Ross rảo bước dọc hành lang, mắt tối sầm vì giận dữ. Giá có gặp ai, anh cũng cứ thế mà đi qua không để ý. Rất may, boong tàu và lối lên đài chỉ huy không có ai khi mỗi bước anh leo lên đến hai bậc thang. Anh tức nổ ruột, không chỉ vì sự xấc xược của cô gái ấy, mà còn vì hành động dớ dẩn của mình. Lẽ ra anh cần cho nàng thời gian để quen với vai trò mới, và để hiểu rằng món quà chỉ là mở đầu cho những ân huệ mà anh sẽ ban phát. Thế mà anh đã làm hỏng hết cả! Lòng khao khát được hôn nàng đã làm đổ vỡ tất cả những tính toán khôn ngoan của anh, và nàng đã gắn hai sự việc lại với nhau. Bây giờ làm sao tiếp tục kế hoạch liên tục tặng quà để dần làm nàng mắc nợ anh, cho tới lúc nàng tự thấy phải trả ơn anh bằng cách trao cho anh những gì còn có ở nàng? Mà nàng còn gì nữa đâu ngoài tấm thân, và đáng ra nàng sẽ từ từ ngả vào vòng tay anh, thì bây giờ anh linh cảm thấy nàng sẽ cưỡng lại một cách quyết liệt!
Anh đã ra tối hậu thư cho nàng. Anh đâu muốn thế, nhất là sau khi đã hứa sẽ không bao giờ ném trả nàng lại hầm giam. Anh không phải loại người dễ bỏ cuộc vào lúc này, hoặc nuốt lời. Nàng sẽ phản ứng sao đây? Anh cắn môi với vẻ hoài nghi, mắt theo dõi ánh mặt trời đang nhạt dần ở phía chân trời xa. Không lâu nữa, anh sẽ biết bản năng tự tôn có chế ngự được cơn giận cố nén hay không?
Juliet đột nhiên thấy chỉ còn lại một mình trong phòng. Nàng nằm vật ra giường, đau đớn tự trách mình. Tại sao nàng lại để cơn giận bột phát, để đến nỗi bây giờ bị giam hãm trong cái bẫy này? Nếu có gì cần để làm anh tin nàng là con điếm, thì chính là lời nàng nói ra vừa rồi. Nàng chống tay vào cằm, mắt nhìn xuống thảm. Nói xa xả những gì về công phục vụ thì đúng như những gì anh nghĩ về nàng. Một cô gái đoan trang không bao giờ nói như vậy. Mà một cô gái chưa trải qua cuộc đời làm điếm thì không thể biết những điều nàng vừa nói. Nhưng nói cho cùng, nàng đâu còn là cô gái đoan trang, nàng chỉ là một con điếm đang trên đường đến nơi sống cuộc đời nô lệ. Được rồi, nếu anh không trả nàng về hầm giam, nàng sẽ là người tình của anh, nhưng anh sẽ thấy nàng không phải là người bạn chăn gối sẵn sàng chiều chuộng.
Một giờ trước bữa ăn tối, Juliet đi tắm, dùng xà phòng của thuyền trưởng xát thoải mái trước khi lau khô người bằng những chiếc khăn tắm rất rộng của anh. Nàng chui đầu vào chiếc áo lót, chất vải mịn như nhung dính trên da thịt làm nàng thích thú đúng như nàng mường tượng. Sau đó nàng mặc quần, đi xăng đan, rồi rũ phẳng chiếc áo màu xanh dính đăng ten. Nàng mặc vừa như in. Nàng nhìn vào gương, ngắm mình trong chiếc áo do thợ may đầu tiên trong đời, tự hỏi không biết anh mua áo này tặng ai. Viền đăng ten bồng bềnh làm cánh tay nàng trông mảnh mai hẳn, thân áo thắt cứ như may theo số đo của nàng.
