Trong nhà lá lại tối om, giơ tay ra không trông thấy năm ngón. Độc Cô Ngọc đứng ở sau cửa lẳng lặng đợi chờ.
Chỉ nghe thấy ngoài nhà có tiếng gió thổi ào ào, đằng xa thỉnh thoảng lại có vài tiếng chó sủa vọng tới, ngoài ra không còn một tiếng gì khác hết.
Đột nhiên thiếu phụ nọ khẽ hỏi :
- Sao tướng công không ngồi?
Độc Cô Ngọc đáp :
- Đại tẩu cứ việc ngồi, tại hạ đợi chờ ở đây dễ bắt giặc hơn.
Thế rồi lại im lặng như trước. Một lát sau thiếu phụ lại nói tiếp :
- Tướng công đoán chắc tên giặc thể nào cũng quay trở lại ư?
Độc Cô Ngọc cau mày lại đáp :
- Tại hạ không dám quả quyết. Nhưng theo thường lý mà xét đoán thì tên giặc nọ thể nào cũng sẽ quay trở lại. Chúng giảo hoạt lắm, tốt hơn hết đại tẩu...
Nói tới đó, chàng vội ngắt lời, thì ra chàng đã nghe thấy đằng xa có tiếng bước chân rất khẽ đi tới.
Độc Cô Ngọc liền tiến lên một bước, nhìn qua khe cửa ngó ra bên ngoài.
Lúc ấy ánh trăng sáng rất lờ mờ. Những cảnh vật ở cách xa mười trượng không sao trông thấy rõ, huống hồ ngoài cửa lại có miếng rừng trúc. Chàng chỉ có thể trông thấy những vật gì ở phía bên trong rừng trúc thôi, còn bên ngoài thì không sao trông thấy rồi.
Lúc ấy tiếng chân người càng lúc càng tới gần và đã đi tới bên lề rừng trúc rồi.
Độc Cô Ngọc cười khẩy một tiếng rất khẽ, hai mắt nhìn thẳng vào chỗ cửa rừng và nghĩ bụng :
“Nếu tên giặc này mà bước vào trong rừng rồi thì đừng có hòng thoát khỏi được tay ta.”
Tiếng chân người bỗng ngưng lại hình như người đó đã đứng ở ngoài rừng trúc.
Độc Cô Ngọc đang ngạc nhiên bỗng thấy dưới ánh trăng sáng lờ mờ có một bóng người thấp thoáng. Người đó đã lẻn vào trong rừng trúc rồi.
Chàng thấy người đó mặt mũi rất đểu cáng và hành động đầy vẻ xảo quyệt nên biết ngay y không phải là kẻ lương thiện. Tên nọ nhó nhìn quanh một hồi rồi rón rén đi tới trước cửa căn nhà lá.
Độc Cô Ngọc ngấm ngầm vận công lực vào cánh tay phải để đợi chờ tên đó tới gần.
Nếu người nọ là người đồng bọn với đại hán bị Độc Cô Ngọc giết chết, thấy trong nhà đèn lửa tắt ngóm thì tất nhiên phải lên tiếng kêu gọi. Thế nhưng y đã không lên tiếng gọi, lại còn đi rất khẽ, hình như không muốn để cho người trong nhà hay biết y tới vậy.
Độc Cô Ngọc đang thắc mắc thì người đó đã đi tới gần cửa, hơi trần trừ một chút, lấy luôn con dao nhọn ra nhẹ nhàng cắm vào trong khe cửa.
Độc Cô Ngọc không trì hoãn gì hết, vội lôi cánh cửa về phía trong, nhảy xổ ra chộp luôn lấy cổ tay phải của người đó.
Cánh cửa đổ xuống đất kêu đến ùm một tiếng, thiếu phụ nọ thất thanh la lên thì Độc Cô Ngọc đã vội quát bảo :
- Đại tẩu mau thắp đèn.
Thiếu phụ vâng lời thắp sáng ngọn đèn lên. Nhưng nàng vừa trông thấy người bị Độc Cô Ngọc bắt giữ lại ngẩn người ra và nói :
- Tướng công, tên giặc hồi nãy không phải là người này.
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra vội hỏi tiếp :
- Sao? Không phải người này...
Thiếu phụ vội gật đầu đỡ lời :
- Tên giặc nọ mặc áo đen, vả lại rất cao lớn và trông rất hung ác chứ không phải là người này đâu.
