Lưu Tam Thái thực ra chẳng phải sợ gì khi bị nghi ngờ là đồng cánh với bọn Quan Sơn Nguyệt. Chẳng qua, y muốn đóng vai kẻ bàng quan, ít nhất cũng trong lúc này để mong tìm cách hòa giải song phương đi đến chỗ quá khích. Y nghĩ, nếu bên kia thấy y đứng chung với bên này thì khi nào y nói cho bên này mà bên kia chịu nghe, dù y nói phải?
Mọi sự việc trên đời, nếu có thất bại, phần lớn do thiên kiến mà ra cả. Có thiên kiến là nông nổi, do nông nổi mà hành động kém sáng suốt, thường thường sai lầm.
Bây giờ, y thấy song phương khai chiến thực sự lại ác liệt, y vội lướt tới, đưa cao tay khoát nhanh gọi gấp:
– Các vị đừng lầm! Xin song phương cùng dừng tay lại, có lời gì cứ nói với nhau, giải thích cho nhau hiểu! Cần chi phải động thủ?
Quan Sơn Nguyệt thản nhiên như thường.
Một thiếu phụ áo đen chừng như nóng nảy hơn các người kia, cao giọng nói :
– Trưởng Hoa! Tiểu tử đó là ai thế?
Bà ấy hỏi, chẳng phải hỏi về Quan Sơn Nguyệt mà chính là bà hỏi Lưu Tam Thái, bởi y vừa lên tiếng giải hòa song phương.
Quan Sơn Nguyệt không tỏ thái độ như thế nào, chính bà lại nóng biết Lưu Tam Thái can thiệp với tư cách gì, với lý do gì?
Vừa giao đấu với Trương Thanh, Âm Trưởng Hoa vừa nhìn thoáng qua Lưu Tam Thái, điểm phớt một nụ cười, đáp:
– Hắn là Thất Tinh Đao Lưu Tam Thái đấy, tại đất Lương Châu hắn cũng có chút danh phận! Nơi đó người ta cho hắn là một bá chủ địa phương. Mọi sự tranh chấp tại đó đều do hắn phán quyết!
Lưu Tam Thái thẹn đỏ mặt, nhưng thẹn mà tức chứ chẳng phải thẹn mà khiêm nhượng. Y biết rõ Âm Trưởng Hoa mỉa mai y, cho rằng y xưng hùng xưng bá tại Lương Châu, y hay gánh vác việc người. Như vậy, nàng cho rằng y là người thích sanh sự, và rất có thể sự tình hôm nay, nàng cũng cho là y tạo nên!
Y phẫn nộ thấy rõ, nghiêm sắc mặt, cao giọng đáp:
– Âm cô nương. Tại hạ bất quá là một tiểu tốt vô danh đứng trong hàng ngũ khách giang hồ, có oai vọng gì đâu, cô nương nói thế hẳn mỉa mai tại hạ rồi đó!
Âm Trưởng Hoa bất cố, mặc y nói chi thì nói, không buồn cãi vả.
Thiếu phụ áo đen cười lạnh, hất hàm nạt:
– Bước đi chỗ khác gấp! Ai cho phép ngươi can dự vào hành động của bọn ta?
Đã cố ý xử nhũn, đã quyết tâm đem lại hòa khí giữa song phương, người ta chẳng những không tiếp nhận thiện chí của y trái lại còn tỏ thái độ ngạo mạn, chẳng xem y ra quái gì. Lưu Tam Thái dù kiên nhẫn đến đâu cũng không tránh khỏi nổi giận.
Giữa song phương, nếu có cảm tình với một bên, bên đó hẳn là phía Quan Sơn Nguyệt rồi, tuy không cảm tình với bọn Âm Sơn Phái, Lưu Tam Thái cũng chẳng muốn sanh mối bất hòa. Bây giờ, người ta phủ nhận y hết sức sỗ sàng, chán chường thì y còn ngại gì mà không ra mặt đứng hẳn về cánh Quan Sơn Nguyệt?
Lập tức, y rút soạt thanh Thất Tinh Đao giắt nới lưng, cầm tay, thanh đao từng giúp y tạo một thế đứng giữa dòng đời. Y ngẩng cao mặt nhìn sang thiếu phụ, từ từ bước tới, trầm nghiêm giọng hỏi:
– Bà là người chi trong Âm Sơn Phái?
Thiếu phụ khinh thường y thấy rõ, không buồn nhìn đến nửa mắt. Dĩ nhiên, bà không đáp.
Âm Trưởng Hoa cười lạnh cất tiếng:
– Lưu Tam Thái! Ngươi đúng là một kẻ hữu danh vô thực! Lạm xưng là anh hùng tại dất Cam Lương thế mà đến cả mẫu thân ta, ngươi cũng chẳng nhận ra!
Âm Sơn Phái là một danh từ mới, chứ trước kia thì phái đó lấy cái tên là Vô Cực, dựa vào tuyệt kỹ «Vô Cực Kiếm Pháp» mà thành danh. Cho nên, thỉnh thoảng, Lưu Tam Thái cũng gọi là Vô Cực Phái. Y không tưởng thiếu phụ áo đen đó lại là Âm Tố Quân, Chưởng môn nhân Vô Cực Phái.
Y không biết cũng phải, bởi Âm Tố Quân không thường xuất ngoại, hầu hết hào kiệt trên giang hồ chẳng một ai biết mặt bà. Đương nhiên, y cũng chưa từng gặp bà lần nào. Y giật mình, hơi chùn lòng. Bao nhiêu khí khái vừa bộc lộ, y vội thu lại, rồi cung kính vòng tay thốt:
– Thì ra phu nhân là Âm Chưởng môn! Tại hạ biết mình là một tiểu tốt vô danh, từ bao lâu nay, giữ ý không dám làm điều chi đắc tội với quý phái, lịnh ái làm Âm Trưởng Hoa cô nương từng dừng chân tại khách sạn của tại hạ, tại hạ vẫn một mực ân cần nghinh tiếp. Thiết tưởng tại hạ đối xử với người trong quý phái như vậy, kể cũng tất tình rồi, phu nhân không nên buông lời phủ phàng như vậy, đối với tại hạ ...
Âm Tố Quân nhướng cao đôi mày:
– Thế ta phải ăn nói với ngươi như thế nào?
Giọng nói của bà vừa lạnh, vừa mỉa mai.
Lưu Tám Thái đã quyết định lấy thái độ đối lập rồi, vẫn phải rùng mình. Tuy nhiên, y không thể đổi tư thế được, chọn vị trí rồi là phải giữ đúng vị trí đó. Y nghiêm giọng đáp:
– Chưởng môn là người có thân phận cao trong võ lâm, Chưởng môn là hàng cao thủ thượng đỉnh trên giang hồ. Thiết tưởng dù sao phu nhân cũng nên theo quy củ mà dùng cái sáo thông thường, tuy không thành thật, song cũng nhã hơn!
Âm Tố Quân cười lạnh:
– Ta không là người trong vũ lâm, ta không là khách giang hồ, bình sanh không thích xuôi ngược bôn ba khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm chút lợi, chút danh, cho nên ta chẳng biết thế nào là quy củ giang hồ. Cứ như sự việc vừa diễn tiến, thì chừng như ta có tội với Lưu đại anh hùng. Chẳng hay, đắc tội như vậy thì ta phải làm sao chuộc tội?
Bà cuồng ngạo quá chừng!
Ai nghe giọng nói đó của bà mà chẳng bực tức? Dù có ngán bà đến đâu, con người quá bực tất phải nổ. Thà liều nổ, chết sướng hơn là sống mà không tiêu hóa nổi sự khinh miệt của bà.
Nếu Lưu Tam Thái có là gỗ, là đất, y vẫn bị khích động như thường. Y khoa thanh Thất Tinh Đao một vòng, đoạn cao giọng thốt:
– Vô Cực Kiếm Phái nào phải là một danh môn, chánh phái chi đó mà phu nhân cao mặt? Tại hạ bất quá lấy lễ độ đối xử với đời, tại hạ kính nể phu nhân là vì lễ độ, chứ nào phải vì khiếp sợ đâu mà phu nhân được thể khinh thường tại hạ?
