Trang Trại Gordon Glen
Ngày 26 tháng Năm, 1838
Eliza đưa mắt quan sát bàn ăn rồi đi ra khỏi phòng. Temple từ trên cầu thang bước xuống, mang khay thức ăn hồi nãy nàng đã mang lên cho mẹ nàng. Eliza hỏi:
− Hôm nay bà ấy có ăn uống gì không ?
Temple lắc đầu, mặt lộ vẻ lo lắng. Nàng đáp:
− Bà chỉ uống nước xúp thôi.
Eliza thở dài. Cô nghĩ ăn uống như thế thì làm sao chịu đựng được. Cô hỏi:
− Cha cô đã vào chưa ?
− Chắc ông đang ở trong thư viện.
− Để tôi đi báo cho ông biết cơm đã dọn. Nhờ cô đi báo cho mọi người đến ăn cơm được không ? - Cầm chắc là nàng đã bằng lòng, cô đến thư viện gõ cửa rồi đứng đợi. Ông Will đang đứng bên một cửa sổ, lưng quay về phía cửa lớn, vẻ trầm tư, hình như không biết đến tiếng gõ cửa. Eliza bước vào trong phòng.
Bên ngoài, ánh nắng chiếu chói chang lên bãi cỏ. Bãi cỏ đã lốm đốm xanh nhờ những cơn mưa xuân vừa qua. Sao băng, nhật thực, những mùa đông khắc nghiệt bất thường. Eliza mong rằng đây không phải là những dấu hiệu báo trước một mùa hè khô cạn.
− Cơm đã dọn rồi, - cô lên tiếng. Ông Will quay lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn bối rối, lơ đãng. Eliza nghĩ không phải ông lo âu về thời tiết. - Ông chờ đợi ? - Cô đoán. Thời hạn đã hết rồi nhưng không thấy gì xảy ra hết.
− Cô biết rất rõ rồi phải không ?
Cô cười, nhắc ông:
− Ông John Ross vẫn còn ở Washington. Có thể ông ấy thương thảo thành công hiệp ước hay lật ngược thế cờ mà chúng ta chưa nhận được tin tức, thế thôi.
− Có thể tôi biết ông ấy vẫn tiếp tục đấu tranh.
− Và mọi người vẫn đoàn kết sau lưng ông ấy. - Không phải hoàn toàn mọi người đâu, Eliza nghĩ thầm.
Không có Blade. Anh ta đã một lần đến Gordon Glen để thăm con trai. Theo chỗ cô biết thì chưa có lần nào Temple và anh trao đổi nhau một lời nào. Temple không chịu nói chuyện với anh. Người ta thường kiên trì khi biết mình không cô đơn.
− Không ai có nhiều kinh nghiệm hơn tôi về điểm này.
− Cả nhà đã có mặt ở phòng ăn rồi, - cô nói với ông.
− Vậy chúng ta đến đấy thôi.
Cậu bé Lije một tuổi rưỡi, thấy ông Will bước vào phòng ăn liền đứng lên trong lòng Sandra, đưa tay về phía ông, mấy ngón tay mở ra nắm lại để chào ông.
− Ông ngoại, ông ngoại, - cậu hớn hở reo lên.
− Cháu của ông, - ông Will bước đến, bế bổng cậu bé mới biết đi chập chững lên. - Hôm nay cháu ăn cơm với cả nhà chứ ?
− Nó khăng khăng muốn được ngồi ăn với cả nhà đấy. - Temple cười, nhìn con với vẻ nuông chìu. - à Sandra đã tình nguyện chăm sóc đấy.
− Lije sẽ ngoan với dì Sandra chứ ? - Sandra nói nựng, đưa tay kéo bàn chân chú bé, phần áo trên của cô căng ra để lộ bộ ngực đầy đặn của con gái 15.
− Sẽ ngoan, - Lije mau mắn lặp lại khiến cho ông Will phải bật cười, rồi ông giao cậu lại cho Sandra giữ.
Ngôi nhà gạch ba tầng nằm trên đỉnh ngọn đồi thấp, dốc xuôi thoai thoải, trông như nó đã được xây dựng nên bằng đất sét đỏ, Jed cho ngựa dừng lại để nhìn ngôi nhà uy nghiêm im lặng ngắm nghía, khâm phục.
− Khiếp thật, - một người lính đứng gần lẩm bẩm nói, - ngôi nhà này chắc là của thằng Cherokee nào giàu lắm đây.
Jed cũng cảm thấy muốn chửi thề và anh đã từng chửi thề khi tướng Scott ra lệnh cho anh đến quận Ba để tham gia công việc thu gom những người Cherokee ngoan cường lại, bảo đảm lệnh của ông phải được thi hành triệt để. Lệnh này đã được cho thi hành khắp xứ, lính tráng từ các đồn tỏa ra khắp nơi để bắt giữ tất cả những người da đỏ bất kỳ ở đâu họ gặp.
