- Bọn em biết nhau từ khi em mới lọt lòng ạ - Cậu bé bật cười, mỉm cười với tôi lần nữa. - Hay nhỉ - Cô ta đáp, nhưng giọng điệu xem ra chẳng giống như cô ta muốn, đôi mắt trắng dã, ám muội của Lauren bắt đầu sa sầm xuống. - Bella - Cô ta gọi lần nữa rồi ngó lom lom vào mặt tôi - Tôi vừa mới nói với Tyler rằng thật uổng khi nhà Cullen chẳng có ai đến đây. Sao không ai nghĩ đến việc mời họ vậy? - Cách biểu lộ cảm xúc của Lauren cứ y như là cô ta nói thật lòng vậy. - Cô muốn nói tới gia đình nhà bác sĩ Carlisle Cullen à? - Chàng trai dong dỏng cao, lớn tuổi nhất trong nhóm khách, lên tiếng hỏi lại trước khi tôi kịp trả lời, và đã làm Lauren phát cáu thấy rõ. Anh ta thật sự trông như một người đàn ông hơn là một thiếu niên, giọng nói rất trầm. - Vâng, anh cũng biết họ ư? - Lauren đang có vẻ nhún mình xuống, mặt hơi quay sang phía người vừa hỏi. - Nhà Cullen không đến đây đâu - Anh ta trả lời để chấm dứt đề tài và để khỏa lấp đi câu hỏi của Lauren Tyler như muốn giành lại sự chú ý của Lauren, vội hỏi ý kiến của cô ta về cái đĩa CD mà anh chàng đang cầm trên tay. Thế là chỉ trong chốc lát, Lauren quên hết mọi sự. Tôi như dán mắt vào anh chàng có giọng nói trầm trầm ấy, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng anh ta đã quay mặt sang hướng khác, mắt nhìn chăm chú vào khu rừng u ám sau lưng chúng tôi. Anh ta chỉ nói một câu đơn giản rằng gia đình nhà Cullen không đến đây, nhưng giọng nói trầm trầm kia rõ là có ẩn ý gì đó... như là họ không được phép đến,... như là họ bị cấm đoán! Thái độ của anh ta khiến tôi nôn nao trong lòng, tôi muốn lơ đi nhưng... không xong. Jacob cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. - Chị, thế Forks đã khiến chị phát điên lên chưa? - Ồ, chị chỉ có thể bảo rằng nói như thế hãy còn là nhẹ - Tôi nhăn nhó. Và Jacob mỉm cười như đã hiểu. Đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng với những suy nghĩ về gia đình nhà Cullen, và bất chợt tôi nảy ra một ý tưởng. Đó là một kế hoạch “dở hơi”, nhưng hiện giờ tôi chẳng nghĩ ra được điều gì hay hơn. Hy vọng “bé” Jacob chưa có kinh nghiệm theo đuôi các bạn gái, để khỏi phải nhận ra cái cố gắng đáng thương của tôi trong việc “dụ dỗ con nít”: - Em có muốn đi dạo trên bãi với chị không? - Tôi hỏi, đầu hơi cúi xuống, nhưng mắt thì nhướng lên... theo kiểu Edward vẫn hay làm với tôi. Chắc chẳng có tác dụng gì, tôi tự nhủ, nhưng thật bất ngờ, bởi ngay lúc đó, Jacob đã nhảy cẫng lên đầy vui sướng. Chúng tôi đi về phía bắc, ngang qua bãi đá nhiều màu sắc, hướng đến cái đập ngăn nước biển (là tôi nói cho oai thế thôi, chứ thực chất đó là chỗ có mấy cái thân cây nằm rải rác). Trên trời cao, cuối cùng, mây đã dàn thành hàng hàng lớp lớp, mặt biển trở nên đen kịt, bầu không khí xung