Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Cửa Cấm

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 13374 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Cửa Cấm
QUỲNH DAO

Chương 5
Đây là đêm động phòng hoa chúc.
Đêm đã khuya. Cô hầu Tú Cẩm và Tử Yên đều đã ngủ yên trong gian phòng nhỏ bên kia tường, riêng Xảo Lan không tài nào ngủ được. Ngọn nến ngày cưới trên bàn thờ đã cháy hết một nửa. Ánh nến lay động trước làn gió lọt qua khe cửa vào phòng. Phía sau cây nến là bài vị của Bạch Nguyên Khải. Trên tường treo bức chân dung của chàng, tranh vẽ không được đẹp, dưới ánh nến trông nó có phần hư ảo.
Căn phòng Xảo Lan ở thuộc căn nhà sáu gian nằm biệt lập trong Vi Vũ hiên. Kể cả người hầu người ở cộng với Xảo Lan nữa là năm. Nhà thì to, người thì ít, trông cứ heo hút vắng vẻ thế nào. Ngoài cửa sổ là rừng trúc, tiếng trúc lay tạo ra những âm thanh rì rào như tiếng kêu ai oán. Đêm nay không có vẻ gì là đêm động phòng hoa chúc. Không có sự hoan hỉ, không có khách chúc tụng, thậm chí không có cả chú rể. Gió đang gào, nến đang khóc. Xảo Lan ngồi tựa mình bên gối, không nén được tiếng thở dài, rồi nàng thủ thỉ một mình:
- Khải Khải ơi! Dưới suối vàng chàng có biết phải giúp đỡ em không? Chàng hãy giúp em sống qua những tháng năm đằng đẵng này! Khải Khải, chính chàng đã bảo sẽ bảo vệ em mãi mãi, thế mà chàng nỡ lòng bỏ em lại một mình?
Dường như để đáp lại câu hỏi của Xảo Lan, nàng bỗng dưng nghe thấy có tiếng thở dài rất não ruột kéo dài vẳng lên bên ngoài cửa sổ. Nàng đột ngột nhổm dậy, một luồng hơi lạnh chạy suốt sống lưng, trong lúc hoảng hốt, nàng sực nhớ đây là khu vườn có mạ Tiếng thở dài ngoài cửa sổ là của người hay của mạ Nàng ngồi ngay ngắn lại, làm ra vẻ không sợ sệt, quát hỏi:
- Ai ngoài cửa sổ thế?
Không có tiếng trả lời, bên ngoài lại lặng lẽ như tờ. Bị tiếng quát hỏi của Xảo Lan đánh thức, Tú Cẩm từ gian phòng bên cạnh chạy vào vừa dụi mắt vừa hỏi:
- Tiểu thư, có chuyện gì thế?
- Ờ... không... không có chuyện gì cả. - Xảo Lan trả lời.
Ngoài cửa sổ tiếng gió rì rào, rừng trúc lay động, vừa rồi chắc là tiếng gió, chẳng qua đây là nơi có ma quỷ, nên người ta dễ có cảm giác nhầm lẫn đấy thôi. Không để cô hầu sợ hãi, nàng cố làm ra vẻ mạnh bạo:
- Em ngủ đi!
Cô hầu ra rồi, nàng ngả người xuống gối, đêm đã khuya, cũng nên đi ngủ đi thôi. Mai còn phải dậy sớm để chào ông bà cô bác, nàng là nàng dâu mới cơ mà! Nàng lại thở dài, đầu ngả lên gối, lần vải gối bằng gấm đoạn cọ vào má nàng. Đêm yên tĩnh thế này, sao không ngủ được? Nàng trăn trở, trằn trọc, thở dài... Nhớ lại kỷ niệm đã qua, bao lần mơ tưởng đến đêm tân hôn, bao lần hình dung ra cảnh êm ái của đêm động phòng hoa chúc, ai ngờ là thế này đây. Nàng nghĩ ngợi miên man mãi, không biết giấc ngủ vật vờ đến tự lúc nào.
Không hiểu sao nàng bất ngờ chợt tỉnh. Không rõ mình bị cái gì làm tỉnh giấc, cũng không rõ tại sao mình tỉnh giấc. Nàng mở mắt, cây nến trên bàn thờ đã cháy hết. Nhưng bên ngoài, ánh trăng nhuộm trắng cánh cửa sổ giấy bồi. Trên làn giấy bồi đột nhiên có một bóng người như được cắt dán lên trên. Nàng ngồi vụt dậy, cái bóng đen kia lay động rồi biến mất. Nàng sợ toát mồ hôi, nhưng khi định thần nhìn kỹ, trên cánh cửa giấy bồi có bóng cây, bóng hoa, bóng trúc chứ làm gì có bóng người nào đâu. Chẳng qua do tâm thần bất định, nàng hoa mắt nhìn lầm mà thôi. Nàng lại ngả đầu xuống gối, nhưng không sao ngủ được. Rồi cứ thế, trời sáng dần, đêm tân hôn trôi qua.
