Từ ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên đến nay đã là ba tháng. Những ngày nhớ nhung và những tháng thương yêu trộn lẫn trong hai trái tim chúng tôi. Anh đã dành cho tôi tất cả những gì anh có thể đem đến cho tôi một hạnh phúc như anh mong muốn. Tôi cũng đã dành cho anh tất cả những gì còn lại trong cuộc tình muộn này. Tôi sống như hai con người khác biệt nhau. Về đến nhà tôi là Hà của Đại. Hình như cả Đại và mọi người trong gia đình tôi vẫn không hay biết gì về chuyện của tôi và Khải. Đại và gia đình tôi đang say sưa lo chuyện đám cưới của chúng tôi. Tôi sống lén lút và là một kẻ phạm tội. Đôi khi tôi tự hỏi tại sao tôi không có quyền yêu và lấy một người tôi yêu và yêu tôi. Nhiều lần tôi toan tính nói với Khải ý định bỏ Đại để đi theo tiếng gọi của tình yêu mình, nhưng tôi vẫn không làm được. Tình yêu của Đại như có một sức mạnh nào đó đã rào cản tôi. Tôi cảm thấy đuối chí và thua thiệt với tình yêu của mình. Còn khi tôi đến công ty, tôi là Hà của Khải. Tình yêu của chúng tôi vẫn nồng nàn và hạnh phúc, dẫu cho có những lúc chúng tôi không khỏi nén tiếng thở dài. Có khi tôi hờn giận để làm khổ Khải, tôi muốn Khải ghét tôi và nói chia tay với tôi. Tôi điên chăng? Tôi không hiểu được chính tôi nữa rồi. Hình như tôi bắt đầu có một thói quen. Đó không phải là một thói quen mà tôi là một diễn viên xuất sắc. Tôi đã đóng hai vai rất tài tình và không bao giờ nhầm lẫn. Có những điều đau khổ trong lòng tôi, tôi vẫn không thể tâm sự với Khải hay nói với Đại. Tôi ôm ấp những tâm sự của hai người đàn ông ấy. Dì Tuyết nhìn thấy tôi phờ phạc nên đã hỏi tôi: - Có phải con lo chuyện đám cưới mà ốm đi không? Tôi nhìn dì Tuyết với đôi mắt mệt mỏi. Tôi trả lời: - Dạ không? Có lẽ con chưa chuẩn bị cho mình. Có những lần đi sắm áo cưới, Đại vui vẻ hỏi han tôi, nhưng tinh thần của tôi để nơi đâu, khiến cho Đại lo lắng: - Em có vẻ mệt mỏi lắm. Em có cần đi khám bác sĩ không? Tôi cố gắng gượng cười: - Em là người đàn bà siêu nhân mà. Có gì làm khó được em. Tôi thật muốn chạy trốn. Tôi chạy trốn tôi hay Đại hay Khải. Tôi cảm thấy muốn nghẹt thở. Tôi vẫn chưa nói cho Khải biết tôi và Đại sắp làm đám cưới. Làm sao tôi nói ra thành lời. Tôi không muốn làm cho Khải đau khổ, nhưng tôi cũng không muốn Đại thất vọng. Tôi suy nghĩ từng ngày làm cho tôi muốn điên lên.
Không hiểu ông Trời đã nhìn thấy và giúp cho tôi một lối thoát. Tôi đã chờ đợi quá lâu. Tôi rất sợ cái ngày ấy sẽ đến, nhưng nếu nó không đến thì tôi không biết mình sẽ khốn đốn đến bao giờ. Có lẽ tôi không thể nào tránh khỏi, bởi cuộc dây nhợ của Đại, Khải và tôi phải có một người ra đi. Tôi không muốn tôi làm một người vợ lỗi đạo với Đại, nhưng lại càng không muốn làm người phụ tình với Khải. Hai người đàn ông này khiến cho tôi ngày đêm nhức đầu. Tôi phải phụ tình ai. Cuối cùng tôi quyết định sẽ nói với Khải về đám cưới của tôi. Tôi muốn cho Khải biết cuộc tình của chúng tôi không có kết quả, thì đừng nên níu kéo nữa làm gì. Tôi sẽ nói rỏ với Đại sự lừa dối của tôi bấy lâu nay. Tôi muốn Đại được biết cuộc tình vụng trộm của tôi và Khải. Tôi muốn Đại có một sự lựa chọn, nếu Đại không thể nào tha thứ và chấp nhận về tôi. Tôi sẽ không buồn và hối hận. Tôi quyết định sẽ làm như thế để tránh sự ray rức và dày vò tâm tư của mình. Sáng thứ Hai trước khi bước đi làm, tôi đã gọi cho Đại và hẹn chiều nay gặp mặt. Sau đó tôi đến văn phòng làm việc, tôi liền mở máy nhắn tin ra nghe. Cái