Nguyệt Hoa Phu Nhân đề cập đến «Tu La Thất Thức», Quan Sơn Nguyệt hết sức lạ lùng. Chàng tự hỏi:
“Làm thế nào Bạch Thiết Hận lại biết được sự tình diễn tiến trên đỉnh Thần Nữ Phong?” Miên man với niềm tâm tư, chàng không đáp câu hỏi của phu nhân.
Phu nhân thất vọng, tiếp:
– Con! Có thể là con không muốn nói! Con không nói, là cái quyền của con, mẹ không trách ...
Quan Sơn Nguyệt vội thốt:
– Không phải đâu, mẹ! Chẳng phải con không muốn nói, bởi thực sự thì làm sao con biết rõ ai đã giết Lưu Dật Phu? Theo con hiểu thì trên thế gian nầy, người am tường kiếm pháp đó rất ít.
Nguyệt Hoa Phu Nhân trố mắt:
– Họ là những ai?
Quan Sơn Nguyệt đáp:
– Những người biết kiếm pháp đó, hầu như quy tụ lại một nơi. Và họ lập thành một tổ chức, lấy tên là Long Hoa Hội, hội đó có ba hạng người:
Tiên, Ma và Quỷ. Người trong hội đều biết kiếm pháp đó.
Nguyệt Hoa Phu Nhân càng kinh dị hơn:
– Long Hoa Hội? Tiên, Ma, Quỷ? Con nói cái gì thế?
Quan Sơn Nguyệt nhận ra, nếu giải thích rõ ràng, thì phải mất một thời gian dài.
Chàng suy nghĩ một chút, rồi nói:
– Mẹ không cần phải tìm hiểu, bởi sự tình dài dòng lắm, khi nào rỗi rảnh, con trình bày cho mẹ rõ. Hiện giờ, mẹ hãy tả hình dáng của người bao mặt đó, con sẽ suy đoán xem y là ai, rất có thể là một trong các hội viên của Long Hoa Hội, và như vậy thì con nhận thức được liền.
Nguyệt Hoa Phu Nhân hồi ức việc xa xưa, đoạn nói:
– Người đó tác không cao lắm, giọng nói hơi ồ ề, mẹ nghe rồi không đoán được là nam hay nữ, song bằng vào cử động của người đó, thì mẹ nghĩ là một nữ nhân.
Quan Sơn Nguyệt giật mình. Người trong Long Hoa Hội rất ít nữ nhân, mà chẳng phải tất cả nữ nhân trong hội am tường «Tu La Kiếm Pháp». Huống chi, luận về niên kỷ, thì lại càng ít người có thể hoạt động trong thời gian hai mươi năm về trước.
Về tuổi, Lâm Hương Đình cao hơn tất cả các nữ nhân kia, mà lúc đó bà lại chưa tiếp nhận chức hội trưởng. Lý Trại Hồng thì không hề luyện tập kiếm pháp đó. Liễu Y Ảo lúc ấy chỉ là một cô bé con. Chỉ còn lại một Tây Môn Vô Diệm, mà bà nầy cũng chẳng đáng được nghi ngờ cho lắm. Thế thì, là ai?
Thấy chàng trầm ngâm mãi, Nguyệt Hoa Phu Nhân hỏi giục:
– Con đã đoán được là ai chưa?
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Khó quyết định lắm, mẹ! Con có biết mấy nữ nhân, song nghĩ ra thì họ chẳng đáng cho chúng ta chú ý ...
Bạch Thiết Hận gật đầu:
– Đúng vậy! Những nữ nhân đó, đành là có vũ công khá, song tất cả chưa phải là địch thủ của Lưu Dật Phu.
Quan Sơn Nguyệt kinh hãi:
– Bá bá nhận thức họ?
Bạch Thiết Hận mỉm cười:
– Làm sao lão phu nhận thức được họ?
Quan Sơn Nguyệt hoang mang:
– Tại sao bá bá biết được tiểu điệt đã làm gì tại Vu Sơn?
Bạch Thiết Hận cười hì hì:
– Lão phu nghe nói lại thôi! Cái người nói với lão phu đó là một bằng hữu của lão phu, người ấy biết rất rõ về ngươi, lúc lão phu hỏi y về việc của phu nhân và Lưu Dật Phu, thì y có đề cập đến ngươi, y cho biết là chỉ có ngươi mới hiểu rõ sự tình. Tự nhiên, lão phu đâu biết ngươi là ai, bất quá, lúc lên đây, lão phu trông thấy con Bạch Đà ...
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Người bằng hữu đó là ai?
Bạch Thiết Hận đáp:
– Cho ngươi biết, người bằng hữu đó là một lão hòa thượng.
Quan Sơn Nguyệt kêu lên:
– Khổ Hải Từ Hàng!
Bạch Thiết Hận lại cười:
– Cái lão trọc đó dám làm những trò quỷ lắm! Với đức tách của lão ta, làm sao lão dám xưng một danh hiệu như thế chứ!