Độc Cô Ngọc dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng và nghĩ bụng :
“Tuy người này không phải là tên giặc đó, nhưng y đêm khuya cầm dao, lẻn vào nhà người khác phi gian tặc đạo. Những hạng người này cũng không thể tha thứ được...”
Nghĩ đoạn, chàng nắm chặt tay đối phương mà trầm giọng quát hỏi :
- Đêm khuya ngươi cầm dao lẻn vào nhà lương dân làm chi? Nói mau!
Có lẽ vì thấy mấy việc vừa xảy ra liên tiếp, tên giặc ấy đã hoảng sợ đến ngẩn người ra, nay nghe thấy Độc Cô Ngọc hỏi như vậy, y đang định trả lời thì bỗng thấy trong nhà có một xác chết. Y tưởng là gặp phải khắc tinh nên càng hoảng sợ thêm, vội quỳ xuống đất vái lạy và van lớn rằng :
- Xin đại gia tha chết cho. Từ giờ trở đi, tiểu nhân thể nào cũng cải tà quy chánh và không dám như thế này nữa.
Y lại dập đầu xuống đất lia lịa.
Độc Cô Ngọc thấy thế biết tên này chỉ là một tên trộm thôi, đang định quát hỏi thì bỗng nghe thấy ngoài nhà có người thất thanh kêu la. Chàng ngạc nhiên vội quay người lại thì thấy một đại hán áo đen đang đứng ngẩn người ra ở chỗ lối vào của rừng trúc. Chàng chưa kịp hành động thì đã nghe thấy thiếu phụ ở phía sau lớn tiếng nói :
- Tướng công, chính là y...
Đại hán nghe thấy tiếng thiếu phụ nói mới như người nằm mơ thức tỉnh, quay người định bỏ chạy.
- Đứng lại!
Độc Cô Ngọc quát bảo như vậy xong liền cười khẩy nói tiếp :
- Bạn còn muốn đào tẩu phải không?
Chàng bỏ mặc đại hán đang quỳ ở dưới đất, vọt nhảy một cái đã phi ra ngoài xa bốn năm trượng để đuổi bắt.
Tuy đại hán áo đen kia đã khôn ngoan, vừa nghe thấy động liền đào tẩu ngay nhưng y chỉ là những kẻ hạng hai hạng ba của giang hồ thì nhanh sao bằng được Độc Cô Ngọc mà Sinh Tử Huyền quan đã đả thông.
Nên y mới chạy được mấy bước thì đã bị Độc Cô Ngọc đuổi kịp, giơ tay ra chộp lấy sau gáy của y. Y vừa hoảng sợ vừa lo âu, vội rút ngay con dao nhọn ra nhắm ngực Độc Cô Ngọc đâm luôn.
Độc Cô Ngọc thấy thế cười khẩy một tiếng, chàng vội lôi y sang bên dùng tay trái chộp lấy cổ tay phải đang cầm dao của y.
Lúc này Độc Cô Ngọc đã trở nên cao thủ hạng nhất nên tay của chàng vừa túm vào cổ tay của đại hán nọ thì y đã kêu đau, con dao rớt ngay xuống đất rồi cúi đầu không nói năng gì nữa.
Độc Cô Ngọc buông hai tay ra lạnh lùng nói tiếp :
- Mời bạn vào bên trong nhà nói chuyện.
Biết gặp phải cao thủ, có chạy cũng vô ích nên đại hán nọ phải đành ngoan ngoãn đi vào trong nhà ngay. Vừa vào tới trong nhà, trông thấy xác của đồng bọn nằm ở dưới đất y vội ngừng chân lại. Độc Cô Ngọc liền đẩy y một cái, lạnh lùng nói tiếp :
- Ngươi dám giết người cướp của, chẳng lẽ trông thấy người chết lại phải hãi sợ hay sao?
Nói tới đó, chàng đưa mắt nhìn đại hán đang quỳ ở dưới đất mà quát bảo tiếp :
- Những kẻ có hành vi như ngươi, đáng lẽ ta định diệt trừ ngay một thể nhưng vì thể niệm lòng hiếu sinh của trời đất, ta hãy tha chết cho ngươi một phen, mong ngươi phải biết sửa đổi làm một người tốt. Từ giờ trở đi nếu còn để cho ta bắt gặp thì ngươi đừng có hòng ta tha chết cho lần nữa.
