Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Chạng Vạng

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 32045 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Chạng Vạng
Stephenie Meyer

Chương 12 (B)

Hẹn mai gặp lại anh nhé - Tôi thở dài.
- Đó là một quãng thời gian dài, phải không? - Edward trầm ngâm buông lời nhận xét.
Tôi gật đầu một cách rầu rĩ.
- Sáng mai anh sẽ có mặt - Anh hứa và mỉm cười một cách tinh quái. Rồi Edward chạm tay lên mặt tôi, mơn dọc theo má tôi một lần nữa mới chịu bỏ đi. Tôi cứ đứng như thế nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất dạng mới dời gót.
Vậy là chỉ còn lại một mình... Chẳng mấy chốc, tôi bị cái ý tưởng nghỉ học luẩn quẩn trong đầu như một cám dỗ, ít nhất là vắng mặt trong giờ thể dục, nhưng rồi một lời cảnh báo đâu đó trong lòng bỗng vang lên khiến tôi chột dạ, tâm trạng tự dưng chùng xuống. Nếu bây giờ mà tôi biến mất, thể nào Mike và những người khác sẽ lại cho rằng tôi đang ở bên Edward. Mà Edward thì đang lo ngại cho vấn đề chúng tôi công khai ở bên nhau lắm rồi. Ngộ nhỡ mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng xấu thì sao. Tôi không dám tiếp tục mường tượng ra nữa, chỉ cố gắng tập trung tìm cách bảo vệ cho Edward được an toàn.
Và rồi, bằng trực giác, tôi chợt hiểu ra - đồng thời cũng nhận ra rằng anh đã biết - rằng ngày mai là một ngày then chốt. Mối quan hệ của chúng tôi không thể cứ tiếp tục giữ thăng bằng trên mũi dao kiểu như thế này được nữa. Cả hai đứa sẽ phải cùng trượt xuống, nhưng theo đằng sống, hay đằng lưỡi... tất cả đều tùy thuộc vào quyết định của anh, vào bản năng của anh mà thôi. Tôi thì đã quyết định về phần mình rồi, quyết định từ trước khi bị buộc phải lựa chọn, và quyết tâm sẽ làm theo đến cùng. Bởi lẽ trên đời này, không còn một điều gì có thể khiến tôi sợ hãi, đau khổ hơn cho bằng cái ý nghĩ phải rời xa Edward. Đó là một điều tôi không thể thực hiện được.
Tôi bước chân vào lớp học, tự cảm thấy sao mà mình ngoan ngoãn, biết nghe lời đến thế. Nhưng thành thực mà nói, tôi chẳng biết lớp sinh học hôm ấy diễn ra như thế nào, bởi lẽ những suy nghĩ về ngày mai đã chiếm hết toàn bộ tâm não của tôi. Trong giờ thể dục, Mike lại lân la bắt chuyện với tôi, anh bạn chúc tôi có một chuyến đi đến Seattle thật vui vẻ. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành giải thích cặn kẽ với Mike rằng tôi đã hủy bỏ chuyến đi rồi, và rằng cái xe tải khốn khổ của tôi chẳng thể nào tin cậy được.
- Vậy là cậu sẽ đến vũ hội với Cullen? - Mike hỏi, tự nhiên tỏ ra giận dỗi.
- Không, dù sao mình cũng không đến vũ hội đâu.
- Thế thì cậu sẽ làm gì? - Mắt anh bạn sáng rỡ và anh ta trở nên quan tâm một cách thái quá.
Tôi rất muốn bảo Mike đừng để ý đến chuyện ấy, nhưng không hiểu sao cái lưỡi của tôi lại nói dối cứ trơn tuột như không:
- Mình giặt đồ, sau đó, sẽ học bài để chuẩn bị cho bài kiểm tra lượng giác sắp tới, mình không muốn bị điểm kém.
- Cullen sẽ giúp cậu học chứ gì?
- Edward - Tôi nhấn mạnh - không giúp mình học đâu. Anh ấy đi chơi cuối tuần rồi - Những lời nói dối thốt ra thật tự nhiên đến độ bản thân tôi cũng không khỏi giật mình.
