Tạo hóa hình như dành sẵn cho mỗi người một phần số chẳng thể cãi lại được. Như kẻ trở về từ cõi chết, tôi lại tỉnh dậy trong một khung cảnh xa lạ. Đầu tiên là những bức tường màu vàng cát của sa mạc, những bóng người áo trắng di động, mùi thuốc men làm tôi nhận thức được rõ ràng tôi đang nằm trong một bệnh viện. Tôi vẫn chưa gian truân? Nằm giữa chiếc giường có thành cao với chai nước biển truyền vào cánh tay, những cơn sốt vùi nối tiếp nhau lướt qua! Những gì đã đến trong quá khứ? Mập mờ như một giấc mộng dài. Người ta cho biết một người đàn ông đã chở tôi vào bệnh viện. Có lẽ Hứa Kim nghĩ tôi không thể nào thoát chết và sợ liên lụy rắc rối nên đã vứt bỏ tôi như người chạy trốn một tai vạ. Lão không đặt chân vào bệnh viện này bao giờ nữa, thật may mà tôi đã thoát khỏi bàn tay độc ác của lão. Khi người ta hỏi địa chỉ thân nhân. Cha? Dì Hoa? Nghĩ đến chuyện trở lại căn nhà ngục tù đó, tôi bất giác rợn người đáp cho qua:
- Tôi không còn ai là thân thích mà cũng chẳng có nhà cửa gì cả!
Ái ngại cho cảnh bơ vơ của tôi, một người đàn bà với vẻ mặt phúc hậu, mẹ của chú bé nằm cạnh giường nói với tôi:
- Thôi được! Em cứ an tâm! Mọi chi phí cần thiết tôi đóng trước cho em, em khỏi áy náy gì nữa nhé!
Bà đã làm tôi cảm động rưng rưng nước mắt. Trên đời này đâu phải toàn kẻ xấu! Tình người sáng đẹp như trái tim tôi! Sau khi sống lại, cuộc đời trở thành quyến rũ và sáng đẹp lạ thường, không phải tại mình gợi lên chuyện cũ của tôi như đám mây u ám đã bay đi.Tôi lần hồi tìm lại được sự hồn nhiên, thuở trước. Những lúc rảnh rỗi tôi nhớ Khiết Anh vô vàn! Sống trong tâm trạng nôn nao chờ ngày bình phục, nửa tháng trôi qua tôi đã trở lại khỏe mạnh như trước. Thèm được gặp lại chàng ghê gớm, thèm được nhảy tung tăng nũng nịu hờn dỗi với chàng như ngày nào. Hình ảnh chàng tỏa sáng trong tim với nụ cười như gió xuân. Bây giờ chẳng còn trở lực nào chia rẽ tôi với chàng nữa. Khiết Anh sẽ sẵn sàng ôm lấy tôi nếu chàng biết tôi đã trải qua bao nhiêu thử thách gay go để giữ trong sạch chờ chàng.
Một buổi chiều đang hừng lên nắng nhạt. Tôi đang ngồi với chú bé bên giường thì một thiếu nữ mặc chiếc áo màu da cam bước vào. Ngạc nhiên ngẩng lên, chú vịt nhựa trong tay rơi xuống:
- Bội Tần!
Bội Tần ngơ ngác nhìn tôi đoạn nó nhảy đến ôm tôi:
- Phương Kỳ!
Mặc cho những cặp mắt ngạc nhiên, chúng tôi ôm nhau mừng mừng tủi tủi như đã xa nhau mấy kiếp. Bội Tần mếu máo như con nít:
- Kỳ ơi! Tao đâu có ngờ mày gặp cảnh này! Tao tưởng mày đang an hưởng hạnh phúc với ông chồng giàu rồi chứ! Chuyện ra sao nói tao nghe coi Kỳ!
Tôi chậm rãi thuật đầu đuôi tư sự. Ánh mắt Bội Tần đầy thương cảm và khâm phục:
- Mày gan quá!
