Chương 2: Tình ái chi thần
Hoàng thành, trong tẩm cung của hoàng thượng, Hy Bình và hoàng thượng đang "đàm luận".
"Muội phu, ngươi có biết ta triệu ngươi vào cung có việc gì không?" Hoàng thượng cất tiếng. Câu nói này khiến Hy Bình chột dạ. "Con mẹ nó, tiểu tử này, có chuyện gì xảy ra rồi chăng?"
"Hoàng huynh, Hy Bình thật không biết." Nghĩ một đằng, nói một kiểu, ai đứng trước vua cũng ít dám nói thật lòng mình a.
"Ta... nói ra thật xấu hổ, ta bây giờ đã vô lực rồi." Hoàng thượng thở dài, đôi mắt nhắm lại tỏ vẻ bất lực. "Suốt ba năm nay, ta không thể làm được chuyện ấy. Dù dùng nhiều loại thuốc tráng dương cũng không có tác dụng. Ta gọi muội phu vào đây cũng vì việc này."
"Hả, tiểu kê kê của tiểu tử này đã hỏng rồi sao. Thật làm mất mặt nam nhi." Hy Bình thầm nghĩ.
"Suốt ba năm qua ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ta là vua một nước, có ba nghìn mỹ nữ, phi tử nhiều vô số. Họ đều mong ta một lần ban ân cho họ, mà ta lại vô năng không thể làm được. Nhìn những bông hoa tươi thắm đó ngày ngày héo mòn trong hậu cũng khiến lòng ta đau xót. Ta đã quyết định rồi, những cung nữ còn là xử nữ, ta sẽ cho xuất cung. Những phi tử chưa được sủng ái, ta sẽ đem ban tặng cho chiến tướng có công. Còn những ai đã được ta lâm hạnh, ta sẽ giữ lại trong cung." A, a... việc này không những làm giảm chi tiêu trong hoàng cung mà còn giúp cho rất nhiều con người không phải sống trong cảnh bất hạnh. Vì hoàng đế này thật thức thời a.
"Hy Bình, người có nhớ trong địa lao ở Đại Địa Minh ta đã nói gì không? Lời ta nói không phải chuyện đùa. Nay ta muốn ngươi hãy làm theo lời ta nói."
"Hoàng huynh, việc này..." Hy Bình sửng sốt. "Con mẹ nó, ngươi không đáp ứng được nữ nhân của mình, lại muốn lão tử giúp ngươi sao, định hại chết lão tử à." Hy Bình thầm chửi trong lòng.
"Lời vua không nói chơi. Ta quyết định rồi, ta không muốn những ái thiếp của ta phải sống trong cảnh cô đơn suốt quãng đời còn lại. Ta cũng muốn tìm một nam nhân thỏa mãn cho họ, mà về phương diện này, chỉ có muội phu mới làm được mà thôi."
"Hy Bình, ngươi vốn không phải là người. Không có quy tắc lễ giáo nào trói buộc được ngươi. Cũng không có luân lý đạo đức nào quản được ngươi. Ngươi là ái tình chi thần, sinh ra để thỏa mãn nữ nhân. Vì vậy, ta cầu khẩn ngươi hãy thay ta ban ân cho bọn họ. Ta thật không cam tâm nhìn họ chết mòn trong hậu cung."
"Hy Bình, ngươi không được từ chối. Việc phát sinh giữa ngươi với thái hậu và hoàng hậu, ta biết cả rồi. Ta không nỡ trách mẫu hậu và hoàng hậu, họ cũng chỉ là nữ nhân thôi, sao có thể chịu được sự cô quạnh đó. Ta càng không thể trách ngươi. Không có ngươi, vương triều này đã sụp đổ rồi. Không có ngươi, ta đã không có người nối dõi. A... Ngươi đừng kinh ngạc thế, ta biết Long nhi không phải con trai ta, nhưng ta coi nó như con trai mình vậy. Ta sẽ bồi dưỡng cho nó trở thành một minh quân. Đó là tâm nguyện lớn nhất của ta bây giờ."
"Hoàng thượng, người đúng là một minh quân. Người là người đầu tiên khiến Hy Bình thấy phục." Con mẹ nó, cái lưỡi không xương.
"Hy Bình, ngươi có thể lui. Nếu thái hậu và hoàng hậu muốn, ngươi hãy đáp ứng hai người. Ta không muốn họ phải đau khổ. Nhưng Hy Bình, hãy nhớ, ta không muốn có thêm đệ đệ hay nhi tử nữa đâu." Hoàng thượng cười nói. Tâm tư của người vơi đi rất nhiều.
...
Hy Bình lặng lẽ tiến về cung của Đường Tư. Thái hậu và hoàng hậu đã đợi sẵn ở đấy. Lòng xuân đang rộn ràng.
Hy Bình nói lại lời hoàng thượng vừa nói. Ai cũng trầm tư suy nghĩ.
"Hy Bình, người tính sao?" Hoàng hậu phá vỡ bầu không khí im lặng.
Hy Bình không nói gì.
"Nếu đó là ý của hoàng huynh, chàng nên đáp ứng. Những phi tử đó sống thật khổ. Nhớ lại thời gian phải xa chàng, Tư thật không muốn sống."
"Vậy thì, mỗi lần ngươi đến Hoàng thành. Ta sẽ sắp xếp để ngươi hoan hảo với bọn họ. Ngươi sẽ là tình lang, mộng lang của bọn họ." Thái hậu nói.
Tâm tư Hy Bình thanh thản hơn rất nhiều. Được nữ nhân ủng hộ thì có việc gì hắn không dám làm.
"Và là tình làng của các nàng nữa chứ" Hy Bình vừa nói vừa cười, lao đến tam nữ.
"Hỗn đản..." Hoàng hậu mắng yêu. Chiến tranh lại nổ ra, dữ dội, khốc liệt nhưng rất tình cảm.
...
Hy Bình và chúng nữ ở lại Hoàng thành một tuần. Ngày thì vui vầy với thê tử, đêm thì vào cung làm mộng lang của đám phi tử trong hậu cung. Hoa viên trong hậu cung lại vang lên tiếng cười đùa. Ba năm rồi mới có tiếng cười đùa. Chà... nếu có vị quân vương nào có thể khiến phi tử nào sáng hôm sau cũng mệt mỏi vô lực thì làm gì phải lo lắng việc các phi tử tranh giành quyền lực nữa chứ...
Các phi tử trong hậu cung cũng biết chuyện hoàng thượng giờ đã vô năng, nên hoàng thượng đã mời phò mã vào cung giúp đỡ các nàng. Ánh mắt của đám phi tử dành cho hoàng thượng không còn là oán trách nữa mà là sự ngượng mộ. Ngưỡng mộ một người đàn ông phi thường. Họ cũng tự hiểu việc này liên quan đến danh dự hoàng gia, không ai dám đem việc này ra để bàn tán cả. Tất cả đều theo sự sắp đặt của hoàng hậu, tất cả đều mong chờ ngày tình lang đến.
...
Nhân tiện việc Hy Bình sang Thiên Trúc, hoàng thượng đã phong cho Hy Bình làm sứ giả thiên triều, lệnh sang Thiên Trúc để thể hiện thần uy của thiên triều, khẳng định sức mạnh của thiên triều về mọi mặt, đặc biệt là năng lực đàn ông, ha ha.
Hành trình của Hy Bình và chúng nữ sang Thiên Trúc diễn ra rất chậm chạp. Đến đâu cũng dừng chân ngắm cảnh nên cũng không biết bao giờ mới tới nào.
Tối tối, khách điếm nào chứa đoàn người của Hy Bình thì người trong khách điếm được một đêm mất ngủ. Sáng sáng, những đôi mắt mệt mỏi nhìn Hy Bình như một con quái vật. Nhìn chúng nữ nhân của Hy Bình ai cũng xinh đẹp tựa tiên giáng trần, lại chứng kiến năng lực bền bỉ vô song của Hy Bình, dân địa phương và các thương nhân liền tặng Hy Bình danh xưng "Tình ái chi thần". Câu chuyện của Hy Bình được các thương truyền tụng khắp nơi, tiếng đồn về "Tình ai chi thần" nhanh chóng vang đến nước Thiên Trúc.
...
Thiên Trúc, tại một tửu lâu, một đám thương nhân đang kể câu chuyện về "tình ái chi thần".
"Mẹ nó, bốc phét, làm gì có nam nhân nào một đêm hoan hảo với nhiều nữ nhân như thế. Lão gia không tìn"
"Đúng, làm gì có nam nhân nào như vậy. Nam nhân Thiên Trúc chúng ta vốn cường hãn cũng chỉ có thể thỏa mãn bốn người. Nam nhân Trung Nguyên làm gì có sức lực như vậy."
"Ta nghe nói cái đó của bọn nam nhân Trung Nguyên chỉ bằng một nửa của chúng ta, làm gì có chuyện giỏi hơn chúng ta trong việc đấy được."
"Hắn mà là 'tình ái chi thần' thì ta là 'đại tình thánh' ha ha..."
Tiếng nói cười tục tĩu không ngớt vang lên trong tửu lâu.
"Rầm" Một nam tử to lớn đập mạnh tay vào bàn.