Nếu phu nhân cứ tưởng mình siêu việt, trên hẳn đồng đạo, thì tại hạ sẵn sàng lãnh giáo bậc kỳ tài!
Bây giờ, Quan Sơn Nguyệt mới chen vào câu chuyện. Chàng cười lạnh gọi Lưu Tam Thái:
– Lưu huynh! Vừa rồi, Lưu huynh khuyên tại hạ nên dùng lẽ phải mà giảng giải với nhau, không nên động thủ. Sao bây giờ Lưu huynh lại sôi động tính khí như thế?
Tuy chàng không trông thấy rõ mặt mày của Lưu Tam Thái lúc đó, vì đêm dù có trăng sao song hai người đứng cách xa xa, bóng tối cũng che khuất tầm mắt phần nào chàng vẫn hiểu rõ, gương mặt của Lưu Tam Thái hẳn đang nổi gân xanh chằng chịt.
Đúng vậy, y phẫn nộ cực độ, hét lớn:
– Tại hạ dù là kẻ bất tài, song đường đường cũng là một nam nhân, vóc cao bảy thước, há đi chịu nhục trước mặt một nữ nhân sao? Lấy cái lý mà giảng, họ không nghe, chỉ còn có cách là phải dùng biện pháp mạnh mà thôi!
Âm Tố Quân trầm gương mặt, lạnh lùng gọi:
– Nhị muội đâu? Gã đó ăn nói ngông cuồng, phạm thượng, gã cho rằng vóc cao bảy thước, vậy nhị muội hãy bước ra, chặt bớt một vài thước xem nào!
Một thiếu phụ đứng cạnh bà, cũng vận y phục đen, khẽ «vâng» một tiếng đoạn nhít động đôi vai, thân hình lập tức bay vọt tới. Đồng thời gian, bà ta quét qua một đường kiếm ngang chân Lưu Tam Thái.
Lưu Tam Thái vung tay, hoành đao vòng xuống thấp, quét trả lại.
Đao và kiếm chạm nhau, một tiếng «soảng» vang lên. Đao và kiếm còn nguyên vẹn, chẳng thanh nào gãy, kiếm ở tại chỗ, đao bật dội trở lại.
Lưu Tam Thái lùi hai bước. Như vậy là nội lực của y kém hơn thiếu phụ.
Tuy đánh ra một kiếm, đẩy bật đối phương lùi về phía hậu, thiếu phụ đó vẫn chưa hài lòng. Bà quyết phạt cụt đôi chân Lưu Tam Thái, song đánh hụt thành tức bực, bà «hừ» một tiếng, lập tức lướt theo.
Không đợi bà xuất thủ, Lưu Tam Thái khoa đao một vòng ngăn chận bà liền, không cho bà đến gần.
Nhưng, thiếu phụ quả là tay kiếm tuyệt luân, cùng một lúc, xuất phát hơn bốn chiêu. Tuy nhiên, Lưu Tam Thái hóa giải được hết.
Đứng bên ngoài, Âm Tố Quân thấy thiếu phụ chưa chiếm được tiên cơ, bà trầm giọng thốt:
– Trong vòng mười chiêu trở lại, nếu nhị muội không hạ được gã đó thì đừng mang họ Âm nữa, cho khỏi hổ mặt ta!
Thiếu phụ chấn động thần oai, vung kiếm vùn vụt. Bà nhập nội, quét kiếm hất thanh đao của Lưu Tam Thái bật ra ngoài, đồng thời dùng tay kia, chỉa thẳng một ngón điểm nhanh vào bên trên đầu gối y.
Lưu Tam Thái chưa kịp xoay tay đao trở lại phản công, bỗng nghe nhói ở đùi, chân nhũn lại, không còn tự chủ được nữa, ngã xuống.
Thiếu phụ cười lạnh, thu kiếm lui về, đứng bên cạnh Âm Tố Quân.
Âm Tố Quân bật cười khanh khách:
– Lưu đại anh hùng! Cái vóc bảy thước, sao chẳng dựng đứng nó lên, cho thiên hạ thấy nó cao như thế nào, lại co quắp mà nằm vạ trên mặt đất để làm gì chứ? Thân vóc đó xấu xí lắm sao mà phải thun lại nhỏ hẹp như sợ người trông thấy?
Lưu Tam Thái vừa thẹn vừa giận, thẹn đến tức uất người, song giận thì làm gì được ai, khi tài nghệ của y còn quá kém?
Thẹn quá thành quẩn trí, bất thình lình, y hoành đao, chong mủi ngay yết hầu. Y quyết tự sát.
Không tự sát thì còn làm gì hơn? Y không thể tiêu hóa nổi sự nhục nhã này và ngồi đó mà nghe những lời châm chích mỉa mai của đối phương.
Thanh đao nhít động, ánh đao chớp lên ...
Vừa lúc đó, một đạo kình lực lướt ngang qua mặt y, mũi đao dịch ra ngoài, thanh đao bị đoạt mất. Đồng thời gian, một bàn tay nắm vào lưng áo y, nhấc bổng y lên, bàn tay kia vừa đoạt đao, buông đao xuống, đập vào gối y hai lượt.
Lưu Tam Thái nghe nhói khắp thân mình, đang bất động vì bị điểm huyệt, y cử động được liền. Bất giác, y quay đầu nhìn lại.
Thì ra, người ngăn chận y tự sát và giải huyệt cho y chính là thiếu phụ đồng hành với Quan Sơn Nguyệt.
Lưu Tam Thái biết bà tên là Bành Cúc Nhân, Quan Sơn Nguyệt và Trương Thanh xưng hô bà là Bành đại nương, song y chẳng biết công lực của bà như thế nào.
Bây giờ, y mới nhận thức, bà cũng có vũ công cao siêu vô tưởng. Nếu không phải là tay thượng đỉnh, khi nào bà can thiệp kịp thời ngăn chận y tự diệt?
Bành Cúc Nhân nhặt thanh Thất Tinh Đao lên, trao cho Lưu Tam Thái rồi chỉnh nghiêm sắc mặt, thốt:
– Tài nghệ kém người, bại là cái chắc! Bại vì tài nghệ kém, nào phải là một sỉ nhục? Cứ mỗi lúc bại là mỗi lần nông nổi tìm cái chết như vậy thì còn gì là dũng khí của nam nhân? Phàm ai muốn đi đến thành công cũng trải qua thất bại cả, con đường cầu tiến có biết bao nhiêu chướng ngại vật? Mỗi cái thất bại làm một chướng ngại vật đó, phải vượt mọi chướng ngại mới đến cái đích mong muốn.
Nuôi tinh thần cầu tiến mà nông nổi với mỗi cái thất bại, cho bại là nhục thì còn đi đến đâu được?
Lưu Tam Thái đã thẹn vì nhục bại, bây giờ càng thẹn với cái ý đoản của mình! Nông nổi như vậy thì còn mặt mũi nào chen đứng giữa dòng đời?
Tuy nhiên, sự can thiệp của Bành Cúc Nhân, lời quở trách của bà, đều hàm ẩn cái ý xây dựng, y tỏ vẻ khuất phục, tiếp nhận thanh đao, đứng lặng đầu cúi xuống.
Dù muốn nói một tiếng gì, y cũng chẳng biết tiếng gì để nói. Bởi có ai tạ ơn trước sự quở trách của một người dù sự quở trách đó có cái ý xây dựng? Bất quá, người ta ghi nhận thôi chứ chẳng ai thốt thành lời.
