Ba tháng trôi qua.
Trong ba tháng ấy, lòng dạ Xảo Lan không bình lặng chút nào. Trừ lúc ăn lúc ngủ, nàng sống trong những giờ phút cô đơn dài đằng đẵng. Tuy đã thêu thùa may vá, đọc sách làm thơ, hoặc đi tản bộ trong vườn, nàng vẫn không sao xua đuổi được sự trống vắng và buồn tủi trong lòng. Song khủng khiếp nhất vẫn là những đêm dài mất ngủ và sự ám ảnh của những hồn ma trong Hàn Thông viên.
Từ sau đêm tân hôn, nàng lại mấy lần nghe thấy tiếng thở dài não nề và trông thấy có bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ. Vì đã được mẹ chồng căn dặn trước, nàng không còn sợ hãi như lần đầu, song vẫn cảm thấy rờn rợn mỗi lần trong thấy, hoặc nghe thấy những bóng đen và những âm thanh ấy. Một hôm, vào buổi tối, nàng sai Tử Yên đến nhà bà dì của Nguyên Tường bên khu Ngâm Phong quán mượn mẫu thêu, khi trở về, Tử Yên sợ tái mét mặt, khóc khóc mếu mếu, chạy vào nhà kêu líu lưỡi.
- Đừng kêu ầm lên, có chuyện gì thế? - Xảo Lan lấy áo lông khoác vào người và bảo Tử Yên lấy cho nàng viên thuốc an thần để uống, rồi hỏi - Em thấy những gì?
- Một con ma nhảy từ trong bụi trúc ra... - Hai hàm răng cô gái đánh vào nhau lập cập - Em thấy nó chồm tới, vừa cứng đơ vừa bay vèo qua một cái!
- Đã cứng đơ làm sao còn bay vèo được? - Xảo Lan vặn lại - Dứt khoát em trông nhầm rồi, có lẽ ông già Cao làm vườn bẻ măng trúc đấy.
- Nhất định không phải ông già Cao. Hình dáng ông ta, em còn lạ gì, người cao tọ Nhưng con ma này không cao to như thế, quần áo cũng không phải...
- Thế nó mặc gì? - Xảo Lan truy hỏi.
- Nó mặc áo choàng lật phật! - Tử Yên co rúm người lại rồi đột ngột kêu lên - À, phải rồi, nó mặc áo liệm! Cổ tay áo bay bay!
Trong bụng cảm thấy rờn rợn, hơi lạnh từ trong cổ hắt ra, song Xảo Lan không thể không làm bộ cứng cỏi:
- Đừng nói với ai nhé, Tử Yên! Người khác chưa gặp ma bao giờ, sao chỉ có mình em gặp? Nói ra người ta sẽ cười chị em mình thần hồn nát thần tính. Vả lại, có phải là ma không thì chưa biết, nhưng nhỡ là người ở bên ấy thì sao? Đêm nay lại tối trời, không có trăng, em không nhìn rõ, lại nhiều lần được nghe chuyện ma quỷ nữa.
- Em thề là nhìn thấy mà! - Tử Yên không chịu, cãi lại - Ma đàn ông, cứng đơ như xác chết. Trông thấy em, nó bay ngay về phía Lạc Nguyệt hiên.
- Bay hay là nhảy? - Xảo Lan hỏi vặn.
- Chuyện đó... em biết làm sao được? Sợ phát khiếp lên, đến nhảy cũng không kịp nhảy, còn nhìn ngó làm gì.
- Em thấy chưa, lúc thì em bảo nó nhảy, lúc lại bảo nó bay, chính em cũng không rõ. - Xảo Lan mắng - Thôi đằng nào ma nó cũng không làm hại em. Đi ngủ một giấc, sáng mai dậy là quên ngay đấy mà. Từ nay về sau, chúng ta đừng ra khỏi nhà vào ban đêm nữa. Thôi đi ngủ đi!
