Uyên nhi bỗng thấy Vân Tuệ từ dưới bể nhảy lên đã ngạc nhiên, rồi lại thấy nàng té xuống nước chàng lại ngạc nhiên thêm. Chàng không biết là vì nàng hổ thẹn mà tưởng nàng trượt chân hay vì vết thương chưa khỏi nên chàng vội nhảy ngay xuống bể bơi đến gần chỗ Vân Tuệ mà ôm chặt nàng vào lòng.
Chuyện xẩy ra quá đột ngột khiến Vân Tuệ giật mình, nhưng ở trong nước muốn đẩy Uyên nhi ra cũng không được, muốn kêu cũng không sao nói ra lời. Bất đắc dĩ nang cứ để cho chàng ôm chặt và nhô lên, khi đầu của hai người lên khỏi mặt nước nàng mới rỉ tai chàng:
-Uyên đệ mau buông tôi ra… hiền đệ… làm sao thế? Mau quay mặt đi đừng nhìn tôi.
Thì ra Uyên nhi nghe nàng nói vội cúi xuống thấy đôi tay mình ôm chặt nang lưng nàng thì lòng bỗng cảm thấy khoan khoái lạ thường. Chàng ngẩn người ra như người lạc bước vào cảnh âm u.
Vân Tuệ thấy chàng không chịu buông tay, hổ thẹn vô cùng ngửng đầu lên nhìn thấy đoi mắt của chàng khác thường trống ngực liền đập mạnh, lòng mừng thầm nhưng nàng cố trấn tĩnh ra lệnh cho Uyên nhi quay mặt đi.
Lúc ấy lòng Uyên nhi mới biết mình đã thất lễ xâm phạm đến chị Tuệ, chàng hổ thẹn mặt đỏ bừng vội buông tay ra quay mặt, lặn xuống nước mà bơi ra xa, cách xác con cá kinh bốn năm trượng.
Chàng bơi đến cạnh thân cá đang định leo lên bỗng nhận thấy thân con cá hơi rung động, dưới nước có một giòng nước đỏ đột nhiên nổi lên, chỉ trong nháy mắt đã lan tràn khắp mặt bể. Chàng bụng bảo dạ:
“Chắc con cá kình bị những con cá khác cắn phải nên mới có máu chảy nhiều như vậy, nhưng cá nào có răng sắc bén mà cắn thủng được da của con cá kình này?”
Lòng hiếu kì thúc đẩy, chàng muốn biết rõ cá gì lại lợi hại đến thế, nên chàng không leo lên bụng cá mà lặn xuống bên dưới. Lúc ấy trời bắt đầu tối, nước bể đen như mực. Nhưng mắt của Uyên nhi có thể nhìn thấy trong đêm tối, ngay ở trong nước chàng cũng có thể nhìn xa hơn mười trượng.
Dưới nước sâu mười trượng sức nước bề đè xuống rất nặng, người thường lặn xuống đến đó là chịu không nổi, chỉ có cá bơi đi bơi lại như bình thường thôi. Uyên nhi vận Đơn Thiết Thần Công lên dồn vào tứ chi mới đỡ bị sức nước đè, cũng nhờ vậy mà mắt chàng sáng hơn trước nhiều. Chàng nhìn chung quanh thấy xác cá kình đang nhấp nho, và quanh nó có vô số cá mập với cá lưỡi kiếm đang cấu xé, nhưng rất ít con có thể cắn thủng được lớp da dầy của con cá kình.
Chàng lẳng lặng lặn tới gần, bỗng thấy bên trên có môt luồng ánh sáng đỏ như máu rớt xuống, trong làn ánh sáng đỏ đó có một thiếu nữ tuyệt đẹp, chàng nhìn kĩ mới hay đó là Vân Tuệ.
Thì ra Vân Tuệ mặc quần áo xong lên trên mình cá không thấy Uyên nhi đâu cả đồng thời lại thấy mặt nước đỏ ngầu, nàng biết chàng thể nào cũng hiếu kì lặn xuống xem, nên nàng không yên tâm cũng nhảy xuống tìm kiếm. Khổ nỗi mắt của nàng không nhìn được xa như Long Uyên, cũng may nàng nhớ tới lệ châu trong túi, ánh sáng rất mạnh, có thể dùng làm đèn chiếu được. Nàng vội lấy ra để ở tay rồi nhảy xuống dưới biển.
Long Uyên thấy Vân Tuệ cũng nhảy xuống vội bơi tới gần, khi hai người gặp nhau rồi Vân Tuệ nắm lấy tay chàng định kéo lên.
Long Uyên giơ tay ra hiệu bảo nàng đừng lên vội hãy xem vật gì đã. Bất đắc dĩ Vân Tuệ đành phải theo chàng lặn xuống bên dưới.
Lũ cá trông thấy hai người tưởng là con mồi ngon. Chúng liền bơi lại, nhưng chúng tới gần bị ánh sáng của lệ châu uy hiếp nên không dám tới gần nữa, mà chỉ bơi quanh hai người. Hình như chúng rất sợ ánh sáng của hạt châu ấy.
Hai người lặn xuống sâu năm trượng đã tới chỗ lưng con cá kình. Lúc ấy Long Uyên đã trông thấy rõ một con rùa to đang bám vào lưng con cá.
Lưng con rùa màu vàng đường kính dài hơn trượng bên dưới mai có sáu chân. Lúc ấy mồm nó đang ngậm vào lưng con cá kình hút máu cho nên không để ý đến hai người.
Hai người bơi tới cách con rùa chừng bảy trượng nhưng vì Vân Tuệ vẫn chưa trông thấy gì và Long Uyên trông thấy con rùa kỳ lạ như thế, chàng thích thú quên cả hỏi ý Vân Tuệ đã giơ tay lên đẩy một luồng kình lực như bài sơn đảo hải dồn một dòng nước mạnh như nước lũ nhằm lưng con rùa tấn công luôn.
Con rùa đang hút máu thích thú không ngờ bị người tấn công lén như vậy, cho nên dòng nước đó đánh trúng ngay vào lưng nó, tuy mai nó không nứt rạn nhưng cũng phải rụt đầu lại.
Long Uyên ngạc nhiên vô cùng, chàng không ngờ mai con rùa này cứng đến thế, vội vận lực Đơn Thiết Thần Công tấn công thêm một chưởng nữa, chưởng này của chàng dù nặng nghìn cân cũng không làm gì nổi con rùa đó.
Chàng không sợ hãi chút nào lại kéo Vân Tuệ bơi đến gần con vật nọ.
Con rùa khổng lồ bị tấn công mạnh như vậy, tuy chưa bị thương nhưng nó cũng đau không chịu nổi, cho nên nó vội rụt đầu xoay người lại chìa sáu chân ra thoát đi khỏi người con cá kình, nhằm Long Uyên xông đến tấn công luôn.
Lúc ấy, người với quái vật cách nhau chỉ có hai trượng.
Vì vừa rồi cách quá xa nên Vân Tuệ không trông thấy rõ, bây giờ nàng đã thấy rõ con rùa khổng lồ mình tỏa những luồng ánh sáng vàng , đầu to như cái bồ, bốn mắt nhấp nháy tia ra những luồng ánh sáng vàng rất hung tợn và đột nhiên lại tấn công nhanh như điện chớp khiến nàng hoảng sợ khôn tả.
Long Uyên đã thấy rõ hình con rùa quái dị ấy, quả thực hung tợn vô cùng, chàng cũng hơi kinh hoảng cùng Vân Tuệ không hẹn mà nên giắt tay nhau đều nho lên trên mặt nước.
Con rùa thấy hai người tay cầm hạt lệ châu nhô lên khỏi mặt nước, nó thấy mồi ngon như thế khi nào chịu buông tha, liền quẫy sáu chân đuổi theo ngay.
Long Uyên, Vân Tuệ hai người thấy vậy lấy hết chân khí ở Đan Điền dồn xuống chân, khua mạnh chân lẫn tay lướt nhanh như hai mũi tên. Con rùa nọ tuy linh thông nhưng dù sau nó cũng bị cản trở bởi thân hình quá đồ sộ, vi vậy tốc độ không sao kịp nổi hai người. Khi nó vừa nhô lên mặt nước thì hai người đã nhảy được lên thân con cá kình rồi.
