Chàng cảm thấy lạnh qua cái chạm của thanh kiếm với làn da, sau đó cánh tay tả của chàng rơi xuống. Điều làm cho chàng kinh dị hơn hết là chàng không nghe đau đớn chút nào.
Rồi chàng cúi mình xuống nhặt cánh tay rơi quăng vào bồn lửa dứa chiếc giường của nữ nhân.
Lửa bốc cháy cao ngọn, nữ nhân lộ vẻ khoan khoái vô cùng.
Hiện tại thì mường tượng chàng không thiết tha đến sự việc gì khác cả, ngoài cái việc gây niềm khoan khoái cho ngoại nhân và việc chàng vừa làm đó là trọng yếu, có lẽ chàng còn làm nữa, làm mãi cho đến khi nào không thể làm được.
Gian nhà lạnh trở nên tịch tịnh phi thường, một thứ tịch tịnh cô đọng vì lạnh.
Chàng nhìn qua đầu vai. Hiện tượng trước mắt làm chàng sững sờ. Hiện tượng đó là nơi chỗ bị chặt chẳng có máu! Không một điểm máu nào rỉ ra! Như chàng chặt vào một cành cây khô, cành gãy không một giọt mủ cây rịn chảy.
Nữ nhân như hiểu được sự nghĩ ngợi của chàng nên vội giải thích:
– Máu không chảy đâu. Bởi vì máu trong người vốn nóng, vào đây rồi khí lạnh làm ngưng đọng, máu chẳng chảy được.
Như hiểu, như không hiểu, Quan Sơn Nguyệt miễn cưỡng gật đầu. Nhưng liền sau đó chàng hỏi:
– Không hẳn là vậy. Bằng cớ là vừa rồi tại hạ chặt cánh tay của người kia, máu vẫn chảy kia mà?
Nữ nhân cười thảm:
– Giữa bọn ta và ngươi có chỗ bất đồng. Máu của bọn ta là thứ máu lạnh, đã lạnh thì không đọng lại cho nên phải chảy ra.
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Làm gì có việc như vậy?
Nữ nhân thở dài:
– Việc chỉ không thể có ở bên ngoài, tại đây vẫn có như thường.
Quan Sơn Nguyệt chợt tỉnh ngộ thầm nghĩ:
“Nàng nói có lý. Chính ta thấy tận mắt có những người tàn phế đến độ khó sống mà họ vẫn sống được như thường. Và bằng chứng hùng hồn nhất là kẻ kia chỉ còn có một cái đầu mà vẫn sống!”.
Chàng hỏi:
– Các ngươi làm sao lại lọt vào nơi này?
Nữ nhân nhếch nụ cười khổ đáp:
– Bọn ta là những kẻ tối độc ác trên thế gian nên bị đưa vào đây để phải chịu dày vò, hành hạ, phải trải qua mọi khổ đau. Riêng về ta thì trong dĩ vãng ta đã làm rất nhiều tội ác, ta là kẻ độc hại nhất trong số người tại đây.
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Tại hạ xem cô nương chẳng có vẻ gì là ác độc cả.
Chàng trở về cái giọng lễ độ như thường nhật.
Nữ nhân thở ra:
– Cái thiện ác của con người phát sanh từ nơi tâm tánh chứ nào phải biểu lộ nơi dung mạo, hình dáng? Nhìn vào dung mạo, hình dáng mà ức đoán phẩm cách con người thì không làm sao đúng được.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Thế cô nương đã làm những việc gì?
Nữ nhân trầm lặng rất lâu, sau cùng thở dài mấy lượt rồi từ từ thốt:
– Không thể nào nhớ hết, cũng như chẳng làm sao nhớ rõ ràng. Đại khái thì ... bất cứ điều ác nào mà con người làm được là ta có làm cả. Ta đã làm hết, chẳng sót một điều nào.
Quan Sơn Nguyệt đang nghĩ ngợi mông lung, những người kia lại kêu lên thê thảm, những tiếng kêu than đó đưa chàng trở lại thực cảnh quá đau thương.
