Mẹ của Avery Alizabeth Delaney là một người điên loạn. May là mẹ cô, Jilly, đã bỏ đi đâu mất tích sau ngày Avery ra đời ba hôm. Avery được bà ngoại Lola và dì Carrie nuôi nấng. Ba thế hệ đàn bà sống yên lành, đạm bạc trong một ngôi nhà có khung gỗ hai tầng trên phố Barnett chỉ cách quảng trường thành phố Seldon Veach , Florida , hai khu phố. Không khí ở khu phố Barnnett rất khác sau khi Jilly bỏ nhà ra đi. Căn hộ trước đây thường ồn ào náo nhiệt, bây giờ yên tĩnh. Thậm chí Carrie đã biết cười trở lại, và suốt năm năm tuyệt diệu, cuộc sống rất an lành bình dị. Tuy nhiên những năm về trước khi còn Jilly ở nhà, bà ngoại Lola hết sức khổ sở vì chị ta. Bà có con khi đã lớn tuổi, cái tuổi tri thiên mệnh, cho nên bây giờ bà đã già yếu, mệt mỏi. Ngày Avery lên năm, Lola đã bắt đầu đau ngực. Vào ngày sinh nhật của bé, bà phủ cái trứng lên cái bánh sinh nhật cho cháu, nhưng vừa làm được nửa đã phải ngồi nghỉ một lát mới làm tiếp được. Lola không cho ai biết về bệnh tình của mình, bà không đi đến ông bác sĩ quen thuộc của bà ở Sheldon Beach , vì bà không tin ông ta kín miệng. Thế nào ông ta cũng nói cho Carrie biết về bệnh tình của bà. Bà đã hẹn với một ông bác sĩ chuyên khoa về tim mạch ở Savannah , rồi lái xe đến đấy để gặp ông ta. Sau khi đã khám rất cẩn thận, ông cho biết bệnh tình của bà rất nghiêm trọng. Ông kê đơn cho thuốc uống giảm đau và trợ tim, khuyên bà đi đứng chậm lại và, với một giọng rất nhẹ nhàng, ông nói rằng bà phải bớt làm việc. Lola không đếm xỉa gì đến lời khuyên của bác sĩ. Ông bác sĩ gà mờ ấy biết gì mà nói? Có thể một chân bà đã nằm dưới mồ, nhưng lạy Chúa, chân kia bà phải cố đứng cho thật vững ở trên mặt đất. Bà còn đứa cháu ngoại phải nuôi, và bà sẽ không đi đâu hết nếu chưa làm xong công việc. Lola có tài giả vờ mình có sức khỏe tốt rất giỏi. Bà đã hoàn thiện cái biệt tài ấy trong những năm rối rắm vì lo kiểm soát Jilly. Khi ở Savannah trở về, bà cố tin mình khỏe như bò mộng. Và quả đúng như thế. Bà ngoại Lola từ chối không nói gì về Jilly, nhưng Avery muốn biết hết những chuyện về chị ta. Bất cứ khi nào cô bé hỏi về mẹ mình, là bà ngoại cô mím môi rồi trả lời như mọi khi: - “Ta ước sao cho nó tốt. Ta ước sao cho nó hoàn toàn tốt”. – Rồi không để cho Avery có thì giờ hỏi tiếp, bà chuyển sang vấn đề khác. Dĩ nhiên đấy không phải là câu trả lời thỏa đáng, nhất là đối với một em bé năm tuổi hiếu kỳ. Cách duy nhất mà Avery có thể biết đôi chút về mẹ em là hỏi dì em. Carrie thích nói về Jilly, cô không hề quên bất cứ hành động xấu xa nào của chị cô , và vì thế mà tội lỗi của mẹ Avery chồng chất như núi. Avery rất nể phục dì em. Em tin dì là người xinh đẹp nhất trần đời, và ước mơ sao em giống dì chứ đừng giống bà mẹ trời đánh của mình. Carrie có tóc màu giống như màu mứt đào bà ngoại làm, và cặp mắt có màu xám xanh như mắt con mèo có lông trắng mà Avery đã thấy ảnh màu trong một cuốn sách truyện. Carrie thường ăn kiêng để sụt ký, nhưng Avery nghĩ rằng để như thế dì em cũng đẹp rồi. Carrie cao 1m65, nên trông cao ráo đẹp đẽ, và khi cô cài những kẹp tóc sáng lóng lánh trên đầu để giữ cho tóc khỏi xõa xuống mắt trogn khi học hay làm việc nhà, trông cô như một công chúa. Avery thích hương thơm nơi người dì tỏa ra, hương thơm như mùi thơm của hoa dành dành. Carrie nói với Avery rằng đây là nước hoa cô yêu