Ngày hôm sau, Phàn Lê Huê thăng trướng phân các tướng như sau: Tần Hán và Nhất Hổ theo Thiện Tài đồng tử vào thẳng trung ương, Đậu Tiên Đồng và Kim Định tiếp ứng, Tiết Kim Liên, Điêu Nguyệt Nga tập hậu, còn lại các tướng theo mình ở trung quân. Nghe lệnh xong, các tướng liền nổi pháo lệnh rầm rộ kéo quân ra khỏi trại, tiến thẳng đến trận Ngũ Long.
Khi âý Hoàng Long công chúa có vẻ lo sợ, bàn với các em bỏ mặc Hoa Thúc Lại cho trời đất định đoạt, về núi tu hành kẻo thất bại thì uống hết công phu. Bốn vị công chúa kia nhất định không nghe theo, vì thế Hoàng Long công chúa đành gắng gượng cùng với các em cưỡi hạc bay tới trận Ngũ Long chờ đợi.
Thiện Tài đồng tử hùng hổ đi trước, vừa thấy mặt Ngũ Long công chúa thì quát lớn:
- Các ngươi đã biết ta tới đây còn không đầu hàng cho mau hay sao? Nếu chống lại ta quyết giết bằng hết, chẳng tha.
Ngũ Long công chúa không thèm cãi lập tức lui vào trong trận thách thức. Thiện Tài đồng tử cả cười nói với Nhất Hổ và Tần Hán:
- Trận pháp này ta đã biết qua rồi, dùng Ngũ Hành lẫn với Bát Quát nên sinh môn chính là trận Thanh Long, phải từ đó phá vào mới xong.
Hai tướng đồng khen phải rồi cùng Thiện Tài đồng tử thúc ngựa xông vào trận Thanh Long. Phương Vạn Xuân là tướng giữ cửa trận này, thấy địch tiến vào thì xông ra quát lớn:
- Ba tên con nít, các ngươi thật là ngu dại mới đưa đầu vào đây chịu chết.
Ba tướng nghe vậy hết sức tức giận, lập tức xông vào đánh ngay. Thanh Long công chúa thấy Phương Vạn Xuân bối rối chân tay thì liền phát cờ hóa ra vô số thú dữ, ầm ầm chạy tới định vồ cắn ba tướng. Thiện Tài đồng tử cười ngất, lấy Thái cực đồ ra đánh gãy ngọn cờ lệnh, bao nhiêu thú dữ đều biến mất. Thanh Long công chúa thấy vậy cả giận, múa song đao xông vào tiếp tay với Phương Vạn Xuân đánh với ba tướng. Được một hồi, Phương Vạn Xuân lộ sơ hở nên bị Tần Hán đập một côn vào đầu, nhào xuống ngựa chết tốt. Thanh Long công chúa nhắm thế không chống lại nổi, há miệng phung một vòi nước xanh ra rồi hiện nguyên hình là một con Thanh long, theo làn nước bỏ chạy về Đông Hải. Thiện Tài đồng tử thấy địch thủ phải hiện nguyên hình thì tiếc cho công phu mấy ngàn năm, nói hai tướng đừng đuổi theo.
Phá xong trận Thanh Long, ba tướng tiếp tục xông vào trận Xích Long. Nơi đây có một tướng mặt đỏ là Vân Tất Hiển giữ. Vân Tất Hiển thấy địch nhân thì liền múa đao chạy chạy đánh luôn nhưng một mình không sao cự nổi ba tướng, chỉ mấy hiệp là bị Thiện Tài đồng tử đâm cho một thương, nhào xuống ngựa chết tươi.
Xích Long công chúa cả giận, quăng cặp kiếm Thư, Hùng lên nhưng Thiện Tài đồng tử ung dung dùng Thái Cực đồ thâu vào khiến Xích Long công chúa chẳng còn hồn vía, vội vàng há miệng phun một luồng nước màu hồng rồi hiện nguyên hình thành con rồng đỏ bay về Đông Hải.
