Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Sự Lựa Chọn Cuối Cùng

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 33481 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Sự Lựa Chọn Cuối Cùng
Janet Dailey

Chương 29

PHẦN ĐẤT CỦA BANG ILLINOISE BÊN BỜ SÔNG MISSISSIPPI
THÁNG GIÊNG, 1839
Tiếng cuốc chim vang lên thình thịch, chậm rãi, đều đều, nhắc Eliza nhớ đến tiếng trống trầm trầm của những buổi ma chay. Cô lặng lẽ nhìn Blade, Deu và Shadrach cuộc trên mặt đất tuyết đóng băng để đào một ngôi mộ. Gần đấy một thi hài bọc trong chăn đợi đem chôn. Chị Cassie Den quỳ bên cạnh người chồng đã chết, Ike, chị lắc lư người, không để ý đến Phoebe đang cố an ủi chị. Tiếng khóc than nho nhỏ của chị hoà lẫn với tiếng gió lạnh thấu xương.
Ike, người thợ rèn da đen của ông Will, đã chết. Thật khó mà tin một người vạm vỡ khỏe mạnh như thế mà lại bị bệnh sưn phổi làm cho chết được. Có rất nhiều người khác như thế cũng chết, mộ nằm rãi rác bên lề đường. Eliza thấy thật khó mà tin cho được. Cô kéo tấm chăn lên, phủ kín cả mũi, chỉ chừa hai con mắt bày ra ngoài trời gió lạnh.
Cô co nguòi lại như thế không phải vì cái chết của anh da đen, mà vì cô sợ cảnh đóng băng - cảnh bị bao phủ kín mít. Họ đã đến chỗ này cách đây mười ngày rồi và không thể đi tiếp được nữa. Mặt sông Mississippi đã bị đóng băng, nhưng nước đá còn quá mỏng không chịu đựng được sức nặng của đoàn xe đi qua và quá dày, phà không thể vượt qua được. Từng đoàn xe bị ứ lại ở doi đất nằm giữa hai con sông Ohio và Mississippi này, bị ứ lại trong sự thiếu thốn trăm bề trước cảnh rét buốt của mùa đông và những cơn bão tuyết hãi hùng. Xem ra thì người nào cũng mắc bệnh hết, chỉ có điều là người này nặng hơn người kia thôi. Ngoài các bệnh họ đã gặp trong trại tập trung vào mùa hè năm ngoái như kiết lỵ, sởi, ho gà và viêm màng phổi, thì nay họ lại gặp phải nhiều bệnh khác như cóng vì lạnh, cảm lạnh, lao phổi, viêm phổi và đen lưỡi.
Từ chỗ cắm trại vượt qua sông Mississippi đóng băng là đến mũi Girardeau, Missouri. Không ai biết khi nào họ sẽ đến được đấy. Họ đã đi hơn nữa đường đến nơi cúi cùng ở vùng lãnh thỗ được qui định cho người da đỏ. Chuyến đi đã dự trù mất 90 ngày. 90 ngày đã hết mà họ vẫn còn 400 dặm phải đi dù đã vượt qua được sông Mississippi.
Eliza tự hỏi không biết họ có đi được không, không biết cô có đi được không. Lạy chúa, cô đang làm gì ở đây nhỉ? Bỗng ông Will bước đến gần, người ông quàng tấm chăn, đứng sát vào cô để cho gió khỏi tạt vào cô. Nỗi dày vò vừa rồi biến mất. Cô biết lý do tại sao cô đến đây và tại sao cô không bỏ đi.
