“Ian cháu có thể ra ngoài khi và xem điều gì giữ Elizabeth lại đó không?” vị mục sư yêu cầu khi ông thành thạo lật miếng thịt muối trên chảo. “Chú đã bảo cô ấy ra ngoài đó 15 phút trước để lấy vài quả trứng
Ian ném những khúc củi vừa bổ xuống bên cạnh lò sưởi, phủi hai bàn tay vào nhau và đi tìm người khách của mình. Một cảnh tượng và những tiếng động chào đón chàng khi chàng đến trước cửa kho thóc làm chàng đột ngột dừng lại. Elizabeth vừa rơi phịch xuống đất và đang trừng trừng nhìn con gà mái đang hung hăng lao vào nàng. “Đó không phải lỗi của tao,” nàng kêu lên. “Tao không thèm thích trứng của mày, thêm nữa tao cũng ghét mùi của mày. Khi nàng nói, nàng lén lút nhìn xuống bàn chân con gà, giọng nàng vẻ phân trần và hối lỗi, “Bây giờ, nếu mày cho tao lấy chỉ bốn quả thôi, tao sẽ không ăn nó đâu Nhìn này,” nàng nói thêm, tiến hơn một chút về phía con gà đang xù lông lê, “tao sẽ không quấy rầy mày thêm nữa đau, chỉ một tí thôi, tao chỉ đặt nhẹ tay vào thôi, ối” nàng kêu lên khi con gà hung hăng mổ vào cổ tay nàng.
Elizabeth nhảy lên, rồi nàng giật nảy mình xấu hổ khi giọng nói chế nhạo của Ian vang lên” “cô thực sự không cần phải xin phép đâu, cô biết không,” chàng nói, tiến về phía trước. “Chỉ cần để cho nó thấy ai là chủ bằng cách đến gần như thế này này…”
Và không khó nhọc gì cả chàng lấy hai quả trứng phía dưới con gà, hoàn toàn không cố gắng tấn công chàng; rồi chàng làm điều tương tự với hai con khác. “Trước đây cô chưa ở chuồng gà lần nào ư?” Ian hỏi, công bằng nhìn nhận rằng Elizabeth Cameron trông thật đáng yêu với mái tóc rối tung và gương mặt bối rối.
“Không,” nàng nói ngắn gọn. “Tôi chưa từng. Những con gà chán chết.”
Chàng nén cười. “Quả thật chúng như vậy. Nhưng cô không biết là chúng ý thức được việc cô cảm thấy chúng là xúc vật sao.”
Elizabeth liếc nhìn chàng thật nhanh, cố tìm hiểu việc gì đang xảy ra. Nàng cảm thấy bối rối vì những thay đổi của chàng nó làm nàng thấy đau. Chàng cười với nàng, thậm chí là đùa với nàng, nhưng đôi mắt của chàng trống rỗng. Khi họ cùng nhau nàng thấy ngọn lửa đam mê trong đôi mắt ấy, nàng thấy sự giận dữ và thậm chí cả sự lạnh lẽo nhưng trông rỗng thì nàng chưa từng thấy bao giờ. Nàng thấy một cảm giác lạnh buốt xuyên qua thân thể nàng.
Nàng không sẵn sàng để làm bất cứ điều gì để làm cho chàng muốn nàng, nhưng nàng cũng không muốn nàng nhìn nàng theo cái kiểu xa lạ nàng, nàng thực sự không muốn mình là người lạ đối với chàng.
“Cám ơn thượng đế” vị mục sư nói khi họ bước vào căn nhà. “Trừ phi cháu thích những miếng thịt muối của cháu cháy khét, cháu tốt nhất nên ngồi xuống bàn trong khi chú làm lại.”
“Elizabeth và cháu thích thịt muốn hơi cháy hơn,” Ian nói khôi hài. Elizabeth quay lại phía chàng nở một nụ cười uể oải nhưng sự khó chịu của nàng lớn dần lên.
“Cháu có tình cờ biết chơi bài không?” vị mục sư hỏi nàng khi bữa sáng gần kết thúc.”
“Cháu biết một số trò,” nàng nói.
“Trong trường hợp đó, khi Cô Throckmorton-Jones và Jake quay lại, có lẽ chúng ta có thể chơi một ván bài Uýt, Ian cháu có muốn tham gia không?”