"Con mẹ nó, các ngươi bốc phét đủ chưa. Các ngươi là hạng người gì mà dám so sánh với chủ nhân của ta. Người mà đến đây, người đấm cho đầu các ngươi thành đầu heo hết."
"Bố Lỗ Tư, ngươi nói 'tình ái chi thần' là chủ nhân của ngươi."
"Chứ sao, chủ nhân của ta là quyền vương vô địch, là tình ái chi thần. Ta đã tận mắt chứng kiến người làm 25 mỹ nữ Thiên Trúc chúng ta phải khóc lóc xin hàng. Mỗi lần trông thấy người là bọn họ lại lao vào nguyện xin được chết dưới cây thương của người ha ha"
"Con mẹ nó ta không tin, nếu chủ nhân của ngươi có thể khiến Ấu Xảo thỏa mãn, ta sẽ gọi hắn là tình ái chi thần."
"Hừ, các ngươi cứ chờ xem."
Mỹ nữ đeo mạng ngồi cùng bàn Bố Lỗ Tư lên tiếng:"Bỗ Lỗ Tư, Hy Bình đến đây tâật sao?"
"Người có thể làm được như thế, chỉ có thể là chủ nhân Hy Bình mà thôi. Đại Ny, ngươi sao vậy?"
Chương 3: Gặp lại Đại Ny
Một buổi trưa nắng, một đoàn người chậm rãi tiến vào Hoàng thành nước Thiên Trúc. Đi đầu là một nam nhân trông vô cùng oai phong, miệng luôn mỉm cười một cách tà dị. Hắn cưỡi một con ngựa màu đen, lưng đeo một thanh đao kỳ dị. Bên phải hắn có sáu người con gái, trang phục rất lạ. Bên trái là sáu người con gái khác, ăn mặc theo kiểu người Trung Nguyên. Tựu chung lại mười hai người này rất xinh đẹp. Theo sau là một đoàn xe có lính đi kèm hai bên.
Đoàn người lạ mặt khiến dân chúng rất hiếu kỳ. Một cô gái Thiên Trúc thầm nghĩ:"Nam nhân lãnh tuấn cưỡi con ngựa màu đen, xung quanh có nhiều nữ nhân xinh đẹp..." Như chợt phát hiện ra điều gì đó, cô chợt hét lên:"A...a... Tình ái chi thần."
Đám người Thiên Trúc chợt tỉnh ra, đây giống như vị tình ái chi thần do đám thương nhân kể lại. Những tiếng hô không ngừng vang lên "Tình ái chi thần, tình ái chi thần..."
Đám dân Thiên Trúc trong kinh thành nghe theo tiếng gọi đều ùn ùn kéo đến cổng thành để xem vị "tình ái chi thần" vang danh này ra sao.
Đám dân chúng hiếu kỳ vây quanh lấy đoàn người. Hy Bình không hiểu chúng đang hò hét cái gì. Ô Long đứng lên hí vang một tiếng. Mộng Cơ thấy vậy bèn lên tiếng:"Dân Thiên Trúc đang gọi chàng là 'tình ái chi thần', họ có vẻ rất sùng bái chàng."
"Ha ha, ta là quyền vương ca thần vô địch, là thiên tài, là đại tình thánh mà, ha ha". Hy Bình cười sung sướng.
"Được, nhân dịp này, ta thật muốn hát cho đám dân chúng này nghe." Hy Bình cao hứng nói.
"Không được" Chúng nữ đồng thanh nói.
Nguyên, nam nhân cưỡi ngựa đen đó chính là Hy Bình. Sáu nữ nhân đi bên phải ăn mặc kỳ lạ chính là sáu người Nguyên Chân. Sáu người đi bên trái Hy Bình là Lôi Phượng, Lãnh Như Băng, Vưu Túy, Đường Tư, Lương Lệ Quỳnh và Mộng Cơ.
Đoàn người Hy Bình cứ tắc nghẹt ở cổng thành. A, được sùng bái quá cũng khổ a.
Một nam nhân to lớn đang đẩy từng người ra, cố chen lên, miệng không ngớt nói tiếng Trung Nguyên:"Chủ nhân, chủ nhân, đúng là chủ nhân rồi."
"A, Bố Lỗ Tư, tiểu tử ngươi, đến đón ta à." Hy Bình lên tiếng.
"Bố Lỗ Tư, mau mau đưa chúng ta ra khỏi đây. Chủ nhân đang muốn hát đấy." Mộng Cơ nói.
Mặt Bố Lỗ Tư tái mét, hắn vội nắm dây cương Ô Long, hô hào bằng tiếng Thiên Trúc, đại ý là yêu cầu đám dân Thiên Trúc tránh ra cho tình ái chi thần đi. Ca hát thực sự là thứ vũ khí đáng sợ nhất của Hy Bình.
Bố Lỗ Tư vừa đi vừa nói với Hy Bình:"Chủ nhân, Bố Lỗ Tư sẽ đưa chủ nhân đến trang viện của Bố Lỗ Tư. Bố Lỗ Tư đã chuẩn bị một căn phòng thật lớn, có một cái giường thật lớn để chủ nhân nghỉ ngơi."
"Ha, tiểu tư, sao ngươi biết ta sắp đến vậy?"
"Chủ nhân, người chưa đến nhưng dân chúng Thiên Trúc đã đồn thổi có một vị 'tình ái chi thần' đang đến đây. Nam nhân cường hãn như thế thì chỉ có chủ nhân của Bố Lỗ Tư này thôi." Bố Lỗ Tư nói đầy vẻ tự hào.
"Ha, ngươi thông minh gần bằng thiên tài ta rồi đấy." Trời, Hy Binh đại thiên tài mặt dày vô sỉ.
...
Trang viện của Bố Lỗ Tư cũng bề thế không kém gì Trường Xuân Đường. Hy Bình không ngờ cái tên chuyên đi dâng xử nữ để kiếm tiền như hắn cũng có cơ ngơi thật không nhỏ. Đúng là ngành làm ăn không vốn có khác, hắc hắc.
Bố Lỗ Tư an bài cho đám lính trú tạm ở ngoài. Sau đó sai gia nhân đưa thê tử của Hy Bình vào "đại tràng" ( căn phòng Bố Lỗ Tư làm cho Hy Bình gọi là "đại tràng" ) nghỉ ngơi.
Chúng nữ sau một ngày đi đường mỏi mệt, niềm mong mỏi lớn nhất tất nhiên là có một cái giường êm ấm để ngủ rồi. Chẳng ai bảo ai, tất cả đều nhanh chóng kiếm một chỗ nằm cho mình.
Sau khi chúng nữ đi hết, Bố Lỗ Tư mới dám hỏi Hy Bình:" Chủ nhân, để Bố Lỗ Tư đi tìm cho chủ nhân vài xử nữ."
"Thôi, không cần. Ta đến đây không phải để liệp diễm. Ta không nghĩ sẽ lấy thêm nữ nhân nữa."Hy Bình trả lời.
Uỳnh, lời Hy Bình nói như tiếng sấm bên tai Bố Lỗ Tư. "Chủ nhân mà không lấy thêm nữ nhân thì mặt trời mọc đằng tây." Hắn nghĩ thầm.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Hy Bình, Bố Lỗ Tư chợt đoán được vài phần tâm ý Hy Bình.
"Chủ nhân, Đại Ny rất nhớ người. 5 năm nay, Đại Ny không hoan hảo với nam nhân nào cả. Bố Lỗ Tư nghĩ nàng ấy yêu chủ nhân rất sâu đậm." Bố Lỗ Tư than thở.
"Bố Lỗ Tư, đưa ta đi gặp Đại Ny." Trong lòng Hy Bình chợt hiện lên những hình bóng, những mỹ nữ sẵn sàng hiến thân cho hắn mà hắn lại không màng đến. Đó là Đại Ny và Mỹ Hạnh Tử. "Đại Ny giờ không còn là vợ của Tứ Cẩu nữa, ta dung nạp với nàng ấy chắc cũng không có lỗi với Tứ Cẩu. Còn Mỹ Hạnh Tử, 5 năm rồi, khẩu vị của thiên tài ta cũng có thay đổi chút ít."
(Lời tác giả: Hy Bình 5 năm trước không thích Mỹ Hạnh Tử vì tác giả LD không thích gái Nhật. Nhưng 5 năm sau vận đổi sao rời, vô lại công tử tôi lại rất thích gái Nhật. Vì thế Hy Bình không thể không thích. hắc hắc, quyển hai sẽ là Thần Châu du ký. hắc hắc)
Trong lòng Hy Bình có chút hưng phấn."Sau khi về Trung Nguyên ta sẽ đến Thần Châu."
Hy Bình và Bố Lỗ Tư vừa đi vừa tán đủ chuyện. Chủ yếu là chuyện về các mỹ nữ. Chẳng mấy chốc, Hy Bình đã đến nơi Đại Ny ở. Nơi Đại Ny ở là một căn phòng tĩnh mịch nằm trong hoa viên của trang viện. Hy Bình ra dấu cho Bố Lỗ Tư lui đi, còn mình thì lặng lẽ bước vào phòng.
