CHƯƠNG 7: ĐỤNG CHẠM TRIỆU TUỆ ANH
Kris đứng ngay trước phòng hiệu phó, liếc nhìn bảng hiệu một lấn nữa, Kris lạnh tanh.
Cạch!
Tiếng mở cửa không chần chừ và quá bất ngờ khiến cho hai con người đang thực hiện hành động dơ bẩn phải giật mình. Thầy hiệu phó vội đẩy cô nữ sinh kia ra, ho khan một tiếng ý bảo cô nữ sinh đó ra khỏi phòng. Vội vàng chỉnh nhanh bộ quần áo xộc xệch, Triệu Vỹ luống cuống giả vờ giở qua giở lại đống tài liệu mà ngay cả chính mình còn không biết đó là thứ gì.
Kris lia ánh nhìn ghê tởm vào hai con người đứng trước mặt. Một thầy,một trò lại đi làm những trò vô liêm sỉ ngay tại trường học. Mà cô cũng không quan tâm, cái Kris quan tâm là giầy của cô chạm vào cái quần màu đỏ chót vô cùng gợi cảm vất dưới sàn của đứa con gái không biết xấu hổ kia rồi.
Triệu Tuệ Anh nhìn cô với ánh nhìn rực lửa, cô ta cúi xuống nhặt đồ phế thải của mình rồi tức tối bước ra.
Kris nhếch môi, tôi phá hỏng kế hoặch của cô sao?
Chà! Vui quá!
Trước khi đi qua Kris, cô ta còn cố tình huých vào vai cô một cái thật mạnh cùng cái trừng mắt cảnh cáo nhưng đáp lại cô ta lại là nụ cười cong hình bán nguyệt rợn lạnh sống lưng.
Triệu Tuệ Anh vội vàng đi ngay như sợ có người thứ hai trông thấy, cô ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp! Con danh, dám làm hỏng kế hoặch của tao. Cứ chờ đấy, đụng vào Triệu Tuệ Anh này thì không yên ổn đâu!
Thầy hiệu phó lúc này mới ổn định được tinh thần. Triệu Vỹ biết hôm nay có hai học sinh nữ nhập học nhưng lâu quá không thấy ai lên. Trong lúc bồn chồn thì Triệu Tuệ Anh xuất hiện, tưởng hôm nay được ngốn sạch con mồi xinh đẹp ai ngờ lại bị phá dám đúng lúc dầu sôi lửa bỏng
Cụt hứng! Vô cùng cụt hứng! Triệu Vỹ nghiêm túc, không ngẩng đầu mà nói:
- Em là...Dương Nhược Vy hay Trương Kì Hạ?
-...
Không gian im lặng kéo dài. Kris không thèm mở mồm khiến Triệu Vỹ cười khổ bất dắc dĩ ngẩng lên nhưng trong tình trạng đơ toàn tập với vẻ đẹp người con gái trước mắt.
Lúc đầu vì rối quá nên Triệu Vỹ không để ý lắm, giờ mới biết trên đời thật sự có thiên thần. Ông ta không điều chỉnh được tính háo sắc của mình trước một thiếu nữ xinh đẹp như thiên sứ như vậy. Đưa đôi mắt tràn đầy dục vọng nhìn từ đầu đến chân không bỏ sót chỗ nào trên người cô khiến Kris cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mặc trong mình bộ váy xếp li của học viện, Triệu Vỹ đoán chắc rằng chẳng có ai mặc đẹp hơn cô gái này. Dóng chân dài, thon và trắng muốt khiến ông ta không thể rời mắt khỏi. Gương mặt trái xoan làm viền cho đôi mắt to, tròn như búp bê nhưng lại đượm buồn.
Triệu Vỹ cảm thấy mình quá lố bèn hắng giọng nói tiếp:
- Em tên là...?
Đột nhiên cánh cửa bật mở lần hai, một cô gái có mái tóc đen óng được tỉa cắt cô cùng khéo léo bước vào. Natch đặt hẳn người lên ghế y như đây là nhà mình. Khó chịu nới lỏng hai hàng khuy ngực ra khiến Triệu Vỹ xém chút nữa thì đột quỵ.
Cô ta không thể hiện một chút lễ phép nào, cau mày hỏi thẳng :
- Trường gì mà rộng như cái mê cung, tìm hoài chả thấy, bực cả mình. Chúng tôi học lớp nào?
Triệu Vỹ á khẩu, e dè liếc Kris một cái đưa tình rồi ậm à ậm ừ. Natch bực mình đập bàn: - Tôi đang hỏi ông đấy, thể hiện phép lịch sự một chút đi!
Triệu Vỹ vì quá bất ngờ nên theo phản xạ đáp ngay : - 12a2 ...
Rầm
Chưa nói rứt câu cửa phòng sập lại mạnh bạo. Natch lôi tuột Kris theo sau, cô cười nửa miệng. Thế này có phải nhanh hơn không.
Natch nhếch môi. Nghe nói Giang Tử Hàn cần thứ gì đó ở ông ta, nhưng xem ra chẳng có cái gì hay ho trừ cái bản tính dê xồm háo sắc!
Vả lại hiệu phó lại ngồi lên vị trí của hiệu trưởng, không hiểu cái học viện này điên rồ hay là tại thông tin cung cấp từ chỗ Vương Trung Kiên có sự nhầm lẫn. Dù sao đi chăng nữa thì tên Triệu Vỹ đó cũng chỉ là ván cờ lợi thế do Giang Tử Hàn tự do tiêu khiển mà thôi.
HẾT CHƯƠNG 7
Read more: http://santruyen.com/vet-gio-ki-uc-chuong-7-dung-cham-trieu-tue-anh-ZGViZWFo.html#ixzz3IdySyhqh