Tử Yên đi ngủ, bụng còn ấm ức chưa chịu. Xảo Lan tuy ngoài mồm nói bạo thế, nhưng trong bụng lại thấy rờn rợn. Nàng nhớ lại tất cả những chuyện Nguyên Khải kể cho nàng nghe về những con ma ở Hàn Thông viên. Phải chăng tất cả những người chết oan uổng đều biến thành mả Thế còn Nguyên Khải thì sao? Vong hồn chàng cũng bay lởn vởn trong Hàn Thông viên ư? Nghĩ thế, nàng không sao ngủ được. Bước đến bức tranh của Nguyên Khải để lại, nàng ngẩng nhìn lên bức tranh ấy, bất giác nàng nói chuyện với nó:
- Khải Khải, nếu vong hồn chàng có linh thiêng thì hãy vì tình nghĩa của em mà hiện về cho em được gặp.
Bức tranh vẫn đóng chặt trên tường, xung quanh im phăng phắc, làm gì có mả Chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ thổi trên ngọn trúc phát ra những âm thanh rì rào đơn điệu. Xảo Lan thở dài nhẹ nhõm, sao mình ngốc nghếch thế, sao lại đi tin vong hồn Nguyên Khải bay quanh quẩn bên cạnh mình. Nàng bước đến cạnh giường, vừa cởi xiêm áo đi ngủ, vừa lẩm bẩm một mình:
- Nỗi buồn sinh tử đã lâu, vong hồn chưa chịu về nhập mộng.
Ba tháng trời trôi qua trong cảnh huống đó. Bóng dáng của vong hồn ám ảnh nàng, niềm nhớ thương Nguyên Khải vây bủa nàng, nỗi cô quạnh trống vắng dày vò nàng. Song, mặc kệ nỗi đau khổ vất vả của một con người, thời gian vẫn trôi đi từng ngày. Sau ba tháng, Xảo Lan về nhà thăm cha mẹ. Mẹ nàng nâng khuôn mặt hốc hác của nàng lên ngắm nghía, rồi rơm rớm nước mắt:
- Sao con ngày càng gầy đi thế? Sống bên nhà họ Bạch không thoải mái hay sao?
- Ai nói mẹ thế? Con rất thoải mái. Mẹ chồng đều thương quý con, con được ăn ngon, mặc đẹp, mặt nào cũng tốt, con còn không thỏa mãn nỗi gì nữa?
- Nhưng... - Hàn phu nhân ngập ngừng - Nói cho cùng, con vẫn là người không có chồng.
- Con có chồng chứ! - Xảo Lan cãi lại - Có điều anh ấy không còn nữa.
- Sống như vậy mà con không thấy khổ hay sao? - Hàn phu nhân chau mày, cất giọng xót xa - Mẹ chồng con đến thăm mẹ mấy lần, lần nào bà ấy cũng bảo chỉ cần con đổi ý, bằng lòng cải giá, nhà họ Bạch không trách cứ gì đâu!
- Kìa, mẹ! - Xảo Lan gọi to - Chả lẽ mẹ chồng con không ưa con hay sao mà muốn tống khứ con đi?
- Đừng nói hồ đồ! Mẹ chồng con thương con còn trẻ mà đã chịu phận góa bụa, con đừng đổ tiếng oan cho bà ấy.
- Thế nào mẹ? Cả hai bà đều chưa bỏ được ý định bắt con cải giá, cứ nhất quyết buộc con phải chết để bày tỏ lòng dạ hay sao?
- Thôi, thôi được rồi, đừng nói nữa! Âu đây cũng là số phần của con! - Hàn phu nhân than thở rồi im lặng.
Ở nhà cha mẹ đẻ được mười ngày rồi trở về Hàn Thông viên, lòng Xảo Lan càng quyết, chí Xảo Lan càng vững. Đêm đêm, nàng đứng trước bức tranh của Nguyên Khải, rì rầm như cầu nguyện:
- Khải Khải, chúng ta cùng lớn lên với nhau từ bé, chàng hiểu lòng em, em hiểu lòng chàng. Lòng thế nào thì tình thế ấy, chúng ta đều đã giải bày hằng ngày. Dù phụ mẫu chàng nói thế nào, dù phụ mẫu em nói thế nào, em cũng quyết không cải giá. Khải Khải, lúc sống em không thể ở với chàng thì khi chết em sẽ được gần chàng, tấm lòng và tình cảm ấy của em duy có chàng thấu hiểu.