Lúc ấy trời đã tối, sao trăng còn ẩn trong những đám mây đen chưa ló dạng. Nhưng hạt lệ châu trong tay Vân Tuệ tỏa ra muôn ngàn tia sáng lấp lánh, hai người đưng trên mình con cá kình nhìn xuống mặt nước xem con quái vật định giở trò gì? Con rùa khổng lồ vừa nhô lên mặt nước đã ngửng đầu lên kêu “ú ú”, tiếng kêu của nó như sấm ầm vang tai nhức óc hai người. Nó há mồm phun ra một luồng kim quang nhắm hai người phóng tới.
Luồng kim quang đó nhanh như điện chớp kèm theo tiếng kêu phì phì nhắm hạt lệ châu của Vân Tuệ bay tới. Vân Tuệ thấy vậy kinh hãi vội giơ tay định nén hạt lệ châu ddeer chống lại luồng kim quan ấy. Bỗng nghe thấy Long Uyên quát lớn một tiếng giơ cả hai tay lên, mười ngón tay hơi cong lại nhằm luồng ánh sáng đó chộp luôn.
Vân Tuệ biết Long Uyên đang xử dụng thế Song Long Thủ Châu trong Đơn Thiết Chưởng và dồn hết Đơn Thiết Thần Công vào mười ngón tay cách không chộp vật. Thế võ này có thể chộp được những vật ở cách xa mình mười trượng. Nhưng lúc này công lực của Long Uyên chưa luyện tới mức thượng thặng nên chỉ có thể chộp được những vật ở cách mình hai trượng thôi. Quả nhiên chàng chờ luồng ánh sáng đó bay đến gần hai trượng, nhưng chưa, chàng chưa dám chộp lại chờ nó bay tới gần thêm năm thước nữa chàng mới hét lơn, bỗng lùi về phía sau hơn trượng.
Tuy vậy luồng kim quan đó đã bị chàng khống chế, tiếng của chàng vừa dứt chàng đã nhảy lên trên cao lượn một vòng rồi giang hai tay ôm chặt luông kim quang đó.
Con rùa khổng lồ thấy nội đơn của mình bị người kìm chế tức giận vô cùng lại kêu “ú ú”, phùng mồm như muốn thâu lại nội đơn ấy vậy.
Long Uyên hai tay nắm lấy kim quang, láy ấy mới hay đó là một hạt châu to bằng trái long nhãn. Lúc ấy chàng biết hạt châu này là nội đơn của con rùa rồi. Phàm loài rùa luyện thành nội đơn này cũng mất mấy nghìn năm “đạo hành”. Chàng thấy con rùa kỳ dị sáu chân, bốn mắt lại biết thả châu như thế, nhớ lại trong sách có ghi quái vật này gọi là Chu Ngao.
Sở dĩ quái vật được đặt tên là Chu Ngao là vì bên ngoài nó đỏ như máu nhưng bên trong lại vàng hạc vậy. Nên chàng còn nghi ngờ không biết nó có đúng là Chu Ngao không. Trong lúc Long Uyên đang nghĩ ngợi thì thấy trái kim châu ở trong tay cứ nhảy nhót như muốn chạy khỏi tay mình. Chàng vội nắm chặt lấy không để cho nó chạy thoát đồng thời chàng thấy con rùa đang phùng mồm trợn mắt tỏ vẻ vô cùng giận dữ.
Long Uyên thấy vậy không nhẫn tâm đang định buông tay để cho nó lấy lại viên nội đơn. Ngờ đâu con Chu Ngao lại nóng lòng há hốc mồm phun luôn năm trái nữa ra một lúc nhằm hai người tấn công tới.
Vân Tuệ đứng ở đó dã vận hết công lực vào người phòng bị nên nàng vừa thấy hai hạt châu nhằm mình bắn tới, vội bỏ hạt lệ châu vào túi rồi giơ song chưởng để chống lại hai hạt châu kia.
Ngờ đâu con Ngao đó đã tu luyện mấy nghìn năm, sức mạnh vô cùng, trong lúc giận dữ phun ra nên kình lực của hai hạt châu mạnh khôn tả.
Chưởng lực của Vân Tuệ vừa đụng vào hai đường kim quang đó chỉ nghe thấy hai tiếng kêu lốp bôps, nàng đã bị đẩy lui về phía sau hai trượng. Nhưng hai hạt châu đó bị cản trở đã xoay hướng nhằm Long Uyên tấn công tới.
Lúc ấy Vân Tuệ đã nhảy lên cao thấy vậy kinh hoảng cố hạ chân xuống định chạy lại cứu viện, ngờ đâu nàng loạng choạng hai bước ngã ngồi xụp xuống và cảm thấy hai cánh tay đã mỏi nhừ khó mà giơ lên được, khí huyết ở trong người cũng đang rạo rực. Bất đắc dĩ nàng nàng phải điều hơi vận sức để lấn át huyết khí. Một mặt nàng trợn to đôi mắt xanh lên vẻ lo âu nhìn Long Uyên.
Long Uyên đứng ở sau lưng Vân Tuệ thấy con Ngao khổng lồ lại phun hạt châu ra tức giận vô cùng liền bỏ hạt châu trước vào trong túi da rồi giơ hai tay lên không vận hết mười thành Đơn Huyết Thần Công ra chờ đợi.
Tới khi chàng thấy Vân Tuệ bị kim châu bắn về phía sau, chàng không kịp cứu nàng vì ba trái khác đã nhanh như điện chớp nhằm chàng tấn công tới.
Chàng không biết Vân Tuệ sẽ bị thương hay không nhưng trong lòng tức giận chịu không nổi. Chờ ba trái kim châu nọ tới gần chàng liền giơ bốn ngón tay trái lên búng mạnh, liền có bốn luồng Đơn Huyết Cương Khí rất âm nhu bắn ra làm giảm bớt thế mạnh của ba hạt châu đó, rồi chàng lại giở hữu chưởng lên cách không chộp luôn, đồng thời chàng lùi về phía sau hơn trượng để tránh hai hạt châu tấn công phía sau, tế là chàng lại chộp them được ba hạt châu nữa vào trong tay.
Hai hạt châu phía sau vì đã bị Vân Tuệ dùng kình lực cản lại nên thế bay của nó chậm hơn, khi nó phi tới thì LU đã nhảy được sang bên tránh né rồi. Nhưng hai trái hạt châu đó cũng rất thông minh, thấy tấn công không trúng, chúng vội quay một vòng bay trở về mồm con ngao khổng lồ ngay.
Long Uyên lại bỏ ba hạt châu vào túi da, đóng kín miệng túi rồi đến cạnh Vân Tuệ đang định hỏi thì Vân Tuệ đã đứng dậy mỉm cười nũng nịu nói:
-Uyên đệ, tôi không sao cả, vừa rồi tôi sơ ý coi thường sức mạnh của con rùa ấy nên dùng có hai thành chân lực chống đỡ vì vậy suýt tí nữa nội phủ của tôi bị thương nặng.
Nàng nói rất đúng với công lực của nàng hiện giờ không mạnh hơn Long Uyên bao nhiêu, nhưng vì nàng không luyện môn Hư Không Nhiếp Vật, nên không thể nào bắt chước Long Uyên chộp bắt hai hạt châu đó.
Quí vị nên rõ, về võ công kị nhất là lấy rắn chọi rắn. Nếu công lực và hỏa hầu của đôi bên hơn kém nhau thì va chạm một cái là phân thắng bại ngay.
Nhưng khi công lực của hai người ngang nhau, nếu đấu thẳng tay như vậy, đôi bên đều hao tổn rất nhiều chân khí và công lực. Vì vậy người luyện võ phải dụng cương khắc nhu, lấy nhu chế cương, dùng mưu mẹo và tinh sảo bao giờ cũng dễ thắng hơn là dùng sức. Vì Vân Tuệ khinh thường sức lực của hạt kim châu, không dùng toàn lực ra hàng phục nó nên mới bị nó đẩy bắn trở ngược như vậy, vả lại Thiên Địa Cương Khí của nàng dù sao cũng là một môn võ công phi phàm, tuy bị chấn động nhưng chỉ điều thức vận hơi một lát là lành ngay.
Long Uyên ra tay một cái bắt được luôn bốn hạt châu mà nàng thì bị hạt châu đẩy bắn lại như vậy, tất nhiên nàng hổ thẹn vô cùng. Long Uyên biết tâm ý nàng nên không dám nói nhiều.
Con ngao khổng lồ ở dưới nước một lúc mất luôn bốn nội đơn tức giận không chịu nổi, ngoác miệng kêu ú ú hoài. Rồi nó nhân lúc hai người đang chuyện trò đột nhiên phun nốt hai viên nội đơn ra nhằm mặt hai người bắn tới.