Quan Sơn Nguyệt kinh ngạc:
– Cái lão hòa thượng đó kỳ quái thật, chừng như bất cứ việc gì cũng có lão ta dự phần! Thực sự thì, con người của lão như thế nào?
Bạch Thiết Hận mỉm cười:
– Lão phu không hiểu rõ lắm, vì một cuộc đánh nhau với lão trọc, mà song phương trở thành bằng hữu của nhau. Một hôm, trên đường vân du, lão trọc đến Đại Thanh Sơn là vùng lão phu cư trú, định trộm nước trong Tái Sanh Linh Tuyền của lão phu, lão phu bắt gặp, cuộc chiến diễn ra liền, lão phu dùng «Khai Sơn Huyền Công», lão trọc dùng «Đại Lực Kim Cương Chưởng Pháp», lão trọc kém thế, bị lão phu đánh trúng gây thương thế nơi nội phủ, sau đó lão phu nhận thấy con người của hòa thượng cũng chẳng đến đổi nào nên chữa trị cho lão. Lão cảm cái ơn của ta, bằng lòng kết giao, lão gọi ta là lão gù, ta gọi lão là lão trọc ...
Lão nói mãi, toàn là những việc ngoài đề, Nguyệt Hoa Phu Nhân nóng nảy vội chận:
– Đà Ông không nói đến việc của già ...
Bạch Thiết Hận cười hì hì:
– Lão phu chỉ có biết bao nhiêu đó thôi, còn thì phu nhân cứ hỏi tiểu tử!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Con ... con cũng chẳng biết được chi nhiều, bất quá, con có quen mấy nữ nhân, đành là họ cũng có tập luyện qua kiếm pháp đó, song con dám chắc là họ không thủ thắng nổi trước Lưu Dật Phu.
Nguyệt Hoa Phu Nhân trầm tư một phút, bổng thốt:
– Người bao mặt đó, chẳng những công lực rất cao thâm, mà tuổi lại rất lớn, vóc ốm cao gầy như que củi, làn da đen ...
Quan Sơn Nguyệt kêu lên:
– Con biết rồi! Đúng là bà ta!
Nguyệt Hoa Phu Nhân hấp tấp hỏi:
– Ai, con? Ai?
Biết đã lỡ kêu lên rồi, Quan Sơn Nguyệt cảm thấy khó khăn vô cùng. Chàng liên tưởng đến Ôn Kiều, căn cứ vào sự mô tả của Nguyệt Hoa Phu Nhân, thì đúng là Ôn Kiều rồi, chẳng còn nghi ngờ chi nữa. Nhưng làm gì có việc Ôn Kiều sát hại Lưu Dật Phu chứ? Bà đã ẩn cư từ nhiều năm qua, hầu như bà tịnh tu, thì khi nào bà rời nơi ẩn cư, tìm người mà sát hại?
Nguyệt Hoa Phu Nhân giục:
– Ai thế, con? Con nói cho mẹ nghe đi!
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ giây lâu, đoạn đáp:
– Con nhớ đến một vị tiền bối, nhưng bà ấy từ lâu rồi xa lánh hồng trần, không thể là bà ấy gây thù kết oán với bất cứ ai ...
Nguyệt Hoa Phu Nhân khoát tay:
– Không cần biết là chính bà ta hay không phải là bà ta gây ra cuộc sát hại đó, con cứ chỉ chỗ ở của bà, mẹ sẽ tìm đến nơi gặp bà, mẹ có cách dọ xét xem có đúng bà ta là người bao mặt năm xưa hay không.
Quan Sơn Nguyệt kêu lên:
– Mẹ! Thứ cho con ...
Nguyệt Hoa Phu Nhân trừng mắt:
– Sao? Không lẽ con giấu mẹ?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Không! Nào con có muốn giấu mẹ đâu? Chỉ vì, con thọ ơn trọng của bà ấy, con đã hứa với bà ta chẳng khi nào tiết lộ hành tung của bà với bất cứ ai, hơn nữa, chỗ ở của bà, chính con cũng chẳng hiểu đích xác thuộc địa phương nào, thì làm sao con nói được với mẹ? Giả như bây giờ, con muốn tìm lại bà, con cũng chẳng biết phải làm sao nữa đó mẹ!
Nguyệt Hoa Phu Nhân biến sắc, một lúc lâu, bà thở dài, thốt:
– Thật tình, mẹ không biết tâm ý chân chánh của con như thế nào, mẹ nghĩ là mẹ không có quyền bức bách con phải tiết lộ những gì con không thể tiết lộ.
Nhưng, cần gì, con! Miễn là mẹ biết được có người đó, trước sau gì mẹ cũng tìm ra!
