Tố Oanh thẫn thờ đi dọc bãi biển một mình. Sáng nay Duy bận họp. Cũng tốt cho cô, vì đâu phải lúc nào Oanh cũng thích có ông đi kế bên. Nhất là ở biển, nơi thiên hạ thích phô trương và ngắm nhìn những đường cong sống động của các thân thể trẻ trung đầy sức quyến rũ.
Biết mình đẹp, Oanh muốn được mọi người chiêm ngưỡng. Cô không giấu vẻ tự cao mỗi khi bọn đàn ông hau háu mắt nhìn cô bước qua. Đi một mình thú vị biết bao! Oanh vừa nhủ với lòng vừa nhớ tới cái bụng phệ đầy mỡ của Duy.
Ở những buổi tối tiếp tân sang trọng, nơi để thiên hạ cố hơn nhau ở chức tước quần áo thì vẻ chững chạc, bệ vệ của Duy là một lợi thế cho Tố Oanh. Nhưng tại nơi mà con người chỉ hơn nhau nhờ tuổi trẻ, sắc đẹp như ở bãi biển nầy thì Tố Oanh – Vương Duy quả là một cặp tương phản về mọi thứ. Vì vậy Oanh thường tìm nhiều cách để được ra biển một mình.
Sáng nay trông cô thật khiêu gợi trong bộ bikini màu đỏ chói. Oanh chỉ khóac hờ hững tấm khăn lông thật to màu trắng ngang vai rồi đi bộ từ khách sạn bên kia đường ra bãi biển.
Rất nhiều cặp mắt, đàn ông có, đàn bà có nhìn theo cô. Mặc kệ họ! Cái nhìn ấy có nghĩa lý gì khi bao giờ Oanh cũng sống và thích làm theo ý Oanh. Bởi những sải rất dài dọc theo bờ, Oanh cảm thấy thoải mái. Lạ là bao giờ ra đến biển, Tố Oanh cũng cảm nhớ con sông nhỏ ở quê nhà. Đúng là ra biển rồi mới thấy os6ng quá nhỏ bé. Mỉm cười, Oanh tự phụ:
Một người như cô không thể nào chết chìm trong những dòng sông nhỏ.
Oanh bơi vòng trở lại. Bãi đã đông người và nắng đã gắt lắm rồi. Cô bước lên và nhìn dấu những bước chân mình để lại trên cát trông sâu thế kia nhưng nhòa mau lắm, chỉ một vài cơn sóng thôi, bãi cát lại mới tinh như chưa từng có ai đã qua.
Choàng chiếc khăn lên vai, đội nón rơm vào, Oanh châm cho mình điếu thuốc. Kể từ lúc hút điếu đầu tiên đến nay, Oanh không bỏ được thuốc, cô không nghiện như những tay đàn ông lúc nào cũng khét nồng mùi khói, nhưng với Oanh thuốc lá là thứ giúp cô an ổn tinh thần những lúc cô đơn, quạnh quẽ ...như lúc nầy.
– Phải Tố Oanh đó không?
Một giọng đàn ông trầm vang lên khá to như muốn át tiếng sóng biển đang ào ạt vỗ bờ làm Oanh giật mình. Cô ngước mắt nhìn cái dáng to cao với chiếc bóng đổ dài che tối cả nắng mặt trời gay gắt:
– Hùng!
Giọng Tố Oanh thảng thốt lẫn vui mừng. Thật chẳng bao giờ Oanh ngờ mình sẽ gặp người quen ở đây, mà người quen đó lại là Hùng. Thế mới biết không gian tuy bao la, thời gian tuy vô tận nhưng vẫn có những lúc đời người ta lại nằm bên ngoài cái bao la, vô tận đó.
Rất tự nhiên mà làm như chẳng quan tâm đến nguyên do dẫn đến sự chia tay rồi bặt tin nhau bao nhiêu năm trời, Hùng ngồi xuống kế bên Oanh. Hai người im lặng nhìn nhau.
Đôi bờ mi cong của Oanh bất chợt chớp nhanh một cái. Cô xúc động và bối rối khi sát mình là thân thể khỏe mạnh săn chắc rất đẹp của người đàn ông ...đầu đời ngày xưa của cô. Hùng đăm đăm nhìn Oanh, trên người anh chỉ độc chiếc quần tắm bó sát màu vàng cam.
Hùng lên tiếng trước:
– Anh nhìn thấy em và ông chồng hờ ...từ hôm qua. Anh nhận ra và tin chắc mình không thể lầm, vì chỉ có Tố Oanh mới tự tin và hãnh diện khóac tay một lão đầu hói, bụng phệ vào ra trong các nhà hàng sang trọng như vậy thôi. Lâu lắm rồi, anh có về nghe bạn bè nói Tố Oanh đã có chồng trẻ tuổi, tài cao con nhà giàu được cưng như trứng. Lẽ nào hôm nay em đã lật quyển sách đời mình sang một trang khác rồi?
