- Em đã suy nghĩ kỹ càng chưa mà đã liều đời thí bỏ tương lai như vầy? Thật có biết chuyện này không? – Yến nhìn Trang bứt rứt không yên.
Trang ngồi bặm môi suy nghĩ chừng vài phút rồi nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột:
- Rồi! Cả chuyện em với anh Thật đã giải quyết xong xuôi!
- Xong là xong thế nào? – Yến hỏi.
- Chia tay rồi chị à.
- Như vậy chị lại càng không nỡ. Mang tiếng là giúp em nhưng lại làm khổ luôn hai đứa, chị không thể nào đành đoạn, với lại miệng lưỡi lưỡi thế gian sẽ không buông tha chị!
Trang thở khò khè, đưa tay vén mái tóc lõa xõa trước trán:
- Em hiểu nỗi khổ tâm của chị, chị Yến. – Cô thở dài áo não:- Nhưng em biết phải làm sao bây giờ. Ảnh đau một, còn em đau gấp mười! Chị biết rồi đó, nhà em đang lâm cảnh cùng đường không có cách vì cứu vãn. Em thương anh Thật nhiều lắm nhưng em cũng thương má và người thân của mình. Họ đang nhóng em từng ngày...
Yến dựa cái đầu ngoặt ngoẹo như không có xương sống vô vách. Gương mặt hiển hiện nỗi chán chường:
- Chị hiểu, nhưng chị không đủ can đảm làm chuyện thất đức đó đâu. Người ngoài nhìn vô tưởng mọi việc đơn giản nhưng khi đối mặt với thực tế mới thấu hiểu nỗi đau bản thân mình phải gánh chịu. Đau lắm em ơi. Hôm giao con cho người ta chị đã chết đi sống lại mấy lần. Bây giờ hễ nhắm mắt lại là chị nhớ tới con!
Trang thốt lên một câu mà đáng lẽ cô không nên nói:
- Rầu làm chi chị. Dẫu sao thằng cu cũng được săn sóc đàng hoàng tử tế. Chị em mình nghèo sặc máu lấy gì mà lo cho nó, có khi , như vậy lại tốt hơn.
- Nói như em chẳng lẽ người nghèo không có cái quyền làm mẹ! Con chị sanh ra, chị hiểu tánh nết nó. Người dưng cho dù có bỏ ra tiền muôn bạc vạn cũng không thể nào mua được cảm giác làm mẹ sướng đến dường nào.
Nói động tới con là Yến thấy tủi thân. Sống mũi ửng đỏ như trái cà tô mát. Mắt ngấn nước. Trang ho ran mấy cái rồi bất ngờ nắm lấy tay Yến, cất tiếng cầu khẩn như tên tử tội xin đình bản án:
- Chị cứu em với! Ruộng của cậu em bị đem đi cầm cố rồi, không chuộc sớm cả nhà cậu Năm sẽ chết đói nhăn răng! Lúc dầu sôi lửa bỏng này mà còn tâm trí nghĩ tới chuyện yêu đương chẳng hóa ra em là đồ ích kỷ hay sao.
Gần hết buổi sáng, Trang nói hết lời, khóc hết nước mắt vẫn không sao lay chuyển được lòng dạ sắt đá của Yến. Hoàn cảnh của Trang kể cũng tội nhưng cô không đủ can đảm làm chuyện bất nhơn. Để chạy trốn những lời tỉ tê than vãn của Trang, Yến lật đật đứng dậy, với tay lấy cái giỏ đi chợ ra hiệu chấm dứt câu chuyện tràng giang đại hải. Trang cũng đứng lên, dắt xe đạp tò tò theo sau, miệng không ngớt nỉ non. Yến giả điếc cắm đầu đi miết, đến chỗ ngoặc, Trang nhìn Yến có ý trách rồi nói bằng giọng cương quyết:
- Em đã năn nỉ ỉ ôi khô cổ họng mà chị vẫn không thèm đoái hoài tới. Chị không giúp thì em phải kiếm cách tự xoay xở!
