Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Huyền sử Cỏ tiên

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 18403 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Huyền sử Cỏ tiên
Phạm Thái Quỳnh

Chương 21

Xách một túi nhỏ, Sơn Nữ theo Hoàng tử vào cung. Dù nhà Vua đang thiêm thiếp, cô bé nơi rừng rú vẫn quỳ lạy và chúc Người chóng bình phục. Cử chỉ ấy của Sơn Nữ khiến Hoàng tử vừa lòng lắm.
Hoàng tử đứng cách nơi Vua cha ngự chừng dăm bảy bước chân mắt không rời Sơn Nữ. Nét mặt Sơn Nữ bình thản đến lạ lùng khi xem mạch cho nhà Vua. Hoàng tử muốn biết bệnh của Vua cha như thế nào qua thái độ của Sơn Nữ, nhưng chàng không đoán được bởi sắc mặt của Sơn Nữ không lộ vẻ vui hay buồn.
Mở chiếc túi vải cũ, Sơn Nữ lấy thuốc hoà với nước cho nhà Vua uống. Sau đó, Sơn Nữ lẳng lặng ra ghế ngồi. Hoàng tử hỏi nhỏ: "Bệnh của Vua cha ta như thế nào?" Sơn Nữ nhỏ nhẹ đáp: "Thưa Hoàng tử, chưa có gì để nói." Tuy không hài lòng với câu trả lời của Sơn Nữ nhưng Hoàng tử vẫn phải gượng cười.
Là con thứ hai của nhà Vua, Hoàng tử rất tuấn tú và nổi tiếng thông minh. Nhà Vua thì không giám nói làm gì, còn Hoàng huynh và các quan trong triều đều kính nể Hoàng tử dù chàng mới chớm tuổi tráng niên. Trước Hoàng tử, mọi người đều thấy mình nhỏ bé. Với Sơn Nữ thì khác, Hoàng tử cảm thấy Sơn Nữ coi mình như mọi người. Thái độ tự nhiên, chững chạc của Sơn Nữ khiến Hoàng tử cảm phục.
Uống thuốc của Sơn Nữ xong, ngày thứ nhất nhà Vua còn động đậy, Ngày thứ hai, Người lịm hẳn đi khiến Hoàng tử hoảng hốt:
- Ngươi cho Vua cha ta uống thuốc gì mà làm cho bệnh của Người có vẻ nặng hơn?
Sơn Nữ đáp:
- Sinh mạng của dân nữ trong tay Hoàng tử, dân nữ biết phải làm gì rồi.
Hoàng tử sẵng giọng:
- Sinh mạng của ngươi sao sánh được với sinh mạng của bậc chí tôn?
Sơn Nữ điềm tĩnh:
- Thưa Hoàng tử, làm thuốc cứu người, dân nữ coi mọi sinh mạng đều quý như nhau. Chỉ có điều, nhà Vua phải lo cho dân chúng nên dân nữ xin hết lòng.
Hoàng tử không biết làm gì hơn là nén lòng chờ đợi.
Ngày thứ ba, bệnh của nhà Vua có vẻ trầm trọng hơn. Hoàng tử lấy mấy sợi bông đặt vào mũi Vua cha, sợi bông chỉ hơi động đậy. Không bình tĩnh được nữa, Hoàng tử gọi Ngự y vào. Sơn Nữ bèn nói với Hoàng tử:
- Nếu Hoàng tử để cho Ngự y chữa mà nhà Vua xảy ra chuyện gì, Hoàng tử đừng bắt tội dân nữ.
Hoàng tử không biết phải làm thế nào cho phải nhưng thấy Sơn Nữ bình tĩnh lắm nên chàng đành nhượng bộ. Tuy vậy, Hoàng tử phải nói rõ ý mình:
- Ngày mai, bệnh của Vua cha ta không đỡ, ta sẽ trị tội ngươi đấy.
Hoàng tử vừa nói vừa quan sát nét mặt Sơn Nữ. Nét mặt Sơn Nữ thản nhiên như không.
- Xin Hoàng tử chờ đến ngày mai...
Nói rồi, Sơn Nữ cạy mồm nhà Vua đổ thuốc hoà với nước cháo cho Người. Vậy là ba ngày trời, mỗi ngày bụng nhà Vua chỉ có dăm thìa cháo hoà với thuốc. Ba ngày ấy, Hoàng tử đứng ngồi không yên. Chàng như con kiến bò quanh miệng chảo nóng.