Búng mẩu thuốc ra xa một cách thuần thục, Tố Oanh gượng cười, cô tránh câu trả lời bằng một câu hỏi:
– Anh làm gì ở đây vậy?
– Cũng như Oanh. Có thể là đi nghỉ mát hay một chuyến làm ăn nào đó.
Nhìn quanh một vòng, giọng Hùng ôn tồn:
– Mình ra ghế bố ngồi nói chuyện nhé Oanh! Bao nhiêu năm rồi biết bao nhiêu điều để hỏi, để nghe về nhau.
Đứng dậy trước, anh hơi cúi người đưa tay cho Oanh. Một thoáng ngần ngừ mỏng như sợi khói rơi nhẹ trên mắt cô, Oanh mỉm cười đưa cánh tay dài thon thả mềm mại của mình cho Hùng kéo lên.
Cái đà kéo của Hùng quả là mạnh, Oanh đứng dậy, cát dưới chân cô hơi lún xuống làm Oanh mất đà hơi nghiêng mình té vào người Hùng. Anh nhanh lẹ đặt tay ngang eo Oanh để giữ cô lại. Hai người lại nhìn nhau, cái khăn choàng tắm rơi khỏi vai Oanh. Một luồng điện chạy rần trong thân thể cô, làm cô có cảm tưởng mình đang trần truồng dưới ánh mắt của Hùng, cái rạo rực xa xưa từ đêm trăng năm nào ở sân vận động bỗng sống dậy nhanh đến không ngờ. Oanh bặm môi nhìn Hùng mỉm cười quỷ quyệt. Anh ta đã đoán được những xao động trong lòng cô.
Cúi xuống nhặt chiếc khăn, Hùng điệu nghệ choàng lại lên vai Oanh, anh dịu dàng dìu cô tới những chiếc ghế bố nằm dưới hàng dù xanh đỏ dọc bãi cát. Nhìn xéo qua vai Hùng, Tố Oanh có cảm giác mặt biển chao nghiêng và những con sóng đang rút xa bờ, xa thật xa bờ ...
– Có bao giờ anh nghĩ sẽ gặp lại nhau không?
– Chẳng bao giờ, vì anh đâu muốn tìm để gặp lại một Tố Oanh không còn là của mình.
Tố Oanh cười:
– Có khi nào em là của anh đâu?
Xoay người trên nệm trắng, Hùng chống một tay dưới cằm nhìn Oanh, đôi mắt cô đầy kiêu hãnh. Anh chậm chạp đáp:
– Có chứ! Như lúc vừa rồi và có lẽ sau nầy, em sẽ là của anh. Anh nghĩ như vậy đó!
Lăn lại sát Hùng, cô đưa tay lùa vào tóc anh giọng vừa lấp lửng vừa sổ sàng một cách cố ý:
– Anh rất tuyệt, nhưng chỉ với bao nhiêu đó chưa đủ sức để em phục đâu.
Người đàn ông hơn người đàn bà ở cái đầu ...
Hùng lém lỉnh ngắt lời Oanh:
– Lâu nay em chỉ được biết những gã đàn ông hơn em có cái đầu thôi, nên em phải tự an ủi mình bằng lời nói dối, dần dà lời nói dối ấy thành một tư tưởng để sống.
Vuốt nhẹ khoảng lưng trần của cô, Hùng nói tiếp:
– Trật rồi em bé ạ! Chúng ta đâu còn khờ như cái hồi học chung trường, thuở mười tám, đôi mươi nữa đâu để anh phải tin em. Thật ra em chưa bao giờ phục một ngừơi đàn ông nào cả. Qua câu chuyện đời mình, em đã cho anh nhận xét đó. Em đang cần một người đàn ông khỏe mạnh và thân xác hơn là thông minh, trí tuệ.
Oanh cười, cả cô lẫn Hùng ai cũng đã già hơn xưa nhiều để đi thấu tim đen, tim đỏ nhau. Đúng là cô chưa phục một người đàn ông nào cả, nhưng đối với những kẻ già đời, cô luôn thích thú khi phải suy tính để đối phó, để qua mặt họ.
Đợt đi biển nầy thật thú vị. Cô vừa qua mặt lão tổng giám đốc nổi tiếng ranh ma lại vừa cắm sừng lão nhân tình đầu hai thứ tóc. Nhưng dù sao cũng phải cám ơn Vương Duy đã cho cô những ngày ở biển tuyệt vời, mà tuyệt vời hơn tất cả mọi thứ là Hùng. Cô đã gặp lại Hùng và đã nằm gọn trong vòng tay anh ngay buổi chiều hôm đó. Ngày xưa cô giữ gìn tấm thân mình chẳng qua muốn làm cao, muốn Hùng phải khổ sở, phải khao khát chạy theo cô. Bây giờ cô buông thả gọi mời cũng chính bằng thân thể mình. Bao giờ Oanh cũng biết đánh giá kẻ đối diện. Hùng rồi cũng như Vương Duy như Sang như Trường ...sẽ bám lấy cô, không thể nào bỏ cô được.