- Ồ - Mike vui ra mặt - Cậu biết không, cậu vẫn có thể đến khiêu vũ với nhóm... sẽ vui lắm. Tất cả bọn mình sẽ nhảy với cậu - Mike hứa như đinh đóng cột.
Gương mặt của Jessica bất thần xuất hiện chớp nhoáng trong đầu tôi khiến cho giọng nói của tôi hàm chứa sự khó chịu:
- Mình sẽ không đến vũ hội, Mike ạ, được chưa?
- Không sao - Mike tỏ ra giận dỗi - Mình chỉ mời cậu thôi mà.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, tôi thẫn thờ bước ra bãi đậu xe. Thật tình tôi cũng không muốn phải lết bộ về nhà chút nào, nhưng Edward làm sao có thể đưa xe tôi tới trường được cơ chứ... Và một lần nữa, tôi phải trố mắt ra vì ngạc nhiên với anh, không hề có chuyện gì là không thể. Và anh luôn chứng minh được điều đó. Chiếc xe tải của tôi đang nằm sờ sờ ở ngay chỗ mà hồi sáng Edward đã chọn để đậu chiếc Volvo. Tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Khẽ lắc đầu, tôi mở cửa xe, cửa xe không hề khóa, và chìa khóa xe của tôi, nó đã được tra sẵn vào máy.
... Một mảnh giấy trắng được gấp phẳng phiu nằm ngay chỗ ngồi của tôi. Vào xe và đóng cửa lại, tôi mở mảnh giấy ra. Trong mảnh giấy ấy là dòng chữ thanh mảnh, đẹp không thể chê mà cũng không thể lẫn vào đâu được của Edward:
Bảo trọng!
BRỪM... Tiếng động cơ xe gầm rống trong không gian khiến tôi không khỏi giật mình khiếp sợ. Rồi ngay liền sau đó, tôi lại tự cười nhạo với chính mình...
Và tôi cũng về được đến nhà, nắm cửa đã được khóa cứng, nhưng chốt cửa thì lại không hề khóa, như tôi đã để vậy khi đi học. Vào trong nhà, tôi đi thẳng đến chỗ giặt quần áo, hiện trạng cũng vẫn y như lúc tôi đi khỏi. Lôi chiếc quần jean ra và lần mò kiểm tra các túi... chẳng có gì... tôi khẽ lắc đầu, có lẽ mình đã treo chìa khóa lên rồi.
Cũng vẫn cái bản năng đã thúc đẩy tôi nói dối Mike, tôi gọi cho Jessica, giả vờ chúc cô bạn gặp được nhiều may mắn ở vũ hội. Cô bạn cũng chúc lại tôi tương tự với Edward; tôi trả lời rằng tôi đã hủy chuyến đi. Giọng nói của Jessica lúc ấy nghe nhuốm vẻ thất vọng rất rõ, thậm chí gần như là sự thất vọng quá mức cần thiết so với vai trò của kẻ ở ngoài cuộc. Tôi không còn biết nói gì hơn ngoài lời chào tạm biệt rồi nhanh chóng cúp máy.
Bữa ăn tối hôm ấy diễn ra thật suôn sẻ, ngài cảnh sát trưởng của tôi xem ra đã quên hết mọi chuyện, chắc bố đang mải lo cho công việc, tôi nghĩ thầm trong bụng, cũng có thể là do một trận đấu bóng rổ, hay là ông đang tập trung thưởng thức món mì dẹt nấu với thịt, cà chua, phomát... cũng nên. Đó là lúc khó bắt chuyện với bố nhất.
- À, bố biết không... - Tôi ngập ngừng, phá vỡ... cơn mơ màng của bố.
- Sao thế, Bella?
- Con thấy bố nói đúng về vụ đi Seattle. Có lẽ con nên chờ Jessica hay ai đó khác đi với mình thì tốt hơn.
- Ồ - Bố sửng sốt - Ờ, không sao. Con có muốn bố ở nhà với con không?
- Dạ không, bố không phải thay đổi kế hoạch đâu... Con có trả trăm thứ phải giải quyết... bài tập về nhà này, giặt quần áo này... Con lại còn phải đến thư viện và cửa hàng tạp hóa nữa. Con sẽ bận túi bụi cho mà xem, bố cứ đi và phải thật vui vẻ nhé.