Thiện Tài đồng tử cả cười, cùng với Tần Hán và Nhất Hổ xông tiếp vào trận Hắc Long. Một tướng mặc áo giáp đen là Hắc Kỳ Lân cưỡi ngựa ô xông ra chặn đường, chưa kịp quát hỏi thì Nhất Hổ xuất kỳ bất ý đập cho một côn chết không kịp ngáp. Hắc Long công chúa cả kinh, vội lấy Bá Diệp phan lên rung mấy cái, tức thì Tần Hán và Nhất Hổ nhào xuống ngựa, hơi thở gần đứt đoạn. Thiện Tài đồng tử là cốt hoa sen nên chẳng hề hấn gì, cười ngất rồi lấy Thái Cựu đồ ra nhắm Bá Diệp phan ném luôn.
Hắc Long công chúa thấy Bá Diệp phan bị Thái Cực đồ đánh gãy làm hai, Tần Hán và Nhất Hổ trở dậy nhào vào đánh thì thất kinh hồn vía, vội vàng há miệng phun ra một làn nước đen, theo đó bay về Đông Hải.
Thấy trận Hắc Long phá xong, các nữ tướng liền tiến vào giải cứu cho Đinh San, La Chương và Uất Trì Thanh Sơn. Người nào cũng thoi thóp sắp tắt thở đến nơi nên các nữ tướng đưa về trại cứu chữa, còn Thiện Tài đồng tử và Tần Hán, Nhất Hổ vẫn tiếp tục tiến vào Bạch Long trận.
Hốt Đột Đại giữ cửa trận này, lập tức xông ra nhưng chỉ đánh được một hồi là bị các nữ tướng bắt sống. Bạch Long công chúa cả giận, quăng càn khôn tán lên trời tứ thì Tần Hán, Nhất Hổ và các nữ tướng đều nhào xuống ngựa hôn mê bất tỉnh. Riêng Thiện Tài đồng tử vẫn đứng trơ trơ cười nói:
- Ta nghe Càn Khôn tán của ngươi là vật báu nhất trên đời, hôm nay thử sức với Thái Cực đồ của ta xem sao?
Nói xong, thiện Tài đồng tử liền quăng Thái Cực đồ lên không. Hai báu vật chạm nhau phát ra một tiếng nổ long trời lở đất, tức thì càn Khôn tán tan thành mấy mảnh, các tướng hôn mê cũng tỉnh dậy lập tức. Các bảo bối bị Càn Khôn tán thâu mất bây giờ cũng tự động bay về chủ cũ khiến Phàn Lê Huê, Đậu Tiên Đồng và Điêu Nguyệt Nga hết sức mừng rỡ.
Bạch Long công chúa biết chần chờ thì có khi còn bị Thái Cực đồ đánh chết nên cấp tốc phun ra một vòi nước, theo đó chạy về Đông Hải. Bốn trận đã bị phá, Thiện Tài đồng tử khoan khái dẫn Tần Hán và Nhất Hổ xông thẳng vào trung ương tức là trận Hoàng Long. Tô Định Quốc cố xông ra ngăn chận nhưng không sao chống nổi với ba tướng nên biết thân bỏ chạy ngay từ đầu, để mặc Hoàng Long công chúa đối phó.
Hoàng Long tuy rất sợ hãi nhưng ỷ vào Hỏa châu nên gắng gượng đánh với Thiện Tài đồng tử mấy hiệp, sau đó mới lấy bảo bối quăng lên. Thiện Tài đồng tử thấy bốn bề lửa cháy thì cười vang, nói:
- Ta sinh trưởng ở Hỏa Diệm sơn Hỏa Vân động chẳng lẽ lại sợ lữa hay sao?
Nói xong, Thiện Tài đồng tử lướt thẳng vào biển lửa mà đánh. Hoàng Long công chúa cả sợ, niệm chú cho lửa bốc lên thật mạnh, làm cho quân sĩ hai bên đều cháy đầu phỏng trán, kêu khóc inh ỏi. Phàn Lê Huê vội sai Nhất Hổ lấy quạt Ba Tiêu ra, chỉ phất mấy cái là Hoả châu rơi xuống đất, bao nhiêu lửa tắt hết.
Hoàng Long công chúa giận quá hóa tức, rùng mình một cái biến thành ba đầu sáu tay, hung hăng xông lại đánh giết. Thiện Tài đồng tử thâý vậy cười ruồi, búng tay một cái biến thành vô số Thiện Tài đồng tử khác, vậy chặt lấy Hoàng Long công chúa mà đánh. Biết thế chống không xong Hoàng Long công chúa hiện nguyên hình là con rồng vàng, phun một làn nước để theo đó mà chạy về Đông Hải.