Bành Cúc Nhân hướng sang thiếu phụ áo đen, lạnh lùng thốt:
– Người trên giang hồ, gặp nhau không hòa thì chiến, chiến thắng đối phương, nếu muốn cứ giết đối phương, chứ chẳng bao giờ nhơn cái thắng mà buông lời sỉ nhục đối phương. Xưa nay, kém tài là bại, hơn tài là thắng, lẽ thường như vậy, phu nhân thắng một Lưu Tam Thái, phu nhân lên mặt với y, song ngoài Lưu Tam Thái ra, còn nhiều người khác, liệu phu nhân có thắng nổi tất cả mọi người trong thiên hạ chăng? Giả như phu nhân bại, rồi bị người vũ nhục như vậy, phu nhân nghĩ thế nào? Lấy cái thế hơn, khinh miệt kẻ bị dồn vào cái thế kém, là hèn, là thiếu tư cách anh thư! Phu nhân giết hắn, ta chẳng hề lấy làm lạ, phu nhân làm nhục hắn, ta bất bình. Bất bình là phải can thiệp.
Bà dừng lại một chút, đoạn nghiêm giọng tiếp:
– Các vị chưa đủ tư cách làm một khách giang hồ, ta có bổn phận cảnh cáo các vị! Ai nghĩ rằng mình có tài, cứ vào đây, cùng ta đọ sức thử xem nào!
Bà cười mỉa, gằn giọng:
– Song trước hết, hãy xưng tên, bởi ta không thích đánh bại những kẻ không tên!
Thấy cái lối can thiệp, vừa ngăn chặn Lưu Tam Thái tự sát, vừa giải huyệt cho y do Bành Cúc Nhân biểu lộ, thiếu phụ áo đen có ý gờm. Gờm là phải do dự.
Trong phút giây, bà ấy chưa lấy thái độ kịp và bà cũng chẳng đáp tiếng nào.
Bà ấy còn im lặng, Âm Tố Quân lên tiếng thay:
– Được rồi! Ngươi sẽ được thỏa mãn!
Âm Tố Quân day qua thiếu phụ áo đen, trầm giọng hỏi:
– Nhị muội có nghe mụ ấy nói gì chăng?
Thiếu phụ áo đen giật mình, vội cao giọng thốt:
– Ta ấy à? Ta là Âm Thiết Quân, môn đệ Vô Cực Kiếm Phái!
Bành Cúc Nhân bật cười khanh khách:
– Tong mấy năm qua, ta vắng bóng trên giang hồ, ngờ đâu giữa dòng đời lại xuất hiện rất nhiều ma rừng quỷ núi! Nhưng dù là ma rừng, dù là quỷ núi, các ngươi cũng phải chịu một kỷ luật khống chế các ngươi! Hôm nay, bắt buộc ta áp dụng cái kỷ luật đó, để kềm hãm tính hung hăng hại đời của các ngươi. Hãy quỳ xuống, nghe ta hài tội! Lưu tráng sĩ đã bị ngươi hành như thế nào, ngươi diễn tả lại cái cảnh đó, đúng y cho ta xem!
Giọng nói của Bành Cúc Nhân oai nghiêm vô cùng, Âm Thiết Quân mất cả bình tĩnh.
Bành Cúc Nhân không phải nói suông, câu nói vừa buông dứt, bà nhẹ lướt thân hình tới, phiêu phưởng như áng mây theo gió cuốn đi. Bàn tay đưa ra, mấy ngón tay cử động, từ một ngón, một đạo chỉ phong vút mạnh. Dĩ nhiên, cái đích của mấy đạo chỉ phong là Âm Thiết Quân.
Âm Thiết Quân bị tấn công bất ngờ, không còn kịp vung kiếm nghênh đón.
Bà ta nghe nhói ở đầu gối, đồng một chỗ Lưu Tam Thái bị bà điểm trúng vừa rồi.
Bà ta nghe đôi gối như nhũn xuống, đảo đảo người chực ngã, song Âm Tố Quân đã đẩy ra một chưởng.
Chưởng lực đó không hướng vào Bành Cúc Nhân mà lại vút sang Âm Thiết Quân. Chưởng lực đó bắn tung Âm Thiết Quân ra xa, khỏi cục trường đến mấy thước, Âm Thiết Quân ngã nhào lăn đi mấy vòng.
Đoạn, Âm Tố Quân quay về Bành Cúc Nhân, trầm giọng thốt:
– Môn đệ của Vô Cực Kiếm Phái, từ xưa nay, chết chứ chẳng hề có việc quỳ xuống như loài chuột nhắt.
Chết? Thế là Âm Thiết Quân chết rồi? Sao lại chết dễ dàng thế? Ai gây ra cái chết đó? Bành Cúc Nhân với mấy đạo chỉ phong hay Âm Tố Quân với chưởng lực vô tình?
Bành Cúc Nhân nhìn sang Âm Thiết Quân, thấy thất khiếu của bà ấy đều rỉ máu, bất giác sôi giận, quát to:
– Ngươi đối xử với đồng bào tỷ muội như vậy thiết tưởng tàn nhẫn vô cùng!
Trên đời nầy, chẳng có một ai tàn nhẫn như ngươi! Ta chẳng hiểu lương tâm ngươi để đâu!
Âm Tố Quân lạnh lùng:
– Phải! Người ngoài cho rằng tàn nhẫn, song trong môn phái của ta ai cũng xem thường, bởi đó là môn quy! Ta không mượn ngươi phải thương vay xót mướn cho người trong phái của ta! Bào muội của ta đã chết rồi, chết để bảo toàn danh dự môn quy của phái ta, chết tuy do ta, song dù sao thì món nợ nầy chính ngươi đã vay, ta bất chấp trực tiếp hay gián tiếp, ngươi phải trả! Ngươi phải lãnh trách nhiệm về cái chết của bào muội ta!
Bành Cúc Nhân càng giận dữ, quát lớn hơn trước:
– Ngươi tàn nhẫn, đang tay hạ sát em gái ngươi, rồi đổ tội cho ta bắt ta phải chịu trách nhiệm, thế là nghĩa gì? Ngươi viện lý do vì quy củ môn phái mà ngươi nỡ tương tàn cốt nhục, ta thử hỏi ngươi, quy củ gì quái dị thế, bình sanh ta chưa hề tự ta trông thấy hoặc nghe ai nói đến?
Bà dừng lại một chút, đoạn nhếch nụ cười mỉa, nói:
– Ngươi tổ tội cho ta, vậy ngươi muốn gì?
Âm Tố Quân lạnh lùng:
– Đã là khách giang hồ, ngươi hỏi câu đó cầm như thừa, vay máu phải trả bằng máu, sát nhân, thường mạng, rất giản đơn!
Bành Cúc Nhân bật cười khanh khách:
– Hay quá! Hay vô tưởng! Ngươi bắt ta thường mạng! Ta muốn thấy ngươi có phương pháp gì, bắt ta làm cái việc đó?
Âm Tố Quân khoát một bàn tay.
Hai thiếu phụ áo đen đứng cạnh bà khoa kiếm lên toan lướt tới.
Trương Thanh cấp tốc đảo bộ vọt ra đứng tại trung gian, hướng sang bọn Âm Tố Quân, trầm giọng thốt:
– Thư thả một chút! Trước khi động thủ, chúng ta hãy nói chuyện với nhau!
Bành Cúc Nhân nóng nảy, gắt:
– Còn nói chuyện gì với chúng nữa chứ? Chúng đã hành động vô lương rồi đổ triệt tội ác lên đầu ta, điều đó chứng tỏ chúng ngoan cố phi thường, còn giảng lý làm sao thấu được màng tai dày như da trâu của chúng? Nhất định ta phải cho tất cả bọn chúng quỳ xuống, quỷ nhận tội trước mặt ta! Thử xem bọn người trong Vô Cực Kiếm Môn có kẻ quỷ gối chăng?
Trương Thanh dịu giọng:
– Đại nương! Đại nương không thể dừng lại một chút sao? Họ đã nói là Gia gia tôi làm điều bại hoại, tôi phải hỏi họ cho rõ ràng. Tôi hỏi rồi, tùy ý đại nương muốn trừng trị họ như thế nào đó thì trừng trị, tôi không ngăn trở nữa đâu!
Bành Cúc Nhân không còn làm sao hơn, đành nghe lời nàng, lùi về phía hậu.
Trương Thanh nhìn thẳng hai thiếu phụ chực chờ xuất thủ theo lịnh của Âm Tố Quân, gằn từng tiếng:
– Hai vị hãy đợi một chút, cho tôi nói vài câu với Chưởng môn nhân các vị.