quanh đang hạ xuống nhanh chóng. Tôi cuộn sâu hai tay mình vào túi áo ấm. - Vậy là em thế nào, mười sáu tuổi hả? - Tôi lên tiếng hỏi, cố gắng tỏ ra ngây thơ khi nheo nheo, lúng liếng đôi mắt, giống mấy cô gái tôi hay thấy trên tivi. - Em chỉ mới bước sang tuổi mười lăm thôi - Jacob nhẹ nhàng chỉnh lại, có vẻ như cậu bé lấy làm tự hào lắm. - Thế à? - Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên - Chị còn tưởng là em lớn hơn mười sáu tuổi nữa chứ. - Em khá cao so với cái tuổi của mình - Jacob giải thích. - Em có hay đến Forks không? - Tôi hỏi một cách tinh quái, như thể tôi đang hy vọng cậu bé trả lời là có. Hình như tôi đang tự “đào mồ chôn mình” thì phải. Tôi đang lo Jacob sẽ nhìn tôi khinh ghét rồi kết tội tôi là “dụ dỗ con nít”... và thế là hết. Nhưng không, vẫn là cái thái độ hãnh diện như hồi nãy, Jacob trả lời. - Không nhiều lắm - Cậu bé thoáng cau mày - Nhưng khi làm xong cái xe hơi, em có thể đi đến bất cứ nơi đâu mình muốn... sau khi có bằng lái - Jacob nói thêm. - Ừ... À, cái anh hồi nãy trả lời chị Lauren là ai vậy em? Trông anh ấy lớn hơn tụi mình nên sẽ hơi khó hòa đồng đấy - Một cách có chủ đích hẳn hoi, tôi cố xếp loại mình về phe của những người “trẻ người non dạ”, làm ra vẻ như tôi thích Jacob hơn anh ta. - Đó là Sam. Anh ấy mười chín tuổi - Cậu bé cho tôi biết. - Không hiểu anh ấy nói gì về gia đình bác sĩ gì gì ấy nhỉ? - Tôi tiếp tục làm ra bộ ngây thơ, hỏi. - À, nhà Cullen ấy hả? Ồ, họ không được phép đặt chân vào vùng đất của người da đỏ bọn em đâu - Nói đến đây, cậu bé bỗng quay mặt đi, mắt dõi về phía đảo James. Vậy là điều tôi suy ra từ những gì Sam nói đã được Jacob xác nhận. - Sao vậy em? Jacob liếc nhanh sang tôi, đột nhiên, cậu bé bặm môi lại. - Chết rồi! Em không được phép kể điều đó với bất kỳ ai. - Ồ, chị sẽ không nói lại với ai đâu, chị chỉ tò mò thôi - Tôi cố nở một nụ cười “quyến rũ” nhất từ trước tới giờ, chẳng biết đây có phải là tuyệt chiêu cuối cùng không nữa. Jacob cũng mỉm cười, hình như đã bị “ngấm đòn”. Cậu bé nhướng một bên mày lên, giọng nói khàn hơn trước: - Chị có thích truyện kinh dị không? - Jacob hỏi tôi, tuồng như cậu bé sắp kể một câu chuyện chẳng mấy tốt lành. - Chị thích lắm - Tôi hùa theo để kích thích thêm sự hào hứng cho cậu bé. Jacob chậm rãi rảo bước đến gần một thân cây to, có bộ rễ bị bứng lên khỏi mặt đất, tựa hồ như những cái chân mỏng manh của một con nhện trắng khổng lồ. Cậu bé ngồi hờ lên một trong những cái rễ cong queo, còn tôi thì ngồi lên thân cây, bên dưới cậu bé. Jacob đưa mắt nhìn xuống những tảng đá, một nụ cười thoáng hiện ra chớp nhoáng trên đôi môi đầy đặn. Rõ ràng là cậu bé đang cố gắng một cách khó nhọc. Tôi cũng cố gắng, nhưng là cố gắng thể hiện mối quan tâm một cách vừa phải