Căn phòng bố trí đơn giản. Một bộ bàn ghế cũ. Trên bàn đặt một chiếc gương, mặt gương phủ đầy bụi. Có vẻ rất lâu rồi chủ nhân chiếc gương không ngó tới nó. Góc phòng có một chiếc giường. Trên giường có một kim phát mỹ nữ đang yên giấc. Nàng mặc một bộ quần áo thô dày che giấu các đường cong cơ thể, thật sự rất không hợp với nàng. Hơi thở nàng đều đặn, nhè nhẹ. Mỹ nữ đó đúng là Đại Ny.
Hy Bình tiến gần đến giường, ngắm nhìn khuôn mặt nàng. 5 năm không gặp, Đại Ny đã thay đổi quá nhiều. Vẫn còn đó những đường nét xinh đẹp, nhưng gương mặt nàng trông thật khắc khổ, héo mòn. Hy Bình cảm giác các đường cong cơ thể nàng cũng không còn như xưa. Mắt nàng ngấn lệ. Hy Bình nhẹ sờ tay xuống gối. Gối nàng vẫn còn ẩm ướt và có mùi ẩm mốc. Dường như nàng đã khóc rất nhiều và khóc rất thường xuyên.
"Sao nàng phải đày đọa mình như vậy." Trong lòng Hy Bình dâng lên một cảm giác cay cay nơi sống mũi. Chưa bao giờ Hy Bình cảm nhận được tình yêu Đại Ny dành cho mình lại sâu sắc như bây giờ. Mắt Hy Bình đã ngấn lệ. Lần duy nhất Hy Bình khóc là khi nghe ngũ nữ bị hại chết. Lần này Hy Bình lại khóc sao.
Hy Bình ngồi xuống bên giường, đôi tay nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc ra khỏi gương mặt Đại Ny. Đôi môi nàng khô quá, nàng thật tiều tụy. Hy Bình vuốt ve gương mặt Đại Ny, thật ôn nhu, đầy tình cảm.
Đại Ny cảm thấy có một bàn tay nam nhân đang vuốt ve nàng. Lâu rồi nàng không có cảm giác này. Môi nàng mấp máy hai tiếng:"Hy Bình".
Mắt nàng khẽ mở, nam nhân trước mặt nàng, nam nhân anh tuấn đó, chính là Hy Bình, là nam nhân duy nhất nàng yêu thương. Nàng bừng tỉnh, đây không là mơ, đây là thật. Hy Bình đang bên cạnh nàng, đang vuốt ve nàng.
Đại Ny òa khóc, hai tay ôm lấy Hy Bình. Hy Bình cũng ôn nhu ôm lấy Đại Ny vào lòng.
"Đại Ny, đừng khóc nữa. Sao nàng lại đày đọa mình như vậy." Hy Bình vuốt nhẹ lên tấm lưng của Đại Ny. Nàng thực sự rất gầy.
"Đại Ny, Đại Ny... " Đại Ny nói trong thổn thức. "Không đêm nào thiếp không nhớ tới chàng, không đêm nào thiếp không mơ về chàng. Nhưng giấc mơ nào cũng là cơn ác mộng. Giấc mơ nào chàng cũng không cần Đại Ny. Nhiều khi Đại Ny đã muốn chết, nhưng Đại Ny vẫn hi vọng một ngày nào đó chàng sẽ đến bên Đại Ny, ôm lấy Đại Ny."
"Giờ ta sẽ ở bên nàng. Giờ ta sẽ chăm sóc nàng. Mãi mãi." Hy Bình thật sự cảm nhận được tình yêu nữ nhân này dành cho mình. Một tình yêu rất chân thật, rất sâu sắc.
"Đại Ny, đừng khóc nữa, ta có một yêu cầu, không, một mong muốn mới đúng." Hy Bình nói.
"Chàng muốn gì." Đại Ny lo sợ hỏi Hy Bình. Nàng đang sợ hãi Hy Bình sẽ rời bỏ nàng.
Như cảm nhận được suy nghĩ của Đại Ny, Hy Bình ôm nàng chặt hơn, thủ thỉ vào tai nàng:" Ta muốn Đại Ny múa thoát y cho ta xem."
"A..." Gương mặt Đại Ny đỏ bừng. Rất lâu rồi đôi má này mới đỏ như vậy. "Nhưng giờ Đại Ny rất xấu. Chàng sẽ không thích Đại Ny ô ô" Đại Ny lại khóc.
"Không, Hy Bình này nói thật lòng rằng, đây chính là lúc ta yêu nàng sâu sắc nhất. Cảm nhận được tình cảm nàng dành cho ta khiến tim ta rung động."
"Thật chứ..."
"Thật."
Đại Ny khẽ lùi lại, người rung rinh mấy cái, từng mảnh vải lần lượt rơi xuống. Đến khi hoàn toàn lõa thể, Đại Ny khẽ nói:" Thiếp bây giờ thật sự rất xấu."
"Không, ta đã xem nàng múa thoát ý ba lần. Và lần này, ta thấy nàng thật xinh đẹp. Đại Ny, hãy đến đây với ta. Hay giúp phu quân nào cởi quần áo nào. Ta thật không quen với việc này." Hy Bình cười gian xảo.
...
Tiên động đóng cửa 5 năm vì một người. Nay cửa động lại mở ra chỉ vì một người.
Chương 4: Dung nạp Đại Ny
Từng mảnh vải trên người Hi Bình được Đại Ny cởi ra. Cơ thể hoàn mỹ của Hi Bình luôn khiến Đại Ny kinh ngạc. Trên người Hi Bình chỉ còn mỗi chiếc khố quần. Dù đã nhiều lần nhìn thấy Hi Bình lõa thể, nhưng Đại Ny vẫn e sợ cự vật ẩn dưới cái khố kia. Không biết khi nó tiến nhập vào mật động của nàng thì sẽ thế nào.
Cảm nhận thấy sự ngập ngừng của Đại Ny, Hi Bình liền động thủ trước. Tả thủ của Hi Bình kéo nàng vào lòng, tiện thể ma trảo tấn công luôn kiều đồn của Đại Ny.
"Thực sự vẫn rất đàn hồi a." Hi Bình buột miệng nói.
"Hi...Bình..." Đại Ny khẽ rên rỉ.
Hữu thủ của Hi Bình ôm lấy nàng, đôi song nhũ của nàng bị ép chặt lên bộ ngực tráng kiện của hắn. Môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi. Chẳng mấy chốc, lưỡi của Hi Bình đã cuốn lấy lưỡi của Đại Ny, dịch vị hai bên hòa quyện với nhau.
Đại Ny sau chút ngập ngừng, liền nhanh chóng đáp trả sự tấn công của Hi Bình. Ngọc thủ vuốt ve khuôn mặt lãnh tuấn của Hi Bình, chiếc lưỡi điêu luyện đáp trả sự công kích.
Bị kích thích, cự vật trong khố quần Hi Bình vươn lên mạnh mẽ. Hi Bình ôm chặt Đại Ny hơn khiến tiểu huynh đệ của hắn ép lên tiểu phúc phẳng lỳ của Đại Ny.
"A... thật là to.. thật là nóng." Đại Ny thầm nghĩ. Nàng đưa ngọc thủ xuống nhẹ nhàng hỏi thăm tiểu huynh đệ của Hi Bình.
Tiểu huynh đệ của Hi Bình bị ngọc thủ của Đại Ny mê hoặc. Song thủ của Hi Bình liền chuyển xuống xoa bóp kiều đồn của Đại Ny.
Không còn được ôm chặt nữa, Đại Ny bất ngờ dùng lực đẩy nhẹ Hi Bình xuống giường. Hi Bình không chút phòng bị liền ngã xuống giường. Trường thương vươn lên mạnh mẽ.
"Để Đại Ny giúp chàng." Đại Ny yêu kiều nói. Nàng cúi xuống, hôn nhẹ lên tiểu huynh đệ của Hi Bình miệng thốt lên:" Thật hùng dũng." Dứt lời, nàng ngậm lấy cự vật to lớn đó, dùng đầu lưỡi mê hoặc làm Hi Bình đắm chìm trong khoái lạc.
"A...a..." Hi Bình khẽ thốt lên. Từ người chủ động bỗng bị rơi vào thế bị động, bản tính nam nhân trong Hi Bình bùng dậy. Hi Bình đứng dậy, bế Đại Ny lên, ép nàng dựa sát vào tường. Tả thủ đỡ dưới kiều đồn của Đại Ny. Mấy ngón tay tiện thể thám hiểm tiên động của nàng. Hữu thủ không ngừng xoa bóp song nhũ trong khi đầu lưỡi Hi Bình không ngừng liếm láp lớp da bánh mật trên cổ Đại Ny.
Tình thế xoay chuyển bất ngờ, nhưng Đại Ny rất biết thời cuộc. Hai chân nào khéo léo cặp lấy hông của Hi Bình, song thủ vuốt ve tấm lưng của Hi Bình. Miệng nàng không ngừng rên rỉ.
Với sức mạnh vô bì, tả thủ của Hi Bình nâng cả người Đại Ny lên, hữu thủ đỡ lấy lưng nàng còn miệng Hi Bình chuyển xuống hỏi thăm nhũ hoa của Đại Ny.
Đại Ny có mái tóc dài, lớp da bánh mật, nhũ hoa hồng hồng, vùng tam giác huyền bí cỏ mọc đen mượt thật sự khiến nam nhân phát cuồng lên. Và Hi Bình cũng đang muốn phát cuồng lên rồi.