Ian rời mặt khỏi ấm cà phê trên bếp lò và nói với một nụ cười giễu cợt, “không có cơ hội.” Chuyển sang nhìn Elizabeth, chàng giải thích, “Duncan chơi ăn gian.”
Cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ vị mục sư chơi ăn gian Elizabeth bật cười quyến rũ. “Tôi chắc là mục sư không bao giờ làm như vậy đâu.
“Ian đúng đấy, cháu yêu,” vị mục sư thừa nhận, gương mặt có vẻ bẽn lẽn. “Tuy vậy, ta không bao giờ ăn gian khi ta chơi với những người khác. Ta chỉ chơi ăn gian khi chơi cờ thôi.”
“Ôi thật vậy ư.” Elizabeth nói cười thoải mái. “Cháu cũng vậy.”
“Nhưng cháu chơi bài uýt cơ mà?”
“Nàng gật đầu. Aaron dạy cháu chơi khi cháu 11, những bác ấy toàn thắng cháu thôi.”
“Aaron là ai?” vị mục sư hỏi, cười với nàng.
“Người đánh xe của chúng cháu.” Elizabeth giải thích, luôn luôn cảm thấy hạnh phúc khi nói về gia đình của nàng ở Havenhurst. “Tuy vậy, cháu chơi cờ tốt hơn, Bentner dạy cháu chơi.”
“Và ông ấy là ai?” “Quả gia của chúng cháu.”
“Ta hiểu.” vị mục sư nói, không hiểu vì sao rất kiên nhẫn hỏi tiếp.
“Thế còn trò Domino thì thế nào?”
“Đó là trò đặc sản của bà Bodley,” Elizabeth nói với ông với một nụ cười. “Quản gia của chúng cháu, chúng cháu thỉnh thoảng có chơi nhưng cháu có vẻ không đủ kiên nhẫn, cháu thấy đánh cờ là thú vị hơn.
Ian cuốn cùng cũng tham gia vào câu chuyện. Gửi cho chú mình một cái nhìn thích thú, giải thích, “Qúy cô Cameron là một phụ nữ trẻ giàu có, Duncan, chú không thể đoán được đâu.” Giọng nói của chàng đầy vẻ ngụ ý rằng thực sự nàng được nuông chiều quá mức, là một đứa trẻ hư hỏng và mọi ước muốn của nàng để được đáp ứng vô điều kiện trong vòng tay của những gia nhân.
Elizabeth trở, nên cứng đờ, nàng nhận ra được rõ ràng đây là một lời lăng nhục cố ý. Duncan nhìn Ian một cách điềm tĩnh như thể ông không đồng tình với chàng.
Mặt Ian thản nhiên, nhưng trong thâm tâm chàng giật mình vì lời nói công kích của chính bản thân mình. Tối hôm qua chàng đã quyết định sẽ không có một chút cảm giác nào cả bất kể Elizabeth như thế nào và mọi việc đều đã được quyết định. Bởi vậy, đáng lẽ chẳng có gì khác biệt trong việc nàng có phải là đứa trẻ được nuông chiều, nông cạn hay là giỏi giang cả. Bây giờ, chàng phải cân nhắc không để mình bị cảm xúc chi phối và chỉ trích nàng nữa. Bất kể nàng có làm bất cứ điều gì tốt hay xấu, hoặc là như bây giờ ngồi ở bên kia chiếc bàn quyến rũ một cách cực kỳ với mái tóc vàng lấp lánh được buộc đằng sau gáy rất hợp với chiếc váy nàng đang mặc, thì chàng cũng không được xao động. Tức tối với bản thân mình làm Ian chợt nhận ra là chàng đã bỏ lỡ một đoạn cuộc đối thoại.
“Cháu chơi trò gì với anh chị em của mình vậy?” Duncan hỏi nàng.
“Cháu chỉ có một anh trai và anh ấy ở trường ở London hầu hết thời gian.”
“Tuy vậy chắc là có những đứa trẻ hàng xóm chứ?”
Nàng lắc đầu, nhấp một ngụm trà. “Chỉ có một vài gia đình sinh sống trong l•nh địa của chúng cháu nhưng mà không có ai ở cùng độ tuổi với cháu cả. Havenhurst chưa bao giờ được tưới tắm đúng cách cả, chú biết đấy. Cha cháu không nghĩ là điều đó đáng để tốn kém, vì vậy mà phần lớn những người của chúng cháu chuyển đến những lãnh địa khác phì nhiêu hơn.”
