Liên Mạng VietNam
||
GiaiTri.com
|
GiaiTriLove.com
|
GiaiTriChat.com
|
LoiNhac.com
Đăng Nhập
|
Gia Nhập
Dành cho admin đăng nhập: Nick:
Password:
Tìm kiếm:
Tựa truyện
Tác giả
Cả hai
Tìm theo mẫu tự:
#
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
Danh sách tác giả
Truyện đã lưu lại
(
0
)
Home
>>
Truyện Dài
>>
Chuyện Tình Trăm Năm
Cùng một tác giả
Hương Biển
Tìm truyện theo thể loại
Truyện Ngắn
>> Truyện Dài
Bài Viết
Lịch Sử
Cổ Tích
Kiếm Hiệp
Trung Hoa
Tiếu Lâm
Khoa Học
Tuổi Học Trò
Kinh Dị, Ma quái
Trinh Thám, Hình Sự
Cổ Văn Việt Nam
Tập Truyện ngắn
Suy ngẫm, Làm Người
Nhân Vật Lịch Sử
Triết Học, Kinh Tế
Y Học, Sức Khỏe
Tình Cảm, Xã Hội
Phiêu Lưu, Mạo Hiểm
Hồi Ký, Tuỳ Bút
VH Cổ Điển Nước Ngoài
Tiểu Thuyết
Tôn giáo, Chính Trị
Truyện Tranh
Cuộc Chiến VN
Kịch, Kịch Bản
Khoa Học Huyền bí
Truyện Người Lớn
Truyện Đọc Audio
Tuyển tập thơ
Truyện chưa qua kiểm duyệt
Mẹo vặt
Tìm kiếm
Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này
Liệt kê truyện theo chủ đề
#
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
Liệt kê truyện theo tác giả
#
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
Số lần xem: 8994
| Bình chọn:
|
Lưu lại
Xóa bỏ
|| Khổ chữ: [
1
,
2
,
3
]
Chuyện Tình Trăm Năm
Nhật Hạnh
Chương 4
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương Kết
Tối thứ bảy, Khánh Tường đột ngột xuất hiện. Nhã Uyên hơi ngạc nhiên:
– Khánh Tường, anh mới đến ư?
Đứng trước mặt cô, Khánh Tường cũng hơi ngần ngại:
– Anh đến có làm phiền gì em không ?
Nhã Uyên dù không muốn nhưng cũng phải lắc đầu:
– Không đâu, mời anh vào nhà. Có anh hai em ở nhà đấy!
Đành phải lái câu chuyện sang mục đích khác. Khánh Tường bắt đầu rồi nói:
– Được rồi, anh sẽ vào nói chuyện với anh ấy.
Nhã Uyên đi xuống nhà ăn dặn chị bếp nấu thêm vài món để tiếp khách.
Lát sau cô trở lên nhà gọi điện cho Thu Huyền:
– Alô! Nhã Uyên nè!
Thu Huyền ngạc nhiên:
– Sao hả? Có làm phiền mi không?
Cười vang, Thu Huyền khịt mũi:
– Làm gì mà khách sáo đến như vậy? Nào có chuyện gì hãy nói nhanh lên!
Nhã Uyên rào đón:
– Mi có rãnh không đã chứ!
Thu Huyền vòng quanh thế giới:
– Nhưng trước khi trả lời mi hãy cho ta biết có chuyện gì đi, rồi ta mới nói.
– Lại lòng vòng lôi thôi vậy sao cô nương!
Thu Huyền dọa:
– Có nói hay không thì nói mau. Nếu không ta lại đổi ý.
Nhã Uyên thở dài rồi cằn nhằn:
– Mi thật là rắc rối, nhà đang có khách mi đến tiếp phụ ta với.
– Khách ư? Mà ai mới được?
– Đến rồi hẳn biết.
– Gì mà bí mật ghê thế?
Nhã Uyên lại hỏi:
– Mi có đến được không để ta còn lên danh sách khẩu phần ăn nữa đó.
Thu Huyền liến thắng:
– Có ăn hả, vặy thì ta không nỡ từ chối đâu.
– Ghê nhỉ, nghe đến ăn chắc là mắt mi đang sáng lên phải không?
– Ồ, nhỏ luôn biết ý của ta. Cả nhà hôm nay đi vắng. Một mình ta ăn buồn lắm đó!
– Vậy thì hãy mau đến đây với ta đi!
– Được mười lăm phút sau ta đến ngay.
Nhã Uyên cằn nhằn:
– Bị tốn thức ăn còn thêm tốn tiền điện thoại nữa.
Cười hì hì, Thu Huyền trêu:
– Sốt ruột rồi hả? Thôi cúp máy đây!