Tất cả đều kêu lên những tiếng vang cầu như nhau:
– Lửa! Hãy thêm lửa cho ta! Thêm mau đi.
Tiếng kêu than của họ kích thích chàng mãnh liệt, chàng bước đến gần một nam nhân chỉ còn thừa lại nửa thân trên với đôi cánh tay.
Chàng đưa cao thanh kiếm định chặt một cánh tay của người đó.
Ngờ đâu người đó lại buông giọng trách:
– Ngươi không công bình! Ngươi đã chặt cánh tay của ngươi gầy lửa cho nàng ấy, đến lượt ta ...
Nữ nhân chận lời:
– Trên mình ta đâu còn phần da thịt nào dùng được nữa. Còn ngươi thì các bộ phận thừa thãi quá mà. Tại sao không dùng tới bộ phận của ngươi, lại đòi hỏi người ta chia chác những cái của người ta? Đã đến nông nỗi này rồi mà ngươi chưa chịu từ bỏ tánh tham à?
Nam nhân cười lạnh:
– Tội ác của ngươi nhiều quá, ngươi làm ác nhiều hơn ta thì ngươi phải chịu hành hạ nhiều hơn ta chứ. Còn như nói về tánh tham thì con người ai lại không tham? Bất quá tham nhiều, tham ít, tham kín đáo, tham lộ liễu.
Nữ nhân hướng qua Quan Sơn Nguyệt:
– Đừng quan tâm đến hắn. Ngươi đừng hy sinh cho kẻ chẳng bao giờ biết ăn năn tự hối.
Nam nhân kêu lên:
– Bây giờ mà nói đến việc tự hối ăn năn thì quá muộn rồi. Dù có hồi đầu hướng thiện, ta cũng vẫn chịu thống khổ như thường. Hiện tại ta không cần gì hơn là lửa, thứ lửa tối cao cho sanh mạng của ta, lửa ở dưới giường.
Quan Sơn Nguyệt trầm tư một chút rồi cử kiếm định cắt một phần da thịt trên mình chàng tặng nam nhân đó, cho hắn không phân bì nữa, nhưng nữ nhân lại gọi:
– Đừng hy sinh vô lý. Ngươi toan hủy diệt bản thân sao?
Quan Sơn Nguyệt đáp gọn:
– Phải cho vị nhân huynh đó một mảnh da thịt.
Nữ nhân lắc đầu:
– Hắn là kẻ bại hoại, ngươi không nên hy sinh cho những kẻ bại hoại!
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ.
Chứ nàng không là kẻ bại hoại sao? Chính nàng đã tự thú có làm rất nhiều tội ác kia mà, nhiều hơn tất cả những người hiện diện tại đây kia mà. Thì tại sao nàng đòi hỏi người ta hy sinh cho nàng, còn đối với kẻ khác thì nàng lại ngăn cản?
Chàng đáp:
– Tại hạ bất chấp các vị là người tốt hay người xấu. Tại hạ chỉ nhìn vào hiện cảnh của tất cả, thương hại cho tất cả nên muốn giúp các vị được phần nào hay phần ấy vậy thôi. Vì thương hại mà làm thì không thể cân phân việc làm cũng như xét đoán con người mà mình muốn giúp. Tại hạ không tiếc chi cả, miễn sao giúp ích được cho các vị thì thôi.
Thốt xong, chàng cắt chân tả quăng vào chiếc lò dưới giường của nam nhân đó.
Tất cả những người còn lại trong gian nhà đều cất tiếng kêu van:
– Tốt quá! Tốt quá! Còn bọn ta đây! Hãy làm cái gì giúp bọn ta đi!
Còn lại một chân, Quan Sơn Nguyệt nhảy cò cò đến cạnh một lão nhân.
Lão nhân là người còn nhiều bộ phận hơn tất cả những kẻ khác, hai tay hai chân còn đủ, chỉ có phần ngực là bị khoét một lỗ lớn.