thích, và Avery nghĩ đây là loại nước hoa đặc biệt. Khi Carrie vắng nhà, Avery cảm thấy cô độc, cô gái bèn lẻn vào phòng ngủ của dì, rảy nước hoa lên tay lên chân, tưởng tượng dì của em đang ở phòng bên cạnh. Tuy nhiên điều mà Avery thích nhất về Carrie là dì em đã nói với em như nói với một người lớn. Dì em không đối xử với em như bà ngoại Lola đã làm. Khi Carrie nói về người mẹ trời đánh của em, Jilly, dì em thường bắt đầu bằng một giọng rất nghiêm trang: - Dì không che dấu sự thật vì cháu còn nhỏ. Cháu có quyền biết sự thật. Vào tuần lễ trước khi Carrie đi Caliornia, Avery vào phòng dì để thu xếp đồ đạc. Cô bé rất thích giúp dì, và Carrie đã thu xếp xong, cô bảo cháu gái ngồi vào bàn trang điểm của mình, để trước mặt cô bé chiếc hộp đựng giày, trong hộp có nhiều đồ trang sức rẻ tiền. Cô đã mua những thứ này ở chợ trời gần nhà để làm quà cho Avery trước khi cô ra đi. Avery rất sung sướng khi nhìn những đồ trang sức bóng loáng và lập tức em trang điểm trước tấm kính hình bầu dục. - Carrie, tại sao dì phhải đi tuốt đến tận California ? Dì phải ở nhà với bà ngoại với cháu chứ? Carrie cười - Dì phải ở nhà à? - Peyton nói mẹ nó đã nói như thế. Peyton nói mẹ nó nói dì đã học xong đại học và bây giờ dì phải ở nhà để giúp chăm sóc cháu vì cháu hay quấy rầy. Peyton là bạn thân nhất của Avery, và vì cô bé này lớn hơn Avery một tuổi, nên Avery tin lời cô ta nói. Theo Carrie thì mẹ của Peyton, Harriet, là người hay xen vào chuyện của người khác, nhưng vì chị ta tốt với Avery, nên cô bỏ qua tính hay chen vào việc nhà người khác của chị ta. Sau khi đã xếp cái áo laen bằng lông dê màu xanh nhạt, cái áo Carrie thích nhất vào vali xong, một lần nữa cô nói cho cháu nghe vì sao cô phải ra đi. - Cháu nhớ là dì được tài trợ để đi học tiếp chứ? Dì phải lấy bằng thạc sĩ, và dì đã nói cho cháu biết ít ra cung 5 lần rồi, là tại sao việc học thêm sau đại học rất quan trọng. Dì phải đi, Avery à. Đây là cơ hội ngàn vàng cho dì, và sau khi dì đã lập công ty riêng, dì sẽ già và nổi tiếng, rồi cháu và bà ngoại sẽ đến ở với dì. Chúng ta sẽ có nhà lớn ở Beverly Hill, có gia nhân và có hồ bơi. - Nhưng như thế thì cháu không học đàn dương cầm được. Bà Burns nói cháu phải học vì cháu có năng khiếu âm nhạc. Vì thấy cô cháu gái có vẻ quan trọng quá, nên Carrie không dám cười. - Bà ấy nói cháu có khiếu có nghĩa là cháu phải thực tập mới giỏi được, nhưng cháu có thể học đàn ở California . Cháu cũng có thể học Karate ở đấy luôn. - Nhưng cháu thích học Karate ở đây. Sammy nói học võ này cháu sẽ đá rất mạnh, nhưng dì biết sao không, Carrie? Cháu nghe bà ngoại nói, mẹ của Peyton cho biết bà ta không thích con bà học Karate. Bà nói làm thế không hợp với giới nữ lưu. - Tầm bậy, - Carrie nói.- Dì đóng học phí cho cháu học, dì muốn cháu lớn lên biết cách để tự vệ. - Nhưng tại sao phải tự vệ?- Avery hỏi.-Mẹ của Peyton cũng hỏi bà ngoại tại sao phải tự vệ. - Vì dì không muốn bất kỳ ai có thể xô đẩy cháu như Jilly thường xô đẩy dì,- cô đáp.- Cháu lớn lên sẽ không sợ ai hết. Và dì tin chắc ở California có nhiều trường dạy võ để tự vệ rất tuyệt vời, giáo viên giỏi như Sammy. - Mẹ Peyton nói bà ngoại nói rằng Jilly đi xa để làm tài tử điện ảnh. Dì cũng muốn làm tài tử điện ảnh à, Carrie? - Không, dì muốn xây dựng công ty và hái ra rất nhiều tiền. Dì sẽ làm cho những người khác trở thành tài tử. Avery quay lui với tấm gương và đeo cặp hoa tai bằng kim cương giả thật lớn màu lục. Rồi cô bé mở sợi dây chuyền cũng bằng kim cương giả và đeo vào cổ. - Dì biết Peyton nói sao không?