Đợi mãi, không nghe Quan Sơn Nguyệt nói gì, Lý Trại Hồng dùng cái dịu để khích động chàng hơn là lấy lời nghiêm trách cứ:
– Mẫu thân của công tử xử sự rất phân minh, ân ra ân, oán ra oán, lúc sanh tiền cũng như khi tử hậu, tại sao xông tử không tưởng nghĩ đến bà?
Quan Sơn Nguyệt vô cùng thống khổ:
– Lưu Ảo Phu là con của Lưu Dật Phu, thì cái việc báo cừu cho Lưu Dật Phu phải do Lưu Ảo Phu mới hợp lý ...
Lý Trại Hồng cười lạnh:
– Giả như Lưu Ảo Phu bảo công tử đưa hắn đến gặp Ôn lão bà, thì công tử có đáp ứng chăng?
Quan Sơn Nguyệt chỉnh sắc mặt:
– Tại hạ có thể đáp ứng. Bởi, việc làm của hắn có lý do chính đáng.
Lý Trại Hồng «hừ» một tiếng:
– Cái lý do của tôi còn chánh đáng hơn, công tử ạ. Bởi vì, việc là việc của lịnh đường, mà tôi là người thụ ủy của lịnh đường. Bà chọn tôi làm, chứ không chịu ủy thác cho Lưu Ảo Phu. Chứ nếu bà chọn Lưu Ảo Phu, thì bà đâu có đòi hỏi được chôn chung mộ với phụ thân công tử? Bà cũng có thể đòi hỏi được chôn chung chỗ với Lưu Dật Phu lắm chứ! Cho nên, bà không muốn cho Lưu Ảo Phu làm cái việc báo thù, bà nhận thấy chính bà phải đàm đương mới hợp tình, hợp lý, không làm được thì bà chọn người khác mà giao phó, nhất định không chọn Lưu Ảo Phu. Vả lại, biết đâu chừng Lưu Ảo Phu chẳng đổ trút cho bà rồi nặng lời mai mỉa bà?
Nàng tiếp hỏi:
– Giao phó việc trả thù cho Lưu Ảo Phu, bà phải do hắn mang xác bà về tận mộ phần của phụ thân hắn, chôn chung. Điều đó, công tử có chịu chăng?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Không chịu là cái chắc, Tiên Tử ơi. Tuy nhiên, tại hạ biết, mẫu thân tại hạ không đòi hỏi sự đó.
Lý Trại Hồng mỉm cười:
– Bởi thế, bà không để cho Lưu Ảo Phu báo thù. Trên danh nghĩa, bà là vợ của Lưu Dật Phu, thì vợ phải trả thù cho chồng. Báo được thù chồng, là trách nhiệm của bà đối với người quá cố tròn vẹn.
Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng:
– Thì mẫu thân tôi đã nuôi dưỡng Lưu Ảo Phu nên người rồi đó, như vậy cái trách nhiệm của mẫu thân chưa tròn vẹn sao?
Lý Trại Hồng lắc đầu:
– Công tử không hiểu lịnh đường một cách sâu xa! Nuôi dưỡng con côi là bổn phận của người mẹ, không thể lầm lẫn bổn phận với trách nhiệm được. Cái trách nhiệm thực sự của người vợ là phải báo thù chồng, tự mình báo thù cho chồng, không làm được việc báo thù là không thể nhắm mắt mà về cùng tổ tôn nơi chín suối. Chưa làm được mà chết, thì bà có thể giao phó cho người khác làm thay. Trong việc chọn lựa người ủy thác, hẳn bà có đắn đo, suy xét kỹ. Sở dĩ bà không bảo Lưu Ảo Phu làm thay bà, là vì bà có quan niệm của bà, và cái quan niệm đó, tôi vừa giãi bày cho công tử rõ, bằng mọi giá, chúng ta phải tôn trọng quan niệm của bà.
Quan Sơn Nguyệt nhìn xác mẹ, đôi mắt của bà chưa khép hẳn chừng như bà còn hi hí ra đó, để chờ sự quyết định của chàng, rồi mới nhắm mắt buông xuôi hoàn toàn, cho hồn về âm cảnh, mang theo niềm tin là những ý nguyện chưa tròn sẽ nhờ người làm được tròn.
Giang Phàm đổ lệ nhòa đôi mắt, bước tới chen vào:
– Sao Quan đại ca chưa nói? Nói đi cho bá mẫu an hồn ...
Lý Trại Hồng cười lạnh:
– Lịnh đường đối xử với công tử, kể ra rất trọn tình mẫu tử, giả như bà ủy thác việc đó cho công tử, công tử có cự tuyệt chăng? Giả như lúc lâm chung bà yêu cầu công tử ...