Quan Sơn Nguyệt định cắt một mảnh thịt tặng lão, nhưng lão vội gạt đi, thốt:
– Ta không cần ngươi tiếp trợ.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ:
– Tại sao?
Lão nhân đáp:
– Thịt xương của ngươi không giúp cho ta được đâu. Ngọn lửa sanh mạng của ta không phải cấu tạo bằng thứ nhiên liệu huyết nhục. Muốn giúp ta, ngươi chỉ có mỗi một phương pháp mà thôi, đặc biệt hơn phương pháp giúp người khác.
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Phương pháp gì?
Lão nhân nhắm đôi mắt lại:
– Thôi, ta không nói làm chi. Ta có nói ra vị tất ngươi chấp nhận.
Quan Sơn Nguyệt nóng nảy:
– Thì lão trượng cứ nói đi mà! Nếu là việc trong sức của tại hạ, tại hạ nhất định đáp ứng lão trượng ngay.
Lão nhân suy nghĩ một chút:
– Cái phần khiếm khuyết nơi ta là một quả tim. Nếu ngươi móc lấy tim của ngươi trao cho ta thì ta có thể ly khai cái địa phương quỷ quái này, không còn chịu khổ vì khí lạnh cóng người.
Quan Sơn Nguyệt lộ vẻ khẳng khái:
– Điều đó có gì là khó khăn đâu lão trượng!
Lão nhân cười lạnh tiếp:
– Ngươi không nên đáp ứng hấp tấp như vậy. Ngươi biết không, hiện tại ngươi chưa thấm thía cái lạnh giết người của nơi này là vì ngươi còn có con tim trong lồng ngực. Giả như ngươi móc lấy nó trao cho ta thì ngươi làm cái việc thay thế ta, ở vào vị của ta, và lập tức ngươi phải thống khổ như ta đang thống khổ, như mọi người chung quanh đây thống khổ.
Quan Sơn Nguyệt sững sờ một chút.
Một người bên cạnh cất tiếng:
– Ngươi không thể móc tim tặng lão được. Nếu ngươi làm như vậy thì phải chịu thống khổ hơn tất cả mọi người tại đây.
Lão nhân lạnh lùng thốt:
– Phải! Ta đã già rồi, cho dù có thống khổ cũng chẳng cần phải chịu bao nhiêu năm nữa. Còn ngươi, ngươi đang thời thanh thiếu, tương lai của ngươi còn dài, ngươi còn nhiều mộng đẹp đang chờ đợi, ngươi không nên hy sinh cho ta là phải.
Quan Sơn Nguyệt trầm tư mấy phút nữa.
Lão nhân tiếp:
– Ta ra khỏi nơi này rồi bất quá ta hưởng dụng một vài năm an nhàn dật lạc nữa thôi, một vài năm ngắn ngủi rồi ta cũng sẽ chết thôi. Chứ còn ngươi mà nằm tại đây ở cái vị trí của ta, thì chẳng biết là đến thời gian nào ngươi mới được giải thoát.
Đột nhiên Quan Sơn Nguyệt hoành ngọn kiếm rọc nơi ngực mình, đoạn quăng trường kiếm, dùng tay mà móc lấy con tim ra trao cho lão nhân. Chàng thốt:
– Lão trượng cầm đi.
Lão nhân do dự:
– Ngươi thật tâm tặng ta?
Quan Sơn Nguyệt nghiêm sắc mặt:
– Đúng vậy.
Lão nhân tiếp:
– Ngươi tặng ta như vậy, chẳng biết đến ngày nào mới có người thứ hai tặng ngươi con tim để thay đổi vị trí cho ngươi ly khai nơi này. Ngươi có hối hận chăng?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Tại hạ không hề hối hận. Vả lại, tại hạ cũng không chờ đợi kẻ thứ hai đến đây thay đổi vị trí cho tại hạ. Vậy lão trượng tiếp nhận quả tim này đi, rồi cắt hết những bộ phận còn lại trên người tại hạ phân phát cho các vị kia.
