Thạch Lan Anh thấy phụ thân định xử tội hai anh thì liền bước ra nói:
- Con được tiên gia ban cho một bảo bối rất lợi hại, vì thế xin phụ thân cho phép được ra báo thù. Nguyên Kiệt trong ý không muốn nhưng Thạch Hổ, Thạch Bưu hết lời nói vào, bất đắc dĩ phải bằng lòng cho Lan Anh ra trận. Khi ấy Tiết Phi vừa giải lương về tới, thấy nữ tướng dẫn quân xông ra thì liền chặn đánh. Thạch Lan Anh thấy Tiết Phi vũ dũng phi thường thì biết sức mình không chống lại nổi, lấy cái vòng đeo ở cổ tay ra quăng lên trời, miệng niệm chú lâm râm. Cái vòng tức thì biến ra to lớn nhắm đầu Tiết Phi đè xuống, nặng đến ngàn cân. Khi đè Tiết Phi nát xương, cái vòng liền thu nhỏ lại như cũ, bay về với chủ tướng. Tiết Quỳ thấy Tiết Phi chết thì nổi giận phóng Ngưu Đầu mã chạy tới như gió định giết ngay Lan Anh báo thù. Lan Anh cả sợ vội lấy chiếc vòng ra quăng lên. May mà Tiết Quỳ nhanh chân nhảy xuống đất thoát chết, còn con Ngưu Đầu mã thì bị cái vòng đè nát như tương.
Các tướng nhà Đường thấy vậy đều le lưỡi lắc đầu, chẳng dám xin ra trận. Nhân trước kia Tiết Hiếu có gianh với mình, Tiết Đẩu liền nói:
- Trận này ta xin nhường cho hiền đệ đó.
Tiết Hiếu nhận lời ngay, điểm quân kéo ra. Thạch Lan Anh nhìn thấy Tiết Hiếu tuấn tú oai phong thì sinh lòng cảm mến, lấy cái vòng ra quăng lên rồi mới mở lời kết thân. Tiết Hiếu thấy cái vòng cứ bay quanh đầu mình hình như sắp đè xuống tới nơi thì hoảng quá, gật đầu ừ đại, hứa sẽ nhờ người mang lễ vật hỏi cưới. Khi ấy Lan Anh mới mỉm cười thâu cái vòng và rút quân về thành.
Thấy Tiết Hiếu, Tiết Đẩu cười ngất, chúc mừng em được vợ đẹp khiến Tiết Hiếu xấu hổ quá cúi đầu vào thưa với Tiết Cương mọi việc. Tiết Cương nghe xong nổi giận đùng đùng, đập bàn quát lớn:
- Nữ tặc giết thúc phụ của ngươi, không tính kế báo thù thì thôi, sao lại đi nhận lời kết hôn?
Mắng xong, Tiết Cương định sai quân chém đầu Tiết Hiếu làm gương. Trình Giảo Kim vội bước ra nói:
- Thạch Nguyên Kiệt chẳng phải là bè lũ của gian thần, nay lại trấn giữ ải này cùng với Thạch tiểu thư thì làm sao chúng ta vượt qua nổi mà đến Trường An? Nguyên soái có giết Tiết Hiếu thì chỉ mất lòng Tiết Cường chứ Tiết Phi có sống lại được đâu. Có khi vì cái vòng ấy mà còn chết họ Tiết nữa là khác. Chi bằng nhân mối lương duyên này hợp binh với Thạch Nguyên Kiệt mà uy hiếp Trường An có phải hay hơn không?
Tiết Cương nghe vậy tỉnh ngộ, tạ lồi với Trình Giảo Kim rồi sửa soạn lễ vật nhờ người mang vào thành mai mối. Trong khi ấy Lan Anh vừa mới vào thành thì Thạch Hổ và Thạch Bưu rút gươm ra định chém chết cho hả giận. Thạch Nguyên Kiệt liền ngăn lại, nói:
- Ta là tôi thần nhà Đường, rất căm gan vì vương gia dung dưỡng gian thần nhưng chưa có dịp nào ra tay, lẽ nào bây giờ lại giúp đại Chu đánh lạ nhà Đường. Theo ta thấy thì Tiết Hiếu là con nhà danh tướng xứng đôi vừa lứa với Lan Anh, mai sau sẽ nhiều giàu sang vinh hiển. Vì thế hai ngươi đừng nên vì chút danh giá mà cốt nhục tương tàn làm hỏng đại sự.
Thạch Nguyên Kiệt vừa nói xong thì có quân vào báo Trình Thiên Trung một mình mang lễ vật đến ải. Biết Trình Thiên Trung thế tập chức ông cha làm Lỗ Quốc công, nay đã gần bảy mươi tuổi chứ không phải nhỏ nhít gì nên Thạch Nguyên Kiệt không dám vô lễ, mở cửa thành ra nghênh tiếp. Trình Thiên Trung ngồi uống mấy chén rượu rồi đem việc mai mối ra nói, Nguyên Kiệt bằng lòng ngay.
Khi về tới trại, nghe Tiết Cương hỏi có gặp khó khăn gì không thì Trình Thiên Trung cười ngất nói:
- Tôi chưa kịp nói câu nào thì Nguyên Kiệt đã gật đầu rồi, còn khó khăn sao được?
Tiết Cương cả mừng. Ngày hôm sau, sửa soạn đủ lễ vật, sai người đưa Tiết Hiếu vào thành kết hôn, sau đó hai bên giao hảo rất thân mật. Vì có việc vui nên Tiết Cương cho quân nghỉ ngơi ở Đông Quan gần nửa tháng mới tiến binh đến Lâm Đồng.