Lần này nó giở hết toàn lực nên ánh sáng của nội đơn càng sáng hơn trước, và kình lực mạnh hơn trước nhiều. Hai trái hạt châu nhanh như điện chớp nhắm lưng Long Uyên phi tới.
Chỉ nghe tiếng gió Long Uyên đã biết quái vật dùng nộ đơn tấn công mình, nên chàng không đợi hai hạt châu đó tới gần, lập tức quay người lại.
Lần trước Vân Tuệ bị nội đơn đẩy té, vừa tức giận vừa cảm thấy mất mặt nên nàng ghét con rùa này vô cùng. Bây giờ thấy con rùa lại phun nội đơn ra tấn công, nàng liền nhảy xổ lại trước mặt Long Uyên giơ song chưởng lên dùng hết nội lực phản công luôn.
Long Uyên thấy vậy giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:
“Chị Tuệ vừa bị nó đẩy té như vậy sao lại xông lên như thế?”
Nhưng chàng đã thấy Vân Tuệ dồn một luồng sương mù trắng ra bao vây lấy khắp mình mẩy, chàng biết nàng dùng Thiên Địa Cương Khí để bảo vệ thân trước, chàng không tiện can thiệp, sợ nàng giận nên chỉ vận công lực vào hai tay chuẩn bị tiếp ứng. Nhưng Vân Tuệ đâu phải người ngốc, biết sức mình không địch nổi hai hạt châu đó khi nào nàng lại dại dột như hồi nãy. Nàng đã nghĩ cách đối phó, giơ hai chưởng lên vận hết Thiên Địa Cương Khí, chỉ đợi kình lực của mình va vào nội đơn của con rùa là nàn thu sức nhảy sang một bên, và dùng cánh tay ngọc rung mạnh một cái khiến Thiên Địa Cương Khí hóa thành một làn sương mù bao trùm lấy hai hạt châu nọ. Tiếp theo đó nàng dậm chân một cái người lùi lại theo sức đẩy của viên nội đơn, chỉ trong nháy mắt nàng đã lùi xa hơn hai trượng, suýt tí nữa thì rớt xuống dưới bể.
Long Uyên đứng cạnh thấy nàng ra tay như vậy cũng phải kính phục, vì chàng nhận thấy sức Vân Tuệ kém hơn sức của hai hạt châu nhiều, mà lại có thể dụng lực yếu hơn đó để thâu dụng hai hạt châu n hư vậy thực khéo léo vô cùng.
Cũng nên biết Thiên Địa Cương Khí của Vân Tuệ với Đơn Thiết Thần Công của Long Uyên tuy hơi giống nhau, đều dùng bảo vệ lấy bổn thân được nhưng dù sao Đơn Thiết Thần Công của Long Uyên vẫn lợi hại hơn. Vân Tuệ đã dùng Thiên Địa Cương Khí hóa thành một làn xương mù trắng chụp lấy hai hạt châu đó, hai hạt châu không khác gì nằm trong lưới. Nhưng vì sức nội đơn quá mạnh, nếu nàng không lui nhanh về phía sau như thé thì đã bị đẩy bắn lui như trước. Khi Vân Tuệ lui ra ngoài xa rồi, sức mạnh của nội đơn cũng suy yếu nhiều nên nàng mới giở song chưởng ra bắt một cách nhẹ nhàng.
Long Uyên thấy nàng đã bắt được hai trái nội đơn rồi thì mừng rỡ vô cùng, vội chạy lại khen ngợi.
Con rùa khổng lồ bị mất thêm hai hạt châu tức giận điên cuồng càng kêu to hơn, tiếng ú ú vang lên như sấm động. Sáu chân nó đập bì bộp vào mặt nước mấy cái rồi nó phi thân lên trên bụng con cá kình đánh bộp một tiếng. Nó há mồm đỏ như máu, kêu ú ú bò lại định cắn hai người.
Long Uyên thấy vậy không dợi nó bò lại gần, nắm tay Vân Tuệ thét lớn một tiếng tung mình nhảy lên cao. Long Uyên rút thanh Đơn Huyết bảo kiếm ra dùng thế Khương Long Nhập Hải lượn một vòng rồi bổ xuống lưng con rùa. Ngờ đâu kiếm của chàng đâm vào lưng nó kêu đánh “coong” một tiếng, lưng nó không suy chuyển gì.
Trái lại tay của chàng tê tái suýt tí nữa không cầm nỗi thanh bảo kiếm.
Lúc ấy Vân Tuệ cũng hạ xuống phía sau con rùa vận Thiên Địa Cương Khí vào tay phải, dùng mười hai thành công lực tấn công vào đuôi nó một chưởng.
Đuôi con rùa dài có ba thước thôi trông rất mềm mại yếu ớt, ngờ đâu chưởng chưa kịp chạm nó đã rụt vào trong mai.
Vân Tuệ không ngờ đuôi nó rút nhanh như thế, thất kinh la lớn, vôi xoay tay tấn công vào chân nó. Lần này nàng đánh trúng, nhưng chân nó mềm nhũn như bông gòn vậy, chưởng của nàng có đánh trúng cũng không làm gì được nó.
Con rùa khổng lồ bỗng không thấy bóng người ở trước mặt, quay đầu lại mới phát giác một người ở trên lưng và một ở sau đuôi, nó tức giận lại kêu ú ú, bốn mắt sáng quắc như nẩy lửa, và phun ngay ra một luồng hơi nóng kèm theo nhớt tanh hôi, nhằm Long Uyên tấn công tới.
Đồng thời chân nó rụt lại rồi thò ra đánh vào chân Vân Tuệ.
Long Uyên dùng thế Thần Long Thăng Thiên nhảy lên trên cao để tránh khỏi luồng hơi nóng của con rùa phun tới.
Vân Tuệ vội nhảy sang bên để tránh cái đá đó, cả hai cùng lo lắng, không biết dùng cách gì diệt trừ nổi con rùa khổng lồ kia.
Long Uyên lượn trên không một vòng, bỗng nghĩ ra được một kế, nhảy xuống cạnh Vân Tuệ nói:
-Chị Tuệ, mai con rùa này cứng lắm, bảo kiếm của đệ cũng không làm gì nổi nó. Nhưng tiểu đệ đoán chắc dưới bụng nó thế nào cũng có chỗ yếu, chúng ta hợp sức lật ngửa nó lên, chị nghĩ sao?
Vân Tuệ nhận thấy phương pháp này có thể làm được, liền gật đầu ngay.
Cả hai vôi nhảy sang bên để tránh hơi nóng thứ hai của con rùa phun ra, và lẹ làng tiến tới phía trái của con rùa.
Long Uyên nhanh nhẹn cắm kiếm vào bao rồi hai người bốn tay cùng nắm vào mép mai con rùa giờ hết sức bình sinh hất mạnh một cái. Lúc ấy sức của hai người mạnh hàng ngàn cân va con rùa cũng không ngờ hai người lại có hành động đó, nó chưa kịp chống đỡ thì người đã bị lật ngửa lên trời kêu đánh bùng một tiếng. Sáu chân nó vì thế khua động trong không khí hoài.
Giống rùa sợ nhất là bị lật ngửa, vì chân nó ngắn, khi đã bị lật ngửa rồi thì khó mà lật ngược lại được. Nên sau khi bị lật ngửa, nó kêu ú ú một cách tức giận, sáu chân khua loạn xạ cố lật sấp lại mà không sao làm được.
Vân Tuệ với Long Uyên cả mừng, vỗ tay cười ha hả, vẻ mặt thích thú nhìn con rùa đang cử động sáu chân mà không vội giết nó ngay.
Con rùa cửa động mãi mà không sao lật sấp lại được. Từ tức giận biến thành nản chí, rồi dần dần sợ hãi. Bốn mắt nó cứ nhìn thẳng vào hai người, miệng kêu ú ú hoài, tiếng kêu trở nên hiền từ và van lơn chứ không còn hung ác như lúc nãy nữa.
Long Uyên thấy vậy nói với Vân Tuệ:
-Chị Tuệ xem con rùa này tội nghiệp thực, trông nó không còn hung ác như trước nữa, chúng ta tha nó nhé?
Vân Tuệ đáp:
-Con rùa này không những kì quái mà ít nhất nó cũng tu hành trên mấy ngàn năm rồi, giết chết nó cũng đáng tiếc thực, nhưng tha nó nhỡ nó lại cắn người thì sao?