Cự vật của Hi Bình liên tục chà sát trước cửa động của Đại Ny. Đại Ny dường như đã không chịu nổi, khẽ rên rỉ:"Hi... Bình... thiếp muốn... thiếp muốn..."
Nước từ tiên động của Đại Ny chảy ra thấm ướt trên chân của Hi Bình.
"Đại Ny, nàng thật hư a ha ha" Hi Bình cười cợt nhả.
"Ứ, Đại Ny chỉ hư với chàng thôi. Hãy giúp thiếp đi." Giọng nói Đại Ny hết sức gợi tình.
"Được, tiểu Ny của ta."
Hữu thủ của Hi Bình đưa xuống, tìm đường cho trường thương nhập động.
"A, sao chỗ đó của nàng bé vậy." Hi Bình hỏi.
"Xấu xa... ư ư..."
"Ha ha... ta vào đây."
Hi Bình đẩy mạnh. Tiểu huynh đệ của hắn chính thức bước vào động tiên.
"Ư ư..." Đại Ny rên rỉ.
Cửa động tuy bé nhưng lại rất sâu và dài. Trường thương của Hi Bình bị bó chặt đem lại cảm giác thống khoái tột cùng.
"a a.. đau Đại Ny. Sao chàng bỗng biến lớn vậy" Đại Ny bỗng la lên.
Quả thật, sau khi nhập động. Tiểu huynh đệ của Hi Bình đang to lên. Cho đến khi Hi Bình cảm thấy Đại Ny không thể chịu đựng được thêm nữa thì mới bắt đầu tiến hành cuộc thảo phạt.
"Đại Ny, ta đem cho nàng sự khoái cảm lớn nhất. Ta sẽ làm thỏa mãn nàng, sẽ yêu nàng suốt đời."
Mật động của Đại Ny bị tấn công mạnh mẽ. Nhưng cú đẩy hông của Hi Bình đem đến cho Đại Ny sự khoái cảm xen lẫn chút đau đớn. Nhưng quan trọng nhất, Đại Ny cảm nhận được tình yêu của Hi Bình dành cho mình trong mỗi lần tiến công.
Chẳng mấy chốc, nàng bắt đầu mê sảng. Nàng thốt lên không ngừng những từ ngữ kỳ lạ.
Nàng không nhớ nàng đã dâng trào cao triều bao nhiêu lần. Hi Bình liên tục tấn công, ngày càng nhanh, ngày càng mạnh bạo. Nàng biết rằng từ giờ mình sẽ hạnh phúc, nam nhân này chính là chỗ dựa của nàng.
"Hi Bình, thiếp không chịu nỗi nữa rồi." Nàng cảm nhận thấy một sự khoái cảm lớn nhất đang xâm chiếm khắp người nàng. Nàng rên lên rồi ngất đi trong sự sung sướng. Người nàng đổ xuống Hi Bình. Trên môi đọng một nụ cười. Nụ cười thỏa mãn. Một giọt lệ lăn trên gò má. Giọt lệ hạnh phúc.
Hi Bình biết Đại Ny đã ngủ gục, bèn khẽ rùng mình xuất khí trong mật động nàng, rồi bế nàng lên giường. Đôi tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng. Hi Bình cũng nhắm mắt đi vào giấc mộng.
...
Chúng nữ khi tỉnh dậy không thấy Hi Bình đâu. Đã đến giờ ăn tối mà không rõ Hi Bình đang ở chỗ nào, trong lòng có chút lo lắng. Sau đó chúng nữ được Bố Lỗ Tư kể Hi Bình đi tìm Đại Ny, lại được nghe kể cuộc sống 5 năm qua của Đại Ny, trong lòng chúng nữ xuất hiện sự đồng cảm. Mặc nhiên, chúng nữ coi Đại Ny như một tỷ muội của mình, quên đi mọi ân oán xưa.
...
Bố Lỗ Tư biết Hi Bình muốn dành nhiều thời gian cho Đại Ny nên dặn gia nhân trong trang viện không được làm phiền.
Khi đến bữa tối, một nha hoàn trong trang viện mang khay thức ăn đến phòng Đại Ny. Nha hoàn này rất tò mò không biết cái đó của "tình ái chi thần" trông như thế nào nên đã trái lời Bố Lỗ Tư, cất tiếng khẽ gọi:"Tình ái chi thần, Đại Ny, đã có bữa tối rồi."
Cửa phòng bật mở, một nam nhân lõa thể xuất hiện.
Nhìn thấy cự vật hùng dũng của Hi Bình, nha hoàn đó bị dọa đến phát hoảng. Từ đó, tin tức về cự vật hoành tráng của "tình ái chi thần" bắt đầu lan truyền khắp Thiên Trúc.
Thấy thái độ hoảng sợ của nha hoàn, Hi Bình cười nhạt rồi mang khay thức ăn vào.
"Đại Ny, có bữa tối rồi, mau dậy ăn nào." Hi Bình ôn nhu gọi.
"Đại Ny không dậy nổi, mau giúp Đại Ny." Đại Ny nũng nịu.
"Để ta bón cho nàng. Ha ha. Nàng phải ăn cho nhiều, rồi sinh cho ta một hài tử có làn da đẹp như nàng."
"Ừ..." Đôi má Đại Ny ửng hồng, đôi lông mi khẽ rung động.
Đang ăn, Hi Bình chợt hỏi:" Đại Ny, sao nàng lại ở trong trang viện của Bố Lỗ Tư?"
"Hi Bình, Bố Lỗ Tư vốn là người Ba Tư. Hắn đích thị là một tay đi buôn gái. Không biết hắn đã hại bao nhiêu cô gái rồi."
"Con mẹ nó, tiểu tử này làm nghề bất lương thật."
"Nam nhân ở Ba Tư hận Bố Lỗ Tư đã đưa rất nhiều nữ nhân xinh đẹp ở Ba Tư sang quốc gia khác nên đã đuổi hắn ra khỏi nước. Nhưng với số tiền kiếm được, hắn đến Thiên Trúc và có một cuộc sống rất tốt lành ở đây. 5 năm trước, Đại Ny gặp hắn. Hắn biết Đại Ny là thê tử của Đại Ny nên mang Đại Ny về chăm sóc rất tốt."
"Vì công lao này, quyền vương ta tạm tha không biến đầu hắn thành cái đầu heo." Hi Bình dương dương tự đắc nói."
"Gia đình Đại Ny đã thất lạc. May mà gặp Bố Lỗ Tư chứ không giờ này Đại Ny không biết thế nào, và chắc sẽ không gặp được chàng ô ô... " Đại Ny bật khóc.
"Đừng khóc, chuyện cũ đã qua rồi. Giờ ta đang ở bên nàng đây."
Sau này, Hi Bình biết được rằng, 5 năm trước, Bố Lỗ Tư tình cờ gặp Đại Ny. Thấy Đại Ny có nhan sắc, Bố Lỗ Tư định lừa nàng đem bán. Nhưng khi thấy Đại Ny thường hay lẩm bẩm:" Hi Bình, Hi Bình" thì hắn biết Đại Ny không là thê tử Hi Bình thì cũng tất có liên quan đến chủ nhân của hắn. Vì vậy hắn đối xử với Đại Ny rất cẩn thận. Hi Bình rất vui, quyết đem tài năng ca hát của mình ra truyền cho Bố Lỗ Tư, nhưng lần nào hắn cũng chạy mất tích.
Sáng hôm sau, Hi Bình bế Đại Ny về "Đại tràng", giới thiệu tân nương với chúng nữ .
Chương 5: Thiên địch của mọi nam nhân
Hoàng thành nước Thiên Trúc.
Vương cung của Đạt Ma Nhĩ hoàng đế Thiên Trúc thật quá sức xa hoa, thể hiện sự uy quyền và giàu sang của quốc vương. Mỗi viên gạch đều được dát vàng, mỗi cung điện đều rất nguy nga tráng lệ.
Luật lệ ở Thiên Trúc cũng không hà khắc như ở trung nguyên. Các phi tần của quốc vương thường xuyên dạo chơi trong vườn thượng uyển. Các cận thần muốn vào tiếp kiến quốc vương, thì đều phải đi qua khu vườn này. Vì vậy việc các cận thần của vua và các phi tân của vua biết nhau là việc rất bình thường. Tuy nhiên việc gian dâm bị xử rất nặng. Vì vậy, dù các phi tần thường xuyên liếc mắt đưa tình nhưng đám cận thần của Đạt Ma Nhĩ hoàng đế thực không dám làm liều.
Sáng hôm đấy, quốc vương Đạt Ma Nhĩ và cận thần đang chuẩn bị tiếp kiến sứ thần của hoàng đế Trung nguyên.
"Ta nghe nói vị sứ thần của hoàng đế Trung nguyên này được dân chúng khắp nơi gọi là 'tình ái chi thần'. Không biết thực hư thế nào? "
"Thần cũng nghe đồn thế." Một lão thần tóc bạc lên tiếng.
"Thần cũng nghe vậy." Một vị quan bụng phệ phụ họa theo.
Rồi trong triều nhao nhao những tiếng phụ họa, những lời vỗ mông ngựa, nịnh hót. Toàn lời rắm thúi.