Lão nhân trầm giọng:
– Thế là ngươi chết còn gì?
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Các vị cầu mong được chết mà không chết được, nếu tại hạ chết được thì có phải là hạnh phúc hơn tất cả các vị tại đây sao? Lão trượng cứ tự lo cho mình, cầm lấy quả tim này, và làm hộ cho tại hạ phần việc vừa nhờ đó, rồi ly khai nơi này đi.
Lão nhân trầm ngâm lâu lắm, sau cùng hỏi:
– Ngươi còn việc chi trên đời này chưa làm xong? Ngươi có cần nhờ ta làm nốt cho hoàn thành chăng?
Quan Sơn Nguyệt suy tư một chút:
– Việc chưa hoàn thành còn rất nhiều, song chẳng có việc nào ngoại nhân làm được. Không một ai thay thế tại hạ thi hành những việc đó lão trượng ạ.
Lão nhân mỉm cười:
– Nếu thế thì nhẹ nhàng cho ta quá.
Thốt xong, lão chụp quả tim nơi tay chàng nhét vào ngực lão.
Quả tim vừa rời khỏi tay, Quan Sơn Nguyệt cảm thấy cơn lạnh đột nhiên xâm chiếm toàn thân, một cái lạnh hãi hùng bình sanh chàng chưa hề cảm giác.
Lạnh không do từ ngoài vào mà mường tượng phát sanh từ xương cốt, chàng không còn đứng vững được nữa, ngã ngay xuống chiếc giường băng giá của lão nhân. Thống khổ đã đến với chàng, một thứ thống khổ không có danh từ mô tả. Chàng chỉ mong chết để được tự giải thoát.
Lão nhân nhích bước toan ly khai gian nhà, Quan Sơn Nguyệt vội gọi:
– Lão trượng ơi! Lão trượng quên giết chết tại hạ rồi.
Lão nhân cười lạnh:
– Trong ngục Hàn Băng này, không một ai do cái chết mà tự giải thoát được.
Ngươi phải thọ nhận thống khổ vô cùng cho đến khi nào ngọn lửa sanh mạng bên dưới giường tự động tắt thì thôi.
Quan Sơn Nguyệt giật mình hỏi:
– Lửa sanh mạng đến lúc nào mới tắt?
Lão nhân mỉm cười:
– Khó nói lắm. Cho đến khi nào ngươi hoàn toàn mất hết hy vọng về sanh mạng của ngươi thì ngọn lửa đó mới tắt. Niềm hy vọng đó, ngươi còn nhiều hay ít?
Quan Sơn Nguyệt bối rối:
– Tại hạ không hiểu được ...
Lão nhân chận lại:
– Thế thì khó thật. Trong niềm thống khổ, ngươi cố gắng giữ bình tĩnh suy tư cho đến lúc nào ngươi cảm thấy những hy vọng biến thành tuyệt vọng thì ngọn lửa sanh mạng tự động tắt liền.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Thế các vị kia đều còn hy vọng?
Lão nhân lắc đầu:
– Không. Đối với sanh mạng, họ chẳng còn một điểm hy vọng nào cả. Nếu còn hy vọng thì đó là hy vọng được chết gấp, có chết gấp mới được giải thoát mọi sự khốn khổ.
Quan Sơn Nguyệt kêu lên:
– Thế thì ngu quá! Muốn chết không xong, phải thọ nhận mọi sự thống khổ!
Cứ chịu thống khổ rồi chết, bởi tất cả mọi sự thống khổ cuối cùng rồi cũng đưa đến chỗ chết. Tại sao họ cố nuôi dưỡng sự thống khổ bằng cách gầy ngọn lửa sanh mạng cho tồn tại mãi mãi?
Lão nhân mỉm cười:
– Ta hy vọng ngươi không ngu như họ và tìm được cách giải thoát.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Còn cách giải thoát nào khác hơn là cách hủy diệt thân thể mình? Tại hạ hiểu rồi lão trượng ạ! Vậy lão trượng hãy chặt tay, chặt chân của tại hạ hết đi, phân cấp cho các vị tại đây mỗi người một chút ít.