Quan Sơn Nguyệt quỳ xuống, đổ lệ như mưa, hướng về Nguyệt Hoa phu nhân, rên rỉ:
– Mẹ! Xin mẹ tha thứ cho con! Con không thể giúp làm tròn ý nguyện của mẹ! Chẳng những sự tình liên quan đến Ôn lão bà, mà còn liên qua đến sư phụ của con. Hồn mẹ có linh thiêng xin xét lại cho con! Mẹ ơi! Mẹ có thể bảo con chết, mẹ có thể bảo con làm bất cứ việc gì, song mẹ đừng buộc con phải trái đạo làm người, mẹ đừng bắt con phải chỉ ra địa phương đó!
Lý Trại Hồng thở dài:
– Thế thì thôi vậy. Tôi sẽ hộ tống thi hài của phu nhân, về tận Đại Ba Sơn chôn chung mộ với Lưu Dật Phu.
Nàng than với hồn phu nhân:
– Cúc tỷ ơi! Tiểu muội không ngờ Cúc tỷ hạ sanh một người con như vậy ...
Quan Sơn Nguyệt lại nhìn các mẹ, rồi chàng cởi chiếc áo ngoài của bà, quấn kín xác, bế nơi tay, toan bước đi, song còn nói vội:
– Lý Tiên Tử đợi một chút, tại hạ còn xem qua ...
Lý Trại Hồng không ngăn trở, song chàng không đi đâu cả. Thấy thế, Lý Trại Hồng vạch phần áo che mặt của phu nhân, bảo:
– Công tử xem đôi mắt của phu nhân kìa, đôi mắt vẫn chưa khép lại! Bà còn nuối níu một cái gì, bà còn hận một cái gì ...
Khích thích cực độ, Quan Sơn Nguyệt rút đoạn kiếm gãy, toan đâm mạnh vào ngực mình.
Giang Phàm lập tức vung tay, hất đoạn kiếm, gắt:
– Đại ca định làm gì chứ?
Quan Sơn Nguyệt rít lên:
– Tại hạ nói ra, là không giữ tròn đạo nghĩa mà không nói ra thì không tròn đạo hiếu, làm người hỏng cả nghĩa lẫn hiếu, thì còn sống làm chi, Giang Phàm ơi, đừng cản trở tại hạ.
Giang Phàm khóc thét lên:
– Đại ca chết rồi tôi làm sao?
Quan Sơn Nguyệt cùng khóc to:
– Tại hạ tự chiếu cố lấy mình còn chưa xong, làm sao chiếu cố đến cô nương được?
Linh Cô lạnh lùng thốt:
– Chết đi, Quan công tử! Quan công tử chết là một điều hay, công tử chết rồi. Tạ Linh Vận sẽ cao hứng lắm đó, hắn sẽ há rộng miệng mà cười, cười suốt ngày suốt tháng mà quên khép môi lại. Và trong thiên hạ chẳng còn ai chế ngự hắn nổi, hắn sẽ là bá chủ giang hồ, hắn sẽ mặc tình thao túng vũ lâm, hoành hành, hà hiếp dân lành ...
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Tạ Linh Vận!
Linh Cô gật đầu:
– Thì hắn chứ ai? Công tử có thể chết để cho hắn tự tung tự tác, trên cõi đời nay sao?
Quan Sơn Nguyệt thừ người một lúc, đoạn vỗ trán, đấm đầu, rồi kêu lên:
– Hoàng Thiên! Hoàng Thiên! Tôi phải làm sao? Làm sao?
Linh Cô chớp mắt:
– Rất đơn giản, công tử ạ! Thì công tử đừng chết, chứ có gì khó khăn đâu?
Công tử đừng sợ mang tội bất hiếu, bất nghĩa. Ý nguyện của lịnh đường, vẫn được thực hiện như thường.
Quan Sơn Nguyệt lại giật mình:
– Cô nương có phương pháp gì?
Linh Cô mỉm cười:
– Công tử không đưa Lý Tiên Tử đi gặp Ôn lão bà, thì tôi đưa đi là công tử vô can!
Quan Sơn Nguyệt nhảy dựng lên:
– Cô nương ...
– Phải! Ngoài công tử ra, còn tôi biết địa phương đó. Dù công tử có nói ra rồi, vị tất Lý Tiên Tử tìm đến nơi được! Tốt hơn, chính tôi phải cất công đưa Lý Tiên Tử.
Quan Sơn Nguyệt nhìn Linh Cô, nghi hoặc. Chàng làm sao tin được Linh Cô biết nơi đó?
Linh Cô tiếp:
– Công tử xem, như vậy có ổn tiện không? Đối với phu nhân hay đối với Ôn lão bà, công tử không có lỗi gì cả.
Quan Sơn Nguyệt ấp úng:
– Nhưng cô nương ...
