Út Tẹo ngồi thu người trong góc quán nhìn mưa. Mấy hôm nay mưa dầm khó bán quá! Anh mua một điếu ba số rồi khề khà nhả khói để giết thời gian và giết cả sự cô đơn, buồn bực đang làm tình làm tội anh đến khổ sở.
Một người chạy xích lô bước vào quán. Anh ta rũ mạnh cái nón cho bớt nước rồi ngồi xuống gọi cà phê.
Thoáng thấy Tẹo, anh ta buột miệng chửi thề:
- Mẹ ... Anh em nhà mày làm chó gì mà quậy suốt đêm, không cho ai ngủ hết vậy ?
Tẹo gượng gạo:
- Tui có dự vào chuyện của mấy ổng đâu, sao gặp ai cũng bị hỏi, bị mắng vốn. Khổ thật!
- Anh em tụi bây ở chung nhà, không hỏi mày chẳng lẽ hỏi người xung quanh ? Mẹ ... nó! Tao nói trước, quậy lần nữa là kêu công an xuống à nghen. Mẹ ... nó, mình làm quần quật suốt ngày, có được ban đêm để ngủ mà cũng không yên. Thứ cô hồn, các đảng gì đâu, nốc rượu cố xác, sao không mắc gió chết mẹ cho rồi, sống không làm được tích sự gì lại chật đất. Nói thật! Thương mày bao nhiêu, tao lại ghét mấy thằng quỷ sứ đó bấy nhiêu. Mẹ ... nó!
Út Tẹo làm thinh. Nghe người ta mắng ba ông anh của mình, anh không giận mà thấy đáng. Các ông ấy xứng được chửi, chỉ điều ít ai dám chửi thẳng vào mặt ba con người có cái bề ngoài hung ác như quỷ sứ ấy, mà trái lại họ lại hầm hừ, hăm dọa anh và bà mẹ suốt ngày như câm lặng của anh.
Với mẹ anh, bà luôn luôn nhịn nhục, xin lỗi rồi năn nỉ ỉ ôi, bà năn nỉ xóm giềng bỏ qua cho cái thói say xấu nết của chúng, và bấm bụng nghe hàng xóm chửi mèo, mắng chó vì dù sao bà cũng nghĩ rằng "Con dại cái mang". Còn với Tẹo, anh mím môi làm thinh vì cuộc sống dạy anh rằng lời nói của kẻ tật nguyền nghèo đói không ai nghe đâu, tốt hơn là im đi để còn kiếm miếng ăn qua ngày.
Út Tẹo thấm thía lắm! Như anh quả là hèn. Cái bộ tướng ma chê, quỷ hờn của anh chỉ phù hợp cái tính hèn đáng khinh. Tâm hồn anh có cao thượng cỡ nào cũng chẳng ai tin, vậy cứ làm thằng hèn, mặt ai muốn nói gì thì nói, nghĩ gì thì nghĩ. Thân phận anh đã là vậy từ lúc mới lọt lòng mà!
- Mưa gì thúi đất, thúi đá hết vẫn mưa! Tạnh đi cho tụi con nhờ ông trời ơi!
Giọng ai đó ê chề vang lên làm Tẹo nhớ tới ba mớ vé số còn trong túi mình mà ngán ngược.
- Ê! Tẹo! Tao nghe nói thằng Hai Nám dạo này đỡ lắm hả ?
- Tui đâu biết!
- Dấu hoài! Anh em ở chung nhà mà không biết.
Tẹo nhếch môi:
- Tụi tui đứa nào làm nấy sống. Ổng đi tối ngày, về tới nhà là xỉn tuốt, ai dám hỏi, động tới cho ổng đập hả ? Người ta đồn gì cũng kỳ, cu ly vác mướn, được đồng nào xài đồng đó lấy đâu ra mà đỡ, mà khá không biết nữa!
- Nó theo con mẹ Liễu đánh bài, ăn đậm lắm! Có mày cà khùng, cà khật mới chẳng hay gì cả.