"Thế rốt cuộc vị 'tình ái chi thần' này có lợi hại thật không?"
"Thưa quốc vương cao quý, nhà của thần ở gần nơi vị 'tình ái chi thần' đó sống. Thực sự là mấy đêm này thần thật không ngủ yên. Đêm nào cũng có những âm thanh ân ái phát ra khiến đám thê tử của thần hành thần muốn chết." Một vị cận thần có mái tóc muối tiêu trầm ngâm nói.
"Thực lợi hại như vậy sao?" Đạt Ma Nhĩ quốc vương mỉm cười. "Nếu quả có nam nhân cường hãn như vậy thì thù của ta có thể trả được rồi. Nam nhân này có thể trừ được con đãng phụ Ấu Xảo đó."
Ấu Xảo là ai? Sao Đạt Ma Nhĩ quốc vương lại thù hằn nàng đến vậy? Lại nói khi ở trong tửu lâu, vài kẻ hoài nghi năng lực của "Ái tình chi thần" nói rằng chỉ khí nào "ái tình chi thần" làm thỏa mãn Ấu Xảo thì chúng mới phục?
Nguyên lai là ba năm về trước, Thiên Trúc xuất hiện một nữ nhân. Nữ nhân này đã làm điên đảo mọi nam nhân của Thiên Trúc. Nói về tư sắc thì khỏi phải bàn, không có sắc đẹp sao làm điên đảo được nam nhân. Nhưng ngoài vẻ bề ngoài, thì thuật trong phòng the của nàng ta hết sức lợi hại.
Không nam nhân nào có thể thỏa mãn được nàng ta. Người giỏi nhất cũng chỉ được nàng ta khen tặng là "tạm được". Còn nặng nề thì bị nói thẳng là "vô dụng", "phế vật".
Hoàng đế Đạt Ma Nhĩ khi nghe đến tư sắc bất phàm của nàng ta, bèn nổi lòng thâu hương muốn tìm đến thưởng thức một phen. Không ngờ lâm trận chưa đầy nửa khắc đã phải đầu hàng. Vì vậy nàng ta tặng cho Đạt Ma Nhĩ hoàng đế 2 từ "vô dụng".
Đường đường là hoàng đế của một nước, mà bị một nhi nữ chưa đầy 20 tuổi gọi mình là "vô dụng" thì thật quá nhục nhã. Giết nàng thì không thể, Đạt Ma Nhĩ không muốn mình thành thiên cổ hận trong mắt nam nhân Thiên Trúc. Vì vậy, hoàng đế cũng chỉ mong mỏi tìm được một nam nhân có thể làm nàng ta phải khóc lóc cầu xin.
Cách đây một năm, Đạt Ma Nhĩ bắt được một tên nô lệ da đen to lớn vô cùng cường hãn. Khi cho tên nô lệ này hoan hảo với nữ nô lệ khác, hắn đã ngủ cùng một lúc với gần 20 nữ nhân. Điều này khiến Đạt Ma Nhĩ rất vui mừng. Ngài nghĩ rằng ngày trả thù đã đến.
Nhưng hỡi ôi, tên nô lệ da đen dù rất cường hãn cũng chỉ chịu được một canh giờ. Dù lực hắn đã kiệt nhưng khi nghe những lời đường mật của Ấu Xảo, hắn lại như con thiêu thân lao vào cuộc chiến. Kết quả hắn đã bị thoái tinh mà chết.
Từ đó Ấu Xảo được dân chúng Thiên Trúc gọi là "Thiên địch của mọi nam nhân".
Lại nói về Ấu Xảo. Không rõ nàng xuất thân từ đâu, nhưng chắc chắn không phải người Thiên Trúc. Nàng có mái tóc đen và làn da trắng mịn. Đôi mắt lá liễu, hàng mi cong vút, chiếc mũi thẳng, đôi môi xinh xắn và hai gò má cao. Phong nhũ đầy đặn, cao vút. Kiều đồn nảy nở, đôi chân trường túc, dáng hình uyển chuyển. Tất cả hợp lại làm nên một tuyệt sắc mỹ nữ. Tương truyền mẹ nàng là một nữ nhân Thiên Trúc còn cha nàng là một nam nhân trung nguyên. Mẹ nàng lại có dòng giống từ người Ba Tư và Thiên Trúc. Còn cha nàng có dòng giống từ người trung hoa và một dân tộc phía nam trung hoa, một dân tộc anh hùng nhưng vốn hay bị người trung hoa gọi là An Nam.
Những tinh hoa từ các chủng tộc đã tạo nên một tuyệt sắc mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Do từ bé, nàng đi theo một ma nữ đa tình, học được một loại thuật bí truyền từ ma nữ này, người nàng lại có cấu tạo đặc biệt, nên tài năng ân ái của nàng nhanh chóng vượt qua sư phụ nàng.
Nữ nhân khi học loại thuật này, thường có nhu cầu ân ái rất cao. Vì vậy Ấu Xảo đến Thiên Trúc, mở một thanh lâu, tự biến mình thành một kỹ nữ để có thể thỏa mãn bản thân. Nàng hiểu rằng nếu chỉ chung tình với một nam nhân thì sẽ không bao giờ được hạnh phúc.
Tuy vậy, nàng cũng giống như nhiều thiếu nữ mộng mơ, luôn mong chờ có một ngày có một bạch mã hoàng tử có thể đem hạnh phúc đến cho nàng.
Dù không giữ được tấm thân thuần khiết thì nàng cũng phải giữ được sự thanh bạch. Khi hoan hảo với nam nhân, nàng thường chụp một cái bao làm từ bao tử của lợn lên cự vật của họ để tránh không cho họ phát tiết vào thân thể mình. Thật không ngờ cũng có loại kỹ nữ như thế này. ( Ngày nay thì đầy, hắc hắc)
Trung Nhân Đài, kỹ viện lớn nhất ở Thiên Trúc, đây chính là nơi Ấu Xảo ở. Trên tầng cao nhất của kỹ viện, trong gian phòng đẹp nhất, một tuyệt sắc mỹ nữ đang ngồi tư lự. Cạnh nàng có một nha hoàn nhỏ tuổi.
"Uyên nhi, ta nghe nói Thiên Trúc vừa xuất hiện một 'tình ái chi thần'. Ngươi hay ra ngoài nhiều, ngươi có biết gì không" Tuyệt sắc mỹ nữ lên tiếng.
"Ấu Xảo tỷ tỷ, đúng là Thiên Trúc vừa xuất hiện một 'tình ái chi thần'. Uyên nhi cũng đã được thấy hắn." Nha hoàn Lệ Uyên trả lời.
"Hắn trông thế nào?" Ấu Xảo hỏi.
"Hắn rất... hắn rất... hắn rất lãnh tuấn, lại rất cường hãn." Lệ Uyên đỏ mặt trả lời.
"Ngươi không thích hắn rồi đấy chứ, hi hi" Ấu Xảo buông lời trêu đùa.
"Tỷ lại trêu Uyên nhi rồi. Bên cạnh hắn có rất nhiều mỹ nữ, hắn sao để ý đến Uyên nhi được." Giọng nói Uyên nhi có chút buồn bã.
"Hắn có rất nhiều nữ nhân sao?" Ấu Xảo hỏi tiếp.
"Đúng à, các mỹ nữ đó rất xinh đẹp. Đặc biệt có vài người xinh đẹp không kém gì Ấu Xảo tỷ tỷ." Lệ Uyên ngây thơ đáp.
"Thật ư?" Thần thái Ấu Xảo có chút ghen tị.
"Nhưng Ấu Xảo tỷ tỷ là xinh đẹp nhất." Lệ Uyên trả lời. A... ai bảo nữ nhân không thể vuốt mông ngựa thế.
"Hi hi... Uyên nhi, ta còn nghe tin đồn hắn có thể ngủ với hơn 50 người, lại có tin đồn cự vật của hắn rất to lớn." Nói đến đây, Ấu Xảo có chút đỏ mặt.
"A... Uyên nhi cũng nghe đồn như vậy."
"Ừm, Uyên nhi, bảo với mụ già đó ta treo biển không tiếp khách. Nếu 'tình ái chi thần' có đến đây thì mau báo cho ta biết."
"Vâng. Ấu Xảo tỷ tỷ, sao tỷ lại không tiếp khách. Chẳng phải mọi ngày tỷ đều rất cần nam nhân để luyện công sao?"
"Ta có thể kiềm chế sắc dục của mình lại. Nếu quả thật có nam nhân làm ta hạnh phúc, ta nguyện đi theo chàng cả đời dù chàng đối xử với ta thế nào. Ta rất muốn nếm thử tư vị của 'tình ái chi thần' đó. Từ giờ ta sẽ giữ thân để đợi chàng đến."
A... con mẹ nó, kỹ nữ loại này thật hiếm thấy a.
...
Hi Bình và chúng nữ đã đến Thiên Trúc được một tuần nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến việc đi sứ. Ngày thì cùng chúng nữ dạo chơi, đêm thì chiến trận liên miên. Nếu Đường Tư không nhắc nhở, chắc Hi Bình cũng chả nhớ đến trách nhiệm quang vinh mà Hoàng huynh vô năng của hắn giao cho. Nào là phát uy sức mạnh thiên triều, nào là chứng minh năng lực đàn ông của nam nhân trung nguyên. Phì, cả thế giới chỉ có một kẻ như Hi Bình mà thôi.
