Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Lấp lánh mưa bay

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 38427 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Lấp lánh mưa bay
Trần Thị Bảo Châu

Chương 1

Một trong những điều Bảo Hân ghét nhất trên đời này là việc "Xuống xe khi ra vào cổng". Bao giờ tới nơi nào có yêu cầu như vậy, cô cũng phớt lờ và chạy tuốt. Nhưng hôm nay, ngay tại giang sơn của mình cô đã thua.
Ấm ức nhấn thật mạnh đôi guốc cao gót xuống nền cát ẩm, Hân dắt chiếc xe mini màu đỏ đi một nước. Không buồn quay lại nhìn cho rõ kẻ vừa kiếm chuyện với mình.
Nghĩ cũng hay! Bảo Hân vừa vắng mặt hơn 2 tuần, trường cô dạy đã xuất hiện nhân vật lạ ? Lúc nãy chỉ liếc sơ thôi cô cũng đã nhận ra hắn khá độc đáo. Nhưng với giọng điệu cộc lốc đó, bộ dạng đó và cả gương mặt đó, hắn ta chỉ là "con dao cùn" lạc giữa rừng hoang thôi. Tiếc thật !
Ôi mà thây kệ ... "con dao cùn" đó, sáng nay tâm hồn cô đang xao động, vui nhiều hơn buồn, cô chả chấp nhất làm gì cái trò... nguyên tắc cứng ngắc ấy. Còn ngày mai, ngày mốt, bữa kia nữa mà. Để rồi xem. Thôi! Hãy đợi đấy !
Thoáng thấy dáng Hân ở cửa, bọn trẻ đã ùa ra, reo hò ầm lên. Vứt chiếc túi xách lên bàn, cô ngồi xuống giữa lớp, cảm động nhìn những đôi mắt tròn như những viên bi, rồi những cái miệng ngây thơ thi nhau hỏi han cô không ngớt.
Mặc kệ học trò nhảy nhót ồn ào. Hân chống tay trên nền gạch bông mát lạnh, nghe lòng mình rộn lên niềm yêu thương kỳ lạ. Rốt cuộc cô cũng trở lại vương quốc tí hon của mình với mấy mươi thần dân xinh xắn như búp bê, chân tay lúc nào cũng nghịch ngợm phá phách làm đủ trò như đám con rối.
Chị Trúc bước vào, hai tay xách hai ấm nước to . Có lẽ không nhìn thấy Hân, vừa đặc ấm nước xuống bàn chị đã cầm chiếc trống lắc:
- Không ngoan rồi ! Về chỗ ngay cho cô.
Bọn trẻ dạt ra bỏ Hân ngồi lại và chạy về chỗ của mình. Giọng Trúc mừng rỡ:
- Ủa ! Em vào hồi nào ? Hèn chi trẻ nó làm ầm ĩ là phải. Hết phép chưa ? Bữa nay dạy luôn rồi chứ?
Cười cười Hân nhìn dây trầu bà xanh mướt bò ra từ mồm hai con rùa treo trên vách, hỏi trả lại:
- Em vắng mới nửa tháng, bộ chị đừ với tụi nó rồi sao ?
Nhún vai Trúc đáp:
- Có người phụ, chị cũng chả có gì đừ, nhưng vắng em thì buồn.
Liếc Hân một cái Trúc tủm tỉm:
- Sao ! Đi an dưỡng về có lên được... trăm gờ ram nào không ?
- Em đố chị đó.
Nghiêng đầu ngắm nghía, chị Trúc khen:
- Mặt mày tươi tỉnh, da dẻ hồng hào, vui nhiều hơn buồn, chắc có lên cân ?
- Về chất thì có lên, còn lượng thì như cũ.
- Là sao hả con khi?
- Là yêu đời, yêu người, yêu đủ thứ nhưng vẫn ốm.
Chị Trúc lắc đầu:
- Mệt ! Trật tự vãn hồi, hòa bình tái lập, hết giận hết hờn rồi phải không ?
Hai người cười khúc khích. Bọn trẻ thừa cơ hội làm ồn lên. Trúc lắc trống, bắt giọng cho cả lớp đọc theo:
"Bắp cải xanh
Xanh mát mắt
Lá cải sắp
Sắp vòng tròn
Bắp cải non
Nằm ngủ giữa... "
Khi tiếng "giữa" vừa rơi ra khỏi miệng, bọn trẻ lại cúi đầu úp mặt vào tay vờ ngủ. Lớp im phăng phắc.
Hân cười. Xem chừng nề nếp lớp của cô vẫn còn tốt dầu cô đã bỏ nó cả nửa tháng. Lờ lững trông ra đám sao nhái vàng hực ngoài sân, cô trả lời câu hỏi lúc nãy của Trúc.
