Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Côn Luân

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 76359 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Côn Luân
Phượng ca

Chương 9 - Hồi 1

Chiếc thiên lý thuyền cập vào một phiến đá lớn, mọi người rời thuyền lên bờ. Trước mặt là một sơn cốc âm u rộng lớn, bốn bề núi cao bao bọc, đỉnh núi cao tận trong mây, khiến người ta không thể dừng chân mà phải đi vào trong cốc. Đáy cốc có nhiều đá nhỏ, loạn thạch thương tùng rất không chỉnh tề, tảng đá lớn thì không thua hòn núi nhỏ, đá nhỏ chẳng khác vạn quân. Ẩn giữa cây tùng tảng đá là vô số tượng người bằng đá, cao như một người nhỏ, điêu khắc sống động tinh vi, trừ thể hình đều to lớn, còn thì mừng, giận, bi thương, lo lắng, kẻ cười người khóc đều không khác gì người thật, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc đi hoặc chạy, hoặc nhíu mày trầm tư, hoặc ngửa mặt lên trời cười dài, hoặc múa kiếm hát ca, hoặc viết chữ thổi sáo, quả là trăm ngàn tư thế phong thái khác nhau kiểu nào cũng có, chỉ nhìn lướt qua mà như vô cùng tận.
Lương Tiêu tuy thấy việc kì quái cũng không lấy làm lạ, nhưng bất giác cũng phải hít vào một hơi lương khí, ngạc nhiên nói:
- Còn đây là cái gì ?
Hoa Thanh Uyên nghiêm mặt nói:
- Đó là tượng tám trăm vị thánh hiền, được điêu khắc từ xưa đến nay, sử sách gọi là tám trăm vị tiên thánh hiền triết, danh tướng kì nhân …
Ông chỉ một pho tượng đá mũ cao áo dài, dung mạo kì cổ, có khí thế bao trùm thiên hạ, nói:
- Đó là Hiên Viên Hoàng đế.
Lại chỉ pho tượng một lão nhân trán cao mặt lớn, hai mắt trũng sâu, tay cầm một bình thuốc, nói:
- Đó là Thần Nông Viêm đế.
Lại chỉ pho tượng một lão nhân mày dài tai to, râu dài quá bụng, cưỡi một con trâu xanh, nói:
- Đó là Lão Tử Lý Nhĩ, người đã viết Đạo Đức chân ngôn dài hơn năm nghìn từ.
Chuyển tay chỉ tượng một lão giả mặc nho phục đang vòng tay cúi chào, nói:
- Đây là Văn thánh Khổng Khâu.
Lương Tiêu vừa nghe vừa nhìn, bỗng thấy những tượng đã đó vốn hoàn toàn bất động đột nhiên lại từ từ di động, tuy nhiên rất khó phát hiện ra, giống như trăng sao trên trời không lúc nào không dịch chuyển, trong lúc đang nói, tượng đá của Hoàng đế đã đi khuất sau một núi đá. Lương Tiêu lập tức kinh ngạc kêu lên.
Hoa Mộ Dung cười nói:
- Ngươi nhìn ra được cái gì ? Đoán ra nguyên cớ mới được coi là giỏi.
Lương Tiêu cắn môi, trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ tay cười nói:
- Ta biết rồi.
Hoa Mộ Dung cười nói:
- Sao, nói ta nghe.
Lương Tiêu chỉ vào ba chiếc cự luân phía sau lưng, nói:
- Đạo lý này cũng cùng một kiểu với thiên lý thuyền! Sức nước làm chuyển động cự luân, cự luân làm chuyển động những cánh tay đồng, sau đó những cánh tay đồng dùng cách gì đó để chuyển động các tượng đá.
Hoa Mộ Dung nhíu mày lấy làm kỳ lạ, mỉm cười nói:
- Giỏi lắm, không nhìn ra ngươi cũng có lúc thông minh, mèo mù phen này lại bắt được chuột.
Hiểu Sương chen vào cười nói:
- Tiêu ca ca vốn là rất thông minh.
Nói xong hai má ửng hồng.
Lương Tiêu rất thích người khác khen mình, liền hướng về phía Hiểu Sương mỉm cười hỏi tiếp:
- Có điều huynh vẫn không biết những cánh tay bằng đồng đó làm cách nào chuyển động được tượng đá.