Đại hán đó nghe thấy chàng nói như vậy như được ân xá, vội vái lạy mấy cái rồi vội vàng đứng dậy quay người đi luôn.
Độc Cô Ngọc chờ tên nọ đi khỏi, liền quay lại bảo đại hán áo đen rằng :
- Với tội của ngươi đã làm lúc ban ngày, đáng lẽ ta định giết ngươi chết ngay tại chỗ nhưng bây giờ ta đã thay đổi ý định, giao cho huyện lỵ ở gần đây để cho quan quân xử trí ngươi. Ta không muốn tay dính máu tanh...
- Tại hạ đã lọt vào tay của ngài, muốn chém muốn giết tùy ý ở ngài. Nhưng xin ngài chớ nên trao tại hạ cho quan phủ.
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra hỏi :
- Tại sao thế?
Đại hán đáp :
- Ngài đã là người trong võ lâm tất nhiên phải biết rằng người trong giang hồ kỵ nhất bị sa vào tay của quan binh. Sự sỉ nhục còn khốn khổ hơn là chết, cho nên tại hạ đành chết ở dưới tay của ngài.
Độc Cô Ngọc cười khẩy hỏi tiếp :
- Ngươi còn biết sỉ nhục như thế sao hồi ban ngày ngươi lại ra tay độc ác như thế?
Đứng đờ người ra một lúc, thớ thịt ở trên má rung động một hồi, đại hán nọ mới đáp :
- Xin ngài đừng nói nữa, tại hạ vui lòng chịu chết. Mời ngài ra tay hạ thủ ngay đi!
Nói xong, y đứng yên chờ chết, trông thái độ rất ung dung. Tuy vậy, đôi ngươi của y vẫn lộ vẻ hãi sợ mà không sao giấu diếm nổi.
Thấy thế, Độc Cô Ngọc sinh nghi, liền nghĩ ngợi một chút rồi hỏi :
- Quý tính đại danh là gì?
Đại hán áo đen đáp :
- Tại hạ là Vương Đồng.
Độc Cô Ngọc nhìn mặt đối phương giây lát rồi hỏi tiếp :
- Hình như bạn không phải là dân bản xứ phải không?
Đại hán nọ hơi biến sắc, vội đáp :
- Ngài khỏi cần biết nhiều chuyện như vậy, xin ngài cứ ra tay đi.
Độc Cô Ngọc càng nghi ngờ thêm, lại nhận thấy người này rất có cốt khí chứ không phải là những kẻ vô danh tiểu tốt thường nên chàng hơi suy nghĩ một chút lại nói tiếp :
- Nếu bạn không muốn bị nộp cho quan phủ thì tốt hơn hết mỗ hỏi câu nào nên trả lời ngay câu ấy.
Đại hán nọ bỗng biến sắc mặt, đôi ngươi cứ tia ra hai luồng ánh sáng lấp lánh.
Một lát sau y mới đáp :
- Thủ đoạn của ngài cao minh lắm, quả thực tại hạ không phải là người ở nơi đây.
Độc Cô Ngọc mỉm cười hỏi tiếp :
- Mỗ nhận thấy lời nói của bạn hãy còn rất nhiều ẩn ý.
Đại hán giật mình đến thót một cái, nhưng lại nổi giận, đáp :
- Tại hạ đã tình nguyện chịu chết rồi, ngài còn vặn hỏi mãi làm chi.
Độc Cô Ngọc cười khẩy nói tiếp :
- Mỗ nhận thấy cho ngươi được miễn đưa lên quan phủ như vậy đã hên cho ngươi lắm rồi.
Hậm hực nhìn Độc Cô Ngọc một cái, đại hán nọ mới trả lời :
- Ngài cao minh thực, tại hạ xin chịu thua rồi.
Độc Cô Ngọc nói tiếp :
- Biết điều thì nói ra đi.
Đại hán nọ đáp :
- Tại hạ là người ở Động Đình.
Trầm ngâm đôi chút, Độc Cô Ngọc nói tiếp :
- Thế ra bạn là người ở Động Đình đây! Ưa thích phong cảnh của hồ Động Đình, mỗ vẫn thường lui tới lầu Nhạc Dương. Nhân đây mỗ hỏi thăm bạn hai người này, chắc bạn thể nào cũng biết.