Giọng Hùng vang lên ỡm ờ:
– Oanh nầy! Em là mẫu đàn bà thích làm hơn thích nói, phải không?
Oanh đáp lại cũng ỡm ờ chẳng kém:
– Không hẳn là như vậy. Gặp người nói hay thì em thích đối đáp lại bằng lời.
Gặp người làm hay thì em thích làm hay hơn.
Siết chặt cô vào người, Hùng tán tỉnh:
– Em tuyệt thật! Nói cũng hay mà làm cũng hay ...Anh không thể không đáp lại những sở thích của em.
Đẩy cặp môi tham lam đang ráo riết tìm kiếm của Hùng ra, Tố Oanh chống tay ngồi dậy:
– Bây giờ không phải lúc, dù em rất muốn. Đến giờ về rồi. Ít ra em cũng tỏ vẻ biết điều chứ!
Hùng thở dài:
– Bao giờ em cũng thích trêu ngươi kẻ khác. Tại sao người mà em ít ra cũng tỏ vẻ biết điều không phải là anh?
Nhún vai, Oanh trả lời:
– Vì với anh, em đã quá rộng rãi. Phải có chừng mựa Gấu Xám ạ! Cổ nhân đã dạy “tham thì thâm”. Anh không được quên.
Hùng bồi hồi khi nghe Tố Oanh gọi mình là Gấu Xám, cái biệt danh ngày xưa Oanh thường gọi anh. Ngày xưa ấy bây giờ trôi đi biền biệt, người xưa bằng xương bằng thịt rất gần gũi ngồi đó nhưng đã khác xưa. Anh đã đựơc nỗi khát khao chiếm đoạt nàng nhưng chắc gì anh sẽ có nàng, người con gái mà anh luôn e dè vì anh biết cô ta rất thông minh quỷ quái chứ không tầm thường như những người đã qua tay anh. Đứng dậy soi mình trước gương, Oanh chải lại mái tóc mượt mà có vài chỗ rối. Cô ngần ngừ:
– Về Sài Gòn cứ theo địa chỉ nhà đó sẽ gặp em. Em chắc không mòn mỏi trông chờ anh đâu. Vì anh biết đó, em chẳng có thói quen ngóng đợi. Nhưng nếu còn muốn gặp lại, anh cứ tìm em.
Bước đến giường, cô ngồi xuống bên Hùng, tay cô bá cổ anh, môi trề ra nũng nịu:
– Có lẽ rồi em sẽ nhớ anh. Nhớ những phút bên anh.
...
Rời khách sạn nơi Hùng ở, Tố Oanh đi bộ về khách sạn của mình. Giờ nầy Vương Duy đã họp xong, công việc của ông mấy hôm nay hình như khá căng thẳng, nhưng có lẽ đâu đã vào đó nên Duy tuy mệt mỏi mà vẫn vui vẻ. Ông đùa khi Oanh bước vào phòng:
– Có em đi theo, anh gặp may mắn. Chúng ta sẽ mở thêm chi nhánh ở đây.
Em là thần hộ mệnh của anh đó Oanh.
Cô tròn mặt ngạc nhiên:
– Anh mà cũng tin chuyện may rủi à?
Duy cười:
– Có gì đâu mà xấu! Niềm tin có nhiều dạng và con người đặt để nó ở nhiều hình thái khác nhau. Em là niềm vui của anh. Có em kế bên, anh thấy vững tin hơn khi làm việc dễ có nhiều sáng kiến tốt hơn và như vậy dĩ nhiên dễ thành công hơn. May mắn là thế đó!
Tố Oanh chớp mắt. Nói chuyện với Duy, cô luôn có cảm giác dễ chịu. Ông không sáo rỗng bằng những từ sặc mùi trình diễn hoặc đao to búa lớn như Sang, mà thường là những câu thông thường nhưng hàm chứa nhiều ý. Đôi khi Oanh ấm ức vì cô chẳng hiểu hết ý ông nói:
Cô chuyển sang vấn đề khác:
– Chi nhánh mở ra ở đây thuộc công ty của anh hay thuộc tổng công ty?
Ngước mắt nhìn cô, Vương Duy khẽ lắc đầu:
– Đúng là câu hỏi của đàn bà. Em thắc mắc làm chi việc ấy! Có rất nhiều ý kiến của em làm anh phải kinh ngạc vì khi áp dụng vào thực tế hiệu quả rất cao.
Rổi cũng có những câu hỏi như câu vừa rồi, thật buồn cười!