Hoa Thanh Uyên ngẫng nhìn sắc trời, nói:
- Chuyện này không phải dễ nói cho minh bạch, ngày sau sẽ nói tiếp, trước hết chúng ta vào là tốt nhất.
Ông lại nói với Lương Tiêu:
- Nhất định phải đi theo đúng bước chân của ta.
Lương Tiêu lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao ?
Hoa Mộ Dung nói:
- Không cần phải hỏi lý do, có nói ngươi cũng không hiểu.
Nói rồi, một tay kéo nó, một tay kéo Hiểu Sương cùng đi theo phía sau Hoa Thanh Uyên. Chỉ thấy Hoa Thanh Uyên lúc thì đi thẳng, lúc thì đi ngang, tới lui vòng vèo giữa các pho thạch tượng và đám loạn thạch, đi được khoảng chừng trăm bước Lương Tiêu bỗng nhiên nghĩ ngợi: "Tại sao ta phải đi theo cô ta chứ ? Không nói cho ta biết, hừ, ta phải thử xem có gì cổ quái." Nó thấy Hoa Mộ Dung không để ý, đột nhiên vùng thoát khỏi tay của cô, chạy một bước về phía trái. Hoa Mộ Dung chụp nó lại không kịp, nhất thời biến sắc mặt thất thanh kinh hãi kêu lên.
Lương Tiêu sợ bị người truy cản nên co chân ra sức chạy, chạy chừng trăm bước, đúng lúc nó định quay đầu nhìn lại bỗng dưới chân nhẹ bỗng, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy vực sâu vạn trượng, bất giác thất kinh định thu chân lại, có điều trong lúc đang nghĩ thì thân mình lại tự đằng không bay lên, bên tai tiếng gió gầm thét, trước mắt mây trắng trôi vùn vụt, nhìn xuống chỉ thấy rừng núi trung điệp, sông hồ dọc ngang, cảm giác bản thân như một ngôi sao chổi đang từ trên trời lao xuống, trên không trung gió quất vào người lạnh thấu xương, vừa nghĩ đến lạnh thì đột nhiên lại thấy đứng giữa gió tuyết, bốn bề mênh mông chỉ có mưa tuyết gió gào.
Lương Tiêu máu huyết như đóng băng, nó chạy loạn lên để kháng cự lại cái lạnh, không biết đã chạy xa bao nhiêu chợt mặt đất chấn động, phát ra âm thanh sấm sét, chỉ trong nháy mắt mặt đất nứt ra một đường dài, từ đó phun ra một lưỡi lửa cao cả trăm trượng, nóng bức vô cùng khiến Lương Tiêu mồ hôi toát ra như mưa, nó sợ mất mật định kêu lên mà miệng lưỡi khô cứng không phát ra được một chút âm thanh. Hoàn cảnh lúc lạnh lúc nóng khiến nó như muốn phát điên, bỗng thấy từ xa có bóng người chuyển động, vội chạy tới thì lại thấy một cặp nam nữ đang cười nói trong ánh lửa, Lương Tiêu nhận ra giọng nói, vừa kinh nghạc vừa vui mừng thất thanh gọi: "Cha, Mẹ !". Văn Tĩnh và Ngọc Linh vẫn không để ý đến nó mà chỉ cùng nhau vui vẻ chuyện trò, Lương Tiêu vừa khóc vừa gọi, điên cuồng đuổi theo không rời nhưng thủy chung vẫn không thể tới gần.
Truy đuổi một hồi thì hai người này đột nhiên đứng lại, Lương Tiêu cả mừng, níu lấy áo Văn Tĩnh khóc lớn, khóc được hai tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mờ ảo đang bám vào tay một người áo đen như mực, mặt trắng như giấy, không phải Tiêu Thiên Tuyệt thì là ai ? Lương Tiêu vừa mới mừng xong rồi lại kinh sợ, tâm lực kiệt quệ, bất chợt hét lên một tiếng, hai mắt tối đen sắp ngất đi, bỗng thấy sau lưng bị nắm chặt, có người ôm lấy nó lùi về phía sau, các ảo ảnh trước mắt đột nhiên tiêu biến hết, chỉ còn cỏ cây đất đá và các thạch tượng im lặng đứng đó.