Phàn Lê Huê thấy trận Ngũ Long đã phá xong thì hết sức vui mừng, truyền quân tướng kéo về mở tiệc khao thưởng. Vì ra sức quá nhiều , đêm hôm ấy Phàn Lê Huê bị động thai hạ sinh một đứa con trai giống hệt Tiết Đinh San, chẳng sai nét nào, hoàn toàn khác hẳn với Tiết Cương, mặt mũi đen sì. Phàn Lê Huê cả mừng, đặt tên con là Tiết Cường.
Còn Tô Định Quốc bại tẩu chạy về ải, thuật lại việc trận Ngũ Long bị phá, năm vị công chúa đều phải hiện hình chạy trốn khiến Hoa Thúc Lại kinh hồn mất vía, truyền quân cố thủ thật chắn chắn, viết biểu về tâu xin triều xin thêm viện binh. Ba ngày sau, Phàn Lê Huê đã khỏe, thăng trướng bàn việc đánh phá ải Đồng Mã. Thiện Tài đồng tử liền xin trở về núi, tiện thể cầm quạt Ba Tiêu ghé thăm thân mẫu một thể. Phàn Lê Huê thấy vậy cũng tiện nên bằng lòng ngay.
Tần Mộng còn tức hận về việc Hoa Thúc Lại đánh mình một roi nên lập tức xin Phàn Lê Huê cho xuất quân báo thù. Tuy Nhiên Hoa Thúc Lại nhất quyết cố thủ, vì thế Tần Mộng mắng chửi đến mỏi cả miệng mà không thấy động tĩnh gì thì đành phải rút quân về nghỉ ngơi.
Tần Hán thấy vậy chợt nhớ lại việc gian dâm với Ái nương và hứa hẹn vơí Hoàng nương khi trước, xin Phàn Lê Huê cho mình lén qua ải vàn với hai người làm nội công thì mới mong chiếm được. Phàn Lê Huê rất ghét thói xấu của Tần Hán nhưng thấy chỉ có cách đó là tiện nhất trên đành phải bằng lòng.
Đêm hôm ấy, Hoàng nương thấy Tần Hán xuất hiện thì mừng rỡ vô cùng, nỉ non nói chuyện. Nhân cơ hội này, Tần Hán bàn luôn đến việc giết Hoa Thúc Lại để hai người được tự do luyến ái. Hoàng nương gật đầu nói ngay:
- Việc ấy có khó gì. Ngày mai thiếp sẽ bày tiệc mời Hoa Thúc Lại đến, ép hắn uống say mèm rồi giết phức đi là xong. Sau đó đó cho phục binh trong phòng mời Tô Định Quốc đến thương nghị, cũng giết một thể thì chẳng còn ai ngăn cản chúng ta được nữa.
Tần Hán thấy kế âý quá độc nhưng vẫn bằng lòng, từ giã Hoàng nương đằng vân về trại báo cho Phàn Lê Huê biết. Phàn Lê Huê liền sắp đặc quân tướng sẳn sàng, chờ đến đêm mai giết xong Hoa Thúc Lại sẽ đồng lượt tràn vào chiếm ải.
Đêm hôm sau, nghe a hoàn báo có Hoàng nương đến phòng, Hoa Thúc Lại chẳng đề phòng gì hết, hớn hở đi ngay. Hoàng nương hết sức chiều chuộng, rót rượu dâng mãi khiến Hoa Thúc Lại mê mẩn cả tâm hồn, mỹ nhân rót đến đâu là uống cạn đến đó, rốt cuộc say đến nỗi bất tỉnh nhân sự. Hoàng nương sai bọn a hoàn khiêng Hoa Thúc Lại lên giường rồi ban rượu thịt cho chúng xuống nhà sau tha hồ ăn uống.
Hoàng nương chưa kịp ra tay thì Tần Hán chạy đến, lấy kiếm đâm chết Hoa Thúc Lại rồi cùng Hoàng nương xếp đặc quân sĩ mai phục. Hoàng nương theo kế mà làm, vừa sai quân đi mời Tô Định Quốc thì Nhất Hổ từ dưới đất chui lên, cho Tần Hán biết đại quân đã kéo tới cửa ải phải ra tay ngay mới kịp. Hai anh em lập tức chạy đi phụ giúp một tay, dặn dò Hoàng nương cứ vậy mà thi hành.
