Lương Tiêu nghĩ ngợi một lúc, nói:
- Không sao, chỉ cần ông chịu dạy cho ta, tương lai ta cưới thê tử sẽ cùng y luyện tập …
Hoa Mộ Dung đỏ mặt gắt lên:
- Đồ mặt dầy.
Lương Tiêu mặt cũng đỏ đến tận mang tai, vội vàng nói:
- Mặt dầy gì chứ ? Ta … cha mẹ ta cũng cùng luyện võ công mà.
Hoa Thanh Uyên nói:
- Lương Tiêu, cha mẹ cậu đâu ?
Lương Tiêu im lặng không nói. Hoa Thanh Uyên biết y có điều bí ẩn, không tiện cật vấn liền nói:
- Không nói cũng được, ta chỉ hỏi cậu, cậu có muốn cùng về nhà với chúng ta không ?
Lương Tiêu nói:
- Nếu ông chịu dạy ta kiếm pháp thì ta sẽ đi cùng.
Hoa Mộ Dung dọa y:
- Muốn học công phu đó, chỉ sợ ngươi sẽ phải chịu nhiều gian khổ.
Lương Tiêu ưỡn ngực nói:
- Ta không sợ khổ.
Hoa Hiểu Sương nghe y đáp ứng, bất giác vô cùng hoan hỉ.
Mọi người cười nói một trận, Lương Tiêu lại hỏi:
- Hoa đại thúc, đơn đả độc đấu không có ai thắng được Tiêu Thiên Tuyệt sao ?
Hoa Mộ Dung bĩu môi cười nói:
- Chưa chắc.
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Tại sao ?
Hoa Mộ Dung giơ bốn ngón tay nói:
- Thiên hạ tàng long ngọa hổ, theo ta biết có ít nhất bốn người không kém gì y.
Cô thấy Lương Tiêu thần sắc chuyên chú, cười nhẹ nói:
- Bất quá bọn họ không tốt như Tần đại ca và ca ca ta, dù có gặp được thì bọn họ cũng không thu một con khỉ ngoan cố như ngươi làm đồ đệ đâu.
Lương Tiêu nóng nảy nói:
- Bọn họ là ai, nói mau đi.
Hoa Mộ Dung cười một tiếng, nghiêm mặt nói :
- Thứ nhất là một cao thủ ở hải ngoại, ông ta tinh thông võ công trong thiên hạ …
Lương Tiêu vô cùng kinh ngạc, không kìm được ngắt lời:
- Tinh thông võ công trong thiên hạ, vậy ông ta cũng biết Thái Ất phân quang kiếm ?
Hoa Mộ Dung nhíu mày nói:
- Ông ta không biết.
Lương Tiêu nói:
- Nếu đã không biết, sao có thể gọi là tinh thông võ công thiên hạ.
Hoa Mộ Dung biết đã nói hớ, xấu hổ giận dữ nói:
- Tiểu quỷ chỉ biết nói linh tinh, ta nói ông ta tinh thông võ công thiên hạ, bất quá có ý nói là nói võ công của ông ta rất rộng, cũng giống như nói ngươi cứng đầu thế gian không ai bằng, có phải thực sự trên thế gian không có ai cứng đầu hơn ngươi không ?
Lương Tiêu biết lời nói của cô có ý châm chích, nhưng không biết phản bác cách nào, vô luận nói có hay nói không đều sẽ tự nhận là cứng đầu, nhất thời khép miệng lặng im, sầu muộn vô cùng.
Hoa Mộ Dung chiếm được thượng phong, âm thầm đắc ý, tiếp tục nói:
- Người thứ hai ấy à, là một vị hòa thượng.
Lương Tiêu trong lòng chấn động, Hoa Mộ Dung thấy thần sắc của y, gật gù cười nói:
- Đúng vậy, người đấu cờ cùng Tần đại ca chính là Dã hòa thượng đó. Có điều pháp hiệu của ông ta, ta cũng không biết rõ.
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Tại sao lại gọi ông ta là Dã hòa thượng ? Ông ta có bản lĩnh đặc biệt gì ?
Hoa Mộ Dung nói:
- Gọi ông ta là Dã hòa thường vì ông ta miếu lớn không vào, miếu nhỏ không ở, hành vi quái đản, không giữ thanh quy. Nói về bản lĩnh của ông ta thì là khí lực cực lớn.
Lương Tiêu gắt lên:
- Khí lực lớn cũng tính là bản lĩnh sao ?
Hoa Mộ Dung nói:
- Ngươi chưa hiểu hết về khí lực. Khí lực có cả chục loại, nếu ngươi mỗi quyền mỗi cước đều có sức mạnh của vạn người thì thiên hạ còn ai địch lại được ?
Lương Tiêu giật mình không đáp được, lại hỏi tiếp:
- Người thứ ba thì sao ?