Chưa làm theo lời chàng, lão nhân chỉ nhặt thanh trường kiếm cắt một chút thịt của chàng quang vào lò bên dưới giường.
Chàng cảm thấy niềm thống khổ giảm đi một chút. Bây giờ chàng mới biết tại sao các người tại đây dám chặt tay, chặt chân, lóc thịt quăng vào lò lửa. Thì ra tự hủy diệt như vậy để có ngọn lửa cháy đều, bản thân không đau đớn vì sự cắt chặt đó, trái lại còn khoan khoái nhiều.
Lão nhân mỉm cười hỏi:
– Ngươi có muốn thêm lửa chăng?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Tại hạ không muốn thêm lửa. Nhưng lão trượng cứ cắt thịt của tại hạ thêm lửa cho các người kia đi.
Lão nhân thốt:
– Cái ngọn lửa của ngươi đó, chỉ duy trì được mấy phút thôi nó sẽ tàn và ngươi sẽ thấy đau đớn cực độ, không bút mực nào tả nổi niềm đau đớn đó. Vậy tốt hơn, ngươi hãy dành cơ thể của ngươi lại để tự dụng.
Quan Sơn Nguyệt tỏ vẻ kiên quyết:
– Không đâu! Tại hạ không cần! Trong đời tại hạ chỉ có mỗi một hy vọng là làm sao giúp đỡ được đồng loại, không đem hạnh phúc lại cho người được thì ít nhất cũng làm giảm thiểu niềm đau khổ của người. Tại hạ mong lão trượng thành toàn ý nguyện của tại hạ.
Lão nhân lắc đầu:
– Người như ngươi thật hiếm thấy trên đời. Hiện tại ngươi chỉ còn có mỗi một xác thân, đem cái xác thân đó phân chia ra cho mọi người thì ngươi còn cái gì đâu? Trong lúc đó ngươi lại chưa chết, hơn nữa, nếu chưa chết thì niềm hy vọng giúp đỡ đồng loại vẫn còn. Ngươi mới làm sao giúp đỡ đồng loại? Đã không giúp được ai, chính ngươi cũng không tự giải thoát được, thì dù muốn dù không ngươi cũng trở thành một kẻ vô dụng.
Quan Sơn Nguyệt càng kiên quyết hơn:
– Lão trượng nói đó là tương lai, còn ý tại hạ muốn là muốn nói cho hiện tại.
Tương lai ra sao tại hạ chẳng cần biết đến, chỉ hiểu là trước mắt đây nếu có thể làm cho đồng loại bớt khổ đau thì tại hạ sẵn sàng làm liền. Vậy lão trượng cứ cắt chân tay tại hạ phân phối cho mỗi người một ít đi.
Lão nhân thở dài:
– Ngươi muốn thế, ta bắt buộc phải làm cho ngươi vui lòng.
Lão vung kiếm lên chặt chân tay của chàng chia ra từng khúc, dĩ nhiên chàng phải đau, song ý đã quyết rồi, dù đau chết đi nữa chàng vẫn muốn làm.
Chàng cắn răng, nhận thọ niềm đau hành hạ. Khi lưỡi kiếm áp vào gò má chàng, chàng có cảm giác là thân thể không còn thuộc về chàng nữa.
Lão nhân dừng tay hỏi:
– Ngươi có muốn ta chừa lại cho ngươi chút đỉnh nào chăng? Ngọn lửa dưới giường ngươi sắp tàn diệt rồi đó.
Quan Sơn Nguyệt không còn một điểm khí lực nào để giúp chàng lắc đầu.
Chàng chỉ còn có cách là chớp chớp mắt để tỏ thái độ cự tuyệt.
Lão nhân thở dài, mang tất cả các phần xương thịt vừa chặt ra đó đem quăng vào lò lửa dưới giường của mọi người, mỗi lò một ít.