Sự thực tôi chỉ là con bé nhu nhược nhưng không hiểu sao lại có can đảm làm việc đó! Có phải nhờ tình yêu của tôi đối với Khiết Anh đã giúp tôi thêm sức mạnh? Bội Tần nắm lấy tay tôi, nó chưa hết xúc động:
- Đáng lẽ mày phải cho tao biết sớm hơn nữa! Bây giờ thì đã có tao đây, tao sẽ lo tất cả cho mày!
- Sao mày biết tao ở đây.
- Anh Chương nói! Hôm qua anh ấy đi thăm một người bạn thực tập ở khu này, tình cờ trông thấy mày, anh ấy cũng sợ trông lầm vì đâu có ai biết chuyện gì! Tụi bạn còn phiền trách sau khi cưới xong mày trốn biệt bạn bè luôn!
Tôi lo lắng:
- Đừng cho nhà tao hay tao ở đây nhé Tần, tao sợ bị bắt về lắm!
Thần sắc Bội Tần trầm hẳn, nó ngập ngừng:
- Mày đừng ngại điều đó, sáng nay tao tới nhà mày mới biết dì Hoa sắp bán nhà để trả nợ vì hình như bà ta bị đàng kia làm khó dễ, còn cha mày...
- Cha tao thế nào Bội Tần?
Bội Tần thở ra, nó mở xách tay lấy tờ báo trải ra trước mặt tôi:
- Báo mới đó, mày đọc đi.
Tôi hồi hộp cúi xuống, trên trang nhật báo nổi bật hàng chữ đậm nét: "Ngựa quen đường cũ, cựu tù nhân được ân xá vẫn còn say máu". Tên tội phạm lại một lần nữa thoát mạng lưới nhà chức trách. Bên dưới là tên cha tôi với bản tin tỉ mỉ, trong một cuộc ẩu đả tại quán rượu cha đã dùng dao đâm chết thực khách sau đó bỏ trốn mất dạng. Cảnh sát truy lùng ráo riết đến lúc sắp bắt được thì cha đã lẻn xuống một chiếc tàu hàng ở bến Bô Long rời Đài Loan đi Nam Dương mất rồi! Thật thế sao?
Lặng người gấp tờ báo lại, những giòng chữ đẹp chi chít làm tôi nhức nhối! Cha đã đi rồi, tình thương cuối cùng cũng xa tôi, cha lại phạm tội thêm một lần nữa. Chắc không bao giờ ông trở lại đất nước này nơi mà pháp luật luôn luôn chờ chực với một bản án. Linh cảm bàng hoàng trong người tôi, tôi sẽ không bao giờ được gặp cha nữa ư? Nước mắt lưng tròng, tôi còn ai là người thân trên đời này? Diệp Bội Tần và Uông Khiết Anh? Đấy là hai người thân yêu nhất của tôi bây giờ. Khiết Anh, bây giờ chàng còn gì ngăn trở? Tôi thèm được gục mặt vào vai chàng khóc một trận cho hả, chàng có biết tôi đang khổ không? Nắm tay Bội Tần, tôi lại nói:
- Tần ơi! Tao nhờ mày chuyện này nhé! Mày đi tìm Khiết Anh đến đây dùm tao nhé! Tao đang cần có anh ấy Tần à!
Bội Tần nhìn nét mặt vàng vọt của tôi, nó khẽ thở dài:
- Tao chỉ sợ mày xúc động chịu không nổi!
- Tao hứa với mày là tao không có làm sao đâu! Đi đi Bội Tần, chìu ý tao chút đi mà!
- Tao... tao có mang quít lên, để tao lột vỏ cho mày ăn nghe?
- Tao không ăn quít!
Bội Tần quay đi. Nó không dám nhìn thẳng vào mặt tôi:
- Tao định dấu mày! Nhưng sớm muộn gì rồi mày cũng biết. Khiết Anh........!
Tim tôi nghẹn máu:
- Sao....?