Một buổi sáng, anh ta chứng kiến cảnh những người đàn ông bị bắt đem đi ở ngoài đồng, lưỡi lê chĩa vào lưng họ, cảnh đàn bà và trẻ con bị xua ra khỏi nhà. Tiếng khóc lóc van vỉ, kêu gào, cầu khẩn vang lên để xin được mang theo một ít vật dụng, tài sản. Cảnh tượng này anh nhớ mãi không bao giờ quên. Cảnh này và cảnh cướp bóc sau đó.
Lệnh. Jed nghiến chặt hai hàm răng, rít lên qua kẽ răng.
− Bao vây ngôi nhà.
Khi toán lính lặng lẽ tiến lên, lưỡi lê ở đầu súng lóng lánh dưới ánh mặt trời.Jed thúc ngựa đi sau họ và khi đến trước hành lang rộng, anh cho ngựa dừng lại. Anh nghĩ đến những người ở trong nhà, lòng anh bỗng thắt lại, cho dù công việc của anh làm có tử tế đến mấy đi nữa, thì anh vẫn thấy rất ác độc.
Người trung sĩ tiến đến gần cửa trước, y nhìn Jed, chờ đợi lệnh của anh để vào nhà. Anh nghẹn ngào nuốt nước bọt rồi gật đầu.
oOo
Kipp lấy tô cháo bắp trên tay Temple, miệng nói:
− Ned Rain Crow tin rằng quân liêng bang đến đây để che chở cho ta chống lại những người Georgia.
− Tôi... - Eliza nhìn lên, thấy có người ngoài cửa sổ phòng ăn. - Ai thế nhỉ ? - Cô chau mày hỏi.
Vào lúc ấy, cô nghe có tiếng gõ cửa trước và cửa sau ở phòng đại sảnh mở bật ra, rồi tiếp theo là tiếng chân người bước nhanh vào. Ông Will đứng dậy khỏi ghế khi lính ùa vào phòng ăn, súng cầm tay, lưỡi lê lấp lánh trông đến rợn người. Chị Cassie Đen thét lên, để rơi cái tô xuống đất. Cái tô vỡ tan tành, thức ăn bắn tung tóe khắp nơi. Lije bèn khóc thét lên.
Ông Will đứng thẳng người trước mặt mấy người lính, bình tĩnh nhìn những chiếc lưỡi lê đang chĩa vào người, ông hỏi:
− Cái gì thế này ? Các ông muốn gì ?
Một sĩ quan bước vào phòng và đột ngột dừng lại. Temple đưa mắt nhìn, nàng nhận ra anh ta ngay. Chính là Jed Parmelee, người trung úy trẻ mà nàng đã gặp ở Washington. Bố nàng đã cho nàng biết anh ta hiện đang ở trong xứ.
Bây giờ anh ta đang trước mặt nàng, người cứng đờ, đưa mắt kinh ngạc nhìn lại nàng, trông anh hơi khác với một Parmelee mà nàng đã gặp trước đây. Nét khác biệt không phải chỉ ở bộ râu mép màu vàng ngả bạc và hai mái tóc mai chạy dài xuống má thôi, mà điểm thay đổi còn hiện ra ở vẻ mặt, nét tươi mát của tuổi thanh xuân không còn nữa. Anh ta không còn là chàng sĩ quan trẻ lịch sự nữa. Mặt anh đã nhuộm màu sương gió của một chiến sĩ. Nhưng không đến nỗi sắt đá lắm, nàng nghĩ, vì nàng thấy ánh mắt của anh có vẻ ân hận trước khi anh quay sang nhìn cha nàng.
− Thưa ngài, tôi xin lỗi, tôi buộc lòng phải mời ngài và gia đình ngài đi theo tôi. - Anh ta nói nhanh. - Xin ngài đừng chống cự hay bỏ chạy. Chúng tôi đã bao vây quanh nhà rồi. Làm thế sẽ vô ích thôi.
− Ông dẫn chúng tôi đi đâU ? - Ông Will để một bàn tay lên đứa con út, Johnny, kéo lại gần ông cho cậu bé khỏi sợ.
− Chúng tôi có lệnh mang tất cả những người Cherokee đến đồn để chuẩn bị cho họ đi đến nhà mới ở miền Tây.
Anh ta vừa lạnh lùng trả lời xong thì cậu bé Lije khóc lên the thé, vừa đưa hai cánh tay bụ bẫm về phía Temple. Khi nàng vừa bước tới phía con thì một người lính can lại. Nàng dừng lại, đưa mắt giận dữ nhìn Jed, hỏi:
− Tôi có được đến với con tôi không ?
