Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Chạng Vạng

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 32041 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Chạng Vạng
Stephenie Meyer

Chương 22 (B)

Jasper im lặng bước đi bên tôi, bàn tay khẽ đặt lên lưng tôi như thể đang dẫn đường.Đi ngang qua mấy cái quán ăn đầu tiên của sân bay, tôi vờ như không cảm thấy hứng thú, cứ làm ra vẻ đăm chiêu cân nhắc xem nên vào quán nào. Và kia rồi, ở trong góc, khuất khỏi cặp mắt sắc sảo của Alice chính là nhà vệ sinh nữ.
- Anh có cảm thấy phiền không? - Tôi lên tiếng hỏi khi chúng tôi vừa đi ngang qua nó.
- Tôi sẽ đứng chờ ở đây - Jasper trả lời.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi bắt đầu chạy. Đã từng có lần tôi bị lạc đường trong nhà vệ sinh này rồi, nhà vệ sinh có hai lối thoát. Ở bên ngoài cánh cửa phía xa kia... tôi chỉ có việc chạy thêm một quãng ngắn nữa là tới thang máy, nếu Jasper vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, tôi sẽ không thể bị lọt vào tầm mắt của anh ta. Trong lúc chạy hớt hơ hớt hải như vậy, tôi vẫn không dám ngoái nhìn lại phía sau lưng. Đây là cơ hội duy nhất của tôi, cho dẫu anh ta có nhìn thấy tôi, tôi vẫn cứ cắm đầu cắm cổ chạy. Mọi người xung quanh, ai cũng nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi mặc kệ. Ở góc tòa nhà kia, những chiếc thang máy ở chế độ chờ, tôi hối hả chạy tới, vung một tay đặt vào giữa hai cánh cửa của một thang máy khá đông người đang từ từ khép lại, chuẩn bị đi xuống. Cố chen chân vào giữa những hành khách đang tỏ ra bực bội, tôi loay hoay kiểm tra các nút bấm. Yên tâm, nút bấm xuống tần trệt đang sáng đèn. Hai cánh cửa lại khép vào.Cửa thang máy vừa mở, tôi lại lao ra, đôi chân làm việc hết cỡ, bỏ lại sau lưng bao tiếng cằn nhằn khó chịu. Chỉ khi bắt đầu phải đi ngang qua chỗ lấy hành lý, nơi có nhiều nhân viên an ninh đang đứng, tôi mới tạm thời giảm tốc độ, để rồi lại khởi động guồng chân ngay khi vừa nhìn thấy những cánh cửa ra vào. Không biết Jasper đã bắt đầu đi tìm tôi chưa. Nếu anh ta đang lần theo mùi hương của tôi, tôi sẽ chỉ còn vài giây ngắn ngủi để chạy trốn thôi. Nghĩ đến đó, tôi lao thẳng người vào những cánh cửa tự động, cửa mở hơi chậm, chỉ suýt một chút nữa thôi là tôi va thẳng vào kính.
Ở bên ngoài, dọc theo lề đường đông đúc, tôi ngó dáo dác nhưng chẳng thấy bóng dáng một chiếc taxi nào.Tôi không còn thời gian nữa. Alice và Jasper sắp nhận ra sự vắng mặt của tôi rồi, Không chừng họ đã nhận ra rồi cũng nên.. Họ sẽ tìm thấy tôi ngay chỉ trong vòng một cái chớp mắt.
Một chiếc xe buýt đi đến Hyatt đậu sau lưng tôi, chỉ cách tôi có vài mét, vừa đóng cửa lại.
- Khoan đã! – Tôi kêu lên, chạy đến, tay vẫy lấy vẫy để người tài xế.
- Đây là xe đi Hyatt – Người tài xế ngần ngừ trả lời khi mở cửa cho tôi.
- Vâng – Tôi đáp – Tôi cũng đang đến đó – rồi vội vã bước lên những bậc thang.
Người tài xế ngờ vực nhìn vào tình trạng không có hành lý của tôi, nhưng chỉ nhún vai, không muốn tò mò nên không hỏi.
Hầu hết các chỗ ngồi đều trống trơn. Tôi chọn chỗ ngồi xa những hành khách nhất, mắt đăm đăm nhìn xuống viar hè, rồi sân bay; chiếc xe từ từ rời bến. Tôi không thển ngăn mình nghĩ đến đến Edward, anh sẽ đứng bên đường mà ngó tìm tôi dáo dác... khi mùi hương của tôi đến đó là chấm dứt. Không được khóc, tôi tự nhủ với mình. Đường đi của tôi vẫn còn đi dài lắm.