Tướng giữ ải Lâm Đồng là Trần Nguyên Đại thấy quân Đường tiến quá mau thì thất kinh hồn vía, gấp rút tấu biểu về triều. Lần này Trương Quân Tả không thể giấu được nữa, đành phải vào cung dâng biểu cho Võ hậu. Đọc xong sớ cấp báo, Võ hậu cả sợ, truyền hỏi xem có tướng nào dám xuất quân trừ diệt Tiết Cương hay không, nhưng mấy lần như vậy chẳng ai trả lời. Võ hậu nổi giận lôi đình, mắng nhiếc bá quan hết lời. Võ Tam Tư vội bước ra tâu:
- Xin bệ hạ bớt giận. Chẳng qua là vì trong triều chẳng còn ai đủ tài đương đầu với Tiết Cương mà thôi, nay xin treo bảng cầu hiền thì may ra sẽ có nhân tài ra phò giúp đại Chu.
Võ hậu nghe theo, truyền theo đó thi hành. Nguyên trước kia Võ hậu thông dâm với Tiết Phóng Tào sinh ra Lư Đầu thế tử thì sai thị nữ mang vất ở Kim Thủy, được Trương Tương tổ sư cứu về dạy dỗ, đến nay đã được mười tuổi. Trương Tương đánh quẻ biết Võ hậu đang lâm nạn thì liền gọi Lư Đầu thế tử đến, ban cho một bảo bối tên là Phi Tòa, kể lại mọi việc trước kia. Khi ấy Lư Đầu mới biết mình là thế tử, từ biệt sư phụ xuống núi giật bảng cầu hiền. Khi nghe Lư Đầu quỳ xuống bái kiến, Võ hậu giật mình hỏi ngay:
- Ngươi là ai mà dám gọi ta bằng mẫu hậu?
Lư Đầu lời sự phụ kể lại. Võ hậu nhớ lại chuyện ngày trước thì bằng lòng nhận Lư Đầu làm thế tử, phong làm đại nguyên soái cùng với Trương Xương Tông làm quân sư kéo mười muôn quân đến ải Lâm Đồng trợ chiến. Trần Nguyên Đại hết sức mừng rỡ, đón tiếp Lư Đầu trọng hậu, bày tiệc ăn uống linh đình. Chẳng ngờ Lư Đầu rất giống tính phụ thân và mẫu thân không những thích ăn chơi đàng điếm mà còn háo sắc đa dâm vô cùng.
Lư Đầu được Trần Nguyên Đai chiều chuộng thì chẳng nghĩ gì đến giao tranh, ngày nào cũng cùng với các phi tần hưởng thụ khoái lạc, ăn uống vui vầy cả đêm. Trương Xương Tông và Cao Lực Sĩ thấy vậy chán ngán vô cùng, lén trốn qua đầu hàng Tiết Cương. Khi ấy Tiết Cương chờ đợi đã quá lâu mà không thấy quân trong thành ra tiếp chiến thì rất nóng ruột, được Trương Xương Tông về đầu thì liền hạ lệnh công phá thành trì. Lư Đầu đang vui chơi với mỹ nữ, nghe báo tin thì rất bực bội, gắng gượng nai nịt lên ngựa.
Vừa thấy mặt Tiết Cương, Lư Đầu chẳng thèm hỏi han gì cả, lập tức lấy Phi Tòa quăng liền. Phi Tòa biến thành một Hoàng Cân lực sĩ, trong chớp mắt đã trói nghiến Tiết Cương quăng trước cổng thành. Tiết Quỳ thấy phụ thân bị bắt sống liền xông lên định cứu, rốt cuộc cũng bị Hoàng Cân lực sĩ bắt luôn. Quân tướng nhà Đường thấy vậy cả kinh thì nhau bỏ chạy về trại. Lư Đầu chẳng thèm đuổi theo cho mệt, mau mắn thu quân về thành hưởng lạc tiếp.
Trần Nguyên Đại thúc hối thì Lư Đầu cười nói:
-Cần gì phải vội, cứ vui chơi cho thỏa thích trước đã, bao giờ cần tới ta thì ta bắt hết bọn chúng trong một ngày rồi ban sư cũng chưa muộn.
Lư Đầu nói xong truyền quân bỏ cha con Tiết Cương vào tù xa, giải về kinh báo tin mừng. May sao Phàn Lê Huê đằng vân bay qua, liền nổi một trận gió đưa cha con Tiết Cương về trước cửa dinh. Các tướng hết sức kinh nghi, vội vàng nghênh đón Phàn Lê Huê và nguyên soái vào trướng.
Nhờ có Phàn Lê Huê hộ chiến nên ngày hôm sau khi Lư Đầu dùng Phi Tòa toan bắt bằng hết các tướng nhà Đường thì Phàn Lê Huê liền niệm chú, chỉ tay một cái, tức thì thâu Phi Tòa vào tay áo. Lư Đầu g, vừa thúc ngựa xông lên thì Phàn Lê Huê niệm chú làm phép định thân khiến hắn đứng như trời trồng giữa trận. Các tướng cả mừng, phóng ngựa tới chém bay đầu thế tử đại Chu, thừa thế tràn ào ải giết luôn Trần Nguyên Đại.
Anh em Tiết Cương, Tiết Cường nhìn lại thì mẫu thân đã hóa gió bay mất từ bao giờ, đành phải quỳ xuống nhắm theo hướng đi ứa nước mắt tạ ơn.