Linh Cô giải thích:
– Ôn lão bà mãi mãi đến nay vẫn còn hối hận về việc gây thương tích cho Lưu Dật Phu ngày trước. Bà tu Phật, mà Phật môn thì đặt nặng vấn đề nhân quả cho toàn thể tín đồ hướng thiện, gieo lành. Bà hy vọng sự tình dược giải quyết ngay lúc bà còn sống, được vậy rồi bà mới nhẹ nhàng vĩnh ly nhân thế. Cho nên công tử không cần giữ bí mật cho bà. Lúc tôi ra đi, bà còn dặn dò tôi cố gắng giúp bà hoàn thành tâm nguyện ...
Quan Sơn Nguyệt không tin lời nàng lắm:
– Thật vậy?
Linh Cô gật đầu:
– Công tử cứ hỏi Lý Tiên Tử thì biết. Lúc gặp phu nhân, tôi có thể đề cập đến việc đó. Và tôi cũng đáp ứng với phu nhân ...
Quan Sơn Nguyệt nhìn qua Lý Trại Hồng.
Nàng mỉm cười, gật đầu nhận lời Linh Cô là đúng sự thật. Như vậy, là Lý Trại Hồng biết chỗ của Ôn Kiều.
Chàng tặc lưỡi hỏi:
– Tiên Tử đã biết, tại sao còn bức hỏi tại hạ?
Lý Trại Hồng cười nhẹ:
– Vì phu nhân muốn thế! Tôi phải theo di ngôn của phu nhân!
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Tại sao mẫu thân tại hạ muốn thế?
Lý Trại Hồng mỉm cười:
– Phu nhân muốn thử xem công tử có giữ gìn đạo nghĩa hay không. Công tử có xứng đáng là con của bà hay không! Công tử xem kia, đôi mắt của phu nhân đã khép lại rồi! Tâm nguyện đã tròn, bà an hồn mà về âm cảnh!
Thốt xong, nàng giở vuông vải che mặt của phu nhân lên. Quả thật đôi mắt của bà khép kín, thần sắc an tường, nơi khóe miệng ẩn ước có nụ cười. Một khuông mặt chết, song tươi hẳn, không còn sầu thảm như trước.
Quan Sơn Nguyệt thừ người ra, mường tượng chưa hiểu rõ lắm những gì Lý Trại Hồng vừa nói.
Lý Trại Hồng tiếp:
– Công tử thử nghĩ xem, phu nhân đã ủy thác cho tôi việc đó liệu tôi có làm nổi không chứ? Tôi có hy vọng gì chiến thắng nổi sư nương? Nếu tôi không thủ thắng nổi, thì cái ủy thác đó cầm như vô ích!
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Còn bây giờ?
Lý Trại Hồng mỉm cười:
– Bây giờ thì tôi tin rằng sự việc đó có thể thành. Linh Cô có trình với sư nương những khó khăn của công tử, và vì công tử là con của Cúc tỷ, sư nương nhất định hoàn thành tâm nguyện của Cúc tỷ.
Linh Cô gật đầu phụ họa:
– Phải đó! Ôn lão bà có một ấn tượng về công tử. Tôi tin rằng bà sẽ thành toàn tâm nguyện của phu nhân, vì công tử trọng đại nghĩa, bất cố thân tình!
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Ôn lão bà sẽ làm sao?
Linh Cô đáp:
– Ít nhất, bà cũng để cho Lý Tiên Tử chặt đứt một cánh tay cho có nhân có quả! Được vậy, bà mới an tâm!
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp kêu lên:
– Như vậy là trách nhiệm vẫn về tại hạ? Bởi Ôn lão bà vì tại hạ ...
Linh Cô lắc đầu:
– Phải mà không phải! Bà muốn thanh toán dứt khoát mọi ân oán lúc còn sống! Ngoài ra, bà còn giúp cho nhiều người tròn đại nghĩa!
Quan Sơn Nguyệt hoang mang:
– Tại hạ chẳng hiểu gì cả?
Linh Cô đáp:
– Chẳng hạn, nếu phu nhân không làm được điều đó, thì làm sao tròn nghĩa với Lưu Dật Phu? Có làm được việc đó rồi bà mới an hồn mà nằm bên cạnh phụ thân công tử cho tròn đạo!
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Thế ra, mẫu thân tại hạ lợi dụng tại hạ để báo thù cho Lưu Dật Phu!
Lý Trại Hồng chỉnh sắc mặt:
– Mẹ đối với con không bao giờ có sự lợi dụng! Huống chi không có cái yếu tố cá nhân của công tử, phu nhân vẫn thành công như thường. Công tử không nghe Linh Cô nói đó sao? Sư nương muốn gì thuộc về những giải kết dĩ vãng, nếu có ảnh hưởng của công tử trong đó, thì bất quá chỉ là một giọt nước thêm vào cho cái chén thật đầy, vậy thôi!