Còn một đêm nữa là đến ngày mai - tức là ngày thứ tư. Sơn Nữ chỉ xin Hoàng tử có bốn ngày. Chẳng những Hoàng tử cồn cào chờ đợi mà cả Hoàng cung, cả triều đình, cả trăm họ trông đợi. Các vị Ngự y không dám nói ra nhưng đều thầm mong Sơn Nữ bó tay...
Hoàng tử phục bên giường Vua cha. Gần sáng mệt mỏi, chàng thiếp đi. Ngày hôm sau, mặt trời lên quá ngọn cây tùng trước Hoàng cung, chàng mới thức dậy. Hoàng tử ngỡ ngàng như trong mơ vì thấy Vua cha đang ngồi ăn cháo hạt sen do Sơn Nữ bón cho.
Vua cha nói với Hoàng tử:
- Trẫm thấy Hoàng nhi ngon giấc, Trẫm cứ để cho Hoàng nhi ngủ.
Hoàng tử cung kính đáp:
- Đội ơn Vua cha. Chẳng hay long thể của Người giờ thế nào rồi?
Vua cha cười đáp:
- Trẫm thấy người đã nhẹ nhõm hơn.
Lâu lắm rồi, hôm ấy Hoàng tử mới thấy nét cười đậu trên đôi môi nhợt nhạt của Vua cha. Hoàng tử vui khôn xiết. Cảm thấy Hoàng tử muốn nói điều gì với nhà Vua, Sơn Nữ ngăn lại:
- Lúc này nhà Vua cần được nghỉ ngơi. Vậy có việc gì muốn tấu, xin Hoàng tử đợi vài ngày nữa.
Hoàng tử không thể không nghe lời Sơn Nữ. Bởi những gì Sơn Nữ nói và làm đều đúng. Trong mấy ngày qua, thái độ của Sơn Nữ có lúc phạm thượng khiến Hoàng tử khó chịu. Nhưng thấy Vua cha đã tỉnh táo, Hoàng tử bỏ qua hết. Lúc này, trong mắt Hoàng tử Sơn Nữ như một nàng tiên, như một phúc tinh. Bao nhiêu Ngự y nổi tiếng đều lu mờ đi trước cô bé nơi rừng rú không rõ lai lịch.
Theo "chỉ thị" của Sơn Nữ, Hoàng tử phải cho mang ấm, mang bếp vào cạnh giường rồng của nhà Vua cho Sơn Nữ sắc thuốc. Lúc này mọi cử động của Sơn Nữ đều được Hoàng tử nhìn với ánh mắt trân trọng.
Khi Sơn Nữ cho thuốc vào ấm để sắc Hoàng tử thấy gói thuốc của Sơn Nữ chỉ là một nắm cỏ xoàng xĩnh. Hoàng tử cảm thấy không yên lòng bèn hỏi:
- Các Ngự y bốc thuốc cho Vua cha ta nào là sâm nhung cao quế, nào là linh chi, kỳ thảo mà ta vẫn còn băn khoăn. Còn thuốc của nàng bốc, ta thấy rặt cỏ dại, vậy có ích gì?
Sơn Nữ sẽ sàng hỏi:
- Thưa Hoàng tử, dân nữ là người làm thuốc, thuốc nào khỏi bệnh thì dân nữ bốc. Sâm nhung cao quế, hay linh chi, kỳ thảo dẫu quý thật nhưng không khỏi bệnh thì sao bằng nắm cỏ dại. Thuốc của dân nữ là cỏ dại thật nhưng nó là cỏ tiên đấy.
Hoàng tử ngơ ngác:
- Nàng nói lạ. Cỏ dại mà lại là cỏ tiên, vô lý quá.
Sơn Nữ cười:
- Thưa Hoàng tử, không vô lý đâu. Dân quê ưa cái thật. Cây cỏ nào chữa được bệnh dân gọi là cỏ tiên. Sâm, nhung, cao, quế hiếm và đắt lắm, còn cỏ dại vơ đâu cũng có. Bởi vậy dân quê tội gì rẻ rúng cây cỏ chữa khỏi bệnh rồi bỏ tiền ra mua linh chi, kỳ thảo có khi còn mất tiền oan.