Đại hán ấy không biết chàng ta có dụng ý gì, nên nhanh nhẩu đáp :
- Tại hạ sinh trưởng ở Động Đình, tuy không dám nói là biết hết những người ở đó, nhưng dám nói có thể biết được tám chín thành. Không biết ngài định hỏi thăm ai thế?
Độc Cô Ngọc vừa cười vừa đỡ lời :
- Mỗ là người trong võ lâm, tất nhiên người mà mỗ định hỏi thăm phải là người của võ lâm. Tuy bạn không biết hết người ở nơi đó thực, nhưng hai người này bạn thể nào cũng quen biết. Trừ phi bạn không chịu nói, hay là có nguyên nhân gì khác mới không chịu nói thôi.
Đại hán nọ ngẩn người ra giây lát mới đáp :
- Xưa nay tại hạ không biết giả bộ giả tịch bao giờ, sao ngài nói như thế...
Độc Cô Ngọc vừa cười vừa nói tiếp :
- Lời nói này của bạn thốt ra hơi sớm một chút. Mỗ dám chắc thể nào bạn cũng bảo là không biết chứ không sai.
Mặt lại biến sắc, đại hán nọ đáp :
- Ngài đã biết trước như vậy, còn hỏi tại hạ làm chi?
Độc Cô Ngọc cười khẩy nói tiếp :
- Bạn đừng có nổi giận vội. Mỗ muốn hỏi hai người, đó là Gia Cát Đởm và Gia Cát Quỳnh Anh, chả hay bạn có biết không?
Thấy chàng nói tới hai tên ấy, tên nọ hoảng sợ run lẩy bẩy mãi mới hỏi lại rằng :
- Ngài là bạn của hai vị ấy hay là...
- Bạn khỏi cần hỏi lại như thế, chỉ cần nói có biết hay không thôi.
- Trong tám trăm dặm hồ Động Đình ai ai cũng đều biết tới hai vị ấy.
- Bạn trả lời rất khéo léo. Nhưng mỗ chỉ cần hỏi có thế thôi. Bạn sợ mỗ trao quan phủ, vậy mỗ trao bạn cho hai vị ấy, bạn có sợ không?
Đại hán nọ mặt càng biến sắc, với giọng run run vội đáp :
- Ngài là...
Độc Cô Ngọc nghiêm nghị hỏi tiếp :
- Bạn giữ chức vụ gì trong 28 trại ở hồ Động Đình? Nói mau!
Đại hán nọ đột nhiên lui về phía sau một bước, vẫn giọng nói run run đáp :
- Ngài lầm rồi, tại hạ không phải...
- Có thực không? Thế sao bạn lại sợ mỗ trao bạn cho hai vị ấy?
- Tại hạ có sợ gì đâu, chỉ... chỉ...
- Chỉ cái gì? Chắc bạn đã biết hai vị ấy hiện đang làm khách ở Long Hổ bảo của Bùi Thiên Vân ở Mân Đông cho nên mỗ chả cần tốn công đi tận Động Đình cũng có thể trao bạn cho hai vị ấy được.
Đại hán áo đen lại run lẩy bẩy một hồi, cúi đầu không nói năng gì. Độc Cô Ngọc thấy thế trầm giọng hỏi tiếp :
- Tiếng tăm hiệp nghĩa của 28 trại ở Động Đình lừng lẩy khắp xa gần, oai trấn võ lâm, không ngờ các ngươi lại dám có những hành vi vô sỉ, giở trò tàn ác ra ở đây.
Thử hỏi ngươi đã phạm tội gì.
Đại hán nọ bỗng ngửng đầu lên hỏi :
- Ngài quý tánh đại danh là gì?
Độc Cô Ngọc cười khẩy đáp :
- Nói ra chưa chắc ngươi đã biết. Ta họ Đỗ, tên là Ngọc đây.
Đại hán nọ giật mình đến phắt một cái, vội quỳ ngay xuống, với giọng run run nói :
- Thế ra là Đỗ tướng công, tiểu nhân không biết, thật tội đáng chết muôn lần.
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát rồi ngạc nhiên hỏi lại :
- Sao ngươi lại biết ta?
Đại hán nọ đáp :
- Anh em tiểu nhân cả hai thừa lệnh Thiếu trại chủ đi tìm kiếm Đỗ tướng công đấy.
Độc Cô Ngọc kêu ồ một tiếng và nói tiếp :
- Ngươi hãy đứng lên và nói, khỏi cần phải quỳ như thế.