Quan Sơn Nguyệt biến sắc mặt, không đáp.
Lý Trại Hồng tiếp:
– Công tử không nên lấy làm khó chịu. Đúng ra, song thân của công tử đối xử không đẹp với Lưu Ảo Phu, điều đó chúng ta phải thẳng thắn mà nhìn nhận, bởi hai người đều phạm tội thông gian. Phận làm con, công tử có làm gì được cho cha mẹ, kể ra cũng chẳng phải quá phận khi sự việc đó có vượt ngoài đạo nghĩa một chút.
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một chút, hướng qua Linh Cô, thốt:
– Cô nương về đó, gặp Ôn lão bà, xin tường thuật những gì chúng ta biện luận hôm nay, đồng thời nói hộ tại hạ, với Ôn lão bà là nhất thiết việc gì, lão bà cứ tùy ý mà làm, do bà giải kết cố sự theo chủ trương cá nhân, đừng bao giờ dựa vào yếu tố cá nhân của tại hạ mà lấy quyết định! Chẳng những tại hạ không cảm kích, mà còn hận nữa là khác!
Lý Trại Hồng kinh ngạc:
– Công tử nói cái gì lạ thế?
Quan Sơn Nguyệt chỉnh sắc:
– Ý tứ của tại hạ như vậy đó, Lý Tiên Tử! Làm người, xử thế, tại hạ luôn luôn bằng vào lương tâm! Cái tâm của tại hạ thẳng thắn, không chấp nhận một quanh co, một ngụy biện nào, cũng như không khi nào tại hạ nghĩ đến một mưu kế gì bất lợi cho bất cứ ai! Bất quá, tại hạ cân nhắc, việc nào nên làm, việc nào không nên làm, có thế thôi!
Lý Trại Hồng sửng sốt.
Quan Sơn Nguyệt tiếp luôn:
– Lý Tiên Tử đừng lầm, tại hạ chẳng bao giờ phê bình hành vi và ngôn ngữ của Tiên Tử! Tuy nhiên, tại hạ không tin là Tiên Tử hoàn toàn vì tìm hữu nghị đối với mẫu thân tại hạ mà quyết làm việc đó!
Lý Trại Hồng biến sắc.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Tại hạ muốn khuyên Tiên Tử, một câu thôi! Tìm gặp lại họ, chẳng có ích gì đâu, Tiên Tử ạ! Cái cảm tình của con người, tự nó phát sanh, chứ không ai gieo vào lòng ai được! Nói một cách khác, không ai thành công trong việc cưỡng ép ai về mặt cảm tình. Khi hướng tim đã rẽ nghịch chiều, thì không một quyền lực nào xoay chiều nổi!
Lý Trại Hồng thở dài, ủ rũ như già thêm mấy tuổi! Lâu lắm, nàng thốt với giọng trầm buồn:
– Tôi biết, trong chuyến đi này, có thể là tôi gặt hái thương tâm, nhưng tôi nhận thấy, không đi không được! Bởi, tôi muốn sự thương tâm đó thêm trầm trọng, để rồi cái tâm của tôi chết luôn, vĩnh viễn nó sẽ chai lỳ như đá! Ngoài ra tôi cũng muốn phản đối lối xử sự của công tử! Huống chi, mẫu thân công tử ủy thác cho tôi, tôi phải làm, để đáp tạ lại cái nghĩa của bà!
Quan Sơn Nguyệt vòng tay:
– Thế thì tại hạ nghĩ sai về Tiên Tử, xin Tiên Tử thứ lỗi cho. Tại hạ lại còn tạ ơn Tiên Tử nghĩ đến mẫu thân tại hạ, vậy Tiên Tử cứ đi, sau khi mọi việc xong rồi, nếu Tiên Tử cần có người bầu bạn cho đỡ tịch mịch, thì cứ đến Đại Ba Sơn, tại hạ thanh toán xong Tạ Linh Vận, sẽ theo hầu Tiên Tử.
Lý Trại Hồng xúc động tâm tình, không ngăn chặn được dòng lệ thảm. Nàng không nói gì, từ từ quay mình bước đi.
Linh Cô hấp tấp hỏi:
– Công tử có lời gì nhắn gởi với lịnh sư chăng?
Quan Sơn Nguyệt thở ra:
– Cô nương còn nhỏ tuổi, mà tâm cơ thâm hậu không kém bậc lão thành!
Điều đó cũng chẳng lạ gì, bởi với sự giáo huấn của gia sư và Lâm Tiên Tử ...
Linh Cô biến sắc, toan đáp.
Quan Sơn Nguyệt chận lại:
– Không cần nói, cô nương! Tại hạ hiểu cái ý của cô nương rồi. Gặp gia sư, cô nương chỉ nói rằng tại hạ kính lời vấn an, đồng thời cảm tạ người có công ơn giáo dưỡng tại hạ nên người. Cho gia sư biết luôn là ân tình đó, tại hạ sẽ có dịp đền đáp ...