Suy nghĩ một lát, nàng dùng chiếc bàn chải tóc cán bạc của thuyền trưởng, chải ngược tóc về phía sau cho đến khi nó óng mượt phủ trên bờ vai. Nàng tò mò nhìn mấy lọ nước trên bàn cạo râu của anh, cầm một lọ nước hoa lên ngắm, rồi đổ một giọt ra tay và thoa nhẹ lên mặt và cổ.
Nàng đang định lục các thứ để trong ngăn kéo trên của chiếc tủ xem có chiếc muxoa nhỏ nào không, thì bỗng nghe tiếng gõ nhẹ trên cửa làm tim nàng đập mạnh. Nàng xoay người, tựa lưng vào tủ, biết rằng nàng cần dựa vào đâu đó cho khỏi ngã. Lại một tiếng gõ nhẹ. Ôi, ông ta sắp bước thẳng vào đây!
- Xin... xin mời vào, nàng lắp bắp nói. Tiếng chìa xoay trong ổ khóa và cửa mở ra.
Một người đội khăn xếp, mặt đen thui nhìn nàng rất nhanh.
- Memsuhib! Xin phép bà cho tôi được bày bàn. Người đàn ông gày gò, da đen nhẻm cúi gập người đợi, mắt nhìn xuống sàn:
- Ồ, tất nhiên, xin mời!
- Juliet nhìn anh ta sắp xếp chiếc bàn nhỏ đặt giữa tấm thảm. Anh ta lấy tấm khăn trải bàn thêu hoa trên chiếc xe đẩy để ngoài hành lang, và bắt đầu bày các bộ đồ ăn bằng bạc và cốc uống rượu vang ra bàn. Sau đó là đĩa ăn xúp và chiếc liễn có nắp đậy.
- Ngài thuyền trưởng lát nữa sẽ về. Thưa bà, tôi sẽ đợi ngoài cửa.
- Cám ơn anh. Tên anh là gì ?
- Thưa bà, Josephh, Joseph Garcia.
- Anh người ấn Độ à, Josephh ?
- Vùng bờ phía Tây, thưa bà. Vùng Goa thuộc Bồ Đào Nha ạ. Rất nhiều người Goa thích làm việc trên tàu của Anh ạ.
Cả hai người nghe tiếng chân bước. Joseph ra khỏi phòng, còn Juliet bám chặt tay vào tủ. Nàng nhìn về phía cửa, rồi cố giữ thẳng người, mặt làm bộ thờ ơ.
Ross dừng ở cửa, mắt từ từ nhìn hình ảnh làm anh ngây ngất. Chiếc áo trông quyến rũ đến thế là cùng, anh nghĩ
- thân áo bó sát người càng làm nổi đường cong mềm mại của bộ ngực bên trên. Đường cổ viền đăng ten khoét thấp đủ cho anh thấy khe sâu giữa hai bầu vú trắng như ngà.
Anh ngước nhìn khuôn mặt nàng, bắt gặp nàng cũng đang nhìn anh, miệng thoáng nét cười hài lòng thích thú.
- Thưa thuyền trưởng, món đầu đã dọn. Juliet nói nhỏ nhẹ và Ross nghiêm sắc mặt khi nghe vẻ giễu cợt trong giọng nói của nàng.
- à ra thế. Nhưng ta không nên để món xúp nguội lạnh, anh vui vẻ trả lời, thấy nàng nheo mắt giấu cái nhìn như lóa sáng.
Anh ném mũ áo xuống giường, kéo ghế cho nàng. Khi nàng ngồi, mùi nước hoa thoang thoảng đến chỗ anh.
- Mùi nước hoa cũng dịu đấy chứ ? anh nói.
- à, vâng. Tôi đã được ông cho phép coi phòng này như của mình, nên tôi cũng dùng cả bàn chải tóc của ông nữa. Tôi e rằng các khăn tắm của ông khá ẩm. Giọng nàng không hề có vẻ gì hối tiếc.