- Con chắc chứ?
- Hoàn toàn chắc, bố ạ. À, cái tủ lạnh nhà mình nó hạ nhiệt độ đến mức kỷ lục luôn rồi đó bố... thể nào chúng ta cũng trữ cá được tới hai, ba năm đấy bố!
- Con dễ thích nghi với hoàn cảnh lắm, Bella - Bố mỉm cười.
- Con cũng định nói như thế về bố - Nói xong tôi bật cười. Tiếng cười rất gượng ép, nhưng bố không hề nhận ra.
Bất giác, tôi cảm thấy mình có tội, có tội vì đã nói dối bố, cảm giác ấy day dứt đến độ tôi gần như suýt nữa là bộc bạch với bố tất cả, về lới hứa của Edward, về nơi tôi sẽ đến... Chỉ suýt chút nữa mà thôi...
Sau bữa tối, tôi bắt đầu phơi quần áo. Không may cho tôi, đây là công việc chỉ có thể khiến được cho đôi tay bận rộn... trong khi đầu óc tôi lại hoàn toàn thảnh thơi và trở nên bất trị. Nó mau chóng rối bời, cứ mãi quẩn quanh giữa những dự đoán không may khiến lòng tôi đau như ai xé và một nỗi sợ hãi âm thầm cứ dần dần lan tỏa như thách thức lòng quyết tâm của tôi. Tôi phải tự trấn an mình, rằng tôi đã chọn lựa, rằng tôi sẽ không trở về vạch xuất phát ban đầu nữa. Tôi lấy mẩu giấy chỉ ghi vỏn vẹn có hai từ mà anh đã gửi cho tôi ra xem, cứ liên tục như thế. Anh ấy muốn mình được an toàn, tôi nhắc đi nhắc lại với mình như thế. Mình chỉ cần giữ vững lòng tin là được, chân tình rồi sẽ chiến thắng tất cả. Thế còn sự lựa chọn kia của mình thì sao... gạt bỏ anh ra khỏi cuộc sống của mình? Đó là điều duy nhất mình không thể làm được. Không, mình tuyệt đối không bao giờ làm như thế, điều này cũng giống như việc mình đã quyết định đến thị trấn Forks này, và nó dẫn tới việc mặc nhiên cuộc đời mình đã thuộc về anh ấy rồi.
Nhưng cũng có một giọng nói yếu ớt len lỏi vào được trong não bộ của tôi, thì thào với tôi một cách lo lắng rằng... liệu tôi sẽ bị tổn thương đến thế nào... nếu như mọi chuyện kết thúc một cách bi thảm.
Cuối cùng, tôi chợt nhận ra rằng đã quá giờ đi ngủ, điều này làm cho tôi đỡ căng thẳng được đôi chút. Lại thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua. Nhưng tôi thừa hiểu tinh thần của mình đã vượt quá xa mức căng thẳng có thể chịu đựng, nên không thể nào chợp mắt được nữa, và tôi đã làm một việc mà mình chưa từng làm bao giờ... Một cách thận trọng, tôi đổ vài viên thuốc lạnh ngắt ra tay, đó là loại thuốc có thể giúp tôi ngủ đủ tám tiếng đồng hồ. Bình thường, tôi sẽ không tha thứ cho hành động đó của mình, nhưng vì ngày mai, ngày mai sẽ là một ngày vô cùng phức tạp, nếu bây giờ, ngay cả giấc ngủ mà tôi cũng không thực hiện được nữa thì tôi sẽ chẳng còn làm được việc gì cho nên hồn, tôi sẽ phát điên lên mất. Trong lúc chờ thuốc ngấm vào hệ thần kinh, tôi lau thật khô mái tóc vừa gội cho đến khi nó thật thẳng mới thôi, rồi tôi xếp sẵn bộ quần áo sẽ mặc vào ngày mai.