Jed Parmelee cưỡi ngựa đến ngôi mộ. Eliza nhìn anh ta, lòng ghen tỵ khi thấy Jed mặc áo ấm dầy cộm, quàng khăn cổ bằng len và mang găng tay to tướng. Anh ta xuống ngựa, thả dây cương trên tuyết rồi bước đến ngôi mộ. Không nói một lời, anh để một tay lên vai Shadrach, rồi lấy cái xẻng trên tay cậu ta để xúc đất đóng băng. Shadrach đứng nhìn, đưa hai bàn tay quấn giẻ lên môi và thổi vào mấy ngón tay cho ấm. Đoạn cậu ta quay lại, lảo đảo đi đến đứng với mẹ và chị gái, hai bàn chân cũng quấn nhiều giẻ rách.
Cuối cùng, ngôi mộ đã được đào xong.
− Đến giờ rồi, má - Shadrach nói nho nhỏ, nhìn hai má ẩm ướt và cặp mắt sưng húp vì khóc của mẹ. Bây giờ chúng ta phải chôn bố rồi. - Chị da đen lại bật khóc khi con chị quỳ xuống hôn thi thể Ike và nhẹ nhàng lấy tấm chăn đắp lên trên nguòi chết đi.
− Mày làm cái gì thế? - Chị Cassie hỏi, nước mắt ràn rụa.
− Bố không cần cái mền nữa. Chúng ta cần.
− Không được! - chị nắm cánh tay của con trai lại, mày không được chôn bố mày trần truồng xuống đất lạnh như thế.
− Bố không thấy lạnh nữa đâu. Mẹ biết bố muốn chúng ta giữ cái mền để cho ấm.
− Shad nói đúng đấy. - Phoebe đang run lập cập vì trời quá lạnh, mặc dù cô đã khoát một tấm chăn lên vai và mặc thêm chiếc quần lót của Deu dưới chiếc áo dài mùa hè mỏng manh - Nếu bố nói được, chắc bố sẽ nói chúng ta giữ lại tấm chăn.
Chị Cassie khóc to lên khi thấy Shadrach lấy tấm chăn để lộ thi thể đen thủi dài thòng của Ike, chỉ còn mặc cái áo sơ mi rách tả tơi và chiếc quần thô tháp có hai sợi dây treo, còn chân tay mặt mày đều để trần trụi.
Cả gia đình, ngoại trừ bà Victoria, chăm chú nhìn Deu, Blade và Jed Parmelee hạ thi thể của Ike xuống huyệt. Trời quá lạnh không thể nán lâu ở ngoài được. Tất cả lần lượt đến chia buồn cùng người vợ và các con. Trời lạnh thấu xương làm cho mọi người không cất tay lên nổi. Họ đành băng qua tuyết, quay lại các bếp lửa ấm cúng, để Deu một mình lấp đất lên ngôi mộ vô danh.
Jed đứng bên bếp lửa, kéo thắp khăn quàng xuống để thở trong hơi ấm. Không như mọi khi, anh ta đưa cả hai bàn tay đeo găn lên trên bếp lửa và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, vô tình hoạt động cái miệng cho khỏi bị cóng cứng.
Cảnh mùa hè nóng đã lui vào quá khứ xa xưa - anh nhớ cảnh nắng nóng và mồ hôi toát ra ướt đẩm đầy người. Vì thiếu nước nên việc di dời của người Cherokee mới hoãn lại. Nếu tướng Scott biết được cảnh người ta phải chịu quá nhiều đau khổ vì mùa đông chết người này thì chắc thế nào ông cũng hoãn lại ngày di cư, Jed tin chắc như thế.
Mùa đông chết người - Jed thấy câu nói thật chính xác. Tỷ lệ tử vong đã lên đến gần 20%, mà đó là chưa kể đến số người nô lệ da đen chết, như Ike. Khi nào mới chấm dứt chuyện này? Sẽ có bao nhiêu người chết trước khi đoàn người đến nơi cư trú?