Anh ngồi xuống ghế đối diện nàng:
- Josephh sẽ mang thêm thức ăn.
Trước tiên chúng ta ăn tối, sau đó tôi sẽ tắm.
Juliet nhún vai:
- Kể ra cũng hơi lạ, song rất may là ông không phải từ chuồng ngựa về.
- Nếu thế, tôi cần phải có người kỳ cọ lưng giúp tôi, anh nói, nhìn nàng thăm dò.
Juliet dịu dàng nhìn lại:
- Tôi không dám làm hỏng những đăng ten này trong bồn tắm, thuyền trưởng ạ. Và cũng không đủ năng lực của đàn ông.
Ross mỉm cười:
- Tối này người đàn ông ấy rõ ràng là thừa. Tôi hoàn toàn đủ khả năng giải quyết không cần ai giúp.
- Tôi lấy làm mừng nghe ông nói vậy.
- Vui lên một chút vào lúc này trước những gì sắp tới với cô không phải là không đúng lúc.
Juliet rướn cao lông mày:
- Vui lên ? nàng hỏi lại, giọng tắc nghẹn.
Ross tỏ vẻ e ngại:
- Josephh sẽ rất buồn nếu anh ta nghĩ cô chê món xúp. Anh ta là một đầu bếp giỏi.
Juliet nhìn anh tới một phút, không nói lên lời, rồi nhìn xuống đĩa xúp Ross vừa múc cho nàng.
- Ăn thử đi, anh lịch sự nói, giống như anh là vị chủ nhà tiếp khách cố làm khách ngon miệng.
Juliet cầm thìa xúp, không biết rằng Ross chưa làm như vậy. Anh cố ý đợi xem nàng cầm có đúng thìa hay không.
Tiếp theo là món cá nấu váng sữa, rồi món thịt cừu. Juliet uống một cốc vang, nhưng không chịu uống thêm. Nàng rất mừng thấy chủ nhà tự rót rượu đầy cốc tới mấy lần. Nếu nàng gặp may, nàng độc ác nghĩ thầm, anh sẽ uống đến say mềm. Nhưng thật không may, anh không có vẻ say như nàng nghĩ.
- Chắc ông mua vang ở Capetown ? cuối cùng nàng lên tiếng hỏi khi thấy Ross tỏ ra không hài lòng vì bữa ăn kéo dài trong yên lặng.
- Đúng vậy. Rượu ngon đấy chứ? Tôi tin là vườn nho của họ sẽ tốt với khí hậu thế này.
Juliet xoay xoay cốc rượu trong tay:
- Tôi có thể thấy ông cho là ngon. Tôi đoán chắc ông mua dự trữ nhiều ?
Ross bắt gặp vẻ nhạo báng trong giọng nàng:
- Quả có vậy, anh dịu dàng trả lời:
- Nó là thứ rất có lợi cho tiêu hóa. Không mạnh đến mức làm đầu óc như bốc lửa, hoặc làm ta bất lực. Có lẽ vì lý do này hay lý do khác, cô thích rượu gin hơn ?
- Tôi chưa bao giờ uống gin hay bất cứ loại nào khác, nên không biết nó thế nào. Còn đây là cốc rượu đầu tiên tôi uống trong đời.
- Thật vậy sao? Tôi thấy khó tin chuyện đó.
- Ông muốn tin thế nào là tùy ông, Juliet nói với vẻ mệt mỏi:
- Tôi không quan tâm đến việc ông nghĩ thế nào.
Anh nhào về phía trước, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Juliet Westover, cô là một cô gái kỳ lạ. Cô ăn uống như một cô gái có nền nếp, không khó khăn gì chọn đúng dao thìa. Chắc cô học được phép tắc trong khi hành nghề, hoặc người bao cô là loại có giáo dục, đúng không ?
- Không.
- Cô kiếm sống bằng cách gì ?
- Tôi không phải kiếm sống.
Anh ngây người, hơi đỏ mặt, cặp mắt xanh ngơ ngác nhìn nàng.
- Cô muốn nói tôi tin cô là loại tiểu thư khuê các chắc? Váy áo của cô không cho thấy điều đó. Nào, quần là áo lượt của cô đâu rồi ?
- Tôi chưa bao giờ có những thứ ấy. Có cái mà người ta gọi là nghèo quý phái, thuyền trưởng ạ. Rồi người ta cũng quen với cuộc sống ấy.
- Cha cô đã mất ? anh đột ngột hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp sa sầm, cặp mắt như hai tấm rèm che kín các ý nghĩ bên trong. Ross hiểu ngay rằng anh đang động đến một vấn đề tế nhị, trong khi trí tò mò của anh vẫn chưa được thỏa mãn. Anh có thể đọc đống hồ sơ mà người giải tù đưa cho anh, song anh rất ghét phải làm việc đó. Anh hy vọng nàng tự kể cho anh nghe, nhưng đến giờ, anh thấy mình vẫn chưa biết gì hơn khi nàng ngất xỉu trên boong, sau vụ lộn xộn dưới hầm tàu. Đáng ra, tới lúc này, hầu hết loại đàn bà có tội sẽ dốc hết nỗi niềm, tuyên bố họ hoàn toàn vô tội như trẻ sơ sinh, song cô gái này không thế. Nàng không đổ lỗi cho ai, không cố bào chữa cho tội lỗi mà nàng bị tòa tuyên phạt. Anh phải thú nhận là nàng làm anh tò mò, đầu óc nàng sắc sảo mà người cũng rất đẹp.
Josephh đang thu dọn hoa quả và tách cà phê, gấp chiếc khăn bàn thêu hoa thì Juliet ngước mắt, nhìn anh ta cười nói:
- Cám ơn anh, Josephh. Một bữa ăn ngon tuyệt. Nụ cười của nàng đầm ấm và thân thiện.
Anh chàng người xứ Goa cúi gập người:
- Thưa bà, rất sung sướng được phục vụ bà.
Anh ta nhẹ nhàng lui ra, phòng trở lại yên lặng. Juliet hít một hơi rất sâu, bình tĩnh nhìn Ross.
- Ông thuyền trưởng. Bây giờ ông đi tắm, còn tôi thực hiện các mệnh lệnh của ông chứ ?
Nàng ngồi lại ngay ngắn, nên anh không nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt để trong lòng nàng. Anh chỉ thấy mắt nàng nhướn lên với vẻ mà anh cho là giễu cợt trên nét mặt nàng.
- Sao lại không chứ ? Anh đứng dậy, trước tiên ra khóa cửa, nhét chìa khóa vào túi rồi đi vào chỗ tắm:
- Tôi sẽ tắm rất nhanh, anh nói thêm.
- Tôi chắc là như vậy. Anh nghe thấy giọng nói bình tĩnh của nàng khi anh kéo rèm buồng tắm.
ở ngoài, nét mặt Juliet bỗng thay đổi. Nàng sợ rúm người nhưng không có cách nào thoát khỏi tình thế khó khăn này, chỉ còn thiếu nước hét toáng lên. Nhưng làm thế chắc chắn sẽ đưa nàng trở lại hầm giam, nàng cố gượng cười nghĩ. Nàng không biết đóng vai gái điếm thì phải làm những gì, vì vậy cứ để anh muốn làm gì thì làm, trong khi ấy nàng vẫn giữ vẻ thơ ơ lãnh đạm của con gái nhà lành, mong sao sớm được buông tha.
Chiếc áo vải bông xanh nàng đem treo ngay ngắn trong tủ. Lúc cầm chiếc áo lót mỏng từ giường lên, nàng thấy rõ chiếc đèn ngủ qua lần vải.
Má nàng đỏ lựng. Tấm thân nàng sẽ như phơi bày ra hết, song tất nhiên đó chính là lý do tại sao anh lại mua áo ấy! Nàng lo lắng bước vội về phía rèm buồng tắm, rồi cởi bỏ áo lót, quần, xăng đan và vội vàng mặc chiếc áo lót mỏng. Chiếc áo màu đỏ sẫm rất đẹp, rất hay lại hợp với màu ruybăng buộc tóc anh tặng nàng. Giá vào lúc khác, hẳn nàng sẽ thích thú với cảm giác mát dịu của chiếc áo lụa mơn man trên người nàng, nhưng lúc này, nàng cứ kéo áo che bộ ngực trong tâm trạng gần như hoảng loạn.
Đột nhiên Ross nhẹ nhàng ra khỏi chỗ thay quần áo, chiếc khăn tắm quấn ngang bụng. Cánh tay rắn chắc vén tấm rèm, Ross dừng lại ngắm cô gái đang đứng gần giường.
Hai bàn tay cô nắm chặt đến nỗi cổ tay trắng nhợt, đôi mắt nâu tròn xoe nhìn anh đầy vẻ hoảng sợ. Anh cau mày. Lại trò gì nữa đây?
- Cô làm sao thế? Có phải tôi mời cô tới giá treo cổ đâu ? anh nói giọng khô khan, làm Juliet như chợt bừng tỉnh.
Các ngón tay lỏng ra, hai tay nàng từ từ buông thõng xuống. Mặc dù trong cabin khá nóng, nàng vẫn thấy lạnh xương sống. Không, không phải giá treo cổ. Cái đó nàng đã thoát, và sau đó lại thoát khỏi hầm tàu.
Chắc hẳn nàng không thể đòi hỏi gì hơn thế nữa. Đã tới lúc cần phải trả nợ, và người đàn ông đứng trước mặt nàng là người đòi nợ.
Qua lần áo lụa mỏng dính, thân hình nàng lộ rõ những nét tuyệt hảo như Ross vẫn còn nhớ rõ. Đôi vú nhỏ nhô cao, lưng ong thắt đáy và cặp mông mềm mại. Bụng thon mảnh, cặp đùi tròn chắc trên đôi chân thon dài. Anh đưa mắt nhìn lên trên, dừng lại ở vùng bẹn mờ mờ. Lưng anh nổi da gà, một tay nới lỏng nút khăn trong khi ánh mắt lướt trên hai núm vú nhỏ hồng rồi dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt.
Chiếc khăn rơi xuống sàn, Ross đứng đó trần truồng. Juliet theo phản xạ tự nhiên nhìn theo chiếc khăn, mắt như bị thôi miên khi thấy bộ phận nam tính của anh, cặp đùi chắc nịch và đôi chân dài nổi bắp, trước khi Ross bước lại phía nàng. Hai tay đặt trên hai vai bồng bềnh đăng ten, anh mỉm cười cúi nhìn nàng.
- Chao ôi, đẹp quá, anh thầm thì:
- Nhưng phía dưới còn đẹp hơn.
Hai tay anh sờ vai nàng, quai áo ngủ tuột khỏi bờ vai, chiếc áo tụt xuống thành một đống mềm mại trên sàn.
Juliet cố không thở dốc khi nàng cảm thấy tay Ross từ vai chuyển xuống ngực nàng. Anh vuốt ve đôi núm vú tròn nhỏ một lát, rồi tay anh lần xuống bụng, vòng qua sau lưng và đôi tay to khỏe của anh kéo sát nàng lại phía anh.
Juliet không chống cự được vòng tay rắn chắc của anh, song khi cơ thể nàng áp sát vào anh, nàng như cảm thấy sức nóng từ cơ thể anh lan tỏa làm người nàng lâng lâng, đầu óc không thể suy nghĩ mạch lạc được nữa. Anh hôn nàng lên môi, lên cổ và lên má. Nàng không biết anh đã bế bổng nàng đặt lên giường. ánh đèn đầu giường làm nàng lóa mắt, còn đôi tay dạn dày kinh nghiệm và cặp môi anh đưa nàng đến một vùng đất lạ mà nàng không hình dung nổi. Dù nàng có muốn cũng không thể cưỡng lại các giác quan đang âm thầm kích thích, và thực tại đang chìm đắm trong trong những đợt sóng của cảm giác đê mê đến mụ người.
Các ngón tay nhạy cảm sờ soạng và ve vuốt nàng, làm nàng quằn quại trong niềm thèm khát đến nhức nhối. Anh hôn ngực nàng, đầu lưỡi âm ấm mơn man núm vú, đôi tay vuốt ve như đưa nàng tới tột cùng của cảm giác mãnh liệt. Môi nàng ép sát môi anh, những ngón tay của nàng luồn trong mái tóc rối bù của anh, ghì sát anh vào nàng. Người nàng như bốc lửa theo từng cử động của anh. Nàng ôm chặt lấy anh, hai chân nới lỏng khi anh đè lên người nàng.
Nàng bỗng cảm thấy đau nhói, người quằn quại trên giường một lát, đầu óc quay cuồng. Cái đau đột nhiên biến mất, thay vào đó là khoái cảm tột độ khi hai thân thể áp chặt vào nhau. Nàng hòa theo nhịp thở của anh, hai cánh tay ôm chặt lấy anh, đôi môi nàng hôn lên cổ, mồm và má anh. Người nàng như chìm trong ngọn lửa khao khát, muốn giây phút này kéo dài mãi mãi.
Nhưng lửa nào rồi cũng phải tắt, nóng mấy rồi cũng nguội. Nàng thở dốc, rồi nằm im, cánh tay lỏng dần khi Ross cựa quậy. Chưa bao giờ nàng biết được rằng tình yêu xác thịt lại ngọt ngào đến thế. Mẹ nàng đã không được biết cảm giác ấy
- nhưng bà biết làm sao được khi chồng bà không cần chú ý đến ai ngoài sự thỏa mãn của mình? Mẹ nàng đâu có được cảm giác của bàn tay dịu dàng vuốt ve người bà, của đôi môi ngọt ngào đưa bà dần vào trạng thái ngây ngất? Giá thuyền trưởng dùng vũ lực cưỡng bức nàng, lạnh lùng, tàn nhẫn như nàng hình dung ngài George vẫn thường làm với mẹ nàng, thì hẳn trong nàng sẽ chỉ có căm thù và khiếp sợ mà thôi.
Juliet quay đầu nhìn người đàn ông đang im cạnh nàng. Anh đang nhìn nàng, mặt nghiêm nghị. Nàng giơ tay vuốt hàng lông mày đen rậm dính mồ hôi của anh, môi run run nở nụ cười.
Ross cầm tay nàng, ép chặt vào má anh. Không cần nhìn những vết rây trên nệm, anh cũng biết anh là người tình đầu tiên của nàng.
- Tại sao ?, anh hỏi:
- Lạy Chúa, tại sao em không nói với anh ? Anh cũng đã biết nhiều đàn bà, nhưng chính sách của anh là tránh xa loại gái đồng trinh. Làm người tình đầu của họ có rất nhiều vấn đề phiền phức. Họ cứ tưởng trái tim họ tan vỡ, nếu sau mấy lời tán tỉnh, mấy cái vuốt ve, ta không đến trình diện ông bố. Còn đàn bà thì đã biết luật chơi, không đòi hỏi gì hơn một tối đầy lạc thú lại hợp với gu của anh hơn.
- Em có nói, Juliet nhẹ nhàng:
- Song anh lại không muốn tin lời em.