Linh Cô hỏi luôn:
– Chỉ bao nhiêu đó thôi?
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Đủ rồi! Đủ lắm rồi, cô nương! Tại hạ chẳng hiểu tại sao, con người sanh trong cõi thế, chỉ tìm cách lợi dụng nhau, cho đến cha mẹ, thầy và bạn, cũng không ra ngoài công lệ đó!
Linh Cô giật mình:
– Công tử cũng cho rằng Hoàng Hạc Tán Nhân lợi dụng công tử?
Quan Sơn Nguyệt cười khổ:
– Đúng vậy, cô nương ạ! Thoạt tiên, gia sư tìm cách đưa tại hạ đến Long Hoa Hội, thay thế cho người, để người được rảnh rang thực hiện mộng đẹp với Lâm Tiên Tử!
Linh Cô sững sờ.
Quan Sơn Nguyệt tiếp:
– Mãi đến hôm nay, tại hạ mới minh bạch! Tuy nhiên, tại hạ vẫn cảm kích lão nhân gia, tại hạ sẽ báo đáp ân tình của người.
Chàng khoát tay:
– Cô nương đi đi.
Lý Tiên Tử đi xa rồi!
Linh Cô quay nhìn về phía trước, đoạn thấp giọng:
– Tôi còn hỏi công tử điều này, có người nào không lợi dụng công tử chăng?
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Có! Người đó là Trương Thanh! Nàng đã làm mất nhiều việc, ngược lại nàng, không đòi hỏi nơi tại hạ một điều gì! Tại hạ không biết làm cách nào để đáp ân nàng ...
Giang Phàm hơi biến sắc, hỏi:
– Còn tôi, Quan đại ca? Tuy tôi chưa làm điều chi cho đại ca, song tôi ...
Quan Sơn Nguyệt hướng mắt sang nàng:
– Còn cô nương nữa! Tại hạ rất cảm kích cô nương, và hy vọng cô nương giữ sự chất phác đó suốt đời!
Linh Cô vụt thốt:
– Công tử không nên quên tôi ...
Nàng không đợi nghe Quan Sơn Nguyệt nói gì, phóng chân đuổi theo Lý Trại Hồng liền.
Quan Sơn Nguyệt thừ người một lúc.
Giang Phàm thốt khẽ nên tai chàng:
– Quan đại ca có tin không? Linh Cô yêu đại ca đó!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Tại hạ không hiểu được! Nàng ấy còn nhỏ quá!
Giang Phàm nghiêm sắc mặt:
– Nàng không còn bé đâu! Nàng hiểu sự đời sớm quá! Dám quả quyết là nàng yêu đại ca! Trước đây, nàng bằng lòng ở lại Thiên Xà Cốc, là vì nàng muốn giúp đại ca đó!
Quan Sơn Nguyệt bực dọc:
– Đừng nhắc đến nàng ấy nữa! Chúng ta lên đường ngay!
Giang Phàm hấp tấp hỏi:
– Đi đâu?
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Tại hạ không thể quyết định được, vũ trụ bao la song chừng như không có một nơi nào cho tại hạ dung thân, cô nương ơi! Có lẽ chúng ta nên đi Ngũ Đài Sơn một chuyến.
Giang Phàm gật đầu:
– Phải đó. Chắc là Tạ Linh Vận đã trở về Ngũ Đài Sơn rồi.
Quan Sơn Nguyệt khẽ thở dài:
– Chưa quả quyết được, Giang cô nương, y là con người giảo hoạt, có trăm ngàn mưu kế, biết đâu y chẳng đến một nơi nào khác, hoặc tìm viện thủ, hoặc hoạch định một chương trình, với chủ trương ứng phó cùng chúng ta trong tương lai? Tuy nhiên y có mặt hay không có mặt tại Ngũ Đài Sơn, sự tình vẫn không thuận lợi cho chúng ta chút nào cả.
Giang Phàm không hiểu chàng muốn nói gì.
Chàng nhếch nụ cười khổ, tiếp:
– Tạ Linh Vận chẳng phải là con người ngu! Y biết rõ không bao giờ tại hạ buông tha cho y, thì đương nhiên y phải lánh mặt trong khi y chưa đủ lực lượng đối phó với tại hạ, chỉ khi nào y nhận ra, có đủ phương tiện giành thắng thế trong cuộc chiến với tại hạ. Đến Ngũ Đài Sơn, nếu gặp tại đó, tức nhiên là y có chỗ ỷ trượng là chúng ta phải vất vả hơn. Ngược lại, y vắng mặt thì hẳn là y còn đi khắp đó đây tìm viện thủ ...