Quan Sơn Nguyệt nói:
– Đừng mẹ! Bởi con đã hứa với bà, thì con không thể giúp mẹ tìm bà, tuy nhiên, con sẽ giúp mẹ truy nguyên việc đó. Con sẽ tự mình điều tra, mẹ khỏi phải động thân, bởi mẹ không lam sao tìm gặp bà ấy được đâu.
Nguyệt Hoa Phu Nhân hỏi:
– Con có biện pháp gì?
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một chút, nói:
– Thì còn cách nào bây giờ, hở mẹ? Con sẽ hồi ức lại, trong trường hợp nào, con gặp bà, con sẽ phăng lần, dọ dẫm, xem bà ở đâu, tìm đến, hỏi ngay nơi bà.
Nguyệt Hoa Phu Nhân lại hỏi:
– Giả như bà ấy xác nhận?
Quan Sơn Nguyệt chính sắc mặt:
– Con sẽ mời bà ấy xuất hiện, đối thoại với mẹ, rồi tùy mẹ, tùy mẹ có thái độ với bà ấy.
Nguyệt Hoa Phu Nhân nhìn thẳng vào chàng:
– Nếu song phương động thủ, con sẽ đứng về phía nào?
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
– Con sẽ chẳng tiếp trợ bên nào cả!
Nguyệt Hoa Phu Nhân trầm giọng:
– Nếu mẹ thất thế? Con điềm nhiên nhìn mẹ bị người đánh bại?
Quan Sơn Nguyệt lộ vẻ khổ sở:
– Phải vậy rồi, mẹ! Bởi, mẹ vì chồng mà báo cừu, điều đó thì chỉ liên quan đến mỗi một mình mẹ mà thôi!
Nguyệt Hoa Phu Nhân thở dài:
– Đủ lắm rồi, mẹ không thể đòi hỏi ở con nhiều hơn!
Quan Sơn Nguyệt nói:
– Mẹ còn sống, con không tiếp trợ mẹ, bởi con không có bổn phận báo thù cho một người hoàn toàn xa lạ đối với con, song nếu mẹ chết đi, thì con sẽ báo thù cho mẹ, vì con có lý do chánh đáng để hành động.
Bạch Thiết Hận vổ bàn kêu bốp một tiếng, hét lên:
– Hay! Ân oán phân minh! Như vậy ngươi mới đáng mặt trượng phu! Lão đệ của ta nơi suối vàng, hẳn phải hài lòng về ngươi lắm đó!
Nghe Bạch Thiết Hận nhắc đến cha, một người cha mà chẳng bao giờ chàng biết mặt, lòng chàng nao nao, song thực sự chàng chẳng hiểu cái tư vị nao nao đó như thế nào.
Trong cảnh sanh ly, cha mẹ tìm con, con tìm cha mẹ, còn có thể gặp nhau, dù con không biết mặt cha, gặp nhau rồi cũng biết.
Nhưng Quan Sơn Nguyệt trong cảnh tử biệt, thì mong gì còn gặp lại cha?
Dù chàng có muốn tìm cha nơi suối vàng, không biết mặt cha thì chàng cũng chẳng làm sao tìm được người giữa cõi mênh mang lạnh lùng của hồn ma bóng quỷ? Vĩnh viễn, chàng không biết mặt cha, thì cái ân tình phụ tử không lưu một ấn tượng nào trong lòng chàng. Cho nên, chàng khó thấy cái tư vị nồng đượm thâm trầm của một mối tình thiêng liêng nhất.
Nếu giờ đây, chàng có một phản ứng nào thích hợp, quanh sự tình có liên quan đến tiên phụ chàng thì chẳng qua cái ý thức bừng dậy mà thôi. Từ lâu, chàng chấp nhận sự đơn côi, thì đơn côi vẫn còn ảnh hưởng mãi mãi nơi tâm hồn chàng. Một Nguyệt Hoa Phu Nhân kia, còn sống sờ sờ đó, là mẹ chàng, gặp nhau rồi, chàng cũng chưa có một cảm xúc của trùng phùng, thì nói chi với người chết từ lâu? Chung quy, chàng vẫn thấy mình đơn độc, xa vắng quá, đối với phần còn lại trong nhân loại, trong cái phần đó, có mẹ chàng!
Nhập Hoạch đã mang thức ăn lên, bày biện trên mặt bàn xong, nàng rỉ vào tai Nguyệt Hoa Phu Nhân:
– Công tử sắp đến nơi!
Công tử, là Lưu Ảo Phu, con trai của Lưu Dật Phu, người em cùng mẹ của Quan Sơn Nguyệt!
Bạch Thiết Hận hét to:
– Ai bảo ngươi thông tri cho hắn chứ? Tiểu tử đó đến đây là lão phu lợm giọng ngay, còn ăn uống gì được chứ?
Nguyệt Hoa Phu Nhân khẽ cau mày:
– Nhập Hoạch! Ngươi thật là lắm chuyện! Thế ngươi không biết là Đà Ông không ưa thích nó sao chứ?