Oanh nói ngay:
– Không phải em khờ dại gì khi hỏi anh như vậy. Nhưng em thấy chúng ta có thể độc lập một mình, cần gì phải lệ thuộc vào tổng công ty, vào Khuất Lâm Đình.
Duy nhẹ nhàng:
– Điều đó anh đã tính rồi. Nhưng chưa phải lúc.
Tố Oanh thẳng thắn:
– Em muốn trở về làm việc với anh ngay.
– Hết tháng nầy con bé nghỉ hộ sản trở vào làm lại, anh sẽ rút em về. Mà Oanh nầy! Đình không thoải mái với em hay sao? Anh nghĩ hắn ta khó với tất cả nhân viên chớ chẳng có thành kiến với riêng ai đâu!
Im lặng, Oanh tới tủ lạnh rót cho mình một ly nứơc. Vương Duy nói đúng.
Đình nghiêm khắc và giữ đúng nguyên tắc với tất cả nhân viên chớ không có thành kiến với riêng cá nhân ai. Điều đó lại chạm vào điểm kỵ của cô. Oanh muốn với cô, Đình phải có mối quan tâm đặc biệt vì cô đẹp nhất và có nhiều tài hơn các cô gái ở công ty nầy. Thế nhưng Đình lại dửng dưng chẳng chú ý đến cô. Dẫu rằng anh ta bị bất lực, nhưng chẳng lẽ kẻ bất lực chẳng biết ngắm nhìn, tán tỉnh một cô gái đẹp?
Thở dài chán nản, Oanh chua xót. Phải biết hắn là người bệnh hoạn như vậy, cô đã chẳng qua làm ở đây. Trước kia Oanh bằng lòng rời chỗ Vương Duy để qua làm cho Đình, nói nào ngay cũng vì cô ham làm bà tổng giám đốc đó thôi!
Giọng Vương Duy lại vang lên sau khi thấy Oanh im lặng hơi lâu không trả lời mình.
– Em ghi lý do gì khi xin nghỉ cả tuần lễ.
Cái cảm giác khóai trá được qua mặt kẻ khác làm Tố Oanh bật cười:
– Em viện lý do nuôi em gái bị tai nạn nằm viện. Lão khờ ấy sốt sắng cho ngay.
Duy nghiêm giọng:
– Em nghĩ Đình tin à?
– Ôi! Sao anh lại hỏi vậy? Không tin sao Đình bằng lòng cho em nghỉ. Anh ta còn tỏ vẻ hốt hoảng lo lắng khi nghe em trình bày lý do nữa kìa.
Tới phiên Duy cười, ông nheo mắt nhìn Oanh đang thay áo:
– Đình không khờ như em tưởng đâu. Hắn biết em đi đâu, đi với ai đó. Đúng là tay xỏ lá, hắn còn chúc anh vui nữa chứ!
Ngẩn người ra mất một thoáng, Oanh chăm chú nghe Duy kể kỹ lại lời Đình nói qua điện thoại. Cô trề môi khó chịu. Oanh không lo lắng khi nghĩ tới lúc phải đối phó với Đình, vì cô còn bao nhiêu cách để biện hộ cho hành động của mình. Với Oanh, nói dối là việc thường, vẫn hiểu rằng tốt nhất là đừng để kẻ khác biết ta nói dối. Nhưng nếu hắn đã biết rồi thì phải làm sao cho hắn ngậm bồ hòn làm ngọt chớ không trách cứ gì được ta. Oanh chớp đôi mi cong. Với cô, chắc chắn Đình ngậm hồ hòn thôi.
Điều Oanh bâng khuâng là phải chăng vì Đình biết cô là nhân tình nhân ngãi với Duy nên hắn không để ý đến cô, hắn lạnh lùng và xa cách như giữa hai người đã có một thành trì ngăn trở vô hình.
Bỗng dưng Tố Oanh thở dài tiếc nuối, cô tiếc mình không gặp cơ may và tiếc cho Lâm Đình một người đàn ông khỏe mạnh có địa vị, mục tiêu của bao cô gái lại là kẻ không làm ăn được gì cả. Lần đầu trong đời, Oanh cảm thấy thương hại một người đàn ông. Mà có phải cô thương hại Đình không? Hay Oanh thương thân cô đã không vượt khỏi sự trớ trêu của số phận để cô trở thành bà tổng giám đốc như lòng cô vẫn hằng đeo đuổi.
Nằm duỗi người trên giường, cô hát nho nhỏ trong lúc Duy đang tắm. Bất giác. Oanh nhớ những giây phút, những cảm giác tuyệt vời đã qua với Hùng.