Yến đứng lại. Đôi chưn mày cong lại như hai dấu chấm hỏi:
- Cách gì?
- Em sẽ làm cave, làm gái bao, gái đứng đường để trả nợ!
Yến giựt mình thảng thốt, làm rớt cái giỏ trên tay:
- Im đi! Đừng có nói sàm! Làm gái đứng đường nào có hay ho gì đâu mà nhắm mắt lao đại. Nói bậy nói bạ tưởng hay lắm sao!
Trang cười đau đớn:
- Bộ chị tưởng em thích làm cái việc xấu xa này lắm hả? Em bây giờ sống không được, chết cũng không xong! – Trang nói một câu xóc ốc:- Em thành gái hạng sang là nhờ ơn chị đó!
Trang co chưn ấn cái pê đan trong bụng thầm vái van trời đất chị Yến đổi ý. Trang đạp tới vòng thứ ba thì quả nhiên chị Yến kêu giựt ngược:
- Thôi được! – Giọng Yến rầu thúi ruột :- Chẳng phải chị làm eo làm sách không muốn giúp em. Nhưng mà khổ lắm Trang ơi! Cực chẳng đã chị phải liều mình nhắm mắt đưa chưn. Với lại hoàn cảnh của chị khác em, dù sao chị cũng một thân một mình không vướng bận điều gì, em còn có người yêu. Tương lai. Hạnh phúc đang trước mắt. Nếu em giẫm theo dấu chưn của chị thì tất cả những gì tốt đẹp nhứt sẽ đóng lại sau lưng. Em sẽ sống ra sau trong những ngày còn lại?
- Em không quan trọng chuyện đó. Điều thúc bách nhứt của em hiện giờ là làm sao có tiền để trả nợ thôi, chị Yến à.
Đoạn Trang cúi xuống măn vạt áo. Âm thanh phát ra như những sợi tơ buồn buộc chặt cô lại:
- Không còn cách nào khả dĩ vượt qua giai đoạn ngặt nghèo này em mới tìm đến chị. Trước đó, em đã suy nghĩ rất hung, em nghĩ nhiều đến nỗi đầu tóc em bây giờ muốn bạc. Em trông mong một ông Bụt như trong truyện cổ tích ra tay cứu vớt. Nhưng chẳng có một phép mầu nào xảy ra giữa cuộc đời thật, chẳng bao giờ! Thôi chị Yến à, chị em mình sanh ra kiếp tằm phải trả nợ tơ, trả sớm đặng đầu thai làm kiếp khác sướng hơn.
Trang đột ngột im lặng, đưa tay vuốt ngực một cách vô thức, đôi mắt vằn đỏ, mờ đục như mắt cá ươn:
- Em nguyện sẽ biến thành cục đá vô tri vô giác!
Yến nghĩ thầm, nếu con người có thể hóa đá thì thế gian này chắc gì đã hết khổ đau!
Cuối cùng Yến quyết định:
- Thôi được, chị sẽ giúp em.
Trang nhảy xuống xe. Toét miệng cười hết cỡ mà khóe mắt vẫn chưa khô:
- Em biết thế nào chị cũng giúp mà. Chị là người tốt!
- Chị không rành chuyện này lắm đâu. Tất cả đều phải qua trung gian. Chị biết một người, anh ta vừa chạy xe ôm vừa làm cò cái gọi là dịch vụ đẻ mướn. Chốc nữa, chị sẽ gặp anh ta và đặt vấn đề của em.
Trang thoáng băn khoăn:
- Có lâu không chị?
- Không biết chừng! Đẹp như em chắc cũng mau. Em đưa chị địa chỉ, số điện thoại để tiện liên lạc. Chị sẽ báo trước một ngày để sắp xếp thời gian.