Nhập Hoạch thấp giọng:
– Nào phải tôi thông tri đâu mà phu nhân quở trách? Chính Phi Tràng đấy, tôi ngăn trở thế nào cũng không được.
Bạch Thiết Hận nổi giận:
– Phu nhân lập tức sai người ngăn chặn tiểu súc sanh, nếu không thì lão phu cáo từ ngay.
Nguyệt Hoa Phu Nhân cau mày:
– Đà Ông nên vì Sơn Nguyệt, nán lại một chút!
Bạch Thiết Hận chưa kịp nói gì, từ bên ngoài cửa, có giọng nói vọng vào:
– Mẹ! Lão gù có muốn đi, cứ để cho lão đi!
Câu nói chưa dứt âm vang, một thiếu niên bước vào.
Thiếu niên vận y phục lam, hông đeo trường kiếm, thân tình cực cao ngạo.
Quan Sơn Nguyệt đoán là Lưu Ảo Phu, chàng chú ý đến hắn kỹ hơn, nhận ra tướng mạo hắn cũng thanh tú, có điều vẻ thanh tú đó che dấu một sát khí như chực chờ bốc mạnh bất cứ lúc nào.
Nguyệt Hoa Phu Nhân hét gấp:
– Ảo Phu! Sao ngươi vô lễ với khách như thế?
Lưu Ảo Phu cười lạnh:
– Từ nhiều năm qua tại Quảng Hàn Cung, chẳng hề có hạng khách lỗ mãng như vậy, mẹ không nhận thấy à?
Bạch Thiết Hận quát:
– Tiểu súc sanh! Ngươi định ám chỉ ai chứ?
Lưu Ảo Phu trừng mắt về phía lão:
– Còn ai nữa chứ, lão gù, nếu không là lão?
Bạch Thiết Hận giận quá thở phì phì, hơi thở của lão vừa mạnh vừa gấp, thổi bay lất phất chòm râu bên dưới cằm, mà cũng có lẽ vì thịt giật, da rung, mà râu lung linh như vậy. Lão mắng lớn:
– Tiểu súc sanh, nếu lão phu không nghĩ ngươi là kẻ hậu sanh, thì sớm đã cho ngươi một bài học rồi đó!
Lưu Ảo Phu bật cười hắc hắc:
– Lão gù ơi, đừng sừng sộ, trong Quảng Hàn Cung, không có việc thừa nhận cái thứ tiền bối như lão đâu nhé, cảnh cáo lão đó!
Nguyệt Hoa Phu Nhân không tưởng hắn vô giáo dục đến mức độ đó, vội đập tay xuống bàn vang lên bốp bốp, rồi hét:
– Ảo Phu! Ta có còn là mẹ của ngươi không chứ?
Lưu Ảo Phu vẫn cao ngạo như thường, dù mẹ hắn đã hai lượt chỉnh hắn.
Hắn đảo mắt sang Quan Sơn Nguyệt, hắn bĩu môi, rồi hỏi mẹ:
– Mẹ vừa có đứa con nữa đây mà? Đứa con nầy khá lắm, mẹ có cần gì con nữa đâu? Đáng lẽ con phải hỏi là con có còn là con của mẹ nữa không, mới phải chứ!
Nguyệt Hoa Phu Nhân sững sờ.
Lưu Ảo Phu lạnh lùng tiếp:
– Hắn mới đúng là đứa con yêu quý của mẹ, mẹ có thấy không, hắn khôi ngô, anh tuấn, hắn lại có khí khái hào hiệp, hắn là hình bóng của người tình của mẹ năm xưa, từ nay khi nào mẹ nhớ đến người xưa, cứ nhìn hắn cũng đủ khuây niềm tương tư ...
Nguyệt Hoa Phu Nhân rung người lên, trong cơn tức uất cực độ, bà không nói được một tiếng nào.
Bạch Thiết Hận đột nhiên bật cười ha hả:
– Phu nhân ơi! Lưu Dật Phu có một đứa con như thế, nghĩ cũng đáng kiêu hãnh đấy chứ.
Lưu Ảo Phu nổi giận:
– Im đi, lão gù! Ta cấm lão nói chạm đến cha ta! Cha ta chết là vì cái tâm tiểu nhân của lão đó, hãy nín lặng cho ta đỡ tức, ta có quên lão, thì ta mới không nói những tiếng vô lễ với lão! Đừng buộc ta vào điều mà ta chưa muốn làm!
Bạch Thiết Hận quát:
– Tiểu súc sanh! Ngươi nói gì? Cha ngươi chết là vì cái tâm tiểu nhân của lão phu?
Lưu Ảo Phu cười lạnh:
– Đừng tưởng là ta chẳng hiểu chi cả! Lầm! Chính ta mới hiểu rõ hơn ai hết, lão gù ơi!