“Vậy ai làm người bầu bạn với cháu?”
“Phần lớn là những gia nhân,” Elizabeth nói. “tuy nhiên họ là những người rất tuyệt vời.”
“Và bây giờ?” ông gợi ý. “Cháu làm điều gì để giải trí ở đó?”
Ông rất thành thạo khai thác nàng để nàng nói ra hết và ông làm cho nàng trả lời mà không có thời gian chuẩn bị từ ngữ hoặc là đủ nhanh nhẹn để đối phó. “Phần lớn thời gian cháu chỉ bận rộn với việc chăm sóc nơi ở của chúng cháu.”
“Nghe có vẻ như thể cháu rất thích điều đó,” ông nói với một nụ cười. “Cháu thích ạ, rất thích. Thực tế thì có một thứ làm cháu thích nhất.”
“Ta không thể tưởng tượng được.”
“Đó là mặc cả một cách hăng hái để mua thực phẩm cho gia đình. Điều đó là điều đáng ngạc nhiên nhất, nhưng Bentner – quản gia của chúng cháu – nói là cháu tài trong việc đó.”
“Mặc cả?” Duncan nhắc lại, ngạc nhiên.
“Cháu nghĩ là hợp lý trong việc giúp mọi người hiểu rõ nguyên nhân của những vấn đề mà họ không nhận thấy. Ví dụ, nếu một người làm bánh trong làng làm một chiếc bánh, nó làm cho ông ta, như ông ta nói mất một giờ. Bây giờ, nói đến một giờ đó, một nửa thời gian trong số đó ông ta phải sử dụng để chuẩn bị các công cụ và vật liệu.”
Vị mục sư ngập ngừng gật đầu, và Elizabeth tiếp tục. “Nếu mà ông ta làm 11 cái bánh, ông ta sẽ không mất 11 giờ để làm nó, bởi vì ông ta chỉ phải làm công việc chuẩn bị có một lần thôi đúng không ạ?”
“à, đúng ông ta sẽ chỉ phải mất ít thời gian hơn là 11 giờ.”
“Đó chính là suy nghĩ của cháu!” Elizabeth nói vẻ sung sướng. “Và vậy thì tại sao lại bị bắt buộc phải trả cho 11 giờ làm 11 chiếc bánh đó nếu như ông ta không phải mất 11 giờ để làm nó? Và tại sao mà một người mua nhiều lại cũng phải trả như những người chỉ mua có một cái bánh mua nhiều phải được giảm giá chứ?”
“Thật đánh ngạc nhiên.” vị mục sư thừa nhận. “Ta chưa bao giờ suy nghĩ theo hướng đó.”
“Thật không may là người bán bánh trong làng cũng như vậy.” Elizabeth cười lặng lẽ. “Cháu nghĩ là ông ta đã trốn khi thấy bóng dáng cháu. Chợt Elizabeth nhận ra là lời nhận xét của nàng có thể làm cho một người không ngoan như vị mục sư có thể nhận ra hoàn cảnh của nàng và nàng vội vàng nói thêm, “thực ra thì không phải vì tiền bạc, không hẳn là như vậy. Đó là nguyên tắc. Chú có hiểu không?
“Tất nhiên,” Duncan nói đơn giản. “Nhà của cháu chắc là một nơi đáng yêu làm. Cháu cười bất kỳ khi nào cháu nhắc đến nó.”
“Đúng vậy đó,” Elizabeth nói, nụ cười âu yếm của nàng lan cả đến vị mục sư và Ian. “Đó là một nơi kỳ lạ và ở bất kỳ đâu cũng có thể nhìn thấy được những điều tuyệt đẹp. Có những ngọn đồi và vùng đất tuyệt đẹp và những khu vườn rộng rãi,” nàng giải thích khi Ian nhất có vẻ chú ý đến.
“Nơi đó rộng như thế nào?” vị mục sư hỏi vẻ thân thiện. “Có 41 phòng,” nàng nói.
“Và tôi sẽ là đánh cá là tất cả chúng,” Ian nói góp vào vẻ nhẹ nhàng “đều treo đầy những tấm thảm và những đồ trang trí đắt tiền cùng với những đồ trang sức có đủ để treo đầy những ngón tay của cô.” chàng dừng lại vẻ lạnh lùng, nhìn trừng trừng ra phía cửa sổ.
“Tất nhiên,” Elizabeth nói với vẻ hoan hỉ giả tạo, liếc nhìn Ian, quyết không đầu hàng sự khiêu khích của chàng. “Có rất nhiều bức tranh của Rubens và Gainsborough và những tấm thảm của Ba tư nữa.” Điều đó đã từng là sự thật, Elizabeth tự nhủ khi lương tâm của nàng lên tiếng, cho đến khi nàng bán tất cả vào năm ngoái để trả cho những khoản nợ.
Đáp lại sự đáp trả của nàng, thay vì tấn công tiếp, Ian Thornton quay lại và bắt gặp cặp mắt dữ dội của nàng và một biểu hiện kỳ quặc hiện lên trên gương mặt đẹp trai của chàng. “Tôi xin lỗi, Elizabeth,” chàng nói vẻ dứt khoát, “lời nhận xét của tôi thật không đúng lúc.” Và rồi chàng nói thêm khi sải bước là chàng có ý định sẽ giành cả ngày để đi săn.
Elizabeth ngạc nhiên nhìn chàng rời khỏi, trong khi vị mục sư còn nhìn theo vài phút sau khi chàng rời khỏi. Rồi ông quay lại và nhìn Elizabeth. Một nụ cười kỳ quặc, trầm ngâm chập chạm nở trên khuôn mặt ông và ánh mặt của ông sáng lên trong khi ông tiếp tục nhìn nàng. “Có gì không đúng ạ?” nàng hỏi.
Nụ cười của vị mục sư mở rộng hơn và ông tựa người ra đằng sau ghế, rạng rỡ nhìn nàng. “Hình như là như vậy,” ông trả lời, rõ ràng là có vẻ rất hài lòng. “Và chú rất hài lòng về điều đó.”
Elizabeth bắt đầu nghĩ đến tính cách hơi điên rồ di truyền của cái gia đình này và chỉ vì lịch sự mà nàng không nhận xét điều đó. Thay vì vậy nàng đứng lên và bắt đầu rửa những chiếc đĩa.
Khi rửa xong, nàng lờ đi sự phản đối của vị mục sư và bắt tay vào việc lau dọn sàn nhà và đánh bóng những vật dụng trong nhà. Nàng dừng lại ăn bữa chính với ông và kết thúc việc lau dọn của nàng vào giữa buổi chiều. Tinh thần của nàng đã phấn chấn hơn khi nhận thấy là mình đã hoàn thành một khối lượng công việc khổng lồ, nàng đứng giữa nhà, thán phục kết quả của những nỗ lực của mình.
“Cháu đã làm được một việc thật đáng ngạc nhiên,” Duncan nói với nàng. “Bây giờ khi cháu đã xong việc, ta vẫn phải yêu cầu cháu nên ra ngoài thưởng thức một buổi chiều tuyệt đẹp ngoài kia.” Elizabeth muốn một bồn tắm nóng hơn, nhưng vì không thể từ chối lời đề nghị nhiệt tình của vị mục sư nàng chấp nhận. Bầu trời xanh trong tuyệt đẹp, không khí trong lành và gió thổi nhẹ nhàng, mơn man. Elizabeth nhìn xuống dòng xuối phía dưới vẻ khát khao. Trước khi Ian trở về nàng muốn xuống dưới đó và tắm táp một chút. Nhưng rồi nàng nhận ra là tốt nhất không nên mạo hiểm nếu thình lình Ian trở về trong khi nàng đang tắm.
Nàng đi thơ thẩn, thưởng thức phong cảnh xung quanh, nhưng mà cảm giác trống trải kỳ quặc vì thiếu vắng Ian cứ xâm chiếm nàng. Bất cứ khi nào có sự hiện diện của chàng thì không khí xung quanh dường như có vẻ rộn ràng lên và cảm xúc của nàng cũng thay đổi điên cuồng nhưng đầy thích thú. Khi dọn dẹp nhà cửa của chàng, nàng đã quyết định là sẽ không nghĩ đến những cảm giác điên rồ của mình khi ở gần chàng nhưng rồi nàng lại thấy thiếu khi không có nó.
Đứng trên đỉnh đồi, nàng vòng tay quanh người, nhìn vu vơ về phía trước, hình dung gương mặt đẹp trai của chàng và đôi mắt màu hổ phách của chàng, nhớ lại vẻ dịu dàng trong giọng nói trầm ấm của chàng và cái cách mà chàng giữ nàng trong tay ngày hôm qua.