Bội Thanh cố thoát khỏi bản tính luôn ưu tư sầu muộn của mình... Mọi việc nàng đều gạt bỏ ra ngoài tay, không van xin, cầu cạnh những chuyện mà nàng biết rằng ngoài tầm tay với.
Có lần nàng bảo với Mộng Hiên:
- Anh ạ! Em quyết định sẽ trở nên người nội trợ giỏi.
Thế là nàng học đủ mọi việc của người đàn bà đúng theo ý nghĩa của câu "tứ đức tam tùng". Nàng học may vá, thêu thùa, học nấu ăn và kể cả việc pha trà... nữa.
"Tác phẩm" đầu tay của nàng không phải là một ly cà phê đặc thơm ngon, không phải là một bình trà "Trảm Mã" hương bay thơm ngát mà là hai thỏi bánh cứng và chai như hai viên gạch cháy đen gần như cục than hầm.
- Ngon không anh? Của em làm đấy!
- Ngon chứ! Ngon lắm.
Thật ra nàng nhìn tác phẩm của mình và lối ăn vừa nhắm mắt... cố nuốt ực cho qua khỏi cổ của chàng, cũng đủ thấy nó cay đắng như thế nào rồi!
Bội Thanh đứng ở phía sau thành ghế ôm choàng cổ Mộng Hiên vừa cười vừa nói:
- Anh... nịnh đầm! Xấu lắm!
Mộng Hiên xoay người lại kéo Bội Thanh vào lòng hôn nhẹ lên má nàng:
- Thật mà! Anh chưa hề ăn miếng bánh nướng nào mà "ngọt xớt " như vậy cả.
- Chắc là vì em bỏ đường nhiều quá.
- Đâu phải đường!
- Chứ cái gì?
- "Mật"! Honey ơi!
Tuy vậy chỉ sau một thời gian, Bội Thanh trở thành người nội trợ toàn hảo. Đêm nào nàng cũng làm một món quà mới cho Mộng Hiên. cuộc sống trở lại an lành như lời vú Ngô đêm ngày cầu nguyện.
Mộng Hiên lại bắt đầu viết lách. Bội Thanh hoặc ngồi bên khuyến khích, hoặc mang đồ ra thêu thùa... Còn vú Ngô thì sau khi dọn dẹp, bà bắc ghế phía bên ngoài nhìn cảnh "xum vầy" của hai người, mỉm cười toại nguyện.
- Nếu mà ông chủ còn tại thế ắt là vui vẻ lắm...
Cả Mộng Hiên lẫn Bội Thanh đều có duy trì cuộc sống thơ mộng này. Họ cố gắng tận hưởng mối tình còn. lại của mình sau bao ngày tháng bị sóng gió dập vùi.
Nhưng, éo le thay! Hình như định mệnh đã ràng buộc Bội Thanh với cảnh ba đào chìm nổi. Bá Nam vẫn không buông tha cho nàng, mặc dù đã chia tay mỗi người một ngả. Ban ngày, Mộng Hiên đến sở thì hắn lại gọi đến quấy rầy. Mục đích của Bá Nam là muốn phá tan hạnh phúc giữa nàng và Mộng Hiên. Những ngày đầu nàng con lắng nghe thử xem Bá Nam muốn nói gì, nhưng dần dần chán ngấy trước những lời thô lỗ, hỗn xược và mất hẳn tư cách... của hắn, nàng cúp ngay xuống mỗi lần nghe giọng hắn bên kia đầu dây vọng đến.
Hoàn cảnh đã tạo cho nàng có sức phản kháng mà từ tấm bé cho đến khi ăn ở với Bá Nam nàng chưa bao giờ có được. Tuy vậy, trong thâm tâm của Bội Thanh lúc nào cũng phập phồng lo sợ. Biết đâu, có một ngày nào đó hắn sẽ tìm đến đây để lăng nhục mình? Nàng hiểu rất rõ tâm bụng của Bá Nam, chẳng có chuyện gì tàn nhẫn mà hắn không làm được!
Bội Thanh giấu kín chuyện Bá Nam thường xuyên gọi đến chửi bới, phá phách, hạ nhục mình với Mộng Hiên. Nàng không muốn để cho chàng đau khổ nữa.