qua ánh mắt. - Chị có biết mấy truyền thuyết xa xưa của tụi em không, về nơi tụi em từng ở rồi từ đó ra đi... em muốn nói đến những Quileute(10) ấy. - Chị không biết nhiều lắm - Tôi thành thật nhìn nhận. - Ừm, có rất nhiều truyền thuyết, một số kể về trận Đại hồng thủy. Lúc ấy, người Quileute bọn em đã buộc xuồng của mình lên những ngọn cây cao nhất mọc trên đỉnh núi để sống sót, giống ông Nôê và chiếc thuyền của mình ấy - Jacob dừng lại một chút và mỉm cười, cậu bé ra dáng đầy tự hào khi kể cho tôi nghe về truyền thuyết của tổ tiên mình - Một truyền thuyết khác lại kể rằng bộ tộc của em vốn bắt nguồn từ loài sói... Và tới giờ, sói vẫn là anh em của bọn em. Bộ tộc đã ra luật là cấm giết sói đấy. “Và rồi lại có những chuyện khác kể về bọn người máu lạnh” - Kể đến đây, giọng nói của Jacob bỗng trầm hẳn xuống. - Bọn người máu lạnh? - Tôi trố mắt ra, giờ thì không thể giấu được cảm xúc của mình nữa. - Dạ. Chuyện về bọn người máu lạnh cũng lâu đời như truyền thuyết về sói vậy, nhưng mấy câu chuyện đó đã bị thất truyền nhiều rồi. Theo lời người lớn kể thì ông cố của em biết vài người trong số chúng. Chính ông đã thỏa thuận với chúng để buộc chúng không được đặt chân vào vùng đất của bọn em nữa - Jacob bỗng mở to mắt. - Ông cố của em à? - Tôi cố gợi chuyện để cho cậu bé kể tiếp. - Ông cố của em là tù trưởng, giống như bố em vậy. Chị biết không, bọn người máu lạnh là kẻ thù truyền kiếp của sói... ừm, cũng không hẳn là sói, vì sói đã biến thành người, giống như tổ tiên của em. Chị có thể gọi họ là người sói. - Vậy là người sói có nhiều kẻ thù lắm à? - Chỉ có một kẻ thù duy nhất thôi. Tôi nhìn Jacob một cách nghiêm nghị, cố làm ra vẻ thán phục tài kể chuyện của cậu bé, hòng che giấu thái độ nôn nóng. - Vậy nên - Jacob tiếp tục kể - bọn người máu lạnh là kẻ thù muôn thuở của bọn em. Nhưng đến thời của ông cố thì điều này lại khác. Bọn chúng không còn đi săn theo bản tính nữa... nói chung, bộ tộc của em tin rằng chúng đã không còn nguy hiểm. Vì lẽ đó, ông cố mới thỏa thuận với chúng. Nếu chúng không đặt chân vào lãnh địa của bọn em thì bọn em sẽ không giao chúng cho người mặt trắng - Nói rồi, Jacob nháy mắt với tôi. - Nếu họ không còn nguy hiểm nữa thì tại sao...? - Thật lòng tôi rất muốn hiểu đến nơi đến chốn, nhưng vẫn cố không để lộ ra cho Jacob thấy rằng tôi đang quan tâm tột độ đến điều ấy. - Vì... nếu con người cứ quẩn quanh bên bọn người máu lạnh đó thì thể nào cũng gặp rủi ro, thậm chí ngay cả khi chúng đã được giáo hóa để sống hòa đồng trong đời sống thị tộc. Chị không biết đâu, để tồn tại, chúng có thể trở nên cực kỳ hung bạo... - Jacob gằn từng tiếng như đã cân nhắc một cách kỹ lưỡng trước khi nói ra. - Em nói “giáo hóa” có nghĩa là sao? - Nghĩa là chúng không được