Nguyệt Hoa Phu Nhân vụt đứng lên, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lưu Ảo Phu, rung rung giọng hỏi:
– Ngươi hiểu gì? Hở? Ngươi có nó nhanh đi cho ta biết hay không chứ?
Lưu Ảo Phu lạnh lùng:
– Chuyện, là chuyện của mẹ, chính mẹ không biết, lại chờ con nói cho mẹ nghe à? Mẹ có ý tứ gì chứ? Con nghĩ, chúng ta nên dành lại một chút nào danh dự cho gia đình đó mẹ à! Sao mẹ giục con nói?
Nguyệt Hoa Phu Nhân «hự» lên một tiếng, phun ra một búng máu tươi. Rồi bà rơi xuống ghế trở lại, như một trái cây chín muồi, sút cuống. Nhập Hoạch và Chữ Trà cấp tốc bước tới đỡ bà. Bà vung tay hất cả hai ra ngoài xa, đoạn cao giọng thê thảm thốt:
– Được! Được lắm đó, Ảo Phu! Lúc phụ thân ngươi chết, thì ngươi vừa lên bốn thôi, ta trải qua bao nhiêu gian lao, tân khổ, nuôi dưỡng ngươi đến ngày nay, ngươi đã trưởng thành rồi, lại đáp ơn ta bằng thái độ đó!
Lưu Ảo Phu chỉ cười lạnh, không hề xúc động trước tình trạng của mẹ.
Quan Sơn Nguyệt hết sức bất mãn, chịu không nổi tánh cách của Lưu Ảo Phu, cao giọng hét:
– Ngươi ăn nói thế mà nghe được à? Có quỳ xuống trước mặt mẹ hay không, tên nghịch tử?
Lưu Ảo Phu liếc xéo qua chàng, nhếch môi cười mỉa:
– Đừng to tiếng với ta, tuy ngươi lớn hơn ta một vài tuổi, tuy ngươi và ta đồng một mẹ sanh ra, ta chẳng hề nhìn nhận ngươi là huynh trưởng. Ngươi đừng nuôi mộng, vô ích!
Quan Sơn Nguyệt trừng mặt, quát:
– Ta có thích là huynh trưởng của ngươi đâu?
Lưu Ảo Phu cười ngạo nghễ:
– Thế là tốt! Thế là giữa chúng ta chẳng có một liên hệ nào! Vậy ngươi hãy lấy lại lời nói vừa rồi đi, nghĩa là ngươi không có quyền năng gì bảo ta phải quỳ xuống.
Quan Sơn Nguyệt nổi giận:
– Ta muốn giáo huấn ngươi về đạo lý làm người, ta sẽ chỉ cho ngươi biết cách tôn kính mẫu thân!
Lưu Ảo Phu cười lớn, đưa tay chỉ Nguyệt Hoa Phu Nhân nhấn từng tiếng một:
– Mẫu thân của ngươi mới đúng hơn! Bà ấy có phải là mẹ của ta đâu?
Hắn lại bật cười, tràng cười của hắn vang dội, rồi hắn tiếp:
– Chính ngươi mới là con của bà, vì ngươi là kết quả của một cuộc tình đầm ấm của đôi bạn tâm đồng ý hợp, chính ngươi là kết quả của ái tình nồng nhiệt.
Còn như ta ... ha ha ha! Ta là sản phẩm của sự bội phản, sản phẩm của sự bất đắc dĩ mà bà ta dành cho phụ thân ta! Vì không thể để ta ở trong bụng, bà bắt buộc phải sanh ta, sanh ta rồi, chẳng lẽ bà đem giết, do đó bà bắt buộc phải nuôi dưỡng ta! Ha ha!
Nguyệt Hoa Phu Nhân rú lên một tiếng, hôn mê ngay!
Bạch Thiết Hận cực kỳ phẫn nộ, vổ bàn kêu bốp một tiếng, đứng lên liền.
Lưu Ảo Phu lấy trong mình ra một vuông lụa, bạc màu, hắn quăng nó xuống đất, cao giọng thốt:
– Bạch Đà! Bức huyết thơ của cha ta đó, người viết lên, khi chết, cha ta bí mật giao cho Phi Tràng, gìn giữ đến khi nào ta lớn lên rồi giao lại cho ta. Các ngươi xem đi, xem cho biết những điều tâm sự đau buồn của một người bạc phước, song giữa sự phản bội của thân nhân, các ngươi xem rồi tức khắc hiểu cái thái độ của ta hôm nay! Và, có thể là thái độ nầy sẽ tồn tại mãi mãi cho đến khi nào ta hắt hơi thở cuối cùng!
Quan Sơn Nguyệt sững sờ, bước tới một bước, đưa tay toan nhặt bức lụa, song Lưu Ảo Phu cấp tấp tuốt kiếm loang xuống một đường, chận bàn tay chàng.
Bắt buộc, Quan Sơn Nguyệt phải thu tay về.