- Mộng Hiên đã vì ta mà lao đao lắm rồi!
Nhưng chẳng có gì bí mật ở cõi đời này. Có giấu kín đến đâu rồi cũng có một ngày bị bại lộ. Một hôm, khi Mộng Hiên còn đang ở vườn Thanh thì Bá Nam gọi đến. Bội Thanh cầm ống nghe, áp vào tai. Nàng đã vội buông xuống. Cử chỉ lạ lùng này khiến Mộng Hiên lưu ý:
- Ai gọi thế em?
- Người ta nhầm số...
Mộng Hiên đưa mắt nghi ngờ dò xét, hỏi gặng lại:
- Em chưa hỏi mà sao đã biết?
- Nghe giọng lạ là biết ngay!- Nàng cô lấp liếm trả lời.
- Anh thì nghĩ trái lại.
- Anh có biệt tài về "đa nghi" lắm!
- Không! Anh có biệt tài về dự đoán. Nói cho anh biết...
Bội Thanh không đáp. Đôi mắt nàng đang sáng rỡ bỗng trở nên u buồn.
- Giữa đôi ta, tưởng không nên giấu giếm nhau đều gì!
- Vâng! - Giọng Bội Thanh buồn bã đáp - Bá Nam!
Mộng Hiên chau mày lập lại:
- Bá Nam? Hắn gọi đến làm gì?
Bội Thanh nghẹn ngào. Nàng ôm mặt vào giữa lòng hai bàn tay khóc lên rưng rức.
- Anh đừng bắt em kể lại có được không? Chắc anh cũng suy diễn ra được hắn đã nói những gì nếu không là những lời chửi bới, nhục mạ em!
Mộng Hiên đứng vụt dậy, đôi mắt chàng tóe lửa:
- Đã bao nhiêu lần rồi?
Bội Thanh cắn chặt môi lại. Nàng câm lặng thẫn thờ nhìn ra song cửa sổ. Mộng Hiên chợt hiểu. Chắc chắn không phải chỉ có hôm nay mà còn rất nhiều lần như vậy.
- Anh sẽ trừng trị nó.
Nói xong Mộng Hiên vụt đứng dậy, nhưng Bội Thanh giữ lại:
- Đừng anh! Để ý hắn làm gì? Thà để vậy còn hơn là chận lại điều này thì hắn tìm điều khác, biết đâu càng nguy hiểm hơn!
Lời nói của Bội Thanh là một sự thật. Mộng Hiên chợt tỉnh. Cơn giận lắng xuống. Chàng cảm thấy càng thương cho hoàn cảnh của nàng. Lúc nào cuộc đời nàng cũng đầy sóng gió phũ phàng!
- Bội Thanh! Chúng ta phải danh chánh ngôn thuận!
- Thế có nghĩa là sao?
- Có nghĩa là anh muốn làm lễ thành hôn với em!
- Đừng có khùng!
- Không! Thật vậy! Anh muốn em có một địa vị và thân thế hợp pháp.
Bội Thanh có vẻ bối rối:
- Vâng! Vâng! Em hiểu. Nhưng mà...
Nói đến đây cổ nàng bỗng tắc nghẹn. Mắt nàng mờ hẳn đi. Mộng Hiên tựa đầu lên vai người yêu:
- Nhưng mà... làm sao hở em?
- Làm sao? Theo em nghĩ, thì anh phải yêu những người đã yêu anh. Anh phải bảo vệ thật chu đáo kể cả vợ anh, con con...
- Nhưng với em, anh chưa bảo vệ được. Em đã bao phen bị hạ nhục vởi vì anh bất lực.
- Không! Anh lầm rồi! Anh đã cho em rất nhiều... Còn nói về sự em bị hạ nhục! Không cần nghĩ đến khi chúng ta không nói đó là nhục thì nó đâu có nghĩa gì?
Nói đến đây nàng ngồi nhỏm dậy, kéo tay Mộng Hiên:
- Thôi đừng nói ba cái chuyện ấy nữa! Chúng mình đi dạo hồ Bích Đầm đi anh!
