Sau khi đã bán hết vải, Trương Trung và Lý Nghĩa rủ Địch Thanh đi dạo chơi. Vừa đến chùa Quan Công, Địch Thanh thấy trước cửa chùa có hai con sư tử bằng đá, bề cao chừng ba thước, bề dài hơn bốn thước nên nghĩ thầm:
- Mấy hôm nay mình làm bạn với hai người này, tuy tâm đầu ý hiệp nhưng chưa rõ tài sức ra sao, thôi để mình vào chùa xách thử con sư tử đá này thì sẽ biết.
Nghĩ như vậy liền kêu Trương Trung, Lý Nghĩa nói:
- Lúc trước Sở Bá vương cử đảnh mà làm cho anh hùng trong thiên hạ đều nể phục. vậy hai em có thể đỡ nổi con sư tử đá này không?
Trương Trung nói:
- Con sư tử đá này nặng chừng sáu trăm cân. Để tôi đỡ thử xem sao.
Nói rồi liền bước tới đỡ lên, rồi chỉ xách đi được mấy bước và nói:
- Nặng lắm! Không thể đi xa nổi.
Lý Nghiã nói:
- Thôi để tôi xách thử coi.
Nói rồi bước tới xách lên, đi được một vòng rồi cũng để xuống.
Địch Thanh nói:
- Như vậy cũng đã mạnh lắm rồi. E khi ta xách không nổi.
Trương Trung và Lý Nghĩa đồng nói:
- Thì đại ca xứ xách thử cho biết.
Địch Thanh bước lại xách con thạch sư giơ lên khỏi đầu rồi đi ba bốn vòng. Trương Trung và Lý Nghĩa thấy vậy đều lắc đầu nói:
- Cha chả! Ai dè đâu đại ca nhỏ người mà sức mạnh như vậy. Hai đứa tôi thua xa lắm.
Địch Thanh xách đi mấy vòng giơ lên để xuống mà mặt không đổi sắc.
Sau đó Địch Thanh còn lâý cây thanh long đao múa một hồi làm cho Trương Trung và Lý Nghĩa đều cảm phục.
Ba người ra khỏi chùa đi một lúc thì thấy một tửu lầu rất đẹp và cao, liền rủ nhau vào ăn uống. Tửu bảo thấy ba người ngồi một bàn thì cả kinh, vừa chạy vừa nói:
- Lưu, Quan, Trương ba ông đã xuất hiện nơi đây.
Trương Trung thấy vậy cười nói:
- Không hề chi! Tuy mặt mày dữ tợn mà lòng dạ hiền lành, không làm hại ai.
Tửu bảo nói:
- Té ra ba ông không phải là người xứ này, vì tôi không biết xin thứ lỗi.
Trương Trung ngồi nhìn sang bên kia thấy có một căn lầu chưng dọn rất đẹp liền gọi tửu bảo nói:
- Ồ! Bên kia có căn lầu rất đẹp, chúng ta muốn lên đó ngồi uống rượu cho vui.
Tửu bảo nói:
- Xin các ông ngồi nơi đây uống rượu cũng được, đừng qua đó mà phiền phức.
Trương Trung nói:
- chúng ta muốn ngồi nơi đó mà thôi. Hãy mau đem rượu thịt đến đó cho chúng ta.
Tửu bảo nói:
- Không được đâu. Ở đó có vị quan lớn là Hồ Khôn, làm chức chế đài, lại còn có một vị công tử là Hồ Luân ngang tàng, thường ngày áp chế nhân dân, chiếm đoạt nhà cửa của người ta mà làm nên căn lầu ấy. Trong đó trồng đủ thứ hoa thơm cỏ lạ, lại chưng diện đủ các vật quý trong thiên hạ, sau đó cải hiệu là Vạn Huê Lầu.
Trương Trung nói:
- Người ấy là con quan sao lại hà hiếp thiên hạ?