Long Uyên thở dài một tiếng nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
-Đệ đã nghĩ lại những loài rùa ở trong bể mà có ghi ở trong sách, nhưng không thấy sách nào ghi loại rùa như con này cả, chị bảo có lạ hay không? Nhưng theo trong sách thì loài rùa rất hay tu luyện, hễ chúng tu luyện được một thời gian là thông linh liền. Nếu con này đã tu hành mấy nghìn năm tức nhiên nó phả thông linh mới đúng.
Khi hai người chuyện trò con rùa cứ kêu hoài nhưng không dãy dụa như trước nữa, hình như nó biết nghe lời nói của hai người vậy. Nhất là khi Long Uyên nói xong nó kêu “u u” hai tiếng và tiếng kêu lại nhu hòa vô cùng.
Long Uyên rấ tinh nghịch, nghe thấy con rùa kêu vậy tiến lại gần hỏi luôn:
-Mi nghe được lời nói của chúng ta ư?
Vân Tuệ cười khì, vì thấy Long Uyên ngây thơ, ngờ đâu con rù đã kêu ú ù hai tiếng, hình như trả lời Long Uyên vậy, nàng kinh ngạc vô cùng, còn Long Uyên thì mừng rỡ nhảy bắt người lên, nói tiếp:
-Nếu ngươi biết nghe thực kêu hai tiếng nữa đi.
Con rùa lại kêu ú ú hai tiếng liền, Long Uyên khoái chí vô cùng, vỗ tay cười ha hả lại nói tiếp:
-Chị Tuệ xem nó thông linh thực.
Nói xong, chàng lại quay đầu nói với con rùa tiếp:
-Nếu mi thông linh thực, chúng ta không giết mi đâu, nhưng chỉ sợ thả mi rồi sau này mi lại nổi hung cắn người thì sao?
Con rùa kêu một tiếng trả lời.
Long Uyên liền hỏi ý kiến Vân Tuệ:
-Chị Tuệ chúng ta có nên thả không?
Vân Tuệ gật đầu, rồi hai người đang chạy lại cạnh con rùa định lập sấp nó lại, nhưng Long Uyên bỗng ngưng tay và hỏi con rùa tiếp:
-TA có hai điều kiện: Một, sau này bất cứ đối với ai ngươi cũng không được giết hại, hai, mi phải đưa chúng ta về, mi có nhận không? Nếu mi chấp nhận thì kêu bốn tiếng đi, không những chúng ta thả mi mà còn trả lại nội đơn cho mi nữa. Nếu mi không bằng lòng, ta cứ để yên mi như vậy mặc cho mặt trời thiêu mi đến chết khô thì thôi.
Con rùa kêu luôn bốn tiếng nhận lời, Long Uyên cả mừng nháy mắt ra hiệu cho Vân Tuệ, rồi cũng đi tới cạnh con rùa, hai người vận sức lật sấp nó lại.
Sau khi được hai người lật sấp lại rồi con rùa theo đúng lời hứa nằm yên không cử động. Lúc này nó không những mất hết vẻ hung ác mà trông mặt nó còn hiền lành vô cùng.
Long Uyên thấy vậy mới yên tâm, rút bảo kiếm ra cắt lấy bảy tám sợi gân bằng da cá kình, mỗi sợi chừng bảy tám trượng. Cắt xong chàng còn rửa sạch máu và thịt còn dính ở trên rồi mới đi tới trước mặt con rùa và nói tiếp:
-Bây giờ chúng ta làm hai cái yên ngồi để ở trên lưng mi, làm xong mi đưa chúng ta về nhà nhé!
Con rùa gật đầu lia lịa mặt tỏ vẻ bằng lòng và cầu khẩn.
Long Uyên thấy vận kêu ủa một tiếng rồi nói:
-Mi muốn lấy lại nội đơn phải không? Được bây giờ ta trả cho mi nhưng mi không được nuốt lời nhé!
Nói xong móc túi lấy nội đơn trả cho nó.
Vân Tuệ đứng cạnh thấy vậy buồn cười trước cử chỉ ngây thơ của chàng, cũng kính phục trí óc của chàng. Nàng cũng cầm hai hạt châu đi tới bỏ vào mồm con rùa, con rùa đớp luôn, gật đầu mấy cái tỏ vẻ cảm ơn, mồm lại kêu ú ú.
Long Uyên giơ tay ra, khẽ vỗ đầu nó mấy cái, rồi cột sáu đầu dây da cá vào sáu chân nó, còn sáu đầu dây kia thì chàng cột vào một cái yên cũng làm bằng da cá kình để ở trên lưng nó. Chàng lại cột hai đầu dây vào đầu nó để làm cương.
Con rùa cứ nằm yên nhắm mắt, để mặc cho chàng cột.
Lúc ấy trời đã sáng tỏ, Long Uyên hình như trông thấy cù lao đen ở phía Bắc. Chàng cùng Vân Tuệ liền leo lên chỗ ngồi để thúc giục con rùa lên đường ngay. Vì hai người suốt một ngày đêm chưa được ăn uống gì, nhờ đã ăn kình châu cùng Xích Long Đơn, nên cả hai cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm, nhưng trong bụng cũng thấy đói và khát. Nếu không đi ngay bây giờ chỉ sợ mặt trời mọc lên cao, ánh nắng nóng bức, lúc ấy lại khát thêm. Vì vậy chàng không dám chần chờ là thế.
Hai ngời ngồi lên lưng rùa, chàng ngồi phía trước cầm cương, Vân Tuệ ngồi ở phía sau, ôm lấy ngang lưng chàng. Chàng khẽ giật cương một cái, mồm thì quát bảo:
-Đi thôi! Mi đừng ngủ nữa.
Con rùa nghe nói, quay đầu lại nhìn chàng, bốn mắt nó chớp chớp mấy cái, rồi nó bò ngay xuống nước nhưng người nó không chìm chút nào, không khác nào một chiếc thuyền lênh đênh trên mặt bể vậy. Sáu chân của nó khẽ khua động một cái, người nó đã như bay, bơi thẳng về phía Bắc.
Long Uyên ngồi trên lưng rùa, thấy vững chãi hơn thuyền nhiều, chàng khoái chí vô cùng, cười khì rồi ngâm nga:
Nhữ quân bất phụ đăng làm ước.
Đồng thượng kim ngao bối thượng hành.
Dịch nghĩa:
“Cùng bạn không phụ chuyến đi này.
“Ngồi trên lưng con rùa vàng mà đi ngao du”.
Vân Tuệ cũng cảm thấy trò chơi rất mới mẻ không khác gì nằm mơ vậy, và nàng nhận thấy hai câu thơ của Long Uyên trích ra trong bài thơ của Từ Thần Ông rất hợp tình, hợp cảnh.
Long Uyên ngâm xong hai câu thơ đó đột nhiên nghĩ ra một việc liền hỏi Vân Tuệ:
-Chị Tuệ, chị có biết con vật chúng ta đang cưỡi đây tên gì không?
Vân Tuệ nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không sao nghĩ ra được, Long Uyên đắc chí cười khì rồi mới giảng giải cho nàng nghe:
-Trong Nam Việt Chí nói: trong bể có một loài vật tên là Chu Biệt giống như con rùa, có buốn mắt sáu chân; mồm lại có hạt châu phu ra, cho nên vật này thuộc về loài Biệt (ba ba lớn hay cua đinh) nhưng có một điểm đáng nghi, là nó màu vàng chứ không phải màu đỏ. Vì vậy, tiểu đệ đoán, cha của nó thể nào cũng là Kim Ngao và má nó là Chu Biệt. Hai con đó hợp lại với nhau nên mới sinh ra con vật này. Vì vậy nó mới có hình mẹ, còn màu thì giống cha, tiểu đệ nghĩ nên gọi nó là Ngao Biệt thì đúng hơn.
Thấy lời nói của chàng rất có lý, nhưng vì chàng ngồi trên lưng con Biệt, vừa nói đầu vừa lắc lư, trông rất tức cười khiến nàng không sao nhịn được, cứ cười khúc khích và vừa cười vừa vỗ vai chàng liên tiếp.
Con vật đó đi rất nhanh, mới hơn tiếng đồng hồ đã trông thấy rõ cù lao đen hiện ra trước mặt rồi.
Long Uyên ngắm nhìn một hồi, thấy đúng là cù lao, vội nói cho Vân Tuệ hay. Vân Tuệ cũng mừng rỡ vô cùng. Ngờ đâu lúc ấy, con Biệt bỗng quay đầu lại, nhìn Long Uyên, khẽ kêu mấy tiếng.