Sau đó, chúng ta động thủ cũng chẳng muộn gì.
Hai thiếu phụ nhìn sang Âm Tố Quân, như hỏi ý kiến.
Âm Tố Quân sôi giận, cao giọng hét:
– Ta có chuyện gì lại phải nói với ngươi? Ta tìm Trương Vân Trúc, lão ấy trốn biệt, ta lại gặp con gái lão là ta tìm đúng người rồi. Gia gia ngươi làm nên tội lỗi, sợ tội bỏ trốn, ngươi là con, phải chịu tội thay cha, như vậy là hợp lý rồi, còn muốn nói gì nữa?
Trương Thanh vừa giận, vừa khẩn cấp, hỏi:
– Gia gia tôi đã làm gì mà bà cho rằng có tội? Bà cho tôi biết đi! Việc gì?
Âm Tố Quân nạt:
– Ngươi là con gái của lão ấy, chẳng lẽ cha làm gì mà con không biết?
Trương Thanh lắc đầu:
– Tôi đã xa Gia gia tôi từ một năm nay rồi, trong thời gian đó, tôi chẳng hề gặp lại người, sao tôi biết được những gì người đã làm?
Âm Tố Quân tỏ vẻ nghi ngờ:
– Thật vậy?
Trương Thanh trầm giọng:
– Tại sao tôi phải nói dối bà? Năm trước, Quan đại ca tôi trúng độc tại Lạc Hồn Cốc, từ phút giây đó, tôi ly khai Gia gia tôi đưa Quan đại ca đi tìm thuốc giải độc. Tôi và Quan đại ca tôi chẳng rời nhau nửa bước. Không thì bà cứ hỏi Quan đại ca tôi xem.
Âm Tố Quân hướng sang Quan Sơn Nguyệt:
– Ngươi là Lệnh chủ Minh Đà, chắc lời nói của ngươi không ngoa. Ngươi có dám bảo là nàng không lừa ta chăng?
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
– Tại hạ xin lấy chiếc đầu này bảo chứng cho sự thực tâm của Trương cô nương. Trong vòng một năm nay, tại hạ và Trương cô nương sống chung nhau một nơi, cả hai chẳng hề xa nhau nửa bước. Cho nên tại hạ biết rõ Trương cô nương không hề gặp mặt Gia gia nàng.
Âm Tố Quân giật mình. Bà trầm ngâm một lúc, đoạn thốt:
– Kỳ quái thật! Hai hôm trước đây, có người nhìn thấy Trương Vân Trúc cùng đi với một thiếu nữ trong vùng phụ cận thành Tửu Tuyền. Bọn ta kiêm trình đuổi theo ...
Đến lượt Quan Sơn Nguyệt cũng giật mình, hấp tấp hỏi:
– Có thể như vậy sao? Trương tiền bối đi với một thiếu nữ? Thiếu nữ nào?
Ngoài Trương cô nương ra, Trương tiền bối chẳng có con, có cháu nào khác mà?
Chính bọn tại hạ cũng đang trên đường tìm gặp lại Trương tiền bối đây! Bà có chắc là người nào đó, gặp đúng Trương tiền bối chăng?
Âm Tố Quân trầm giọng:
– Không đúng thì lầm à? Cho ngươi biết, hiện tại chẳng những một ta tìm lão ấy mà tất cả người trong võ lâm đều muốn gặp lão ta! Ai ai cũng chú ý tìm lão thì làm gì có việc nhận lầm?
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Cũng có thể người đó nhận đúng Trương tiền bối! Nhưng điều chắc chắn là thiếu nữ đó chẳng phải Trương cô nương!
Âm Tố Quân im lặng giây lâu, bỗng «hừ» một tiếng thốt:
– Dù cho thiếu nữ đó chẳng phải là con gái của Trương Vân Trúc, giờ đây ta đã gặp con gái của lão ấy, nhất định ta chẳng buông tha! Nợ cha con phải trả, tìm cha không được ta phải chụp lấy đứa con! Vô luận các ngươi nói thế nào, ta bắt buộc nàng phải trả nợ thay cha!
Trương Thanh lộ vẻ khẩn trương:
– Nhưng Gia gia tôi đã làm gì mà bà kết án chứ? Bà phải cho tôi biết mới được!
Âm Tố Quân căm hận:
– Ta nói ra, chắc ngươi hãnh diện lắm! Trong lần xuất hiện tại Lạc Hồn Cốc, Trương Vân Trúc sính tài, giải cứu những người mắc phải độc «Huỳnh Hà Thu Tinh Sa» của Khổng Văn Thông, người trên giang hồ chẳng ai không tôn kính lão ...
Trương Thanh mỉm cười:
– Gia gia tôi là người trong giới y học, tự nhiên phải có bổn phận cứu nhân độ thế.
Âm Tố Quân cười lạnh:
– Ngươi khoan đắc ý vội! Hãy nghe ta nói tiếp đây, rồi có hãnh diện cũng chẳng muộn. Sau ngày đại náo tại Lạc Hồn Cốc không lâu, bỗng nhiên Trương Vân Trúc mất tích. Mãi đến hai tháng trước đây, lão lại xuất hiện. Lão đến viếng khắp các môn các phái. Nhớ cái ơn của lão ngày trước, ai ai cũng nghênh tiếp lão hết sức long trọng. Ngờ đâu lão lại nuôi dưỡng cái tâm lang sói, làm điều vô sỉ không ai tưởng nổi.
Trương Thanh nổi giận:
– Bà bịa chuyện! Khi nào Gia gia tôi lại làm điều bại hoại?
Âm Tố Quân mắt nhìn nàng:
– Ngươi hãy nghe ta nói hết chuyện mới biết Gia gia ngươi tốt hay xấu chứ?
Trương Thanh «hừ» một tiếng:
– Bà nói gì cứ nói, chứ nhất định là Gia gia tôi không bao giờ làm điều bại hoại được!
Âm Tố Quân trầm giọng tiếp:
– Gia gia ngươi làm ra sự tình khiến tất cả những người trong thiên hạ võ lâm đều phẫn nộ cực độ, ai ai cũng muốn giêt cho được lão mới hả. Tại Thiếu Lâm Tự, lão lấy trộm pho Dịch Cân Kinh của Đạt Ma Tổ Sư lưu lại, hơn nữa, lão lại hạ độc dược làm cho vị Chưởng môn Thiếu Lâm Phái là Thống Thiền đại sư câm và điếc. Tại Võ Đang Sơn, lão lấy trộm pho kiếm quyết bí truyền của phái đó, ngoài ra còn dụng độc sát hại vị Chưởng môn là Thiên Cơ đạo trưởng. Lão còn làm nhiều điều tai hại cho các môn phái khác, song ta chưa liên lạc được với các môn phái đó nên chưa rõ sự tình chính xác. Hiện tại tất cả các môn phái đều cho người phân tán khắp sông hồ để tìm lão. Mọi người đều lộ vẻ phẫn hận, do đó ta có thể hiểu những việc lão đã làm nhất định là không tốt rồi.
Trương Thanh đưa tay che mặt, hét to:
– Bà bịa chuyện! Bà nói xấu Gia gia tôi! Bà ăn nói hồ đồ quá! Gia gia tôi chẳng khi nào có những hành động như vậy!
Âm Tố Quân lạnh lùng:
– Ngươi không tin? Muốn biết rõ ràng, ngươi cứ đến Thiếu Lâm Tự và Võ Đang Sơn mà hỏi!
Trương Thanh tức quá, khóc lớn, vừa khóc vừa gào:
– Đi chứ! Tự nhiên tôi phải đi, bà khỏi bảo!
Quan Sơn Nguyệt chỉnh nghiêm sắc mặt:
– Việc gì phải vội, Trương muội? Ngu ca từng sống chung với Truong lão bá qua nhiều năm, lẽ nào không biết tâm tánh của người nào? Nhất định chẳng bao giờ lão bá làm những điều đó! Ngu ca nhận thấy, trong sự tình có chỗ khả nghi, mà dù cho quả thật có những việc như vậy đi nữa, thiết tưởng nân nhân không thể nhiều như vậy. Bất quá, một vài gia đình hay một vài môn phái thọ hại rồi một truyền ra mười, mười truyền ra trăm khiến tất cả ai cũng đề cao cảnh giác.