Chàng kết thúc:
– Nếu cần, y cũng dám ngưng mọi hoạt động của Thiên Ma giáo, bởi y sợ tại hạ thừa lúc y vắng mặt, mà tận diệt thuộc hạ của y.
Giang Phàm lo ngại:
– Nếu vậy thì Quan đại ca không nên đến đó làm gì, bởi nơi nào Tạ Linh Vận có mặt, là nơi đó rất nguy hiểm, còn như y vắng mặt rồi, Thiên Ma giáo cũng im hơi lặng tiếng luôn, đại ca có đi cũng chẳng ích gì. Đi mà gặp, là gặp dữ, còn không gặp Tạ Linh Vận là chẳng gặp một ai khác, đi như thế rất vô ích.
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
– Y ở đâu, tại hạ tìm đến đó. Gặp y, là có cuộc thư hùng, song phương phải một còn một mất. Bằng như y triệt thoái toàn giáo phái đi nơi khác,thì tại hạ sẽ truy tầm. Với bất cứ giá nào chúng ta phải trừ diệt con người đó, Giang cô nương!
Y còn sống một ngày nào, là ngày đó đừng mong ai ngủ yên với y!
Giang Phàm thu hồi con Tiểu Ngọc vào bao bố, đoạn buông gọn:
– Tôi chẳng biết gì cả, tôi chỉ biết đi theo đại ca thôi, đại ca bảo làm gì, tôi làm y như vậy, đại ca tùy tiện hành động, phần tôi thì chỉ có việc bảo vệ đại ca thôi.
Quan Sơn Nguyệt nhặt thanh Hoàng Diệp Kiếm cầm nơi tay, suy nghĩ một chút rồi trao cho Giang Phàm mang nơi mình.
Giang Phàm chỉ chiếc bao bố, thốt:
– Cô Tiểu Ngọc đây rồi, tôi không cần đến vũ khí, đại ca cứ mang thanh kiếm đó mà phòng thân, Tạ Linh Vận và Lưu Dật Phu đều có kiếm tốt, thì ít nhất đại ca cũng phải có một thanh tương đương ...
Quan Sơn Nguyệt rung rung tay nhặt lấy đoạn kiếm gãy cương quyết gằn từng tiếng:
– Suốt đời tại hạ, tại hạ chỉ mang đoạn kiếm này thôi, không bao giờ dùng đến bất cứ vũ khí nào khác.
Giang Phàm biết rõ, hiện tại tâm thần chàng bị dao động mạnh, chàng cần sự yên tĩnh để lấy lại bình thường, do đó nàng không nói gì thêm, tiếp nhận thanh Hoàng Diệp Kiếm.
Quan Sơn Nguyệt lại nhìn xuống đất.
Giang Phàm nhận ra, chàng chú mắt đến cánh tay đứt lìa trên mặt đất, cánh tay của Lưu Ảo Phu, do chàng chặt đứt để ngăn ngừa chất độc của con Tiểu Ngọc truyền vào người hắn. Nàng tặc lưỡi, thốt:
– Quan đại ca, tôi chẳng biết tình hình giao đấu của đại ca và những người đó như thế nào ...
Quan Sơn Nguyệt chận lời:
– Cô nương chẳng có gì đáng trách cả, cứ yên tâm. Còn như cái chết của mẫu thân tại hạ, thì Lưu Ảo Phu có một phần trách nhiệm lớn lao trong đó. Dù sao thì hắn cũng là con, là con mà lấy thái độ đó đối xử với mẹ thì ...
Chàng không tiếp, chỉ thở dài, ánh mắt xa xăm ...
Giang Phàm suy nghĩ một chút, rồi tiếp:
– Quan đại ca, cứ như lời đại ca phán đoán, thì Lưu Ảo Phu cũng chẳng đến đỗi bại hoại. Chẳng qua phụ thân hắn có tâm tánh hẹp hòi, đã chết rồi mà còn trăng trối hắn phải thực hành theo cái ý hẹp hòi của lão ta, ngoài ra, Phi Tràng ở bên cạnh hắn, ngày đêm rỉ tai hắn những ý niệm căm thù, oán hận. Vì ảnh hưởng đó mà Lưu Ảo Phu bước lệch ra ngoài con đường chánh, đến đổi vô lễ với mẹ, bất nghĩa với anh.
Quan Sơn Nguyệt lại thở dài mấy tiếng nữa. Đoạn, chàng cất giọng u buồn giải thích:
– Khó trách họ lắm, cô nương! Có thể cho rằng họ quấy mà cũng nên công nhận họ phải. Bởi trong hoàn cảnh của Phi Tràng nàng chỉ tỏ ra trung thành với Lưu Dật Phu, nàng làm thế cũng hợp lý chứ.