Mọi thứ chuẩn bị cho ngày mai đã tươm tất đâu vào đó, tôi ngả lưng xuống giường. Nhưng không hiểu sao trong lòng của tôi vẫn không yên, hai tay tôi trở nên hiếu động không rõ tự lúc nào, chúng cứ muốn phải làm thêm một việc gì đó cho vơi bớt căng thẳng... Nôn nao khắp người, tôi ngồi bật dậy, chụp lấy hộp đĩa CD, lựa tới lựa lui mãi đến khi chọn được đĩa nhạc tuyển những giai điệu êm dịu của Chopin. Một cách nhẹ nhàng, tôi bật máy hát, rồi đặt lưng xuống giường, tập trung làm vài động tác thư giãn cơ bắp. Cuối cùng, không rõ tôi đã thực hiện đến động tác nào thì những viên thuốc lạnh lẽo kia bắt đầu phát huy tác dụng, tôi hài lòng để cho toàn bộ cơ thể của mình chìm sâu vào trạng thái vô thức.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm, thầm cảm ơn những viên thuốc miễn phí đã cho tôi có được một giấc ngủ đầy đặn, không mộng mị. Cả cơ thể đã hoàn toàn thư thái, tôi nôn nóng hoàn tất công việc đã chuẩn bị sẵn từ đêm qua. Sau khi cẩn thận bẻ cái cổ áo, tôi tròng nhanh vào người chiếc áo len êm mượt màu vỏ dà cùng chiếc quần jean yêu thích. Xong xuôi, tôi hé mắt nhìn ra cửa sổ để chắc chắn là bố đã đi khỏi. Những gợn mây trắng như bông hờ hững trôi trên bầu trời. Chúng mong manh và dễ vỡ quá.
Bữa ăn sáng của tôi chẳng để lại hương vị gì trên đầu lưỡi cả, tôi cố ăn thật nhanh rồi rửa ráy thật lẹ. Liếc nhìn qua cửa sổ lần nữa để chắc chắn rằng không có gì thay đổi, tôi đánh răng và đúng vào lúc tôi sắp sửa bước xuống cầu thang thì ở cánh cửa ra vào bỗng phát ra một tiếng gõ rất nhẹ, tôi giật thót mình, tim bắt đầu đập nhịp liên hồi đến độ bản thân tôi cũng nghe rõ mồn một.
Chạy như bay ra cửa, tay tôi run run mở chốt. Cái chốt cửa đơn giản thế mà loay hoay mãi tôi mới mở được. Cánh cửa bật mở... và anh xuất hiện. Mọi nỗi kích động dường như hoàn toàn tan biến khi tôi nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ ấy, chỉ trong giây phút ấy, sự bình tâm mới chịu trở về với tôi. Hít vào một hơi thật sâu, tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, có anh ở đây rồi, tất cả những sợ hãi của ngày hôm qua dường như chỉ đơn thuần là những nghĩ suy dại dột nhất trên đời.
Thoạt đầu, trông thấy tôi, anh không mỉm cười ngay... gương mặt cứ đăm chiêu u uẩn một cách là lạ. Rồi bất thần, đôi mắt anh sáng lên, lướt nhìn tôi từ đầu tới chân và anh phá ra cười ngặt nghẽo.
- Chào em - Edward lên tiếng giữa lúc còn đang cười.
- Sao thế? - Tôi hỏi và đảo mắt xuống kiểm tra, để bảo đảm rằng mình không quên thứ gì quan trọng như vớ hay giày chẳng hạn.
- Chúng mình giống nhau thật - Nói rồi, anh lại cười sằng sặc.
Tôi trố mắt ra vì ngạc nhiên, Edward đang mặc một chiếc áo len màu vỏ dà, bên trên là cái cổ áo trắng muốt, còn bên dưới là chiếc quần jean xanh. Tôi cũng cười to với anh, cố che giấu một bí mật phũ phàng mà chỉ có tôi mới nhìn thấy. Tại sao trông dáng dấp của anh cứ như một người mẫu chuyên nghiệp, còn tôi thì lại không?
Trong lúc tôi hý hoáy khóa cửa, Edward bước tới chỗ chiếc xe tải, đứng chờ, dáng vẻ rất gượng gạo. Dĩ nhiên là tôi hiểu được ngay nguyên nhân.
- Chúng mình đã giao ước rồi - Tôi trả lời, mặt hơi vênh lên một chút rồi leo vào chiếc ghế cầm lái, đoạn với tay, mở cửa xe cho anh.