Nhã Uyên cúp máy, cô vẫn còn ngồi đó chưa kịp đi ra thì Tiến Dũng cùng Khánh Tường ra tới.
Tiến Dũng hỏi em:
– Em xem cơm có chưa mình mời bác sĩ ở lại dùng bữa luôn.
Gật đầu, Nhã Uyên bảo:
– Xong cả rồi anh nhưng mà ...
Tiến Dũng nhìn em ngạc nhiên:
– Lại còn chuyện gì nữa vậy em?
Nhã Uyên dần dừ:
– Em có rủ bạn đến chơi!
Tiến Dũng nhìn em đăm đăm:
– Ai vậy em?
– Là Thu Huyền đó mà.
Tiến Dũng thở dài nhẹ nhõm:
– Có nhỏ ấy càng thêm vui.
Khánh Tường cũng nói thêm:
– Anh cũng đang muốn gặp cả Thu Huyền nữa đây.
Nhã Uyên nhìn anh ngạc nhiên:
– Có chuyện gì sao anh!
Khánh Tường tỏ ra bí mật:
– Để lúc đông đủ nói cũng đâu có muộn phải không?
Nhã Uyên đành gât đầu:
– Vậy cũng được. Em xuống phụ chị bếp một tay.
Lát sau, Thu Huyền đến trên tay xách rất nhiều trái cây. Chưa kịp vào nhà thì đã có tiếng:
– Ối dào, nặng muốn chết luôn mà chẳng ai rảnh phụ giúp một tay.
Tiến Dũng vẫn ngồi im ngắm nhìn cô, rồi lên tiếng châm chọc:
– Nhà này chẳng ai rảnh đâu. Ai vào việc nấy hết rồi.
Lừ mắt nhìn anh, Thu Huyền hất mặt:
– Vậy còn anh thì sao?
– Anh là bệnh nhân kia mà.
– Anh khỏe rồi chứ!
Nhìn cô, Tiến Dũng đáp lấp lửng:
– Khỏe mà chưa khỏe.
– Vậy là làm sao?
Tiến Dũng nhìn cô đăm đăm:
– Nghĩa là chưa được ăn trái cây của em là anh chưa khỏe hẳn đâu.
Thu Huyền nhí nhảnh nói:
– Nếu anh muốn em sẽ mỗi ngày mang trái cây đến cho anh.
– Thật vậy sao? Nhưng anh lại sợ anh hết bệnh mà em thì lại mất người yêu vì anh ấy ghen đấy.
Chu môi, Thu Huyền cãi lại:
– Anh ấy rất ga lăng lịch sự kia mà!
Bật cười, Tiến Dũng xua tay:
– Anh chỉ nói đùa thôi, em khỏi cần khẩn trương như vậy.
Khánh Tường, Nhã Uyên cùng giúp chị bếp mang thức ăn lên. Thấy Thu Huyền, Nhã Uyên quở ngay:
– Mi đến rồi hả? Tưởng chờ dọn sẵn rồi mới chịu xuất hiện.
Thu Huyền cười cười rồi chống chế:
– Mình bận đi mua trái cây để ăn đó mà.
Nguýt bạn một cái rõ dài, rồi Nhã Uyên mới nói:
– A, mi muốn hối lộ bữa ăn chứ gì?
Thu Huyền đỏ mặt, cô định lên tiếng thì Tiến Dũng đã cứu bồ cô:
– Thôi, em đừng có đày đọa Huyền nữa. Cô ấy có nhã ý mang trái cây đến để bồi dưỡng cho anh đó.
Bĩu môi, Nhã Uyên dài giọng:
– Hèn gì mà anh chả bênh vực nó chầm chập cho được.
Bữa cơm diễn ra rất vui vẽ. Hôm nay dường như Tiến Dũng ăn nhiều hơn mọi khi.
Nhã Uyên, thấy điều đó nên nói:
– Hôm nay anh hai là người ăn nhiều nhất.
Thu Huyền lại cười tủm tỉm châm chọc Nhã Uyên:
– Nhưng người vui nhất lại là mi đó.
– Là ta ư?
– Đúng vậy!
Nhã Uyên nhìn Khánh Tường như muốn nhắc nhở:
– Anh bảo em và Thu Huyền có tin vui. Có nó rồi anh nói đi chứ.
Thu Huyền ngước nhìn lên:
– Em có tin vui thật sao?
Khánh Tường nhìn hai người ra điều kiện:
– Nhưng biết rồi hai cô sẽ khao tôi gì đây?
Thu Huyền nhìn anh đăm đăm như muốn tìm ra thật hư:
– Vậy anh muốn khao gì mới được chứ?
Nhã Uyên thì nôn nao, cô giục:
– Muốn gì cũng được, anh hãy nói đi.