Ra đến bờ hồ, Mộng Hiên cùng Bội Thanh ngồi trên một tảng đá lớn. ánh nắng vàng thu đổ xuống mặt hồ... lung linh như những hạt kim cương buổi sáng.
- Đẹp quá em nhỉ! Em có thích cảnh này không?
- Thích lắm chứ anh! Em nhớ có lần, lúc em còn ở với nội thường đua em ra bãi biển để nhìn cảnh trời bắt đầu rạng sáng... Đẹp làm sao! Một thứ ánh sáng dịu hiền tỏa xuống tràn ngập cả lòng đại dương lung linh như những con rắn bạc nhấp nhô theo từng lượn sóng.
Mộng Hiên mỉm cười vòng tay qua vai Bội Thanh ca tụng.
- Em tôi đã trở thành nhà văn rồi. Em giúp cho anh có được đề tài... để viết.
- Anh có lắm đề tài. Anh phải viết cái đề tài "Vỏ Ốc Tía" Cái đã.
- Anh muốn viết lắm chứ, nhưng mà còn phải...
Tuy Mộng Hiên trả lời lấp lửng, nhưng chàng đã quyết tâm... Có điều chàng chần chờ là chẳng biết viết cái gì đây?
Bội Thanh đã dự đoán được chàng đang nghĩ gì.
- Có chứ? Anh viết "Vỏ Ốc Tía" thì phải viết "Sóng Biển Đông" và cuối cùng của nó... anh cho kết luận là mang hình hài của nó đem vùi chôn... nơi ngọn đồi có ánh "nắng Thôn Đoài"
- Em tôi có lý! Cảm ơn em! Cảm ơn em thập bội... Rồi hai người lại đưa nhau lên đồi. ánh nắng chói chang trải dài cùng khắp. Vạn vật ngập tràn cả màu vàng. Từ ngọn cây sồi, cây dừa cao vút đến những hàng dâm bụt trổ đầy cả hoa vàng...
- Đẹp quá anh ơi! Em muốn yên nằm đây vĩnh viễn. Vườn Thanh này là nơi nào hở anh?
- Nó là một thôn của mặt trời đổ xuống.
- Thì ánh nắng mới tuyệt vời!
- Đúng vậy! Nắng nào đẹp cho bằng nắng Thôn Đoài!
- Anh ơi! Thế thì em sống ở đây, em chết cũng ỡ đây! Anh hãy tìm cho đôi ta một lòng huyệt mộ.
Mộng Hiên đưa tay chận ngang miệng nàng:
- Em chỉ nói gở! Anh cấm em từ nay không được phép nói như vậy nữa!
o0o
Ba ngày sau, vào một đêm, Bội Thanh bắt gặp trong túi quần Mộng Hiên một tập giấy đánh máy bằng loại giấy thư mỏng. Đó là một bản cáo trạng, nhân vật bị tố cáo chính là nàng.
- Phá hoại gia cang!
Bội Thanh như không còn tự chủ được nữa. Đôi chân nàng ngã quỵ xuống. Nàng phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới hiểu kỹ. Mỹ Thuyên tố cáo nàng về tội phá hoại hạnh phúc gia đình.
Bây giờ nàng mới biết kể từ ngày về chung sống với Mộng Hiên là phạm pháp. Thì ra, nàng không phải chỉ thuần túy bì xã hội ghét bỏ khinh khi mà còn bị luật pháp không buông tha cho nữa.
- Ta là kẻ phạm tội? Thật vậy sao?
Nàng nằm vật xuống giường. Hình ảnh của một phiên tòa hiện ra trước mắt. Nơi đó có một quan tòa, có công tố viện, có vợ chồng Tư Hiền. Ôi! Gương mặt hiểm ác, chanh chua của mụ sẽ phóng đến nàng những tia mắt hệt như gươm!
Nàng tưởng tưởng đến những lời luận tội, đến câu kết án cuối cùng;
- Cô giật chồng của người tạ Cô là kẻ gây ra tội ác!
- Không! Không! Một trăm ngàn lần không! Không phải thế đâu! Có ai cứu tôi với! Có ai hiểu được lòng tôi?
