Liên tiếp mấy hôm, Mộng Hiên như người đang sống trong cơn ác mộng. Tuy cố làm việc liên miên nhưng thật ra chẳng làm được việc gì. Điều làm cho chàng ưu tư là mỗi lần gọi điện thoại tìm Bội Thanh đều bị người bên kia đầu giây bảo nàng đi vắng.
Nhưng, sau khi mục kích nàng ngất xỉu nhà Trình Bộ Vân, Mộng Hiên mới thấu hiểu mọi tình tiết. Chàng tiên đoán rồi đây Bội Thanh còn gặp nhiều sóng gió. Bá Nam sẽ không dung tha nàng. Hắn sẽ dành mọi hình phạt nặng nề hơn. Liệu với tinh thần và thể xác của nàng có đủ sức chịu đựng trước những con giông tố phũ phàng đó không? Biết như vậy, nhưng Mộng Hiên không thể nào làm gì hơn được. Chàng chỉ còn cách cầu xin sao cho Bội Thanh được mọi sự an lành.
Mộng Hiên suy nghĩ đủ điều. Bất cứ lúc nào, giờ nào hết tính chuyện này chàng nghĩ sang chuyện khác. Tất cả đều thuộc phạm vi chung quanh vấn đề giữa chàng và người yêu, mà xã hội loài người đứng trên mặt pháp lý cho là mối tình tội lỗi... Họ sẽ gán cho chàng và Bội Thanh là loài phi nhân, vô đạo! Nhưng thật ra, họ nào biết đâu có bao nhiêu tờ hôn thú đã che đậy cho những tội ác tày trời, còn phơi bày dẫy đầy ra đó? Có biết bao đấng trượng phu làm ra vẻ đạo đức, lợi dụng về mặt pháp lý của tờ hôn thú như một loại vũ khí để hạ nhục vợ mình! Họ đâu có chịu nhìn thẳng vào sự thật nhưng cảnh "đồng sàng dị mộng" của bao nhiêu cặp vợ chồng phải cố gượng gạo sống bên nhau chỉ vì hoặc lý do này lý do nọ, chung quanh vấn đề danh dự, tự ái?
Chàng đã bộc bạch mối tình thầm kính giữa mình với Bội Thanh cho ông Trình Bội Vân - một người mà lúc nào chàng cũng luôn luôn kính trọng xem như bậc trưởng thượng của mình. Nhưng cuối cùng chàng chỉ nhận được lời khuyên là nên tôn trọng tập tục và pháp lý đã được xã hội quy định.
- Trên mặt pháp lý, Bá Nam có quyền dằn vặt vợ, để bảo vệ hạnh phúc cho mình. Anh không đủ tư cách chen vào, chẳng những pháp lý ngăn cản mà tập tục của xã hội cũng không cho phép anh làm vậy.
Mộng Hiên đưa ra cái lý lẽ của mình:
- Con người đặt bày ra luật pháp là để bảo vệ cho nhau. Nhưng trái lại, lắm lúc luật pháp cũng lại chính là thủ phạm của mọi bất công trong xã hội.
- Anh đúng! - Ông Trình Bộ Vân nghiêm nghị đáp lại nhưng anh nhớ là loài người không thể sống mà không có luật pháp.
ông Trình Bộ Vân có lý. Con người không thể sống tách rời với luật pháp được. Luật pháp phải được bảo tồn bởi tội ác không bao giờ tan biến hết.
Liên tiếp mấy hôm, Mộng Hiên cảm thấy lòng mình luôn luôn bị dằn vặt. Tính tình chàng thay đổi lúc nào cũng cau có, cáu bẩn. Ngay cả với vợ con cũng vậy.
- Thôi, đừng hỏi lôi thôi nữa!
- Tôi không có thì giờ để đi xem hát bóng! Hoặc với bé Phượng lúc nào cũng quanh quẩn bên chàng... đòi hỏi đủ thứ. Nếu bình thường thì:
- Ừ.! Để rồi ba sắm cho con. Ngoan nha!
Nhưng nay chàng đâm ra giận dữ:
- Có đi chỗ khác chơi không?
Rồi quay ra gọi vợ.