- Nhưng còn bọn đàn ông dưới hầm tàu ? anh thốt lên vẻ bối rối:
- Họ không cố thử sao ?
- Tất nhiên. Em cũng đã nói với anh.
- Ừ nhỉ, anh thừa nhận:
- Anh nhớ em có nói tới chuyện hãm hiếp.
- Cái từ đó hơi mạnh đối với người như cô, nàng nhắc lại lời anh.
- Anh nói đúng vậy không ?
Anh cắn môi, gật đầu, mặt đỏ dừ:
- Anh sai. Thô thiển và ngu ngốc.
Anh cứ nghĩ nữ tù đều thuộc loại cùng một giuộc. Em là cô gái hãy còn trong trắng, vậy mà anh đã dùng em như một con điếm, trái với ý nguyện của em.
- ý muốn chống cự của em biến mất khi anh chạm vào người em.
Nàng cười, nhìn sâu vào mắt anh:
- Có ai cương quyết đến thế mà ý chí cũng mềm yếu đến thế không anh ? nàng hỏi với vẻ giễu cợt.
Ross ôm chặt nàng trong tay, hôn lên môi và cổ nàng:
- Cái gì phải làm đã làm, và riêng phần anh, anh không hề hối tiếc. Còn em thì sao ?
- Anh đã rất tử tế với em, không tàn bạo như em tưởng. Vì vậy em rất biết ơn anh buổi tối hôm nay. Không cần hối tiếc. Em vẫn là một nữ tù, đến Sydney, anh sẽ trao trả em và anh đi đường anh. Chúng ta đều biết rõ những gì đang chờ đợi mình. Không có sức mạnh nào ngăn được điều đó. Nhưng từ giờ cho đến lúc ấy, em rất sung sướng nếu anh coi em như bạn bè và Chúa sẽ để chúng ta chia tay nhau, không ai nghĩ xấu về nhau.
Nàng vòng tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh. Họ lại phiêu diêu trong miền cực lạc, mãi cho đến khi cả hai trôi dần vào giấc ngủ, hai thân hình vẫn dính chặt vào nhau.
Ross tỉnh dậy trước. Mới tờ mờ sáng, chân trời vẫn còn che khuất cái khối sáng rực rỡ sắp nhô cao trên bầu trời đằng đông. Anh cúi nhìn cô gái trần truồng đang ngon giấc. Da dẻ mịn màng như da trẻ nhỏ, mái tóc đen rối bời xoã trên gối. Hai vú nàng trắng hồng, núm vú hồng hồng và anh cúi xuống hôn nhẹ lên chúng. Anh tụt xuống giường, cố cưỡng lại lòng thèm khát được luồn tay vào giữa hai đùi nàng. Nếu anh chạm vào người nàng lúc này, anh sẽ không thể dứt ra mà lên boong được.
Anh đi chân không vào buồng thay quần áo, múc nước lạnh để từ đêm trước dội lên người. Anh nhẹ nhàng mặc quần áo, sau đó đặt chìa khóa cửa lên gối của nàng, rồi đi ra.
Josephh đang đợi anh ngoài hành lang:
- Thưa ngài, bữa sáng đã sẵn sàng.
- Cám ơn Josephh. Anh chuẩn bị bữa sáng cho Memsahib và bưng vào phòng khi cô ấy dậy được không ?
- Vâng, thưa ngài
- Lát sau, Juliet tỉnh giấc. Nàng cảm thấy toàn thân rã rời, đến xương cốt cũng mỏi nhừ. Rồi nàng mở choàng mắt, ngơ ngác nhìn chiếc gối khác vẫn còn lõm vết đầu người nằm. Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn quanh phòng thuyền trưởng, đàu óc hoàn toàn tỉnh táo. Không thấy anh trong phòng, nhưng chiếc khăn tắm đang nằm trên sàn, chiếc áo ngủ màu đỏ sẫm cũng vẫn còn nằm đó, vậy là thực chứ không phải giấc mơ.