Tửu bảo nói:
- Quý khách chưa rõ. Nguyên Tôn bộ binh là con rể của Bàng thái sư nên quyền thế lắm, muốn sao được vậy, không ai dám trái ý. Cái Vạn Huê lầu này là để chiêu đãi bạn bè và khách quý của riêng họ, còn người ngoài không ai dám bén mảng đến. Mỗi ngày công tử Hồ Luân ra chơi nơi đó, nếu thấy ai vào đó thì bắt về dinh tra khảo cho đến chết mới thôi. Vậy xin quý khách ngồi nơi đây ăn uống cũng đủ vui mà khỏi sanh ra điều nguy hiểm.
Trương Trung và Lý Nghĩa nghe nói đều nổi nóng, hét lớn:
- Thật là loại bất nhân trong thiên hạ.
Địch Thanh cũng nổi giận nói:
- Thôi! Anh em chúng ta qua đó ngồi uống rượu xem chúng nó làm gì cho biết.
Tửu bảo nghe nói thất kinh quỳ lạy van xin:
- Xin quý khách đừng làm điều ấy mà liên luỵ đến tôi.
Địch Thanh nói:
- Chúng ta làm thì chúng ta chịu, không để liên luỵ tới ai.
Trương Trung nói:
- Xem thế thì thằng Hồ Luân dữ lắm nên nó mới sợ hãi như vậy.
Địch Thanh nói:
- Nếu chúng ta không lên Vạn Huê Lầu té ra chúng ta sợ thằng Hồ Luân sao?
Lý Nghĩa nói:
- Đại ca nói rất phải.
Trong lúc ấy tên tửu bảo cứ van xin mãi. Trương Trung lấy ra mười lượng bạc cho tên tửu bảo, nói:
- Ta cho ngươi số tiền này. Hãy đem đồ ăn và rượu thịt tới đó cho chúng ta vui say. Còn việc gì xảy ra chúng ta gánh chịu, không để liên van đến ngươi đâu.
Tên tửu bảo được bạc cũng ham, liền đem rượu thịt qua Vạn Huê Lầu thết khách.
Ba anh em Địch Thanh vừa ăn uống xoàng xoàng thì đã có người chạy đến báo tin cho Hồ Luân hay:
- Hôm nay tửu bảo cả gan cho ba người khách thua phương đến ngồi nơi Vạn Huê Lầu ăn uống. Bây giờ chúng nó còn say sưa la hét om sòm.
Hồ Luân nói:
- Thôi, các ngươi về đi rồi mai đến dinh ta mà lãnh thưởng.
Nói rồi liền hối gia đinh thẳng tới tử lầu nạt lớn:
- Ba thằng này ở đâu cả gan dám đến chỗ cấm mà uống ruợu.
Ba người nghe nói nổi nóng nạt lại:
- Tửu lầu thì chúng ta đến uống rượu, biết chỗ nào là chỗ cấm.
Bọn gia đinh của Hồ Luân áp vào, chúng nó toàn là tay dõng sĩ nhưng Trương Trung đã tóm cổ một lúc hai tên ném ra xa lắc.
Lời bàn:
Ở đời không có cái gì tồn tại tuyệt đối. Nếu có kẻ cậy quyền hiếp đáp dân lành thì cũng có kẻ vì sự công bình mà chống lại. Sự mâu thuẫn trong cuộc sống luôn luôn đối kháng nhau. Cho nên người xưa có nói: “Hữu phước bất khả hưởng tận, hữu thế bất khả ỷ tận.” Không vì mình có thế mà tận hưởng cái thế lực của mình. Hồ Luân dù quyền thế đến đâu mà không biết sử dụng quyền thế của mình tất phải có ngày bị phản ứng. Đó là một bài học làm người cho những ai có quyền thế mà biết thế nào là đủ.
Cái gì cũng có chiều ngược của nó. Đừng thấy mình được thế mà ỷ lại vào thế lực của mình. Thế lực đến lúc nào đó sẽ là mầm mống gây ra thù địch để phá vỡ hiện hữu gây hại không ít.