Ánh nắng chói chang rọi vào phòng mang theo ngọn gió mát. Sương Sương thức dậy dụi mắt nhìn vô số hạt bụi ly ty nhảy múa trong đường sáng chân không. Mùa thu mà có mặt trời thế này là một ngày đẹp nhất. Nàng đưa tay lên nhìn đồng hồ. Kim ngắn chỉ số mười, kim dài chỉ số hai, ngủ trễ đến thế.
Tối qua về nhà, may cha có khách nên tránh khỏi một trận bố. Người ấy là ai mà vào phòng cha như vậy? Nhưng thôi, ai cũng mặc nghĩ làm gì cho mệt xác. Bây giờ muốn dậy cũng được muốn ngủ nữa cũng được, có làm gì đâu mà phải lọ Cóc cần đi học, cóc cần chạy theo thời gian cơ mà. Cái gì cũng cóc cần hết cả.
Ngáp dài một cái, nhìn bức tượng trên đầu giường, nàng cầm lên rồi muốn ném xuống cho vỡ đi. Nhưng rồi nàng để xuống, lắc đầu cười buồn và lảm nhảm trong miệng:
- Đập vỡ nó làm gì ? Bộ điên rồi sao? Nó không hề chọc quê cô cơ mà!
Nàng đến trước bàn phấn, ngắm nghía mình trong gương, sửa lại mái tóc rối bù. Nàng lại nhướng mắt, thở ra rồi nói:
- Dường như vẫn thiếu một cái gì!
Nàng chỉ biết mình thiếu cái gì nhưng không rõ là thiếu gì và cũng chẳng biết lý dọ Thay chiếc áo pull đỏ và quần tây đen, nàng đi vào phòng tắm rửa mặt. Nhìn vào gương, nàng vẫn thấy mình thiếu cái gì, dĩ nhiên không bao giờ giống bức tượng được!
Cả nhà im lặng như một nấm mồ hoang. Mọi người đã chết đâu hết rồi? Nàng đẩy cánh cửa phòng cha nhìn vào, cha đã biến mất. Đi ngang qua phòng Như Phong, nàng dừng lại lắng tai nghe, bên trong vẫn im như tờ. Có lẽ anh Phong đã đến sở, giờ này đâu phải giờ ở nhà như nàng. Mỗi người đều có một công việc, một nhiệm vụ để làm, chỉ có nàng là ở không như bị loài người ruồng bỏ. Suốt ngày không biết làm gì để giết thì giờ. Giá như thời gian mà đốt được như đốt một điếu thuốc thì sướng biết cỡ nào.
Xuống lầu nàng lững thững đi vào phòng ăn. Như Phong đang ngồi ăn, thật hăng hái như đã ở đói ba ngày không ít. Mắt chàng sáng rực, lộ vẻ vui tươi vô cùng. Thấy Sương Sương, chàng ngước lên vui vẻ hỏi:
- Em mới dậy à ?
Nàng nhún vai lạnh lùng đáp:
- Dĩ nhiên là mới dậy, anh đang ăn sáng hay ăn trưa vậy?
Như Phong cười:
- Trưa hay sáng gì cũng được. Đây là bữa ăn ngon nhất của anh trong hai ngày nay.
- Anh có việc gì vui lắm phải không ?
- Vui à ?
Dĩ nhiên là vui, không phải niềm vui tầm thường mà có thể nói vui đến nỗi đất trời muốn đảo lộn trước mặt. Niềm vui ấy do Hiểu Đan mang lại từ lúc tờ mờ sáng. Lúc ấy, chàng còn đang ngủ thì điện thoại reo lên. Chàng nhấc ống nghe mà tay run cầm cập. Một tiếng “alô” thật nhỏ chạy thẳng vào tim chàng làm quả tim muốn ngừng đập. Chàng cứ ngỡ là một hung tin, nào ngờ nàng lại nói:
- Anh à, mẹ em đã bằng lòng.
Chàng càng khó hiểu hơn:
- Bằng lòng gì hả em ?
Giọng nũng nịu thật dễ thương:
- Em đố anh đó.
Hơi thở chàng gấp rút:
- Anh nào biết!
- Em nói cho nghen, mẹ bằng lòng việc chúng mình đó.
Chàng như bị mũi kim chích vào thần kinh nên nhẩy cỡn lên:
- Thật thế sao? Bây giờ em đang ở đâu?
- Trên đường đến trường, dừng lại ở trạm điện thoại công cộng gọi cho anh.
- Em chờ anh nhé. Anh đến ngay bây giờ.
- Ứ, đâu có được, em sắp trễ học rồi!
- Thì trễ một bữa có sao đâu?
Nàng càng nũng nịu hơn:
- Anh à, không được đâu. Em không muốn làm một người học trò xấu. Thi đậu vào đại học được hay không em chẳng cần. Tuy nhiên vấn đề bây giờ là phải làm cho mẹ em vui.