- Mỹ Thuyên! Đưa nó đi đi! Bực mình.
o0o
Cuối cùng Mộng Hiên quyết định đối diện với sự thật. Phải gặp Bội Thanh. Nếu cần gặp luôn cả Bá Nam. Thế là, ngay đêm hôm đó, Mộng Hiên lái xe đến đậu ngay trước cổng nhà Bá Nam. Lưỡng lự trong giây lát, nhưng chàng tự khác phục được sự rụt rè mà chàng cho là nhu nhược. Mộng Hiên thản nhiên đưa tay lên bấm chuông. Cánh cửa cổng hé mở. Bóng người đàn bà lạ thò đầu ra hỏi:
- Thưa ông! Muốn tìm ai ạ?
Điều làm cho Mộng Hiên ngạc nhiên trước tiên là người ra mở của lần này không phải là vú Ngộ Trước mặt chàng hiện tại là một người đàn bà có vẻ mặt đanh đá. Phải chăng đó là sự thay đổi tại ngôi biệt thự nhỏ bé này?
- Ông chủ có nhà không?
- Thưa có ạ!
- Tôi muốn gặp!
- Xin ông vui lòng đợi!
Người đàn bà này đi vào lúc thì Bá Nam từ trong nhà bươc ra. Gã giương mắt nhìn với vẻ nhạc nhiên, nhưng khi đến trước mặt Mộng Hiên có làm ra vồn vã:
- A! tưởng ai, không ngờ lại là quý khách.
Mộng Hiên cố dằn lòng, thản nhiên nói:
- Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lúc không?
- Được chứ! Nhưng trong nhà e bất tiện.
- Tìm một nơi khác thuận tiện hơn.
- Vâng! Tùy.
Hai tách và phê bốc hơi thơm phức đặt trước mặt hai người. Ho đưa mắt nhìn nhau mà chẳng ai chịu lên tiếng trước. Mộng Hiên chẳng biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào để tránh khỏi sự giận dữ có thể xảy đến cho Bá Nam. Chàng thừa rõ, nếu không khéo léo tất sẽ xảy ra cuộc chiến quyết liệt khó lòng lường trước được. Bá Nam mặc dù ngoài mặt vui vẻ, thật ra đang sẵn sàng vào cuộc. Không khí nặng nề phủ chụp giữa hai người. Họ yên lặng mãi đến điếu thuốc thứ hai sẳp tàn, Mộng Hiên mới bắt đầu lên tiếng:
- Có lẽ anh biết, cuộc viếng thăm bất thần của tôi đến với anh chỉ vì... Bội Thanh...
- Hả - Bá Nam giả vờ ngạc nhiên - Bội Thanh? Bội Thanh làm sao?
Mộng Hiên nghiến chặt đầu điếu thuốc, đưa mắt nhìn ra ngoài trời, mãi lúc sau chàng mới đi thẳng vào câu chuyện:
- Anh Bá Nam! Theo tôi thấy thì anh không yêu Bội Thanh, thì xin anh hãy buông tha cho nàng!
Làm ra vẻ ngơ ngác:
- Cái gì? anh nói làm sao?
Mộng Hiên thấp giọng có vẻ như van xin;
- Tôi xin anh rủ lòng buông tha cho nàng. Nếu anh cứ giữ nhịp độ này mãi tôi e nàng sẽ bị chết dần chết mòn, tội nghiệp! Bội Thanh là một người đàn bà yếu đuối, nàng cần phải được những lời an ủi, phải được sự săn sóc nuông chiều. Xin anh đừng để nàng phải chết...
Bá Nam vứt mạnh mẩu tàn thuốc lên mặt sàn gạch:
- Ơ hay! Anh đến đây dể dạy tôi sao?
- Không!- Mộng Hiên cố nhịn - Không phải vậy, chỉ vì tôi tội nghiệp cho nàng. Theo tôi nghĩ nếu anh ly dị với nàng thì riêng anh có gì phải thiệt thòi đâu?
Mặt Bá Nam đỏ au lên, gã chồm lên phía trước sừng sộ:
- Anh nói thật hay đùa? Anh lấy quyền hạn gì mà xen vào chuyện nội bộ của gia đình tôi? Từ xưa đến này, tôi chưa thấy có một người nào lại đi khuyên bạn mình ly dị.