- Đi đâu nào? - Tôi hỏi.
- Em thắt dây an toàn đi... anh đang sợ run người rồi đây.
Tôi ném cho anh một cái nhìn tức tối.
- Đi đâu nào? - Tôi lặp lại cùng với một tiếng thở dài.
- Quốc lộ một trăm lẻ một, hướng Bắc - Edward hào hứng ra lệnh.
Thực tế cho thấy: lái xe mà có người cứ nhìn mình chằm chằm thì không thể nào mà tập trung cho được. Chẳng còn cách nào khác, tôi cố điều khiển vôlăng thật cẩn thận, hơn cả lúc bình thường, giữa thị trấn còn đang say sưa giấc nồng.
- Em có tính ra khỏi Forks trước lúc trời tối không, Bella?
- Cái xe tải này đáng tuổi làm ông nội của xe anh đấy. Anh hãy kính trọng nó một chút đi - Tôi vặn lại.
Mặc kệ thái độ phản kháng của Edward, chúng tôi cuối cùng cũng ra khỏi được địa phận của thị trấn. Những tầng cây thấp rậm rạp cùng những thân cây mọc đầy những dây leo xanh um bắt đầu hiện ra, thay thế cho những bãi cỏ xanh rì và những căn nhà xinh xắn của thị trấn.
- Quẹo phải, đi quốc lộ một trăm mười - Edward chỉ dẫn đúng lúc tôi sắp lên tiếng hỏi. Và cứ thế, tôi răm rắp làm theo lời anh, chẳng hé răng nói lấy nửa lời.
- Giờ thì chúng mình cứ đi đến khi nào con đường nhựa kết thúc.
Tôi cảm nhận rõ tiếng cười trong giọng nói của Edward, nhưng vì sợ lái chệch khỏi đường nên tôi không dám quay sang để kiểm tra.
- Có cái gì ở đó, phía cuối đường ấy? - Tôi tò mò, cất tiếng hỏi.
- Đường mòn.
- Chúng ta sẽ đi bộ ư? - Ơn trời, tôi đang mang giày thể thao.
- Em có vấn đề gì sao? - Nghe cái giọng cũng đủ biết là Edward đang trông chờ cái điều này lắm.
- Đâu có - Tôi nói dối và cố để cho giọng nói của mình thật tự nhiên... Liệu đường còn xa không... và anh đang nghĩ cái xe tải này chạy cà tàng quá chăng...
- Em đừng lo, chỉ khoảng năm dặm thôi, chúng mình cũng đâu có vội.
Năm dặm. Tôi không trả lời, để anh khỏi nghe thấy giọng nói vỡ òa trong kinh hãi. Năm dặm đầy rễ cây chằng chịt và những hòn đá nằm vô lối nhằm ngáng chân tôi và bòn rút dần sức lực của tôi. Trời ơi, thể nào cũng bị bẽ mặt cho mà xem.
Chúng tôi đi xe trong im lặng, đầu óc tôi cứ miên man nghĩ đến những điều khủng khiếp sắp sửa xảy ra... mà lòng dậy lên bao lo lắng.
- Em đang nghĩ gì thế? - Edward trở nên sốt sắng. Rõ ràng là anh không chịu nổi bầu không khí im lặng dẫu chỉ có ít phút giữa hai đứa.
Tôi lại nói dối:
- Em chỉ tự hỏi là chúng mình đang đi đâu thôi.
- Đó là nơi anh thích đi mỗi khi đẹp trời.
Cả hai chúng tôi đều phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nơi có những đám mây nhẹ tênh, đang lênh đênh trôi giữa bầu trời.
- Bố em bảo hôm nay là một ngày nắng ấm.
- Thế em có kể với bố là em sẽ đi đâu không? - Anh hỏi.
- Không.
- Nhưng Jessica lại nghĩ là chúng mình đến Seattle thì phải? - Edward có vẻ thích thú với cái ý nghĩ ấy.
- Không, em kể với Jess là anh đã hủy bỏ chuyến đi đến Seattle... Dầu sao, đó cũng là sự thật.
- Vậy là không ai biết em đi với anh? - Edward bỗng nổi sùng.