Hoa Mộ Dung nhíu mày, mặt lộ thần sắc khinh bỉ, lạnh giọng nói:
- Người thứ ba đó kiếm pháp cực giỏi, phẩm cách lại rất không đoan chính, chuyên dẫn dụ con gái nhà lành, không đáng để nói tới.
Lương Tiêu hỏi:
- Dẫn dụ con gái nhà lành như thế nào ?
Hoa Mộ Dung trợn mắt nhìn y nói:
- Đó là việc cực kì vô sỉ hạ lưu, sau này ngươi không được nhắc đến nữa, nếu không ta sẽ không ngó ngàng gì đến ngươi, người trong thiên hạ cũng sẽ không ngó ngàng gì đến ngươi nữa.
Lương Tiêu gãi đầu một lúc nhưng vẫn không hiểu, liếc một cái thấy Hoa Mộ Dung đang tay chống cằm nhìn lên trời, đành hỏi:
- Có bốn người tất cả, vậy còn một người nữa là ai ?
Hoa Mộ Dung nhè nhẹ thở dài, trong mắt xuất hiện thần sắc cô độc, cười khổ nói:
- Người thứ tư tuy ta biết nhung không thể nói tên y được.
Lương Tiêu bĩu môi nói:
- Không nói thì thôi, ai cần chứ. Đợi ta học xong Thái Ất phân quang kiếm, nhất định sẽ đánh bại bọn họ.
Hoa Mộ Dung không nói gì, nhìn về xa xa xuất thần. Lương Tiêu không còn người để đấu khẩu, mất hết cả hứng thú.
Nghỉ ngơi nửa ngày, thương thế của Hoa Thanh Uyên đã khá nhiều, mọi người lại tiếp tục lên đường. Ngày hôm đó đi đến Tấn Vân, sau khi tìm khách sạn nghỉ lại, Hoa Thanh Uyên uống thuốc bổ xong liền bồi dưỡng nguyên khí. Lương Tiêu buồn chán, cùng với Hiểu Sương đùa với con khỉ và chó. Hiểu Sương đã đặt tên cho con khỉ là Kim linh nhi, Lương Tiêu nghe vậy, quên cả buồn bực nói:
- Con chó của huynh tên Bạch si nhi (con ngu ngốc), muội lại đặt tên là Kim linh nhi (con linh hoạt, thông minh), có phải là đặt ngược để trêu huynh không ?
Hiểu Sương nói:
- Có gì không tốt, Bạch si nhi, Kim linh nhi, vừa đúng hợp thành một đôi.
Kim linh nhi vẫn nhớ thù cũ, nhìn Lương Tiêu chẳng chút cảm tình, Bị Lương Tiêu đùa nghịch, nó liền nhe răng ra dọa. Lương Tiêu tức giận định mắng chửi, Hiểu Sương vội ôm nó vào lòng. Lương Tiêu tuy cứng đầu càn rỡ nhưng đối với tiểu nha đầu này lại không dám phát tác, chỉ sợ cô lại phát bệnh, đành hai tay chống nạnh nhìn con khỉ trừng mắt ra oai.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, mọi người lại tiếp tục liên đường. Lúc đi lúc nghỉ, sau gần mười ngày đã đi vào vùng Quát Thương sơn, chỉ thấy núi non trùng điệm, trải dài từ đông sang tây, thế núi uyển chuyển mềm mại.
Những người dùng con đường đá này để vượt núi đều phải đi bộ dắt ngựa. Đi được nửa đường đã thấy mây trắng ẩn ẩn hiện hiện như bức tường, trong đó lại có nhà cửa ruộng vườn mười phần chỉnh tề, lại có nông phu nông phụ lom khom trồng trọt. Bỗng có một nhân sĩ trông thấy bọn họ liền cất tiếng gọi, những người nông dân đều ngừng tay đi về phía này, bỏ nông cụ xuống vừa cười vừa tiếp đón phía trước, người đi đầu da xạm đen, hai mắt có thần, hướng về phía Hoa Thanh Uyên cúi chào nói:
- Dương Lộ kính chào thiếu chủ.
Hoa Thanh Uyên đưa tay đỡ y đứng dậy, cười nói:
- Dương quản sự không cần đã lễ, trong cung vẫn bình an chứ ?
Dương Lộ cười nói:
- Thưa không có việc gì đáng ngại.
Lại nghe y nói:
- Khí sắc thiếu chủ có vẻ không được khỏe lắm ?
Hoa Thanh Uyên cười nói:
- Vài hôm nay có chút mệt mỏi, nhưng hiện giờ thì không còn vấn đề gì rồi.
Ông đưa cương ngựa cho mấy người nông dân nói:
- Bọn ta đi vào núi đây.
Dương Lộ gật đầu, hô lên một tiếng, chỉ thấy một người nông dân thả ra một con chim bồ câu trắng, nó liền kêu vang rồi dang cánh bay về phía sau núi.