Rồi, mắt nàng mờ dần. Bóng tối đột nhiên phủ chụp xuống.
- Mặt trời đâu rồi! - Bội Thanh nói lảm nhảm – ôi! Tất cả rồi sẽ trở về với hư vô!
Gian phòng chìm trong im lặng. Mọi cửa sổ đều đóng chặt. Không một bóng người mà chỉ cỏ mỗi mình tấm cáo trạng.
Mãi một lúc lâu, nàng mới dần dần bình tĩnh lại. Bội Thanh đọc lại lần nữa. Rõ ràng, Mỹ Thuyên nhờ luật sư tố cáo nàng. Mỹ Thuyên có quyền làm như vậy. Nàng quả là kẻ có tội... đã khiến cho vợ con người phải dảo điên đau khổ. Nhưng có điều làm Bội Thanh suy nghĩ, đó là điều tại làm sao nó lại nằm trong túi quần chàng? Phải chăng, chàng đã thuyết phục được nàng để khỏi phải mang chuyện này ra trước vành móng ngựa? Còn Mỹ Thuyên hiền lành như vậy, yếu đuối như vậy, chẵng lẽ nàng tự lo liệu được chuyện này hay sao? Không! Chắc chắn là có kẻ mách nước rồi, lo lắng hộ rồi. Những kẻ đó không ai khác hơn ngoài vợ chồng Tư Hiền. Thế là, nàng đã tìm ra manh mối. Mộng Hiên sỡ dĩ có mảnh giấy này trong túi mình, tất nhiên chàng phải đánh đổi một giá nào đó không phải là nhỏ. Nếu không thì... nó chẳng dễ dàng nằm gọng gàn trong túi quần chàng được!
Xếp lại tập giấy, Bội Thanh cố lấy lại dáng dấp bình tĩnh, bước ra phòng đọc sách. Mộng Hiên đang ngồi khơi dòng cảm hứng để bắt đầu viết lách. Nhìn thấy Bội Thanh chàng đã hỏi:
- Từ nãy giờ em ở đâu? Điểm tâm à?
- Không! - Nàng vừa đáp vừa ngồi xuống bên cạch chống tay lên cằm nhìn Mộng Hiên chẳng nói thêm lời nào.
- Thế em làm sao mà mặt mày ủ dột vậy?
- Không phải vậy. Em nhớ lại câu anh nói nên ra đây nhờ anh giải thích.
- Câu nói? Nói gì?
- Có lần anh bảo em, chúng ta chẳng có chuyện gì là bí mật cần giữ kín, thế mà.
Mộng Hiên ngắt lời:
- Nhưng... là cái gì?
- Vẻ suy tư của anh.
Mộng Hiên nhả khói thuốc liên miên và nhìn Bội Thanh qua làn khói lam mỏng.
- Anh chẳng có gì "bí mật" cả. Chẳng qua là anh muốn thanh toán hãng thương mãi của anh. Với anh hiện giờ việc kinh doanh không còn hứng thú nữa. Anh muốn được rảnh rang để viết lách. Anh muốn chúng ta có thì giờ ngao du đây đó. Chúng ta sẽ rời Đài Bắc đến Đài Nam hay Đài Trung để tránh phải đương đầu lắm chuyện phiền nhiễu, oái oăm...
Bội Thanh lắc đầu:
- Nhưng điều này quan trọng hơn. Nó hoàn toàn khác biệt đối với nhân sinh quan anh thuở trước. Anh muốn trốn tránh sao?
- Trốn tránh?
Mộng Hiên lại châm thuốc hút. Một nỗi buồn lan dần trong tâm hồn chàng. Hãng chàng đang hoạt động đâu phải hoàn toàn của mình? Đành rằng số cổ phần chàng chiếm nhiều nhất... Nhưng những người chung vốn cũng không phải là ít! Từ ngày xẩy ra chuyện này, chàng đã phải chi cho Tư Hiền với những khoản tiền trên cả trăm ngàn để được yên thân. Người quản lý hiền lành có phần hùn đã phải lên tiếng phản đối:
- Đồng tiền của hãng đã xuống quá thấp. Chúng ta đã bỏ qua nhiều dự án lớn lao. Ông giám đốc chi nhiều quá.
