Annette luôn đau khổ vì sự vắng bóng của người mẹ mà cô chưa bao giờ biết mặt, và của người bà đã sớm qua đời.
Mặc dù sự ân cần của Joseph, cô luôn thiếu sự bao bọc của phụ nữ. Từ khi biết Lysia, cô dành cho bà một phần trìu mến, bao bọc bà bằng sự chăm sóc, chia sẻ những nét tương đồng, thậm chí cả những ác cảm với bà.
Lysia đau khổ vì không có một cái “bàn mở”, hoàn cảnh của bà không còn cho phép bà nữa. Do chỉ có thể tặng cho mình cà phê, chè hoặc nước chanh, Annette thường lót khay bằng khăn phủ đăngten, một bông hoa, trang trí đồ uống, mứt quả hay bánh ngọt mà cô làm.
Lysia có một người chị họ, Elise. Cô gái này đã di cư một vài năm trước, không biết tới những sự bó buộc hay khó khăn. Chồng cô ta, Emile, một người làm ăn khéo léo, do đã đem một phần lớn tài sản của họ ra nước ngoài nên cả hai sống một cách sung túc tại một vùng ngoại ô không xa. Dù thương yêu chị họ, Lysia không thể ngăn mình thèm được như cô chị.
- Nếu Elise của em không chết, thì mọi việc đối với em cũng giống như vậy thôi, Lysia tội nghiệp của chị. Không có chồng để lo về việc tiền nong, một phụ nữ chẳng phải là cái gì lớn lao cả! Chị nói thật với em, nếu chị mà không có Emile...
Tiếp tục cuộc sống no đủ, Emile, một con người béo khỏe và lịch sự theo kiểu Anh, luôn biết làm cho của cải sinh lợi. Thời gian của anh dành để vẽ hiến chương và pháp điển, những thứ này cho phép anh ta theo dõi sự biến động chứng khoán liên quan tới các khoản đầu tư khác nhau của họ. Là một người sành ăn, hàng sáng anh đều đưa ra các chỉ thị cho người đầu bếp. Buổi chiều anh bận rộn với công việc làm vườn và chăm sóc hoa. Thậm chí anh đã lai tạo được một loại hồng pha màu, đặt tên là “Emiliotes”, giành được giải thưởng trong nhiều cuộc thi.
Khi mùa hoa kết thúc, trước khi ra về, anh ta đem tặng cho mỗi vị khách mời một cành hoa.
Ngoài người nấu bếp, người làm vườn, người lái xe, một gia nhân gốc Ai Cập, đôi vợ chồng còn dùng một phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi, một người vừa câm vừa điếc - Zekie.
Zekie có một khuôn mặt trái xoan của Đức mẹ, một cái miệng gợi cảm và đôi mắt xanh. Mái tóc sẫm màu và ánh lên, rẽ ngôi giữa che kín hai tai. Cô thường mặc váy đen, đi tất đen, giày mềm. Cô luôn đeo một chiếc tạp dề trắng tinh và hồ bột, đội một chiếc mũ bằng cùng một chất vải. Khi phục vụ bàn, cô mang một đôi găng tay sợi.
Lysia, một con người có tính khí thất thường, không bao giờ áp đặt cho Annette một trang phục như vậy, bà cảm thấy Annette không chấp nhận cách phục trang khác dù trong trường hợp nào đi chăng nữa.
Zekie là người nguyên tắc. Khuôn mặt cô không có nếp nhăn, nụ cười hầu như quá yếu ớt. Nhưng có đôi khi ánh mắt cô để lộ ra những tia căm hờn, mà Annette lấy làm ngạc nhiên. Một cơn nóng nảy ngắn ngủi, cháy bỏng chọc thủng sự câm lặng và tấm mặt nạ hiền dịu.
Vô lo, không mấy để tâm, cặp vợ chồng không nhận thấy gì cả. Elise hành hạ cô gái trẻ trước mặt mọi người. Còn Emile không ngừng chỉ ra các lỗi lầm của cô bằng một vài hành động không lời về cái cách mà lẽ ra cô phải làm. Để trả lời, Zekie cúi thấp đầu, giấu những cảm xúc của mình tận đáy mắt.