Vừa nói dứt lời, Xảo Lan nghe thấy có tiếng thở dài ngoài cửa sổ. Tiếng thở dài ấy nghe rất rõ, rất quen, khiến nàng không thể không cho là có người ngoài cửa sổ. Không kịp nghĩ ngợi gì hết, bản năng bắt nàng quay ngoắt người lại. Nàng xông ra chỗ cửa sổ, đẩy tung cánh cửa ra, ngay lập tức một luồng gió lạnh ùa vào như cứa da cứa thịt và thổi tắt ngọn nến trên bàn. Nàng bất giác lảo đảo, cố định thần nhìn kỹ. Ngoài cửa sổ hình như có bóng người chạy thoáng qua rồi mất hút trong bụi trúc. Sau đó chỉ còn lại sao mờ ảo. Gió lạnh thổi từng cơn như cứa vào da thịt và xương cốt. Nàng cứ đứng chôn chân bên cửa sổ, cho mãi đến khi trời tỏ rạng và ánh bình minh ló hiện, nàng mới thản nhiên đóng cửa sổ lại. Dựa dầu vào khung cửa sổ, nàng hỏi nhỏ:
- Khải Khải, có phải chàng không? Có phải vong hồn của chàng hiện về không? Nếu không phải là chàng thì hà chi phải dọa em? Nếu là chàng thì tại sao không hiện ra?
Chẳng ai trả lời câu hỏi của nàng, trời đã sáng hẳn.
Từ hôm ấy trở đi, có lẽ do trời đất cảm động trước nỗi nhớ thương chân thành ấy mà Xảo Lan luôn luôn cảm thấy vong hồn Nguyên Khải quấn quýt bên cạnh nàng. Tuy chưa lần nào nhìn thấy bóng dáng Nguyên Khải, song bao giờ nàng cũng cảm thấy sự tồn tại của chàng, nhất là vào ban đêm. Nàng không sợ bóng đen và tiếng thở dài ngoài cửa sổ nữa. Trái lại, nàng chỉ mong bóng đen ấy và tiếng thở dài ấy đến với nàng, và cứ khăng khăng cho đấy là vong hồn của Nguyên Khải hiện về. Bao nhiêu lần nàng nhảy đến cửa sổ để chộp bắt cái bóng đen ấy, cũng bao lần nàng đứng bên cửa sổ nói khẽ ra phía ngoài:
- Khải Khải, em biết chàng đang ở bên ngoài, tại sao chàng không vào với em?
Chưa lần nào có người trả lời nàng, cũng chưa lần nào nàng tóm bắt được cái bóng đen ấy. Song nàng vẫn tin chắc vong hồn Nguyên Khải vẫn ở ngoài kia, vẫn ở xung quanh nàng. Chàng đang ngấm ngầm chăm sóc nàng, bảo vệ nàng như chàng đã từng hứa hẹn hồi còn sống.
Vụt cái đã đến đầu mùa hạ. Hoa thạch lựu trước Vi Vũ hiên nở rộ. Tuy là đầu hạ, song tiết trời vẫn lạnh, nhất là về đêm, đúng là mùa "ấm lạnh thất thường". Do thời tiết biến đổi khôn lường, cộng thêm tâm trạng lúc nào cũng nặng nề, nên đến đầu tháng năm, Xảo Lan bắt đầu sốt cao và khủng khẳng họ Đêm nay, trời đã khuya, chưa chịu đi ngủ, nàng mở toang cửa sổ để ngắm ánh trăng tràn vào đầy cửa, lòng bời rối buồn thương. Ngồi vào bàn viết, nàng bất thần cầm lấy bút, thẫn thờ viết vào sổ thơ của mình:
Thạnh lựu nở để tang xuân
Cỏ cây phớt màu nắng úa
Phù dung gầy héo, huệ lan ngụy rữa, lá liễu khô tàn!