Thật vậy. Chàng cứ chi cho Tư Hiền hết khoản này qua khoản khác. Nhất là gần đây công ty kiến trúc của hắn đã thành lập xong. Chắc chắn là hắn không buông tha cho chàng rồi! Còn Mỹ Thuyên thì đứng về một bên với ông anh rể quý hóa này. Tình trạng này nếu kéo dài, điều chắc chắn là công ty chàng sẽ khai phá sản. Mộng Hiên khẽ rùng mình. Muốn gầy dựng lại sự nghiệp thì khó khăn, nhưng muốn làm cho nói sụp đổ thì chỉ cần một chiều.
Hình ảnh Tư Hiền đang liên kết với Bá Nam hiện ra trước mặt Chúng nó đang cố bóp chàng thành những hạt cát vụn. Chàng hình dung công ty chàng sụp đổ. Mọi người đang cộng tác với chàng phải tay ra đi. Rồi, hình ảnh Mỹ Thuyên đang khóc. Nước mắt nàng như dòng suối chảy mãi không ngừng.
- Mộng Hiên ơi! Trách nhiệm gia đình mày bỏ đi đâu?
- Mộng Hiên ơi! Mày bảo mày yêu nhiệt tình Bội Thanh mà mày không bảo đảm nổi để nàng phải mãi mãi ẩn ức đau buồn!
Tất cả những hình ảnh đó đang quay cuồng trước mắt chàng, trong tâm tư chàng...
- Ta trốn lánh? - Phải! Ta muốn bỏ trốn đây.
Rồi, chàng đưa tay mình nắm chặt tay Bội Thanh.
- Đúng vậy. Anh đang nghĩ đến việc đó. anh định đưa em đi... đi môt nơi thật xa để em thoát khỏi những mưu toan của bọn chúng muốn phá hoại mối tình đẹp đẽ của hai ta.
- Thế còn chị và mấy bé?
- Có lẽ anh cũng phải đưa đi cùng lúc. Anh nhận thấy nếu em và Mỹ Thuyên gặp nhau... sẽ hòa hợp được.
Bội Thanh lắc đầu:
- Không! Anh còn dối em! Em thừa biết chị ấy hận em...
- Không! em đừng nghĩ vậy, tội nghiệp cho Mỹ Thuyên. Nàng không bao giờ hận ai cả!
- Quả thật vậy! Thế thì cái này là gì?
Bội Thanh đưa bản cáo trạng ra. Mộng Hiên vừa thoáng thấy đã hốt hoảng.
- Bội Thanh! Cái này từ đâu em có?
Bội Thanh cố nhắm mắt để giữ cho đôi dòng lệ khỏi chảy ra. Mộng Hiên xiết chặt lấy Bội Thanh và cảm thấy lòng mình tan tác.
- Tại sao anh lại giấu em? Tại sao anh không kể rõ là chị Mỹ Thuyên không bao giờ thích em? Anh che giấu làm chi chuyện ấy?
Mộng Hiên cố phân giải để minh oan cho vợ:
- Không! Không phải do nàng. Tất cả chẳng qua là do âm mưu của Tư Hiền cả. Em đừng lưu tâm nữa. Anh đã giải quyết xong xuôi. Như em đã thấy, anh đã lấy lại hai lá đơn khởi tố. Mắt của Bội Thanh đang ưu buồn bỗng rực lên như ngọn lửa đỏ. Nàng hỏi:
- Em muốn biết từ trước đến giờ anh đã chi cho Tư Hiền bao nhiêu?
Mộng Hiên giật mình. Chàng không ngờ nàng lại biết đến chuyện này. Bội Thanh đau đớn. Nàng nghẹn ngào trách:
- Anh lại dối em! Anh đã che giấu tất cả sự thật. Chỉ vì em yêu anh mà đem lại cho anh bao nhiều điều phiền muộn.
- Anh cũng chẳng khác em! yêu em chỉ mang đến em niềm đau khổ vô vàn!