Anh chàng thật tham lam. Avery thức dậy vào lúc giữa trưa. Cô không bao giờ ngủ dậy vào lúc giữa trưa, nhưng cả đêm John Paul không để cho cô ngủ.
Cô nằm sấp, một cánh tay thỏng xuống một bên giường. Anh đang thọt lét ở sau lưng cô. Mấy ngón tay của anh nhẹ như lông chim. Có phải anh đang cố làm cho cô nổi điên hay là anh có cử chỉ rất tế nhị vì đám sẹo của cô.
Ôi lại Chúa, đám sẹo. Ngay cả Carrie, người thương cô như mẹ mà cũng phải nhăn mặt mỗi khi bà nhìn vào.
- Em dậy chưa? – anh hỏi – Avery?
Cô không chào buổi sáng. Cô hỏi:
- Anh nghĩ sao?
- Sao cái gì?
- Cái lưng của em.
- Em không biết được sự thật hay sao?
Ờ ờ. Cô không thích cách trả lời của anh như thế chút nào hết. Cô cảm thấy lòng tự vệ bừng bừng nổi lên. – Phải, em biết chứ, - cô gay gắt đáp: nhưng anh nghĩ sao?
- Cái mông của em rất tuyệt.
Cô lặng người nhìn anh.
- Khi em đi khệnh khạng vào trong tiền sảnh của suối nước khoáng, cái mông của em là vật đầu tiên anh chú ý đến.
Cô cười, đáp:
- Em không đi khệnh khạng.
- Em đi như thế.
- Anh là đồ đồi trụy.
- Em là người cấp tiến. Anh nghĩ chúng ta thế là dung hòa. Còn về cái sẹo…
- Sẹo chỉ là sẹo thôi. Chúng không gây trở ngại gì cho em là được. Bây giờ ngồi dậy. Mười phút nữa là có đồ ăn sáng. Mau đi. – Anh nói rồi đi khỏi giường.
Anh trần truồng như nhộng và có thể sung sướng vì thế. Anh thật đẹp tuyệt vời. Bắp thịt cuồn cuộn khắp người.
- Lạy Chúa, mặc quần áo vào.
- Tại sao?
- Có phải anh đi như thế trong vùng đầm lầy không?
- Ước gì anh đi được, nhưng anh không đi được là vì có nhiều rắn rít.
Anh lấy quần jean rồi đi vào phòng khách. Avery tắm xong, mặc quần sọc màu xanh nước biển và áo sơ mi vàng nhạt. Tóc kẹp ra sau tai, cô đi chầm chậm vào phòng khách.
John Paul vào bếp, múc thức ăn ra đĩa, mang ra để trước mặt cô. Rồi anh đưa cho cô chai nước xốt hiệu Tobasco.
Anh làm món trứng rán có nhiều tiêu. Cô cắn một miếng,vội uống một ngụm nước cam để nuốt. Cô cười nói:
- Anh thích thức ăn có nhiều gia vị.
- Ở Louisana, người ta ăn cái gì cũng có gia vị.
- Sống ở Bowen với người bố mà mọi người đều gọi là Bố già Jake như thế nào?
- Rất tuyệt, - anh đáp. – Bố anh là người cá tính, nghĩa là ông luôn luôn làm mọi việc êm xuôi. Ông hơi mánh mung một chút nhưng có lòng tốt.
Anh kể cho cô nghe những chuyện vui và trò tinh nghịch mà anh và anh trai của anh, là Remy, đã bày ra khi họ còn bé. Anh nói đến bố và em gái của anh luôn, và mỗi lần nói, cô nhận thấy giọng anh rất dịu dàng.
- Mike cũng hống hách như em vậy. – Nụ cười của anh như muốn nói anh cho đấy là điều tốt. – Cô ấy là bác sĩ phẫu thuật, - anh nói tiếp với giọng tự hào. – Tên của nó là Michelle nhưng mọi người đều kêu là Mike, mọi người trừ chồng cô ta. Tháng chín này là họ có đứa con đầu lòng.