Thoạt tiên Long Uyên không hiểu con Biệt kêu như thế làm chi, chàng đoán mãi cũng không hiểu. Bỗng thấy nó cứ nhúng đầu xuống nước hoài, chàng mới nghĩ ra vội hỏi lại:
-Mi định lặn xuống phải không?
Con Biệt kêu “u” một tiếng, gật đầu mấy cái ý nói chàng nói đúng.
Vân Tuệ thấy vậy cau mày, định phản đối, nhưng Long Uyên thấy con Biệt không có ác ý gì, nên chàng đoán chắc nó muốn lặn xuống là phải có nguyên do gì đó. Vì hiếu kì, chàng gật đầu nhận lời, bằng lòng để cho nó đưa mình xuống dưới bể.
Con Biệt thấy chàng nhận lời, liền kêu “u” một tiếng rôi lặn ngay.
Bất đắc dĩ Vân Tuệ phải ôm chặt lấy Long Uyên, nín hơi lấy sức để chuẩn bị lặn xuống.
Long Uyên tinh nghịch, đưa mắt nhìn bốn bề xung quanh, thấy cá bơi đi bơi lại rất nhiều, và có đủ các loại. Bất cứ loại cá nào cũng vậy, thấy con Biệt khổng lồ bơi tới là chạy tán loạn, không dám đến gần.
Long Uyên biết con Biệt này tu luyện lâu năm nên các loài cá mới sợ nó như thế.
Con Biệt càng lặn càng xuống sâu, Long Uyên cảm thấy sức nước ép ngày càng mạnh hơn, và nước cũng giá lạnh dần. Chàng và Vân Tuệ phải vận nội công ra chống lại hơi lạnh và sức ép đó, nhưng con Biệt thì không thấy bị ảnh hưởng chút nào, nó cứ thế lặn xuống hoài, và không biết nó lặn xuống bao sâu?
Long Uyên vận nội công theo Đơn Thiết Thần Công nhờ vậy đã dần dần chịu đựng quen với sức ép và hơi lạnh ấy. Lòng hiếu kì của chàng rất cao, nên không thấy chàng hoảng sợ chút nào, mà chỉ thấy vẻ thích thú khi ngắm nhìn cảnh kỳ lạ xung quanh. Cảnh dưới đáy bể quả thật đẹp tuyệt và cũng kỳ lạ vo cùng, nếu xung quanh không phải là nước, có lẽ Long Uyên tưởng đó là Thiên Đường, vì cảnh hiện ra trước mắt chàng có cả núi, có cả non, có đủ các thứ cây cỏ lạ, muôn màu muôn sắc.
Trong những thứ cây cỏ đó đâu đâu cũng có những con trai khổng lồ đường kính dài hàng trượng, giữa lòng những con trai đó đều có những hạt châu to bằng cái bát, chiêu sáng chói lọi. Ánh sáng của những hạt châu đó chiếu vào những cây san hô ở quanh đó trông lại càng lung linh huyền ảo, và những cây san hô trong suốt ánh sáng ngũ sắc phản chiếu lại trông càng đẹp thêm. Suýt tí nữa chàng quên mình ở đâu vừa chắc lưỡi định khen thì nước bể đã vào đầy mồm, mặn khôn tả.
Chàng quay đầu lại nhìn Vân Tuệ, thấy nàng đang nhắm nghiền hai mắt hình như không thấy gì hết. Ánh sáng ngũ sắc chieus vào mặt nàng lúc đỏ lúc xanh, trông càng đẹp thêm. Chàng tinh nghịch giơ tay lên khẽ bóp mũi nàng một cái.
Vân Tuệ mở mắt ra nhìn đột nhiên thấy cảnh sắc xung quanh kì ảo đẹp như vậy, nàng kinh ngạc cũng mở mồm định nói, nước đã vào mồm, nàng vội mím môi lại, và nhìn Long Uyên mỉm cười.
Con Biệt khổng lồ tiếp tục vượt qua những ngọn núi xanh mà lặn xuống sâu bên dưới. Bên dưới là một tuyệt cốc giữa hai sườn núi, nước bể càng đen, càng lạnh thêm và không biết sâu bao nhiêu nữa.
Chàng giật dây da kình mấy cái tỏ ý bảo con Biệt đừng lặn xuống sâu như thế nữa, vì càng xuống sâu bao nhiêu sức ép dưới đáy bể càng mạnh bấy nhiêu. Chàng không những khó chịu mà còn khó thở nữa. Dù người có nội công thâm hậu đến đâu, nếu lâu không hô hấp thể nào cũng bị chết ngạt. Long Uyên và Vân Tuệ lặn xuống nước đã lâu, đừng nói là bị sức ép của nước, chỉ chậm không hô hấp cũng đủ làm cho hai người khó chịu rồi.
Ngờ đâu con Biệt ấy không chịu nghe lời, cứ xuống thêm hơn trăm trượng nữa.
Lúc nầy Long Uyên mới giật mình kinh hãi, nếu còn xuống sâu nữa, thế nào cũng bị chết ngạt chứ không sai. Lúc ấy chàng cảm thấy chân khí đã sắp cạn kiệt đến nơi, nếu không hít không khí mới vào, chỉ trong nữa khắc đồng hôc là sẽ phải uống nước bể liền và còn bị sức ép của nước bể ép cho thất khiếu rỉ máu mà chết ngay tại chỗ chứ không sai.
Chàng quay lại nhìn Vân Tuệ thấy nàng ta cũng vậy, mặt nàng đã đỏ bừng và đôi mắt xanh của nàng đang nhìn mặt mình.
Chàng lấy làm lạ không hiểu tại sao, trước lúc sắp nguy hiểm này, chị Tuệ lại không cương quyết ra lệnh mà cứ nhìn mình như vậy làm chi?
Sự thật, Vân Tuệ không phải không cảm thấy khó chịu, sở dĩ nàng làm như thế là vì vừa rồi nàng đột nhiên trông thấy cảnh tượng kì lạ và thấy bộ mặt của Long Uyên cũng đẹp khác hẳn mọi khi, vì vậy nàng mới nghĩ ngợi vẩn vơ mà quên cả hiện tại.
Nàng tưởng tượng mình là tiên nữ mà Long Uyên là tiên đồng, hai người đang du trong cảnh tiên, đang dắt tay nhau vào một nơi rất thần bí để phó hội. Vì vậy nàng tuy thấy hơi khó thở nhưng trái lại, nàng không bảo Long Uyên rời khỏi chốn đó.
Nàng cảm thấy Long Uyên che chở nàng sẽ được an toàn và sung sướng. Vì vậy nàng không những không ra lệnh mà lại còn rất hiền lành như mì nghe chàng chỉ huy.
Vì thế Long Uyên không do dự gì nữa, nắm lấy hai tay của Vân Tuệ nhảy ra khỏi mình con Biệt không chịu nghe lời để nhô lên mặt nước… Ngờ đâu chàng vừa định hành động thì con Biệt kia bỗng ngừng lại. Chàng thấy chố đó là cạnh vách núi trong tuyệt cốc. Chàng nhìn kĩ thấy vách đó có một cái động đá cao năm thước, rộng hai thước, trong động có một luồng ánh sáng nhu hòa chiếu ra. Con Biệt hình như bảo hai người vào trong động ấy.
Long Uyên tập trung tinh lực nhìn vào trong động. Chàng rất ngạc nhiên khi thấy bên trong khô khan không có một giọt nước bể nào, chàng kinh ngạc vô cùng kéo Vân Tuệ cùng đi xuyên qua làn nước bể, nhảy vào trong động ấy. Chỉ nghe thấy kêu “lõm chõm”, hai người đã thoát khỏi nước bể, vào trong hang động có không khí để hô hấp.
Hai người ở trong nước quá lâu, mới vào trong động liền hít mấy hơn thật mạnh, và cảm thấy không khí trong đó trong sạch và mát mẻ lắm, dường như đã tới một chốn thiên đường vậy.
Hai người hít đủ không khí rồi mới bắt đầu ngắm bốn bề xung quanh. Thấy hang động đó có một đường mòn rộng chừng một trượng, nhưng cong queo chứ không phải là đường thẳng, vì vậy hai người không biết trong đó sâu bao nhiêu và đi vào tới đâu? Hai người lại thấy trên vách động có khảm những hạt châu to bằng trái trứng bồ câu có ánh sags bạc tia ra. Nước bể ở ngoài động như bị một sức lực vô hình ngăn cản, không sao chẩy được một giọt nào vào trong động.