Chìa khoá cửa để ngay trên gối của nàng. Ngụ ý là nàng phải ra khỏi phòng trước khi anh trở lại ư?
Nàng nhảy khỏi giường, vơ vội quần áo và vào buồng thay đồ. Múc nước dội trong bồn lau rửa vội, nàng cố mặc nhanh chiếc áo lót, quần lửng, rồi chui đầu vào chiếc áo vải bông màu đỏ đã cũ của nàng.
Nàng gấp gọn chiếc áo ngủ mỏng cùng chiếc áo lót, xếp chúng vào hòm cạnh đôi xăng đan. Nàng nhìn lại chiếc giường. Má nàng đỏ bừng khi thấy những vết máu còn đỏ in trên nệm. Nàng kéo tấm vải trải giường, gập lại, định mang về cabin hành khách giặt.
Tếng gõ nhẹ trên cửa làm nàng quay ngoắt lại. Một sỹ quan đến tìm thuyền trưởng chăng? Nếu nàng không trả lời, anh ta sẽ bỏ đi. Nàng bỗng nghe tiếng gọi:
- Memsahib!
- Nàng thở phào. Josephh! Anh ta biết nàng đang ở trong phòng.
Nàng hé cửa. Anh ta mỉm cười, tay bưng khay đồ ăn.
- Tôi nghe tiếng chân của bà. Ngài thuyền trưởng dặn tôi mang cà phê và bữa sáng vào phòng khi bà dậy.
- Chắc không phải ở đây chứ, Josephh.
- Thưa bà, ở phòng đây ạ. Bây giờ bà là bà thuyền trưởng đấy ạ. Bà ở phòng này.
Juliet quay vào, hoàn toàn không tin là Joseph hiểu hết tình thế.
Anh ta đặt khay ăn lên bàn. Mùi cà phê thơm lựng, những lát bánh mỳ nướng ròn và đĩa quả tươi làm nàng không còn lưỡng lự nổi nữa.
Nàng đang đói cồn cào. Joseph lui ra sau khi nàng cám ơn anh ta.
Không biết có phải làm tình xong người ta rất đói, nàng thích thú tự hỏi, rồi mặt đỏ dừ khi nghĩ lại những hành động của nàng tối qua, sự sốt sắng đáp ứng những chiếc hôn của anh, và chính tay nàng đã dẫn lối cho anh qua cửa động đào.
Nàng vội vã ăn cho xong bữa sáng, nhặt tấm vải trải giường, rảo bước dọc hành lang về phòng mình. Cho dù Joseph nói thế, nàng không được mặc nhiên cho rằng Ross muốn nàng ở lại phòng anh. Anh định chứng tỏ anh là chủ, chỉ ngủ một đêm với nàng để trả thù hành động xấc xược của nàng về chuyện chiếc băng buộc tóc. Như anh đã bảo, người đàn ông lênh đênh trên biển có rất ít cơ hội. Ai có thể trách cứ anh đã đưa người đàn bà tù tội vào giường? Và ai có thể trách cứ anh nếm thử vị ngọt tới mấy lần khi người đàn bà ấy sẵn lòng như một con điếm? Anh chỉ hơi bất ngờ về việc nàng còn là trinh nữ. Nhưng bây giờ, cái đó đâu còn là vấn đề nữa?
Cho tới lúc chải xong mái tóc và mắc được dây phơi vải trải giường, Juliet đã ghép mình vào lối suy nghĩ của người theo thuyết định mệnh.
Anh là thuyền trưởng tàu buôn. Anh có nhiều việc phải làm hơn là mời đàn bà con gái đến ăn tối. Chỉ khi anh cảm thấy thèm khát phụ nữ, anh mới tìm đến nàng. Còn không, nàng phải tiếp tục làm những việc mà cậu bé giúp việc giao lại cho nàng.