Khi bình minh tới, nỗi khiếp sợ cũng tan biết cùng với bóng đêm. Tú Cẩm vào giúp Xảo Lan trải tóc và trang điểm. Xảo Lan cố ý hỏi:
- Đêm qua em ngủ ngon không?
- Ngủ ngon tiểu thư ạ.
- Em không nghe thấy gì à?
- Tiểu thư muốn nói có ma chứ gì? - Tú Cẩm cười - Nghe chị Trương nói, dọn đến đây gần một năm mà có thấy ma quỷ gì đâu.
Chị Trương là người hầu được Bạch phu nhân sai đến hầu hạ Xảo Lan. Xảo Lan vỡ lẽ, hóa ra mình bị ma quỷ làm cho thần hồn nát thần tính. Chả trách trước kia Nguyên Khải mắng mình nhát như cáy.
Chào hỏi ông bà cô bác và ăn sáng xong, nàng được Bạch phu nhân dẫn đi xem mọi chỗ trong Hàn Thông viên. Thực ra hồi nhỏ, nàng đã đến khu vườn hoa này, chỉ có điều Bạch phu nhân chưa biết. Hiện giờ, cỏ cây trong vườn đã được cắt, đốn dọn sạch, hoa đã được trồng lại, lâu đài đình các đã được tu sửa kỹ lưỡng, cửa giả và lan can cũng được quét sơn mới. Chỉ có những cây đại thụ rậm rạp vẫn che kín vòm trời, cái vườn cây đã lâu không có người ở vẫn rêu phong xanh rì và vẫn mang vẻ âm u, thần bí.
Gia nhân nhà họ Bạch không nhiều. Bây giờ, hai vợ chồng ông Bạch ở trong ngôi lầu chính, Xảo Lan ở trong Vi Vũ hiên, Nguyên Tường - anh trai của Nguyên Khải cùng hai bà dì và đứa con ở lại Ngân Phong quán. Còn những chỗ khác như Vọng Tinh lầu, Ngọa Vân trai, Mộng Tiên Sư... đều bỏ không, chẳng ai ở. Mà đã không có người ở thì sẽ trở nên hoang lạnh. Cuối cùng, Bạch phu nhân và Xảo Lan bước đến trước cổng Lạc Nguyệt hiên. Xảo Lan kinh ngạc phát hiện thấy khu này cũng đã được sửa sang. Cỏ dại trước cổng đã bị nhổ, hai tờ giấy niêm phong trên cánh cổng cũng đã bị xé đi, cái khóa to tướng dỉ ngoèn cũng đã được cất bỏ, nhưng cánh cổng gỗ dầy nặng vẫn đóng im ỉm chứ không mở toang như những khu vườn khác. Bạch phu nhân đứng lại, với vẻ thần bí, bà nói với Xảo Lan:
- Đây là Lạc Nguyệt hiên, mẹ phải nói để con rõ, cái cổng này là cổng cấm, con không được vào.
- Có ma ạ? - Xảo Lan buột miệng hỏi luôn.
- À, con đã nghe kể rồi hả? Đúng đấy. Trong ấy có mạ Có lẽ con không tin, nhưng khi dọn dẹp khu vườn này, mẹ có vào một lần, tuy là giữa ban ngày, mà cứ lạnh buốt xương, khắp người sởn hết gai ốc. Vì thế, cha mẹ vẫn đóng kín cổng khu vực này, bất kể có ma thật hay ma giả, chúng ta cứ nên tránh xa ma quỷ, phải không con?
- Vâng. - Xảo Lan đáp.
- Con cũng nên bảo con hầu người ở đừng có đặt chân đến đây. Hồi cha mẹ mới dọn về đây, có một anh người làm xông bừa vào, anh ta bảo chính anh ta nhìn thấy con ma treo cổ trên mái đình, làm anh ta sợ quá ốm suốt mấy tháng trời.
- Dạ, thật thế ạ? - Xảo Lan rùng mình.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi. - Bạch phu nhân kéo vạt áo lại - Không hiểu sao cứ nhìn cái cổng này là mẹ lại ớn lạnh.
Hai mẹ con rời khỏi Lạc Nguyệt viên đi về phía Vọng Tinh lầu. Bạch phu nhân nhìn kỹ Xảo Lan, vẻ lo lắng:
- Đêm qua con ngủ ngon chứ?
- Da... ngon ạ? - Xảo Lan buột miệng.