Thu Huyền ngăn lại:
– Khoan, coi chừng mắc lừa anh ấy đó.
Nghênh mặt, Nhã Uyên mím môi, cô dọa:
– Anh dám nói dối mình được sao?
Khánh Tường lắc đầu:
– Anh không có đùa hai em đâu. Đây là sự thật trăm phần trăm đó.
Bốn mắt hau hau nhìn anh như chờ đợi, Khánh Tường đành bật mí:
– Hai em đã đậu đại học y khoa rồi.
– Hả?
Nhã Uyên đưa mắt nhìn Thu Huyền. Còn Tiến Dũng thì hết nhìn hai cô lại nhìn Khánh Tường:
– Cậu đùa chắc, hai đứa nó có thi đâu mà đậu.
Khánh Tường ranh mãnh nhìn hai cô. Nhã Uyên đỏ mặt vì bị bật mí, cô hơi ấp úng:
– Em ... em không có cố tình giấu mọi người.
– Chuyện đó chẳng qua là lần đầu gặp buộc anh phải tự vệ vậy thôi.
Nhìn mọi người Tiến Dũng thắc mắc:
– Lại có chuyện gì thế?
Thu Huyên phàn nàn:
– Lần đầu gặp tụi em, anh Khánh Tường bảo anh ấy chỉ là bác sĩ thực tập mà thôi.
Tiến Dũng cười khanh khách:
– Vậy mà hai em cũng tin được.
Chu môi Thu Huyền cằn nhằn:
– Sao không tin cho được. Tụi em rất thật lòng mà.
Khánh Tường nheo nheo mắt nhìn hai cô:
– Nè, đừng quên phải khao anh đó nhé!
Thu Huyền nghênh mặt, cô như thách thức:
– Nếu anh không nói thì mai nầytụi em cũng biết mà thôi. Chỉ vì sợ thi trượt thì quê lắm.
Tiến Dũng gật gật đầu:
– A, vậy thì ra hai cô lén gia đình nộp đơn thi đại học, gan nhé!
Nhã Uyên chớp chớp mắt nhìn anh, cô chống chế:
– Em đã nêu lí do rồi mà.
Thu Huyền cũng chu môi:
– Tụi em chỉ sợ bị quê mới cố tình giấu thôi mà.
Khánh Tường xua tay:
– Thôi được rồi, cnắc mọi người không nỡ trách hai cô đâu.
Nhã Uyên phản đòn tấn công, cô chĩa mũi nhọn về phía Khánh Tường:
– Chỉ có người nó dối thật sự mới có tội:
Biết Nhã Uyên nói mánh khóe mình. Khánh Tường tự thú nhận:
Lắc đầu, Tiến Dũng là người phản đối đầu tiên:
– Này, phủi ơn như vậy là không đúng đâu đó.
Thu Huyền vẫn bướng:
– Nhưng thực tế là vậy mà.
Tiến Dũng lí sự:
– Biết trước một ngày là vui trước được một ngày mà.
Khánh Tường lại nói:
– Đằng này đến hơn nửa tháng nữa mới có kết quả.
Nhưng Nhã uyên cảm thấy bất an, nên cô nói:
– Nói như vậy là tụi em chưa chắc chắn đâu. Em thấy mới tin.
Thu Huyền cũng hưởng ứng:
– Nhỏ ấy nói đúng đó. Tụi em chưa thể tin được đâu.
Chìa danh sách thí sinh ra trước mặt hai cô, Khánh Tường bảo:
– Thế này thì tin hẳn chưa hả?
Hai cô chạm đầu lại xem Thu Huyền kêu to:
– Mi đứng đầu bảng nè!
Nhã Uyên lẩm bẩm:
– Có lẽ họ ghi nhầm đó thôi.
Thu Huyền tròn mắt kêu lên:
– Vậy mà mi cũng nói được hay sao?
Khánh Tường đứng lên, dường như anh muốn từ giã để ra về. Nhưng bị Nhã Uyên ngăn lại, cô nói:
– Anh không muốn ở lại dự tiệc với tụi em sao?
Khánh Tường hơi khựng lại anh vui vẻ:
– Vậy sao? Có tiệc à, vậy thì mình đâu nỡ từ chối.
Thu Huyền vui ra mặt:
– Ê, tụi mình sẽ tổ chức ở đâu đây?
Tiến Dũng tự nhiên từ chối:
– Anh sẽ không có mặt đâu nhé! Các em vui đi!
Khánh Tường chau mày:
– Tại sao vậy? Tại sao anh lại từ chối?
Lắc đầu, Tiến Dũng thở dài:
– Chỉ vì mình không muốn xuất hiện giữa đám đông.
Nhã Uyên động viên:
– Đừng vậy mà anh hai. Vắng anh sẽ buồn lắm.