Quan Sơn Nguyệt không thấy bao nhiêu người quanh chàng khoan khoái ra làm sao, chỉ nghe từ các nơi vọng về tai chàng những tiếng cảm tạ. Đồng thời tiếng kêu la rên xiết cũng lắng dịu lại.
Đó là niềm an ủi duy nhất cho chàng, chàng có cần chi hơn?
Cơn thống khổ hành hạ chàng cực độ, nhưng dù có đau hơn nữa chàng vẫn vui bởi vì cái đau đó là sự thể hiện lòng bác ái của chàng mà! Chàng cắn răng, nhắm mắt cố chịu đau.
Bỗng chàng cảm thấy có ai đó nâng bổng chiếc đầu của chàng lên và mọi niềm thống khổ đột nhiên tan biến. Chàng mở vội đôi mắt ra, bất giác giật mình, nhận thấy đang ở bên ngoài chứ không còn trên chiếc giường ở trong gian nhà nữa. Điều làm cho chàng kinh dị hơn hết là thân mình của chàng còn trọn vẹn.
Chàng tự hỏi:
“Hình hài của ta, ta đã phân chia cho những người kia hết rồi, sao lại còn nguyên như thế này?”.
Chàng không tin có sự kiện như vậy dù là sự thật rõ ràng, sự thật của chính chàng.
Quái dị hơn nữa là thanh Hoàng Diệp Kiếm đang ở trong tay chàng!
Chàng quay đầu nhìn lại, thấy gian nhà còn đó như trước, những người tàn phế cũng còn đó trên những chiếc giường bằng băng giá như trước. Chỉ có mỗi một việc đổi khác là chiếc giường của chàng thì trống không.
Lão nhân mà chàng khẳng khái cứu đang đứng cạnh chàng, miệng điểm một nụ cười. Cạnh chân người đó có một người đang nằm, người nằm chính là vị tướng số Ngô Khẩu Thiên.
Chàng hoang mang cực độ hỏi:
– Cái gì như thế này? Cái gì?
Nụ cười của lão nhân lồng vẻ trang nghiêm tôn kính, niềm tôn kính đó dĩ nhiên dành cho Quan Sơn Nguyệt, dù tuổi chàng so với lão còn thấp kém rất nhiều. Lão vòng tay thốt:
– Mừng cho Quan đại hiệp đã thông qua cảnh giới thứ nhất trong Hắc Ngục Vong Hồn. Lão phu là Tần Tử Minh, nhiệm chức chấp sự tại ngục tối này, kính thỉnh đại hiệp sang qua cảnh giới thứ hai.
Quan Sơn Nguyệt lại càng hoang mang hơn:
– Tại hạ ... tại hạ đã vượt qua cảnh giới thứ nhất rồi sao?
Tần Tử Minh gật đầu:
– Phải. Có nhiều dũng sĩ thông qua cảnh giới thứ nhất, nhưng họ dùng nhiều phương thức, toàn là những phương thức thông thường, chỉ có cách của Quan đại hiệp là khác biệt, và tại giới cảnh này chỉ có mỗi một Quan đại hiệp là dùng một phương thức khác biệt đó thôi. Lão phu hết sức kính phục.
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Những người khác làm cách nào để thông qua mà lão trượng cho là thông thường? Thế họ không chặt tay, chặt chân, cắt từng bộ phận như tại hạ à?
Tần Tử Minh giải thích:
– Có gì đâu, chẳng hạn họ nương theo tánh bạo tàn xem sự đau khổ của đồng loại như một trò giải trí, họ thản nhiên bước đi ngang qua những cảnh tượng đau thương, tai thì lờ đi trong khi quanh mình tiếng kêu than rên xiết vang lên thê thảm. Họ là những bạo nhân nhưng cứ tưởng mình là dũng sĩ, ở đây không ai buồn tranh luận làm gì nên cứ gọi luôn như thế cho tiện ...