Chương 6: Hi Bình ra oai
Sau một tuần dạo chơi quanh hoàng thành Thiên Trúc, dưới sự nhắc nhở của Đường Tư, Hi Bình quyết định thực hiện trách nhiệm cao cả mà Hoàng thượng giao phó.
"Những việc như thế chỉ có thiên tài ta mới làm được." Hi Bình nói bằng vẻ chính khí lẫm liệt.
"Vô sỉ. Những việc vô sỉ." La Mĩ Mĩ thêm vào.
Hi Bình chỉ hừ một tiếng rồi bước đi. Lần nào tranh cãi với Mĩ Mĩ, kẻ chịu thiệt đều là Hi Bình.
Cùng đi với Hi Bình còn có Đường Tư và Lương Lệ Quỳnh. Hi Bình có thể không quan tâm đến bộ mặt của hoàng đế Trung nguyên chứ Đường Tư thì không thể. Dù sao nàng cũng là công chúa của thiên triều.
Tại Trung Nhân Đài, Ấu Xảo quyết định đến tìm gặp "tình ái chi thần". Nàng mặc một bộ đồ đen mỏng, mạng che mặt cũng màu đen, trông nàng giống một nữ nhân hành tẩu giang hồ hơn là kỹ nữ tuyệt sắc nhất Thiên Trúc. Nếu nàng đến sớm hơn một chút thì có thể đã gặp được Hi Bình. Vì khi nàng đến trang viện của Bố Lỗ Tư thì đoàn sứ thần Trung Nguyên đã đến trước Vương cung Đạt Ma Nhĩ hoàng đế rồi.
...
Vương cung Đạt Ma Nhĩ hoàng đế.
Đạt Ma Nhĩ và chúng thần vẫn đang bàn tán về "tình ái chi thần". Và lần này chủ đề chính là cự vật to lớn của "tình ái chi thần". Suốt tuần nay, việc bàn tán về "tình ái chi thần" và những chuyện xung quanh tựa hồ còn quan trọng hơn việc bàn quốc gia đại sự, quan trọng hơn việc diệt bọn sơn tặc ở núi Hắc Phong.
"Sứ thần Trung Nguyên, Hoàng Hi Bình xin triều kiến hoàng đế Thiên Trúc uy quyền tối cao." Tiếng bọn thị vệ liên tục truyền tới.
"Đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi." Đạt Ma Nhĩ vỗ đùi đến đét một cái. "E hèm, mau truyền sứ thần Trung Nguyên vào."
"Truyền sứ thần Trung Nguyên Hoàng Hi Bình vào triều kiến hoàng đế Thiên Trúc uy quyền tối cao." Tiếng bọn thị vệ lại vang lên.
Hi Bình và nhị nữ tiến vào cung điện hoàng đế Thiên Trúc. Khi Hi Bình đi qua vườn thưởng uyển, hàng chục cặp mắt đầy nhu tình chiếu khắp thân thể hắn, khiến kẻ mặt dày như Hi Bình cũng phải bối rối. Hàng chục tiếng kêu xuýt xao, chục tiếng mời gọi vang lên. Thật may là Hi Bình không biết tiếng Thiên Trúc, nếu không thì...
Chẳng mấy chốc, Hi Bình và nhị nữ đã lên đến điện.
Người ngồi chính giữa điện, mặc bộ quần áo màu trắng xen lẫn những sợi chỉ màu vàng đích thị là hoàng đế Thiên Trúc. Hi Bình và nhị nữ khẽ cúi chào.
Đạt Ma Nhĩ có chút thất vọng. Tướng mạo Hi Bình quả thật rất đẹp, cơ thể cũng rất tráng kiện, nhưng người có hình thể như thế thì Đạt Ma Nhĩ đã thấy nhiều. Họ cũng đều đã bị đánh bại dưới chân Ấu Xảo, liệu nam nhân này có khác được không?
Khi Đạt Ma Nhĩ đang đánh giá cân nhắc Hi Bình thì hơn nửa đám cận thần Thiên Trúc đang soi mói nhị nữ.
Hi Bình cũng thấy ánh mắt dâm tà của chúng, chàng quắc mắt nhìn khắp lượt, sát khí tỏa ra.
Sát khí lạnh lùng làm thức tỉnh Đạt Ma Nhĩ và cận thần. Một viên quan thông dịch được gọi đến. Những vấn đề qua lại hai nước nhanh chóng được giải quyết. Đạt Ma Nhĩ vui vẻ nhận tặng phẩm từ hoàng đế thiên triều. Hi Bình cũng vui vẻ nhận tặng phẩm mà Thiên Trúc hoàng đế gửi tặng thiên triều.
Chính sự nhanh chóng được gạt sang một bên, thay vào đó là những câu chuyện phiếm. Đạt Ma Nhĩ và quần thần cũng rời khỏi cung điện, dắt Hi Bình và nhị nữ dạo chơi vương cung, vừa đi vừa hỏi chuyện.
Khổ sở nhất chắc là nhị nữ và thông dịch viên. Nhị nữ thì chẳng hứng thú gì với câu chuyện tục tĩu của đám nam nhân, còn thông dịch viên nghe những câu nói của Hi Bình mà tái hết cả mặt, đành phải chỉnh sửa thêm bớt nhằm giữ lấy cái mạng của mình.
( Lược bỏ những lời trung gian của thông dịch viên)
"Hi Bình, ta nghe nói ngươi được gọi là ' tình ái chi thần'?" Đạt Ma Nhĩ lên tiếng.
"Con mẹ nó, ta là 'Đại tình thánh' ấy chứ" Hi Bình huyênh hoang nói.
( Thông dịch viên đã phải thông dịch thành "Thưa hoàng đế uy quyền tối cao, ở trung nguyên thần được gọi là 'Đại Tình Thánh' " Các đoạn sau các bằng hữu tự hiểu)
"Đại tình thánh? Chẳng hay một đêm ngươi có thể làm thỏa mãn bao nhiêu nữ nhân? " Một viên quan cất tiếng hỏi.
"Nhiều nhất là hơn 400 người. Nhưng lần đấy ta bị đánh thuốc mê không biết gì cả. Còn lần khác hơn 300 người. Tất cả đều là xử nữ ha ha." Hi Bình nhớ lại lần ở Dã Mã Tộc và lần trong Hậu cung.
"Sắc lang" Nhị nữ đồng thanh nói.
Đạt Ma Nhĩ và quần thần kinh ngạc nhìn Hi Bình. Một cận thần khác lên tiếng:"Các lần đó đều là với xử nữ. Thế với nữ nhân đã thành thục thì sao?"
" Có bao nhiêu thỏa mãn bấy nhiêu." Hi Bình đáp không chút ngượng ngùng. Nhị nữ đỏ mặt.
"A... ngươi thật quá lợi hại. Thời gian ngươi ở Thiên Trúc ta cũng đã được nghe đồn về ngươi. Ta nghe nói cái đó của ngươi rất lớn." Đạt Ma Nhĩ nói.
"Đúng thế. Cái của ta là vô địch thiên hạ không ai sánh bằng." Hi Bình dương dương tự đắc.
"Ngươi có thể cho ta xem qua được không?" Đạt Ma Nhĩ đề nghị.
Sặc. Chẳng lẽ lão hoàng đế này cũng giống Thi Trúc Sinh. "Con mẹ ngươi, ngươi có biến thái không thế?"
(Thông dịch viên mặt cắt không còn giọt máu dịch thành:"Việc này sao có thể làm được")
"A, ta biết là không được, nhưng ta thật sự rất muốn xem." Đạt Ma Nhĩ nói.
"Biến thái, con mẹ nó, ngươi mà nói nữa ta biến đầu ngươi thành đầu heo." Hi Bình thầm nghĩ.
Thấy thái độ của Hi Bình, Đạt Ma Nhĩ bèn nói nhỏ vào tai thông dịch viên, bảo hắn chỉ được nói cho mình Hi Bình nghe.
Lời của Đạt Ma Nhĩ hoàng đế là:"Phi tử ta rất hâm mộ tình ái chi thần. Tình ái chi thần hãy khai sáng cho chúng ta và làm vừa lòng phi tử của ta."
Nhị nữ nội lực thâm hậu đều nghe được những lời này. Họ trừng mắt giận giữ nhìn Hi Bình với vẻ nhất quyết không được làm.
Thấy vậy, Đạt Ma Nhĩ dùng chiêu khích tướng:"A, hóa ra danh xưng về tình ái chi thần chỉ là giả thôi. Cái đó của người Trung Nguyên thực không lớn lắm."
Lương Lệ Quỳnh tỉnh táo không dính chiêu. Nhưng cả Hi Bình lẫn Đường Tư đều đã chúng độc chiêu này.
"Con mẹ nó, để ta khai sáng cho các ngươi." Hi Bình gắt.
"Hi Bình, chàng mau cho chúng biết sự lợi hại của nam nhân Thiên triều." Đường Tư giận dữ không kém.
Lương Lệ Quỳnh chỉ còn biết thở dài " Hỏng rồi. Chẳng phải sẽ để bọn họ chiếm hết tiện nghi sao."