Tiến Dũng lắc đầu từ chối:
– Đừng như vậy mà em. Anh nói thật, anh sẽ buồn em có hiểu không?
Thu Huyền khuyên bạn:
– Hãy thông cảm cho anh hai đi Nhã Uyên.
Đành phải vậy thôi. Nhã Uyên biết anh mình chưa thể quên được cô gái kia.
Nửa tháng sau, tin Nhã Uyên và Thu Huyền đậu đại học y khoa. Ai cũng chưng hửng. Thọ Bình trách Thu Huyền:
– Chuyện quan trọng vậymà em lại giấu anh!
Thu Huyền nhướng mày:
– Em chỉ sợ thi hỏng mọi người sẽ cười, có nước em độn thổ luôn quá.
Thọ Bình lắc đầu, anh nói giọng nhẹ tênh:
– Chuyện thi cử, đậu rớt là chuyện bình thường, có gì phải ngại chứ?
Nhưng Thu Huyền vẫn lắc đầu tư lự:
– Tại anh sợ em buồn nên nói vậy thì sao?
– Nhưng rõ ràng là em đâu có thi rớt, phải không?
– Em chỉ nói khi rớt cơ.
– Nhưng thực tế em thi đậu rồi còn gì!
Hếch mũi, Thu Huyền mè nheo:
– Anh tặng gì cho em đi chứ! Phải khen người ta nữa đó.
Thọ Bình cười dễ dãi:
– Anh cũng muốn tặng cho em lắm. Nhưng em thích gì hãy nói đi.
Lắc đầu từ chối, Thu Huyền xua tay:
– Ai lại nói kỳ vậy anh. Tùy anh thôi.
Thọ Bình len lén lúc Thu Huyền không để ý anh dặt lên má cô một nụ hôn bất ngờ, cô kêu lên:
– A cái anh này kỳ ghê đi. Em hổng chịu vậy đâu.
Thọ Bình cười hì hì:
– Đó là món quà quý nhất mà anh muốn tặng cho em đó.
Đỏ mặt vì xấu hổ Thu Huyền trách hờn:
– Ai cho anh làm thế hả?
Chìa má mình ra trước mặt cô, anh bảo:
– Vậy thì em có thể trả lại cho anh mà!
Thu Huyền vừa buồn cười vừa xấu hổ:
– Anh ăn gian người ta còn nói nữa hả?
Thọ Bình làm lành:
– Thôi cho anh xin lỗi!
Nhã Uyên vừa tới đã kêu lên:
– A, vậy là hai mi có ý đồ xấu nghe!
Mặt Thu Huyền đỏ như gấc, cô xấu hổ quay mặt đi nơi khác:
– Sao đến muộn vậy hả?
Nhã Uyên cười cười hư chế giễu:
– Ta im lặng để được xem phim kinh dị mà.
Thu Huyền nhảy đổng lên:
– Hả, mi đã nhìn thấy hết rồi sao?
Nhã Uyên lại cười:
– Đùa thôi ta chẳng thấy gì ngoài việc Thọ Bình làm vậy cả.
Phùng má, Thu Huyền kêu lên:
– Vậy mà bảo là không thấy gì đó hả?
– Ủa, Thọ Bình có làm gì phật ý mi à?
Thu Huyền biết làm vậy sẽ tiếp tục bị bạn đùa thôi nên nói cứng:
– Rồi mi sẽ có thôi mà.
Ngơ ngác, Nhã Uyên hỏi lại:
– Có mà là có gì cơ?
– Ứ, ừ thôi đừng có hỏi nữa được không?
Thọ Bình lại hỏi:
– Minh Hiếu đâu, cậu ấy khống đến cùng em sao?
Lắc đầu, Nhã Uyên nói một cách thẳng thừng:
– Em không thích mình bị hiểu lầm đâu.
– Nghĩa là ...
– Em cảm thấy bất an khi đi chơi chung với Minh Hiếu.
– Nhưng xưa nay chúng ta vẫn là bạn của nhau mà.
Nhã Uyên lắc đầu:
– Vậy thì đã sao chứ?
Nhã Uyên thì thầm, như nói với chính mình:
– Em không muốn Kiều Mi lại hiểu lầm như vậy nữa.
Thọ Bình lắc đầu:
– Em làm như vậy chỉ tội cho Minh Hiếu mà thôi, cứ nghĩ chúng ta là bạn bè là được rồi!
Thọ Bình bấm điện thoại tìm Minh Hiếu. Nhưng tìm không được.
– Thằng này làm gì mà cứ khóa máy mãi thế chứ?
Thu Huyền bảo đùa:
– Có lẽ do Kiều Mi cấm khôngcho nghe điện thoại khi hai người đang hạnh phúc.
Nhã Uyên lườm bạn: