ngày như vậy?
- Chắc chắn là có. Anh cam đoan sẽ sống với em đến cuối cuộc đời. Sống cùng sống, chết cùng chết... Và sẽ nằm miên viễn bên nhau kiếp kiếp đời đời chung trong ngôi mộ như câu chuyện thần thoại của Hy Lạp.
- Chuyện thần thoại Hy Lạp?
- Vâng! Đó là câu chuyện hai kẻ yêu nhau. Họ yêu nhau tha thiết, đến nỗi một bước không rời. Đến khi họ chết biến thành hai cây có cùng một rễ. anh mong rằng đôi ta cũng vậy. Còn em, em thế nào?
- Em cũng như anh. chúng ta cùng nguyện cầu như câu chuyện thần thoại này.
ánh đèn chập chờn hòa lẫn với bóng trăng soi sáng khuôn mặt Bội Thanh, Mộng Hiên nhìn nàng say đắm.
Nước dưới mạn thuyền vẫn róc rách. Vạn vật đắm chìm trong màn đêm. Mộng Hiên thì thầm bên tai người yêu:
- Bội Thanh! Anh muốn hôn em!
- Bây giờ?
- Ừ!
- Ở đây?
- Có gì đáng ngại!
- Anh không sợ sao?
- Sợ? Cái gì?
- Nàng trăng sẽ cười cho!
Rồi mặt nàng đỏ ửng lên, ngả đầu lên bờ vai người yêu như trong giấc mơ:
- Dì trăng ơi! Dì hãy vào núp giữa đám mây đi!
Màn cửa nơi bức tường thuyền buông xuống. Bốn mắt lại gặp nhau say đắm. Họ nghe hơi thở của nhau, dồn dập nóng hổi. Môi lại tìm môi.
Sau những giây phút ngắn ngủi nhưng dài như vô tận, Mộng Hiên rời khỏi môi nàng. Mắt Bội Thanh nhắm nghiền lại. Mái tóc huyền quàng cả vào mặt nàng. Đẹp. Bội Thanh đẹp như một bức tranh tuyệt vời. Mộng Hiên cảm thấy toàn thể châu thân mình nóng bỏng, rạo rực.
- Thôi! Mình trở về phòng nhé!
Bội Thanh lặng lẽ theo tay chàng dìu đi. Cửa phòng khép hờ hững. ánh trăng xuyên qua cửa. Một mùi hương nhẹ nhàng thoảng trong gió. Một vài tiếng cánh dơi dập vào khuôn cửa kính.
- Thanh! Bội Thanh!
- Dạ!
- Em buồn ngủ chưa?
- Chưa! em sợ ngủ đi, hạnh phúc vuột khỏi tay mình.
Mộng Hiên cười:
- Hãy có nhau hạnh phúc để giữ mãi trong tay!
- Bây giờ?
- Vâng! Ngay bây giờ em à!
Nàng béo mạnh vào má Mộng Hiên cười:
- Tùy anh! Của anh tất cả!!!!!