Khi tất cả đề phòng rồi, người mưu hại còn mong gì hại ai được nữa?
Âm Tố Quân cười lạnh:
– Nói như thế ngươi cũng có lý, song ngươi quên rằng Trương Vân Trúc là con người thâm hiểm, cái chỗ lợi hại của lão ta là vẫn hạ thủ đoạn được như thường dù thiên hạ có phòng bị chu đáo đến đâu. Huống chi, ta đặt một giả thuyết, lão ấy có mưu đồ hèn hạ, thức nhiên lạo thực hiện gấp đôi mưu đồ đó, trước khi phong thanh đồn đãi đi khắp nơi. Do đó, còn ai phòng bị kịp thời?
Bà «hừ» một tiếng, tiếp luôn:
– Khi sự việc được truyền đi khắp sông hồ thì nạn nhân của lão đã nhiều rồi.
Vả lại lão đã đạt được mục tiêu chánh, dù lão có ngưng lại những hành động dã man cũng chả sao bởi những người chưa bị lão hãm hại có thể bảo là chẳng quan trọng gì. Lão đâu cần tận diệt toàn thể võ lâm?
Bà kết luận:
– Hãm hại một số người quan trọng, đủ cho lão lắm rồi, lão có thể biệt tích với niềm thỏa mãn trọn vẹn!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Khó tin lắm bà! Nếu sự thực đúng như lời bà nói. Tại sao suốt đoạn đường dài, bọn tại hạ chẳng nghe một khách giang hồ nào đồn đãi?
Âm Tố Quân bỉu môi:
– Việc làm của Trương Vân Trúc, có liên quan đến sự bí mật của các môn phái, trừ những vị Chưởng môn, Trưởng phái ra, hàng môn đệ còn ai dám tiết lộ?
Do đó, các ngươi không nghe khách giang hồ nói đến là lẽ tự nhiên!
Bà giải thích thêm:
– Riêng về cá vị Chưởng môn, Trưởng phái nạn nhân, họ vốn là những người thận trọng, khi nào họ gặp ai cũng tiết lộ sự tình trong phải cả chứ? Cho nên, rất ít người được biết.
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Nếu là ít người biết, sao bà được biết?
Âm Tố Quân cười nhẹ:
– Nhờ ta có tiếp xúc thân mật với một vài đại môn phái, các vị Chưởng môn không ngần ngại cho ta biết những gì đã xảy ra trong môn phái họ.
Quan Sơn Nguyệt trầm giọng hỏi tiếp:
– Riêng trong Vô Cực Kiếm Phái của bà có những tổn thất gì?
Âm Tố Quân do dự một chút, đoạn nghiến răng nói:
– Tổn thất trong phái của ta rất nặng nề, hơn cả những môn phái khác!
– Mất pho kiếm quyết? Mất lịnh phù, tín hiệu? Hay châu báu ngọc ngà gì?
Âm Tố Quân bật cười ghê rợn:
– Kiếm quyết của Vô Cực Phái gồm hai quyển, người trong họ Âm tập luyện theo sự chỉ dẫn trong quyển hạ, chỉ có Chưởng môn mới tập luyện theo quyển thượng. Quyển thượng gồm tám chiêu kiếm tuyệt độc, bất truyền, làm sao lão trộm được quyển thượng chứ? Luận về giá trị, quyển thượng quý hơn quyển hạ nhiều, nếu lão muốn trộm thì phải trộm quyển thượng, khi nào lão lại nhắm vào quyển hạ? Nhưng ta vẫn còn giữ quyển thượng.
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp hỏi:
– Vậy quý phái tổn thất như thế nào?
Âm Tố Quân căm hờn:
– Trạm cuối cùng của lão là Âm Sơn. Từ lâu, ta chưa hề gặp mặt lão, song ta từng nghe giang hồ truyền thuyết lão là một bậc đại hiệp đáng kính nhất trên đời này. Do đó, ta hết lòng nghinh tiếp lão. Ngờ đâu ...
Bà phẫn nộ cực độ, cơn giận làm bà uất nghẹn, bắt buộc phải bỏ dở câu nói.
Trương Thanh nóng nảy hỏi:
– Gia gia tôi đã làm gì?
Âm Tố Quân nghiến răng:
– Lão lợi dụng niềm tin của ta, dụ dỗ và gian dâm con gái của ta làm Âm Lệ Hoa, sau đó lại làm nó điên luôn!
Quan Sơn Nguyệt sững sờ, ngây người một lúc lâu, thốt:
– Việc đó ... chắc không thể có như vậy đâu bà! Trương tiền bối khi nào lại ...
Âm Tố Quân gằn giọng chận lời:
– Vô Cực Kiếm Phái gồm toàn nữ nhân, chỉ có lão là nam nhân độc nhút hiện diện trên Âm Sơn. Lúc đó, nếu không phải lão thì còn ai nữa? Thoạt tiên, ta cũng không nghi lão. Mãi đến lúc sau này ta gặp các vị Chưởng môn hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang nghe họ thuật chuyện, ta mới tin quyết là chính lão làm điều bại hoại đó.
Trương Thanh khóc thét lên, vừa khóc vừa gào:
– Bà nói oan! Bà hồ đồ! Làm gì có việc như vậy!
Gương mặt của Âm Tố Quân biến trắng nhợt, bà trầm giọng gọi:
– Trưởng Hoa! Dẫn em gái ngươi đến đây!
Âm Trưởng Hoa «vâng» một tiếng, đoạn bước đến đám thiếu nữ áo đen dẫn ra một nàng, nàng đó có nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, tuổi độ mười bảy mười tám, đôi mắt thoạt láo liên, thoạt đứng tròng, tỏ rõ một con người điên dại.
Trông thấy thiếu nữ điên, Âm Tố Quân sôi giận, quắc mắt nhìn Trương Thanh, cao giọng:
– Chắc ngươi cũng biết ít nhiều về y thuật. Vậy ngươi hãy bước đến xem qua tình trạng của con gái ta, để biết rõ cái tài hại người của cha ngươi!
Trương Thanh đưa tay áo lau ngấn lệ nơi mắt, bước nhanh đến trước thiếu nữ điên, nhìn thần sắc thiếu nữ một chút, rồi lấy tay vạch mắt nàng, xem rất kỹ, lại cầm tay nàng nghe mạch. Sau đó, Trương Thanh quay nhìn Bành Cúc Nhân, trầm giọng gọi:
– Đại nương ơi! Cho tôi một hoàn «Băng Xạ Toàn Mạng Tán» đi!
Bành Cúc Nhân trầm nghiêm gương mặt từ lúc đầu, nghe nàng bảo thế, lập tức mở bao, lấy chiếc bình bằng ngọc, mở luôn nút, trút ra một hoàn thuốc, đoạn bước tới trao cho Trương Thanh.
Trương Thanh nhét vội hoàn thuốc vào miệng Âm Lệ Hoa.
Âm Tố Quân hấp tấp hét lên:
– Ngươi cho nó uống thuốc gì đó?
Bành Cúc Nhân trầm giọng đáp thay Trương Thanh:
– Ngươi yên trí, không phải là độc dược đâu!
Trương Thanh lại dùng tay chà sát khắp mình Âm Lệ Hoa, đoạn nàng lùi ra xa hai bước, đứng chờ kết quả. Gương mặt nàng lộ rõ vẻ khẩn trương.
Quan Sơn Nguyệt cũng lo lắng cho nàng, thấy từng thớ thịt trên mặt nàng giật mạnh, vội hỏi:
– Trương muội làm sao thế?
Trương Thanh cất giọng u buồn đáp:
– Hoàn thuốc cứu nàng tỉnh lại, thì ...
Nàng không còn một điểm nhỏ nghị lực nói nốt những tiếng cuối cho tròn câu.
Nàng không nói, Quan Sơn Nguyệt cũng hiểu được, và chàng nghe một áp lực đè nặng lên tâm tư. Nàng không nói nốt, chàng cũng không nói gì. Chàng chỉ bước tới, đứng cạnh nàng như tỏ vẻ dù sao thì nàng đừng quá lo ngại, bởi đã có chàng ở bên cạnh, chàng đủ sức bảo vệ nàng.
Chờ! Chờ một cái gì mà mình không hoàn toàn tin tưởng sẽ đến đúng với ý muốn, chờ với sự khẩn trương trầm trọng trong lòng, là một điều rất khó chịu.
Thời gian chờ đợi. Dù mau, mỗi một phút giây trôi qua, sao nó lâu hơn một ngày, một tháng!
Rồi thì cái cuối cùng cũng phải đến.
Đôi mắt của Âm Lệ Hoa đứng tròng, một lúc sau lại chớp chớp lên được. Có tiếng sôi rột rột trong cổ họng nàng, chừng như nàng nói chi đó, nhưng âm thinh rè rè, chẳng ai nghe rõ là nàng muốn nói gì.
Âm Lệ Hoa chưa nói gì được, nhưng sự thực là nàng đã tỉnh lại rồi.
Trương Thanh đang lo sợ khi nàng tỉnh lại ...
Dám phí một hoàn thuốc quý để cứu tỉnh Âm Lệ Hoa, dĩ nhiên Trương Thanh mong mỏi Lệ Hoa tỉnh lại, mong mỏi như vậy nhưng nàng lại sợ lúc Lệ Hoa tỉnh. Chính nàng lại tự mâu thuẫn lấy nàng. Và bây giờ, sự lo sợ của nàng đã thành thực.
Thấy Âm Lệ Hoa tỉnh lại,Trương Thanh rú lên một tiếng đưa hai tay che mặt vừa khóc vừa kêu:
– Quan đại ca ơi, tôi không còn mặt mũi nào sống trên đời! Tôi phải chết, đại ca ơi!
Quan Sơn Nguyệt hết sức bối rối. Trước sự tình, chàng không biết phải ăn nói làm sao!
Âm Lệ Hoa tỉnh lại, nàng sẽ khai ra sự việc đã xảy đến cho nàng. Nếu nàng nhận rằng chính Trương Vân Trúc đã phá hoại cuộc đời nàng thì nàng và Trương Thanh sẽ đối đáp làm sao với Âm Tố Quân?
Trong khi chàng lặng người như tượng gỗ thì Trương Thanh cứ khóc, nàng càng lúc càng khóc to.
Bành Cúc Nhân cũng sững sờ, ngây người tại chỗ.
Bỗng, Trương Thanh buông tay, ngẩng mặt lên, vẻ quả quyết hiện rõ, hét lớn:
– Không! Tôi không tin! Nhất định là Gia gia tôi chẳng hề ...
Quan Sơn Nguyệt chặn lời:
– Phải! Ngu ca cũng không tin là Trương lão bá có làm như vậy! Dù sao, nàng ấy cũng đã tỉnh rồi, chúng ta cứ hỏi xem nàng trả lời làm sao cho biết!
Trương Thanh vọt mình tới chụp lấy Âm Lệ Hoa hỏi gấp:
– Tiểu muội ơi! Có một người bại hoại phá hoại cuộc đời của tiểu muội, người đó là ai?
Âm Lệ Hoa mở to đôi mắt ngây dại nhìn Trương Thanh một lúc lâu, lẩm nhẩm:
– Không! Y không phải là con người bại hoại! Y yêu tôi, tôi yêu y, y muốn cưới tôi, tôi muốn lấy y ...
Âm Tố Quân kinh hãi, những gì Lệ Hoa vừa nói đúng là ngoài ý tưởng của bà. Bà hét lớn:
– Lệ Hoa! Ngươi điên rồi!
Thì, tự nhiên rồi! Lệ Hoa điên, chính bà đã tuyên bố như thế kia mà! Sao bây giờ bà nói vậy?
Mặc Âm Tố Hoa hét, Trương Thanh hỏi dồn Lệ Hoa:
– Tiểu muội! Cho tôi biết đi! Người đó là ai?
Âm Lệ Hoa ngơ ngác:
– Tôi không biết! Y không nói tên nói họ gì với tôi cả!
Quan Sơn Nguyệt lập tức hướng sang Âm Tố Quân, hỏi:
– Trương tiền bối đã được các vị khoản đãi trọng hậu, lẽ nào các vị không nhận ra?
Âm Tố Quân «hừ» một tiếng:
– Nó có khi nào chường mặt tiếp khách đâu mà nhận ra người nầy hay người khác?
Trương Thanh lại hỏi Âm Lệ Hoa:
– Người đó hình dáng như thế nào?
Âm Lệ Hoa trầm ngâm một lúc lâu, gương mặt nàng lộ vẻ khó khăn vô cùng.
Rồi nàng thở dài, lắc đầu đáp:
– Tôi quên mất rồi! Tôi chẳng biết phải tả làm sao cho đúng hình dạng y, song nếu gặp lại thì tôi biết ngay. Chúng tôi gặp nhau trong bóng tối, bất quá tôi còn nhận thức được y, qua thinh âm ...
Trương Thanh thất vọng phi thường. Nàng thở dài song trong lòng thoáng hiện một điểm hy vọng. Nàng mơ màng lẩm bẩm:
– Rất có thể không phải Gia gia ...
Nhưng Âm Lệ Hoa đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt ngời tình cảm, nàng thốt với giọng say sưa:
– Tôi nhớ rõ, tôi nhớ bộ râu của y, bộ râu đẹp làm sao! Râu mềm mại như những sợi tóc trên đầu tôi, râu đó vờn qua má tôi, êm dịu vô cùng!
Trương Thanh rú lên một tiếng, buông Âm Lệ Hoa ra liền rồi phóng chân chạy đi.
Nhưng Âm Tố Quân vươn tay, đưa kiếm ra trước mặt nàng, hét:
– Ngươi đã hỏi nó, nó nói cho ngươi nghe minh bạch rồi, ngươi lại bỏ đi đâu chứ?
Trương Thanh gào lên:
– Bà đừng ngăn trở tôi! Tôi muốn gặp ngay Gia gia tôi, tôi chạy đi tìm người!
Quan Sơn Nguyệt bước tới, nắm nàng giữ lại:
– Trương muội! Nếu thực sự, Trương lão bá có làm sự việc đó, thiết tưởng Trương muội cũng không nên đi tìm người!
Trương Thanh vừa vùng vẫy, vừa lắc đầu, thốt:
– Không! Tôi không thể không chạy đi tìm Gia gia tôi, Quan đại ca ơi. Tôi gặp người rồi, tôi sẽ giết người, nếu cần, giết người rồi tôi tự sát luôn! Làm sao tôi để cho Gia gia tôi sống với tội lỗi to lớn đó chứ, đại ca? Làm sao tôi sống được khi có một người cha như vậy chứ đại ca?
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp an ủi:
– Đừng nghĩ quẩn, Trương muội! Đã chắc gì sự thật là thế? Ngu ca dám quả quyết là Trương lão bá không thể làm một sự việc như vậy. Giả như lão bá còn trong lứa tuổi thanh xuân, thì chúng ta cũng có thể nghi ngờ, chúng ra có thể tạm thời cho rằng người có làm điều bại hoại đó. Song lão bá đã cao niên rồi, mà bình sanh ngu ca chưa từng nghe ai nói trên giang hồ có những dâm tặc trong hàng lão nhân cả!
Chàng dừng lại một chút, đoạn nghiêm giọng tiếp:
– Ngu ca đặt ra một giả thuyết cuối cùng là nếu có sự bất hạnh như thế trong gia đình thì Trương muội cũng không nên nuôi dưỡng cái ý giết cha ...