- Cô bé hỏi rồi không đợi trả lời mà nói tiếp.- Nó nói mẹ nó nói khi Jilly có mang cháu, bả đã lớn đủ biết chuyện đời rồi. - Đúng thế! – Carrie trả lời. Cô kéo hộc tủ đựng bít tất ra, lôi hết ra giường rồi so từng đôi.- Jilly đã 18 tuổi. - Nhưng mẹ Peyton nói thế nghĩa là sao? Mẹ cháu đủ biết chuyện đời là biết cái gì? - Bà ấy muốn nói rằng Jilly phải biết cách đề phòng. Cái hộc tủ rơi xuống nền nhà. Carrie lấy lên đẩy lại vào tủ, rồi tiếp tục sắp chồng bít tất. - Nhưng đề phòng nghĩa là sao? – Avery hỏi. Cô bé nhăn mặt với mình trong gương khi đeo chiếc dây chuyền thứ hai. Carrie tảng lờ như không nghe câu hỏi của cô bé. Cô không muốn nói dông dài đến chuyện tình dục và ngừa thai. Avery còn nhỏ quá không nên nghe những chuyện như thế này. Cho nên cô muốn cô cháu gái chú ý qua chuyện khác. - Cháu rất may mắn đấy nhé. - Có phải cháu nhờ có dì và bà ngoại chăm sóc, vì cháu là đứa bé quậy phá không? - Đúng thế,- Cô đáp.- Nhưng cháu còn may mắn hơn nữa là vì Jilly khi có thai cháu, bả không uống rượu nhiều hay là không uống từng nẵm thuốc an thần có chất ma túy. Nếu mẹ cháu mà xài nhiều cái chất độc hại ấy vào người, thì khi cháu ra đời, thế nào cháu cũng mang họa vào thân. - Peyton nói mẹ nó nói cháu may mắn đã được ra đời bình an vô sự. Quá chán, Carrie nói: - Có phải mẹ Peyton rất thích nói về Jilly không? - Ờ,- cô bé đáp.-Thứ thuốc an thần ấy không tốt à? - Ừ không tốt nếu uống nhiều. Chúng sẽ giết chết cháu như chơi. - Thế tại sao người ta dùng? - Vì họ ngốc. Dẹp cái đồ nữ trang ấy đi và đến ngồi trên vali cho dì có thể đóng lại. Avery cẩn thận để hoa tai và dây chuyền vào hộp đựng giày. Cô bé leo lên cái giường có đỉnh màn cao. - Cho cháu cái này nhé?- Cô bé hỏi, vừa lấy cuốn sách nhỏ có bao nhựa màu xanh. - Không, không được. Đây là cuốn nhật ký của dì, - Carrie đáp. Cô lấy cuốn sách nơi tay Avery, nhét vào cái túi nhỏ trong vali. Cô đóng vali, Avery lên ngồi ở trên. Cô đè mạnh vali xuống rồi khóa lại. Khi Carrie giúp cháu bước xuống giường, thì Avery hỏi: - Tại sao tuần sau mới đi mà bây giờ đã thu xếp đồ đạc? Bà ngoại nói dì làm thế là vì lo xa. - Thu xếp đồ đạc cho gọn trước khi sơn phòng cho cháu, trước khi dì ra đi không phải là chuyện lo xa. Làm thế để khỏi vướng đồ đạc khi sơn quét lại phòng. Ngày mai cháu và dì ra tiệm bán sơn để chọn màu. - Cháu biết. Dì đã nói dì để cho cháu chọn màu. Mà dì Carrie này? - Cái gì thế?- Carrie hỏi vừa mang vali đến gần cửa. - Có phải bà mẹ trời đánh khi gặp chúa sẽ gét cháu không? Carrie quay lui, thấy sự lo sợ hiện ra nơi mắt Avery, bỗng cô thấy nổi giận. Mặc dù Jilly không có ở đây, chị ta vẫn gây đau đớn cho gia đình, chuyện này không chấm dứt được hay sao? Carrie nhớ cái đêm cô biết chị cô sắp có con như nhớ chuyện vừa xảy ra hôm qua. Jilly tốt nghiệp trung học vào buổi tối thứ sáu tháng năm trời dịu mát. Rồi cô ta về nhà, phá hỏng buổi lể ăn mừng bằng cách tuyên bố rằng cô có thai sáu tháng rồi. Cô ta đã khéo giữ để không lộ ra ngoài. Khi nghe tin, Lola quá kinh hoàng, mới đầu bà sợ gia đình sẽ mang tai tiếng, xấu hổ; nhưng rồi bà bình tĩnh và nói: - Chúng ta là một gia đình, chúng ta phải tìm cách giải quyết. Chúng ta phải tìm ra một cách để thu xếp việc này cho ổn thỏa. Phải vậy không, Carrie? Carrie đang đứng nơi bàn ở phòng ăn, lấy dao cắt một miếng bánh nơi cái bánh thật lớn mà bà Lola đã bỏ công trang hoàng cả buổi sáng. - Thời đại bây giờ và về sau mà để cho có thai là điều rất ngu đần. Jilly, chị không hề nghe về chuyện ngừa thai à?Hay chị là đồ khờ dại? Jilly đứng dựa vào tường, hai tay vòng trước ngực, nhìn Carrie. Lola muốn tránh cho hai cô con gái một cuộc đấu khẩu kịch liệt, bà bèn nói xen vào: - Carrie, đừng nặng lời làm gì. Chúng ta đừng làm cho Jilly buồn. - Mẹ nên nói mẹ không muốn làm cho chị ấy buồn – Carrie chỉnh lời mẹ. - Carrie, con đừng nói cái giọng ấy với mẹ. Cô ân hận, cúi đầu, xúc miếng bánh bỏ vào đĩa. - Vâng, thưa mẹ. Jilly đốp lại: - Tôi không nghĩ đến chuyện ngừa thai. Tôi đã đến ông bác sĩ ở Jacksonville để phá thai, nhưng ông không chịu laays ra, vì ông ta nói cái thai đã lớn. - Lola ngồi phịch xuống ghế, đưa tay che mặt. - Mày có đi bác sĩ… Jilly không quan tâmđến vấn đề này nữa. Cô đi vào phòng khách, ngồi vào ghế nệm dài, lấy cái điều khiển tivi, bật lên xem. - Chị ta gây nên nhiều chuyện phiền phức rồi bỏ đi, Carrie nói, để mọi chuyện cho chúng ta lo liệu. Khôn đấy chứ! - Đừng nói thế, Carrie,- Lola nài nỉ. Bà chà xát bộ lông mày như để làm dịu cơn đau đầu, rồi nói: - Jilly không bao giờ chịu suy nghĩ chín chắn khi làm việc gì. - Tại sao lại thế? Chị ấy phải biết sữa đổi tật xấu chứ. Mẹ đã bỏ qua hết thảy các tội lỗi của chị ấy chỉ vì mẹ không thể nghiêm khắc với chị ấy. Con nghĩ mẹ đã sợ chị. - Nói thế thật kỳ cục, - Lola lớn tiếng đáp lại. Bà đứng dạy khỏi bàn, đi vào bếp để rữa đĩa. – Chúng ta là một gia đình, chúng ta phải cho qua một chuyện như thế này, - Bà nói lớn cho Carrie ở ngoài nghe.- Con phải giúp đỡ thôi, Carrie à. Chị con cần sự nâng đỡ về tinh thần. - Carrie nắm chặt hai tay, bực tức. Biết làm sao cho mẹ cô mở mắt nhìn thấy đứa con trắc nết, ích kỷ mà bà đã nhọc công nuôi dưỡng. Tại sao bà không thấy sự thật? - Thời đại bây giờ và về sau mà để cho có thai là điều rất ngu đần. Jilly, chị không hề nghe về chuyện ngừa thai à?Hay chị là đồ khờ dại? Jilly đứng dựa vào tường, hai tay vòng trước ngực, nhìn Carrie. Lola muốn tránh cho hai cô con gái một cuộc đấu khẩu kịch liệt, bà bèn nói xen vào: - Carrie, đừng nặng lời làm gì. Chúng ta đừng làm cho Jilly buồn. - Mẹ nên nói mẹ không muốn làm cho chị ấy buồn – Carrie chỉnh lời mẹ. - Carrie, con đừng nói cái giọng ấy với mẹ. Cô ân hận, cúi đầu, xúc miếng bánh bỏ vào đĩa. - Vâng, thưa mẹ. Jilly đốp lại: - Tôi không nghĩ đến chuyện ngừa thai. Tôi đã đến ông bác sĩ ở Jacksonville để phá thai, nhưng ông không chịu laays ra, vì ông ta nói cái thai đã lớn. - Lola ngồi phịch xuống ghế, đưa tay che mặt. - Mày có đi bác sĩ… Jilly không quan tâmđến vấn đề này nữa. Cô đi vào phòng khách, ngồi vào ghế nệm dài, lấy cái điều khiển tivi, bật lên xem. - Chị ta gây nên nhiều chuyện phiền phức rồi bỏ đi, Carrie nói, để mọi chuyện cho chúng ta lo liệu. Khôn đấy chứ! - Đừng nói thế, Carrie,- Lola nài nỉ. Bà chà xát bộ lông mày như để làm dịu cơn đau đầu, rồi nói: - Jilly không bao giờ chịu suy nghĩ chín chắn khi làm việc gì. - Tại sao lại thế? Chị ấy phải biết sữa đổi tật xấu chứ. Mẹ đã bỏ qua hết thảy các tội lỗi của chị ấy chỉ vì mẹ không thể nghiêm khắc với chị ấy. Con nghĩ mẹ đã sợ chị. - Nói thế thật kỳ cục, - Lola lớn tiếng đáp lại. Bà đứng dạy khỏi bàn, đi vào bếp để rữa đĩa. – Chúng ta là một gia đình, chúng ta phải cho qua một chuyện như thế này, - Bà nói lớn cho Carrie ở ngoài nghe.- Con phải giúp đỡ thôi, Carrie à. Chị con cần sự nâng đỡ về tinh thần. - Carrie nắm chặt hai tay, bực tức. Biết làm sao cho mẹ cô mở mắt nhìn thấy đứa con trắc nết, ích kỷ mà bà đã nhọc công nuôi dưỡng. Tại sao bà không thấy sự thật? Mùa hè năm đó là một kỷ niệm đau buồn. Jilly là cơn ác mộng khủng khiếp thường xuyên của cô, và mẹ họ đã tất bật làm lụng để phục vụ cho cô ta. May thay, Carrie có công việc làm mùa hè ở quán bà Sammy và Grille, cô đã làm rất nhiều giờ trong ngày để khỏi về nhà. Jilly sinh vào cuối tháng tám, tại bệnh viện quận. Sau khi ainh xong, cô ta nhìn đứa bé quằn quại, mặt mày phồng rộp, đã làm cô đau đớn và quyết định không muốn làm mẹ. Không bao giờ, không bao giờ. Nếu các bác sĩ bằng lòng, chắc cô ta đã cắt tử cung hay thắc buồn trứng vào hôm đó. Lola đã lôi Carrie đến bệnh viện để thăm cô chị. Họ chưa vào đến phòng, Jilly đã tuyên bố rằng cô ta quá trẻ đẹp, không thể kè kè đứa bé bên cạnh. Ngoài thành phố Sheldon Beach ở Florida ra, cả một thế giới rộng lớn mở ra trước mắt cô, nhưng sẽ không có ai giàu có chú ý đến cô nếu cô đi đâu cũng ẵm đứa bé bên hông. Không, tình mẫu tử không hợp cho cô. Ngoài ra cô ao ước trở thành minh tinh điện ảnh. Cô phải khởi đầu bằng cách được phong hoa hậu Mỹ quốc. Cô ta nói với họ cô ta đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Cô ta kheo rằng mình đẹp hơn những con bò cái cô đã xem trên tivi hồi năm ngoái, những cô gái thi hoa hậu mặc áo tắm đi trên sân khấu. Cô ta quả quyết rằng khi các giám khảo nhìn cô, thế nào họ cũng trao vương miện cho cô. - Lạy chúa, chị dốt quá – Carrie nói – Họ không trao vương miện cho những cô gái đã có con. - Mày mới là đồ dốt, Carrie à. - Thôi, hai đứa, - Lola ra lệnh. – Các con muốn để cho các nữ hộ sinh nghe hay sao? - Họ nghe hay không, con chẳng cần, - Jilly nói. - Mẹ bảo con phải im, - Lola đáp.- Phải biết suy nghĩ, Jilly à. Bây giờ con đã làm mẹ rồi. - Con không muốn làm mẹ. Con muốn làm minh tinh, - Jilly nói lớn. Hoảng hồn, Lola kéo Carrie vào phòng, bảo cô đóng cửa. Một tay nắm bó hoa bà mang đến cho Jilly, tay kia bà phải níu cánh tay của Carrie để cho khỏi khụy xuống. Carrie tức giận vì bị bắt buộc phải đỡ bà. Cô dựa người vào cửa và nhìn cô chị. - Này Jilly, tao không quan tâm đến lời mày nói, - Lola nói, giọng thì thào giận dữ. Mẹ cô thường không nói với Jilly một giọng như thế. Carrie thấy vui, cô bèn chú ý đến cuộc nói chuyện. Mày phải có trách nhiệm, - Lola nói. Giọng bà nghiêm nghị, vừa nói bà vừa bước đến phía giường. – Mày phải làm mẹ cho thật tốt, Carrie và tao sẽ giúp mày nuôi nấng đứa bé. Công việc sẽ tốt đẹp. Mày sẽ thấy. Tao nghĩ là mày nên gọi bố đứa bé….- Jilly cười to khiến bà ngừng lại. – Có gì vui mà cười? - Cười mẹ. – Jilly đáp. – Có phải mẹ dã hoạch định đời tôi theo ý của mẹ không? Mẹ luôn luôn muốn làm cho tôi phải cư xử và hành động theo ý của mẹ. Mẹ à, bây giờ tôi lớn rồi. Tôi muốn làm gì thì làm. - Nhưng, Jilly, người bố có quyền biết anh ta có con gái. Sửa cái gối dưới đầu cho cao, Jilly ngáp thật to. - Tôi không biết bố đứa bé là ai cả. Có thể là thằng sinh viên đaih học ở Savannah, nhưng cũng không chắc lắm. Lola thả tay Carrie ra: - Mày nói không chắc là sao? Mày nói với tao… - Tôi nói láo. Mẹ muốn tôi nói thật phải không? Tốt tôi nói cho mà nghe. Cha của đứa bé có thể là cả tá thằng đàn ông. Lola lắc đầu. Bà không muốn tin con gái. - Đừng nói tầm bậy. Nói thật cho tao nghe. Carrie ngẩng đầu. - Ôi, lạy chúa, Jilly! Jilly thích thấy người khác sửng sốt và thích mọi người chú ý đến mình. - Tôi nói thật đấy. Tôi không đếm xuể số đàn ông đã ngủ với tôi. Tôi không thể nào biết ai là bố của đứa bé. – Cô thấy mặt mẹ cô lộ vẻ ghê tởm. – Tôi làm cho mẹ buồn phải không? – Jillly hỏi, vẻ thích thú. – Đàn ông yêu tôi, - cô ta kheo khoang. – Họ làm tất cả những gì tôi muốn để tôi vừa lòng. Họ cho tôi ngững món quà đắt tiền và cho cả tiền mặt nữa, tôi phải giấu mẹ và Carrie để người khác khỏi ganh tỵ và làm ra vẻ ta đây thánh thiện hơn ai hết. Mẹ sẽ lấy tiền bạc và nữ trang của tôi, phải không? Nhưng tôi không để cho mẹ có cơ hội đâu. Tôi lanh lợi chứ không như mạe tưởng đâu, mẹ à. Lola nhắm mắt, cố chặn cơn buồn nôn trào lên. - Mày có bao nhêu đàn ông cả thảy? - Làm sao tôi biết? Mẹ không nghe tôi nói à? Tôi đã nói tôi không đếm xuể. Công việc tôi phải làm là để cho họ sử dụng cơ thể tôi trong một thời gian ngắn. Họ yêu vì tôi, tôi để cho họ yêu. Tôi đẹp hơn cả những diễn viên ở Hollywood cộng lại, và tôi sẽ nổi tiếng. Mẹ cứ đợi mà xem. Ngoài ra, tôi thích nhục dục. Khi đàn ông làm việc này ngon lành, ta có cảm giác rất tuyệt vời. Mẹ không hiểu phụ nữ tân thời đâu. Mẹ già rồi, mẹ à, mẹ khô khan hết rồi. Có lẽ mẹ không nhớ tình dục là gì. - Bán thân lấy tiền à? Mày có biết làm thế là mày thành cái đồ gì không? - Là người phóng khoáng, - Jilly càu nhàu. Carrie bước ra khỏi cửa. - Không, không phải. Làm thế là thành con đĩ dơ bẩn, Jilly à. Chị sẽ thành thế đấy. - Mày không biết gì đâu mà xía vào, - Jilly hét lớn. Đàn ông muốn mày như họ muốn tao đâu. Tao làm cho họ nổi điên, và họ không tèm nhìn đến mày đâu. Tao là người phóng khoáng nên mày ganh tỵ. - Thôi mẹ ơi. Ta về thôi. – Carrie chạm vào vai mẹ cô. Jilly quay đầu, nói lầu bầu: - Phải, về đi. Để tôi ngủ. Đi đi, để cho tôi nghỉ ngơi. Carrie phải giúp Lola ra xe. Chưa bao giờ cô thấy mẹ cô quẩn trí như thế, việc này khiến cô đâm lo sợ. Khi họ lái xe rời khỏi bệnh viện, Lola thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. – Con đã biết nó sẽ như thế nào rồi, con đã nói cho mẹ biết, nhưng mạ không nghe con. Mẹ như sống trong đám sương mù phải không? Carrie gật đầu. - Có cái gì trong người Jilly không ổn. Bản chất ty tiện trong người chị ấy đã vượt quá giới hạn… tính nết không bình thường. - Có phải mẹ đã gây nên cho nó không? – Lola hỏi, giọng có vẻ bối rối. – Bố con đã làm hư nó, và sau khi ổng bỏ chúng ta, mẹ đã quá cưng chiều để nó khỏi cảm thấy bị bỏ rơi. Có phải mẹ đã làm cho nó trở thành con quái vật không? - Con không biết. Cả hai mẹ con không ai nói với ai lời nào cho đễn khi họ về nhà. Carrie lái xe chạy trên con đường vào nhà, đến đậu ở trước nhà xe, tắt máy. Khi cô mở cửa thì mẹ cô nắm cánh tay cô. - Mẹ rất ân hận về cách mẹ đã đối xử với con – Bà bật khóc – Con là đứa con gái tốt, lâu nay mẹ xem đây như là điều hiển nhiên. Đời sống của chúng ta quay quanh Jilly phải không? Mẹ hình như đã bỏ hết thì giờ trong 18 nưm của nó để làm nó hạnh phúc. Mẹ chỉ muốn con hiểu rằng mẹ rất tự hào về con. Mẹ chưa bao giờ nói với con thế phải không? Mẹ nghĩ chuyện khủng khiếp vừa rồi đã làm cho mẹ nhận thấy con là một kho báu. Mẹ yêu con, Carrie à. Carrie không biết trả lời như thế nào. Cô không nhớ trước đây có khi nào mẹ cô nó với cô là bà yêu cô không. Cảm thấy như thể cô đã thắng một cuộc thi, nhưng vì đối thủ không đến dự. Đứa con vàng đã bị mờ xỉn, và vì cô còn lại một mình, nên cô thắng cuộc. Thế mà chưa đủ. Cô hỏi: - Mẹ sẽ làm gì với Jilly? - Dĩ nhiên mẹ sẽ làm cho nó cải tà quy chánh. Carrie rút tay đi. - Mẹ vẫn không thành công đâu. Chị ấy không cải tà qui chánh được đâu. Có lẽ chị không thể làm được. Chị ấy bệnh , mẹ à. Lola lắc đầu - Nó được nuông chiều thành hư, nhưng mẹ có thể làm… Carrie cắt ngang lời bà. - Mẹ vẫn sống trong mộng ảo. – Cô nói rồi bước ra khỏi xe, đóng mạnh cửa và đi vào nhà. Lola đi theo cô vào bếp, bà lấy cái tạp dề móc trên móc gỗ gắn trên tường, buộc quanh bụng. - Mẹ có nhớ chuyện gì xảy ra vào ngày sinh nhật thứ tám của con không? – Carrie hỏi, vừa kéo cái ghế nơi bàn trong bếp ra và ngồi xuống. Muốn tránh nhắc lại kỷ niệm đau buồn, Lola không quay người lui, bà nói: - Không nhớ gì hết. Tại sao con không don bàn để mẹ dọn thức ăn ra? - Mẹ cho con búp bê Barbie mà con muốn có. - Carrie, bây giờ mẹ không muốn nói chuyện này. - Mẹ ngồi xuống. Chúng ta cần bàn chuyện này. - Chuyện này xảy ra đã lâu. Tại sao con còn nhắc lại làm gì? Lần này Carrie không nhượng bộ. Cô nói tiếp: - Đêm đó con đã vào trong phòng ngủ của mẹ. - Carrie, mẹ không… - Mẹ ngồi xuống, mẹ kiếp! Mẹ không thể sống như thế này. Mẹ phải nhìn vào thực tế. Ngồi xuống, mẹ. – Cô muốn nắm vai bà lắc mạnh cho bà thức tỉnh. Lola lam theo lời con. Bà kéo ghế ngồi xuống trước mặt con, hai tay chắp lại ngay ngắn trong lòng. - Mẹ nhớ bố con rất buồn vì lời tố cáo của con, - bà nói. – Còn Jilly thì khóc. Đêm ấy con thức cả nhà dậy. - Chị ấy muốn lấy con búp bê của con, - Carrie nói.- Con không chịu đưa cho chị ấy, chị nói chị sẽ lấy kéo múc mắt con ra. Lúc nữa đêm con thức dậy, chị ấy đứng bên giường nhìn con, tay cầm cái kéo của mẹ. Chị ấy cười, nụ cười bệnh hoạn. Chị mở kéo đóng kéo, làm phát ra tiếng kêu rùng rợn. Rồi chị lấy búp bê Barbie mới của con, con nhìn chị đâm mũi kéo vào mắt búp bê, và con nhìn nụ cười trên mặt chị… Cảnh tượng rất khủng khiếp. Khi con định hét lên, chị cúi xuống và nói nhỏ với con: - Bây giờ đến phiên mày. - Con khi ấy còn quá nhỏ nên không nhớ chính xác sự việc đã xảy ra. Chuyện bé con xé thành to. - Ồ không, con không phóng đại, - cô nói. – Chuyện xảy ra đúng như thế mà. Mẹ không thấy ánh mắt của chị ấy, nhưng con xin cam đoan là chị ấy muốn giết con. Nếu con ở trong nhà một mình với chị, thế nào chị cũng thực hiện điều chị mong ước. - Không, không, nó chỉ dọa cho con sợ thôi, - Lola khăng khăng nói. – Nó không muốn hại con. Jilly yêu con mà. - Nếu mẹ và bố không có ở đấy, chắc chị ta đã hại con rồi. Chị ấy điên mẹ à. Con không cần quan tâm đến chị ấy, nhưng bây giờ có một đứa bé vô tội. Cô hít vào một hơi thật dài rồi nói: - Con nghĩ là chúng ta nên khuyến khích Jilly cho đứa bé để họ làm con nuôi. Ý kiến của cô làm Lola nổi