Lưu Ảo Phu tiếp luôn:
– Riêng về ngươi, đừng vội xem, trước khi xem phải giải quyết vấn đề chúng ta. Chẳng muộn chi đâu!
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Vấn đề gì giữa chúng ta?
Lưu Ảo Phu cười lớn:
– Tuy chúng ta chưa hề gặp nhau lần nào, tuy chúng ta là hai kẻ hoàn toàn xa lạ, song chừng như số mệnh đã an bài cho chúng ta một cuộc tử chiến, không cần gì phải có tình cừu ân oán làm hậu thuẫn, cuộc chiến đó vẫn đã được an bài từ lâu. Cho ngươi biết, ta chờ đợi cuộc chiến nầy ngay từ hôm ta biết trên đời nầy có ngươi, ngay từ hôm ta biết, bà ấy còn có một đứa con riêng!
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Không lẽ phụ thân ngươi di ngôn trong mảnh huyết thơ kia, bảo ngươi phải quyết đấu với ta một lần?
Lưu Ảo Phu lắc đầu:
– Làm gì có? Chẳng những phụ thân ta không hề bảo ta cùng ngươi quyết tử chiến, trái lại người còn dặn dò ta phải tìm cho được ngươi, cùng ngươi hóa trừ mối hiềm khích ngày trước, người chúc phó ta phải xem ngươi như đồng bào cốt nhục ...
Quan Sơn Nguyệt vô cùng kinh ngạc, vụt kêu lên một tiếng «ạ», chàng chưa kịp nói gì, Lưu Ảo Phu lộ vẻ đanh ác, tiếp:
– Nhưng giờ đây, gặp ngươi, ta khiêu chiến, điều đó hoàn toàn tùy thuộc lý do cá nhân của ta. Bình sanh, ta nuôi cái chí quyết đấu với hai người, may mắn cho ta là ta khỏi phải tìm đủ hai người, bởi hai người mà ta quyết tử đấu đó, lại tập trung làm một, và người đó, chính là ngươi! Sự việc của ta cầm như được giản dị nửa phần.
Quan Sơn Nguyệt hết sức hoang mang. Nhưng, bản tính quật cường, khi nào chàng chịu kém, kẻ kia ngang nhiên khiêu khích, thì chàng cứ động thủ, sợ gì chứ?
Chàng rút thanh kiếm Bạch Hồng ra khỏi vỏ, cầm sẵn nơi tay, cao giọng thốt:
– Muốn đánh nhau, cứ đánh, hà tất phải là hai người, một người ...
Lưu Ảo Phu «hừ» một tiếng:
– Ta phải nói cho rõ ràng chứ, ngươi không muốn nghe, cũng có người khác muốn nghe!
Hắn giải thích luôn:
– Bình sanh, ta chỉ nhắm vào hai người mà thôi! Hai người đó, một là con trai của Vạn Tân Nguyệt, người con trai được cấu tạo bởi mối tình vụng trộm của mẹ ta, cái lý do rất giản đơn, bởi nhân sự có mặt của người đó trên đời nầy, mà ta mất chỗ tựa nương trong con tim của mẹ ta!
Nguyệt Hoa Phu Nhân đã tỉnh lại rồi, nghe hắn nói thế, vội thét lên:
– Ảo Phu, ngươi hồ đồ mất rồi! Những gì ta dành cho ngươi từ bao nhiêu năm qua, chưa đủ lắm sao?
Lưu Ảo Phu cười lạnh:
– Đối xử tốt, là một việc, dành cho một chỗ nhỏ trong tim, là một việc khác, trong bao nhiêu năm qua, đành là mẹ có lo cho con, song cái lo đó rất tổng quát, người ta có thể đối xử với một dưỡng tử hơn thế nữa, mẹ ạ. Nhưng lòng của mẹ thì luôn luôn hướng về kẻ xa xăm, sở dĩ trong bao nhiêu năm qua, con còn được mẹ lo lắng cho, là vì kẻ xa xăm chưa về với mẹ. Ngày nay, kẻ xa xăm đã đoàn tụ với mẹ rồi, thì cái bóng của con vốn đã mờ, kể từ phút giây nầy, phải tiêu tan mất luôn. Nếu có một cái gì còn miễn cưỡng ràng buộc chúng ta, thì đó là lòng thương hại của mẹ và sự van xin của con. Con chỉ chực chờ những thừa thãi nơi mẹ.
Hắn mỉm cười, nụ cười chua chát làm sao, hắn tiếp:
– Sự thật là thế, có phải vậy chăng, mẹ?
Nguyệt Hoa Phu Nhân sững sờ.
Lưu Ảo Phu hướng sang Quan Sơn Nguyệt, lạnh lùng tiếp:
– Người thứ hai, ta quyết tìm, mang cái tên Quan Sơn Nguyệt! Sự đời tấu xảo cho ta một cách lạ lùng, là con của Vạn Tân Nguyệt lại mang tên Quan Sơn Nguyệt!
