Bị gián đoạn bởi ba ngày nghỉ, Antoine và Rosie lên Paris để kiểm tra, hiệu giặt tẩy được tin cẩn giao cho Claudette trông coi trong khi họ vắng mặt.
Ngày hôm sau khi tới nơi, họ quyết định đi một vòng bằng xe ngựa.
Tất cả ngựa đều đã được mắc sẵn. Một dòng người xếp hàng dài kiên nhẫn đứng chờ gần cửa. Một đám đông đứng xung quanh đường piste.
- Đây là một công việc không lo thất nghiệp bao giờ, Antoine nói.
Họ không nhận ngay ra Omar-Jo, cậu vừa trút bỏ bộ quần áo lố lăng kiểu “Chaplin” để cải trang theo kiểu “ve sầu”. Cậu lay động đôi cánh trong suốt, khuôn mặt giấu sau đám râu mịn màu hung đỏ.
Vừa nhận ra người thân, cậu nhảy phắt xuống khỏi sàn diễn, và chạy về phía họ. Rosie lùi lại, đứa trẻ này luôn làm cô ngạc nhiên.
Đoán được sự khó chịu của người dì, cậu vội vàng hất mặt nạ để lộ ra cái má hồng hào mịn màng. Cô đặt lên đó một chiếc hôn.
Những giọng người lớn hòa vào giọng trẻ con:
- Omar-Jo! Omar-Jo, trở lại! Nữa đi, Omar-Jo! Nữa đi!
Quay lại phía công chúng, đứa trẻ hứa sẽ sớm quay lại.
Quan sát những gì xảy ra xung quanh cậu bé, Antoine cảm thấy luyến tiếc, thậm chí cay đắng vì đã không biết khai thác ích lợi từ cậu ta. Việc làm ăn ấy chắc chắn sẽ thành công! Anh ta nhẩm tính số tiền mà chỉ mình cậu ta đã đem lại cho người đàn ông kia trong buổi chiều nay. Lấy số trẻ em nhân với giá vé bán ra rồi với số giờ mở cửa, anh ta được một con số không nhỏ.
- Ngày nào các bạn cũng có chừng này khách ư? Anh ta hỏi.
- Ngày nào cũng vậy, Omar-Jo trả lời. Chúng cháu sắp có một sân khấu với một vở diễn thực thụ.
- Em có để ý - anh ta ghé tai vợ thì thầm khi đứa bé đi ra xa, - đến việc điều đó có ý nghĩa như thế nào khi vào mùa diễn không? Có nó công việc của chúng ta sẽ phát đạt.
- Omar-Jo, trong xưởng giặt tẩy?
Antoine nhún vai, thằng nhóc này sẽ biết tự xoay xở với bất kỳ cái gì và ở bất kỳ đâu.
- Một xưởng giặt tẩy, hay một chiếc xe ngựa... cũng như nhau cả thôi. Tất cả đều là làm ăn. Để kiếm tiền thì thằng cháu họ của em thật là ngộ nghĩnh đấy.
Rosie đưa mắt nhìn theo thằng bé. Sự vui vẻ của nó đang lay truyền sang mọi người. Nó và đám đông đang kề vai nhau, trao đi trao lại trái bóng. Một niềm vui hân hoan tràn ngập họ.
- Đây là cái khác với lợi nhuận cơ đấy, anh không cảm thấy vậy hay sao, Antoine?
Anh nghĩ phản ứng của vợ thật ngớ ngẩn, trẻ con: khi đứa trẻ lại gần, anh ta quay lại hỏi nó:
- Cậu kiếm được gì ở chỗ cái xe ngựa này, anh ta hỏi bằng giọng nghiêm túc.
- Cháu được nuôi ăn, cháu có chỗ trú.
- Đồng ý, nhưng tôi không hỏi chuyện đó. Cậu kiếm được gì? Người ta trả công lao động của cậu thế nào?
- Cháu có lao động đâu, cháu chỉ vui chơi thôi mà! Mà cháu cũng làm cho mọi người vui vẻ đấy! Nó chỉ tay về phía những người đang đứng quanh.
- Cậu không trả lời câu hỏi của tôi, Antoine nhấn mạnh.
Vẫy vẫy đôi cánh, nhảy nhót và nhăn mặt, nó rời xa.
Antoine tự hỏi không biết việc can thiệp để bảo vệ quyền lợi của thằng bé mà anh ta chịu trách nhiệm bảo hộ có phải là nhiệm vụ của anh ta không.
Nhận ra Rosie và Antoine từ xa, Maxime đi về phía họ.
- Omar-Jo của các bạn đã cứu sống cỗ xe ngựa của tôi đấy, ông ta nói khi chào họ.
- Tôi không ngờ đấy, Antoine nhắc lại.
- Đến kỳ nghỉ của anh chị, tôi sẽ đến thăm, tôi đã có kế hoạch với Omar-Jo rồi, - Maxime nói tiếp.
- Tôi cũng vậy, tôi muốn nói chuyện với ông về thằng bé.
- Thế thì hẹn gặp nhau vào tháng chín nhé. Chúng tôi sắp dựng một sàn diễn nhỏ, chúng tôi đã có một đoàn nghiệp dư. Tôi đang lo những thủ tục cuối cùng. Khi nào khánh thành anh chị sẽ là khách mời của chúng tôi.
- Chính tôi sẽ mời các bạn trước, Rosie xen vào. Với ông, ông Maxime, tôi sẽ chuẩn bị một bữa tối với các món đặc sản. Omar-Jo đã nói với tôi rằng ông rất thích nghệ thuật nấu nướng. Điều đó làm tôi rất mừng, ông Maxime, thực sự rất mừng.
Từ chỗ khán giả, Sugar và Cheranne ngồi trên ghế tựa sắt, ghi chép và lên chương trình cho tương lai.
Ngay khi Antoine và Rosie đi xa, Maxime nhìn rất lâu theo bóng người phụ nữ trẻ. Ông mong đám đông kia biến đi, cả Omar-Jo và Sugar cũng đi nốt để mình ông một mình với người phụ nữ này.
Ông biết nói gì với cô? Ông, người chỉ cần vài lời nói, vài cử chỉ đã có thể dấn thân vào một cuộc phiêu lưu, nay bỗng trở nên rụt rè và ấp úng trước Cheranne.
Cô vừa nhận ra ông và gọi ông:
- Lại đây, anh Maxime... Lại đây mà xem một trong số những dự định này.
- Buổi tối hôm khánh thành tôi sẽ mời rất nhiều người. Tất cả gia đình, tất cả bạn bè của Omar-Jo. Cả gia đình tôi cũng vậy.
Ông hình dung việc những người thân của mình sẽ đến đây, họ sẽ ngạc nhiên. Họ sẽ không đồng tình hay họ sẽ để cho họ bị chinh phục? Một lần nữa Maxime cảm thấy tiếc vì sự vắng mặt của ông chú Leonard, người đã đi vào cát bụi, nhưng vẫn thường sống lại trong tâm trí ông.
- Chị cũng vậy, Cheranne, chị cũng có thể mời những ai mà chị muốn.
Ông đợi câu trả lời của cô, câu trả lời cho ông biết người phụ nữ trẻ này có một mối quan hệ, một ràng buộc với một người đàn ông khác không. Với cái người mà cô gọi điện, với người mà cô đã nói chuyện rất lâu tối hôm nọ trong cabin điện thoại của quán rượu.
Nhưng cô chỉ thì thầm: “Cám ơn anh, Maxime” Và tiếp tục giữ yên lặng.