Anh chàng như cơn lúc dữ dội cuốn tròn cô trong vòng mê đắm ngất ngây của khóai cảm. Nằm bên Hùng, cô quên hết mọi chuyện, trên đời, cô không phải nhớ tới Sang, nghĩ đến Trường, lo âu một chút vì Vương Duy, hay phải bực dọc tưởng tượng ra gương mặt của Lâm Đình.
Nhưng sáng mai cô phải rời khỏi đây rồi. Cô sẽ phải đến công ty, phải làm việc. Có thể Oanh hứng thú khi chọc được Mỹ Linh nổi giận, và hả hê khi được nhìn Đình bằng cặp mắt khiêu khích. Và nữa, cô phải tìm đến Trường, chắc chắn việc đầu tiên khi về đến nơi là Oanh phải tìm đến Trường. Hôm cô đi Nha Trang, Trường không có ở nhà, anh đang rong ruổi với những chuyến hàng chở cho xí nghiệp của mình ra miền Bắc. Kết hợp với những chuyến đi nầy là chuyện mua bán riêng của hai người. Số vàng Oanh lấy được lần về thăm mẹ là toàn bộ vốn liếng của cô đưa cho Trường kèm theo thân thể mình như một hợp đồng dài hạn. Oanh tin chắc Trường một mực trung thành với cô. Bản thân Trường cũng nhẹ nhõm, và tự ý Tố Phượng rời xa anh, anh không cảm thấy ân hận, ray rức mỗi lần ôm Oanh trong lòng. Trường vẫn khờ khạo nghĩ rằng Oanh rất yêu anh, cô bỏ vốn ra để hai người xây dựng cho mình một cơ nghiệp nhỏ cho hạnh phúc sau nầy. Với anh, Tố Oanh chẳng tiếc gì cả, duy có điều phải chờ một thời gian cho quá khứ ngủ quên đi, rồi mới tính tới chuyện lâu dài.
– Em đang nghĩ gì vậy cưng?
Lười biếng chẳng thèm nhỏm đầu lên nhìn Duy, Tố Oanh phụng phịu.
– Em đang nghĩ đến ngày mai về, phải đi làm, phải đụng mặt những người dễ ghét. Sao anh ác với em vậy?
– Anh có làm gì đâu mà ác?
Tiếp tục giọng đả đớt của trẻ con, Tố Oanh đóng vai giận dỗi:
– Anh không ác với em thì cũng chẳng hề thương em như anh đã từng nói rất nhiều lần. Em đã xin anh cho em về làm với anh từ bao lâu rồi, vậy mà anh cứ bảo đợi rồi chờ. Chẳng lẽ Lâm Đình có uy dữ vậy?
Duy điềm đạm vỗ về cô.
– Em phải hiểu cho anh! Khi Đình xin em và cả Mỹ Linh là những người thân tín của anh lên tổng công ty là hắn đã có ý cả. Ai lại không biết Khuất Lâm Đình và Vương Duy là hai con cọp lớn. Mà một rừng đâu dung hai hổ. Anh và hắn ta bằng mặt mà chẳng bằng lòng. Ngày xưa khi thành lập công ty, bản thân anh có nhiều điểm không thuận lợi nên phải nhờ vai vế, uy tín của Đình một kẻ có tài nhưng không có của. Đến giờ, mọi sự thay đổi rồi, Đình hầu như đã quên cái thuở hàn vi khố rách áo ôm của mình, hắn quên ơn kẻ đã lót tiền dọc theo đường hắn đi khi hắn đang làm tổng giám đốc.
Nhẹ nhàng vuốt bờ vai Oanh, Duy cười:
– Anh đã tính tóan đâu đó rồi, nếu rút em về ngay, hắn sẽ nghĩ anh kiếm chuyện, sẽ để ý nghi ngờ. Em cứ vì anh thêm vài tháng nữa. Anh sẽ trả công em rất xứng.
Mắt Oanh lúng liếng, cô dẩu môi:
– Em đâu cần anh trả công. Em chỉ cần có anh thôi!
Giọng Duy trầm xuống bất ngờ:
– Anh biết, em đang cần có anh. Chẳng bao lâu đâu, em sẽ còn hãnh diện hơn nữa vì anh. Oanh nầy! Lúc nào đó anh sẽ tách công ty ra khỏi tổng công ty nầy. Anh sẽ làm tổng giám đốc và em sẽ là tổng giám đốc phu nhân.
Ngồi bật người lên, Oanh cố giữ cho lời mình nói dửng dưng không xúc động:
– Anh lại đùa! Một con bé có nhiều yếu điểm như em lẽ nào lại có diễm phúc ấy.
Lắc nhẹ chiếc đầu hói, Duy lên giọng cao:
– Em không nhiều yếu điểm lắm đâu. Nhưng lại có vài yếu điểm chết ngừơi mà các phụ nữ khác không có. Yếu điểm lớn nhất của em mà chắc chắn anh sẽ mua được là tham vọng. Em có nhiều tham vọng lắm bé ạ!