Trương Thanh khóc ngất một lúc, đoạn thốt qua nức nở:
– Đừng khuyên can tôi làm chi Quan đại ca ơi! Thế nào tôi cũng phải giết Gia gia tôi, tôi giết người rồi tôi sẽ chết theo người! Người đã làm nên tội lỗi đó thì đâu còn là Gia gia tôi nữa, tôi đâu còn là con gái của người nữa?
Âm Tố Quân cười lạnh:
– Thôi đi, cô bé! Đừng tưởng là ta không biết cái khổ nhục kế của ngươi!
Ngươi tưởng đâu rằng trách cha, đòi giết cha, tự sát như vậy là ngươi làm cho ta động lòng được à? Không đâu! Không đâu! Đừng có đóng kịch nữa, ta không tin đâu!
Trương Thanh bỗng hét lên:
– Bước qua một bên ngay! Hiện tại tôi không còn nhận ra ai nữa cả! Không ai được ngăn trở tôi!
Đôi mắt của nàng, đỏ vì khóc quá nhiều, hiện tại, đỏ hơn vì cơn tức uất bừng lên, nàng như điên loạn, nàng có thể xuất thủ đối với bất kỳ ai làm nghịch ý nàng.
Âm Tố Quân nhìn sững nàng, tìm hiểu sự biến đổi đột ngột của nàng.
Nàng lại hét:
– Bà có cút đi không? Cút nhanh, cho trống đường để tôi chạy đi tìm Gia gia tôi.
Âm Tố Quân sôi giận:
– Ai cho ngươi đi mà hòng chạy đi? Ta tìm Trương Vân Trúc, hỏi tội lão dâm tặc đó, không gặp lão, ta phải giết con gái lão, cho lòng ta được hả phần nào, sau đó ta sẽ tìm lão mà giết luôn! Ngươi phải đền tội thay Gia gia ngươi, đừng hòng chạy thoát với ta!
Trương Thanh đưa nhanh tay lên đầu vai. Nơi đó, chuôi trường kiếm của nàng ló lên cao độ hai tấc. Nàng nắm chuôi kiếm, rút nhanh ra khỏi vỏ, khoa một vòng, quát lớn:
– Bà còn ngăn trở tôi nữa thì đừng trách tôi đấy! Tôi đang muốn giết người đây, ai muốn tôi giết, cứ ngăn trở tôi đi!
Âm Tố Quân không đợi nàng nói hết câu, vung thanh trường kiếm quét tới, như một con rắn độc dài phóng mình.
Trương Thanh cử kiếm nghinh đón ngay.
Song phương khai diễn cuộc chiến, ác liệt ngay từ phút đầu.
Quan Sơn Nguyệt không một tấc sắt trong tay, chẳng làm sao can thiệp được. Can thiệp, không phải để tiếp trợ Trương Thanh, bởi chàng đâu có muốn song phương động thủ trong khi còn có thể hòa giải nếu biết dùng lời lẽ khéo léo một chút. Chàng muốn can thiệp để tìm một giải pháp ôn hòa hơn.
Không can thiệp được, chàng thở dài, day qua Bành Cúc Nhân, thốt:
– Đại nương! Làm cách nào, ngăn trở họ, đừng để xảy ra sự việc đáng tiếc!
Bành Cúc Nhân nhếch nụ cười khổ:
– Ngăn trở ai? Chúng ta làm sao ngăn trở Âm Tố Quân trong khi bà ấy đang căm hờn cực độ? Còn Trương Thanh? Đến Lệnh chủ cũng chưa chắc gì khuyên dứt mà nàng nghe thì già làm sao ngăn trở nàng cho được chứ? Nàng đã mất lý trí rồi, Lệnh chủ ơi! Mà cũng không thể trách cứ nàng được, bởi sự tình đến như nàng chẳng khác nào sét nổ ngang đầu, dù cho ai cũng phải choáng váng, huống hồ nàng chỉ là một nữ nhân thanh thiếu, lại chẳng có kinh nghiệm mảy may?
Quan Sơn Nguyệt càng bối rối.
Trong khi đó, Trương Thanh và Âm Tố Quân đã trao đổi nhau hơn mười chiêu rồi.
Kiếm pháp Vô Cực của Âm Tố Quân quả nhiên linh diệu phi thường, biến ảo vô tưởng. Sở dĩ bà không thi thố trọn vẹn tinh hoa của kiếm pháp là vì bà quá tức giận, mất cả bình tĩnh, tự nhiên kém sáng suốt hơn lúc bình thường. Tuy thế, đường kiếm của bà vẫn lợi hại vô cùng.
Phần Trương Thanh thì giá như trước kia, chắc chắn là nàng đã không chịu nổi vài chiêu của Âm Tố Quân. Song, một năm qua, nàng nhờ Tuyết Lão Thái Thái tận tâm truyền dạy võ công, tài nghệ của nàng tiến bộ quan trọng.
Nàng vung kiếm vù vù, vừa nhanh vừa độc, luôn luôn chiếm lấy tiên cơ. Khí thế của nàng mãnh liệt quá, đúng là khí thế của một người điên. Từ chiêu thứ mười trở lên, nàng áp đảo Âm Tố Quân rõ rệt, bắt buộc bà ta phải lùi dần, lùi dần ...
Không chế ngự nàng được, Âm Tố Quân tức giận, hét to:
– Tất cả nghe đây. Vào hết đi, bắt con tiện tỳ này cho ta, ta sẽ chặt nó ra làm trăm làm ngàn đoạn mới hả lòng ta!
Các đệ tử Vô Cực Kiếm Môn cùng «vâng» một tiếng, cùng vung kiếm lướt tới.
Quan Sơn Nguyệt định xông vào tiếp trợ Trương Thanh, nhưng Bành Cúc Nhân nắm chàng, giữ lại:
– Không cần! Nàng thừa sức nghinh chiến với tất cả!
Quả nhiên, đánh với Âm Tố Quân, bất quá chỉ đánh với một người, Trương Thanh không hung hăng lắm. Bây giờ, toàn bộ dệ tử của Âm Tố Quân cùng vào cuộc, bất giác nàng sôi giận, vung kiếm ào ào, gió kiếm dậy như bão.
Kiếm quang dần dần tỏa rộng tạo một bức tường dày quanh mình nàng. Dĩ nhiên, vầng kiếm quang đó vừa kiên cố, vừa lợi hại, chỗ lợi hại là vầng kiếm quang cứ mở rộng ra, bọn đệ tử Vô Cực Kiếm Môn chẳng những không xáp lại gần nàng được mà còn bị đẩy bật ra ngoài.
Thiếu nữ nào chạm kiếm vào vầng kiếm quang, bị chấn dội tê dại cánh tay, bắt buộc phải lùi lại, nhưng lùi rồi lại sợ Âm Tố Quân quở trách, lại lướt vào.
Toàn bộ đệ tử đã vào cuộc cũng chẳng làm gì nổi Trương Thanh, thấy thế, Âm Tố Quân tức uất đến lồng lộn lên như thú dữ bị thương. Bà quát lớn:
– Cố gắng! Tất cả phải vận dụng toàn lực, quyết hạ con tiện tỳ cho kỳ được cho ta! Hôm nay, thà toàn gia họ Âm chết tiệt, nhất định không thể để tiện tỳ sống sót.
Trương Thanh quát trả:
– Cảnh cáo các ngươi đấy, hôm nay ta đại khai sát giới, kẻ nào muốn chết cứ hứng lấy đường kiếm của ta! Dù thanh kiếm của ta có nhuộm máu hồng, đó là do các ngươi muốn, đừng cho rằng ta hiếu sát!
Âm Tố Quân gầm lên:
– Giết! Các ngươi cứ giết nó cho ta! Cha nào, con nấy, cha tàn nhẫn, con khát máu, đúng là truyền thống của ác đồ!
Mắng riêng nàng, nàng tức, mắng luôn cả Gia gia nàng, Trương Thanh sôi giận bừng bừng. Nàng không đáp, cứ vung kiếm, thủ pháp của nàng càng phút càng nhanh, thân pháp của nàng cũng nhanh hơn trước. Nàng đảo bộ xoay mình một vòng tròn, thanh kiếm quét ra, một loạt tiếng rú thảm vang lên.