Chưa bao giờ Jed cảm thấy thất vọng hoàn toàn như thế này? Anh đã cho nhiều quần áo ấm dư thừa của mình: sơ mi, bít tất, quần nỉ, quần lót, ủng và cả binh phục, - của chính phủ cấp hay không. Nếu quân đội có muốn khiển trách anh vì đã cho tài sản nhà binh, thì cũng đáng đời anh thôi. Nhưng anh không thể đứng yên đấy mà không làm gì để làm dịu bớt cảnh khổ đau của họ hết. Anh không phải là người duy nhất. Em trai của ông John Ross, ông Lewis, người dẫn đầu một đoàn di cư đóng trại gần Jonesbore, đã đi lên phía Bắc đến thành phố St. Louis để mua chăn mền áo quần cho họ bằng tiền riêng của mình.
Có tiếng ho dai dẳng phía sau anh, át hẳn tiếng củi nổ lép bép trong bếp lửa. Thoạt tiên, Jed không chú ý tới, vì anh nghĩ đấy là tiếng ho của Blade, anh đã nghe anh ta ho nhiều lần ở ngoài mộ, anh đoán chắc anh ta bị cảm lạnh. nhưng rồi, anh nhận ra không phải tiếng ho của anh ta.
Jed cau mày, quay đầu nhìn lui, thấy đứa con lên hai của Temple hít vào một hơi thật dài, nghẹn lại trong cổ một hồi rồi khạc ra một bãi đờm trong. nghe tiếng ho khè khè trong họng đứa bé khi thở, Jed nhớ anh đã nghe rất nhiều lần trong trại tập trung rồi. Anh bèn hỏi:
− Bác sĩ đã thăm Lije chưa?
Temple lắc đầu, lắc lu đứa bé để dỗ nó nín khóc, vừa quấn chăn của mình quanh mình con.
− Chỉ ho sơ mới ngày kia thôi.
Không phải ho sơ, Jed nói:
− Tôi đi mời bác sĩ đến.
Một giờ sau, Jed trở lại với người bác sĩ của đoàn di cư, ông ta lạnh run người, mệt mỏi vì làm việc quá sức. Bác sĩ khám đứa bé một lát, rồi tự đi rót cho mình một tách cà phê và đứng run lập cập bên bếp lửa.
− Con bà bị ho gà - ông ta báo cho Temple biết - Bây giờ chưa có gì nguy hại cả. nếu khi nào cháu ho ra đờm mà lại mửa, tôi khuyên bà nên cho nó ăn nhiều lần trong ngày. Nếu cháu ngủ nhiều thì càng tốt. Tôi có mang theo ít thuốc giảm đau trong túi xách, tôi sẽ để lại cho bà, nhưng nhớ mỗi ngày cho uống ba lần và mỗi lần chỉ bốn giọt mà thôi. Nếu gặp trường hợp nặng hơn, như khi cậu ta rối loạn hô hấp, hay khó thở, bà cho người báo cho tôi hay. Ngoài ra... - Ông ta nhún vai, rồi đưa tách cà phê lên miệng húp soàm soạp. - Còn mẹ bà ra sao? Nhân tiện để tôi khám cho bà ấy luôn. - ông ta nói rồi thở dài.
− Để tôi đi với bác sĩ, Eliza tình nguyện nói - Tôi định đem mấy viên đá nóng này để dưới nệm cho bà ấy đây.
− Sưởi ấm giường hả? Mẹ tôi thường để gạch nóng dưới giường ban đêm khi anh em tôi còn bé. Nhưng nếu vô ý mà lăn lên đấy thì cũng khốn đấy. - Khi ông ta đi qua Blade, anh bật ho. Ông bác sĩ dừng lại , cau mày nhìn anh. - Tôi không ưng nghe thứ tiếng ấy. Anh có đau ngực không? Để tôi khám luôn nhé?
− Không - anh khoát tay cho ông ta đi.
− Tuỳ anh vậy. Có trời chứng giám, tôi có quá nhiều con bệnh để chăm sóc rồi, - ông ta bỏ đi, - Xin nhắc tôi nhớ để chai thuốc chống đau lại trước khi tôi đi nhé.