Yến lại nói:
- Chị nói trước, việc này là do em hoàn toàn tự nguyện, không ai ép buộc em hết, em có thể suy nghĩ lại và thay đổi quyết định. Dù sao đi nữa chị vẫn không muốn chuyện đau lòng này xảy ra.
Trang gật đầu và đề nghị Yến giấu kín chuyện không cho Thật biết. Thật hiền lành ít nói nhưng cộc tánh, đôi lúc hành động thiếu suy nghĩ dễ làm hư bột hư đường.
Yến gật đầu, thở ra mấy cái:
- Được rồi. Dòm tụi bây mà tao bắt rầu! Thôi về đi để tao còn chợ búa, cơm nước nữa. Trưa trờ trưa trật rồi!
oOo
Công trường xây dựng nằm trên bãi đất trống còn trơ gốc rạ, bùn đất nhão nhẹt. Những ngọn gió từ xa thổi đến hăng hắc mùi phân trâu trộn lẫn với mùi khen khét cây cỏ, mùi của nắng và hoa dại mọc um tùm bên vệ đường. Chỉ vài tháng nữa thôi với tốc độ đô thị hóa chóng mặt như cơn đại hồng thủy thì tất cả những gì còn sót lại chỉ là dĩ vãng một miền đất nghèo cỗi.
Đây là khu vực định cư nằm trong kế hoạch “ chỉnh trang đô thị “ của thành phố. Những miếng đất được phân lô ngay ngắn xếp thành hàng lối như nghĩa trang liệt sĩ cách bờ sông chừng hai chục thước trải dài đến gần trục lộ chính. Những người có tiền đã kịp xí những chỗ tốt, thuận tiện cho việc kinh doanh, sinh hoạt sau này. Họ đổ nền, cắm cọc làm hàng rào chờ khi cơ sở hạ tầng đã hoàn chỉnh thì bắt tay vào thi công. Tuy nhiên trong số họ cũng có những người không thúc bách về chỗ ở, họ mua đất để kinh doanh kiếm lời. Rất nhiều người nhờ vào cơn sốt đất đai mà từ tay trắng bỗng chốc trở nên giàu sụ, ở biệt thự sang trọng , đi xe hơi đời mới, uống rượu ngoại và là khách hàng thân thiết mấy dịch vụ “ tắm heo “ . Quanh đi quẩn lại chỉ có dân nghèo là chịu thiệt thòi hơn cả, tiền đền bù không mua nổi cái nền thì nói chi đến chuyện cất nhà, đổ lăng xê vài ba tấm? Thế là đành ép lòng bán suất của mình cho bọn đầu cơ rồi kiếm chỗ nào giá cả tương đối rẻ thì dọn tới ở. Vì thế người nghèo ngày càng nghèo hơn, kẻ giàu thì giàu thêm, khoảng cách mỗi ngày mỗi ngày càng đào sâu hơn là ở chỗ đó.
Trời nắng như đổ lửa. Tốp cu li làm việc ở bên dưới, họ trộn hồ, vác xi măng, khiêng cát, chất gạch...bụi đất mù mịt cả một vùng. Cánh thợ chánh ở bên trên xây tường, lắp cửa sổ..vừa làm việc họ vừa tán phét chuyện trên trời, dưới đất và cả chuyện trong phòng ngủ. Ông chủ thầu có gương mặt lưỡi cày, tay cắp cặp đựng giấy tờ, bản vẽ, chạy lăng xăng, hò hét chỉ huy đến khản hơi.
- Mẹ kiếp! Lẹ lên, không bàn giao đúng kỳ hạn người ta đem tao ra xử chém.
Đoạn ông chủ thầu co chưn đá đít một anh đang khiêng cáng xi măng:
- Mẹ nó, thanh niên sức dài, vai rộng mà khiêng cái cáng như thằng bịnh lậu!