Đại hán vái một lạy, vội đáp :
- Tiểu nhân không dám.
Chau mày lại, Độc Cô Ngọc hỏi tiếp :
- Có cái gì mà không dám? Ta chẳng qua chỉ là một người bạn của Thiếu trại chủ các ngươi thôi. Ngươi cứ đứng lên mà nói đi.
Đại hán đáp :
- Tướng công chưa rõ chuyện đấy thôi. Khi anh em tiểu nhân ra đi, Thiếu trại chủ đã dặn bảo : Đỗ tướng công đi tới đâu không khác gì Thiếu trại chủ đang có mặt tại đó. Nay tiểu nhân phạm trại quy đã là người mang tội thì đâu dám...
Nghe thấy tên nọ nói như thế, Độc Cô Ngọc rất cảm động vội đáp :
- Ở trước mặt ta ngươi khỏi cần phải làm như thế. Mỹ ý của Thiếu trại chủ ta càng không dám nhận. Nếu ngươi không đứng dậy thì đừng có trách ta...
Đại hán vội rập đầu lia lịa đáp :
- Xin tướng công chớ nên nổi giận, tiểu nhân xin tuân lệnh.
Nói xong, y đứng dậy, thái độ rất cung kính. Độc Cô Ngọc quay đầu lại nhìn thiếu phụ đang đứng ngẩn người ra ở cạnh bàn vừa cười vừa nói :
- Mời đại tẩu ngồi xuống để tại hạ hỏi xong sẽ xử trí y sau.
Thiếu phụ vái một lạy rồi đáp :
- Thiếp xin tuân lệnh.
Nói xong nàng ngồi xuống. Độc Cô Ngọc lại quay trở lại trầm ngâm một hồi rồi hỏi :
- Thiếu trại chủ sai hai người tìm kiếm Đỗ Ngọc này làm chi?
Đại hán đáp :
- Việc này tiểu nhân không biết, chỉ thấy Thiếu trại chủ dặn bảo tìm tướng công bất cứ sao thể nào cũng phải mời tướng công đi hồ Động Đình một phen.
Độc Cô Ngọc nghe nói liền nghĩ bụng :
“Chắc lại vì việc tên Bùi Thiên Vân với ta...”
Nghĩ tới đó chàng sếch ngược đôi lông mày kiếm lên, trầm giọng hỏi tiếp :
- Hai người đã thừa lệnh tới đây tìm kiếm ta, tại sao làm cái trò giết người cướp sắc như thế?
Đại hán nọ hơi trần trừ một chút rồi bỗng lộ vẻ đau đớn mà đáp :
- Tướng công chưa rõ chuyện đấy thôi. Người bị giết này tên là Hỏa Khiết Tử Đỗ Minh, là một phân trại chủ trong 28 trại. Bình sinh y rất hiếu sắc, ngang tàng và bạo ngược nên người trong phân trại ai ai cũng sợ y như sợ cọp. Tiểu nhân là thủ hạ của y, đâu dám trái lệnh y? Câu chuyện xảy ra ngày hôm nay tiểu nhân đã hết sức khuyên ngăn y nhưng y không chịu nghe, lại còn dọa nạt sẽ trừng trị tiểu nhân. Vì nhất thời sợ chết, tiểu nhân đành phải làm ngơ, tới đây tiểu nhân không đang tâm trông thấy y làm những việc thần nhân đều phẫn nộ cho nên mới mượn cớ đi nơi khác...
Thiếu phụ nọ cũng xen lời nói :
- Tướng công, y nói đúng đấy. Khi gặp ở dưới núi, y có cãi vả với tên bị giết chết kia và y có nhắc nhở đến quy củ của trại gì đó nhưng tên đã chết nhất định không nghe.
Độc Cô Ngọc nghe thiếu phụ nói như vậy mới biết đại hán này nói thật. Bằng không chẳng khi nào thiếu phụ nọ lại nói đỡ lời hộ y như thế.
Chàng trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói tiếp :
- Nếu vậy ngươi có thể được tha thứ. Nhưng đứng về lập trường đạo nghĩa của người trong võ lâm thì dù sao ngươi vẫn có lỗi. Đại trượng phu sống không lấy gì làm sung sướng, chết không lấy gì làm đáng sợ. Thấy chết không cứu giúp, thấy nguy hiểm không ra tay giúp đỡ, thì còn gọi là cái gì anh hùng hảo hán nữa? Nếu không phải quỷ sui thần khiến để cho ta bắt gặp thì có phải là một đời thanh bạch của vị đại tẩu này đã gián tiếp bị ngươi...