Quan Sơn Nguyệt trố mắt nhìn hắn:
– Ta có làm gì ngươi, mà ngươi phải tìm ta, quyết tử đấu? Chúng ta từ trước chưa hề gặp nhau lần nào kia mà?
Lưu Ảo Phu càng lộ vẻ hung ác, gằn từng tiếng:
– Đành là chỉ mới hôm nay chúng ta chạm mặt nhau, song cái tên của ngươi chẳng phải lạ gì đối với ta, bởi ít nhất mỗi ngày, ta cũng có nghe Trương Thanh nhắc nhở đến tên ngươi năm bảy lượt. Ta có thể mở tung lồng ngực, cắt lấy quả tim trao cho nàng, nàng vẩn lẩm nhẩm cái tên của ngươi mãi, trong con mắt nàng, chỉ có một con người thôi, và con người đó chính là ngươi, là Quan Sơn Nguyệt, là Quan đại ca của nàng! Cho nên, một hôm ta phát trọng thệ, là nếu ta gặp ngươi tại đâu, ta nhất định khiêu chiến, ta quyết tử đấu với ngươi một lần thôi, qua cuộc tử đấu đó, phải có một người còn, một người mất ...
Quan Sơn Nguyệt đã hiểu.
Và Thị Thơ thay tên đổi họ cho chàng, cũng có dụng ý và Cầm Khiêu luôn luôn dặn dò chàng đừng bao giờ tiết lộ lai lịch, cũng có dụng ý. Thì ra, những dụng ý đó do một sự tình phát xuất từ lời thề nặng của Lưu Ảo Phu mà có!
Bất giác, chàng thở dài thốt:
– Lưu Ảo Phu, ta sẽ không từ khước một cuộc đấu với ngươi, nhưng ta có đấu với ngươi thì cuộc đấu đó dựa trên một nguyên nhân nào khác, chứ tuyệt nhiên không vì hai lý do mà ngươi vừa nêu ra. Bởi ...
Chàng nhấn mạnh:
– Ta không tranh giành lòng thương của mẹ, ta không tranh giành tình yêu của một thiếu nữ. Ta có thể chết vì bất cứ một sự việc nào, nhưng ta không liều mạng bởi những lý do mà chỉ bọn tiểu nhân nại ra để hậu thuẫn cho một cuộc tranh chấp!
Lưu Ảo Phu hét lớn:
– Thế ngươi có lý do gì?
Quan Sơn Nguyệt nghiêm sắc mặt:
– Nếu là ngày trước, thì có thể vì ngươi là con của Lưu Dật Phu, còn như hiện tại thì, ta thay mẹ mà giáo huấn ngươi, ta thay mẹ trừng trị một nghịch tử.
Lời nói của chàng rõ rệt một chánh khí, Lưu Ảo Phu nghe ra bất giác phải khiếp hãi.
Nhưng, sự khiếp hãi qua nhanh, hắn trở lại với cái tánh hung tàn, hắn cất cao ngọn kiếm quát:
– Dù cho ngươi dựa vào lý do nào, cuộc chiến giữa chúng ta không thể không diễn ra! Trong hai chúng ta, phải có một chết một sống! Nào cứ vào đi, ta chờ đây!
Hắn không chờ, chính hắn vung kiếm tiến tới.
Quan Sơn Nguyệt khoa kiếm, chận lại, cất giọng sang sảng:
– Ngươi lầm! Nếu trong hai chúng ta, có một chết một sống, thì người chết là ta! Hôm nay, ngươi có thể giết ta, chứ ta thì không hề giết ngươi! Ngày xưa phụ thân ta sử dụng một kiếm pháp lấy nhân đạo làm căn bản, ngày xưa, phụ thân ta đã dung tha cho phụ thân ngươi, thì ngày nay, ta không thể làm khác hơn phụ thân ta! Ta cũng dùng một kiếm pháp nhân đạo, ta cũng dung tha cho ngươi!
Lưu Ảo Phu sôi giận, chém luôn một nhát. Đồng thời, hắn rít lên:
– Câm ngay! Ta rất chán cái thứ giả nhân giả nghĩa! Nếu cha ngươi là người quân tử, thì chẳng bao giờ đi quyến rũ vợ người! Chỉ có hạng lưu manh mới dụ dỗ gái có chồng, ngươi biết chưa?
Lời nói đó phải làm cho Quan Sơn Nguyệt tức uất. Hắn nói chạm chàng, chàng còn tha thứ được, hắn nói chạm đến kẻ khuất mặt, lại là bậc sanh thành, thì khi nào chàng dung tha?
Cuộc chiến bắt đầu khai diễn thực sự.
Kiếm pháp của Lưu Ảo Phu cực kỳ ngụy dị, công lực của hắn cũng mãnh liệt vô cùng, Quan Sơn Nguyệt chống đỡ mấy chiêu đầu, cảm thấy chân khí tiêu hao quan trọng. Chẳng đặng đừng, chàng phải giở đến tuyệt kỹ «Đại La Tứ Thức» ra, đối phó với Lưu Ảo Phu.