- Cái đó... cái đó... Em cứ nghĩ là anh đã kể với Alice.
- Trời ơi, điều đó cần thiết lắm, Bella à - Anh nạt ngang.
Tôi vờ như không nghe thấy.
- Bộ em ghét Forks đến độ muốn tự sát hả? - Edward hỏi gặng khi thấy tôi phớt lờ anh.
- Anh đã nói là anh sẽ gặp rắc rối... khi chúng ta công khai ở bên nhau mà.
- Tức là em lo anh sẽ gặp rắc rối... nếu em không về nhà? - Giọng nói của anh vẫn còn cáu giận và tỏ ra gay gắt.
Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu, mắt vẫn dõi theo con đường phía trước mặt.
Edward làu bàu gì đó trong cổ họng, và bởi anh nói nhanh quá nên tôi không nghe rõ.
Từ lúc ấy, chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được cơn giận điên người toát ra từ người Edward... Tốt nhất là mình không nên nói gì - tôi tự nhủ...
Con đường bỗng kết thúc một cách đột ngột, tiếp nối với nó là một con đường mòn nhỏ hẹp có một bảng gỗ nhỏ chỉ đường. Tôi cho xe đậu sát bên lề rồi bước ra ngoài. Edward vẫn còn giận tôi lắm, nên tôi hấp tấp chui ngay ra khỏi cabin để không phải nhìn vào gương mặt của anh. Ở đây thật ấm áp, chưa bao giờ tôi cảm thấy ấm như vậy kể từ khi đặt chân đến cái thị trấn Forks này, chính xác hơn thì tiết trời gần như là oi bức... Tôi cởi chiếc áo len ra, cột nó vào ngang bụng, cảm thấy vui vì mình đã chọn mặc một chiếc áo sơmi không tay màu trắng... nhất là khi sắp phải đi bộ năm dặm liền.
Có tiếng cánh cửa xe bên phía Edward đóng lại, tôi ngước mặt lên, nhận ra rằng anh cũng đã cởi bỏ chiếc áo len. Anh không nhìn tôi, ánh mắt chú mục vào khoảng rừng rậm tối đen bên cạnh chiếc xe tải.
- Lối này - Edward lên tiếng và ngoái người nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn khó chịu lắm, đoạn anh xăm xăm tiến vào khu rừng đen kịt.
- Thế con đường mòn? - Giờ thì tôi không thể che giấu nỗi khiếp đảm trong giọng nói của mình nữa. Hoảng hốt, tôi chạy vòng qua xe tải để đuổi theo anh.
- Anh nói là phía cuối đường có con đường mòn, chứ có nói là chúng mình sẽ vào lối đó đâu.
- Té ra là không đi trên đường mòn? - Tôi hỏi nhát gừng.
- Anh sẽ không để cho em bị lạc đâu.
Nói xong, Edward quay lại với một nụ cười thách thức, còn tôi thì bắt đầu thở ra một cách khó nhọc. Chiếc áo sơmi trắng của Edward không có tay, những chiếc khuy áo để hở làm lộ làn da trắng muốt mềm mại kéo dài từ cổ xuống đến vồng ngực cứng như thép, nhưng thon gọn; hình thể đẹp tuyệt vời của anh không còn bị lớp áo dày che khuất nữa. Edward quá hoàn mỹ, tôi nhận ra điều đó bằng một nỗi thất vọng não nề. Tôi chẳng có lấy một mi li gram nào xứng với vị thần lạc xuống hạ giới này cả.
Nãy giờ Edward đang đứng quan sát tôi, tất nhiên là anh hoàn toàn có thể nhận ra tâm trạng đau khổ đến bần thần của kẻ đồng hành.
- Em muốn về nhà ư? - Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói run run như đang chịu đựng một nỗi đau khổ nào đó còn lớn hơn cả nỗi đau của tôi.
- Không - Tôi trả lời rồi quýnh quáng bước lên phía trước, không dám bỏ phí một giây ngắn ngủi nào đang được ở bên cạnh Edward.
- Em sao vậy? - Anh lại hỏi, giọng nói thật hiền từ.
- Em đi bộ không giỏi đâu - Tôi buồn bã trả lời - Anh lại phải hết sức kiên nhẫn đấy.