Lương Tiêu tưởng như đã cùng người đấu quá trăm ngàn chiêu, ngồi phệt xuống đất thở như trâu rống. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hiểu Sương sắc mặt lo lắng, nhìn lại thấy bốn phía không một bóng người, bất giác ngạc nhiên nói:
- Chỉ có mình muội sao ?
Hoa Hiểu Sương chưa kịp trả lời, bỗng thấy pho tượng Tư Mã Thiên phía bên trái từ từ di động về phía tây, còn pho tượng Bàn Cổ đi về phía nam, trong lòng kinh hãi kéo Lương Tiêu nói:
- Đi nhanh, đi nhanh thôi.
Lương Tiêu đang cảm thấy kì quái, trong tai bỗng vang lên tiếng quân kêu ngựa hí, trước mắt mờ đi một cái đã thấy đang đứng trong núi thây biển máu, cung điện nguy nga sập đổ như tuyết lở, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành đống gạch vụn.
Đúng lúc đó tay trái của nó lại bị nắm chặt, ảo tượng lại biến mất. Hoa Hiểu Sương kinh hãi run rẩy nói:
- Nguy hiểm quá, muội chút nữa cũng bị kéo vào đó.
Cô kéo Lương Tiêu lúc sang đông lúc sang tây, đi được khoảng mười bước thì ngồi xuống một ngọn núi nhỏ, nói:
- Chỗ này là con mắt của trận Thái Sử Cảnh, có thể ở đây được nửa thời thần.
Lương Tiêu không nhịn được, hỏi:
- Việc này cuối cùng là thế nào ?
Hoa Hiểu Sương nhìn nó rồi buồn rầu nói:
- Chúng ta bị vây khốn trong trận “Lưỡng Nghi Ảo Trần”.
Lương Tiêu nhìn trận thế bốn bề, đột nhiên nhớ lại phụ thân nó đã nói về việc này, hoảng sợ nói:
- Có phải là các thạch tượng này là một trận pháp như bát trận đồ không ?
Hoa Hiểu Sương gật đầu nói:
- Không chỉ các pho tượng, mỗi cành cây ngọn cỏ ở đây đều được sắp đặt có tính toán, vừa rồi huynh cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, đó là vì anh bị hãm trong cơ quan của tượng Trâu Diễn gọi là “Âm Dương cảnh”.
Lương Tiêu suy nghĩ nói:
- Nhưng tại sao Hiểu Sương muội lại tiến vào trong này ?
Hoa Hiểu Sương nói:
- Muội thấy huynh bị hãm trong trận không ra được, định kéo huynh ra, không ngờ không cẩn thận nên cũng bị hãm vào trong trận, may mà em có đọc qua sách này, nên biết vài biến hóa của nó.
Cô lại lấy mấy hòn đá bén nhọn vẽ lên đất một đồ hình kì quái, vẽ rồi lại xóa. Lương Tiêu thấy kì quái, hỏi:
- Hiểu Sương, muội làm gì vậy ?
Hoa Hiểu Sương nói:
- Muội đang thao diễn trận pháp.
Lương Tiêu lấy làm lạ nói:
- Muội cũng hiểu thứ này à ?
Hoa Hiểu Sương nhoẻn miệng cười, nói:
- Muội hàng ngày ở suốt trong nhà, ngoài chuyện đọc sách ra thì chẳng có việc gì khác để làm, trận pháp cũng đều là đọc trong sách.
Lương Tiêu nghĩ một lúc rồi lại hỏi:
- Hiểu Sương à, tại sao huynh lại nhìn thấy nhiều chuyện cổ quái như vậy ?
Hoa Hiểu Sương khẽ cau đôi chân mày nhỏ nói:
- Muội cũng chỉ nghe bà ngoại nói, không biết đúng hay không. Muội nghe nói Lưỡng Nghi Ảo Trần trận, được gọi là ảo trần vì có khả năng theo lòng người mà biến hóa, ảo hóa vạn sự trên đời, nếu bị hãm trong trận thì trong lòng nghĩ gì tại trận sẽ được thấy cái đấy. Người nào xốc nổi bồng bột thì càng dễ sinh ra ảo tượng, sẽ phải trải sáng tối, kinh ngạc, đau khổ, vui buồn đủ loại tư vị đến mức phát điên. Nguyên nhân tại sao thì muội cũng không rõ, có điều nghe bà ngoại nói huyền cơ của trận này là do lòng người dẫn phát, nếu có người trong lòng không có ý niệm gì thì dù không hiểu trận lý vẫn có thể vượt qua. Bất quá những người vạn niệm như không thì đều đã như tiên như phật, cho dù có qua được thì cũng chẳng có hại gì.