Anh công nhân bị đau xây mặt lại cự nự:
- Không đủ ăn lấy tiền đâu mà chơi gái mà dính lậu cầu. Đâu sướng như ông tuần nào cũng chun vô mấy quán bia ôm, ôm một lúc hai con!
Chủ thầu cười trây, nhe bộ hàm vừa thô vừa đóng bợn vàng ạch:
- Bộ mày tưởng tao thích lắm hả. Mẹ kiếp, mấy thằng địa chính, quản lý đô thị cứ nheo nhéo cả ngày điếc con ráy. Lại còn mấy tay cảnh sát khu vực nữa chớ, vừa xong lễ động thổ đã thấy mấy ảnh lù lù xuất hiện rũ đi uống bia, mà phải là bia có gác tay mấy ảnh mới chịu, có chết cha người ta không chớ! Mỗi tuần chỉ cần hai cữ như vầy chắc tao đi ăn mày sớm.
Một người bận áo thun ba lỗ đưa tay quệt mồ hôi trên trán rồi hỏi một câu chẳng dính dáng vì đến câu chuyện đang bàn luận:
- Tay tổ trưởng dân phố chiều hôm qua tới gặp Sếp để làm gì vậy?
Ông chủ thầu thở è ạch như đang vác bao xi măng:
- Xin tiền vận động Phòng chống lũ lụt! Tao đưa hai chục, thằng chả nói, hai chục đem về cho con ông ăn bánh đi! Đưa năm chục, thằng chả nhăn mặt chê ít. Đưa một trăm còn bày đặt làm ra vẻ thông cảm! – Đoạn ông ta lấy hơi lên như người sắp sửa từ giã cõi trần:
- Trăm lần như một, hễ trúng thầu ngôi nhà nào cũng bị ba cái khoản “ hụi chết“ này ám ảnh! Mạt rệp tới nơi rồi!
Một cô nữ công nhân đội khăn sọc trên đầu, cười ghẹo:
- Mạt rệp mà có tới mấy bà! Già như ông không biết có trườn nổi không nữa? Liệu không vác nổi thì đừng đốn cây!
Chủ thầu đảo mắt dòm chừng đám thợ, đoạn xây mặt về phía cô vừa nói, cười trớt nhã:
- Muốn biết nổi hay không, chiều nay theo anh vô nhà trọ là biết liền hà!
Người đàn bà mặt mày tỉnh bơ, há miệng cười khành khạch:
- Như cọng bún thiu mà còn bày đặt! Lúc đó không quỳ dưới đất nói lạy em tha anh, anh chịu hết xiết rồi thì tui xin đi đầu dưới đất!
Cả đám cười thiếu điều rụng rún. Anh thợ chánh đang tô cửa sổ bỗng ngừng tay, nói vọng xuống:
- Sao để mất mặt cánh đàn ông tụi mình quá vậy Sếp, chớ sung như em ấy à, đi ngang qua đá vô cái chưn giường là mấy con mẻ mang bầu song thai rồi!
Đoạn anh ta, ngó xuống đá lông nheo với người đàn bà đội khăn sọc:
- Em ơi, Sếp anh xếp giáo quy hàng còn anh thì sẵn sàng đá với em từ hiệp chánh đến hai hiệp phụ! Không ghi được bàn thắng vàng anh thề sẽ lắt “ cái đó “ cho chó nó tha!
Đám đông cười muốn sập nhà. Mấy cô chưa chồng mắc cỡ đấm lưng thùi thụi. Mẹ đàn bà đội khăn bĩu môi, nói:
- Nói cho cố xác! Lấy vợ gần hai năm mà cái bụng còn xẹp lép, không u lên một chút nào! Ông mà là chồng tui, tui đá đít từ khuya rồi!