Ngưng một lát nàng tiếp:
- Thông cảm cho em, đừng giận em nghe anh.
Giận nàng ? Đó là chuyện không bao giờ có. Ai lòng dạ nào có thể giận nàng được. Chỉ cần nghe tiếng nói của nàng, những gì phiền não trong lòng cũng biến hết... Sự xúc động tột cùng ấy đã làm chàng không còn mở miệng được. Hiểu Đan nói mãi mà không nghe trả lời thì lo lắng hỏi:
- Anh ơi! Anh có nghe em nói không ?
- Ơi! Anh đang nghe.
Nàng lại làm nũng:
- Sao anh không nói gì hết, làm em sợ muốn chết luôn vậy đó.
- Em sợ gì nói anh nghe nào?
- Sợ anh giận.
- Còn sợ gì khác nữa không ?
- Em cũng không biết nữa.
- Lại “Em cũng không biết nữa”! Chỉ cần nghe câu nói của em “em cũng không biết nữa” thì anh đã hết giận rồi. Em có biết rằng anh yêu câu nói ấy của em lắm không ?
- Em cũng không biết nữa.
Nàng ngừng một lát rồi nói:
- Thôi nghe anh! Em đi học!
Chàng lại thấy gương mặt trắng trẻo dễ thương của Hiểu Đan hiện lên trong ống nghe. Mắt chàng bỗng trở nên mơ màng. Bên kia đầu giây có tiếng hít hơi thật mạnh:
- Anh ơi!
- Ơi!
- Sao anh không nói?
- Nhớ em quá, anh đang thấy em trước mặt.
- Thôi nè, em chìu anh đó. Em chờ tại ga, anh lên nhanh nghe.
Trời, Hiểu Đan thật thông minh và hiểu ý chàng quá. Chàng sung sướng đến run lên:
- Em à, anh muốn gặp em bây giờ lắm nhưng thôi vì anh sợ em buồn. Anh biết em không muốn đến trường trễ giờ. Chiều nay anh đến trường đón em, chịu không nào?
- Thôi đi, đến trường người ta nhìn kỳ lắm. Anh chờ em tại quán Linh Lan nhé.
- Mấy giờ ?
- Năm giờ.
- Ừa, đúng giờ nhé.
- Nhớ đó, không em giận cho coi. Thôi nhé anh.
Chàng vội vã:
- Khoan khoan, chờ chút đã em.
- Gì vậy anh ?
Chàng cứ nhìn ống nghe mà không nói. Nàng giục:
- Gì vậy anh, nói mau lên! Em trễ giờ rồi nè.
Chàng nói thật nhỏ và tha thiết:
- Anh yêu em quá! Anh yêu em quá! Anh yêu em quá!
Nàng mắng yêu:
- Anh này.
Sương Sương nhìn chằm chằm Như Phong. Nàng đoán biết chàng đang nghĩ gì rồi. Người con gái ấy chớ còn ai nữa! Nàng nổi máu ghen nên hứ một tiếng. Như Phong giật mình mới biết mình đang mơ giữa bàn ăn. Ngước lên nhìn Sương Sương chàng cười hỏi:
- Việc vuỉ Hay là việc vui của em ?
Nàng hỉnh mũi:
- Việc vui của em ? Ngoài việc em bị tống cổ khỏi trường thì chẳng có việc gì đáng vui nữa cả. Bị đuổi tức không mất thì giờ vác sách đến trường, khỏi bị nhức đầu bởi mấy ông giáo sư nhét vào óc cái mớ chữ cũ rích từ chương ấy. Bởi vậy, anh bảo đó là việc vui thì cũng tạm được đi.
Như Phong lộ vẻ suy nghĩ:
- Em nên đi học cours đi, sang năm có thi vào đại học không ?
Nàng nhún vai, bĩu môi:
- Chẳng thèm!
Con Kim bưng đồ ăn sáng lên. Nàng vừa trét bơ lên bánh mì vừa ngước nhìn Như Phong:
- Sao hôm nay anh lo cho em quá vậy?
Như Phong hỏi lại:
- Có bao giờ anh không lo cho em đâu?
- Thật thế sao?
- Anh biết em nhiều chuyện lắm.
- Chẳng hạn chuyện gì ?
- Như chuyện chơi thân với một thằng du đãng con.
- Một thằng du đãng con ?
Sương Sương đưa bánh mì cắn được nửa lên miệng, nhìn Như Phong cười lớn và hỏi:
- Anh có biết thằng du đãng con đó là ai không ?
- Anh làm sao biết được! Anh nghe người ta nói nó ở trong cái băng gì đó...
Chàng nhìn Sương Sương dịu giọng:
- Em đừng nên chơi với chúng. Mấy cái thằng du đãng con đó suốt ngày chỉ đi cà nhông ngoài đường đập lộn, phá phách, có làm nên trò trống gì đâu. Em nên xa lánh chúng càng sớm càng tốt.