Tẹo buột miệng chua chát:
- Hay chứ! Nhưng chỉ hay lúc ảnh thua đậm thôi! Thì rồi đó, tối hôm qua, sạch túi mới về nhà làm giặc làm giã náo động cả xóm.
Tiếng ai đó bất bình:
- Thằng tệ thật! Nó chửi cả mẹ đẻ ra nó.
Chẳng cần quan tâm đến Tẹo, một giọng khác bồi thêm:
- Ôi! Thứ con không cha, ở viện mồ côi từ nhỏ thì vậy phải rồi. Nó có cần gì mẹ!
Tẹo nhớ tới anh Hai mình mà chán nản. Trong bốn anh em, Hai Nám to lớn nhất và cũng dữ dằn nhất. Anh ta sẳn sàng gây gỗ, sinh sự với người khác chỉ vì những nguyên do nhỏ nhặt. Trên mặt anh ta có một cái bớt đen, điều đó làm Hai Nám mặc cảm, mỗi lần rượu vào hắn lại đay nghiến mẹ mình. Không biết dạo này bà Liễu nói khích gì, mà tối hôm qua Hai Nám say rượu về tới nhà, hắn kéo ghế ngồi ngay đầu chõng ọp ẹp của bà mẹ, bắt đầu chửi đủ chuyện.
Đầu tiên hắn muốn biết cha mình là ai. Bà mẹ làm thinh, thế là hắn chì chiết hỏi sao bà lắm chồng thế ? Đã làm điếm sao không có gan lấy Mỹ, hắn mà lai Mỹ thì giờ này đời hắn đã sướng như tiên, chớ có đâu ở trong chòi toàn rác rưới như vầy.
Nằm trong xó của mình, Tẹo nghe mẹ khóc, nước mắt anh cũng âm thầm ứa ra. Anh căm thù những thằng anh của mình. Ngôi nhà này là nơi mỗi đêm họ say khướt, ngất ngưởng bước về lần lượt từng người để ấu ó, đánh đấm nhau như tối hôm qua vậy thôi. Biết bao giờ anh và mẹ mình mới thoát khỏi nỗi khổ triền miên đó chớ!
- Ê Tẹo! Dạo này mày còn bán vé số cho Thầu Quý không ?
- Còn!
- Lão ấy vẫn trúng dài dài hả ?
Tẹo hờ hững "ờ" cho qua chuyện. Từ lâu rồi anh không quan tâm tới việc lão ta đã tính toán cách nào để cứ tì tì trúng số mãi. Anh tự an ủi mình "người tính cũng không qua được trời tính". Anh chỉ ao ước trúng vài trăm ngàn để mua cho mẹ cái giường kha khá hơn thôi. Mà nào có được!
- Nghe đồn đâu tiền Thầu Quý mua con Lô Lô là tiền trúng số lão gom góp lại. Nếu thật vậy, cha này kiếp trước chắc ăn ở hiền lành nên kiếp này hưởng lợi.
- Xì! Mặt lão mà tu. Tại trời chưa kêu tới thằng chả đó thôi!
Một chiếc xích lô tấp vô sát cổng. Bà Liễu mở bạt xe hấp tấp bước xuống. Vừa thấy mặt Tẹo, bà ta đã la bài hãi:
- Thằng Hai Nám đâu què ? Nó ăn cắp tiền của tao hết rồi. Bây giờ nó trốn ở đâu ?
Út Tẹo chưng hửng:
- Tui đâu có biết. Sáng sớm là ổng đã đi mất biệt. Mà tiền bà để ở đâu cho ổng thấy.
Mặt bà Liễu xanh mét, Tẹo không hiểu bà ta lạnh hay giận mà giọng nói run run đứt đoạn:
- Nó vào giường tao ngủ đỡ qua đêm gần sòng bài, quơ không còn một đồng, nó biết đêm qua tao ăn mà. Trời ơi! Chó đẻ, tao sẽ giết nó.