Đêm dài tuy khắc khoải buồn
Đêm về tâm can càng bối rối
Nửa cửa trăng nhòa, ba tiếng trống khuya, một bóng sầu nhân.
Viết xong mệt lả, nàng vừa buồn vừa cô độc. Gió từ ngoài lùa vào làm nàng húng hắng họ Nàng gục mặt xuống bàn, mệt mỏi và rã rời, quên là mình đang ăn mặc phong phanh, quên cả cửa sổ chưa đóng và gió đêm đang lạnh lẽo, nàng ngủ thiếp đi trong giấc ngủ nặng nề.
Vẫn như mọi bữa, hình như nàng đang mợ Nàng mơ thấy có bóng người lách vào phòng nàng, có một bàn tay đang vuốt nhẹ trên mái tóc nàng. Vẫn như mọi bữa, hình như có người khép cửa sổ hộ nàng. Vẫn như mọi bữa, hình như có một tấm áo da đắp nhẹ lên lưng nàng. Vẫn như mọi bữa, hình như có người đang đọc những dòng chữ nàng vừa viết... Hình như... và hình như...
Rồi bất chợt tỉnh giấc, nàng mở mắt nhìn, ngọn đèn trên bàn bé như hạt đỗ, trong phòng tuyệt nhiên không có một ai. Nàng ngồi thẳng người lên, cái áo khoác ngoài tuột khỏi vai nàng. Giật mình, nàng giữ tấm áo lại và quay đầu nhìn ra phía sau, cánh cửa sổ đã đóng tự lúc nào. Vậy ra có người vào phòng thật ư? Vậy ra nàng không nằm mê ư? Nàng hắng giọng, vội vã cất tiếng gọi:
- Tử Yên! Tú Cẩm!
Hai cô hầu tức tốc chạy vào, quần áo còn xộc xệch, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi còn ngái ngủ:
- Có chuyện gì thế tiểu thư?
- Có em nào vừa vào đây không?
- Thưa tiểu thư không ạ!
- Các em có nghe thấy tiếng gì không?
- Thưa tiểu thư không ạ!
Xảo Lan nhìn vào bàn thấy ngay quyển sổ thơ của mình vừa bị giở. Nàng cầm quyển sổ lên, mở ra xem, hãi hùng thấy cạnh dòng chữ của mình có những dòng chữ khác:
Lời ai vọng đến tai anh,
Trời cao nghe thấy tới nhanh với nàng,
Âm thầm đau đớn lệ tràn,
Hỏi ai mà chẳng nát tan cõi lòng?
Tóc mây không phủ gối hồng,
Hỏi chăng hoa hạnh lạnh lùng trong mưa?
Bấc tàn hắt bóng canh khuya,
Thấy em gục ngủ bên kia mặt bàn.
Bài thơ vừa được chép, mực chưa khô hẳn, còn nét bút thì Xảo Lan quen lắm, dù có mài ra thành bột, nàng cũng nhận ra được đấy là nét bút của Nguyên Khải. Nàng áp chặt quyển sổ vào ngực, thở một hơi rất sâu, nhắm mắt lại và thì thầm:
- Chàng vừa đến! Cuối cùng, chàng đã đến!
Chồm ra phía cửa sổ, nàng đẩy tung cánh cửa và đưa mắt lục tìm khắp vườn hoa phủ kín bóng đêm. Hai hàng lệ chảy tràn xuống má, nàng vẫn ôm ghì quyển thơ và hướng ra phía vườn hoa rậm rì cây cối, gọi to:
- Đến đây, Khải Khải! Chàng đừng bỏ em! Em van chàng, Khải Khải!
Trời đêm dầy đặc, tiếng gió lao xao, bóng cây trong vườn lay động, không biết vong hồn người quá cố đang lẩn khuất nơi nào? Xảo Lan lấy tay áo che kín mặt, nàng gục xuống cửa sổ mà thổn thức.