Sương Sương phát tức lên:
- Hứ, thật khó có được người anh lo lắng cho em như thế. Anh thật tình lo hay giả vờ lỏ Du đãng con! Anh dám gọi như vậy hả, nó dễ yêu hơn anh, nó có thể chết sống vì em. Nó dám nói là dám làm, trời đất cũng chẳng có ký lô nào đối với nó.
Nàng híp mắt lại, gương mặt khờ khạo của Hiểu Bạch lại hiện ra trước mặt, nàng bênh vực:
- Dù sao nó cũng mạnh hơn anh!
Như Phong cười:
- Sương, anh mừng cho em. Nếu anh đoán không lầm thì em đang yêu?
- Đang yêu?
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Như Phong giận dữ, bưng ly sữa lên, ực một hơi rồi nghĩ thầm:
- ý của anh là gì ? Nói đía nữa hả, đang yêu? Đang yêu ai chứ ? Anh đã thừa biết mà còn hỏi câu này. Như Phong, tôi hận anh. Anh đừng tưởng con bé nhà quê đó nó yêu anh hoài sao? Hãy chờ mà chống mắt lên xem nhé.
Như Phong ăn xong, đứng dậy đặt tay lên vai Sương Sương ôn tồn bảo:
- Em! Anh có nhiều việc muốn nói với em nhưng vì mấy hôm nay rối ren quá nên không còn tâm trí để nói. Vài ngày nữa mọi việc được ổn định, anh sẽ nói nhiều với em. Anh thành thật mà nói lúc nào cũng nghĩ và lo lắng cho em. Em là người con gái đẹp, thông minh và có rất nhiều ưu điểm. Trời đã ban cho những gì hơn người thì phải gắng mà giữ để tạo lấy hạnh phúc cho đời mình. Anh không mong gì hơn bằng em dược hạnh phúc.
Chàng nhìn vào mắt nàng rồi tiếp:
- Một ngày nào đó, em sẽ thấy thế giới này bao la lắm, không nhỏ hẹp như em đã tưởng.
Nàng vẫn trợn to mắt, không chớp. ánh mắt và giọng nói thành thật của Như Phong làm nàng vừa đau lòng vừa bất mãn. Mím chặt môi, lắc đầu thật mạnh:
- Không, em vui lắm chẳng có gì để anh lo cả.
- Nếu quả thật như vậy thì còn gì tốt bằng. Thôi, anh đi kẻo trưa, gặp lại em sau.
Nàng la to:
- Khoan đã, cha em đâu?
- Có lẽ đi làm rồi.
- Cha đi xe sao?
- Có lẽ như vậy.
- Ông Lưu lái hả ?
- Không, cha em tự lái lấy.
- Người khách tối qua là ai vậy?
Như Phong nhìn Sương Sương. Người khách tối qua là ai? Đó là câu hỏi của chàng chưa được giải đáp thì bây giờ Sương Sương lại hỏi. Ngay cả người khách ấy ra về lúc nào chàng cũng không haỵ Sáng ra, con Kim mách rằng đó là người đàn bà với bộ y phục Trung Hoa, đầu búi tóc, nước da trắng trẻo. Thế rồi sáng nay, Hiểu Đan lại gọi điện thoại đến cho biết là mẹ nàng không còn phản đối chuyện yêu đương của hai đứa. Căn cứ vào những điểm ấy, chắc người đàn bà ấy không ai khác hơn là mẹ Hiểu Đan. Có lẽ suốt đêm qua, bà và Mộc Thiên đã giải quyết được chuyện thù hận xa xưa ấy rồi. Mà có chuyện gì phải thù nhau lâu như thế ? Nhưng thôi, nghĩ làm gì, vấn đề quan trọng ở đây là chàng và Hiểu Đan được giải quyết xong.
Như Phong đáp, bắt chước giọng của Hiểu Đan:
- Ồ, anh cũng không biết nữa.
Nhìn Như Phong ra đến cửa, Sương Sương cầm con dao trét bậy bạ trên bàn và hỏi:
- Nghe nói bà già của “Vì sao lạc” không tán thành anh phải không ?
Chàng quay đầu lại:
- Tình báo của em khá đấy chứ.
- Khá thật không ?
- Cũng khá mà cũng bết. Cái chuyện không tán thành bây giờ đã xưa rồi.
Chàng cười thích chí:
- Sẽ gặp em sau. Hôm nay không có xe hãy ở nhà nghỉ xả hơi một bữa đi nhé.
Nàng nhìn Như Phong đi khuất rồi lắng nghe tiếng nổ máy xe. Nàng ngồi bất động nơi bàn ăn mãi đến khi không còn nghe được tiếng xe nữa mới bần thần đứng dậy lững thững đi qua phòng khách rồi lên lầu. Nàng đến phòng Như Phong mở cửa bước vào, đóng lại cẩn thận rồi đến bàn bắt đầu lục soát.