- Giết nó rồi làm sao đi Mỹ, bà nội ? -- Giọng ai đó vang lên như chế dầu vào lửa. Bà Liễu ngồi đánh phịch xuống chiếc ghế đẩu, ôm lấy đầu. Bà ta lại tuôn ra tràng âm thanh tục tĩu cho hả tức. Người nào đó lại lên tiếng:
- Bà giỏi thì đi thưa cho công an giải quyết, làm gì ngồi đây chửi đinh tai vậy ? Mà có thưa thì nhớ khai thêm, tiền bị mất là tiền đánh bài ăn nghen, hông thôi người ta không biết tiền đâu bà nhiều dữ vậy.
Nhìn gương mặt về chiều của bà Liễu, lòng Tẹo thầm khinh bỉ. Bà ta là người tham lam vô độ, bà ta từng làm nhục Bảo Hân vì ham tiền, nay tiền ấy lại rơi vào tay kẻ khác. Vừa lắm!
Tẹo ngao ngán đứng dậy bước ra ngoài. Mưa vẫn còn lất phất nhưng anh phải đi, ngồi lâu trong quán đó, anh chịu không nổi.
Gần mười ngày nay Tẹo không ghé thăm Triều. Một phần tại trời bão rớt, mưa dầm, một phần tại lòng anh buồn quá, chẳng muốn đi đâu chỉ muốn rút vào giường nằm nghe mưa rơi mà thấm thía, mà suy đi nghĩ lại sự bất hạnh phải mang từ thưở lọt lòng.
Dạo này Triều đã có niềm vui riêng. Tẹo mừng cho anh nhưng trong thâm tâm Tẹo vẫn tủi cho mình, dù biết Bảo Hân là một khát khao anh không đời nào có được. Trước kia ít có dịp tiếp xúc, nói chuyện với Hân, tình cảm của Tẹo đối với cô hư hư, thật thật, đủ để tối ngủ có những giấc chiêm bao đẹp. Bây giờ được gặp Hân thường hơn, nhìn cô nũng nũng, nịu nịu bên Triều và thấy cô luôn luôn ngọt ngào dịu dàng với mình, Tẹo mới nhận ra anh yêu Hân biết bao. Một thằng ngợm như anh cũng biết thất tình nữa sao ? Anh muốn ngửa mặt lên trời cười to cho hả hê, như cười một thằng nào chớ không phải cười cái thằng tôi què quặt.
Đi ngang nhà Thầu Quý, Tẹo thấy Lô Lô đứng lấp ló ngoài cổng. Vừa nhìn thấy anh, đôi môi dày của con nhỏ đã đãi dài:
- Ông già chờ anh từ sáng tới giờ.
Tẹo cắc cớ:
- Ông già ai mới được ?
Lô Lô nhún vai:
- Ông già đây có nghĩa là lão già chớ không phải là ông bố, ông tía gì đâu.
Đóng sầm cánh cửa lại, con nhỏ tỏ vẻ ghét thậm tệ:
- Ba tui là thằng cha Mỹ đen nào đó, tui không biết mặt thiệt, nhưng chắc không đến nỗi tồi như cha Thầu Qúy. Anh Út biết hôn.
Lô Lô ngừng nói, liếc mắt vào trong rồi hạ giọng căm tức:
- Lão ta mua tui về cho thằng Nghị xuất cảnh, vậy mà nửa đêm lão mò vô giường tui.
Tẹo buột miệng:
- Rồi mày làm sao ?
- Thì ... làm thinh chớ làm sao.
- Trời đất! Ngu thấy mẹ!
- Ờ ngu! ... Tui đợi lão khoái chí nằm xuống, tui mới túm ngay la làng lên. Vợ con lão chạy qua, tui khóc lóc đe dọa đi thưa. Cả nhà nó xúm lại năn nỉ, cuối cùng phải lòi tiền ra tui mới chịu yên.
Thấy vẻ tự đắc của Lô Lô, Tẹo phán một câu cho bỏ ghét:
- Mày y chang má mày. Cái gì cũng tiền.
Không buồn vì câu nói của Tẹo, Lô Lô rầu rầu:
- Hổng biết má tui bả nghĩ sao mà xài tiền bao nhiêu cũng hết. Nói thật tui không muốn qua Mỹ.