Ngọn gió bấc gào rú qua hàng cây khi Eliza cào xới lớp tuyết mỏng để tìm cành cây mục nằm khuất bên dưới. Mỗi ngày, họ lại phải đi xa trại hơn để tìm củi đốt. Chân cô vấp phải cái gì. Cô lấy chân hất tuyết ra và thấy một khúc củi lớn để thêm vào mớ củi nhỏ nhoi của mình đang có. Dừng lại, Eliza nhìn quanh xem thử Sandra và Kipp có lượm đuọc khá hơn không. Bỗng nhiên, cô thấy bốn bề vắng lặng, chỉ có mỗi một mình cô, chung quanh toàn thân cây bao phủ. Rồi chợt cô thấy có bóng người di chuyển ở xa xa phía bên trái cô. Có ai đang đứng tựa vào thân cây. Đúng là Sandra rồi. Còn Kipp thì ở đâu cô không thấy.
Eliza lo lắng nhìn bầu trời đầy mây đen. Trời đã chiều rồi, có dấu hiệu tuyết sẽ rơi? Kipp ở đâu nhỉ? Tại sao cô không cương quyết buộc hai đứa phải ở bên nhau nhỉ?
Thôi, không đi tìm thêm củi nữa, cô chạy trên tuyết đến với Sandra. Cô kéo tấm chăn trên đầu xuống rồi hét lớn:
− Sandra! Kip đâu rồi? Cô có thấy nó đâu không?
Sandra không đáp. Bỗng cô ta từ từ khuỵu xuống đất.
− Sandra? - Eliza chợt hoảng hốt dừng lại một thoáng rồi đâm đầu chạy, lạnh rát cả phổi. Khi đến bên cô gái, cô muốn hụt hơi, lồng ngực nóng ran và tim đập thình thịch. Cô chúi mũi xuống bên cạnh Sandra, cô gái đã cuộn tròn nằm một đống bên gốc cây.
− Sandra, sao thế? Sao thế này? - Quên phứt tấm chăn và bó củi, cô đưa tay dưới cằm Sandra, nâng mặt cô ta lên để xem. Mặt cô tái mét và nhăn nhó vì đau đớn. Eliza thở hổn hển khi thấy mắt Sandra lộ ra vẻ kinh hoàng. Miệng cô ta mở ra, nhưng không nói được lời nào. Bỗng Sandra gặp đôi nguòi lại rồi rên lên hổn hển. Eliza lại thấy cô ta đưa tay ôm lấy bụng.
− Lạy chúa lòng lành, không. Không phải đứa bé chứ? - cô thì thào - còn sớm quá mà. Còn quá sớm - Phải đem cô về trại thôi. Nào ta đi. Sandra, Giúp tôi nào - Quàng một cánh tay quanh người cô ta, Eliza cố đỡ cô ta đứng lên. Bỗng cô thấy máu trên tuyết trắng dưới chỗ Sandra - Kipp ơi! - Cô la lên gọi cậu ta, nhưng cô nghĩ không thể đợi cậu ta lâu hơn.
Quàng hai tay dưới nách Sandra, hai bàn tay bấu vào nhau ở trước ngực cô ta. Eliza lôi Sandra đi qua rừng về phía chỗ chỗ có khói đang bốc lên. Sandra quằn quại vì đau đớn, khiến cho việc dìu cô đi lại càng khó khăn hơn. Ngay khi Eliza cảm thấy không còn sức để lôi Sandra đi được nữa và định để cô ta lại tại chỗ, chạy đi kêu người đến giúp, thì Kipp từ đâu trong rừng chạy đến.