Lương Tiêu nghĩ ngợi rồi nói:
- Tại sao nơi ẩn tàng của Thiên Cơ cung lại có loại trận pháp này ?
Hoa Hiểu Sương nói:
- Muội nghe cha nói, bọn muội xuất hiện từ thời nhà Đường suy xụp.
Cô vừa nói vừa viết, tuyệt nhiên không chậm lại chút nào, Lương Tiêu nhìn thấy trong lòng thầm ngạc nhiên, lại nghe cô nói:
- Lúc đó khắp thiên hạ có rất nhiều người xấu gây cảnh chém giết, đánh nhau đã hơn một trăm năm, bọn họ giết người phóng hỏa, thiêu hủy sách vở thư tịch, không những rất nhiều người chết mà bao nhiêu học vấn của tiền nhân lưu lại cũng bị bọn họ hủy đi.
Cô lại tưởng tượng tình hình bi thảm lúc đó, trong lòng buồn rầu hai mắt đỏ lên, nhìn Lương Tiêu nói:
- Tiêu ca ca, muội vẫn không hiểu, tại sao bọn người xấu đó lại muốn làm những chuyện như vậy chứ ?
Lương Tiêu vốn là hỏi cô, không ngờ cô hỏi ngược lại, giật mình nói:
- Huynh nghĩ sao à ? Ban đầu có nhiều người tốt giống như muội, tất cả đều hòa bình, không ai tranh đấu, nhưng đột nhiên xuất hiện một kẻ xấu như huynh, huynh khi phụ muội, cướp lấy đồ ăn của muội, muội muốn sinh tồn thì phải cướp của người khác, người khác lại cướp của người khác nữa, cứ thế khắp thiên hạ sẽ đều là người xấu. Sau đó một người xấu phát hiện ra rằng hai người xấu hợp lại thì mạnh hơn một người xấu, nên bọn họ họp thành một nhóm, bọn ta một nhóm, mọi người xúm lại đánh nhau, người đánh nhau càng đến càng nhiều, về sau sẽ bắt đầu chiến tranh, giết người, phóng hỏa, ...
Nó nói tới đó, lại nghĩ nó cũng có đủ thứ xấu xa này, đành phải dừng lại.
Hoa Hiểu Sương nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:
- Huynh nói không đúng.
Lương Tiêu nói:
- Tại sao không đúng ?
Hoa Hiểu Sương cúi đầu vừa viết vừa nói:
- Muội không thể cướp của người, giết người được.
Lương Tiêu cười nhạt nói:
- Muội không cướp của người khác thì cũng sẽ bị đói bị lạnh mà chết, hoặc bị người khác giết mà thôi.
Hoa Hiểu Sương buột miệng nói:
- Muội không chết đâu.
Cô nắm lấy tay Lương Tiêu, chân thành nói:
- Tiêu ca ca không phải là người xấu.
Lương Tiêu bĩu môi nói:
- Huynh là người xấu. Làm người tốt chỉ để bị người khác ăn hiếp, huynh trước nay chỉ ăn hiếp người khác thôi.
Hoa Hiểu Sương nhăn tít đôi chân mày bé bỏng của cô, đột nhiên lắc tay Lương Tiêu, giọng cầu khẩn nói:
- Tiêu ca ca, muội không muốn huynh làm người xấu ! Đừng làm người xấu huynh nhé ?
Lương Tiêu bị cô nói đến bực mình, không biết làm thế nào, đành phải nói:
- Nếu ta vì thế mà chết đói chết lạnh thì sao ?
Hoa Hiểu Sương nói:
- Thì chúng ta cùng chết, muội vạn vạn lần không thể làm việc xấu được.

<< Hồi 5 | Hồi 2 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 738

Return to top