- Không giận nữa với kèm theo một điều kiện từ phía anh ấy.
Trúc nheo mắt:
- Nó đòi làm đám cưới phải không?
Nhẹ nhè lắc đầu, Hân nói giọng nhỏ xíu:
- Chưa đòi cưới mà đòi làm sếp.
- Mà nó đòi cái gì ? Em tin nó là... là chết nghe chưa ? Đàn ông thời buổi này ..
Mặt đỏ hồng lên, Hân gắt:
- Chị này ! Giỏi tầm bậy khônghà . Làm như em ngốc lắm vậy đó !
Trúc cao giọng:
- Khi đã yêu ai dám ai không ai dại . Người ta mù quáng, u mê, si dại thì đúng hơn . Vậy chứ nó đòi hỏi em chuyện gì ?
Chống tay dưới cằm Hân buồn buồn:
- Ảnh kêu em nghỉ dạy, ở nhà bán cà-phê . Em chả dám hé môi với ba má.
Trợn mắt như không tin, Trúc "xì một tiếng:
- Xạo ! Mày mà phải nghỉ dạy ở nhà bán cà-phê . Thằng Thuấn tính toán giống gì mà định để người yêu đẹp như vậy buôn với bán ?
Tránh đôi mắt của Trúc, Hân đáp khẽ :
- Thì em với ảnh cùng làm ăn . Nói là bán cà-phê nhưng mình là chủ, đứng ra thuê mượn người khác, em đâu phải động móng tay.
Trúc vẫn lộ vẻ bất bình:
- Trời ạ ! Bộ 2 đứa túng dữ lắm sao ? trong khi chị thấy gia đình đôi bên cũng đâu đế nổi.
Thở dài, Hân rầu rầu:
- Ý anh Thuấn muốn vậy, vì tương lai lâu dài.
- Thế thì số mày khổ . Nếu lỡ yêu rồi thì miễn bàn . Tao thấy chưa chi mà nó tính toán quá . Nó muốn mày nghỉ dạy để buôn bán cực khổ, trong khi nhà cửa nó giàu nứt vách.
Kéo giá phơi khăn ra sân, Trúc hỏi Hân:
- Em trả lời với nó chưa ?
- Chưa . Em vẫn thích đi dạy hơn.
- Vậy có gì đâu là vui để em yêu đời, yêu người, yêu đủ thứ.
Hân gượng cười :
- Dù sao hai đứa cũng hết giận hết hờn.
Trúc quả quyết:
- Rồi sẽ giận nữa, nếu em không nghe lời nó . Mà nó thì thuộc loại cáo già tu lâu năm.
Hân chớp mắt lặng thinh, nhớ tới môi hôn của Thuấn sáng nay khi anh đến đưa cô đi điểm tâm . Bây giờ sau một thời gian buồn rầu vì giận dỗi, Thuấn cũng là người tìm tới giảng hòa trước. Anh kiên trì nhẫn nại trong việc làm dịu cơn giận dai của Hân . Nhưng để rồi sau đó, chính cô là người sa vào bẫy yêu thương . Tình cảm của cô như tăng dần sao mỗi .. đợt năn nỉ, ỉ ôi, của Thuấn . Anh đã thắng với chiến thuật .. rù rì, vuốt ve, cô biết thế, nhưng chẳng làm sao xa anh được . Mỗi lần cô buồn rầu khóc lóc vì giận, rồi ca hát líu lo vì hòa, chị Trúc đều khuyên .. bỏ . Chị Trúc không thích Thuấn vì lý do: Mật ngọt chết ruồi . Theo chị thì Thuấn là thứ mật rượu thơm tho, ngọt lịm trong những viên kẹo đường đủ màu tuyệt đẹp . Thứ mật quyến rũ để làm con gái say, ai đã một lần ngậm viên kẹo tẩm rượu ấy rồi thì khó mà quên.
Nhìn mọi cái trong phòng đều gọn gàng ngăn nắp, Hân nói sang chuyện khác :
- Ai thế lớp em vậy chị Trúc ?
Trúc càu nhàu:
- Có ai đâu mà thế ! Con Loan nay ốm mai đau vì thai hành, có xuống lớp được đâu . chỉ có chị với thằng Triều.
Hân ngạc nhiên, hỏi lại:
- Ai chứ ?
- Thằng Triều.
Hân ngơ ngác :
- Triều nào ?
Quay sang nhìn Hân, Trúc nhăn mặt:
- Triều bảo vệ chớ Triều nào ?
Như chợt nhớ ra, chị gật gù :
- À ! Nó vào làm sau khi em đi an dưỡng mấy ngày .không biết là phải.
Hân trợn mắt :
- Cái thằng cha gác cổng giống như quỉ sứ ấy hả ? Trời đất ạ ! Dễ ghét thật !
Trúc rầy:
- Độc miệng vừa thôi . Làm gì rủa nó vậy . Bộ mày đụng độ rồi hả ?
Không trả lời Trúc, Hân gật gù:
- Công nhận bà Bích chọn người bảo vệ... "chiến đấu" thật ! Nhìn mặt lão ta, mẹ mìn cũng hết dám rề rà ở cổng trường mình để bắt con nít, chớ đừng nói chi em . Mà chị Trúc nè, bộ hổm rày lão ta vào lớp hù dọa học trò em hả ?
Nghêng mặt ngó Hân, Trúc dài giọng :
- Xì, làm như học trò em hiền lắm . Quậy nhất trường này, ai mà hù dọa được . Có thằng Triều khốn khổ với nó ấy chứ . Đúng là cô nào trò nấy.
Trúc vừa dứt lời, thằng Lễ Trí rời chỗ . Nó vòng tay trước mặt Hân cà lăm :
- Thưa cô... bạn... bạn... Vi cắn bạn... Hoài... Phương... chảy .. máu luôn !
Hân lắc đầu ngao ngán :
- Vào tới lớp là nghe thưa với gửi . Các bé không ngoan cô nghỉ luôn để cho... chú bảo vệ dạy nhe.
Lớp học đang im bỗng rào rào tiếng vỗ tay . Hân trố mắt . Đó là cách cô đã dạy cho học trò, để chúng bày tỏ tình cảm của mình trước điều gì chúng thích . Chẳng lẽ học trò thích gã quỷ sứ ấy hơn cô giáo của nó !
Vừa xoa dầu cho bé Phương, chị Trúc vừa cười :
- Tụi nó khoái chú Triều lắm, đừng dọa, coi chừng mất hết học trò đó.
Hân tự ái, buông một câu cộc lốc:
- Hết học trò thì nghỉ dạy cũng vừa.
- Lại dỗi . Lớn rồi mà y như trẻ con . Chỉ có thằng Thuấn mới chiều em nỗi thôi Hân ạ.
Hân bước ra ngoài sân . Mặt trời đã lên cao . Những hạt nắng vàng tinh nghịch lọt qua tàn lá bàng to rộng, chập chờn nhảy nhót trên sân . Vài chiếc lá đỏ lưng chừng rơi . Sắp mùa đông rồi . Cuối xuống nhặt chiếc lá ngã sang màu nâu, Hân bâng khuâng . Nói là nói thế thôi, dạy học vẫn là công việc cô đã chọn vì yêu thích . Nghề này không cho cô nhiều tiền nhưng cho cô sự an ổn, và phù hợp với cô... một con bé thích đùa với con nít.
Thế còn đề nghị của Thuấn thì sao ? Sáng nay cô vẫn tránh phải trả lời với anh . Trong tình yêu cô đã nhượng bộ, thậm chí tha thứ cho Thuấn rất nhiều lần . Đến lần này thì chắc khó. Anh có thật xứng đáng để cô đưa đời mình qua một khúc ngoặc mới không ? Ôi tình yêu, thứ hiện thực mờ ảo mà cô vẫn chưa có kinh nghiệm gì về nó, ngoài trái tim yêu thành thật của mình.
Triều kéo ngang chốt cổng rồi khập khiễng đi vào . Ở ngôi trường này, công việc của anh xem ra thật nhàn hạ . Anh giống một người rảnh rỗi, thảnh thơi đứng bên ngoài cuộc sống tấp nập để nhìn thiên hạ ra vào . Có lẽ nhờ bộ dạng của anh nên ai đi ngang tấm bảng ghi "Yêu cầu xuống xe khi ra vào cổng " đều răm rắp làm theo đề nghị, trừ con bé ương ngạnh ban nãy . Chắc cô ta nghĩ là mình đẹp nên tự cho mình có những đặc quyền hơn thiên hạ hay sao ấy !
So vai, Triều ngao ngán:
- Sao những cô gái đẹp, kiêu kỳ bao giờ cũng là khắc tinh của mình vậy ?
Cười buồn, Triều nghĩ tiếp:
- Điều ấy cũng có gì là lạ . Ban đêm với ban ngày, ánh sáng và bóng tối có khi nào xuất hiện một lúc đâu ? Sao hôm nay bỗng dưng mình lại thắc mắc những cái từ lâu mình không để ý tới.
Ngước mặt nhìn màu xanh biết của trời, anh chép miệng :
- Có lẽ tại cô ta đẹp quá làm mình choáng váng khi nghĩ tới thân phận .. thứ Trương Chi xấu như quỉ .. Mà thôi ! Dẹp ba cái viễn vong ấy qua một bên cho rồi . Mệt !