Long Uyên ngạc nhiên giơ tay ra thử tìm tìm xem có vách ngăn nào không, nhưng không thấy có vật gì cản trở mình cả. Chàng lui về phía sau ngắm nhìn những hạt chau một hồi rồi hỏi Vân Tuệ:
-Chị Tuệ tại sao nước bể lại không vào được trong hang này?
Vân Tuệ ngơ ngác lắc đầu, suy nghĩ một hồi rồi đáp:
-Có lẽ là do công hiệu của vách hạt châu ở trong hang động chăng?
-Phải rồi, trong Nam Việt Chí có ghi rằng: trong bể có một loại tê giác gọi là Phích Thủy Tê, nó đi đến đâu ánh sáng chiếu ra tới đó và nước bể cũng phải rẽ sang hai bên. Những hạt châu khẳm trên vách kia, đệ đoán chắc là nội đơn của con Tê giác tị thủy kia cũng nên. Chắc mấy trăm nghìn năm trước, động này nguyên ở trên mặt bể, sau vì động đất mà chìm xuống đáy bể. Vì cửa động có hạt châu ấy, nước mới không sao vào được.
Vân Tuệ thấy lời của chàng rất có lý, gật đầu mỉm cười nói tiếp:
-Đi! Uyên đệ! Chúng ta thử vào đó xem sao. Chắc trong hang động thể nào cũng có những vật lạ lắm. Bằng không, con Biệt khổng lồ này không khi nào vô duyên vô cớ mà đưa chúng ta tới đây.
Long Uyên với Vân Tuệ hai người đi sát nhau, thấy đường hầm ấy cứ đi ba trượng là phải quẹo sang bên liền. Đồng thời trên đỉnh động cũng một hạt châu như hạt châu ở vách động vậy.
Hai người đi quanh co một hồi, lúc ấy đã đi qua mười hai khúc cua rồi. Lối đi ở phía trước đột nhiên lớn rộng hơn bên ngoài nhiều, xa xa trông như một thạch thất trong đó ánh sáng chói lọi có đủ muôn mầu, đẹp khôn tả. Hai người rảo bước lướt tới gần đưa mắt nhìn xung quanh, cả hai đều giật mình đánh thót một cái.
Long Uyên hồi hộp vô cùng, hai tay nắm chặt lấy cánh tay phải của Vân Tuệ, chàng cảm thấy cánh tay nàng cũng hơi rung động, mới biết nàng cũng sợ như mình. Nhưng chàng nghĩ lại dù sao mình cũng là con trai, mình phải có trách nhiệm bảo vệ nàng. Vì thế chàng cố hết sức lấy can đảm ra bình tĩnh nói:
-Sao trong này có lắm người chết đến thế? Có lẽ năm xưa vì động đất khiến họ bị giam dưới này không lên được…
Thì ra trong thạch thất đó rộng chừng năm trượng, nưoi chính giữa có một cái chậu lớn đường kính hơn trượng đừng đầy vàng ngọc châu báu tựa như một quả núi nhỏ vậy. Những ánh sáng ngũ sắc và ánh sáng chói mắt đều do những bảo chân ở trong chậu chiếu ra. Cái đó không có gì đáng sợ hết, riêng có chung quanh thây người chết nằm ngổn ngang, người nào người nấy mặt trông rất hung ác, hình như trước khi chết họ chịu đựng nhiều đau khổ. Vì thế Long Uyên với Vân Tuệ mới vào tới nơi mới có vẻ hoảng sợ như vậy.
Vân Tuệ định thần xong trong lòng hoảng sợ vô cùng, bụng bảo dạ:
“Hang động này ít nhất cũng bị chìm trên ngàn năm, sao xác của những người này lại toàn vẹn như vậy, và cũng không có mùi hôi gì cả?”
Long Uyên cũng thắc mắc như vậy, chàng thấy Vân Tuệ cứ trố mắt nhìn mà không nói nửa lời vội buông tay ra, nhảy tới cạnh chậu nắm tay một cái xác lôi ra bên ngoài. Ngờ đâu chân tay mình mẩy của cái xác đó lạnh như băng, khi chàng nắm tay của cái xác đó lôi lên thì xác đó vẫn y nguyên dáng điệu ấy mà theo tay chàng nhắc bổng lên.
Chàng hoảng sợ vội vứt cái xác đó xuống kêu đánh “bộp” mọt tiếng, cái xác nảy lên cao hơn ba tấc mới rớt xuống. Chàng nhìn kĩ mới hay tất cả những xác người đó đều cứng ngắc và rắn như sắt đá vậy.
Chàng ở ngoài bể quần áo ướt dầm nhưng khi vào hang động thì nước khô hết. Vào trong phòng này cả giày vớ đều khô hết.
Lúc ấy Vân Tuệ đã đi tới gần, vì đế giày của nàng rất mỏng nên nàng vừa vào tới trong phòng đã nhận ra dưới sàn đất khác lạ. Nàng ngồi xổm xuống nhìn kỹ mới hay, sàn đất đỏ như lửa và nóng hổi, nàng để tay xuống cũng thấy nóng ran. Nàng vội bảo cho Long Uyên hay, Long Uyên thử khắp mọi nơi đâu đâu cũng vậy đều có hơi nóng như thế. Vân Tuệ lôi mấy cái xác sang bên, đi đến gần chậu đựng châu báu, nàng thấy chậu đó bằng bạch ngọc, san hô, mã não trong chậu không sao đếm được. Món nào cũng là vật vô giá ở trên trần gian,nhưng nàng chưa hề bước chân vào trung thổ bao giờ cho nên không rõ giá trị của những châu báu này. Nàng chỉ thấy chúng rất đẹp và thấy thích nó. Nàng cầm một chuỗi hạt châu có ánh sáng lên choàng vào cổ, nàng vô ý để tay phải đụng vào thành chậu ngọc, bỗng thất thanh la lớn:
-Ối chà…
Long Uyên nghe thấy tiếng kêu vội quay đầu lại, thấy nàng đeo chuỗi hạt châu trông không khác gì một tiên nữ giáng trần, chàng liền khen ngợi:
-Chị Tuệ đẹp thực, ủa vừa rồi chị kêu gì thế?
Vân Tuệ thấy Long Uyên khen mình thì thích vô cùng, lườm chàng một cách tình tứ, tủm tỉm cười đáp:
-Uyên đệ hỏi tôi ư? A này… Uyên đệ lại đây xem cái chậu này lạnh như vậy có kỳ lạ không?
Long Uyên rờ thử xem cũng kinh ngạc vô cùng. Chàng vội ngồi xuống xem xét, thấy cái chậu đó hình như liền với mặt đá. Chàng rất thắc mắc, sao trong phòng nóng hổi như vậy, mà riêng có cái chậu lại lạnh như thế? Nếu không phải trời sinh ra như vậy sao ta kiếm mãi không thấy khe hở gì cả?
Chàng nắm thử mép chậu, dùng sức nhấc thử xem nhưng không sao nhấc nổi, chàng lại lôi sang bên phải một cái thì bỗng nghe thấy có tiếng kêu cả mừng cố hết sức lôi thêm, nhưng chàng bỗng nghe Vân Tuệ gọi:
-Uyên đệ mau xem phía đàng kia, có một cánh cửa hiện ra kìa.
Long Uyên ngừng tay nhìn qua, thấy vách bên trái đã hiện ra mọt cánh cửa từ hồi nào không hay.
Cửa đó rộng hơn một thước, bên trong hình như cũng có một thạch thất và có ánh sáng xanh nhạt rất nhu hòa tỏa ra, chàng tự nhủ:
“Chắc nơi đây là chỗ tu hành của một vị tiền bối đắc đạo nào đó. Con Biệt khổng lồ đưa mình tới đây tất phải có thâm ý gì? Bây giờ ta đến được đây phải điều tra cho ra nguyên nhân của việc này mới được.”
Không những lòng hiếu kì thúc đẩy mà chàng không muốn lỡ dịp may này nên quyết định phải tìm cho ra manh mối. Thế rồi chàng đi trước tiến thẳng sang phòng bên kia. Chàng kinh ngạc vô cùng, vì trong phòng rộng chừng hai trượng nhưng bốn vách đều có treo the xanh, dưới đất giản mền, giường ghế sập đều có đủ hết, trên giường có cả màn the nệm gấm.