Lo âu, bồn chồn, Eliza rời khỏi bếp lửa trại nằm phía bên ngoài lều của ông bác sĩ. Cô run cả người, nhưng không muốn hơ cho ấm. Ông Will đang đến gần bên bếp lửa, nhìn ánh lửa trong bếp, mặt vô hồn. Eliza nghĩ nếu cô nhất quyết buộc Sandra ở lại bên cạnh cô, hay nếu cô chỉ hỏi xem Sandra có khỏe không trước khi họ đi kiếm củi, thì chắc cô đã thấy được điều gì không ổn với Sandra rồi, chắc cô gái đó không được khoẻ rồi. Lạy Chúa lòng lành, có phải lỗi tại cô không? Eliza nhắm chặt mắt lại, cố quên nỗi đau và tội lỗi đi, tức thì hình ảnh một vệt máu trong tuyết trắng hiện rõ ràng trước mắt cô. Cô hít mạnh một hơi thật sâu để tiếng nấc khỏi bùng lên cổ.
Eliza quay người, thấy Blade đang đứng tựa vào một góc toa xe, không thiết đến việc sưởi ấm như cô vậy. Cô bước đến gần anh. Vừa qua, người ta ít chú trọng đến anh. Họ quan tâm đến việc sống còn hơn là nuôi hận thù về những sai lầm trong quá khứ.
Bây giờ có thể Sandra không sống được nữa. Cô ấy đã mất quá nhiều máu, Eliza rùng mình nhớ lại. Cô đưa mắt nhìn tấm cửa lều bạt.
− Bác sĩ đã ở với cô ấy lâu rồi, - cô nói nho nhỏ.
− Tôi biết, - Blade đáp, rồi anh ho một hồi.
− Chắc Temple lo lắng lắm. Có lẽ một trong hai ta nên đi về báo cho cô ấy biết chưa có tin gì hết.
− NHờ Parmelee đi báo đi. Ông ấy không bỏ sót dịp để an ủi cô ta. - anh đáp, lời lẽ có vẻ gay gắt, ghen tuông, nhưng giọng vẫn giữ bình thản, không xúc động.
Cô rất đau buồn khi thấy Blade và Temple như thế này, hai người vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhau, nhất là khi Eliza nhớ lại cảnh hai người yêu nhau, tình yêu thể hiện qua từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt trao nhau.
Ông bác sĩ hiện ra. Hai người quay nhìn. Ông ta không nói một hồi lâu, nhưng khi ông ta quay mặt đi, ánh mắt ông đã nói lên rằng ông thất bại.
− Tôi rất lấy làm ân hận. - ông ta thở dài và bước đến bên đống lửa - Tôi không cứu được cô ấy.
− Còn đứa bé? - Ông Will hỏi, rồi đứng yên chờ.
− Một bé trai. Đứa bé không hy vọng gì sống.
− Ôi, lạy Chúa. - Eliza cố nín để khỏi khóc nấc lên. - Tại sao tôi không đi tìm cô ấy sớm hơn?
− Cho dù cô ấy có đến kịp đây với tôi khi xảy ra chuyện đi nữa, - ông bác sĩ nói, - thì chắc tôi cũng không cứu cô ta được, với hoàn cảnh như thế này thì làm sao cứu được mà có lẽ dưới hoàn cảnh khác thuận lợi đi nữa cũng khó mà cứu được.
Có lẽ đúng thế, nhưng Eliza vẫn cảm thấy cô bị dằn vặt mãi. Khi ông Will chậm rãi bước đến bên cô, cô muốn bỏ chạy, cô sợ ông sẽ trách cô. Nhưng cô không chạy, mà chỉ thấy thêm đau buồn. ông để bàn tay quấn giẻ lau má cô, rồi lấy ngón cái lau nước mắt cho cô.
− Tôi biết cô rất thương yêu nó, - ông bình tĩnh nói.
Cô dựa đầu lên bộ ngực vạm vỡ của ông để khóc.
Sáng hôm sau, họ chôn Sandra và đứa bé sơ sinh.

<< Chương 28 | Chương 30 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 920

Return to top