Tôi lại gặp may. Ở Hyatt, một cặp tình nhân, dáng vẻ mệt mỏi, đang lấy chiếc vali cuối cùng ra khỏi cốp một chiếc taxi. Ngay lập tức, tôi nhảy ra khỏi chiếc xe buýt, chạy ngay đến chỗ chiếc taxi, chui tọt vào ghế sau, trước sự ngỡ ngàng của người tài xế xe buýt và đôi tình nhân.
Tôi đọc địa chỉ nhà của mẹ cho người tài xế, lúc này cũng đang ngạc nhiên nhìn tôi.
- Tôi cần đến đó càng nhanh càng tốt.
- Chỗ đó ở tận Scottsdale lận mà – Ông ta phàn nàn. Tôi đặt bốn tờ hai mươi đôla xuống ghế.
- Như vậy có đủ không ông?
- Được rồi, cô bé. Không có vấn đề gì.
Tôi ngả người ra lưng ghế, thẫn thờ để tay buông xuôi xuống lòng. Thành phố thân quen bắt đầu rớt lại phía sau, nhưng tôi không muốn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đầu óc tôi cứ quẩn quanh với những suy nghĩ buộc mình phải tiếp tục mạnh mẽ. Tại thời điểm này, tôi càng không được phép phân vân, kế hoạch của tôi đã thành công hoàn toàn. Sẽ chẳng còn gì đáng sợ hơn nữa, sẽ chẳng còn gì phải lo lắng hơn nữa. Đường đi của tôi đã được vẽ sẵn rồi. Tôi chỉ còn việc đi đến cuối đường mà thôi...
... Vì vậy, để khỏi sợ, mình cứ nhắm tịt mặt lại mà chịu đựng hai mươi phút đi xe cùng Edward là xong – kỷ niệm ngày nào với anh trong tôi bất giác lại tràn về.
Và tôi tưởng tượng rằng mình đã ở lại phi trường để đón Edward. Lúc ấy, trông mình thế nào nhỉ? Mình sẽ lúng ta lúng túng mãi trên đôi chân, nôn nóng chờ đợi được trông thấy gương mặt của anh chứ sao. Và anh kia rồi, anh đang di chuyển rất nhanh nhưng không làm mất đi cái tư thế vô cùng lịch lãm, đang len qua đám đông ngăn cách giữa anh và mình. Và rồi mình chạy ùa đến với anh ở những mét cuối cùng – vẫn hấp tấp như vốn dĩ – để nằm gọn trong đôi tay đẹp như đá cẩm thạch của anh. Cuối cùng, mình cũng được cảm thấy an toàn.
Không biết sau đó chúng tôi sẽ đi đâu. Chắc sẽ lại là một nơi nào đó ở phương Bắc, nơi anh có thể ung dung bước đi giữa ban ngày ngoài đường. Không thì cũng là nơi nào đó xa xôi hẻo lánh, để chúng tôi lại được ngồi bên nhau giữa vầng thái dương ngời sáng. Tôi lại tưởng tượng ra cái cảnh anh đứng trước biển, làn da của anh cũng lấp lánh như mặt nước biển ngoài khơi xa. Lúc đó, cuộc trốn chạy lâu hay mau với tôi sẽ không còn là vấn đề nữa. Một căn phòng trong khách sạn – nơi trú ẩn của chúng tôi sẽ trở thành thiên đàng riêng của hai đứa. Tôi vẫn còn nhiều vấn đề cần hỏi anh. Tôi sẽ nói chuyện với anh mãi mãi không dứt, không bao giờ ngủ, không bao giờ rời xa anh.
Gương mặt của Edward hiện ra rõ quá... Tôi gần như nghe được cả giọng nói của anh. Và, ngay đang trong lúc khiếp sợ và tuyệt vọng như thế này đây, tôi bỗng cảm thấy ấm lòng. Tâm trí dồn hết cả vào cơn mộng hão huyền, thời gian cứ thế trôi qua mà tôi không hay...
- Này, số nhà là số mấy?
Câu hỏi của người tài xế kéo tôi trở về thực tại, bao hình ảnh đẹp đẽ trong tôi bỗng bị kéo tuột vào hư ảo. Sợ hãi, trống trải và lạnh lẽo đang chờ đợi tôi đê lấp vào khoảng trống đó.
- Năm – tám – hai – một – Giọng nói của tôi nghẹn lại ở trong cuốn họng.
Nhìn thấy vẻ lo lắng, hồi hộp của tôi, người tài xế trở nên nghi ngại.
- Thế thì tới nơi rồi – Ông ta thông báo, giọng nói không được tự nhiên, có lẽ đang hy vọng tôi không yêu cầu thối lại tiền.
- Cảm ơn – Tôi thì thào. Mình không cần phải sợ như thế, tôi tự nhủ với mình. Căn nhà trống trơn. Tôi phải nhanh chân lên, mẹ đang chờ tôi...sợ hãi...Tất cả đều tùy thuộc vào tôi.
Tôi chạy ngay đến cái cửa, nhanh nhẹn với ta lấy chiếc chìa khóa giấu ở chỗ mái hiên giè ra. Tôi tra chìa vào ổ khóa, mở cánh cửa ra. Trong nhà tối om, trống hươ trống hoác, chẳng có gì là lạ. Thật nhanh, tôi chạy đến chỗ chiếc điện thoại, đưa tay bật đèn phòng bếp trên đường chạy đế. Kìa, trên tấm bảng trắng là một con số gồm mười chữ số, được viết bởi một bàn tay nhỏ nhắn, khéo léo. Những ngón tay của tôi run rẩy chạm vào bàn phím – bấm sai – tôi gác máy đoạn bấm lại. Lần này, tôi tập trung cao độ vào các nút bấm, cẩn thận bấm từng nút một. Thành công. Tôi áp điện thoại lên tai, bàn tay cầm máy cứ run lên không dứt. Ở đầu dây bên kia, chuông chỉ reo đúng có một lần.
- Chào Bella – Một giọng nói êm ái cất lên trả lời tôi – Nhanh lắm. Ta lấy làm ngạc nhiên đấy.
- Mẹ tôi vẫn ổn chứ?
- Hoàn toàn ổn. Đừng lo, Bella, ta không hề đụng vào một sợi tóc nào của bà ấy. Tất nhiên là nếu mi đến một mình – Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, có ẩn chứa niềm hưng phấn.
- Tôi đến một mình – Trong suốt cuộc đời, có khi nào tôi không lủi thủi một mình đâu.
- Tốt lắm. Nào, mi có biết nhà dạy múa balê nằm ở góc đường, cùng phía với nhà của mi không?
- Có. Tôi biết đường đến đó.
- Ừ, thế thì hẹn gặp mi ở đó nhé.
Tôi gác máy.
Ngay tức khắc, tôi chạy ra khỏi phòng, bổ nhào ra ngoài cửa, hòa mình vào giữa bầu không khí oi bức.
Không có thời gian ngoái nhìn lại ngôi nhà, vả lại lúc này tôi không muốn nhìn lại nó – trống tuềnh toàng – một biểu tượng kinh hoàng thay vì thiêng liêng. Kẻ cuối cùng đi lại những căn phòng trong ngôi nhà quen thuộc ấy chính là kẻ thù của tôi.
Trong bầu không khí thoáng đãng quanh nhà, tôi bất chợt nhận ra dáng mẹ đang đứng dưới tàn cây bạch đàn, nơi tôi vẫn quẩn quanh chơi hồi còn bé xíu. Và kia, ở khoảng đất quanh thùng thư là bóng mẹ đang lui cui xới cỏ để trồng một luống hoa. Những kí ức ngọt ngào lúc này thật cần thiết, chúng tuyệt vời hơn bất cứ kỳ một phương thuốc nào giúp tôi có thêm sức lực mà đối mặt với các biến cố trong ngày. Không, tôi phải chạy xa khỏi chốn đó, tôi phải chạy đến cuối đường, đành phải bỏ lại mọi thứ sau lưng.
Guồng chân tôi bỗng chậm lại như thể tôi đang chạy trên nền cát ướt – hình như chân tôi không bám được vào bề mặt của vỉa hè có đổ bêtông thì phải. Trên đường, tôi bị vấp vài lần, một lần bị ngã dụi nhưng đã kịp chống tay xuống đỡ, tuy nhiên, khi vừa lảo đảo đứng lên thì cả người lại đổ sụp xuống lần nữa. Cuối cùng, tôi cũng đứng dậy được. Chỉ còn một quãng ngắn nữa thôi, lại chạy, mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt, tôi mệt nhoài, thở hổn hển. Trên cao, mặt trời hừng hực tỏa những tia nắng đầy ắp nhiệt lượng xuống da tôi, không gian trở nên sáng trắng, ánh nắng từ mặt đường đổ bêtông hắt lên làm tôi lóa mắt. Bất giác tôi chạnh lòng nhận ra rằng mình đang trơ trọi một thân một mình, không nơi trú ẩn. Trong cái tâm trạng đang ở vào tình thế vô cùng hiểm nghèo này, tôi bỗng nhớ quay quắt những cánh rừng xanh ngút ngàn... ở nhà... ở Forks...
Tôi rẽ vào góc phố cuối đường, đường Cây Xương Rồng, nhận ra ngay lập tức trung tâm dạy múa, hình dáng bề ngoài của nó vẫn không hề thay đổi so với những gì còn lưu giữ được trong ký ức của tôi. Bãi đậu xe trước cửa trổng trơn, màn trướng ở các ô cửa sổ đều được kéo xuống hết. Tôi không thể chạy được nữa. Tôi không còn sức để mà thở. Nỗ lực và nỗi sợ cùng lúc ngự trị trong tâm hồn tôi. Có lẽ mẹ đang đếm từng bước chân tôi đến...