- Anh kiên nhẫn được mà... nếu bị buộc phải cố gắng - Edward mỉm cười như muốn xóa tan nỗi buồn vô duyên vô cớ của tôi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại, nhưng nụ cười mới méo mó, tội nghiệp làm sao. Và Edward không hề bỏ sót bất cứ một thái độ, cử chỉ nào của kẻ đang đi cùng anh.
- Anh sẽ đưa em về nhà - Anh hứa một cách chắc nịch. Nhưng không rõ là lời hứa vô điều kiện hay trừ trường hợp tôi đòi về ngay lập tức nữa. Tôi hiểu anh cho rằng tôi đang sợ, và đây không phải là lần thứ nhất trong đời, tôi cảm thấy vui về nỗi anh không thể đọc được suy nghĩ của mình.
- Nếu muốn em đi hết bằng được những năm dặm đường trong khu rừng này thì ngay bây giờ, anh hãy nhanh chóng chỉ đường đi - Tôi trả lời gắt gỏng.
Edward cau mày, cố gắng hiểu cái phản ứng kỳ lạ của tôi.
Và một phút sau, anh đã quyết định chịu thua, chỉ lẳng lặng bước đi, dẫn đường cho tôi tiến vào khu rừng âm u huyền ảo.
...Cũng không đến nỗi khó khăn như tôi đã e ngại. Đường đi hầu như bằng phẳng, vả lại, đi bên tôi, Edward thường xuyên gạt những tán cây dương xỉ đẫm sương cũng những đám rêu ẩm ướt cho tôi dễ bước. Rồi đến những đoạn đường mấp mô đầy đá và những thân cây gãy đổ, Edward lại nhẹ nhàng bế xốc tôi lên, nhưng sau đó, anh lại thả ngay tôi xuống khi tôi đã đứng vững. Những lần đụng chạm với làn da giá lạnh của anh như vậy, trống ngực tôi lúc nào cũng đập liên hồi. Vào lần thứ hai, khi đang được nâng bổng lên, tôi có kín đáo liếc nhìn gương mặt anh, và biết được rằng anh hoàn toàn nghe thấy tiếng đập thình thịch ấy.
Cùng đi bên nhau, tôi cố gắng đè nén cái cảm xúc muốn được ngắm nhìn vẻ đẹp thần thánh của Edward, nhưng rồi lúc nào lý trí của tôi cũng thua cuộc. Và mỗi lần liếc nhìn anh như vậy, trong tôi lại dâng trào một nỗi buồn thăm thẳm.
Trong gần như suốt chuyến bộ hành, chúng tôi chỉ sóng bước bên nhau trong im lặng. Chỉ thi thoảng anh mới hỏi tôi vài câu, vẫn là cái loại câu hỏi mà hai hôm trước, anh còn chưa tìm hiểu xong. Lần này, anh hỏi tôi về ngày sinh, về các thầy cô giáo đã dạy tôi ở trường phổ thông, về những vật nuôi quấn quít bên tôi thời thơ ấu - và tôi đã phải thừa nhận rằng sau khi ba con cá lần lượt bỏ tôi mà đi, tôi đã không dám nuôi thêm con vật nào nữa. Edward bật cười ngặt nghẽo, tôi chưa bao giờ thấy anh cười lớn tiếng như vậy. Những âm thanh vang vọng lại giống như tiếng chuông ngân giữa cánh rừng huyền hoặc.
Chuyến đi bộ gần như chiếm hết của tôi cả buổi sáng, thế mà Edward chưa tỏ ra bất kỳ một dấu hiệu nào cho thấy là đang mất dần kiên nhẫn. Xung quanh chúng tôi là một bầu không khí âm u của những cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi đã vô tình biến khu rừng thành một mê cung không rõ đường đi lối về. Trong tôi bắt đầu dậy lên những lo lắng không thể tránh khỏi. Nhưng người đồng hành cùng tôi vẫn tỏ ra thoải mái thật sự, anh cứ ung dung tiến bước giữa mê hồn trận xanh rì, chưa hề một lần tỏ ra nao núng.