Trong suốt bữa ăn, Annette đứng cách Lysia vài bước chờ sai bảo: đưa cho bà chủ viên thuốc, phủ cái khăn lên vai nếu cảm thấy cần.
- Cái con Zekie này đúng là đồ quỷ cái! Elise bình luận mà không hề hạ thấp giọng. Tôi đã làm cô ta ngạc nhiên nhiều lần khi cô ta đang ở cùng thằng làm vườn: một người đàn ông đã có vợ, năm con! Anh ta gặp vợ con vào chủ nhật hàng tuần ở trên núi, nhưng cả tuần anh ta ngủ ở đây. Tôi chắc rằng hắn ta làm những điều không dám thừa nhận dưới mái nhà của chúng ta.
Elise lấy làm khó chịu vì sự lãnh đạm của chồng mỗi khi cô đề cập đến chủ đề này, rồi rốt cuộc tự hỏi liệu chính anh ta cũng có tận dụng sự hư hỏng này không.
- Cô ấy làm tốt công việc của mình, Emile nhấn mạnh.
- Chúng ta sẽ phiền phức nếu cô ta có thai!
- Chúng ta sẽ gửi trả cô ta về nhà, thế là xong.
- Về làng cô ta sẽ được đón tiếp chẳng ra gì.
- Đó là việc của cô ta.
Trong suốt cuộc chuyện trò, cô gái câm điếc giữ một bộ mặt bình thản. Tim se lại, Annette theo dõi ánh mắt của cô ta, tự hỏi liệu có một vài lời nói nào lọt vào tai cô ta và làm cô ta tổn thương không.
Cô gái trẻ cũng suy nghĩ với đầy âu lo về tương lai của đứa trẻ trong tương lai. Như thế nào, do ai nó sẽ ra đời nhỉ?
Trong khi Emile ngủ trưa, Elise mở rộng cánh cửa tủ của mình cho cô chị họ xem.
- Em sẽ chỉ cho chị xem tất cả mọi thứ!
Đã quen với cảnh này, Zekie bày ra các bộ váy, áo khoác và lông thú. Cô ướm hết cái này đến cái khác, cả người ngập trong đống quần áo.
- áo choàng không tay lông chồn của Revillon, váy của nhà Maggy Rouff, Vionnet. Chị có thấy cái tay áo này không?... Lông chồn, cổ cáo, veste astrakan, cả bộ của Chanel này. May thế này mới gọi là may chứ... Jacket của Schiapareli... Lại đây chị, hãy nhìn những cái nút áo này mà xem.
- Em đã làm thế nào để cứu được những thứ tuyệt diệu này, Lysia thở dài.
Trong chiếc váy ngắn và đồ lót, cô cảm thấy mệt mỏi. Gọi Annette đến, cô thì thầm vào tai cô ta:
- Nó chỉ nghĩ rằng tất cả đã là quá khứ. Quá khứ!
Năm 74, hai năm sau lần đến thăm này, các phe phái thù địch lại tranh giành nhau.
Năm 77, tất cả đồ đạc bị xếp xó: bình sữa, đồ pha lê, bát đũa, thảm và đồ gỗ bị phá hỏng và đốt cháy. Cuộc trả thù dường như là sự huy động của việc tàn phá.
Quần áo và lông thú bị xé nát, xếp thành một tháp cao. Trong đáy một tủ tường người ta tìm thấy xác của Elise trong chiếc áo khoác, cổ bị xiết chặt trong một cái cổ lông cáo. Còn thân thể Emile thì nằm trong vườn, giữa đám hoa hồng “Emiliotes”. Báo chí không tô vẽ thêm chi tiết nào.
Vì chữ cái Z khắc trên gỗ lát tường, mọi sự nghi ngờ đều nghiêng về phía cô gái câm điếc. Không ai tìm thấy dấu tích gì về cô. Cả về người làm vườn cũng vậy. Vợ của ông ta đã vô vọng chờ đợi ông ta hàng năm trời.
Rất lâu trước khi tấn thảm kịch xảy ra, một vài tháng sau bữa ăn cuối cùng ở nhà những người anh em họ hàng, sự bình yên vẫn còn ngự trị, Lysia cùng với Annette bay đến Ai Cập.