giận. - Không thể được, - bà nói, đập mạnh tay lên bàn. – Đứa bé ấy là cháu con và cháu ngoại của mẹ, mẹ không để cho người lạ nuôi nó. - Đấy là con đường hy vọng duy nhất để cho đứa bé có được tương lai sáng, - Carrie biện luận. Con bé sẽ sống không nổi với mẹ nó, vì Jilly không thương nó. Con chỉ hy vọng mầm mống điên loạn trong người Jilly không di truyền cho con bé. - Ôi lạy chúa. Điều duy nhất sai trái của Jilly là nó quen nếp sống buông thả. Độ này rất nhiều thiếu nữ đã tỏ ra rất ngu đần với đàn ông. Thế là sai lầm, - bà vội nói tiếp,- Nhưng mẹ biết lý do tại sao Jilly muốn đàn ông thương yêu nó. Bố nó đã bỏ nó, và nó cố… - Mẹ không hiểu gì hết hay sao? – Carrie hét to. – Hồi nãy con tưởng là mẹ đã hiểu được thực trạng của Jilly, nhưng bây giờ con nghĩ là con đã lầm. Mẹ không mở mắt ra mà nhìn. Mẹ đã hỏi con, phải chăng mẹ đã làm cho chị ấy trở thành quái vật không, mẹ không nhớ à? - Mẹ muốn nói hạnh kiểm của nó là con số không, nhưng bây giờ Jilly đã là người mẹ rồi. Khi mẹ đến lại bệnh viện để đem nó và đứa bé về nhà, con sẽ thấy. Nó sẽ hiểu ra cho mà xem. Thật giống như nói với bức tường. - Mẹ nghĩ là bản năng làm mẹ sẽ hoán cải chị ấy à? - Phải, mẹ nghĩ thế, - Lola nói. Rồi con sẽ thấy, - bà lại nói, - Jilly sẽ muốn cải tà quy chính. Carrie bỏ cuộc. Quá đau đớn, cô về phòng và ở miết trong phòng cả đêm. Sáng hôm sau khi cô xuống dưới nhà, cô thấy trên bàn trong bếp có tờ giấy ghi lời nhắn. Mẹ cô cho biết đã đi Sears để mua cái nôi, áo quần em bé và ghế ngồi của trẻ con để gắn trên xe hơi. - Mộng ảo! – Carrie lẩm bẩm nói. Sáng thứ hai, Lola đến bệnh viện để đưa Jilly và đứa bé chưa đặt tên về nhà. Carrie từ chối không đi với mẹ. Cô nói với bà rằng cô phải làm việc vào ca sớm tại nhà hàng Sammy và rời khỏi nhà trước khi kịp hỏi cô. Jilly đang đợi Lola. Cô ta đã mặc áo quần, đứng trước tấm gương trong phòng tấm chải tóc. Cô ta vẩy tay ci=hỉ đứa đang khóc ở giữa chiếc giường nhàu nhò lộn xộn, cô ta vừa vứt đứa bé xuống đấy sau khi cô ta ra khỏi phòng mấy giây, và nói với Lola rằng bà có thể nuôi nó, bán nó, hay là cho nó… Cô ta chẳng cần quan tâm đến việc bà muốn làm gì thì làm. Rồi cô ta lấy cái bao ngủ và đi ra khỏi bệnh viện với số tiền cô ta ăn cắp của em gái, tiền dành dụm để vào đại học, nhét vào trong cái nịt vú. Mãi cho đến hai tuần sau, Carrie mới thấy việc rút tiền xuất hiện trên tờ báo cáo của ngân hàng, Carrie quá giận. Cô làm việc cực nhọc để dành dụm tiền, cô quyết định lấy lại số tiên cho bằng được. Cô muốn khai cho cảnh sát biết tên kẻ đã ăn trộm, nhưng Lola không muốn cô làm thế. - Chuyện trong gia đình phải đóng cửa bảo nhau, - bà quyết định như thế. Mùa xuân năm sau, Carrie tốt nghiệp trung học, và mùa hè năm đó cô làm hai công việc. Lola đã dùng một ít tiền để dành của mình để giúp Carrie nộp học phí vào đại học, và Carrie đã làm thêm những công việc ngoài giờ ở trường đại học để phụ vào các việc chi tiêu. Vào dịp nghỉ lễ giáng sinh năm đó, khi Carrie về nhà, cô rất hững hờ với con của Jilly. Tuy nhiên, Avery không phải là loại trẻ em đáng ghét để cho người ta lưu tâm đến. Chỉ cần nhìn cô bé cười toe toét hai lần là Carrie phải cười lại với bé. Mỗi lầm về nhà, là sợi dây thân ái càng ràng buộc vững bền hơn. Đứa bé thương mến cô, và tình cảm, tuy chưa bộc lộ rõ ràng, đã nảy nở giữa hai dì cháu.