Giang Phàm sững sờ một lúc, đoạn thấp giọng phân trần:
– Tại hại vì tôi kém hiểu sự đời, nên luận người có phần nào nông cạn, chẳng bằng Quan đại ca suy xét sâu xa. Tuy nhiên, dù sao thì cũng phải có người phải kẻ quấy, chứ không thể hồ đồ như vậy được. Quan đại ca hãy cho tôi biết, trong sự tình này, thật sự ai hành động hợp lý và ai có thái độ nghịch thường?
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
– Tại hạ không thể phân tách rõ ràng sự việc, để quy trách nhiệm về ai. Bất quá tại hạ nghĩ rằng, yêu gái có chồng, phụ thân tại hạ đã làm một việc trái đạo, tuy nhiên cả hai yêu nhau rất tha thiết, mãi đến lúc gặp phụ thân tại hạ, mẫu thân mới biết là từ trước bà sống với ảo tưởng, lấy nghĩa làm tình, gặp tình yêu chân chánh rồi thì đương nhiên ảo tưởng đó phải vỡ tan, và tình nghĩa phân minh hẳn, mà phần nào nhẹ nghĩa, cho nên mẫu thân tại hạ nghe theo tiếng gọi của con tim ly khai Lưu Dật Phu. Đáng trách về danh tiết mà cũng đáng thương tâm tình. Lưu Dật Phu sau khi từ hải ngoại trở về, nếu nghĩ xa một chút, tất phải thông cảm cho mẫu thân tại hạ và tự mình âm thầm quy ẩn một nơi nào, để thức ngộ sự sum họp miễn cưỡng của ngày trước. Ngờ đâu, lão ta cố chấp, tình dang dở vì quan điểm dị đồng thì im lặng mà dứt tình mới phải, lẽ nào lấy nghĩa làm thù? Dù cho rằng mẫu thân có phụ bạc, ít ra cũng dành cho lão bao nhiêu ân nghĩa suốt thời gian trước lão tựa vào đó, mà tha thứ, chứ sao lại căm thù?
Dừng lại một chút, chàng tiếp:
– Căm thù, lão đầu độc mẫu thân tại hạ trong những ngày dài, bà đau đớn vô cùng, chịu sự ray rức mãi, đã vậy, lão chưa vừa dạ, chết rồi mà còn di ngôn cho con báo hận! Nghĩ ra, lão cũng ác chứ! Tuy nhiên, là con người, lão vẫn không tránh được cái tâm trạng của phần đông, bị đoạt tình thì sanh oán. Bởi cái chỗ thông thường đó, chúng ta cũng không nên quy tội cho lão, cũng như chúng ta không thể lên án một người tìm gặp tình yêu chân thành can đảm thoát ly vòng ái ân miễn cưỡng để xây tổ ấm cho đoạn đời sau ...
Chàng kết luận:
– Vì người nào cũng có lỗi, mà người nào cũng đáng thương cho nên khó mà quyết định thực sự người nào đáng trách!
Giang Phàm gật đầu:
– Tôi hiểu rồi, người đáng trách trong sự việc này là tạo vật đó, đại ca. Tạo vật lá lay, dàn cảnh trái ngang, để đưa anh về khổ lụy, những vị ấy đều là nạn nhân của cái trò đùa quái ác mà tạo vật an bài. Nếu mẫu thân của đại ca biết được phụ thân của đại ca, trước khi kết nghĩa vợ chồng với Lưu Dật Phu, thì làm gì có cái kết cuộc như ngày nay!
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Muộn rồi, có nói cũng thế thôi, Giang cô nương ơi!
Bỗng, Giang Phàm tiếp:
– Dù sao, mẫu thân của đại ca cũng là người đáng kính, xử sự rất phân minh, ân oán rõ rệt ...
Quan Sơn Nguyệt cay mày:
– Trừ ra cái việc bà lợi dụng tại hạ, còn thì bà an bày rất chu đáo!
Giang Phàm cũng cau mày:
– Tôi không thấy bá mẫu lợi dụng đại ca như thế nào, có lẽ đại ca quá đa nghi chăng? Chẳng lẽ bá mẫu có ý đó?
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Cô nương bằng vào đâu mà đưa ra nhận xét đó?
Giang Phàm giải thích:
– Giả như bá mẫu muốn lợi dụng đại ca để báo hận cho Lưu Dật Phu, thì tại sao bà không bảo thẳng với đại ca, mà giao phó cho Lý Tiên Tử thay bà mà hành động? Bởi, có giao phó cho đại ca thực hành ý nguyện đó, thì bá mẫu mới xử sự trọn vẹn đúng với câu ân oán phân minh chứ?