- Sao vậy ? Mày gốc Mỹ, qua bển là phải rồi, ở đây làm gì cho cực.
- Biết sao là cực, biết sao là sướng, ở đây tui còn bà ngoại, mấy dì, dù họ hổng thương tui bằng những đứa cháu khác nhưng tui còn có bà con, qua bển nghĩ cũng sợ vì không ai binh vực.
Tẹo tỏ vẻ rành rẽ:
- Tao nghe nói ở bển cũng có tổ chức này nọ lo cho mình, sợ gì mà sợ!
Giọng Lô Lô hơi nghẹn lại:
- Tui sợ má tui đem bán tui để lấy tiền lắm. Qua bển tui sẽ chết vì lòng tham của bả.
Nghe con nhỏ nói, Tẹo xót xa thật lòng, anh nạt ngang:
- Tầm bậy! Mẹ nào lại đi bán con.
- Mẹ ai tui không biết, chớ mẹ tui bả bán tuốt. Bả đã bán tui một lần, bán lấy tiền đánh bài. Không có bà ngoại là tui đi làm gái luôn rồi.
Tẹo nuốt nước bọt mà thấy cổ họng mình vẫn khô ran. Trong xóm này Út Tẹo với Lô Lô vẫn thân thiết với nhau từ nhỏ. Anh tội nghiệp con bé luôn bị mẹ mắng nhiếc, mọi người rẻ khinh vì cái màu da đen không lẫn vào đâu được nên đôi khi quên thân phận mình lân la trò chuyện với Lô Lô. Lâu ngày thành quen, con bé hay tâm sự với Tẹo, chỉ đến khi anh nhận ra Lô Lô đã là một cô gái thì Tẹo mới thôi thân thiết. Anh vốn sợ cái mồm bà la sát của mụ Liễu, bà ta muốn nói quàng xiên gì ai không được.
Nhìn Lô Lô với ánh mắt tội nghiệp, Tẹo nói lơ qua chuyện khác:
- Hôm nay má mày ở đâu Lô Lô ?
- Bả ở trong mấy sòng bài chớ ở đâu.
- Ủa! Bả không ở nhà ... chồng hả ?
- Bả chê ở đó chán, bả kiếm chuyện quậy rồi bỏ đi. Thằng cha nào với phải má tui cũng mệt, bả ham tiền quá thành ra không biết phải quấy gì hết. Gia đình đó họ tới đây hỏi tui về bả, tội nghiệp họ lo mất tiền mà đi không được.
Út Tẹo khinh bỉ:
- Tội nghiệp con mẹ gì, cái thằng dượng ghẻ của mày cũng không vừa đâu.
- Anh biết thằng chả hả ?
- Ừ! Bộ mày không biết sao ?
- Không! Biết làm gì cho mệt. Tui chán quá anh Út à. Tui muốn trốn đi cho rồi. Mà dễ gì ... nhà Thầu Quý canh tui hơn canh tù.
Lô Lô vừa dứt lời Tẹo đã nghe giọng bà Thầu Quý the thé:
- Lô Lô! Mày đâu rồi ?
- Tui đây nè! Trời mưa có đi đâu được đâu mà bà lo.
- Lo chớ sao không lo! Tiền người ta đổ mồ hôi xót con mắt làm mới ra, chớ đâu tự dưng như mẹ con mày, có cái mác Mỹ là có tiền xài, đã vậy còn trốn tới trốn lui cho khổ người khác.
Thấy Út Tẹo đứng xớ rớ, bà ta la lên:
- Mày làm ơn bỏ dép dưới thềm dùm tao, nhà mới lau, chân cẳng cà quơ vích sình bùn tùm lum, dơ dáy quá!
Tẹo làm thinh bước vô phòng khách, nhìn mặt lão Quý đang phì phà điếu thuốc, nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế mây, Tẹo thấy gớm. Khác với thái độ mời mọc thường ngày, anh lặng lẽ chìa xấp vé số ra rồi đứng chờ lão lựa.