Dừng một chút lão tiếp:
– Là bạo nhân, họ không có lòng nhân như Quan đại hiệp, họ chuyên dùng bạo, còn đại hiệp thì chuyên dùng nhân, họ không thể được xếp chung hạng với đại hiệp. Trong khi họ bị chủ nhân liệt vào hàng nô bộc thì Quan đại hiệp lại tỏ ra là con người đáng tôn kính ...
Trầm ngâm một chút, lão tiếp luôn:
– Từ trước đến nay, chỉ có một người có chút lòng nhân, người đó là Trầm tiên sinh. Tuy nhiên, sánh với Quan đại hiệp thì Trầm tiên sinh còn kém, kém rất xa.
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Có phải Trầm Quân Lượng chăng?
Tần Tử Minh gật đầu:
– Phải đó. Trầm tiên sinh chỉ tiếp giúp người khác cắt tay, cắt chân gầy lửa sanh mạng thôi, chứ không hề tự chặt tay, chặt chân lão mà duy trì lửa cho người khác như Quan đại hiệp đã dám làm. Cho nên lúc gặp nữ nhân đó, lão ta đi luôn không hề quan tâm đến nàng.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Những hiện tượng trong gian nhà băng giá này đều là thật cả, hay giả tạo?
Tần Tử Minh mỉm cười hỏi lại:
– Đại hiệp nhận thấy như thế nào? Giả hay thật?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Thật khó mà nói cho đúng. Nếu tại hạ cho rằng thật thì làm gì có sự thật như vậy?
Tần Tử Minh nghiêm sắc mặt tiếp:
– Chủ nhân bổn trang có tài học thông thiên triệt địa, chẳng có việc gì mà người không làm nổi. Hai tiếng không thể, cầm như mất nghĩa đối với người.
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Vậy những hiện tượng này toàn là sự thật?
Tần Tử Minh đáp lững lờ:
– Có thể là thật, có thể là giả. Có cái thật, có cái giả.
Quan Sơn Nguyệt hết sức hoang mang sự tình quả là hồ đồ cùng cực.
Tần Tử Minh cười tiếp:
– Trong gian nhà lạnh, nhất thiết đều là thật, chỉ có những điều ứng hiện trên thân thể của đại hiệp là do ảo cảnh sanh ra thôi. Cho nên đại hiệp «xả thân» cứu người mà tự mình chẳng hề bị tổn hại.
Quan Sơn Nguyệt muốn hỏi thêm, Tần Tử Minh khoát tay chận:
– Những điều có thể nói, lão phu đã nói hết rồi. Nếu đại hiệp còn nghi vấn gì khác, xin kiên nhẫn đợi đến lúc gặp chủ nhân sẽ hỏi. Bây giờ xin mời đại hiệp tiến vào cảnh giới thứ hai.
Quan Sơn Nguyệt đưa tay chỉ Ngô Khẩu Thiên thốt:
– Người này ...
Tần Tử Minh vội thốt:
– Lão ta bị chủ nhân dùng một thủ pháp phong bế huyệt đạo, đại hiệp đã qua được cảnh giới thứ nhất rồi thì lão đương nhiên được cứu, lão phu sẽ đưa lão đến chủ nhân, nhờ chủ nhân giải huyệt.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Theo sự nhận xét của tại hạ thì cảnh giới thứ nhất của Hắc Ngục Vong Hồn có hai phương diện. Phương diện bên ngoài là trắc nghiệm dũng khí của đương sự. Còn phương diện bên trong như thế nào? Lão tiên sinh có thể giải thích cho tại hạ hiểu được chăng?
Tần Tử Minh mỉm cười:
– Chủ nhân có cái lập luận về dũng khí không giống như phần đông khách giang hồ. Do đó, lão phu không thể nào giải thích dụng ý của chủ nhân cho rõ ràng được. Vậy đại hiệp cứ tiến tới rồi cũng có dịp thắc mắc của đại hiệp sẽ được cởi mở hoàn toàn. Dịp đó sẽ đến với đại hiệp khi nào cả ba cảnh giới đều được đại hiệp thông qua, cuộc hội kiến giữa đại hiệp và chủ nhân sẽ khai diễn, đại hiệp trực tiếp nêu vấn đề với chủ nhân.
