Đêm tối om. Giữa giời có tiếng "éc". Vẫn tiếng ấy kéo dài sang tận xóm Đông.
- Lợn giời kêu. Lại có người chết đấy!
Mẹ buồn rầu bảo thế.
Trong làng có tiếng khóc. Chị Xuyên xinh quá, chị Xuyên chết rồi. Chị hay đội khăn mỏ quạ. Má cứ ửng lên. Chị hay mặc áo nâu, đổi vải mới một đoạn ở ống tay. Tay cứ thon lại. Cái diều sáo của chú Chàng vu... vu... ở đèo Bẵng, mọi đêm như tiếng ru vui thế. Đêm nay như tiếng rên suốt đến sáng. Chị Xuyên đã ra nằm ở núi Chùa. Xóm Đông rắc nước vôi trắng ngõ. Dân làng bảo chị Xuyên chết vì bệnh tả.
Ánh giăng màu úa úa, rồi đỏ lừ. Lợn giời lại éc...éc... bay qua. Bao nhiêu người chết. Chú Toàn tôi đã chết. Rồi chị Cún là con chú, chết theo. Chị Cún bằng tôi, thân tôi lắm. Bao giờ tôi sang chơi, dù là tối, chị cũng soi đèn chai ra rỡ dong riềng luộc cho tôi ăn. Chị vào cái xối ở đầu nhà bẻ mía. Chị nhanh lắm. Chị hay lam hay làm. Cô Toàn tôi bảo: nó xinh, nó ngoan nhất cái nhà này. Rồi chú Chà chết, thím Chà chết để lại em Lĩnh mới lẫng cẫng đi.
Tôi buồn quá ngồi ở góc sân vôi của nhà nghe sáo diều của chú Chàng đang khóc hu... hu... ở đèo Bẵng , nhìn ánh giăng vãi máu ròng ròng ở chân giời.
Lợn giời lại kêu. Tôi chả nhìn thấy nó bao giờ và không biết đến bao giờ thì nó thôi kêu...