Đại hán nọ bỗng quỳ xuống, vẻ mặt hổ thẹn mà nói tiếp :
- Tướng công mắng chửi như vậy rất phải, tiểu nhân đáng chết lắm. Tham sống sợ chết, thấy nguy hiểm không ra tay cứu giúp, sau này tiểu nhân còn mặt mũi nào gặp lại các anh em trong trại nữa? Tuy vị đại tẩu này đã được tướng công cứu giúp, nhưng ngày hôm nay tiểu nhân đã đích tay giết chết một người nhà của vị đại tẩu, tự nhận thấy tội nghiệt rất nặng, chỉ có cái chết mới chuộc lại được tội lỗi của mình thôi.
Nói xong, y giơ tay lên đập mạnh vào đỉnh đầu.
Thiếu phụ thấy thế thất thanh la lớn.
Độc Cô Ngọc không ngờ người này lại có cử chỉ ấy, vội đưa tay phải ra chộp lấy cổ tay của tên nọ.
Đại hán nọ gượng cười nói tiếp :
- Tướng công hà tất phải cứu kẻ đáng chết này làm gì?
Độc Cô Ngọc khuyên bảo y rằng :
- Ngươi tưởng chết như vậy là có thể đền được hết nghiệp tội hay sao? Như vậy ngươi đã lầm rồi. Ngươi đã biết hối cải sao không để tấm thân hữu dụng làm những việc thiện để bổ cứu lại những tội lỗi xưa, như vậy có hơn không?
Gương mặt rung động luôn, đại hán nọ rất cảm động, liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cái rồi cúi đầu xuống, không nói năng gì nữa.
Độc Cô Ngọc đã trông thấy rõ hành động của tên nọ, chàng chỉ thở dài một tiếng rồi tiếp :
- Ngươi đứng dậy đi! Ta đang có một việc này muốn ngươi đi làm giúp.
Đại hán rất cung kính, vái một lạy, đứng dậy nghiêm nghị đáp :
- Tướng công thật là đại nghĩa, không những không thèm giết chết kẻ đầy tội lỗi này, mà lại còn dạy bảo cho như vậy, ơn đức này dù đến ngày chết, Vương Đồng tôi cũng không dám quên. Nếu tướng công muốn sai bảo gì dù có phải nhảy vào chỗ chết, tiểu nhân cũng không dám từ chối.
Độc Cô Ngọc tủm tỉm cười và nói tiếp :
- Ngươi lại lầm rồi. Đó là do ngươi có ý niệm lương thiện mà đã tự cứu lấy người, chứ ta có ơn đức gì với ngươi đâu. Trái lại, ta thấy ngươi biết hối cải một cách can đảm như vậy ta rất lấy làm kinh ngạc...
Nói tới đó, chàng mỉm cười, quay lại nói với thiếu phụ nọ tiếp :
- Y là thuộc hạ của một người bạn tri giao của tại hạ, tay y đã giết chết một người nhà của một đại tẩu, nhưng tại hạ thiết nghĩ giết một người không bằng cảm hóa một người...
Thiếu phụ nọ bỗng đỡ lời :
- Người chết không thể nào phục sinh, dù có giết chết y cũng không bổ ích gì cả và thiếp cũng không muốn vì thế mà tạo nên nghiệp tội. Hơn nữa, y giết người cũng là do sự bất đắc dĩ. Vừa rồi thiếp đã tai nghe mắt thấy cả rồi, tướng công muốn xử trí như thế nào thì cứ việc xử trí, chứ thiếp không có dị nghị gì hết.
Độc Cô Ngọc nghe thấy nàng ta nói như vậy cũng phải cảm động, vội vái một lạy, nghiêm nghị nói tiếp :
- Khí độ của đại tẩu rất hơn người, khiến kẻ tu mi bảy thước này cũng phải hổ thẹn vô cùng và rất kính phục đại tẩu.
Nói tới đó, chàng lớn tiếng bảo đại hán nọ tiếp :
- Có mau ra cảm tạ vị đại tẩu này không?
Đại hán áo đen vâng lời, vái lạy thiếu phụ và cảm ơn rằng :
- Đa tạ đại tẩu đã tha chết cho!
