Một tuần sau, Tiến Dũng được xuất viện. Nhã Uyên phải phụ giúp mẹ sắp xếp lại mọi thứ. Thu Huyền cũng có mặt từ sớm, cô khều nhẹ vào vai Nhã Uyên:
– Này, mi lạ lắm đó!
Ngẩng đầu lên nhìn bạn, Nhã Uyên ngơ ngác:
– Có gì lạ đâu?
– Dường như mi buồn.
– Lại đoán mò nữa hả?
Thu Huyền khoát tay:
– Đừng hòng mà giấu ta!
– Giấu mi điều gì?
– Buồn, rồi vương vấn ở nơi này.
Nhã Uyên lừ mắt nhìn bạn:
– Mi ăn với nói, ai mà lại vương vấn ở những nơi này chứ hả?
– Mi là trường hợp ngoại lệ.
– Đừng vớ vẩn nữa mi ạ!
– Ta nói là có căn cứ rõ ràng không vớ vẩn đâu.
Bĩu môi, Nhã Uyên, ậm ự:
– Mi lúc nào cũng suy diễn lung tung cả.
– Nhưng mà trúng tim đen của mi rồi phải không?
– Trúng con khỉ khô!
Cười hì hì, Thu Huyền ôm vai bạn nói nhỏ vào tai cô:
– Quyến luyến vị bác sĩ trẻ cơ. Chứ ta đâu có nói mi lưu luyến bệnh viện.
Nhã Uyên thở dài:
– Đừng nói chuyện ấy nữa. Người ta nghe được sẽ cười cho.
– Mừng chứ cười nổi gì.
Nhã Uyên quạu quọ:
– Ăn với nói!
Bà Nguyệt Lê giục:
– Rồi chưa hai đứa! Tiến Dũng nó đã ra xe rồi.
Nhã Uyên liếc bạn:
– Mi ở đó mà lo đùa nữa đi. Mẹ mắng bây giờ.
Tủm tỉm cười, Thu Huyền vẫn chưa buông tha:
– Có bị mắng chút đỉnh cũng đâu có sao, đang vui mà.
– Đùa dai gớm nhỉ!
Khánh Tường xuất hiện, anh lên tiếng thật nhẹ nhàng:
– Xong hết rồi hả Nhã Uyên?
Ngẩng đầu lên Nhã Uyên không dám nhìn thẳng anh:
– Vâng, anh cả rùi anh ạ!
– Cúi xuống xách phụ đồ, Khánh Tường bảo:
– Anh phụ cái này, Uyên và Huyền mang những thứ còn lại nhé!
Nhã Uyên ái ngại:
– Nặng lắm đó anh.
– Uyên mạnh hơn anh sao?
Thu Huyền tủm tỉm cười, cô nói một cách bông đùa:
– Nó cảm thấy xót khi anh phải vất vả đó thôi.
Lừ mắt nhìn bạn Nhã Uyên chu môi:
– Nói vậy mà cũng nói được. Chẳng sợ anh Tường cười hết vậy.
Nhướng mắt nhìn anh, Thu Huyền chu môi hỏi:
– Anh đâu có cười phải không anh Tường?
Nhã Uyên ấm ức khi nói không lại bạn. Đành bỏ đi trước hai người:
– Mi nói một mình đi!
– Giận sao Nhã Uyên?
Khánh Tường lắc đầu bảo Thu Huyền:
– Cô đừng có đùa nữa. Nhã Uyên sẽ giận đó.
Lại tủm tỉm cười Thu Huyền cắt cớ hỏi:
– Anh sợ nó giận lắm hả?
Khánh Tường nhìn Thu Huyền:
– Với anh, anh không muốn nhìn thấy ai buồn vì mình cả.
– Anh tốt quá. Ai tốt số lắm mới gặp được anh.
Khánh Tường lắc đầu chào thua cô gái lí lắc này.
Lát sau, mọi người đã lên xe. Nhã Uyên đứng với Khánh Tường. Cô nói nhanh:
– Chào anh Khánh Tường nhé!
– Hẹn gặp lại nữa chứ.
Thu Huyền ló đầu ra cười khúc khích rồi nói tiếp:
– Anh nhớ hằng ngày đến thay băng cho Tiến Dũng đó nhé!
Khánh Tường cười nhẹ:
– Nhiệm vụ mà, tôi sẽ nhớ!
Thu Huyền lại giục:
– Nói gì thì nói đi Nhã Uyên, lên xe về chứ.
Nhã Uyên gật đầu chào Khánh Tường:
– Cám ơn anh! Em về nhé!
Khánh Tường nhìn cô đăm đăm không nói mà chỉ mỉm cười gật đầu:
Sau một tuần tới với lí dọ là để thay băng giúp Tiến Dũng, Khánh Tường đến hôm nay là lần cuối. Bởi vết thương của Tiến Dũng đã khô không cần băng nữa.
Tiễn anh ra tận cổng Nhã Uyên cảm thấyVương vấn. Nhưng cô giấu kín nỗi mềm:
– Gia đình thật sự cám ơn anh đã bỏ công đến đây giúp đỡ.
Ngừng lại, Khánh Tường như muốn nói điều gì đó. Nghĩ sao anh lại thôi.
– Anh về nhé! Nhã Uyên!
Mở cửa cho anh cùng với nụ cười nhẹ, Nhã Uyên gật đầu:
– Chào anh nhé!
Khánh Tường đi rồi mà Nhã Uyên vẫn còn đứng đó:
– Luyến tiếc đến nhưvậy sao? Giật mình vì bị bắt quả tang, Nhã Uyên bối rối, cô chống chế một cách yếu ớt:
– Làm gì có chứ!
Cười hì hì, Thu Huyền truy tiếp, chẳng buông tha:
– Đôi mắt của mi nói rồi đó.
– Hừm! Lại nói bậy.
Nguýt bạn, Thu Huyền cằn nhằn:
– Với mi ta lúc nào cũng là người nói bậycả. Nhưng ta biết là chẳng sai lúc nào.
Nhã Uyên biết lí sự với nhỏ ấy sẽ chẳng thấy được, nên đành nói lẫn tránh:
– Vào nhà đi!
– Nhưng ta thích ở ngoài này hơn.
Lắc đầu, Nhã Uyên từ chối:
– Chẳng khéo mẹ lại mắng ta là chẳng biết tôn trọng bạn.
Hơi trì lại, Thu Huyền nheo nheo mắt:
– Vậy cũng đúng thôi. Vì mi có bao giờ tôn trọng ta đâu.
– Ơ, sao nói chuyện kỳ vậy.
Cười lên khanh khách, khi thấy bộ mặt nhăn nhó của bạn, thu Huyền vội nói:
– Đùa thôi mà.
– Mi hại ta thì có.
– Sao cơ?
– Mẹ nghe được là sẽ phải ngồi nghe thuyết giáo đấy.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn Thu Huyền thông cảm:
– Vậy thì từ nay mi đừng có xem thường ta là được rồi.
Nắm tay bạn kéo vào phòng mình. Hai người nằm vật xuống giường. Thu Huyền lại hỏi:
– Mi và ảnh tới đâu rồi!
– Ảnh nào và tới đâu là gì hả?
– Thì Khánh Tường đó, hai người đã tiến tới đâu rồi.
Nhã Uyên nạt ngang:
– Thôi đi bà, nói chuyện toàn là đâu đâu.
– Thực tế chứ đâu đâu ở chỗ nào.
– Người ta là một bác sĩ giỏi, còn mình là cái thá gì đây.
Thu Huyền dài giọng:
– Mi đẹp như vậy cũng xứng với câu “trai tài gái sắc” rồi còn gì?
Phẩy tay, Nhã Uyên vội nói:
– Thời đại gì rồi, mà mi còn nói đến câu ấy chứ!
– Nó đâu có lạc hậu – Nhưng thời đại tiền tài đâu phải như ngày xưa.
Thu Huyền tranh luận:
– Xưa nay vẫn thế. Người đẹp bao giờ cũng chiếm ưu thế hơn.
Bỗng người giúp việc gõ cửa:
– Cô ba! Có người gửi tặng cho cô búa hoa.
Cả hai lật đật ngồi dậy Huyền láu táu:
– Nhất định là của anh ta.
Nguýt bạn Nhã Uyên lắc đầu:
Không phải thì tính sao?
Thua mi chầu kem.
– Nhớ đấy nhé!
– Vậy còn mi.
– Y như vậy.
Cầm bó hoa đẹp trên tay, Nhã Uyên tìm danh thiếp. Rồi cô thất vọng kêu lên:
– Chết mi rồi Huyền ạ!
– Của ai?
– Một người không quen!
Huyền cãi lại:
– Biết đâu là của anh ấy thì sao?
– Không thể nào đâu. Đâu có chuyện vô duyên vô cớ mà anh ta tặng bông cho mình.
Thu Huyền hỏi:
– Trong đó viết gì hả?
– Kỉ niệm một năm ngày quen nhau.
Thu Huyền kêu to:
– Ái chà, nói vậy là mi đã có ý trung nhân rồi.
– Hồi nào?
– Người ta nói đó.
– Chính ta cũng chẳng nhớ anh chàng ấy là ai nữa là.
Cười khì, Thu Huyền lắc đầu:
– Nhiều đến độ không nhớ xuể vậy sao?
Háy bạn một cái, Nhã Uyên xua tay:
– Ta dâu có vinh ấy như mi. Ta xấu vậy ai thèm ngó chứ.
– Ê, đừng nói vậy mà mích lòng đấy.
Hai người ôm nhau mà cười.
Những ngày liên tiếp sau đó. Nhã Uyên vẫn luôn nhận được những đóa hoa như vậy.