Avery nói:
- Theo phải không, chồng cô ấy là Theo, và ảnh là luật sư ở Bộ Tư Pháp.
- Đúng thế.
Anh kể chuyện khác khi cô ăn sáng, rồi anh giúp cô rửa bát đĩa.
- Sáng nay trời mưa lớn. Sấm sét đùng đùng.
- Em không nghe gì hết.
- Anh biết em ngủ say như chết.
Giọng anh có vẻ vênh váo. Cô cứ để cho anh thỏa chí.
- Phải, em ngủ say. – Cô đáp rồi xếp khăn ăn để lên quầy. – Chúng ta phải vạch kế hoạch.
- Anh biết, - Anh đồng ý rồi đi theo cô vào phòng khách. Cô nằm cuộn tròn trên ghế nệm dài. Anh ngồi xuống chiếc ghế, hất giày ra gác hai chân lên một đầu của ghế dài. Anh to lớn ngồi chật cả chiếc ghế.
- Nhưng hôm nay chưa, - anh nói. – Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi, nói chuyện. Ngày mai chúng ta sẽ vạch kế hoạch.
- Chúng ta sẽ nói về chuyện gì?
- Không nói về chuyện gì, mà nói về ai, - anh đáp. – Chúng ta cần nói về Jilly.
Cô im lặng một hồi lâu mới lên tiếng nói:
- Carrie có cất một cuốn nhật ký. Bà ấy bắt đầu viết nhật ký khi còn rất nhỏ, quãng 11 tuổi. Nhưng nhật ký không viết về hy vọng ước mơ và niềm say đắm của bà. Mà viết về Jilly. Trang nào cũng viết về những chuyện khủng khiếp có liên quan đến người chị bệnh hoạn của bà. Carrie nói với em là bà muốn có một cuộn băng ghi âm để làm bằng chứng, em nghĩ vậy, với hy vọng là một ngày nào đó Jilly sẽ bị bắt, mang đi… Bà ấy nghĩ rằng nếu các bác sĩ đọc nhật ký của bà, họ sẽ nhận ra Jilly rất nguy hiểm, và muốn đảm bảo họ phải nhốt Jilly vào nhà tù suốt đời, nhưng em nghĩ còn có nhiều chuyện hơn nữa. Em nghĩ trong thâm tâm Carrie, dì ấy tin có ngày Jilly sẽ giết bà ấy.
- Em đã lớn lên trong cảnh địa ngục, - anh nói.
Avery đồng ý.
- Khi Jilly rời khỏi thành phố, Carrie ngừng viết nhật ký, nhưng bà luôn luôn giữ cuốn nhật ký, để phòng khi Jilly trở về. Em biết cuốn nhật ký cất ở đâu, nhưng Carrie không muốn để cho em đọc.
- Nhưng em đã đọc phải không?
- Phải, em đã đọc. Nhưng em ước chi đừng đọc thì hơn. Em đã đủ khôn lớn để nghĩ em có thể giải quyết được mọi chuyện, nhưng trong ấy có những chuyện bệnh hoạn thật đáng sợ.
- Khi ấy em mấy tuổi?
- Mười bốn. Em đọc rất kỹ và em ngủ mơ thấy ác mộng nhiều tháng trời. Carrie viết rất nhiều chi tiết và em biết hết những hành vi gian xảo của Jilly.
Cô ôm chiếc gối dựa vào ngực. Nét buồn trong ánh mắt của cô thật não lòng.
- Em ghét nói về bà ta, - cô thì thào nói.
- Anh biết.
Vai cô chùng xuống.
- Trên thế giới có nhiều quái vật. Đồ dã thú, - cô nói – Jilly là đồ dã thú. Anh có biết em sợ cái gì nhất sau khi đọc cuốn nhật ký đó không?
- Cái gì?
- Sợ một buổi sáng thức dậy, em thấy mình giống bà ta. Chắc anh biết vấn đề di truyền rồi. Em có gen của bà ta.
- Không có chuyện ấy xảy ra đâu, Avery.
- Làm sao anh biết được?
- Em có lương tâm. Lương tâm không mất đi được. Em không có gì giống bà ta hết.
- Bác sĩ Hahn cũng nói với em như thế.
- Bác sĩ Hahn là ai?
- Là bác sĩ tâm thần. Đêm nào em cũng thức dậy la hét, nên Carrie thất vọng, đem em đến bác sĩ Hahn. Carrie bắt em hứa không nói với ai hết vì bà không muốn mọi người cho là em điên.
- Bà ấy lo sợ việc người khác nghĩ gì như thế à? – anh hỏi, cố giữ giọng nói không có vẻ khiển trách.
- Bác sĩ Hahn rất tuyệt, ông giúp em… đương đầu, chắc anh sẽ nói thế. Carrie không biết tại sao em mơ thấy ác mộng vì em không nói cho bà nghe chuyện em đọc nhật ký, và em nghĩ là sau lần chữa trị thứ ba hay thứ tư gì đấy thì bác sĩ Hahn mời dì em đến, nói cho dì biết việc em đã làm. Dĩ nhiên dì đã điên tiết lên. Nhưng khi ông bác sĩ làm cho bà bình tĩnh trở lại, ông hỏi ông có đọc cuốn nhật ký được không, dì liền bằng lòng. Dì muốn làm bất cứ điều gì để giúp em hết được tình trạng mà bà gọi là những cơn hoảng sợ ban đêm của em.
Cô thả hai chân ra khỏi ghế nệm dài, nhìn John Paul và mỉm cười:
- Em nghĩ ông bác sĩ đã nằm mơ thấy ác mộng sau khi đọc cuốn nhật ký. Em lớn lên biết Jilly điên, Carrie kể cho em nghe nhiều chuyện về bà ta, nhưng những chuyện này so với những chuyện trong nhật ký chẳng có nghĩa lý gì.
- Hahn nói gì về Jilly sau khi đọc xong cuốn nhật ký? Phản ứng của ông ta ra sao?
- Ổng bị kích thích.
- Kích thích à? – anh hỏi lại vẻ ngạc nhiên.
- Ổng nói rằng Jilly là tệ nạn xã hội, ông ước chi có cơ hội khảo sát bà ta. Căn cứ những chuyện ông đã đọc, ông kết luận rằng Jilly bị suy thoái về mặt đạo đức và tình cảm, ông tin rằng đây là nguyên nhân khiến cho bà ta không cảm thấy tội lỗi hay ân hận. Sự đau khổ của người khác không làm bà ta xúc động hay thương xót. Trái lại bà ta muốn làm cho người khác đau đớn với những lý do lãng nhách. Bà ta chỉ thích như thế. Bà ta là tay tổ trách móc người khác, đặt điều nói xấu họ, bà ta là người rất giỏi lừa dối.
John Paul để hai chân xuống nền nhà, cúi người, hai tay chống trên đầu gối. Cô nói tiếp:
- Jilly rất…. kỳ lạ, có tài làm cho người khác nghe theo lời của mình. Mọi người yêu bà ta, bất chấp những việc bà ta gây ra. Bà ta cực kỳ khéo léo.
- Cho anh nghe một ví dụ.
- Khi Jilly còn nhỏ, bà ta thường mua vui bằng cách hành hạ thú vật nuôi trong nhà. Bà ta hành hạ và giết con mèo của Jilly bằng cách tắm xăng rồi đốt cháy nó. Bà ta nói với Carrie là bà ta đã giết con mèo, nhưng trước mặt bà ngoại em thì bà lại khóc và nói rất thương con mèo. Một người hàng xóm đã đưa bà ta đi ăn kem để làm cho bà ta khỏi đau đớn trong lòng. Năm Jilly lớp 12 cấp ba, bà ta xinh đẹp hơn và lưu manh hơn nữa. Bà ta là cô gái nổi tiếng nhất trong trường. Mọi người đều yêu Jilly. Có cô gái tên là Heather Mitchell được bầu làm hoa hậu trong trường, còn Jilly được bầu á hậu. Theo Carrie thì khi ở trường Jilly rất dịu dàng dễ thương, nhưng chiều ấy khi về nhà, bà ta nổi giận suốt mấy giờ liền. Bà ta gần phá sập nhà. Phòng ngủ của Carrie thiệt hại nặng nề nhất. Dĩ nhiên phòng Jilly không hề hấn gì. Rồi sau khi ăn tối xong, bà ta bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt tinh ranh, giả vờ chấp nhận thực tế.
Avery thở mạnh. Hai cánh tay đau nhừ, cô nhận ra mình đang bóp mạnh cái gối. Cô thả gối ra.
- Ngày hôm sau, chai axit sulfuric trong phòng thí nghiệm bị mất. Sau khi học xong, Jilly kéo riêng Heacher ra, Carrie thấy Jilly nắm tay cô ấy dẫn đi trên đường. Jilly nói với Heacher rằng cô ta không nên xuất hiện vào buổi chung kết cuối tuần, nếu không cô sẽ gặp chuyện đáng tiếc. Heacher là cô gái hiền từ, cô đã trải qua một khoảng thời gian khủng khiếp. Mẹ cô ta đã chết trước đo hai tuần vì chứng phình giãn mạch máu, và hiện cô vẫn còn bị giao động với cơn khủng hoảng vừa xảy ra. Khi Jilly dọa dẫm Heacher, cô gái ở lỳ trong phòng ngủ một mình, nhưng cuối cùng ông bố cũng khuyên được cô nói hết sự thật cho ổng nghe. Ông ta nói Jilly đã phạm tội ăn cắp axit. Jilly dọa một ngày nào đó khi thấy Heacher ở nhà một mình sau khi đi học về, bà ta sẽ tạt axit vào mặt cô ấy.
- Lạy Chúa lòng lành!
Avery gật đầu.
- Điều mà Carrie viết không phải là lời đồn. Dì ấy đã nói chuyện với Heacher.
- Bố Heacher đã làm gì?
- Sáng hôm sau, ông ta đến gặp ông hiệu trưởng, yêu cầu nhà trường đuổi Jilly. Ông ta còn đến gặp cảnh sát nữa.
- Và họ làm gì?
- Không làm gì hết, - cô đáp.- Cảnh sát trưởng là bạn thân của bà ngoại em, ông ta không làm những việc có thể gây cho bà ngoại buồn rầu. Vả lại đây là lời một cô gái tố cáo một cô gái khác. Đương nhiên Jilly sẽ chối chuyện ấy. Chiều đó bà ngoại và Jilly được mời đến văn phòng hiệu trưởng. Bà ngoại biểu Carrie đi theo.
- Jilly có bị đuổi không?
- Không, - cô đáp, giọng chán nản. – Ông hiệu trưởng cũng chỉ là người thôi. Tên ông ta là Bennett, ổng rất đau khổ vì chuyện gia đình. Carrie đã viết vợ ông ta là người lạnh lùng rất khó thông cảm.
- Rồi chuyện xảy ra như thế nào? – John Paul hỏi, đưa cô trở lại với câu truyện.
- Carrie thấy Jilly dụ dỗ Bennett. Jilly trở thành kẻ cuồng loạn. Bà ta khóc như mưa, nhưng đấy chỉ là hành động đã được tính toán. Ông hiệu trưởng chạy đến chiếc ghế nệm dài nơi Jilly đang ngồi và ngồi xuống bên cạnh bà ta. Ông ta quàng tay ôm Jilly để an ủi, nhưng chính ngôn ngữ ở cơ thể Jilly đã…. làm cho Carrie hốt hoảng… và làm cho Bennett mê mẩn.
Cô lắc đầu.
- Anh có thấy phụ nữ nào di chuyển như mèo không? Carrie nói Jilly giống như thế đấy. Khi Bennett quàng tay quanh người Jilly, bà ta áp mình vào người ông ấy một cách khiêu dâm.
- Thế bà ngoại cô khi ấy làm gì?
- Theo Carrie thì bà goại không biết gì hết. Bà đi ra bàn phía cửa để lấy cho Jilly ly nước. Nhưng cho dù bà ta ở đấy đi nữa, chắc bà cũng không chú ý gì hết, và bà không muốn chú ý. Carrie viết Jilly vừa khóc vừa ôm cứng ông hiệu trưởng, và nụ cười ranh mãnh nở trên môi Jilly. Khi xong xuôi, Bennett dọa sẽ đuổi học Heacher vì tội nói láo.
- Úi dà!
- Như em đã nói, Jilly có tài làm cho đàn ông mê mẩn. Một số bị bà ta ám ảnh đến chỗ điêu đứng. Họ gọi điện thoại đến bất cứ lúc nào cả ngày lẫn đêm. Thỉnh thoảng Carrie lẻn lên lầu, vào phòng bà ngoại Lola để nghe máy điện thoại bắt song song. Dì ấy viết rằng đàn ông khóc lóc, van xin và sau khi Jilly cúp máy, dì nghe bà ấy cười. Ôi, Jilly quá thích quyền lực. Bà ta thích sai khiến và dùng tình dục để đạt được điều mong muốn. Tôi cam đoan chắc anh đoán được một trong số những người này là ai rồi.
- Bennett
- Phải.
- Lạy Chúa. Chuyện này xảy ra trong thời gian Jilly học trung học à? – Avery chưa kịp đáp, anh đã hỏi tiếp: - Chuyện xảy đến cho Heacher như thế nào?
- Cô ta không đi dự buổi chung kết, và Jilly được vương miện hoa hậu, nhưng thế vẫn chưa đủ cho Jilly. Heacher đã làm cho bà ta bực mình, cho nên cô ấy phải bị trừng phạt. Jilly hành hạ cô ta. Một tháng trôi qua, ngay khi Heacher tưởng Jilly đã quên chuyện cũ, thì một hôm khi đi học về, lên phòng, cô ta thấy con gấu nhồi bông cũ của cô trong phòng đã bị ai tạt axit vào làm hỏng bét. Dĩ nhiên người dội axit chính là Jilly.
John Paul thoa cằm, đợi Avery kể tiếp.
- Hôm sau đến trường, Carrie nghe chuyện đó. Dì ấy đến thăm bố Heacher. Ông ta phải ở nhà với con vì cô ấy rất quẫn trí, Carrie nói với ổng rằng Jilly sẽ không ngưng chuyện quấy rầy Heacher đâu, cho nên ông nên đưa con gái đi khỏi thành phố và đừng cho ai biết cô ấy đi đâu. Heacher gần như suy sụp tinh thần. Cô đến khám bác sĩ. Vị bác sĩ này khuyên Heacher nên đi khỏi Sheldon Beach. Trong thời gian nghĩ Giáng Sinh. Cô ta ra đi và không trở lại.
- Chuyện có chấm dứt được không?
- Ồ không. Hai tháng sau, bố Heacher lại gởi đơn kiện cảnh sát. Ổng nói rằng đã có người ăn cắp thư tín của ổng. Một buổi chiều thứ bảy, tình cờ ông nhìn ra thấy Jilly mở thùng thư của ổng. Bà ta tìm thư của Heacher để biết cô ấy ở đâu.
- Bà ta không bỏ cuộc phải không?
- Không, không bỏ. Bà ta không bao giờ làm tình với con trai ở trường trung học. Tất cả bạn bè của Jilly đều tin rằng bà ta dễ thương, lành mạnh. Carrie có nghe người ta đồn về Jilly, nhưng không nghe ai ở trường nói hết. Chính Heacher mới là người bị khai trừ chứ không phải Jilly. Bà ta đã biến từ kẻ xấu thành người tốt.
Cô đứng dậy duỗi hai tay lên khỏi đầu.
- Anh muốn uống cái gì không?
Sau khi nghe câu chuyện cô kể, uống rượu mạnh mới hợp, nhưng anh chỉ yêu cầu uống nước ngọt. Diet coke. Cô lấy chai nước Evian cho mình và đưa lon soda cho anh.
Anh mở lon soda uống một ngụm rồi hỏi:
- Có phải ông bà em đã cố tình giúp đỡ Jilly khi bà ta còn nhỏ hay họ đã biết bà ta hư đốn?
- Ông ngoại em bỏ nhà ra đi khi Carrie và Jilly còn bé, bà ngoại Lola sống trong tình trạng mà Carrie gọi là ảo tưởng. Vì thế bà đã tạo ra nguyên do khiến cho Jilly phạm tội ác tày trời.
- Jilly có thai em khi nào? – anh hỏi.
- Năm học lớp 12. Carrie nghĩ rằng nhờ bà ta có thai mà Heacher thoát nạn, vì Jilly có nhiều việc phải lo nghĩ. Jilly cố phá thai, nhưng bác sĩ nói thai đã lớn, không muốn phá. Bà ta sinh em được ba ngày thì đi khỏi thành phố. Và việc này là đoạn cuối trong cuốn nhật ký.
- Để em lại cho bà ngoại quả là việc hết sức khó khăn cho ngoại. Bà ngoại lôi hết đồ đạc trong tủ của Jilly đem ra lề đường cho công nhân hốt rác mang đi. Khi bà làm thế, bà tìm thấy cái hộp chất đầy thư từ ở nhà Heacher, anh đoán bà tìm thấy gì không?
- Axit.
Avery gật đầu.
- Chai axit chỉ còn một nửa nhưng quá đủ để giết Heacher. Em nghĩ Jilly không quên cô gái ấy đâu, mà bà ta chỉ đợi thời cơ thôi.
Tiếng sấm nổ vang khiến cô dừng lại. Cô co người rồi đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời. Chớp lóe sáng khắp nơi rồi tiếng sấm khác nổ vang lên.
Không quay lui, cô nói tiếp:
- Carrie không cho Jilly là người thông minh. Bà ta chỉ dùng cơ thể mình để đạt được điều mong muốn. Rõ ràng trong bao năm qua, bà ta trở nên quỷ quyệt hơn, khôn lanh hơn. Carrie nói, không có người đàn ông trên dương thế này mà bà ta không quyến rũ được.
- Em có tin thế không?
- Rõ ràng Skarrett đã bị Jilly làm cho mê muội và phải đem thân đi ở tù. Khi em mới năm tuổi, Jilly và Skarrett đến nhà ngoại. Jilly nói với bà ngoại rằng bà phải trả tiền cho bà ta mới được giữ em. May thay khi ấy dì Carrie có ở nhà. Dì em nói Jilly không có quyền pháp lý gì đối với em và đuổi bà ta ra khỏi nhà. Cuộc cãi vã thật quyết liệt, nhưng khi ấy Skarrett không can thiệp vào. Jilly luôn mồm nói: “Mày sẽ chết, Carrie à. Mày sẽ chết.”
- Khi chuyện này xảy ra thì em ở đâu?
Cô quay lại nhìn anh.
- Em không nhớ gì về chuyện này hết, nhưng Carrie nói rằng dì thấy em trốn dưới gầm giường. Sau khi họ đi rồi, Carrie hứa với em rằng họ sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Cô uống một ngụm nước, đậy nắm chai lại, rồi nhìn bàn tay mình. Trong lòng bàn tay, có một vết lõm nơi chỗ cô đè mạnh lên nắp chai.
- Nhưng họ đã quay lại phải không?
- Phải.
Cô nhắm mắt, anh nhìn cô, rồi cô kể cho anh nghe chuyện xảy ra vào hôm 14 tháng hai, cách đây đã nhiều năm.
Khi cô kể xong, cô nói tiếp:
- Skarrett là con rối trong tay Jilly. Và bây giờ em nghĩ Monk là kẻ làm theo mệnh lệnh của bà ta. Jilly lợi dụng cả hai để đạt được điều mong muốn.
Cô để chai nước xuống bàn rồi bước đến phía John Paul.
- Bây giờ thì chắc anh biết rồi.
- Bây giờ anh biết.
- Vậy hả? – Cô hỏi. – Hãy nói cho em nghe anh nghĩ sao?
Anh nhún vai.
- Anh nghĩ em nói đúng. Jilly là đồ điên loạn.
Cô cào tay qua mái tóc, bước đến phía anh thêm bước nữa.
- Không, em không hỏi chuyện đó.
- Vậy thì chuyện gì?
Cô đứng cách anh ba tất.
- Anh không luyến tiếc à?
Anh cảm thấy anh đang bị tra tấn. Quá bực, anh hỏi:
- Luyến tiếc về cái gì?
- Về việc dính dáng đến em. Tuy tạm thời, nhưng cũng…
- Đồ quỷ, không.
Cô bước lui.
- John Paul, anh có nản lòng vì…
- Chắc không.
Cô quắc mắt nhìn anh.
- Tại sao không? Em không xuất thân từ một gia đình bình thường. Nghĩa là em có dòng máu điên loạn.
- Cưng ơi, đừng quá bi quan như thế và đừng la hét với anh. Anh nghe rõ rồi mà.
- Tại sao anh cười khi nghe những chuyện em kể? Tại sao…
- Avery, em không làm những việc ấy. Chính Jilly làm.
Anh nghĩ anh đã nói lên điều chí lý, nhưng cô không thèm quan tâm đến lý lẽ.
- Bây giờ chắc anh đã hiểu tại sao em không lấy chồng rồi chứ?
Cô không kịp bước lui khỏi anh, anh đã nắm ngang hông cô, kéo cô về phía anh.
- Không, anh không hiểu.
Cô cố đẩy tay anh đi, nhưng tay anh dính chặt vào người cô.
- Em phải giải thích cho anh biết chuyện này. Có phải em sợ rồi sẽ nổi điên và trở thành tệ nạn xã hội không?
- Dĩ nhiên là không, nhưng em không thể có con, và cho dù có thể…
- Anh biết, - anh nói nhỏ. – Em không muốn gặp nguy hiểm vì chuyện con cái.
- Đàn ông muốn có con.
Cô đứng giữa hai đầu gối của anh, cau mày nhìn anh, hai chân nhúc nhích liên hồi. Anh đáp:
- Có người muốn, có người không.
Anh không muốn nói láo với cô.
- Anh thường nghĩ rồi ngày nào đó anh sẽ sống ổn định, lấy vợ có hai đứa con. Anh vẫn còn có thể thực hiện ý định ấy. Nhưng Avery à, ở đời có nhiều trẻ con đang cần mái ấm gia đình.
- Sau khi đã biết rõ lai lịch gia đình em như thế rồi, anh có nghĩ là em có đủ tư cách để có con không?
- Đúng, anh nghĩ em có.
Giọng cô lại có vẻ xem thường. Cô cố che giấu yếu điểm của mình, nhưng không thành công. Anh biết cô đau đớn trong lòng.
- Anh có yêu cầu em lấy anh không?
- Không.
- Tốt thôi. Anh nghĩ chúng ta đã nói chuyện như thế quá nhiều rồi. Anh cũng nghĩ anh cần nghỉ ngơi một chút.
Cô thấy anh vẫn đối xử với cô như trước khi cô chìa lưng cho anh thấy. Đám sẹo hình như không làm cho anh hốt hoảng. Và những chuyện về Jilly mà cô đã kể cho anh nghe cũng không làm cho anh bối rối.
Vấn đề có liên quan quái gì đến anh nhỉ?
- Em cần thư giãn, - anh nói. Anh nâng vạt áo của cô lên khỏi lỗ rốn rồi cúi người hôn vào bụng cô.
- Phương pháp Yoga mới làm cho em thư giãn được.
- Ạnh có phương pháp khác tốt hơn để làm thần kinh bớt căng thẳng.
Anh cởi nút quần đùi cô rồi tìm dây kéo. Cô nắm tay anh lại.
- Anh định làm cái gì?
Nụ cười của anh làm cho tim cô đập mạnh. Cô thả tay sang một bên, nhìn anh mở dây kéo quần đùi. Khi hai người nằm lăn xuống nền nhà, anh mới trả lời cô:
- Đơn giản thôi, em yêu à. Anh sẽ đi đến ngôi nhà hạnh phúc của anh.