phép săn người. Và vì vậy, chúng sẽ phải săn thú... Tôi cố hỏi với giọng dửng dưng: - Vậy, với nhà Cullen là sao? Họ cũng giống những người máu lạnh mà ông cố em gặp hả? - Không - Jacob dừng lại một cách đột ngột - Chúng chính là người máu lạnh. Tuồng như đã đọc được nỗi sợ hãi hiện lên trên mặt tôi, Jacob mỉm cười hài lòng và tiếp tục kể: - Giờ thì chúng đã có nhiều đồng bọn hơn, đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, nhưng mà máu lạnh vẫn cứ là máu lạnh. Thời ông cố em, kẻ cầm đầu có tên là Carlisle. Hắn sống ở đây và đã bỏ đi trước khi người của chị đến - Jacob cố giữ cho sắc mặt thật nghiêm nghị, nhưng không khó khăn gì để thấy là cậu bé đang rất muốn mỉm cười. - Nhưng rốt cuộc họ là ai? - Không dằn được, tôi lại hỏi - Người máu lạnh, thực chất là gì? Jacon thoáng mỉm cười, đáp: - Là những kẻ chuyên đi uống máu - Cậu bé lặp lại bằng một giọng nói lạnh như băng - Người của chị vẫn gọi là ma-cà-rồng. Tôi thẫn thờ dõi mắt theo những con sóng... Sau câu trả lời của Jacob, tôi không biết mặt mình hiện đang ra sao nữa. - Chị nổi da gà rồi kìa - Cậu bé mỉm cười một cách đắc ý. - Em kể chuyện rất hay - Tôi khen ngợi Jacob, mắt vẫn không rời những ngọn sóng. - Sợ thật đấy, phải không chị? Thế nên bố em không muốn bọn em kể điều đó với bất cứ ai. Tôi vẫn chưa kiềm chế được cơn chấn động về cảm xúc của mình. - Em đừng lo. Chị sẽ không để lộ chuyện này đâu. - Hình như em đã làm trái với giao ước - Jacob bật cười. - Chị sẽ mang theo bí mật này xuống mồ - Tôi hứa với cậu bé và thoáng rùng mình. - Em nói nghiêm túc đấy, chị đừng để cho bác Charlie biết. Bác ấy hẳn là sẽ nộ khí xung thiên với bố em khi biết là từ ngày bác sĩ Cullen đến làm việc ở bệnh viện, bọn em tuyệt không còn đến bệnh viện nữa. - Ừ, chị không kể đâu, dĩ nhiên rồi. - Vậy chị có nghĩ chúng em là những người da đỏ cổ hủ, mê tín hay là gì gì ấy không? Nãy giờ, tôi vẫn nhìn về phía đại dương xa xăm. Có lẽ vì thế mà Jacob cố hỏi bằng một giọng bông đùa, nhưng rõ ràng tôi nhận ra có nỗi lo lắng ẩn chứa trong giọng nói của cậu bé. Tôi quay lại và mỉm cười với cậu bé một cách bình thản. - Không. Chị chỉ thấy em kể những chuyện kinh dị rất hay, thế thôi. Chị vẫn còn nổi da gà đây này, thấy không? - Nói rồi, tôi đưa tay ra cho Jacob kiểm tra. - Tuyệt - Cậu bé mỉm cười. Chợt trên bãi đá vang lên tiếng chân bước lộp cộp. Có người đang đến gần. Ngay tức khắc, tôi và Jacob cùng ngước mặt lên. Ra là Mike và Jessica đang ở cách chúng tôi khoảng bốn mươi lăm mét, cả hai đang tiến lại gần chúng tôi. - Cậu kia rồi, Bella - Mike gọi tên tôi, tay vẫy lia vẫy lịa như thể thấy được tôi là anh chàng cảm thấy nhẹ nhõm lắm vậy. - Ủa, bạn trai của chị hả? - Jacob hỏi, chắc cậu bé đã nhận ra được một chút đố kỵ nhen