Thiếu phụ nọ vội đáp lễ và trả lời :
- Tráng sĩ khỏi phải đa lễ như thế. Tiểu nữ không dám.
Thấy nàng ta rất đàng hoàng và nghiêm trang, Độc Cô Ngọc khen thầm rồi trầm ngâm giây lát mới nói với nàng ta tiếp :
- Bây giờ sắp đến canh năm rồi, chúng ta không tiện ở lại nơi đây nữa. Đáng lẽ tại hạ đích thân tiễn đại tẩu vào trong thành nhưng còn có việc bận phải làm nên muốn nhờ thuộc hạ của người bạn tri giao hộ tống đại tẩu. Chẳng hay đại tẩu nghĩ sao?
Thiếu phụ nọ đáp :
- Thiếp được tướng công trượng nghĩa bảo tồn thanh bạch cho, ơn đức không kém gì cha mẹ thiếp. Đâu dám còn phiền tướng công tiễn như thế nữa, còn vị tráng sĩ này...
Độc Cô Ngọc vội đỡ lời :
- Trời chưa sáng tỏ, đại tẩu là một nữ lưu, đi một mình sao tiện, mong đại tẩu không nên nề hà như thế nữa.
Rất cảm động, liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cái thiếu phụ đáp :
- Đa tạ tướng công đã có lòng tốt như vậy, thiếp đâu không dám không tuân lệnh, nhưng...
Nàng nói tới đó bỗng ngắt lời. Độc Cô Ngọc rất nhiên nên vội nghiêm trang đỡ lời :
- Đại tẩu khỏi phải lo ngại, tại hạ nguyện lấy tính mạng của mình để bảo đảm.
Thiếu phụ mặt đỏ bừng, vội biện bạch :
- Xin tướng công chớ có hiểu lầm. Không phải thiếp không tin vị tráng sĩ này nhưng chỉ sợ người nhà của thiếp sẽ làm cho tráng sĩ này phải khó chịu đấy thôi.
Độc Cô Ngọc ngạc nhiên thêm, hỏi tiếp :
- Đại tẩu nói như thế...
Thiếu phụ nọ cúi đầu xuống khẽ đáp :
- Gia ông (bố chồng) là huyện lệnh của huyện Phúc Đỉnh.
Kêu “ồ” một tiếng, Độc Cô Ngọc ngượng vô cùng liền nói tiếp :
- Thế ra đại tẩu là thiếu phu nhân của nha nội? Tại hạ thất kính thật. Người trong võ lâm tuy coi làm quan nhân là sỉ nhục nhưng không bao giờ có ý nghĩ khinh bỉ. Xin thiếu phu nhân lượng thứ cho.
Thiếu phụ cúi đầu đáp :
- Thiếp không dám.
Độc Cô Ngọc gượng cười quay lại hỏi đại hán áo đen rằng :
- Ta muốn nhờ ngươi tiễn thiếu phu nhân vào thành, ngươi có bằng lòng không?
Đại hán nọ cung kính đáp :
- Tiểu nhân xin tuân lệnh.
Độc Cô Ngọc rất trang nghiêm và nói tiếp :
- Từ đây đến Phúc Đỉnh tuy không xa mấy nhưng phải cẩn thận đề phòng mới được. Nếu có việc gì suy suyển thì ta không để yên cho ngươi đâu.
Đại hán nọ đứng yên đáp :
- Xin tướng công cứ yên tâm. Vương Đồng dù bị rụng đầu, đổ máu cũng không dám làm lỡ việc của tướng công sai bảo.
Độc Cô Ngọc gật đầu nói tiếp :
- Công việc ở đây xong xuôi, thể nào ta cũng quay trở về Động Đình. Ngươi cứ về thưa với Thiếu trại chủ là chính ta đã giết chết tên họ Đỗ. Nguyên nhân ra sao ngươi khỏi cần phải nói nhiều, sau này gặp Thiếu trại chủ ta sẽ nói sau. Thôi! Ngươi đi đi!
Đại hán bỗng vái Độc Cô Ngọc một lạy rồi đứng dậy buông xuôi tay đứng nghiêm.
Độc Cô Ngọc quay lại nói với thiếu phụ tiếp :
- Thiếu phu nhân cứ yên tâm để cho y hộ tống mà quay trở về quý phủ. Tại hạ phải đi trước một bước, vậy xin cáo lui.
Nói xong, chàng chắp tay vái một vái rồi quay người đi luôn.