Chống bàn tay với ngón út có đeo chiếc nhẫn ngọc bích vào chiếc cằm đã có nọng, Duy cười nheo đôi mắt xếch:
– Ít ra chúng ta cũng giống nhau ở điểm nầy! Anh rất mê loại đàn bà như em.
Thông minh một cách quỷ quyệt, tham lam một cách tính toán và đa tình một cách vô độ ....
Ông ta muốn giở trò gì với ta đây? Oanh soát lại những buổi đi về, công việc của mình và thái độ của Vương Duy mấy hôm nay ...Vẫn bình thường mà! Duy luôn phấn khởi vì công việc thuận lợi, ông tỏ ra vui và chăm sóc cô ân cần hơn lúc ở nhà. Cô nhìn phớt ông rồi vờ dỗi để lảng sang chuyện khác.
– Anh khen và chê y như nhau. Thật em vẫn sợ nhất và phục nhất những con sói già đầy bản lĩnh, nói một nhưng ý tới mười như anh.
Cười thích thú, Duy nghiêng đầu nhìn Oanh:
– Thế là anh có thể làm tổng giám đốc đặc biệt của riêng em chứ! Anh không có thói quen tỏ tình hay cầu hôn. Việc đó anh chỉ thực hiện một lần trong đời thời còn trai trẻ. Bây giờ anh đã quá già để thấy mình hài hước khi làm việc đó lần thứ hai. Giữa chúng ta bao giờ cũng là sự thỏa thuận và trao đổi. Em đổi lấy địa vị và danh vọng bằng một ông chồng bề thế, có tuổi.
Oanh im lặng, cô không chớp mắt vờ vĩnh làm điệu làm bộ lẫn làm duyên nữa. Lúc nầy những động tác kịch ấy rõ là chẳng có tác dụng gì, tâm trí lẫn trái tim cô đang bị thôi thúc bởi cách nói chậm rãi một cách cố ý nhưng đầy cám dỗ lẫn kích thích của Duy.
– Làm vợ anh, em sẽ có tất cả. Quyền lợi của anh, địa vị của anh, tất cả những gì của anh là của em. Đó là giấc mơ mà anh nghĩ đã đôi lần em từng mơ.
Duy nói đúng. Đó là giấc mơ nhiều lần cô đã từng mơ:
Vợ của tổng giám đốc. Nhưng người tổng giám đốc ấy là một chàng trẻ trai tràn đầy sức sống rất mực phong lưu chứ không phải là một ông già như Vương Duy. Oanh nuốt tiếng thở dài lẫn niềm nuối tiếc vào trong lòng. Khi người ta biết mình đã trật lô độc đắc, họ sẽ nghĩ đến lô an ủi. Với cô, lô trúng an ủi nầy vẫn quá lớn. Nhưng để có được nó chắc hẳn cô sẽ phải trả một cái giá nào đó. Vương Duy thả mồi đâu phải chỉ để bắt một cái bóng.
Oanh dè dặt rào đón y như một cô con gái nhà lành tỏ ý khiêm tốn, e lệ khi có kẻ tỏ tình:
– Em còn trẻ người non dạ lắm, em lo không biết mình sẽ làm gì cho vừa lòng người em gọi là chồng.
Ngước nhìn Duy bằng đôi mắt não lòng, Oanh thỏ thẻ:
– Em như con chim một lần trúng tên. Đã mỏi cánh rồi, nhưng nhìn cành cây nào cũng sợ đó là giàn ná, biết đậu xuống rồi thân sẽ ra sao?
Duy cười:
– Em không phải là con chim trúng tên mà em là con chim sổ lồng, được tự do rồi em khao khát nhiều thứ. Bay nhảy quá nhiều, em cũng mệt mỏi, em đang tìm cho mình một khu vườn yên tĩnh để nương thân. Anh không đòi hỏi nhiều ở em. Anh chỉ xin duy nhất một điều đó là lòng chung thủy. Em biết đấy! Đàn ông càng về già càng đa nghi bảo thủ và càng ghen. Anh chẳng xấu hổ vì thú nhận điều nầy, khi anh là lớp già lại có cô vợ vừa trẻ, vừa đẹp lại vừa ...giòn.
Oanh khôn khéo trả lời Duy một lúc hai vấn đề:
– Anh đã thấy và hiểu là em chẳng quan tâm tới ai ngoài anh, nên khi em làm vợ anh thì anh đừng bao giờ phải ghen tuông lo em một dạ hai lòng. Với em,chung thủy là điều em đặt lên hàng đầu.
– Cám ơn em đã đáp ứng đòi hỏi của anh. Về vật chất, em sẽ không thiếu bất cứ thứ gì. Do vậy, anh không muốn em phiêu lưu, lao vào những cuộc mua bán nữa.