Đám phi tử của Đạt Ma Nhĩ cũng ở trong vườn thượng uyển, được Đạt Ma Nhĩ triệu đến, nói là để gặp "tình ái chi thần" bèn quên hết mọi việc mà lao thẳng đến. Cả phi tử cả cung nữ, tất tất không thiếu một ai. Mấy bà vú ngoài lục tuần cũng kéo đến xem.
Thấy chúng nhân đã tụ tập đông đủ. Hi Bình hét:"Hôm nay ta sẽ khai sáng cho tất cả các ngươi." Vừa nói Hi Bình vừa cởi quần lôi ra cự vật hùng dũng.
"Cũng chỉ bằng với ta thôi." Một viên tướng trẻ nhìn tiểu huynh đệ mềm xìu của Hi Bình thốt lên.
Câu nói này ngay lập tức được thông dịch viên dịch sang.
"Con mẹ nó, xem đây." Hi Bình vừa dứt lời, cự vật đã dựng lên thẳng đứng.
"A... a... a..."đám phi tử của Đạt Ma Nhĩ đồng thanh kêu lên.
Quần thần Thiên Trúc cũng sửng sốt.
"Chưa đủ chưa đủ, thế này cũng chỉ bằng tên nô lệ da đen năm đó. Chắc gì đã hạ gục được Ấu Xảo." Đạt Ma Nhĩ than thở.
"Con mẹ nó dám coi thường lão tử, xem nữa nè." Hi Bình lại hét.
Cái cự vật đó bắt đầu vừa dài vừa to lên, trông thật khiếp sợ, thật không dám tả tiếp.
Phi tử của Đạt Ma Nhĩ tất thảy đều đang thầm nghĩ không biết cái đó tiến vào hang động của mình thì sẽ ra sao. Liệu có chết không.
"Không... không... phải là người" Một viên quan lắp bắp. Thật quá khủng khiếp, nếu đem so cái của hắn với Hi Bình chả khác gì đem so quả ớt với quả dưa chuột.
"Ngươi đúng là 'tình ái chi thần', là 'đại tình thánh', ta tin rồi." Đạt Ma Nhĩ nói.
"Nam nhân này chắc chắn sẽ báo thù được cho ta. Ấu Xảo chờ đấy haha." Đạt Ma Nhĩ thầm nói trong lòng, mặt lộ vẻ sung sướng.
"Lão quốc vương này thật biến thái, nhìn thấy cự vật của ta mà lại tỏ vẻ sung sướng." Hi Bình vừa nghĩ vừa mặc lại quần. Đám phi tử Đạt Ma Nhĩ tỏ vẻ tiếc nuối.
"Đại Tình Thánh chỉ là một danh xưng của ta mà thôi. Ta còn là Quyền vương Ca thần vô địch nữa." Hi Bình lại dương dương tự đắc.
"Ngươi còn là quyền vương ca thần vô địch ư. Được, hãy biểu diễn cho chúng ta xem." Đạt Ma Nhĩ vui vẻ nói.
"Được được, ta sẽ hát cho các ngươi nghe." Hi Bình trong lòng rất vui vẻ.
Nhị nữ thầm kêu "Hỏng rồi."
Bất chợt, có một giọng nói trong trẻo vang lên:"Ta muốn gặp tình ái chi thần, ta muốn gặp tình ái chi thần. Tránh ra, đừng cản đường ta."
Một nữ nhân mặc trang phục đen chạy đến. Trên tay cầm một thanh đao. Nàng trông rất xinh đẹp.
Đạt Ma Nhĩ và triều thần trông thấy nàng đều nhận ra ngay, vì ai cũng đã hoan hảo với nàng ta một lần. Mỹ nữ đó chính là Ấu Xảo.
Chương 7: Bắt cóc
Hi Bình thấy một nữ nhân xông vào gào thét lung tung. Lại thấy Đạt Ma Nhĩ cũng đám cận thần tỏ vẻ sửng sốt thì thầm nghĩ không được hát nữa, trong lòng mất hết hứng thú. "Con mẹ nó, ả rắm thúi kia dám phá hảo sự của lão tử. Phải trừng trị ả mới được."
Nghĩ là làm, Hi Bình lao ngay đến trước mắt Ấu Xảo. Ấu Xảo cũng thất kinh khi có nhân ảnh vụt đến trước mặt mình, vội thối lui vài bước.
Hi Bình thấy gương mặt xinh đẹp của Ấu Xảo, thần hồn bỗng sững sờ. "Ả rắm thúi này thật xinh đẹp a..." Hi Bình thầm so sánh Ấu Xảo với Mộng Hương, Thiên Diệp Bội, Lãnh Như Băng, Âu Dương Đình Đình, Thủy Khiết Thu. Xinh đẹp không kém mà lại có vẻ phóng đãng hơn.
Hi Bình cứ ngây ra nhìn Ấu Xảo một cách si ngốc.
Ấu Xảo đã biết mặt hầu hết đám quan lại trong triều, nay thấy một thanh niên lãnh tuấn đứng giữa đám người vô dụng liền nghĩ ngay đấy là "tình ái chi thần". Nàng thấy ánh mắt si ngốc của Hi Bình, gương mặt thoáng chút tiếu ý, rồi bất ngờ nói tiếng trung nguyên :"Nhìn cái gì mà nhìn, nữ nhân của ngươi đang gặp nguy hiểm mà ngươi vẫn đứng trơ mắt ra nhìn sao."
"Hả, ả rắm thúi, ngươi nói gì?" Hi Bình sửng sốt.
Lúc đấy Đường Tư và Lương Lệ Quỳnh cũng tiến đến. Đường Tư cất giọng hỏi:" Tỷ tỷ, tỷ vừa nói gì thế. Sao trên tay tỷ lại cầm Liệt Dương Chân Đao."
"Đừng nhiều lời, mau theo ta. Ái tình chi thần, cầm lấy cây đao này giúp ta."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Hi Bình nóng bừng như lửa.
...
Quay lại sáng ngày hôm đấy. Khi Ấu Xảo đến trước trang viện của Bố Lỗ Tư, hỏi thăm người dân xung quanh thì biết được "tình ái chi thần" đã đi từ sớm. Nàng thất vọng định quay về thì cửa trang viện Bố Lỗ Tư chợt mở.
Từng lớp từng lớp mỹ nữ lần lượt đi ra. Những mỹ nữ xinh đẹp này chắc là thê tử của "tình ái chi thần". Ấu Xảo tò mò đứng lại xem, đồng thời thử đánh giá tư sắc của các nàng.
Quả thật mỗi người một vẻ, đều xứng là tuyệt sắc mỹ nữ. Trong đó có vài người nội trội hơn hẳn, mà Ấu Xảo cũng thấy mình không bì kịp. "Tình ái chi thần quả nhiên lợi hại. Có nhiều mỹ nữ xinh đẹp thế này là đủ biết. Bọn họ tựa hồ rất hạnh phúc, hình như không biết ưu phiền là gì."
Ấu Xảo đang trầm tư bỗng thấy 3 bóng người lặng lẽ bám theo chúng nữ. Ấu Xảo là người biết võ công, tự đánh giá ngay thực lực 3 kẻ kia không phải hạng xoàng. Bọn chúng lại thường xuyên ngó trước ngó sau, tịnh không có ý đồ tốt. Ấu Xảo cũng lặng lẽ đi theo xem chúng định giở trò gì.
Nguyên sáng hôm đó, sau khi Hi Bình và nhị nữ vào triều kiến hoàng đế Thiên Trúc. Chúng nữ theo thói quen lại rủ nhau ra ngoài chơi. Chỉ có Lãnh Như Băng, Mộng Hương, La Mĩ Mĩ tối qua do quá phong cuồng nên sáng nay chỉ muốn nằm ngủ. Còn Độc Cô Tuyết, Vạn Diệu, Vương Ngọc Phân, Lạc U Nhi, Vưu Túy, Hoa Lôi thật không có hứng thú với kiểu đi chơi này nên cũng ở lại trong trang viện. Còn lại chúng nữ, theo Đại Ny dẫn đường, nhất loạt đi du ngoạn thưởng lãm.
Một tuần ở đây, chúng nữ cũng đã đi nhiều nơi đang đến, hiện giờ thật không biết đi đâu. Đại Ny 5 năm nay cũng sống một cách khép kín, ít giao tiếp nên cũng không giúp được gì nhiều.
Đang vu vơ không biết đi đâu thì Phong Ái Vũ chợt chấy một lũ trẻ Thiên Trúc nói nói cười cười đang chỉ chỏ về phía ngoài thành. Vốn tính hiếu kỳ, nàng quay sang Đại Ny đề nghị:
"Đại Ny tỷ tỷ, lũ trẻ kia nói gì mà vui vẻ thế."
Mọi người thầm buồn cười cho tính khí trẻ con của Ái Vũ. Có nhi tử rồi mà vẫn như một nữ hài tử vậy.
Đại Ny chiều lòng Ái Vũ, bèn đi ra chỗ lũ trẻ bắt chuyện. Lúc sau nàng quay về nói:" Họ bảo ngoài thành có một gánh xiếc mới đến. Do chưa tìm được quán trọ nên gánh xiêc này đang tạm ở ngoài thành. Họ đang rủ nhau ra xem."