Trừ Âm Tố Quân và mấy nàng được vô sự, còn bao nhiêu thiếu nữ khác đều thọ thương, nặng nhẹ bất đồng. Có nàng tê dại cánh tay, buông kiếm, có nàng bị thương nơi tay, có nàng bị thương nơi chân. Có mấy nàng thọ thương nặng hơn, hoặc tay bị tiện lìa, hoặc chân bị tiện lìa, bọn này biến thành phế nhân, vĩnh viễn không chiến đấu được nữa.
Đôi mắt Âm Tố Quân tóe lửa, bà gầm lên:
– Con tiện tỳ đáng chết! Ta nhất định liều mạng với ngươi!
Bà đâm thanh kiếm tới, nhằm đúng ngực Trương Thanh, ngay khoảng tim.
Lúc đó, thanh kiếm của Trương Thanh bay vèo sang bà, thanh kiếm đó sẽ tiện mất một vành tai của bà nếu bà không tránh né.
Vậy mà bà vẫn không tránh né, cứ hùng hổ đâm kiếm vào ngực Trương Thanh. Như vậy là bà nhất quyết đồng quy ư tận với Trương Thanh như lời bà đã thốt.
Trương Thanh chỉ nghiêng mình qua một bên, vừa đủ xê dịch phần ngực khỏi mũi kiếm của Âm Tố Quân. Nàng vẫn giữ nguyên thế công, không hề biến chiêu.
Quan Sơn Nguyệt nhận thấy chàng không còn đứng yên mà nhìn những diễn tiến đó nữa, vội cúi mình nhặt một thanh kiếm do một thiếu nữ buông rơi đoạn lướt vào cuộc chiến. Chàng dùng lực khá mạnh, vung kiếm lên.
Một tiếng «coong» vang dội, thanh kiếm của chàng hất thanh kiếm của Trương Thanh lệch đà. Chàng không cần ngăn chặn thanh kiếm của Âm Tố Quân, bởi Trương Thanh đã tránh được thế công của bà. Trong khi đó thì bà lại liều mà Trương Thanh thì không nương tay. Cho nên, chàng phải ngăn chặn đường kiếm của Trương Thanh cứu bà ta. Cứu một vành tai của bà, mà cũng có thể là cứu mạng cho bà luôn bởi biết đâu Trương Thanh chẳng nhân thuận tay xoay lưỡi kiếm chặt xuống cổ bà?
Trương Thanh trố mắt nhìn Quan Sơn Nguyệt một phút, đoạn trầm giọng hỏi:
– Quan đại ca làm gì thế? Định giết tiểu muội sao? Giúp địch có cơ hội hạ sát tiểu muội phải không?
Quan Sơn Nguyệt nghiêm sắc mặt:
– Ngu ca không có ý ác đối với Trương muội, bất quá ngu ca không muốn Trương muội sát nhân!
Trương Thanh bật khóc. Nàng khóc tức tưởi, cứ khóc mãi không nói một tiếng gì. Khóc một lúc, nàng vụt chạy tới, vung kiếm uy hiếp Âm Tố Quân đang ngăn chặn trước mặt nàng, bức bà ta tạt qua một bên, nhường lối cho nàng thoát đi.
Quan Sơn Nguyệt toan đuổi theo, bắt nàng lại, song Bành Cúc Nhân nắm cánh tay chàng giữ lại, lạnh lùng bảo:
– Hãy để cho nàng đi, Lệnh chủ! Nàng rời khỏi nơi đây, tâm thần nàng mới ổn định trở lại được. Lệnh chủ cứ để già chạy theo nàng, chiếu cố nàng thay cho Lệnh chủ!
Quan Sơn Nguyệt toan phản đối đề nghị, Bành Cúc Nhân lại tiếp:
– Chính gia cũng không tin là phụ thân nàng đã có những hành động như vậy huống hồ nàng là con, mà con thì phải hiểu cha nhiều hơn ai hết. Nhưng, dù tin, dù không tin, bất quá chúng ta chỉ ức đoán mà thôi, bất quá chúng ta bằng vào tư cách ngày trước của Trương Vân Trúc mà cố nhận xét như vậy cho sự việc sau này. Tuy nhiên, muốn giải tỏa mọi nghi vấn, phải có chứng cớ. Muốn có chứng cứ, chúng ta phải tìm gặp cho được Trương Vân Trúc. Lệnh chủ hiểu như vậy rồi, hãy tùy nghi định liệu, làm một việc gì hữu ích cho nàng, cho chúng ta.
Bà chạy theo Trương Thanh liền.
Quan Sơn Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, chẳng biết tại chàng vâng theo lời Bành Cúc Nhân hay chàng có một chủ trương gì khác qua đề nghị của Bành Cúc Nhân.
Âm Tố Quân còn sôi giận, bước tới, gằn từng tiếng:
– Gã họ Quan kia, ta tuyên bố bắt đầu từ ngày nay, Vô Cực Kiếm Môn không đội trời chung với ngươi!
Quan Sơn Nguyệt giật mình thốt:
– Tại hạ với các vị vốn không thù không oán nhau, huống chi vừa rồi tại hạ đã cứu mạng bà, sao bà lại lấy ân làm cừu, định đem oán đáp ân? Thật tình tại hạ không hiểu nổi!
Âm Tố Quân «hừ» một tiếng:
– Ngươi nói sao thế? Ngươi cứu mạng ta hay ngươi ngăn trở ta sát hại nàng?
Ta làm gì hèn kém đến nổi phải bị một đứa bé con sát hại? Thôi đi, ngươi đừng giả vờ có hảo ý với ta, thực ra chính ngươi cứu mạng cho nàng đó! Nếu ngươi đừng can thiệp thì ta đã sử dụng một chiêu hồi thủ, chắc chắn là cắt đứt cuống họng nàng rồi! Cho rằng ngươi cứu ta, thôi cũng được đi! Thế là ngươi có ơn với ta, ta không có lý do xem ngươi như kẻ thù, song ngươi tạo dịp cho kẻ tử thù của ta chạy thoát là ngươi can thiệp vào việc riêng tư của ta, ngươi ngăn chận ta thanh toán mối thù, chính điều đó là nguyên nhân sự oán hận của ta đối với ngươi. Nhất định sẽ có một ngày nào đó, ta sẽ hỏi tội ngươi!
Quan Sơn Nguyệt không đồng ý với lập luận của bà, vội cãi:
– Tại sao bà quyết đồng quy ư tận với nàng? Bởi, nếu những gì bà nói đó đúng sự thật thì kẻ làm nên tội lỗi là phụ thân nàng chứ có phải là nàng đâu mà bà oán hận nàng? Nàng hoàn toàn vô can mà! Thiết tưởng, muốn báo thù, trả hận, bà cũng nên tìm đứng người chứ! Chẳng lẽ tìm không được chính phạm, rồi bà gặp ai cứ vớ lấy. Mặc tình sát hại?
Âm Tố Quân cười lạnh:
– Trương Vân Trúc hại cuộc đời của con gái ta thì ta có quyền hại con gái của lão, như vậy là rất công bình, như vậy là ta chọn đúng người lắm chứ!
Bà ngừng lại một chút, trầm giọng tiếp:
– Nói thật với ngươi, ta có thể buông tha Trương Vân Trúc, nhưng nhất định phải hãm hại con gái lão cho kỳ được, có như vậy ta mới hả dạ!
Quan Sơn Nguyệt tức giận, nghĩ ghét con người có tính cách nhỏ nhen quá, hét to:
– Bà có điên mới định báo thù bằng cách đó!
Âm Tố Quân không buồn lưu ý đến chàng nữa, vẫy tay về phía các đệ tử, ra lịnh người lành mạnh dìu kẻ bị thương, rời khỏi khách sạn.
Quan Sơn Nguyệt nhìn theo bọn Vô Cực Kiếm Môn, chốc chốc buông tiếng thở dài.
Chàng thừ người tại chỗ, miên man suy nghĩ ...
Mãi đến lúc Lưu Tam Thái gọi chàng, chàng mới giật mình, trở lại thực tế ...