Dừng lại một chút, nàng tiếp:
– Tôi cho rằng, sở dĩ đại ca nghi ngờ bá mẫu lợi dụng là do cái mưu kế của Lý Tiên Tử thôi. Nàng ấy khẳng khái nhận sự ủy thác mà đáng lẽ ra phu nhân phải kêu gọi đến đại ca. Nhận sự ủy thác rồi, biết là việc khó, sợ mình làm không nổi, nên tìm cách lôi cuốn đại ca vào tròng. Nàng định nhờ oai lực của đại ca, như vậy chính nàng lợi dụng đại ca, chứ không phải bá mẫu đâu.
Quan Sơn Nguyệt kêu lên:
– Đúng rồi! Tại hạ bối rối, mất cả sáng suốt, không nhìn rõ tâm ý của Lý Trại Hồng. Chúng ta đuổi theo nàng gấp!
Giang Phàm hỏi:
– Đuổi theo để làm gì?
Quan Sơn Nguyệt tiếp:
– Để bảo thẳng với nàng, là chúng ta hiểu rõ tâm cơ của nàng và khuyến cáo nàng tuyệt đối không nên mượn danh nghĩa của tại hạ mà hành động. Có như vậy, mẫu thân tại hạ mới an vui nơi chốn suối vàng. Tại hạ không còn nghi ngờ mẹ lợi dụng con nữa.
Giang Phàm nắm tay chàng, giữ lại:
– Bất tất phải đuổi theo, đại ca. Dù sao thì cũng nên suy xét cho nàng, chỉ vì nàng quá sốt sắng với bá mẫu đó thôi, nếu nàng không hành động như vậy thì làm sao có lý do mai táng thi hài bà mẫu chung chỗ với phụ thân đại ca?
Quan Sơn Nguyệt định nói gì đó, Giang Phàm lại chận:
– Đại ca minh bạch là bá mẫu không có ý đó thì đủ rồi, còn toan làm khó Lý Trại Hồng mà chi? Tôi đã nói, nàng ấy có làm gì, nói gì, chẳng qua cũng là lo việc cho bá mẫu, mình nên vì bá mẫu nên lượng xét điều đó rộng rãi hơn, đại ca.
Tuy đại ca tức, song cũng có thể nhận chịu cái tức một chút cho tròn đạo làm con, để cho Lý Trại Hồng thực hiện cái ý nguyện của bá mẫu, giúp bá mẫu ngậm cười nơi âm cánh.
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Tư tưởng của cô nương cao hơn tại hạ gấp mấy bậc!
Giang Phàm mỉm cười:
– Tôi chẳng có tầm cỡ chi hết! Mà cũng chẳng có tư tưởng gì cả. Cứ thấy sao, biết sao, là nói vậy, nói theo sự chất phác, thật thà của tôi thôi. Sai cũng vô hại, trúng cũng chẳng ích lợi gì bởi ở giữa cái thế giới đầy gian trá này, lời nói của mẫu người như tôi không có giá trị hết. Quan đại ca tán thành, hay bác bỏ, tùy đại ca.
Quan Sơn Nguyệt còn trầm ngâm, Giang Phàm tiếp luôn:
– Lý Trại Hồng không hiểu đúng con người của đại ca như thế nào. Giả như nàng đừng quanh co, cứ thẳng thắn mà nói lên ý nguyện của bá mẫu, với đại ca, thì rất có thể đại ca đáp ứng thay nàng làm cái việc đó.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
– Cô nương nói đúng. Nhưng, làm sao Lý Trại Hồng có được một chủ trương như vậy? Bởi, mẫu thân tại hạ không muốn tại hạ dính dáng vào việc đó, thì khi nào Lý Trại Hồng dám bảo thẳng với tại hạ? Không bảo thẳng, mà nàng thì tự lượng sức mình, khó làm tròn ủy thác, cho nên nàng phải quanh co, ướm thử tại hạ. Nghĩ ra, nàng cũng tôn trọng ý muốn của mẫu thân tại hạ đó. Tại hạ phải cảm kích nàng mới hợp lý. Nàng vận dụng tâm cơ khá nhiều, tại hạ hối hận đã trách nàng nặng nề vừa rồi ...
Giang Phàm cười nhẹ:
– Tâm cơ! Bỏ tâm cơ đi đại ca, cứ chất phác, thật thà như tôi đây, mà được việc hơn! Ít nhất, tâm hồn mình cũng được thơ thới, mình dùng mưu, người ta đối kế, mưu với kế đối chọi nhau liên tục truyền kiếp, thì con người sống trên đời này còn có mục đích cao cả nào nữa, ngoài cái việc lấn mưu át kế lẫn nhau? Con người một khi lâm vào vòng cạnh tranh, thì vĩnh viễn xa rời hạnh phúc. Tôi nói đến cái hạnh phúc chân thuần đó, đại ca, chứ chẳng phải thứ toại nguyện nhất thời và tạm bợ do một thắng thế mang lại.