Mộng Hiên cúi mặt xuống lặng lẽ nhìn ly cà phê của mình. Cho mãi đến giây lâu, chàng nói chậm rãi đáp lại:
-Vâng! Tôi thật sự không có quyền. Sở dĩ tôi đề ra câu chuyện này là vì... thú thật với anh, tôi đã quá yêu nàng. Tôi không muốn anh dằn vặt một cách tàn nhẫn với một người đàn bà mà anh không yêu thương nữa! Tội nghiệp! Anh hãy buông tha cho nàng...
Bá Nam bỗng phá lên cười, khiến một số người đang ngôi yên lặng thưởng thức hương vị cà phê đều phải giật mình quay lại nhìn vào hướng hai người. Bá Nam, nhìn thẳng ngay mặt Mộng Hiên nghiêm khắc nói:
- Anh to gan lớn mật thật... ! Trước mặt một người chồng anh lại dám tự tố cáo mình đang gian dâm với vợ ho... Có lẽ vì anh sống với nhiều mộng mơ, không tưởng với lối viết lách tiểu thuyết của anh nên đâm ra nông nổi nếu không muốn nói là ngu xuẩn.
Đến đây, gã ngưng lại trong giây lát, rồi tiếp tục bằng giọng hằn học:
- Tôi, Bá Nam này, cho anh biết là đừng mong có sự đổi ý ở tôi. Nếu tôi thu thập đầy đủ chứng cớ sẽ đưa ra tòa về tội phá hoại hạnh phúc gia đình của tôi. Bội Thanh là người mà tôi cưới hỏi đàng hoàng, có giấy tờ hôn thú, mọi người đều biết chúng tôi yêu nhau. Nàng chết tôi sẽ tang ma tử tế. Việc đó với anh đầu có gì liên hệ? Anh muốn tôi cùng vợ tôi chia tay ư? Hãy xem lại anh có bị thần kinh rối loạn chăng? Nếu ở vào địa vị tôi, liệu anh có chịu thế không?
Bá Nam có lý, sự nông nổi của chàng chỉ làm cho Bội Thanh thêm khốn khổ. Chắc chắn rồi đây nàng không còn yên ổn nữa. Bão táp sẽ nhận chìm cuộc đời nàng!
Nghĩ đến dây, Mộng Hiên khẽ rùng mình. Chàng vội lấp liếm cho qua câu chuyện:
- Vậy thì, anh cho tôi được nói câu cuối cùng là xin anh hãy nên đối xử tử tế với nàng...
Bá Nam phá lên cười, giọng cười của gã có vẻ thách thức:
- Sao anh lại cứ thích xen vào chuyện gia đình thiên hạ vậy? Theo tôi nghĩ một người có tiền muôn bạc triệu như anh, nên tính đến chuyện làm tăng tưởng thêm khối bạc của mình hay hơn là bàn chuyện đàn bà của thiên hạ!
Lời nói của Bá Nam chẳng khác nào gàu nước lã tạt vào mặt, khiến Mộng Hiên phải lặng cả người! Chàng tì tay vào bàn đứng dậy... lảo đảo bước về chỗ đậu xe trước cổng nhà Bá Nam lúc nào cũng không biết.
Có tiếng taxi xịch đỗ cạnh bên làm chàng giật mình. Một người đàn bà mặt mày trát đầy phấn từ trong xe bước ra. Thoáng nhìn, Mộng Hiên đã biết ngay đó là gái nhảy được Bá Nam gọi đến ở lại đêm...
Mộng Hiên khẽ rùng mình. Chàng âm thầm lên xe rồ máy chạy.
- Sao hắn nỡ tàn nhẫn đến dộ đưa gái nhảy về nhà khiêu khích với vợ mình như vậy? Làm thế nào Bội Thanh chịu đựng nổi trước cảnh khinh bạc này?
Chàng nhấn mạnh thêm ga cho xe vọt nhanh lên. Mộng Hiên không về nhà mà lái sang nhà ông Trình Bộ Vân. Miệng chàng lẩm bẩm:
- Biết đâu người đứng tuổi như ông Trình đầy kinh nghiệm lại không giúp cho ta một lối thoát?
Đồ xe tại được gốc cây lan đang mùa hoa nở rộ, chàng đến cổng bấm chuông. Một vài cánh dơi từ đầu xa là đến đập vào tường...
Gió càng về khuya càng trở rét...