Lương Tiêu kéo áo Hiểu Sương hạ giọng hỏi:
- Đó là gì vậy ?
Hiểu Sương nói:
- Nó dùng để đưa tin cho bà nội.
Lương Tiêu đang định thuận miệng nói tiếp, bỗng thấy hai nông phu từ trong một tòa nông xá cưỡi hai con quái thú màu vàng chạy vọt ra, không ra trâu, cũng chẳng giống ngựa, đi tới chỗ y. Lương Tiêu nhìn thấy biến sắc, vội lùi ra sau người Hiểu sương run giọng hỏi:
- Đó là quái vật gì vậy ?
Mọi người đều cười vang, Hoa Mộ Dung ôm bụng nói:
- Tiểu quỷ, ngươi cũng có lúc sợ hãi sao ?
Chỉ có Hoa Thanh Uyên nhịn được cười, ông nói:
- Tiêu nhi, cậu đã nghe sự tích về Gia Cát Khổng Minh chưa ?
Lương Tiêu nhớ lại sự tích về thú gỗ liền gật đầu nói:
- Nghe nhiều lần rồi.
Hoa Thanh Uyên nói:
- Đó chính là trâu gỗ ngựa máy đã giúp Gia Cát Lượng vận lương, rất thích hợp với đường núi.
Lương Tiêu cả kinh nói:
- Đó chính là trâu gỗ ngựa máy à ?
Hoa Thanh Uyên gật đầu nói:
- Con đường phía trước hiểm trở, chúng ta sẽ dùng chúng để chuyển người chuyển đồ, mười phần tiện lợi.
Lương Tiêu cố gắng dũng cảm sờ vào bề mặt con vật, chỉ cảm thấy vỗ cùng cứng rắt, quả nhiên đúng là thú bằng gỗ, bất giác hơi đỏ mặt xấu hổ. Có điều y tính trẻ con, chỉ mật lát liền gạt bỏ xấu hổ sang một bên, đối với mấy con thú gỗ đó lại trở nên vô cùng hứng thú, liên tục hỏi này hỏi nọ, Hoa Thanh Uyên cũng nhất nhất giải đáp, không bao lâu Lương Tiêu đã học được cách điều khiển, liền nhảy tót lên ngồi trên thú gỗ, thập phần đắc ý.
Bốn người cưỡi trâu gỗ ngựa máy, theo con đường núi đi sâu vào trong đại sơn. Được một lúc đường đi chợt trở nên vô cùng hiềm trở, thế núi lên xuống bất định, lúc thì men theo vách đá cheo leo, lúc thì xuyên qua sơn cốc âm u, lúc lại luồn qua rừng cây rậm rạp, có điều mấy con thú gỗ đó bước đi vững chắc nhanh nhẹn, Lương Tiêu bất giác không ngừng thán phục.
Xuyên qua một hiệp cốc, từ xa đã thấy hai đỉnh núi xanh mướt, ở giữa có khe suối chảy qua, nam bắc đối nhau. Hoa Hiểu Sương nói với Lương Tiêu:
- Tiêu ca ca, huynh có thấy hai ngọn núi đó giống gì không ?
Lương Tiêu nói:
- Giống như hai ngón tay.
Hoa Mộ Dung cười nói:
- Ha, mọi người đều có mười ngón tay, ngươi chỉ có hai ngón tay sao ?
Lương Tiêu vô cùng bất phục nói:
- Tám ngón khác không nhìn thấy thì sao ? Ngươi nói không phải ngón tay, vậy thì là gì ?
Hoa Mộ Dung cười lạnh nói:
- Đầu óc kém cỏi như ngươi chỉ biết dùng tay để ăn là giỏi, đương nhiên chỉ biết nghĩ đó là ngón tay rồi.
Lương Tiêu ngoẹo đầu nhìn cô, trầm ngâm nói:
- Không phải sao … vậy nó giống đôi đũa ?
Hoa Mộ Dung cười nói:
- Cũng gần đúng. Hai ngọn núi đó gọi là Thạch Trứ phong (đôi đũa đá).
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Hình dáng của chúng giống như hai cái đũa, sao lại gọi là Thạch trư (con lợn đá) ?
Hoa Mộ Dung lườm y một cái, hai mắt lộ thần thái khinh bỉ. Lương Tiêu trong lòng biết đã nói hớ gì đó, nhất thời tỏ ra sầu muộn. Bỗng nghe Hoa Hiểu Sương cươi nói:
- Tiêu ca ca, chữ “trư” này không phải là lợn mà chỉ đôi đũa.
Nói xong, cô liền ngừng con ngựa máy, nắm lấy tay Lương Tiêu, viết lên chưởng tâm của y một chữ, chính là chữ “trứ”. Lương Tiêu trong lòng ghen tị: “Tại sao y biết rõ như vậy mà ta lại một chút cũng không hiểu ?”