Tuy «Đại La Kiếm Pháp» chuyên đối địch với «Tu La Kiếm Pháp», song vẫn có công hiệu như thường đối với bất cứ kiếm pháp nào.
Đưa ra hai chiêu «Càn Khôn Thỉ Định» và «Sơn Nhạc Vĩnh Kỳ», Quan Sơn Nguyệt dồn đối phương trở về thế thủ ngay, và Lưu Ảo Phu cảm thấy đường kiếm mất hẳn sự linh hoạt.
Kế đó, Quan Sơn Nguyệt phát xuất luôn chiêu «Bạch Hồng Quán Nhật».
Kiếm khí tỏa rộng ngoài nửa trượng tròn, bao bọc hẳn Lưu Ảo Phu.
Lưu Ảo Phu kinh hãi, không tưởng là đối phương tài nghệ cao siêu đến mức độ đó. Tự nhiên, hắn không có cách ứng phó kịp thời, và hắn đứng đờ ra đó, như chờ chết.
Nguyệt Hoa Phu Nhân hoảng sợ, thét lên một tiếng lớn.
Nhưng, Quan Sơn Nguyệt đâu có ý gây thương tổn cho Lưu Ảo Phu, nên chiêu thức vừa đưa ra, là chàng thu ngay lại.
Rồi chàng trầm giọng bảo:
– Quăng kiếm đi!
Lưu Ảo Phu cười lạnh, thay vì buông kiếm, hắn lại cử cao lên, từ thanh kiếm, phát xuất một luồng kình lực mãnh liệt vô cùng.
Hắn cử kiếm rất nhanh, trong lúc Quan Sơn Nguyệt dừng tay, thành ra Quan Sơn Nguyệt không làm sao xoay trở kịp, thanh kiếm Bạch Hồng bị bắn vuột khỏi tay chàng, bay đi rất xa.
Liền theo đó, Lưu Ảo Phu hoành kiếm, công tới.
Bắt buộc, chàng phải lùi lại.
Lưu Ảo Phu tiến lên, quát:
– Nằm xuống ngay!
Nhát kiếm của Lưu Ảo Phu đã xuống quá gần.
Quan Sơn Nguyệt nhắm mắt chờ chết.
Đang cơn chàng tất tử vô sanh, một bóng người từ xa lao vút đến, một đạo thanh quang chớp lên, một tiếng xoảng vang theo, thanh kiếm của Lưu Ảo Phu bị ngăn chặn, bật trở về.
Nghe tiếng xoảng, Quan Sơn Nguyệt giật mình, mở mắt ra thấy Đạn Kiếm can thiệp cứu chàng.
Lưu Ảo Phu phẫn nộ cực độ, hét to:
– Đạn Kiếm! Ngươi to gan lắm đấy!
Đạn Kiếm không thốt tiếng nào, cứ vung kiếm tấn công luôn.
Lưu Ảo Phu cười lạnh, hoàng ngang ngọn kiếm, quét một vòng. Ánh kiếm vừa chớp, máu bắn tung tóe, nhát kiếm của hắn chém đứt người Đạn Kiếm làm hai đoạn.
Lưu Ảo Phu hạ sát Đạn Kiếm rồi, chẳng dừng tay, thuận thế chém luôn Quan Sơn Nguyệt.
Một loạt tiếng rú vang lên, Cầm Khiêu, Tư Kỳ, Nhập Hoạch, Thị Thơ đồng thời xuất thủ, quyết cứu Quan Sơn Nguyệt.
Lưu Ảo Phu không hề nao núng, vung kiếm ngăn chặn bốn phía.
Trong khi đó, Nguyệt Hoa Phu Nhân và Bạch Thiết Hận cũng phát động rồi, họ đâu có thể điềm nhiên ngồi chờ một kết cuộc thê thảm?
Cái chết của Đạn Kiếm đã quá đau thương, họ không thể để cho cảnh đó tiếp diễn nữa!
Nguyệt Hoa Phu Nhân nhanh hơn, bà vừa lướt tới, vừa phất ống tay áo.
Tay áo bay ra, quấn ngọn kiếm của Lưu Ảo Phu, bà khẽ giật, bạt ngọn kiếm lệch ra ngoài.
Bạch Thiết Hận tiếp nối, vung tay đánh ra một quyền, quyền phong đẩy Lưu Ảo Phu thoái hậu hai bước.
Lưu Ảo Phu cười rợn, nghiến răng, trầm giọng:
– Tốt lắm! Tất cả đều chống đối ta!
Nguyệt Hoa Phu Nhân hét lớn:
– Ảo Phu! Ngươi ...
Lưu Ảo Phu chẳng nói gì nữa, quay mình, thoát ra ngoài cửa.