Chụp môi huýt gió một bài hát của mẫu giáo, Triều bước tới góc tường lấy chiếc cuốc nhỏ . Như vứt bỏ mọi thứ phiền muộn trong lòng, anh loay hoay vun gốc các khóm hoa.
Người ta bảo chăm sóc cây cảnh là một hình thức thư giản chớ không phải là lao động, Triều nghĩ cũng đúng . Bao giờ bên các gốc hoa, anh cũng thấy tâm hồn sảng khoái.
Liếc mắt vào lớp Lá 1, Triều thấy bóng áo vàng thấp thoáng . A ! Té ra cô ta là Bảo Hân, cô giáo chính của thằng Lê Trí, lớp mà gần nửa tháng nay anh vẫn phụ chị Trúc "quản lý" đám trẻ con bé tí như các chú lùn trong cổ tích . Hôm nay nàng Bạch Tuyết yêu kiều đã xuất hiện rồi, ta trả các chú lùn lại cho nàng là vừa lúc.
Triều tẩn mẩn nhặt những chiếc lá úa và lấy những thanh tre nhỏ chống cho các thân cúc . Bàn tay có những ngón dài thanh mãnh rất đàn ông khéo léo đặt thân cúc mềm mại sát vào thân tre rồi buột lại bằng cọng.
Màu cúc vàng rực rỡ cùng màu áo vàng hực và gương mặt đẹp kiêu kỳ của Hân cùng một lúc chợt bừng lên trong tâm trí anh.
Triều buột miệng ngân nga:
"Áo nàng vàng, anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh, anh mến lá sân trường... "
Nụ cúc đầu của anh đã nở sáng nay, lá sân trường vẫn xanh mát mắt, nhưng người con gái từng làm anh say mê màu hoa cúc bây giờ đâu rồi ?
Triệt chợt cười khan:
- Lạ chưa ! Sáng nay hứng gì mà nhớ đến mối tình đầu ngu ngốc vậy ? Không lẽ vì dư vị rượu rắn uống đêm qua với Út Tẹo mà bây giờ ta vẫn còn sa đà trong mơ ?
Bứt 2 chiếc lá cúc xanh, anh vò nát trong tay và hít mùi nồng đắng, đến khi nghe tiếng cà lăm của Lễ Trí, anh mới giật mình:
- Chú .. Triều ơi ! Cô Bảo .. Hân của .. con dạy lạ ... i dồi...
- Đâu, cô con đâu ? Chú Triều không biết cô Hân là cô nào hết !
Nét mặt thằng Trí xìu xuống, nó như giận vì tại sao Triều... không biết cô Hân của nó. Đưa tay chỉ vào lớp nó rặn từng tiếng:
- Đó... đó ..cô .. mặt áo .. mới đó !
Triều chợt ganh tị khi nhận ra trong đôi mắt trong sáng của Trí sự tôn sùng, ngưỡng mộ cô giáo . Anh hỏi:
- Con thích chú Triều dạy hay thích cô Hân của con dạy hả Lễ Trí ?
- Th..ích cô Hân .. hà !
Triều cười, anh bẹo má nó :
- Sao Trí không thích chú Triều ?
- Tại chú .. chú Triều xấu ì..nh, tại .. cô Hân .. đẹp như bà tiên ..
Triều thở dài, nói bâng quơ:
- Ờ cô Hân của con giống tiên thật . Mà tiên thì chỉ có trên trời thôi.
Thằng bé trố mắt nhìn anh, chả hiểu đầu đuôi gì cả , đã nghe tiếng gọi vang lên lạnh lùng nghiêm khắc :
- Lễ Trí ! Về lớp ngay !
Triều ngườc nhìn, bắt gặp cái hất mặt khó chịu của Hân . Cô xem như không có anh gần đó, bắt đầu cao giọng:
- Ai cho phép con ra khỏi lớp trong giờ học mà không xin cô ?
Lễ Trí làm thinh, ngập ngón tay vào mồm rồi len lén nhìn Triều như cầu cứu.
Tiếng Hân vang lên rành rọt :
- Cô phạt con đứng tại đây cho tới giờ ăn cơm . Nghe chưa ?
Thấy thằng bé rơm rớm nước mắt, Triều bất nhẫn trong lòng . Anhkhông ngờ cô gái như con nít mới lớn mà lại .. Oai đến thế ! Anh đi về phía lớp học . Triều cảm nhận được sự đau đớn khi từng bước chân khập khiễng chẳng giấu vào đâu được của mình cứ lộ ra dưới đôi mắt tròn lên vì ngạc nhiên của Hân . Thi ra cô ấy không biết anh bị thương tật . Triều cười xã giao bằng nụ cười méo mó, mà theo anh chắc cũng chẳng gây được chút thiên cảm nào với người đối diện:
- Hân phạt thằng bé như vậy có nặng lắmkhông? Trong khi Trí thường ngày rất ngoan.
Ánh mắt ngạc nhiên của Hân nhanh chóng đổi sang ánh mắt ngạo nghễ . Cô hỏi đố :
- Sao anh biết Trí ngoan ? Vào giữ lớp vài ngày mà đã tưởng mình là giáo viên đầy kinh nghiệm rồi sao ? Anh phá hỏng nề nếp lớp tôi rồi anh biết chưa ?
Triều ngạc nhiên trước sự chua chát của Hân. Anh không nghĩ cô có thể nói như đốp vào mặt mình, trong khi anh và cô hầu như chưa hề biết gì về nhau . Lạnh lùng và có phân` nào dữ dội ,anh quắc mắt lên :
- Dầu tôi không phải là giáo viên được học tập, đào tạo hẳn hoi như cô, nhưng tôi hiểu được sự nghiêm trọng của câu hỏi như buộc tội vừa rồi . Phá hỏng nề nếp của một lớp học là việc không đơn giản . Cô nghĩ thế nào mà lại phát biểu như vậy ?
Hân bối rối . Anh ta miệng mồm không vừa . Mình đã hấp tấp vì muốn phục thù việc "Xuống xe dẫn bộ" nên đã .. hố khi đổ tội cho anh ta . Nhưng dĩ nhiên mình không chịu thua.
Vòng tay trước ngực, Hân dài giọng:
- Tôi chả phải nghì gì cả , chỉ cần lấy sự việc để chứng minh lời mình nói . Rõ ràng đó, trong giờ học thằng bé Trí bỏ lớp chạy ra .. với anh . Vô kỷ luật đến thế là cùng.
Liếc xéo Triều 2 cái thật sắc, cô nói tiếp:
- Đáng lý ra anh phải kêu nó mau mau về chỗ, đằng này anh lại giữ nó để trò chuyện . Cả lớp chúng ló ra nhìn theo . Anh không phá nề nếp lớp thì còn gọi là gì ?
Đã lấy lại sự trầm tĩnh thường ngày, Triều nhếch nôi trả đũa :
- Cô nói lời ràng buộc hay lắm ! Như vậy thì tôi là người có lỗi chớ đâu phải thằng bé Trí, cô đừng giận cá chém thớt, tội nghiệp nó !
Hân bĩu môi:
- Anh nghĩ tôi đối xử với học trò của mình tệ vậy à ! Ở đây đâu có ai đủ .. trình độ chọc tức để tôi phải giận cá chém thớt . Xin lỗi ! Mỗi người có phương pháp dạy riêng ,quy định nề nếp riêng,không ai lên lớp ai được đâu . Chuyện tôi phạt học trò tôi, anh đừng xía vô.
Nhìn gương mặt có nhiều nét đáng yêu, nghinh nghinh với mình kiểu trẻ con háo thắng, Triều chợt thấy buồn cười . Thế giới của đàn bà là thế giới mà những âm thanh xù xì, lê la, thóc mách sẽ được loan truyền đi nhanh nhất, nên dầu mới vào làm bảo vệ cho trường mẫu giáo này nửa tháng anh đã nghe thầm thì về Hân, cô giáo trẻ nhất trường, ăn mặc sang nhất trường, đẹp nhất trường . Những lời chuyền tai nói thầm ấy xem ra có phần không sai . Bất giác Triều cười, cái cười khó hiểu của anh làm Hân hậm hực.
- Sao anh lại cười, những điều tôi nói có gì trật đâu ?
- Tôi cười vì nhớ lời thằng bé Trí . Tội nghiệp, thằng nhỏ chạy ra chỉ nhằm hồ hởi khoe với .. chú Triều là cô Bảo Hân của nó đã dạy lại rồi,cô Hân của nó dịu dàng, xinh đẹp như tiên . Tôi cười vì nãy giờ mình đã được tiếp xúc với .. tiên ngay hạ giới . Và thấy rõ ràng nếu bà tiên ấy có phép thì bà ta đã không ngần ngại biến tôi thành con sâu, con rận hay con lăn quăn rồi vứt cho cá ăn hay đạp bẹp dí.
Hân ngờ vực nhìn Triều . Anh ta nói cái gì quàng xiên vậy ? Hừ! Ý anh ta muốn ví mình là ác tiên đâu mà ! Người gì đâu mà vô duyên,không biết nhường nhịn khi .. đôi co với phụ nữ . Hay hắn nghĩ trong trường này hắn là người đàn ông duy nhất nên .. nên phụ nữ phải nhường nhịn, phải ga lăng ngược lại với hắn ??
Giận dỗi, Hân cộ lốc ra lệnh cho Lễ Trí :
- Vào lớp ngồi tại chỗ cho... tôi !
Không ngờ một cô gái đẹp, mà kênh kiệu, trông thật dễ ghét !
Mỗi khi tiếp xúc với bà Hoàng Yến, Hân thường có cảm gíac e dè phòng thủ . Cảm gíac này không phát xuất từ nguyên do bà là mẹ của Thuấn mà vì tính cách của riêng bà.
Lần đầu tiên Thuấn đưa cô về nhà để giới thiệu mẹ mình, Hân đã gật đầu chào bà kèm theo cái nhìn thán phục . Bà ấy đẹp quá, sang quá, và trẻ quá so với mẹ của cô.
- Mẹ anh thoải mái, hiện đại và trẻ trung lắm, em đừng lo gì hết . Mẹ thích có con dâu tuyệt đẹp, nên...
- Nên anh toàn đưa về nhà những cô hoa hậu cho bác gái chọn hộ ?
Hân nhớ, khi nghe cô cắc cớ ngắt lời, Thuấn đã gãi đầu cười trừ.
Hôm nay ngồi một mình với bà Yên bỗng dưng cảm giác phòng thủ, đối phó lại trỗi dậy, chiếm lĩnh gần hết suy nghĩ của cô.
- Dâu tằm ăn hôm con đi Đà Lạt về cho, bác đã làm rượu rồi, chừng nửa tháng nửa là vừa uống . Thằng Thuấn thích lắm.
- Dạ! Con có nghe ảnh nói . Bác hay quá! Sau này con phải học cách nấu nướng của bác.
Nhìn Hân với cái nhìn sắc sảo, bà Yên cười cười:
- Ôi chao! Biết nhiều cực thân con ạ! Với lại thời buổi này công, dung, ngôn, hạnh đâu phải là cái vốn bắt buột phải có của phụ nữ nữa . Những thứ đó hơi lỗi thời khi phụ nữ đã đi làm việc như đàn ông . Bởi vậy bác không khi nào đòi hỏi thằng Thuấn phải có một người vợ theo khuôn mẫu cổ lỗ ấy.
Hân chẳng hiểu bà Yên nghĩ gì khi bày tỏ... quan điểm khá phóng khoáng như vậy với người yêu của con trai mình . Cô thăm dò bà bằng sự suy nghĩ nghiêm túc của mình:
- Nhưng con nghĩ dầu xã hội có thay đổi cách mấy, những khuôn mẫu cổ lỗ ấy cũng còn giá trị chứ bác !
- Đương nhiên! Gã đàn ông nào cũng thích nhâm nhi món nhắm do tay vợ mình làm ra . Nhưng nếu người vợ ấy cũng làm ra tiền như gã chồng, cô ta đâu có thời gian vào bếp để lui cui cùng củi lửa, vừa cực nhọc vừa lấm lem quần áo . Với sẵn tiền, hai vợ chồng đưa nhau vào tiệm, món gì cũng có, lại chẳng phải mệt ai hết.
Bảo Hân làm thinh. Rỏ là cách nghĩ của bà Hoàng Yên khác hẳn với cách nghĩ của mẹ cô . Mẹ cô thì lúc nào cũng muốn tự tay chăm lo cho chồng con từ miếng ăn đến cái mặc. Bà quẩn quanh với bếp núc và xem đó là niềm vui. Bà tự hào được sinh ra và lớn lên trong gia đình theo đạo lý phong kiến cực đoan, và cho rằng đó là truyền thống dân tộc để khi dạy dổ con cái mình, bà cố gắng dạy chúng theo những gì bà đã được dạy xưa kia, dầu kết qủa không tròn vẹn, không hoàn toàn như bà muốn, những nhờ nền giáo dục đó gia đình bà không rơi vào vòng xoáy xô bồ của đời sống mỗi ngày một mới.
Bà Yên nói tiếp:
- Bác sợ nhất cảnh mẹ chồng nàng đâu sống rú rú trong nhà, đã không làm ra tiền mà lúc nào cũng thừa thói giận để dò xét, chăm chọc nhau. Bác thích dâu có nghề nghiệp, biết làm ăn và biết đối xử với mẹ chồng hơn là đứa chỉ biết công dung ngôn hạnh nhưng ngu ngơ với cuộc đời, sống bám vào đồng tiền chồng đưa về.
- Vâng! cháu cũng thích như vậy -- Hân nói theo bà Yên cho xuôi chuyện, lòng cô cứ thấp thỏm vì không thấy Thuấn đâu cả . Bà Yên chợt nghiêm giọng:
- Hai đứa có chuyện giận hờn à ?
- Dạ... không!
- Vậy sao mấy hôm nay bác thấy nó có vẻ bực dọc khó chịu rồi quạu quọ kỳ cuc. À! Mà nó có biết con tới hông, sao không ở nhà chờ ?
- Dạ... tụi con đâu có hẹn. Con tới thăm bác mà...
- Phải không đó ? -- Vừa nói bà Yên vừa cười, nụ cười tươi làm bà trẻ hẳn ra. Thuấn giống mẹ ở nụ cười rất duyên và đôi mắt nâu rất đẹp. Lần đầu trong thấy Thuấn, Hân đã bị đôi mắt nâu ám áp đa tình ấy hớp hồn . Bây giờ bắt gặp nét đa tình đó từ bà Yên, cô ngẩn ra mặt một thoáng.
Đúng là cô và Thuận đã giận. Anh muốn cô trả lời dứt khoát việc nghĩ dạy để mở quán cà-phê với anh, còn Hân thì chần chừ . vì chắc gia đình cô không chấp thuận đề nghị này, và bản thân cô cũng không ưa, cô cứ quanh quẩn vòng vo mãi khiến Thuấn cáu . Khi anh xụ mặt xuống, Hân lại bực, sẳng giọng:
- Nếu chọn anh và đi dạy, em sẻ chọn đi dạy. Rỏ ràng anh chưa là gì của em hết và bà mẹ em đời nào chịu...
- Vậy thì chia tay!
Thuấn lạnh lùng đứng dậy, hùng hổ bước ra sân rồi ào ào phóng xe đi mất. Đến nay hơn một tuần anh không đến, Hân biết mình đã lỡ lời một cách ngu ngốc và cô đi tìm anh, một hành động ngược đời mà Hân rất khó chịu khi cô nén hết mọi tự cao, tự ái để đừng đánh mất người mình quá yêu.
Suốt tuần nay cô bối rối trong lòng, cô ân hận sao đã chạm đến tự ái Thuấn, vì cách nói ngông nghênh thiếu tôn trọng người mình yêu. Hân vẩn không hiểu sao hôm ấy cô lại buột miệng thốt ra những lời nghe thô thiển đến như vậy. Đúng là cô rất yêu nghề, nhưng đâu phải cô không yêu Thuận, giả dụ như anh bảo cô nghĩ dạy để vào làm ở một cơ sở kinh doanh nào đó, có thu nhập cao hơn so với ngành giáo, chớ không phải mở quán bán caphe thì cô có trả lời với anh câu hỏi qua nhua cô đã trả lời không? Chắc là không đâu nhi?
Bất giác Hân thờ dài, mắt chạm phải cái nhìn tinh ý của bà Yên. rất ngọt ngào, bà nhỏ nhẹ:
- Bác có nghe Thuận bàn việc xin anh chị bên nhà cho con nghĩ dạy để hai đứa tính toán việc làm ăn cho tương lai sau này, không biết hai đứa tính tới đâu rồi ?
Hân gượng cười, nói dối:
- Dạ... ba má con không đồng ý.
- Vậy sao! Chắc anh chị sợ cô con gái út cục nhọc với việc qúa tầm thường ?
- Dạ không phải. Má con lo con khờ dại rồi không quen chuyện buôn bán, lỡ có lơ là thì khó.
Bà Yên dựa người ra ghế, giọng vẩn nhẹ nhàng đưa đẩy:
- Tại chị bên nhà quen an phận thủ thường nên mới lo như vậy, chứ như bác thì tâm niệm "Đi buôn cho biết mặt trời, mặt trăng". có lo mới có lời con à! Mà kinh doanh gì to tát mới sợ , chớ như mình mở ba cái quán cốc, có nhầm vào đâu mà lo với lắng!
Như chả hề để ý gì tới những biến đổi trên nét mặt Hân, bà hơi bất ngờ:
- Vì vậy mà hai đứa giận ?
Hân buột miệng:
- Dạ .
Khe khẻ lắc đầu, bà chê :
- Cái thằng thật dở tệ ! Bác đã bảo phải suy nghĩ thật kỷ rồi mới bàn với con vấn đề này mà nó không nghe, để phiền phức tới cả người lớn.
Hân xót xa trong lòng, lời bà Yên chê trách Thuận nghe sao giống lời bà phiền trách cô và gia đình thế ! Loay hoay với chiếc chìa khóa xe trong tay, cô không biết phải bào chửa sao cho việc "không đồng ý" của bà mẹ mình. cô khổ sở nói ra điều lo lắng:
- Anh Thuận không hiểu hoàn cảnh của con, anh cho rằng... rằng... con không thương...
- Bác biết tính nó rất tự ái, chuyện không đâu thường ngày cũng đã giận dỗi , nói chi đến chuyện động chạm nó, lựa chọn nó với cái khác. Giận thì con xin lổi, làm hoà, chớ tự ái nó... bỏ luôn đấy!
Thót ruột, Hân ngồi làm thinh. Lẻ nào anh nói hết mọi chuyện với mẹ mình rồi! Thuận định làm giận , nay là lần chia tay thật sao? Hân đâm hốt hoảng. Rỏ ràng cô yêu anh nhiều hơn cô tưởng, anh biết điều đó và đang làm nư đây mà!