nhóm trong giọng nói của Mike. Và tôi cũng ngạc nhiên không kém gì Jacob. - Không, hoàn toàn không phải - Tôi thì thào. Hiện tại, tôi đang rất biết ơn Jacob đã kể cho tôi nghe bí mật của cậu, thế nên tôi phải làm cho cậu bé vui vẻ là điều đương nhiên. Tôi chậm rãi quay sang Jacob, nháy mắt. Cậu bé da đỏ dễ mến mỉm cười, thích thú trước thái độ “thân thiện” của tôi. - Vậy, khi em có bằng lái... - Jacob lắp bắp. -... Thì hãy đến Forks thăm chị. Chị em mình sẽ tha hồ lang thang đây đó - Tôi hoàn tất câu nói và cảm thấy mình có phần ang ác khi nói như vậy. Trong thâm tâm, tôi tự biết là mình đã lợi dụng cậu bé... dù thật lòng tôi rất thích Jacob. Cậu bé là người dễ thân thiện, tôi có thể kết làm bạn. Lúc này, Mike đang ở ngay bên cạnh chúng tôi, Jessica thì chỉ còn cách có vài bước ở phía sau. Ánh mắt của Mike chiếu thẳng vào Jacob, dò xét, đánh giá... và rồi đôi mắt ấy lộ rõ vẻ yên tâm khi nhận ra Jacob vẫn chỉ là một chú nhóc. - Cậu đã ở đâu vậy? - Mike cất tiếng hỏi, dù rằng câu trả lời đang sờ sờ ở ngay trước mắt anh ta. - Jacob vừa kể cho mình nghe mấy câu chuyện địa phương - Tôi giải thích- Hay lắm cậu ạ. Giải thích xong, tôi mỉm cười với Jacob, cậu bé nhìn tôi, mắt long lanh, mỉm cười lại một cách mãn nguyện. - Ừm - Mike dừng lại một lát để... đánh giá lại mức độ thân thiết của chúng tôi - Chúng ta sẽ phải dừng buổi đi chơi lại thôi. Có vẻ như sắp mưa rồi. Giống như đã được tập dượt từ trước, tất cả chúng tôi đều đồng loạt ngước mặt lên nhìn bầu trời u ám. Hình như sắp mưa thật. - Ừ - Tôi bật dậy - Mình đi thôi. - Gặp lại chị, em vui lắm - Jacob lên tiếng, và tôi có thể khẳng định rằng cậu bé đã khiến Mike, bực bội đôi chút. - Chị cũng thế. Lần sau, bố chị có xuống thăm bác Billy, chị cũng sẽ xin đi ké - Tôi hứa một cách chắc nịch. Nụ cười của Jacob trở nên rạng rỡ hơn lúc nào hết. - Thế thì còn gì bằng. - Và... cảm ơn em - Tôi nói một cách chân thành. Tôi kéo vội mũ trùm đầu lên, cùng cả nhóm lê bước một cách miễn cưỡng, vượt qua những tảng đá mà tiến về phía bãi đậu xe. Vài giọt mưa đã bắt đầu rơi, dấu vết mưa rơi xuống mặt đá trở nên đen kịt như những giọt mực. Chúng tôi khẩn trương chui vào chiếc Suburban, trong khi những người khác thì gấp gáp tay ấn tay nhét đủ thứ đồ đạc lỉnh kỉnh lên xe. Tôi cố len người xuống hàng ghế sau để ngồi bên cạnh Angela và Tyler, với lời giải thích qua loa rằng cần phải giữ súng ngắn ở nơi an toàn nhất. Angela chẳng phản đối gì, cô bạn đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ theo dõi tình hình cơn bão sắp kéo đến, Lauren thì đứng ngồi không yên ở chỗ ngồi giữa để gợi sự chú ý của Tyler... Thế là yên tâm rồi, tôi ngả đầu ra thành ghế, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng thôi không nghĩ ngợi gì nữa.