Ngày trước, cậu bé Maxime sưu tập những viên bi bằng sắt và thủy tinh với đủ các kích cỡ khác nhau trong một chiếc lọ lớn.
Vào cái tuổi đã qua bát tuần, Ferdinand Bellé chở cậu trong chiếc xe 4 mã ngựa của mình để “đi mua hàng trong thành phố” và lúc về thì thưởng cho cậu bé một hòn bi.
Gạt phắt tất cả những phản đối của vợ - bà trẻ hơn ông hai mươi tuổi và luôn run sợ khi phải nhìn thấy ông cầm vô lăng. Ông rời ngôi nhà thôn dã với mái ngói tròn, đi cùng với Maxime - cậu con trai của người hàng xóm.
Những ngôi nhà tồi tàn với những tấm ván ghép xộc xệch, hoặc bằng đá được đục đẽo thô xấu - nằm sát hai bên ngôi nhà chật hẹp, xấu xí, trên cạnh sườn đồi là nơi ở của nhà Bellé, từ xa trông giống như những túp lều của phù thủy được minh họa trong các câu truyện cổ tích.
Ngôi nhà nhỏ có dạng trượt xuống này hướng nhìn lên ngọn núi Sainte Victoire - “Ngọn núi của Cézanne” - Denise, người vừa nghỉ dạy về hưu, tuyên bố.
Vừa ngồi vào xe của mình, sức nặng tuổi tác chợt biến khỏi Ferdinand Bellé, những năm tháng tuột khỏi đôi vai ông. Ông không phải tựa vào đôi chân của mình nữa; mắt ông như sáng ra, đôi tay thôi không còn run rẩy nữa. Ông để mặc mình đung đưa dọc theo những con đường nông thôn. Sau đó ông thực hiện những cú cua, thả mình trong một cảm giác mạnh làm ông như hồi sinh lại, trước khi lao vào con đường quốc lộ, hòa nhập vào các dòng xe khác với bản năng di cư bừng dậy.
Lúc quay trở về, khi chạm chân xuống đất, Ferdinand lại thấy mình quay trở lại với thực tế và khoác lại cái vẻ bề ngoài già nua của mình. Tấm lưng dài còng xuống, những ngón tay gầy guộc gõ một cách vô ích trong không gian; những chiếc quần quá rộng bồng bềnh trên đôi chân như không tồn tại; khuôn mặt quá gầy guộc của ông có vẻ như chỉ gợi lên một hình dáng.
Cuối con đường dừng lại cách ngôi nhà vài mét; ông buộc phải rời xe, đi bộ nốt đoạn đường.
Ông già thở hổn hển đi sau cậu bé chất đầy hàng hóa trèo lên dốc.
Phần tiền thưởng không phải chờ lâu. Chiếc lọ nhanh chóng được đổ đầy bi tới tận miệng. Để sử dụng hết số bi này, đứa trẻ bắt đầu dùng chúng trong các trò chơi. Nó nhanh chóng trở thành kẻ vô địch không cần phải bàn cãi.
Vài năm sau, Ferdinand Bellé góa vợ và vẫn còn sống, tiếp tục được Maxime thăm viếng. Niềm đam mê với những viên bi đã nhường chỗ cho những quả quần. Cả hai cùng nhập hội với các nhóm chơi quần trong làng gần nhất.
Ferdinand gần như là đã mù. Những người tham gia chơi đôi khi thỏa thuận ngầm với nhau cùng di chuyển những quả quần để cho ông ta thắng. Không bao giờ đặt sự hoài nghi với chiến thắng của riêng mình, lão già đón nhận những tràng pháo tay với niềm hoan hỷ.
Đó là những trận đấu kéo dài vui vẻ được tưới bằng rượu pastis.
Bài hát của những con ve sầu lịm dần. Màu xanh khoáng của bầu trời nhạt nhòa dần trong buổi chiều tà.