Nhiều nghi vấn nổi lên trong tâm tư Quan Sơn Nguyệt, nghi vấn trước chưa giải tỏa thì nghi vấn sau lại hiện, dồn chồng chất lên nhau gây hoang mang cực độ cho chàng. Nhưng hỏi thì đối tượng không chịu giải thích, chàng còn làm sao hơn. Chỉ còn có cách là gặp mặt chủ nhân thôi.
Chàng nóng nảy cần gặp mặt chủ nhân gấp. Muốn gặp gấp tất phải cố gắng vượt nốt hai cảnh giới còn lại, càng nhanh chóng càng đỡ nôn nao hơn.
Nghĩ thế, chàng vòng tay thốt:
– Về phần Ngô tiên sinh, tại hạ xin nhờ lão tiên sinh lo liệu hộ. Bây giờ xin lão tiên sinh chỉ cho tại hạ biết cảnh giới thứ hai của ngục tối Vong Hồn ở tại địa phương nào.
Tần Tử Minh trước hết đáp lễ, sau đó mới đáp:
– Cảnh giới thứ hai ở trước mặt kia, đại hiệp tiến tới theo đường hành lang này, lão phu khỏi phải hướng dẫn. Về phần Ngô Khẩu Thiên thì đại hiệp cứ yên trí, đã có lão phu liệu lý.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu bước đi ngay.
Hành lang quanh co, chàng qua khỏi mấy khúc quanh đến một tòa nhà lầu.
Cũng có bảng trước cửa, cũng có chữ «Đệ Nhị Giới Vong Hồn». Có điều đôi liễn nơi đây thì không đồng nghĩa với đôi liễn ở cảnh thứ nhất. Đại khái khuyên con người thoát tục tìm nhàn, bao nhiêu việc trên đời dù thành dù bại chung quy rồi thế nhân cũng chẳng nắm giữ được gì để về trong lòng đất lạnh.
Vọng cửa không có chiếc vòng cơ quan đóng mở như ở cửa của cảnh giới thứ nhất. Quan Sơn Nguyệt chẳng biết phải làm cách nào để tiến vào trong.
Chàng dừng lại suy tư. Chàng bình tâm, tịnh ý, lắng tai nghe.
Có âm thanh rất nhỏ vọng ra, âm thanh phát xuất từ hai bên tả hữu, một bên là tiếng róc rách như nước chảy, một bên là tiếng lăng líu như chim hót.
Có nước là có khe suối, có chim là có cây cối. Như thế bên trong có núi rừng, khe suối?
Khe suối chứ chẳng phải sông, bởi nước xuôi dòng không phát sanh tiếng róc rách được, chỉ có nước suối chảy theo triền chạm đá mà phát ra âm thanh đó.
Âm thanh khác loại do hai bên phát xuất gieo một nghi vấn cho chàng. Một bên là sơn, một bên là thủy. Chàng phải đi bên nào. Chàng quyết định gấp bởi chàng muốn thông qua cảnh giới này gấp. Người xưa có lưu lại câu này:
«nhân giả lạc sơn, trí giả lạc thủy». Chàng không dám ví mình là bậc trí, bất quá chàng nhận thấy mình có chút lòng nhân, không còn do dự nữa chàng hướng về phía có tiếng chim kêu mà đi tới.
Sở dĩ chàng lọt vào bên trong là vì ở đây có vọng cửa nhưng cửa không có cánh đóng mở. Nhìn vào bên trong, chàng trông thấy một cảnh giới mông lung, man mác, không tối lắm nhưng chẳng sáng sủa chút nào.
Không có cửa để mở, không có cơ quan dùng đóng mở cũng như báo hiệu sự hiện diện của người ngoài, thì làm sao gọi được người bên trong tiến ra để chàng hỏi han? Cho nên chàng chỉ bằng vào sự suy đoán mà vào trong, cương quyết vào bởi bắt buộc phải vào.