Tố Oanh sững người, cô chưa kịp có phản ứng thì Duy nói tiếp:
– Anh không muốn vợ mình quan hệ với một tên tài xế, dù chỉ là quan hệ buôn bán, làm ăn.
Oanh lắp bắp vì không ngờ Duy biết việc mình làm và ông ta nói ra thẳng thừng như vậy:
– Nhưng ...nhưng Trường là chồng sắp cưới của Tố Phượng, nó là em rễ của em.
– Chính vì vậy nên anh mới không muốn giữa anh em cột chèo có chuyện buồn vui. Mà anh nói thật, buôn hàng lậu thuế kiểu cò con như em và hắn ta thì chỉ để cải thiện đời sống chút đỉnh chớ làm sao làm giàu được. Chỉ cần bị một chuyến là mất trắng. Thời buổi nầy không dễ làm giàu đâu bé con!
Tố Oanh xụ mặt nhìn bàn tay Duy vẽ một vòng trên không khí khi ông phác một cử chỉ lúc nói, chiếc nhẫn ngọc bích chợt lóe lên một ánh sáng hào nhoáng làm cô bất giác ngó nó chẳng rời mắt.
Đúng là muốn làm giàu không phải dễ. Chỉ có thừa hưởng của nhà giàu có sẵn là sướng thôi. Nhưng sâu xa trong tâm tưởng, Oanh hiểu Duy muốn đề cập đến vến đề gì khi nhắc tới Trường thông qua việc làm ăn mua bán chung của hai người.
Tiền tài, danh vọng là thứ ai cũng ham và giá phải trả để có chúng không phải là rẻ. Tố Oanh chợt nhớ đến mẹ mình, cô đã từng phê phán mẹ chịu ở tù chung thân vì những chất phù hoa mà ba cô đã cung phụng cho bà. Oanh ngậm ngùi. Nói như vậy cũng tội cho mẹ vì dù sao bà cũng chỉ là một người có được tí của cải nhờ chắt chiu dành dụm. Chớ ba cô nào phải là ông đốc, ông quan danh gia vọng tộc đâu. Có thể mẹ cô chịu đựng sống với ông mười mấy hai mươi năm vì một nỗi gì đó khó giải thích như số mạng chẳng hạn. Còn Oanh, nếu cô chấp thuận làm vợ Vương Duy thì có phải cô cũng chịu ở tù chung thân để có những thứ cô muốn không?
Cô sẽ không bao giờ được tự do nữa. Với Sang Oanh đã biết thế nào là tuân thủ là ràng buộc, nhưng Sang là mẫu người không đủ bản lĩnh để giữ cô trong vòng cương tỏa của anh, cô đã vừa khinh bỉ để bỏ anh ta vừa náo nức trở lại cuộc sống tự do thời con gái.
Bây giờ Oanh sẽ nép mình sống cho một người cô không yêu và không hài lòng nhiều thứ, bù lại cô sẽ có nhiều thứ cô yêu và cô rất hài lòng.
Ngay lúc nầy Oanh phải tính toán để tạo cho mình một uy tín nào đó với Vương Duy. Với ông ta, chiến thuật lấp lửng còn có thể sử dụng được, vì Duy vẫn tỏ vẻ thích mỗi lần Oanh làm màu làm mè.
Tố Oanh sửa lại điệu bộ. Cô đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra biển. Duy đến bên cô, ông nói sang chuyện khác:
– Một tuần ở đây em thấy thế nào?
– Phải nói là một tuần lễ biển tuyệt vời mà em đã được anh tặng.
Nụ cười tinh quái làm đôi mắt Duy xếch lên:
– Em lại văn chương lai láng nữa rồi! Nhưng sức anh chỉ tặng được riêng em một tuần lễ biển. Còn tất cả mọi cái gọi là tuyệt vời ấy chắc của kẻ khác ưu ái dâng tặng cho em.
Dựa hẳn người ra cửa sổ, Oanh quắc đôi mắt đẹp nhìn Duy, Thoáng chốc, cô đã không kiềm được sự tức giận của mình:
– Em chưa là gì của anh cả mà anh đã theo dõi em kỹ đến thế. Hừ! Không đời nào, sẽ không đời nào em làm vợ anh. Con người em là như vậy đó, đa tình, phóng đãng. Anh biết và đã cợt đùa em bằng cái trò đùa như thật mà ...mà anh vừa ...
Tố Oanh òa lên khóc nức nở, cô chạy trở về giường nằm úp mặt xuống nệm.
Rõ ràng Duy là con cáo già quỷ quyệt nhất mà cô từng biết. Ông ta đi guốc trong bụng cô. Đã thế thì cứ làm giả, Tố Oanh khóc ngon khóc ngọt làm Duy bối rối. Ông thở dài khổ sở:
– Oanh! Nghe anh nói đây nầy! Ở tuổi anh không ai thích đùa dai, lẽ ra anh chưa cần nói với em chuyện nên vợ nên chồng. Nhưng thú thật, anh đã hấp tấp vì sợ mất em.