Ái Vũ reo lên:" Quá hay, chúng ta mau ra đó xem thôi."
A... tò mò là tính cách rất nguy hiểm. Nữ nhân mà có tính tò mò lại càng nguy hiểm. Và việc này cũng thật hết sức nguy hiểm.
Sau khi chúng nữ đi khuất, Ấu Xảo tình cờ thấy lũ trẻ kia nhận một gói kẹo từ 1 trong 3 kẻ lạ mặt. Nàng càng khẳng định là có chuyện.
Chúng nữ cùng kéo nhau ra ngoài thành. Đi được một lúc thì thấy có một nơi dựng rất nhiều lều bạc. Rồi có một bức tranh vẽ rất nhiều hình kỳ dị, ý bảo đây đúng là gánh xiếc đó, đám cừu non mau vào chuồng nào. Thấy bên trong có rất nhiều người đang reo hò, bầy cừu non ngoan ngoãn tiến vào theo.
Như biết sự có mặt của chúng nữ, người quản trò vội la lớn: "Đề nghị chư vị tránh ra cho các khán giả mới vào xem. Oa, toàn là những mỹ nhân xinh đẹp. Sau đây là tiết mục tung hứng của gánh xiếc chúng tôi."
"Kế tiếp là tiết mục tung hứng." Đại Ny giải thích cho chúng nữ biết.
Một nam nhân bước ra. Trên tay hắn cầm rất nhiều lọ nhỏ. Rồi thật điêu luyện, hắn lần lượt tung hứng những chiếc lọ. Dần dần từ 3 chiếc, rồi 4 chiếc, rồi 5 chiếc... và giờ đã là 10 chiếc.
Chúng nữ say mê nhìn. Bạch Chi và Đỗ Quyên, tiểu Tước, Ái Vũ không ngừng reo lên thích thú.
Bất chợt, nam nhân đó bỗng bị luống cuống đánh rơi lọ xuống đất. Từng chiếc lọ vỡ rơi rất gần chúng nữ. Một mùi hương thoang thoảng bốc lên. Lôi Phượng chợt thấy đám người xung quanh đã đeo mặt nạ từ lúc nào. Biết có chuyện nàng hét lên:" Cẩn thận. Có bẫy."
Cùng lúc, A Mật Y và Thiên Diệp Bội cùng hét:" Mau bế khí, có độc." Lời vừa dứt thì đã hơn một nữa chúng nữ ngã xuống mê man. Xót lại chỉ còn A Mật Y, Thiên Diệp Bội, Nguyên Chân cùng ngũ hoa, Phỉ Sa, Lãnh Tinh Oánh, Âu Dương Đình Đình, Dã Mân Côi, Từ Bạch Lộ, Lôi Phượng, Thủy Khiết Thu.
"Tưởng chỉ là hoa hồng, không ngờ cũng có gai. Xem các nàng có chạy thoát khỏi tay Hắc Phong sơn tặc chúng ta không. Ha ha ha." Gã quản trò cất tiếng cười khả ố.
Lời của y vừa dứt, đám khán giả xung quanh lộ nguyên hình sơn tặc, liền xông vào tấn công các nàng. Kẻ tung lưới, kẻ đánh quyền thật hết sức hỗn loạn.
Hương thơm mà các nàng ngửi phải, chính là một loại mê dược do Hắc Phong sơn tặc chế ra. Dù là người có võ công mà hít phải thì cũng lập tức mê man. Trong thoáng chốc, chỉ còn lại A Mật Y, Thiên Diệp Bội, Nguyên Chân, Âu Dương Đình Đình còn đứng vững. 4 người các nàng chống trả rất dữ dội.
"Hừ, hổ cái chứ không phải người. Nhưng quả thật họ rất xinh đẹp. Quân sư, phiền người ra tay giúp. Nhưng tuyệt không được làm hại họ." Gã quản trò lại nói.
Một bóng ảnh lào đến 4 nàng. Nếu giao đầu bình thường, các nàng cũng chỉ cầm cự ngang sức với hắn, huống chi là lúc đang trúng mê dược. Hắn nhanh chóng điểm huyệt đạo bốn nàng. Khi hắn dừng lại, các nàng mới phát hiện ra đó là một lào già tóc đã bạc trắng.
"Mau, mau đưa đám mỹ nhân này về sơn trại. Tối nay đặc biệt sẽ rất vui thú đây. Hắc hắc." Gã quản trò phi mình lên một con người trắng, thúc giục đám lâu la nhanh chóng làm việc.
Ấu Xảo từ xa chứng kiến sự việc. Dù rất bực bội nhưng không thể làm gì được. Nàng cũng đã thấy thân thủ của lão già kia. Nếu đơn độc đấu, nàng tuyệt không phải đối thủ của hắn. "Chỉ có cách tìm người đến cứu." Nghĩ vậy, nàng lập tức chuyển thân nhằm thẳng trang viện của Bố Lỗ Tư. Nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại muốn nhúng tay vào việc này. Chẳng lẽ vì vị "tình ái chi thần" mới nghe danh mà chưa hề gặp mặt? Hay vì nàng thấy thương xót khi những bông hoa xinh đẹp kia bị rơi vào tay đám nam nhân xấu xa nên quyết làm hiệp nữ thay vì làm kỹ nữ? Thật khó mà biết được.
Trang viện Bố Lỗ Tư.
Ấu Xảo nhanh chóng tiến vào trong. Tình cờ nàng bắt gặp Vưu Túy đang dạo bước cùng Hoa Lôi. Phát hiện có kẻ đột nhập, kiếm của Vưu Túy nhanh chóng tấn công Ấu Xảo. Ấu Xảo bình tĩnh đối chiêu. Tiếp nhau hơn mười chiêu Ấu Xảo lừa miếng thối lui lại rồi lên tiếng:" Gượm đã tỷ tỷ. Ấu Xảo không có ý xấu. Ấu Xảo đến để đưa tin."
Nhận thấy Ấu Xảo không có ác ý, Vưu Túy cũng dừng kiếm, cất giọng hỏi:" Không biết cô nương có điều gì chỉ dạy."
"Thê tử của 'tình ái chi thần' đã bị bọn sơn tặc núi Hắc Phong bắt đi. Hãy mau đi cứu người.
"Ngươi nói cái gì?" Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Như Băng cất lên. Ấu Xảo thoáng chút rùng mình.
Thấy có tiếng động, Lãnh Như Băng cùng chúng nữ vội kéo đến. Bố Lỗ Tư cũng gấp gáp chạy đến.
"Thê tử của 'tình ái chi thần' đã bị bọn sơn tặc núi Hắc Phong bắt." Ấu Xảo nhắc lại.
"Làm sao ta tin được ngươi?" Lãnh Như Băng lạnh lẽo nói.
"Tin hay không tùy ngươi. Ta chỉ giúp đến đây thôi." Ấu Xảo nói với chút không hài lòng. Giúp người bị hoài ngi. Hừ.
"Ấu Xảo cô nương, cô thực thấy thê tử của chủ nhân ta bị bọn Hắc Phong sơn tặc bắt giữ." Bố Lỗ Tư cất giọng.
"Đúng vậy. Họ bị trúng mê dược." Ấu Xảo nhìn nam nhân trước mặt. Hình như hắn cũng đã từng hảo hảo với nàng. Có điều cũng là đồ bỏ đi thôi.
"Ta tin lời Ấu Xảo nói. Các nữ chủ nhân, bọn sơn tặc núi Hắc Phong này hết sức nguy hiểm. Chúng ta mau đi cứu người." Giọng Bỗ Lỗ Tư đầy vẻ khẩn trương.
"Nhanh. Hoa Lôi tỷ Ngọc Phân tỷ Mĩ Mĩ muội, ba người ở lại trang viện đợi chàng về." Lãnh Như Băng dặn dò.
Ấu Xảo định chuyển thân bỏ đi thì bị Vưu Túy cản lại.
"Ngươi muốn gì?" Ấu Xảo tỏ vẻ bất mãn. Nàng bắt đầu không ưa những nữ nhân này.
"Ấu Xảo cô nương, chúng ta muốn nhờ cô giúp một việc. Mong cô hay đi báo cho phu quân của chúng ta biết sự tình." Vưu Túy nói. Rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Mộng Hương. Mộng Hương ngay lập tức chuyển thân đi mất.
"Sao ta phải giúp... mà chắc gì 'tình ái chi thần' tin lời ta?" Ấu Xảo ngập ngừng trả lời.
"Chàng nhất định sẽ tin lời nàng. Hãy đưa vật này cho chàng. Chàng hiện giờ đang trong cung điện Hoàng đế Thiên Trúc." Mộng Hương đã quay lại. Trên tay cầm Liệt Dương Chân Đao.
"Ấu Xảo cô nương, chúng ta xin đa tạ cô nương." Dứt lời, chúng nữ đều nhanh chóng cưỡi ngựa lao đi.
"Các nữ chủ nhân gượm đã, để Bố Lỗ Tư dẫn đường. Bố Lỗ Tư biết núi Hắc Phong ở đâu." Bố Lỗ Tư gọi với theo.
"Nhanh." Chúng nữ quát.
Ấu Xảo cầm thanh Liệt Dương Chân Đao lên rồi nhằm hướng cung điện thẳng tiến.