tin của anh đã làm cho tôi ngỡ vực và sững sốt. “Thôi! Anh suy nghĩ nhiều lắm rồi. Mọi chuyện chúng ta hãy cho nó qua đi em nhé. Anh muốn làm một người có trách nhiệm. Từ nay chúng ta đừng liên lạc gì nhau nữa. Em xem đó là một quãng đời trong cuộc sống của mình. Anh không muốn làm cho cuộc sống của em thêm phiền phức nữa. Anh là kẻ đến sau và cũng là kẻ làm cho em khổ thôi. Anh chúc em được hạnh phúc. Anh Khải.” Tôi cứ nghe đi nghe lại để tìm xem trong đoạn tin này có điều gì đùa nghịch của anh hay không? Tôi thật là buồn và nước mắt cứ tự nhiên rơi dài trên má. Đó là một sự thật anh đã quyết định cho chính anh. Tôi không biết phải làm gì. Tôi không còn gì nữa. Tôi đã đang mất anh. Chương 14 (tt) Tôi gọi cho phòng tiếp tân biết tôi sẽ không có mặt trong công ty hôm nay. Sau cùng tôi bước ra khỏi phòng. Bây giờ ngoài trời đang mùa đông, hoa tuyết đang rơi khắp đường phố. Tôi lang thang không biết mình muốn đi đến nơi nào. Nơi đây không có 1 chút gì kỷ niệm của tôi và Khải. Bỗng dưng tôi muốn trở lại Los Angeles, nơi tôi và Khải đã hẹn gặp nhau. Một ý nghĩ bất chợt đến và tôi quyết định lấy taxi đi đến phi trường. Tôi loay hoay hỏi vé và đứng chờ nếu còn có chỗ trống tôi sẽ đi cùng chuyến bay ấy. Tôi ngồi chờ đợi hơn nữa tiếng, và cuối cùng tôi cũng được bước vào máy bay. Ngồi trong toa máy bay, trong lòng tôi vật vờ vất vưỡng. Thời gian trôi đi thật chậm quá, không khí thật ngột ngạt khó thở. Tôi không biết anh đã đang làm gì? Anh có gọi cho tôi không? Tôi im lặng và thở dài. Ngay giây phút ấy, tôi rất mong đợi anh gọi cho tôi, dù chỉ một lời hỏi thăm ngắn gọn. Hay tôi thật sự đang chờ đợi lời xí xóa của anh. Tôi không hiểu mình đang mong muốn sẽ xảy ra như thế nào. Tôi mâu thuẫn quá chăng? Anh đã nói lên lời chia tay thì tôi còn gì nữa để mong đợi. Tôi còn nhớ cách đây không lâu cũng trong một chuyến đi thăm anh, lòng tôi vui vẻ và rộn rã biết bao nhiêu, thì hôm nay cũng trên con đường đi về bên xứ ấy, nhưng trái tim tôi tan nát cõi lòng. Trên máy bay tiếng của nhân viên ra lệnh cài dây an toàn, và chẳng mấy chốc chiếc máy bay cất bay lên không gian. Tôi không hiểu tại sao tôi trở chi về nơi chốn ấy. Nhìn lại nó chắc sẽ khổ đau hơn. Tôi không ngờ được tình cảm của tôi dành cho Khải nặng sâu như vậy. Hình ảnh ngày hai đứa ngày nào còn quất quít bên nhau, nhưng nay bổng lạ lùng và xa vời quá. Phải chăng tình yêu của Khải và tôi sẽ lụi tàn từ đây. Tôi lấy cây viết và tờ giấy huệch hoạt: “Tình của anh là hư hay là thực? Mà anh đi không chút luyến lưu nào Còn nhớ không những câu nói ngọt ngào Trong những lúc ái tình ta dào dạt”(2) Nước mắt tôi lại rơi và tôi nén tiếng khóc nấc trong lòng. Tôi muốn viết xuống hết tất cả những niềm đau khổ, nhưng nghẹn ngào thay tôi không viết gì được nữa. Chỉ cần nghĩ đến anh hay kêu gọi tên anh trong tâm khảm, tâm hồn tôi chìm đắm và nhòa lệ. Tôi buông cây viết và vòng tay khoanh lại thở dài. Tôi nhắm mắt lim dim và cố quên anh đi trong một giây phút ngắn. Tôi muốn nghĩ đến Đại, người chồng tương lai của tôi. Tôi muốn nghĩ đến ngày cưới, ngày tôi sẽ lên xe hoa về làm một người vợ của Đại. Tôi muốn nghĩ đến ba tôi và dì Tuyết. Tôi muốn … nhưng tất cả đều bị hình ảnh của anh chiếm hết tất cả tâm hồn tôi. Chỉ có anh và duy nhất chỉ có mình anh là người đem đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc. Anh đã đem đi theo anh với nguồn sống của riêng tôi. Tôi chỉ biết buồn và khóc sầu mình tôi.