Tất cả đồ dùng trong đó đều màu xanh, khiến người ta vào tới trong đó cảm thấy mát dịu vô cùng. Chàng kinh ngạc vì không ngờ dưới đáy biển lại tồn tại được một động phủ lịch sự đến như vậy. Vân Tuệ đi sau thấy Long Uyên bỗng ngừng chân đứng nhìn, nàng vội đẩy chàng đi vào để nàng được vào gần xem kĩ.
Long Uyên khoác tay nàng cùng đi vào trong căn phòng màu xanh và lịch sự ấy.
Hai người đi tới trước cái bàn đá xanh. Thì ra bàn đó làm bằng ngọc màu xanh thẫm, trên bàn có mọt ngọn đèn cung đăng, sáu mặt căng bằng lụa xanh, cả ngọn lửa của chiếc đèn đó cũng tỏa ra ánh sáng xanh nốt! Cạnh ngọn đèn còn có hai cái chốt nhô lên không hiểu dùng để làm gì. Trên mặt bàn chỉ có thế thôi chứ không còn vật nào khác.
Long Uyên mở hai cái hộc tủ ở bên dưới thấy trống không chẳng đựng một vật gì hết.
Vân Tuệ thử bấm một cái xem có cửa ngõ khác hiện ra không? Ngờ đâu tay nàng chưa đụng vào cái chốt ấy thì cánh cửa hai người vừa bước vào đã từ từ đóng lại không còn một khe hở nào hết, vì vậy nàng không nghĩ gì đến chuyện bấm thử cái chốt ấy nữa, vội chạy ra nhưng cửa đã đóng chặt rồi.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Vân Tuệ luyền vén tấm màn treo màu xanh ở cạnh đó lên, thì thấy trên vách liền với cánh cửa vừa vào có những chữ nổi.
Long Uyên thấy không còn lối ra mới đoán hai cái chốt ở trên bàn thế nào cũng dùng để mở cửa, chàng vội chạy lại bấm thử cái chốt thứ nhất, liền có tiếng kêu kèn kẹt. Tất cả những màn the treo trên vách đều tự động cuốn vào góc vách.
Trên tường lộ ra vách ngọc và có khắc chữ cùng hình vẽ.
Chàng lo âu vì lối ra đã bị đóng kín, nên chàng không có tâm trí gì để ý xem những chữ và hình vẽ đó. Chàng lại bấm luôn cái chốt thứ hai thử xem, ngờ đâu góc vách phải kêu “kẹt” một tiếng đã có một cái cửa hình tròn hiện ra, cửa này không phải cửa chàng vào hồi nãy.
Long Uyên tưởng có lối thoát khác, vội nhảy vào trong đó, không ngờ trong đó chỉ là một cái vườn hoa nhỏ hình tròn thôi. Vườn hoa đó cũng là một cái thạch động, nhưng vì đỉnh động đặc biệt cao và bên dưới có trồng rất nhiều hoa quả kì lạ cho nên mới gọi là vườn hoa thôi.
Đỉnh động không những cao hơn mười trượng mà bên trên lại có khảm rất nhiều hạt châu to bằng cái chén có ánh sáng tỏa ra. Những hạt châu ấy tia ra ánh sáng như ban ngày vậy. Những vật đó vẫn chưa lạ bằng nơi chính giữa của khóm cây có cái ao nhỏ rộng chừng năm thước, nước xanh biêng biếc trông thấy đáy, bên trong có rất nhiều cá bơi đi bơi lại.
Bốn bề chung quanh vờn hoa đều là vách đá hình vòm ngoài ra còn có ba cái cửa nữa, không biết có phải là cửa đi ra bên ngoài không?
Long Uyên ngơ ngơ ngác ngác đi vào trong vườn, thuận tai hái một trái cây đỏ hồng đưa vào mồm cắn một cái, thấy ngon lành vô cùng. Chàng vừa ăn vừa đi quanh vườn hao một vòng. Lúc ấy chàng mới biết ba cái cửa đó thông sang ba căn phòng: phòng bếp, phòng tắm và cầu tiêu. Chàng thất vọng vô cùng thuận tay hái một trái cây nữa rồi trở lại căn phòng hồi nãy.
Lúc ấy Vân Tuệ đang tươi cười nhìn những chữ ở trên vách có vẻ say mê vô cùng. Chàng chạy lại đưa trái cây cho nàng. Nàng ta đỡ lấy trái cây đưa lên miệng ăn, nhưng mắt vẫn nhìn vào hàng chữ và hình vẽ ở trên vách.
Long Uyên thấy vậy vội đứng cạnh nàng xem những chỉ viết ở trên vách, chàng thấy trên đó viết:
“Tôi là Vương Lâu thời Hán Triều, không may thân là con gái mặt lại xấu như Chung Vô Diệm, tuy có tài ba hơn người nhưng không một người đàn ông nào dám gần tôi, vì thế tôi đau khổ vô cùng. Vể sau tôi nổi giận bỏ nhà ra đi, lên đỉnh Mao Sơn ngẫu nhiên được một dị nhân cứu giúp và được ông dạy bảo cho võ công lẫn phép dị dung. Tôi ẩn dật ở trong Thần Ngũ Phong mười năm mới thành công môn thay đổi bộ mặt và sau đó ngao du thiên hạ. Lúc ấy đàn ông ông ngu xuẩn mê tôi như điếu đổ thấy thế tôi càng ghét hận thêm vì tôi thấy người đời chỉ biết chuộng bộ mặt thôi. Lòng yêu của tôi biến thành thù hận, phàm người nào mê sắc đẹp cảu tôi, tôi đều giết sạch và lấy tiền của họ.
Có không biết bao nhiêu người chết ở trong tay, tôi không sao đếm được.
Lúc tuổi già: tôi càng chán nản đời sống của trần tục, liền đem hết tiền bạc đã cướp được của những người đàn ông bị tôi giết chết đến Đông Hải gặp sư phụ tôi.
Sư phụ trách tôi ra tay quá tàn nhẫn, sau dạy tôi cách luyện đơn và bắt tôi phải sám hối, rồi sư phụ tôi cưỡi con Biệt đi xa. Sáu mươi năm trời tôi mới luyện thành nội đơn và cũng giác ngộ những hành động xưa kia. Âu cũng là ông trời sai khiens nên mượn tay tôi mà không khiển trách tôi, lòng tôi mới yên, nhờ vậy tôi mới luyện thành chính đạo.
Thiết nghĩ tôi không muốn đạo và thuật của tôi bị thất truyền tôi ở trong động, biết động này trăm năm sau thể nào cũng chìm xuống đáy bể, và người có duyên thế nào cũng tới được. Vì vậy tôi lấy vách này làm giấy và ngón tay làm bút mà ghi lại những tuyệt kĩ của tôi lên đây, còn đạo cảu tôi là dung hòa ở trong võ công. Võ công thành tựu, đạo cũng thành nhưng phải lấy tôi làm gương mà đừng giết người bừa bãi.
Những vật báu ở phòng đằng trước, người hữu duyên có thể dùng nó, duy chỉ có cái chậu ngọc là do Huyền Băng nghênh tụ dùng để trấn áp ngọn lửa dưới đất, mong đừng có đụng vào nó, bằng không sẽ gây lên họa lớn.
Cửa của động này ba năm mới mở một lần, sức người không sao mở nổi.
Người hữu duyên vào trong này rồi, cửa ngõ sẽ tự đóng lại, nhưng đừng có sợ, phía sau động có cá tươi và trái cây đủ ăn no hai bữa hàng ngày. Ba năm sau tài ba thành công rồi ra đời hành đạo có thể tung hoành thiên hạ không bị lép vế một ai cả. Tôi xin chúc mừng ở đây trước, người hữu duyên hãy chăm chỉ luyện tập cho tới khi thành công đi!.
Đọc xong những chữ đó, hai người vừa kinh vừa mừng, nhất là Long Uyên nghĩ đến vừa rồi nếu không được chị Tuệ kịp thời phát hiện cửa ngõ bảo mình vào xem thì thế nào mình cũng di động cái chậu ngọc và gây ra họa lớn rồi.
Đồng thời chàng đọc xong những chữ đó không còn thắc mắc như trước nữa. Điều thứ nhất, con Biệt đưa hai người tới đây, chắc là con Biệt xưa kia sư phụ của Vương Lâu cưỡi. Thứ hai, động phủ này quả thực đã từng ở mặt đất, sau mới chìm xuống đáy bể, chứ không phải là xây dựng tự dưới đáy bể, nhưng Vương Lâu đi đâu? Sư phụ của bà ta là ai?