Hoàng tử ngẩn người ra. Càng nói chuyện với Sơn Nữ, Hoàng tử càng thấy Sơn Nữ bình dị mà giỏi giang.
Với dăm chén thuốc dân dã, nhà Vua khỏi bệnh. Điều kỳ diệu Hoàng tử mong chờ đã diễn ra. Chàng không thể ngờ cô bé quê mùa hiền lành, chất phác lại làm được cái việc mà các Ngự y nổi tiếng đã bó tay.
Lúc ấy, nét mặt nhà Vua có vẻ phấn chấn. Sơn Nữ bèn quỳ trước Người cung kính:
- Tâu đức Vua, mấy hôm trước đức Vua có hỏi thân phận dân nữ. Khi ấy, đức Vua vừa tỉnh lại sợ Người mệt nên Sơn Nữ khất, xin đức Vua tha tội cho.
Nhà Vua cho bình thân rồi nói:
- Nhà ngươi không có tội, Trẫm trị sao được. Thân phận nhà ngươi thế nào nói Trẫm nghe.
- Tâu đức Vua, dân nữ con nhà nghèo khó quê ở Bắc Lâm cách kinh thành gần vài chục ngày đường. Nhà dân nữ chỉ có một mẹ một con.
- Ai dạy cho nhà ngươi nghề thuốc?
- Tâu đức Vua, mẹ và bà của dân nữ dạy nghề thuốc cho dân nữ.
- Vì sao nhà ngươi biết Trẫm ốm mà vào chữa cho Trẫm?
- Tâu đức Vua, dân nữ nghe đồn Hoàng Hậu bố cáo.
Nhà Vua hỏi Hoàng tử:
- Hoàng nhi, có việc Hoàng Hậu bố cáo không?
- Tâu Vua cha, Vua cha ốm nặng, các Ngự y chữa mãi mà bệnh cứ nặng thêm nên mẫu Hậu Hoàng nhi có bố cáo tìm người tài chữa bệnh cho Người ạ.
Nhà Vua buồn bực nói:
- Ta thất vọng với các Ngự y.
Quay sang Sơn Nữ, nhà Vua hỏi:
 - Thuốc chữa cho Trẫm, ngươi mua ở đâu?
- Tâu đức Vua, thuốc chữa cho Người dân nữ không phải mua mà là mẹ con dân nữ trồng lấy ạ.
Hoàng tử tiếp lời:
- Tâu Vua cha, chỉ có một gói thuốc rất nhỏ của Sơn Nữ mà Vua cha tỉnh lại đấy.
Nhà Vua coi như chuyện lạ bèn hỏi Sơn Nữ:
- Hàng chục Ngự y, hàng trăm dành thuốc quý giá trên đời mà không đuổi được bệnh của Trẫm. Vậy mà chỉ có một gói thuốc rất nhỏ của ngươi lại làm cho Trẫm hồi tỉnh. Chẳng hay ngươi cho Trẫm uống thuốc gì mà hay thế?
- Tâu đức Vua, đó là một loại phấn hoa rất độc nhưng rất quý.
Nhà Vua ngạc nhiên:
- Tại sao phấn hoa ấy rất độc mà lại quý?
- Tâu đức Vua, nó quý vì nó độc.  Độc nhưng nó chữa được nhiều bệnh hiểm nghèo. Một chút phấn hoa ấy thôi cũng kéo dài mạng sống của một người được dăm bảy ngày. Trong khoảng thời gian đó, người thầy thuốc dùng thuốc khác có thể đuổi được bệnh. Nhưng nếu thầy thuốc non tay, dùng hơi quá liều sẽ bị truỵ mạch. Khi ấy, dẫu là Thần, Tiên cũng đành chịu.
Nét mặt nhà Vua trở nên trầm tư. Người nói:
- Than ôi! Nơi rừng rú mà có người giỏi giang như ngươi còn bên ta chẳng có mấy người tài. Xem ra chỗ nào cũng thấy bị thịt, tham lam, xu nịnh.
Nhà Vua dừng lại giây lát chừng như để suy nghĩ rồi hỏi:
- Hoàng nhi, chỗ ăn chỗ nghỉ của ân nhân đây ngươi có lo chu đáo không?
Hoàng tử được thể tâu luôn:
- Tâu Vua cha, Sơn Nữ hiện nay đang là tội phạm. Hoàng nhi phải đón Sơn Nữ từ nhà ngục ra để chữa cho Người ạ.