Đến gần hơn, tôi mới nhận ra được một tờ ghi chú bằng bìa màu hồng tươi được dán ngay đằng sau cánh cửa ra vào. Trên đó là hàng chữ viết tay, đại khái trung tâm dạy múa balê đang đóng cửa để nghỉ xuân. Tôi đặt tay lên tay nắm cửa, cẩn thận kéo ra. Cửa không khóa. Nín thở, tôi khẽ mở cánh cửa, bước vào.
Hành lang trống trơn và tối om, lạnh lẽo, máy điều hòa nhiệt độ đang chạy rì rì. Những chiếc ghế nhựa giống y chang nhau nằm dọc theo bức tường, tấm thảm dưới sàn nhà dậy lên mùi dầu gội thoang thoảng. Phòng dạy múa phía tây rất tối, cánh cửa vẫn còn để ngỏ. Còn bên phải – phòng dạy múa phía đông, căn phòng rộng hơn, đang còn sáng đèn. Bù lại, cửa sổ trong căn phòng này bị đóng kín mít.
Một cơn hoảng loạn bất ngờ ập đến, bủa vây quanh tôi không còn đường thoát. Tôi khựng lại, không dám bước lên thêm một bước nào.
Bỗng chợt có tiếng mẹ tôi vọng vang:
- Bella? Bella? – Vẫn là cái giọng nói đầy sợ hãi gọi tên tôi.
Tôi chạy ào qua cửa, đến với cái giọng nói ấy.
- Bella, con làm mẹ sợ quá! Không bao giờ được làm như thế với mẹ nữa, nghe chưa! – Giọng nói của mẹ vẫn vang lên khi tôi chạy sâu hơn vào trong căn phòng dài, có trần nhà cao ngất.
Hoảng hốt, tôi nhìn quanh, cố gắng tìm xem giọng nói của mẹ phát ra từ đâu. Mẹ bật cười, tôi quay cuồng trong giây lát.
Mẹ tôi ở đấy, trên màn hình tivi, đang xoa bù mái tóc của tôi, lúc ấy, mẹ đã cảm thấy nhẹn nhõm. Đó là ngày lễ Tạ ơn, năm tôi mười hai tuổi. Hai mẹ con tôi đến thăm bà ngoại sống ở California, đó là lần thăm cuối cùng trước khi bà tôi mất. Rồi chúng tôi đã ra biển chơi, khi ấy, tôi đang bơi ra xa khỏi cầu tàu. Mẹ đã nhìn thấy chân tôi đập quáng quàng trong nước, cố gắng giữ thăng bằng.
- Bella? Bella? – Mẹ thảng thốt gọi tôi.
Màn hình tivi đột ngột xanh lè.
Một cách chậm rãi, tôi xoay người lại. Hắn đang đứng im lìm bên cạnh cửa ra vào, im lìm đến mức tôi đã không nhận ra ngay. Và kia, trong tay hắn là bộ điều khiển tivi từ xa. Tôi và hắn nhìn chằm chằm vào nhau cả một lúc lâu. Chợt hắn mỉm cười.
Khẽ động đậy, hắn đi lại phía tôi, bước chân rất nhẹ, rồi hắn đi ngang qua tôi, đặt thiết bị điều khiển từ xa bên cạnh chiếc đầu máy video. Tôi xoay đầu lại, cẩn thận nhìn theo hắn.
- Xin lỗi nhé Bella, nhưng bộ không tốt hơn sao khi mẹ mi thực sự không dính vào vụ này? – Giọng nói của hắn vẫn lịch sự, tỏ ra tử tế.
Tôi xây xẩm cả mặt mày như vừa bị một cú chặt thật mạnh vào gáy. Mẹ tôi vẫn bình yên. Mẹ vẫn ở Florida và không hề nghe lời nhắn của tôi. Và trước tôi, mẹ cũng chưa hề bao giờ phải hoảng hốt trước cặp mắt đỏ ngầu nằm trên khuôn mặt trắng nhợt dị thường của hắn.
- Vâng – Tôi trả lời, không che dấu sự nhẹ nhõm trong giọng nói.
- Sao mi không có vẻ gì gọi là tức giận hết khi biết là đã bị ta lừa?
- Không – Tự nhiên tôi tháy mình dũng cảm một cách lạ thường. Bây giờ có còn gì đâu? Mọi chuyện rồi sẽ sớm kết thúc. Bố và Mẹ sẽ chẳng bao giờ bị hại, cũng như chẳng bao giờ phải sợ hãi. Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy choáng váng. Một phần trí óc trong dầu tôi bắt đầu hành động, tôi đang cận kề với cái chết.

<< Chương 22 | Chương 22 (C) >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 760

Return to top