Tẹo không dứt mắt khỏi gương mặt của Thầu Quý được, hôm nay nhìn đôi môi mỏng sít rịt ấy anh bỗng thấy nó bẩn thỉu dơ dáng làm sao, rồi đôi tay được cắt khéo cẩn thận của lão nữa, nó cứ mân mê, chọn tới, vọc lui ...
- Nè mày! Bữa nay mưa, tao làm phước mua dùm mày hai chục tờ. Ngon hông ?
Tẹo cố gượng cười khi đưa tay nhận lại xấp vé số, tự dưng anh chùi những tờ số vào áo rồi mới cất vào cái tép nhỏ. Anh hậm hực với ước ao: Phải chi mình khá hơn một chút, dứt khoát mình không bán số cho lão ...
- Mở cửa cho nó, Lô Lô!
Ra tới ngoài Tẹo nói:
- Sao mày ở nổi với họ, tao nghĩ cũng hay.
- Hay lắm cũng như anh, tui để ý thấy lúc anh lấy vé lại, anh chùi nó rồi mới cất vô giỏ, vậy chớ tiền thằng chả đưa sao anh không chùi ? Anh ghét họ nhưng anh vẫn cần tới họ. Tui cũng vậy, phải ráng thôi, má tui bả nhận tiền rồi, tui trốn sợ bả ở tù.
- Ai dám thưa mà mày sợ ở tù. Đi Mỹ hay không là quyền mày mà.
- Chậc! Tôi nghĩ nát nước rồi, dầu gì tui cũng là vợ thằng Nghị ròm. Tui mà đi là ông già nó thưa tui ăn cắp đồ bỏ trốn liền. Ổng hăm rồi!
Tẹo băn khoăn:
- Lô Lô! Bộ mày không thích đi Mỹ thật à ?
Lô Lô chớp lia chớp lịa đôi mắt hơi lồi trắng dã:
- Không! Phải chi có tiền, tui trả cho ông Thầu Quý rồi ở lại Việt Nam.
- Bao nhiêu lận ?
Giọng Lô Lô thất vọng:
- Nhiều lắm, nghe đâu ổng đưa má tui trước phân nửa, còn phân nửa qua bển khi làm đơn ly dị, thằng Nghị sẽ đưa tiếp.
- Nhiều mà là bao nhiêu ? -- Tẹo gằn giọng hỏi lại.
Lô Lô cười:
- Anh này ngộ thiệt! Hỏi chi vậy ? Anh có cho tui được đâu mà hỏi hoài.
- Tao nghèo thiệt nhưng cũng cho mày được hai tờ vé số. Vái ông địa cho mày trúng độc đắc, lấy tiền trả người ta rồi ở lại buôn bán gì đó, còn ngon hơn đi qua bển mà sợ đủ thứ.
Thấy Tẹo lấy vé số ra, Lô Lô xua tay:
- Thôi đi ... Ông! Lời mấy đồng mà cho khổng biết, tui hổng lấy đâu. Thầy bói nói tui số hồng nhan khổ lắm, dễ gì trúng độc đắc, nhận của anh cho uổng tiền.
Tẹo cằn nhằn:
- Con nhỏ này kỳ. Hồi đó tao bán đậu phộng với hột bí rang, đêm nào về ngang nhà mày cũng hỏi có bán ế hông, cho mày xin cái ế. Tao nhớ lần nào mày xin, tao cũng cho hết. Lúc đó tao còn khó khăn hơn bây giờ nhiều. Cầm lấy đi Lô Lô! Vé tao bán hên lắm. Biết đâu mày trúng độc đắc.
Nhìn cánh tay khèo móng chim của Tẹo, Lô Lô thấy tội quá, dầu sao Út Tẹo cũng từng thân thiết với cô ... Không nỡ chối từ, Lô Lô miễn cưỡng:
- Vậy thì đưa đây! Nếu trúng tui với anh chia hai. Chịu tui mới nhận.
- Ờ! Chia mấy cũng được. Mày nhớ vái ông địa phụ tao nhé. Thôi tao đi à!
Co ro trong chiếc áo mưa, Tẹo bước đi nhẹ tơn, anh có cảm giác như con bé Lô Lô đã trúng số rồi không thôi.