Những xác chết bên ngoài là những ai mà làm sao lại tới đây được? Những vấn đề đó chàng vẫn không sao hiểu biết được, nhưng chàng suy nghĩ giây lát liền nói với Vân Tuệ:
-Chị Tuệ, theo đệ nghĩ thì những người chết ngoài kia có lẽ là bọn hải tặc xưa kia. Trước khi động phủ này chìm xuống đáy bể, chúng đã tới, chúng thấy nhiều châu báu như vậy liền nổi lòng tham không ngờ chúng vào trong hang khong lâu thì động này đã chìm xuống đáy bể. Bọn người đó không ra được, khôn có gì ăn cho nên mới chết đói hết.
Vân Tuệ thấy chàng nói vậy cũng có lý, nhưng cũng hỏi vặn lại:
-Theo đẹ nói có lẽ chũng đã chết rất lâu phải không? Sao xác của chúng không bị hôi thối?
-Động chủ chả nói rõ rồi là gì?
Vân Tuệ ngơ ngác, nàng lại xem lại những chữ ở trên vách vẫn không thấy nhắc nhở gì đến chuyện người chết, nàng liền lườm chàng một cái rồi nói tiếp:
-Hiền đệ nói bậy, bà ta có nói ở trên vách đâu chẳng lẽ bà ta chỉ nói cho một mình hiền đệ biết hay sao?
-Trên đó chả nói cái chậu ngọc dùng để trấn áp ngọn lửa dưới đất là gì?
Vân Tuệ nghe vậy, gật đầu, Long Uyên lại nói tiếp:
-Vừa rồi lúc chúng ta vào chả sờ thấy mặt đất nóng hổi là gì? Những người đó ngã lăn ra chết, nước trong người của chúng đều bị hơi nóng đó rút khô, thịt và xương đều khô cả thì còn hôi thối sao được.
Vân Tuệ thấy lời Long Uyên rất có lý, nhưng vẫn không phục hỏi tiếp:
-Họ đã chết đói, lúc chết rất chậm chứ không nhanh như người bị giết chết phải không?
Long Uyên cũng bắt chước nàng gật đầu. Nàng lại hỏi tiếp:
-Nếu vậy ngồi ở trên đất nóng hổi chờ chết có phải là khó chịu biết bao không? Sao họ không chạy trở ra chỗ đường hầm mát mẻ mà chết có hơn không?
Long Uyên thấy nàng hỏi vậy không biết trả lời thế nào cho phải. Vì chết ở đâu cũng là chết cả. Sao người ta không kiếm một phương pháp hay một nơi nào để chết một cách dễ chịu có hơn không?
Vì thế mà Long Uyên không trả lời được. Vân Tuệ thấy vậy cười khì và nói tiếp:
-Để tôi nói cho hiền đệ nghe, chắc thạch thất bên ngoài cũng có một cánh cửa tự động như cánh cửa này vậy. Sau khi họ vào trong phòng rồi, cánh cửa liền đóng kín. Chúng không sao ra được nên mới phải chết ở trong phòng như thế.
-Phải, phải, chị Tuệ thông minh thật! Sao vừa rồi đệ lại không nghĩ ra?
Thấy chàng khen mình, Vân Tuệ rất khoái chí, trong lòng hân hoan vô cùng, nhưng lại thấy ngượng nghịu nên nàng cố ý vỗ chàng một cái giả bộ hờn giận nói tiếp:
-Sao giỏi múa mép thế? Ai bảo hiền đệ khen ngợi tôi như thế nào? Ủa, trái cây này tìm ở đâu ra thế? Sao ngọt quá như vầy?
Long Uyên liền kéo nàng vào trong vườn hoa và nói:
-Trong này nhiều lắm.
Vào tới trong vườn hoa ấy, Vân Tuệ thấy có nhiều cây trái rất lạ lùng, cây nào cũng cao bằng nửa người và trái rất sai, to có nhỏ có nhưng thứ trái nào cũng thơm ngon lắm.
Những cá bơi ở trong cái ao nhỏ, giống hệt những cá ở trong cù lao nhưng nó nhỏ hơn cá ở trong cù lao.
Còn ba căn phòng nhỏ kia, ngoài phòng tắm và cầu tiêu ra, căn phòng làm bếp bên trong có đủ dụng cụ.
Nhất là cái bếp lò làm bằng đá ở giữa có ba cái lỗ nhỏ lửa ở trong lò bốc lên ngùn ngụt, hình như lửa đó là lửa thiên nhiên vậy.
Trong phòng tắm có một cái bể con dài hơn trượng, bên dưới có một lỗ nhỏ phun nước ngọt ra đều đều nhưng có một điều lạ là nước ở trong bể lúc nào cũng chỉ sâu bốn thước thôi. Hai người cũng không hiểu nước chảy ra lối nào mà bể nước không đầy.
Vân Tuệ trông thấy nước ngọt mừng rỡ vô cùng vội đẩy Long Uyên ra ngoài phòng rồi cởi quần áo ra, nhảy luôn vào trong bể tắm liền.
Vì nước bể có muối, dù khô rồi người cũng nhơm nhớp khó chịu, nhất là thiếu nữ thì sự khó chịu đó càng nhiều hơn, nên Vân Tuệ vừa trông thấy nước ngọt tất nhiên mừng rỡ không thể tượng tượng được.
Long Uyên quay trở ra thạch thất, bỗng để ý đến quần áo mình dính đầy máu và muối bám khắp người khó chịu vô cùng, vì vậy chàng cũng muốn vào tắm.
Chàng thấy cạnh cái giường có một cái tủ bằng đá.
Chàng vội chạy lại mở ra xem. Chàng thấy trong đó có bốn ngăn. Ngăn thứ nhất chứa đầy những lọ nhỏ, ngăn thứ hai để những đồ lặt vặt, ngăn thứ ba và thứ tư đựng đầy những thứ mà chàng đang cần.
Những vật đó là quần áo, có đến ba mươi bộ. Những quần áo cả nam lẫn nữ, cũ và mới, có cả vải lẫn lụa, chàng đoán chắc những đồ dùng và quần áo đó là của chủ động Vương Lâu dùng để hóa trang cũng nên.
Chàng tìm kiếm mãi mới được một bộ của đàn ông bằng lụa trắng. Chàng vội vàng ôm quần áo đến trước cửa phòng tắm gọi:
-Chị Tuệ tắm xong chưa? Đệ đem quần áo đến cho chị đây.
Vân Tuệ đang ngâm trong bể, nghe tiếng chỉ sợ chàng xông vào, nên không kịp hỏi chàng lấy quần áo ở đâu mà vội vàng đáp:
-Tôi chưa tắm xong, hiền đệ cứ vứt quần áo vào cho chị.
Long Uyên đưa tay qua khe cửa ném vào bên trong, miệng thì giục:
-Chị Tuệ mau lên, đệ cũng muốn tắm.
Vân Tuệ ở trong đỡ lấy quần ào đê lên ghế rồi trả lời:
-Sắp xong rồi. Đệ ra bắt mấy con cá để lát nữa chị thổi cơm cho hiền đệ ăn.
Một lát sau nàng ở trong phòng tắm ra. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo gấm vào, Vân Tuệ không khác gì một tiên nữ ở trên cung trăng giáng trần vậy.
Long Uyên ngồi ở mép ao vừa bắt được hai con cá nhỏ màu hồng tươi, thì chàng vừa trông thấy Vân Tuệ bước ra, chàng bỗng thấy ngực đập rất mạnh. Từ thuở bé tới giờ chàng chưa hề có cảm tưởng lạ lùng như thế này.
Vân Tuệ và chàng bốn mắt nhìn nhau, trống ngực đập của nàng cũng đập mạnh, má của nàng ửng đỏ lên.
Long Uyên ngắm nàng hồi lâu; thấy nàng không nói nửa lời. Chàng bỗng rùng mình rồi vội đưa hai con cá cho Vân Tuệ và chạy vào phòng tắm ngay. Chàng vừa đi vừa nói:
-Chị Tuệ, đệ vào tắm rồi ra ngay, chị thổi cơm mau lên nhé!
Vân Tuệ đứng ngẩn người ra giây lát, thở dài rồi mới đi vào bếp.
Trong bếp có đủ thứ dụng cụ, nhưng đồ gia vị chỉ có muối thôi chứ không có thứ khác. Bất đắc dĩ nàng phải rửa sạch cá và dùng muối nấu. Tới khi Long Uyên vừa tắm xong thì nàng cuãng thổi chín cơm.
Hai ngày rồi, hai người chưa được ăn cơm, tuy ăn cá với muối nhưng cũng ngon khôn tả.