– Em đã là của anh hồi nào đâu mà anh sợ mất? Giữa chúng ta ta quan hệ “khi cần có nhau” chứ đâu phải quan hệ “mình là của nhau”. Nếu thấy còn cần có nhau em và anh sẽ tiếp tục quan hệ cũ. Chớ còn chuyện vợ chồng chắc không xảy ra đâu.
Nói xong lời, những giọt lệ trên má Oanh cũng vừa cạn. Cô biết Vương Duy rất tính toán khi muốn cô là vợ. Đã từ lâu Duy vẫn hay khen Oanh có đầu óc tinh tế trong kinh doanh, những ý kiến đóng góp khơi khơi cô hay thỏ thẻ với Duy lúc vui đùa, kề cận xem ra lại giúp ông thành công. Chính các lời khen nầy đã làm nảy sinh trong Oanh một mơ ước cao vời ...giá như mình là giám đốc ...
Điểm thứ hai Duy chấm Oanh là cô đẹp, sắc sảo khôn ngoan (nếu tránh dùng từ quỷ quái) có thể cho ông những đứa con thông minh để nối dõi, một điều Duy rất khát khao ở cái tuổi sắp về chiều nầy. Ông đã lựa chọn để nói với cô những lời như đang đăng ký một hợp đồng trao đổi. Không chủ quan nhưng Oanh biết Duy chẳng dám để mất cô, dù ông ta thừa sức hiểu bản chất cũng như những việc lăng nhăng cô quan hệ. Đây là một cuộc hôn nhân trao đổi kiểu đôi bên cùng có lợi.
Nằm thừ ra trên giường với vẻ mệt mỏi, chán chường, bất cần. Oanh chờ nghe và Duy đã nói, ông nói với cái cách riêng chỉ ông mới có:
– Cơ hội chỉ đến với mỗi người một lần thôi! Anh tin em thừa thông minh để hiểu điều ấy. Em có thể bay nhảy thêm một thời gian nữa. Anh sẽ chờ, nhưng chờ trong một giai đoạn nào thôi, chớ không phải chờ hết phần đời còn lại.
Khoảng năm tháng nữa anh sẽ tách công ty. Đó là cơ hội anh dành cho em. Cứ bình tâm suy nghĩ. Anh không ép, nhưng em nhớ:
Đã là vợ anh thì không là tình nhân của bất cứ ai!
Tố Oanh vẫn im lặng. Cuối cùng, Duy cắt đứt câu chuyện bằng cách giảng hòa:
– Bây giờ mình đi ăn, có lẽ em đã rất đói ...và mệt.
Nhìn Duy dịu dàng mỉm cười săn đón, Tố Oanh tức muốn điên. Câu chuyện nầy hôm nào ông cũng nói khi đưa cô đi ăn. Nhưng hôm đó Oanh vừa nhỏng nhảnh vừa vờ ngây thơ ngoan ngoãn đáp lời Duy một cách vô tư:
– Ôi! Có anh mới đói và mệt vì họp hành suốt ngày. Còn em, em có làm gì ngoài việc nằm dài ở ...phòng chờ anh về. Em đâu có đói ...
Oanh nhớ lại, lần nào Duy cũng cừơi. Bây giờ cô đã hiểu rõ vô cùng nụ cười cùng câu nói của ông. Duy biết cô quay cuồng bất tận với Hùng suốt thời gian ông bận. Hừ! Cái lão tài xế mắt lé là tay sai, tình báo của Duy chứ không ai. Cô giận dỗi:
– Em mệt thật nhưng ...no vô cùng. Em không ăn đâu!
– Trẻ con vừa vừa thôi! Phải biết nhường, biết nhịn và phải biết đúng lúc nào sẽ tấn công và lúc nào cần giữ thế thủ. Mau, đứng dậy đi ăn với anh!
Oanh lăn người vào vách. Duy cười:
– Thôi thì anh nhịn em vậy. Anh sẽ gọi thức ăn lên đây mình cùng ăn.
Bật ngồi dậy, và diễn rất thuần thục vai của mình, Tố Oanh kêu lên:
– Không! Không! Em sẽ đi với anh, ngồi tiếp thức ăn cho anh, dù em chẳng muốn ăn một tí nào cả.
– Em rất tuyệt Tố Oanh à! Bao giờ em cũng làm chủ được bản thân mình.
Đưa cánh tay cho Duy kéo lên, Oanh chạnh nhớ đến vóc dáng lực lưỡng của Hùng, cô thầm nhũ:
“Người ta bảo có tiền mua tiên cũng được. Điều ấy rồi sẽ xảy ra với ta!”.