Nhà Vua giật mình hỏi:
- Ngươi phạm tội gì?
Hoàng tử bèn tấu lại đầu đuôi câu chuyện Sơn Nữ và con gái bác tiều bị bắt giam. Ngoài ra còn ba người nữa cũng phạm tội "xin chữa bệnh cho Vua" hiện đang trong ngục thất.
Đức chí tôn vỡ lẽ bèn nói:
- Trong lúc tâm trí bất an, Trẫm đã truyền chỉ không rõ ý khiến ngươi bị oan. Ngươi có oán Trẫm không?
Sơn Nữ nghĩ một vị Vua mà dám nhận cái sai với dân thì đúng là phúc cho trăm nhà, bèn nói:
- Tâu đức Vua, dân nữ chỉ mong đức Vua khoẻ mạnh, anh minh là dân nữ mừng lắm rồi ạ.
- Nhà Vua truyền Thái giám thả ngay những người đã xin vào chữa bệnh cho Vua, cấp tiền cho họ về quê. Rồi Ngài nói với Sơn Nữ:
- Trẫm muốn giao cho ngươi coi vườn hậu cung, trồng cây thuốc quý rồi đón mẹ ngươi vào để sớm chiều mẹ con có nhau, ngươi có bằng lòng không?
Sơn Nữ quỳ xuống vái lạy nói:
- Đội ơn đức Vua. Nếu đức Vua không trị tội thì dân nữ về sống với mẹ già. Mẹ của dân nữ không thể đi nơi khác được. Vì mẹ dân nữ đã nặng tình với dân vùng ấy. Dân vùng ấy khi đau yếu đều trông vào mẹ dân nữ cả.
Nhà Vua tươi cười nói:
- Ngươi quả là có trung lại có hiếu, Trẫm lấy cớ gì trị tội ngươi được. Chẳng những thế ngươi còn có công lớn. Qua ngươi, Trẫm thấy trong dân quê còn nhiều người tài, còn nhiều cái hay. Đó là của quý mà Trẫm đã bỏ phí.
Nhà Vua ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
- Trẫm định giữ ngươi coi ngự viên hậu cung để bù đắp cho ngươi. Nhưng vì phải phụng dưỡng mẹ, ngươi phải về nơi rừng rú. Vậy ý ngươi muốn xin điều gì Trẫm sẽ cho.
- Đội ơn Hoàng thượng, dân nữ không xin điều gì mà chỉ xin dâng lên người một vật.
- Vật gì?
- Tâu Hoàng thượng, vật gì dân nữ không biết vì nghĩa mẫu của dân nữ đã gói kín.
Đức Vua chau vầng trán: "Chắc là báu vật hoặc việc hệ trọng".
- Ngươi dâng Trẫm xem.
Sơn Nữ lấy từ trong túi áo trong ra một gói vải đỏ nhỏ nhắn dâng lên nhà Vua. Mở gói, nhà Vua thấy một bản cáo giác.
Người đứng tên cáo giác là Hoàng Kim Phụng. Nhà Vua khẽ vung tay. Mọi người lui cả. Lúc ấy, nhà Vua mới hỏi Sơn Nữ:
- Tiểu thư Kim Phụng đang ở đâu?
- Tâu Hoàng thượng, nghĩa mẫu của dân nữ đang ẩn thân ở Bắc Lâm ạ.
- Có ai ở đó nữa không?
- Tâu Hoàng thượng, có bà dân nữ là Thục Trâm.
Nhà Vua suy nghĩ một lúc lâu rồi truyền Hoàng tử thứ vào. Ngài nói:
- Trẫm đã bình phục. Ngươi không phải lo nữa. Việc thuốc thang đã có tiểu nữ này lo liệu. Ngươi về chọn những người tâm phúc ra ngoài thành giả là đi săn rồi dấu họ ở một nơi kín đáo. Giờ tuất ngày mai, ngươi quay lại gặp Trẫm rồi phải đi ngay. Chuyến đi hệ trọng chừng nửa tháng, liệu đấy mà lo.
- Hoàng nhi tuân chỉ.
Nhà Vua nhìn theo người con trai thứ với ánh mắt tin tưởng.  
  

<< Chương 20 | Chương 22 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 829

Return to top