- Sắc mặt con không được khỏe. - Bạch phu nhân quan tâm bảo - Lát nữa mẹ sẽ bảo nhà bếp nấu cho con mấy món tẩm bổ, con còn trẻ mà gầy yếu quá!
Xảo Lan cúi gầm mặt không nói gì. Gầy yếu quá! Gầy yếu là vì ai! Liệu ăn uống tẩm bổ có ăn thua gì không?
- Ở đây, muốn ăn gì, cần gì, con cứ cho mẹ biết - Bạch phu nhân nói tiếp - Còn chuyện này nữa... - Bà ngập ngừng rồi nói - Đêm hôm khuya khoắt, nghe thấy động tĩnh hoặc trông thấy gì, con đừng sợ.
Xảo Lan hoảng hốt ngước lên:
- Mẹ muốn ám chỉ điều gì hở mẹ?
Bạch phu nhân mím môi, nửa muốn nói nửa không. Ngần ngại một lúc rồi bà cũng nói thẳng ra:
- Xảo Lan, con đã biết khu vườn này có ma rồi đấy.
- Chứ không phải chỉ riêng Lạc Nguyệt viên có ma phải không mẹ? - Xảo Lan hỏi lại.
- Mẹ chỉ nói Lạc Nguyệt viên có ma nhiều hơn mà thôi. - Bạch phu nhân tự mâu thuẫn với mình - Nhà ta dọn về đây một năm rồi, tuy chưa thấy xảy ra sự gì, nhưng đêm đêm vẫn nghe thấy những tiếng động lạ như tiếng chân, tiếng thở dài... Thỉnh thoảng còn thấp thoáng có bóng người ngoài cửa sổ.
- Thế ạ! - Xảo Lan chột dạ trả lời, một luồng hơi lạnh chạy dọc theo gáy rồi tỏa xuống sống lưng. Thế ra những gì nàng thấy đêm qua không phải là do ảo giác ư? Hóa ra có bóng người và có tiếng thở dài thật hay sao? Trời... Nếu những bóng ma ấy cố ý hại nàng. Nàng bất giác rùng mình.
- Ờ, Xảo Lan, con đừng sợ! - Bạch phu nhân an ủi ngay - Cha mẹ đã ở một năm rồi, dù có bóng người hay có tiếng thở dài cũng không làm cho cha mẹ sợ. Ở lâu rồi cũng quen đi, con có thấy lạ không chứ! Mẹ nói cho con biết, chỉ cần con chuẩn bị sẵn về tâm lý, nghe thấy gì, nhìn thấy gì cứ mặc kệ, cứ đóng chặt cửa lại mà ngủ.
- Dạ, vâng ạ! - Xảo Lan đáp với cảm giác sờ sợ. Nguyên Khải nói đúng: Nàng là người yếu bóng vía.
Bạch phu nhân lẳng lặng quan sát dáng vẻ của nàng, trầm ngâm một hồi, bà lại tiếp:
- Xảo Lan, nếu con ở đây cảm thấy không quen thì... cũng đừng có cố... Mẹ nói thật lòng với con, lúc nào con muốn về với cha mẹ đẻ thì cứ việc về. Cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là trò đùa. Con vẫn là một cô gái trong trắng...
- Kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế? - Xảo Lan bối rối, nước mắt chảy quanh, nàng nói chưa kịp nghĩ - Nếu ăn ở hai lòng thì con còn về đây làm gì? Mẹ cho cuộc hôn nhân này là trò đùa, nhưng con lại nghĩ đây là lời hứa thiêng liêng, dù sao con cũng đã là vợ của Nguyên Khải. Nếu thay đổi thì thiên lôi sẽ đánh con chết tươi. Cả bầy ma quỷ trong Hàn Thông viên này, kể cả hồn ma của Nguyên Khải đều nghe thấy lời thề này và đều chứng giám cho con.
- Kìa, con ơi, thề bồi để làm gì?
Bạch phu nhân vừa bối rối lấy tay bịt mồm Xảo Lan lại, vừa lấm lét nhìn quanh như thể quanh đây có ma quỷ làm chứng thật. Mãi sau bà mới thở dài bỏ tay ra khỏi miệng Xảo Lan và nắm chặt cổ tay nàng bảo:
- Con ngoan của mẹ, lòng tốt của con sẽ được thần linh phù hộ! Con sẽ đạt được kết quả tốt đẹp.
Kết quả tốt đẹp! Chưa qua đêm tân hôn đã trở thành góa bụa thì còn tốt đẹp cái nỗi gì? Chả lẽ mẹ chồng muốn nàng cải giá ư? Xảo Lan gượng cười, vết thương trong tim nàng lại rỉ máu.

<< Chương 4 | Chương 6 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 609

Return to top