Anh ngần ngừ một lát, rồi gật đầu cho phép. Nàng đi qua mặt người lính, bước nhanh đến dỗ cho chút bé nín khóc. Trên đầu họ, có nhiều tiếng chân người đi thình thịch, tỏa ra khắc các phòng ở lầu hai.
− Vợ tôi bệnh nặng nằm ở trên lầu, không thể đi được, - ông Will khống chế.
− Chắc không được rồi, thưa ông Gordon. - Jed đáp. - Chúng tôi không thích thấy cảnh gia đình phân ly, tuy nhiên, nếu bà ấy không đi theo ông được, bà ấy cứ ở lại đây đợi cho đến khi có xe chuyên chở và có người chăm sóc đến đem bà đi. Tôi sẽ cho phép một người ở lại đây để chăm sóc bà ấy. Tất cả mọi người trong nhà thì phải theo tôi... ngay bây giờ.
− Ông đùa đấy chứ! - Eliza thất vọng kêu lên.
− Tôi nói thật đấy, thưa bà.
− Chúng tôi cần có thì giờ để thu xếp, - ông Will lên tiếng.
− Ngài có đủ thì giờ, thưa ngài và xin ngài đừng lạm dụng. Ông tướng khuyên tất cả các vị nên đến khu tập trung cùng gia đình và đồ đạc tùy thân. Ông ấy cho biết quý vị đừng đợi để lính tráng phải ra tay. - Anh ta nói giọng tức giận, hơi quay người đi rồi dừng lại. - Ngài được phép năm phút để lấy những gì cần thiết, nhưng con cái của ngài thì phải ở lại đây dưới sự canh gác của lính. Còn về phần vợ ngài, tôi nghĩ không nên để bà ở đây. Nếu ngài có xe ngựa kéo, tôi sẽ ra lệnh cho người mang tới đây. Thưa ngài, tôi chỉ có khả năng làm được thế thôi.
− Nếu thế thì tôi chỉ còn biết cách chấp nhận thôi, - ông Will trả lời một cách cộc lốc.
− Ngoài vợ ngài, còn có ai trong nhà nữa không ? - Anh ta nói, vẫn không quay người lại nhìn họ.
− Những người da đen của tôi.
− Còn bà Stuart, chồng bà làm gì ? - anh ta liếc nhìn Temple. - Ông ấy đâu rồi ?
Nàng hếch đầu lên cao hơn một chút, ôm chặt đứa con đang khóc thút thít:
− Tôi không biết.
− Thế ông ta không có ở đây với bà à ?
− Không.
Anh ta nhìn vào mặt nàng một lúc, rồi quay đi.
− Ông trung sĩ này, chỉ năm phút thôi đấy nhé, sau đó tôi muốn tất cả phải ra khỏi nhà hết.
− Tuân lệnh, thưa ngài.
Nhưng năm phút kéo dài thành 15 phút, phần thì họ phải dành thì giờ để cho bà Victoria bình tĩnh lại, vì bà đã hốt hoảng lên khi hay tin, khi ấy mới đem bà xuống lầu được, phần thì lính tráng mất nhiều thì giờ tìm tòi lục soát khắp ngôi nhà rộng lớn và tìm những tôi tớ sợ hãi núp trong các xó nhà.
Lúc những người hầu của gia đình bị lùa ra ngoài, có hai người da trắng nhếch nhác chặn họ lại và cướp đi một con ngựa.
Một chú bé da đen chạy vào kêu:
− Ông Will, mấy người da trắng lấy ngựa của ông. Tôi không cho họ lấy, họ đánh tôi té máu đầu. - Trên trán chú ta có rách một đường, máu chảy xuống mặt.
Nghe thế, Eliza quay lại nhìn viên sĩ quan:
− Ông không làm gì được sao ?
− Không, - Jed nhảy lên ngựa, anh ta biết anh ta chẳng làm gì được. Cho dù anh ta có tìm cách lấy lại ngựa đi nữa, thì lại sẽ có những kẻ trộm cắp khác đến lấy thôi, mà anh ta thì không thể để người lính nào ở lại đây để bảo vệ tài sản của gia đình Gordon được.
Jed mãi cố biện minh cho mình là anh ta không đáng trách khi mọi việc xảy ra như thế này, anh ta chỉ là kẻ thừa hành thôi. Nhưng đến khi lính của anh ta dẫn gia đình Gordon và những người da đen trong nhà đến nhập với đám người Cherokee khác bị bắt, Jed cảm thấy không thể nào nhìn thẳng vào mặt Temple cho được. Tại sao anh ta lại đòi bắt nàng cầm tù được nhỉ ?