Thật đang xây ở tầng một, từ đầu tới cuối anh đứng ngoài lề câu chuyện, trong đầu Thật lúc này chỉ nghĩ về Trang. Anh lấy cái bay gạt hồ cho đều rồi đặt viên gạch ống lên, dùng cán bay gõ gõ mấy cái rồi đứng thộn ra như người mất hồn. Ông chủ thầu bước lại gần, ngó săm soi bức tường chỗ Thật đang xây rồi gầm lên như cọp:
- Đ.M! Mày làm cái con c...gì vậy Thật? Bức tường xéo xẹo như vầy mà mày coi được hả?
Tức mình, ông chủ thầu co chưn đạp mạnh một cái, bức tường đổ sập xuống. Thật đứng im vô cảm. Chủ thầu nắm cổ áo Thật lôi đến cái cầu thang tre:
- Mày xuống dưới khiêng gạch! Mẹ kiếp, gặp vài thằng như mày, tao chỉ có nước đi ở đợ!
Thật trèo xuống, tiến đến đống gạch cao lút đầu kế bên đống cát vun như trái núi. Hai cô gái đang sàng cát cạnh đó, một cô lấy quay nón lá chùi mồ hôi trên mặt rồi xây người về phía Thật, nói bằng giọng khôi hài:
- Bộ bị người yêu đá hả? Bèo nhèo cứ như người chết rồi!
Thật bưng chồng gạch chạm tới mũi, quắt mắt nạt lớn:
- Chuyện của tôi, mắc mớ gì các người?
- Bạn bè đồng nghiệp có quan tâm mới hỏi han làm gì mà sừng sộ dữ vậy?
- Kệ mẹ tôi! Tôi ghét nhứt loại người lúc nào cũng thích xía chuyện của người khác! Thân mình còn lo chưa xong mà bày đặt nhiều chuyện!
- Xí!
Một công nhân nam đang trộn hồ gần đó liền nhân cơ hội đổ dầu vào lửa:
- Phải đó! Mấy mẹ này chẳng vừa või gì! Cứ phải cho một trận nên thân! Tiếp tục đi Thật, tao ủng hộ mày.
Người đàn bà sồn sồn đứng kế bên thấy “ đồng minh “ bỗng dưng bị xài xể liền chĩa cái mỏ nhọn vô:
- Thằng Thật bậy rành rành ra đó, mày không góp ý, la rầy thì thôi, lại còn nói bắc thang cho nó trèo nữa là làm sao, đồ chết bằm!
Bình thường Thật là người dễ dãi, hiền lành, hay cười, ít nói. Dáng vẻ đẹp trai, nhu mì, lại thêm tánh siêng năng, chăm chỉ khiến mấy cô chưa chồng thầm thương gắt củ kiệu! Vậy mà bữa nay lại trở chứng quạu quọ, ba gai cứ như đàn bà có tháng!
Thật cố tránh mấy bao xi măng nằm chắn ngang, vấp nhằm cái cái ki té cắm đầu xuống đống hồ đang trộn. Khắp mình mẩy từ đầu đến chưn bê bết xi măng, đất cát. Anh lóp ngóp ngồi dậy trong tiếng cười giễu cợt. Ông chủ thầu chạy đến, nạt lớn:
- Cũng lại là mày! Trời ơi, mày có để cho tao làm ăn không! Công việc dồn đống, mày không phụ tao thì thôi lại còn phá khuấy! Thôi, lại kia ngồi để tao đốt nhang lạy mày!
Thật cởi bộ đồ dài chỉ mặc mỗi cái quần xà lỏn, ngồi hút thuốc trên đống xà bần. Những ý nghĩ về Trang cứ bám riết trong tâm trí anh.
Đến giờ, mọi người kéo ra quán cơm cách đó chừng năm trăm mét. Thật vẫn ngồi lì trên đống gạch vụn, chưn mày nhíu lại đăm chiêu. Anh không thấy đói, cũng chẳng thấy khát, liên tục rít thuốc lá hết điếu này đến điếu khác.