- Uông Khiết Anh vừa làm lễ thành hôn với Vương Ánh Tuyết! Hai vợ chồng vừa sang Đông Kinh hưởng tuần trăng mật ngày hôm qua rồi!
Đầu tôi như nổ tung ra, cơn nhức buốt xuyên qua óc như chiếc kim nhọn. Tôi ôm đầu như kẻ mất trí, ngây dại nhìn Bội Tần:
- Mày định nói chơi với tao đó à? Đừng đùa! Tao giận mày bây giờ!
Bội Tần ray rứt:
- Không đâu Phương Kỳ, tao nói thật đó! Khiết Anh đã lấy vợ, đám cưới của họ thật lớn và tưng bừng, Khiết Anh chẳng có vẻ buồn bã gì cả! Thật tình tao cũng không biết trách anh ấy ra sao vì tất cả mọi người đều tưởng lầm mày tự nguyện lấy lão già đó! Khiết Anh đã cười lạt bảo tao: "Sự thật Phương Kỳ mới là kẻ phản bội, bội bạc. Nàng đã cố tình dứt khoát để đi lấy chồng bảo sao tôi không đi lấy vợ? Ánh Tuyết bây giờ là một người vợ xứng đáng, tôi tin mình đã hành động đúng!"
Khiết Anh! Khiết Anh! Cái giá đắt tôi phải trả để đổi lấy kết quả này sao? Mọi ý nghĩ lạnh nghiền trong óc như chiếc xe xoay. Tôi hét to chẳng khác chi người loạn óc:
- Nhưng tao vẫn chờ anh ấy mà! Tao có phản bội anh ấy bao giờ đâu? Khiết Anh, ai cho phép anh lấy vợ? Anh đành bỏ em bơ vơ sao? Không! Không! Em không thể mất anh được, em phải đi tìm anh chứ! Bội Tần! Khiết Anh ở đâu chỉ dùm tao đi!
Từ những giường bên, mọi tia nhìn lạ đổ về phía tôi. Tôi cóc cần ai dòm ngó, nhảy xuống giường chạy ra cửa. Bội Tần hớt hải chạy theo:
- Mày đi đâu vậy Phương Kỳ?
- Tìm Khiết Anh!
- Anh ấy qua Nhật Bản rồi!
- Tao cũng đi, mày không thấy tao có hai cánh đây sao? Tao là chim mà, mày để tao bay đi tìm anh ấy!
- Phương Kỳ! Mày nói sảng rồi! Để tao đi tìm y tá!
- Ê! Buông tao ra đi! Bộ mày thích nhìn tao khóc lắm sao? Bỏ ra! Nếu không tao biến mất liền cho mày coi!
Lại bị lôi vào giường, tại sao ai cũng thích làm khổ tôi không vậy? Một mũi thuốc thật đau được chích sâu vào da, tiếng người mang máng bên cạnh:
- Phương Kỳ! Phương Kỳ ơi! Bình tĩnh lại đi! Khổ quá!
Mạch máu trong óc căng ra như dây đàn, tiếng tây ban cầm vang dội vào óc đau nhói. Ngàn lũ chim man dại quạt cánh trong đầu, lời hát tình sầu quyện với sóng biển, gió núi, rừng thông! Tất cả chập chùng quay đảo tít mù một hồi rồi biến thành vô số hạt phong bay đầy trời. Tôi cũng hóa thành một hạt phong nhẹ hầng bay lên vào trong gió đến nỗi chóng cả mặt! Vừa khóc tức tưởi tôi vừa gọi Bội Tần:
- Mày thấy không? Gió lớn quá! Tổ chim trên cây bị gió thổi rớt xuống, có con chim bị gió cuốn đi kia kìa, chẳng ai cứu nó cả, tìm lại cho tao đi!
Lải nhải được mấy câu nữa, rồi mê thiếp đi dưới tác dụng của thuốc an thần, chẳng còn biết trên đời này có thêm một đôi vợ chồng mới và một kẻ vừa đánh mất mối tình đầu!