Chẳng ngờ Tô Định Quốc nghe mới đến phòng riêng thương nghị thì rất nghi ngờ, dẫn theo mấy trăm quân cùng đi với mình. Ki ấy Ái nương được bọn a hoàn thân tín lén báo cho biết việc Hoàng nương làm phản nên vội nai nịt, cầm kiếm chạy đến cầu cứu với chồng. Ái nương đến nơi thì Hoa Thúc Lại đã chết từ lâu, bất ngờ Tô Định Quốc đi đến nên mọi việc chẳng còn giấu được nữa. Hoàng nương sợ quá vội cho quân mai phục xông ra nhưng Tô Định Quốc mau tay chém chết cả Ái nương và Hoàng nương rồi gọi quân giết luôn bọn phục binh.
Lúc đó Tần Hán và Nhất Hổ đã mở cửa ải cho quân Đường tràn vào nên Tô Định quốc vội vàng kéo quân chạy thẳng về Ngọc Long quan. Tần Hán thấy Ái nương và Hoàng nương chế hết thì than thở vô cùng, truyền quân khâm liệm tử tê. Phàn Lê Huê dẫn quân vào thành kiểm điểm xong, truyền giải hoa Bá Lại và Hốt Đột Đại đến dưới thềm, mắng cho một hồi rồi tha cho về Ngọc Long quan báo tin, khuyên nên đầu hàng là hơn. Hai tướng được tha chết thì mừng rỡ vô cùng bái tạ xong, lập tức theo đường nhỏ mà về Ngọc Long quan.
Phàn Lê Huê cho nghỉ ngơi ba ngày đồng thời báo tin cho Cao tông biết tin chiến thắng rồi mới hạ lệnh tiến quân, cho La Chương làm tiên phong đi trước.
Hãn Nhi Niêm là thế tử của Liêu vương, vì thấy Tô Định Quốc và hai bại tướng chạy về thuật lại mọi việc thì rất lo lắng, cứ ngồi mà than thở hoài. Ngay khi ấy chợt có quân vào báo có Tô Bảo Đường đến ải, Hãn Nhi Niêm hết sức mừng rỡ, ra trước cửa đón vào, hỏi han:
- Trước kia quốc cữu thua Kim Quang thì đi đâu mất biệt, nay chắc là có kế sách gì tuyệt diệu để chống giặc hay chăng?
Tô Bảo Đường nghe hỏi thì kiêu ngạo cho biết hiện nay mình đã luyện lại bảo bối, sau đó còn đi mượn thêm mấy món nữa và được Bích Phong sư tổ ban cho một con Hắc sư nên mới trở về báo thù. Hãn Nhi Niêm cả mừng, cấp cho Tô Bảo Đường đủ số quân tướng. Tô Bảo Đường lập tức cưỡi Hắc sư ra trận cùng La Chương giao tranh kịch liệt. khiêu chiến càng đánh càng hăng nên Tô Bảo Đường nhắm bề khó thắng, liền vỗ vào đầu Hắc sư một cái.
Con sư tử nhảy vọt lên mây, há miệng phun xuống một luồng khói lửa mù mịt khiến từ La Chương cho đến quân sĩ không ai mở mắt ra nổi, chết cháy khá nhiều. Quân Liêu còn thừa thề tràn lên chém giết khiến số tổn thất còn nhiều hơn nữa.
Phàn Lê Huê thấy La Chương bại trận chạy về thì không bắt tội bởi vì biết Tô Bảo Đường dùng pháp thuật thì người thường không thể chống lại nổi. Ngày hôm sau, Phàn Lê Huê thăng trướng truyền cho Tần Hán và Đậu Nhất Hổ dẫn quân đi khiêu chiến, còn mình và các nữ tướng theo sau tiếp trợ. Quả nhiên Tô Bảo Đường đánh không lại hai tướng nên rốt cuộc phải sai con Hắc sư phun khói lửa ra như lần trước. Hai tướng và quân sĩ đề phòng sẵn, đều bỏ chạy thoát thân.
Phàn Lê Huê ở phía sau thấy Tô Bảo Đường cưỡi Hắc sư hạ xuống thì sai Đậu Tiên Đồng và Kim Định đón đánh, còn mình thì niệm chú cho nước dâng lên khiến cho bao nhiêu khói lửa đều tan hết. Tô Bảo Đường kinh hãi vô cùng vội giục Hắc sư bay thẳng về phía đông bại tẩu.