Vài giờ sau, chúng tôi đã đến được khoảng rừng le lói ánh sáng, những tia nắng trên cao đã đâm xuyên qua được những vòm cây thay hình đổi dạng rồi. Màu xanh ôliu u ám đang dần dà chuyển sang màu ngọc bích tươi sáng hơn. Ngày ngập nắng. Chẳng phải anh đã báo trước như vậy đó sao. Lần đầu tiên kể từ lúc cùng anh đặt chân vô rừng, tôi bắt đầu hiểu thế nào là reo vui rộn rã. Và không phải là ai khác, chính tôi mới là kẻ mất hết kiên nhẫn.
- Tới chưa anh? - Tôi cất tiếng hỏi, gương mặt giả vờ phụng phịu.
- Gần tới rồi - Anh mỉm cười khi nhận ra thái độ thay đổi của tôi - Em có trông thấy khoảng rừng đầy nắng phía trước không?
Tôi ngó nghiêng, dán mắt vào khu rừng rậm rịt.
- Ừmmm, sao em không thấy?
Edward nở nụ cười tự mãn:
- Chắc mắt em chưa nhìn tới được.
- Tới giờ đo thị lực rồi chứ gì - Tôi lẩm bẩm. Nụ cười tự mãn của anh lại càng rõ nét hơn bao giờ hết.
Nhưng rồi khi hoàn tất khoảng một trăm mét tiếp theo, tôi đã hoàn toàn nhận ra cảnh tượng huy hoàng phía trước, một vùng ánh sáng vàng rực thay thế cho màu xanh trong ban nãy. Tôi tiến nhanh về phía trước, nỗi hào hứng tràn ngập trong từng bước chân. Thoắt một cái, đã có sự hoán đổi vị trí, Edward để tôi trở thành người dẫn đường, còn anh chỉ lẳng lặng bước theo.
Chẳng mấy chốc sau, tôi đã đến gần hơn một biển nắng chói lòa rực rỡ, không còn chút kiên nhẫn nào đọng lại, tôi bước tiếp bước nữa, len khỏi nhành dương xỉ cuối cùng để đặt chân vào nơi đẹp nhất thế gian. Trên cánh đồng cỏ xanh mơn mởn điểm xuyết những bông hoa dại tím, vàng và trắng muốt. Đâu đó trong không gian là điệu nhạc thánh thót của một dòng suối mát trong lành. Còn trên cao kia là mặt trời đang tỏa từng quầng nắng màu vàng bơ. Tôi chậm rãi bước đi... bàng hoàng... cố tận hưởng bằng hết cảm giác say sưa trong niềm vui được đắm mình trong ánh sáng huy hoàng giữa một đồng cỏ xanh mềm mượt, giữa những nhánh hoa rung rinh và giữa một bầu không khí ấm áp. Rồi tôi khẽ ngoái đầu lại, muốn chia sẻ niềm hân hoan tột đỉnh với anh, nhưng Edward không có ở đó. Hoảng hốt, tôi nhìn quanh quất. Và nhận ra anh... Edward đang đứng bên rìa cánh đồng, núp dưới bóng râm của một vòm cây xanh um, quan sát tôi ở mọi động thái. Trong giây phút ấy, giữa cánh đồng cỏ đẹp tuyệt vời như một bức tranh trong truyện cổ tích, tôi chợt nhớ ra nỗi niềm của Edward về sự bí ẩn của anh và ánh mặt trời, anh đã từng hứa sẽ có ngày cho tôi xem. Và hôm nay, hôm nay là ngày anh muốn thực hiện lời hứa ấy.
Tôi ngập ngừng bước về phía Edward, đôi mắt chứa đựng mối quan tâm chân thành. Anh vẫn nhìn tôi, nhưng đôi mắt đã trở nên dè chừng, miễn cưỡng. Mỉm cười khích lệ, tôi đưa tay ra với anh và tiến thêm một bước nữa. Edward bất thần đưa tay ra chặn lại, tôi lúng túng, hai gót chân bắt đầu run run.
Nhưng Edward đã hít vào một hơi thật sâu, và rất đột ngột, anh bước vào biển nắng của ánh mặt trời giữa trưa...

<< Chương 12 | Chương 13 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 771

Return to top