Bà Yên đều đều giọng kể lể rất vô tư :
- Bác đã bảo thằng Thuận là gia đình con không quen buôn bán kiểu này đâu, nhưng ý nó muốn thế, trong khi con bé Khương Liên ngày một, ngày hai tới năn nỉ chung vốn, mà nó chê... Bác thấy con nhỏ cũng xinh gái ấy chứ . Chắc phải khuyên Thuận hợp tác với nó thôi!
Hân lặng đi với cảm giác bực tức, khó tả . bà Yên đang thể hiện một nét nhớ trong tình cách của mình đây!
Tới thăm hỏi và tiếp xúc vài lần, tự nhiên Hân nhìn ra biểu hiện để nhan nhản ở bà là kiểu nói chuyện ngọt ngào vô tư, thoải mái, thật ra chứa đựng chút gì độc ác, hả hê khi thấy sự bối rối, khổ sở ở kẻ khác.
Nhưng lúc đó Hân cho rằng cô qúa nhạy cảm và khéo tưởng ra điều xấu cho mẹ của người mình yêu . Cho người đàn bà có nét đẹp thanh tú, cao sang như vậy làm sao có tâm địa nhỏ nhen như cô nghĩ được.
Nhưng hôm nay thì sao ? Chắc bà Yên không vô tình khi nói về "Con bé Khương Liên" nào đó đâu . bà rất bặt thiệp và tế nhị, làm gì không biết lời nói của mình làm đau lòng người khác.
Chắc hẳn bà Yên phải tính toán khi đẩy đưa, kể lể với cô . Hân chợt nhớ mọi lần cô có qùa cáp gì cho bà, Hân vẩn thương nghe mẹ Thuận khen bằng một câu sổ sàng.
Nào là "Bom con mua to và ngọt hơn của con Tuyết Nga" hay "Bác vẩn vừa ý "gu" ăn mặc của con hơn con bé Mỹ Hồng, nó mà chọn áo cho thằng Thuận thì thôi... y như nhà quê". rồi thì "Con biết sở thích ăn uống của thằng Thuận đó. Ai đâu như con bé Liên Hoa, nó cứ nghĩ đàn ông khoái ăn vặt, ăn chua như nó hay sao ấy!"
Những lần được khen đó, Hân rất thích. Cô tự đắc ý khi nghĩ bà Yên đã bằng lòng, và cô đã ăn đứt đám bạn gái hay bồ bịch... gì đó trước đây của Thuận. tới hôm nay thì hãy coi chừng, cô cũng sắp bị xếp vào hạng thứ phi thất sủng bởi tay bà thái hậu độc đáo này rồi.
Cắn môi một hồi, Hân mới nói:
- Bác khuyên anh Thuận nên hợp tác với chị... gì đó là đúng vì cháu hoàn toàn không có khả năng buôn bán.
Bà Yên tủm tỉm cười:
- Có gì đâu phải lo, nếu thích nghề thì dạy vì nhàn hạ và... trí thức thì con cứ đi dạy, còn sau này, có thời gian rồi con sẻ phụ nó . Đừng nghĩ ngợi nhiều mệt trí.
Cầm múi bưởi đã bốc hết vỏ bao ngoài, bà sởi lởi đưa cho Hân:
- Ăn đi con . Bưởi ổi Tân Triều chính gốc đó . Ngọt như đường! Ăn vào hết dổi hết hờn.
- Con đâu dám dổi hờn, chỉ lo anh Thuận không thông cảm với con.
- Đó là chuyện của hai đứa, bác không có ý kiến . Nhưng Hân này! Con nghĩ kỷ đi, con sẻ sống đời với cha mẹ hay với chồng? Con đã trưởng thành rồi, phải tự quyền lựa chọn hướng đi cho mình chứ . với lại thằng Thuận có xúi con làm gì bậy đâu ? nó buồn lắm đó . Nói thật, bác sẻ tung vốn khá mạnh cho nó làm ăn . Nói là quán caphe vậy chứ không phải đơn giản , nó sẻ là một trọng vai quán sang trọng bậc nhất ở thành phố này . Nếu con bỏ lở cơ hội giúp thằng Thuận thì thật uổng . Đàn ông mà! không có ai kều chân cũng nguy hiểm . Nếu chỉ ở nhà chăm sóc con cái rồi vùi đầu vào giao án, con sẻ không giữ được nó đâu . Bác biết tính con trai mình, nó đào hoa lắm! Đi tới đâu là có người mê tới đó . nhưng nó lại mê công danh sự nghiệp hơn, nó nhiều tham vọng lắm con ạ !

<< Chương kết |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 661

Return to top